Văn Nhã trả lời: "Rất đơn giản, lúc ra mở cửa, mẹ Tần Dương không biết tôi là ai, đương nhiên sẽ thấy nghi ngờ. Nếu nói tôi đến điều tra Tần Dương, thì chắc chắn bà ta sẽ có tâm lí đề phòng rất cao, có khi còn không cho tôi vào nhà ấy chứ. Thế nên, tôi cố ý nói mình là cảnh sát hộ tịch mới đến, đang đi thăm hỏi quanh khu mình phụ trách, muốn tìm hiểu một chút tình hình các hộ gia đình. Ở dưới thị trấn, người dân rất kính trọng cảnh sát hộ tịch, đương nhiên bà ta cũng không làm khó tôi, liền mở cửa mời tôi vào nhà."

"Như thế... cũng được sao?" Tôi vô cùng kinh ngạc, cách Văn Nhã làm việc đúng là chẳng giống ai.

Đây chỉ là lời nói dối vô hại, làm cảnh sát hình sự là phải thế, có những lúc, để phá được án, không thể không làm những việc khác thường, điều này tôi học được từ sư phụ trước đây của tôi đấy. Vừa hay tôi lại quen trưởng đồn cảnh sát vùng này, tiện thể kể tên ông ấy ra, mẹ Tần Dương làm sao mà không tin cho nổi."

"Cũng đành. Thế sau đó, cô làm cách nào mà dẫn vào vụ án được?" Tôi lại hỏi.

"Ban đầu tất nhiên phải hỏi thăm tình hình cơ bản rồi, nói chuyện phiếm một hồi xong, đợi đến khi đã quen, tôi mới từ từ nhắc đến chuyện Tần Hiểu Mai, rồi lựa lời kể cho họ hay chuyện có người vì muốn báo thù cho Tần Hiểu Mai mà gϊếŧ người. Trong quá trình đó, tôi có sửa đổi lại thời gian một số mốc quan trọng của vụ án, rồi hỏi họ xem những lúc đó Tần Dương đang làm gì, họ đương nhiên sẽ không quá bài xích chuyện này, cứ thế kể về hành tung của Tần Dương mấy ngày này cho tôi nghe."

"Sửa đổi thời gian vụ án?" Tôi ngẫm nghĩ mấy chữ này, rồi rất nhanh nhận ra điều vi diệu trong đó.

Cách này đúng là hiệu quả, ví dụ Hồ Viễn bị gϊếŧ lúc mười một giờ đêm, cho dù cha mẹ Tần Dương biết khoảng thời gian đó con trai mình không ở nhà, nhưng vì muốn loại bỏ khả năng bị nghi ngờ cho cậu ta, chắc chắn sẽ giúp cậu ta che giấu, nói Tần Dương ngủ trong phòng. Bây giờ Văn Nhã sửa thời gian Hồ Viễn bị sát hại thành chín giờ tối, lúc đó Tần Dương đúng là đang ở nhà xem ti vi cùng bố mẹ thật, vậy thì, kể cả sau đó Tần Dương không ở nhà, cậu ta cũng không thể bị nghi ngờ được. Do không phải lo ngại gì, cha mẹ Tần Dương đương nhiên sẽ thành thật kể hết những điều họ biết. Chỉ bằng cách đơn giản như vậy, Văn Nhã đã thăm dò thành công từ cha mẹ Tần Dương thông tin về hành tung của con trai mình trong mấy ngày gần đây, tôi không thể không khâm phục điều đó.

"Chỉ có điều, nếu như vậy thì sao lúc cô ra khỏi nhà, cha mẹ Tần Dương lại cau mày như thế?"

Văn Nhã đáp: "Bất luận như thế nào, hôm nay tôi cũng đã lừa cha mẹ Tần Dương, mà dựa theo những thông tin họ nói, chúng ta sẽ phải cho gọi Tần Dương về để điều tra. Do đó, tôi buộc phải báo trước để họ biết rằng có thể Đội cảnh sát hình sự sẽ tìm Tần Dương để làm rõ thêm về sự việc. Họ biết mình không thể can dự vào việc cảnh sát phá án, nhưng Tần Dương thời gian tới đây sẽ bước vào kì thi cuối kì, họ sợ ảnh hưởng đến việc học của con mình nên đương nhiên cảm thấy lo lắng rồi."

Tôi không giấu được cảm xúc: "Đúng là ở đời đáng thương nhất chính là lòng cha mẹ. Nếu những việc này đúng là do Tần Dương làm, thì cậu ta sao xứng với công ơn nuôi dưỡng bao năm của cha mẹ mình đây?"

"Đúng thế, không hiểu đến lúc hai vợ chồng họ biết được sự thật thì có chịu nổi hay không." Văn Nhã thở dài.

Sau khi về thành phố, chúng tôi đến nhà nữ phạm nhân đầu tiên trong danh sách. Mặc dù cô ta đã phải chịu sự trừng phạt thích đáng trước khi được trả lại tự do, nhưng khi thấy tôi và Văn Nhã, nét mặt vẫn lộ rõ vẻ đề phòng.

Từ hồ sơ của cô ta cho thấy, người giải quyết vụ án này là Hồ Viễn và chị Quyên, câu trả lời của cô ta đúng như những gì Thần Côn đã nói, tất cả hồ sơ đều do một mình Hồ Viễn thẩm vấn, cuối cùng chị Quyên chỉ kí tên vào là xong.

Khi hỏi đến chi tiết buổi thẩm vấn, tôi thấy ánh mắt đối phương có sự lẩn tránh rõ rệt, giọng nói cũng bắt đầu ngập ngừng. Lúc này, tôi mượn cớ rời đi, để mình Văn Nhã ở lại hỏi tiếp. Những sự việc như thế này, cho dù cô ta có muốn khai báo, thì có mặt tôi ở đó, cũng sẽ ngượng ngùng xấu hổ.

Sau đó Văn Nhã nói với tôi, lúc đầu nữ phạm nhân này không thừa nhận việc Hồ Viễn có những yêu cầu "đặc biệt" với cô ta trong quá trình thẩm vấn. Không còn cách nào khác, Văn Nhã chỉ còn cách tăng sức ép, nói Hồ Viễn đã chết, Viện kiểm sát đã nắm được các tư liệu trong điện thoại của anh ta, thấy đoạn ghi hình liên quan đến cô ta. Hồ Viễn đương nhiên là đáng chịu tội, nhưng việc giảm nhẹ tội cho cô ta thì có thể phải xem xét lại.

Nữ phạm nhân này vừa nghe thấy thế đã vô cùng sợ hãi, lập tức nói lúc đó đều do bị Hồ Viễn ép buộc và khai báo tường tận toàn bộ sự việc.

Trên hồ sơ của nữ phạm nhân thứ hai cũng ghi người xử lí là Hồ Viễn và chị Quyên, những gì cô ta khai báo cũng tương đối trùng khớp với nữ phạm nhân đầu tiên, từ đó cũng có thể chứng minh hai người họ đều nói thật.

Rời khỏi nhà nữ phạm nhân thứ hai thì trời đã tối, tôi thấy hơi đói nên gợi ý Văn Nhã đi ăn gì đó, rồi ngày mai đến nhà nữ phạm nhân thứ ba. Văn Nhã lại bảo hai phạm nhân trong ngục thì có thể đợi ngày mai, nhưng người thứ ba này thì không được, để lâu sợ có biến. Tôi cười bảo chỉ một buổi tối cô ta chạy đầu cho nổi, nhưng Văn Nhã vẫn lắc đầu.

Tôi nhớ lại trước đó Văn Nhã có nói việc gặp các nữ phạm nhân sẽ giúp chúng tôi có thể phán đoán mục tiêu tiếp theo của hung thủ là ai, cô ấy quả quyết như vậy chắc chắn có lí do của mình, nên tôi chẳng nói nhiều nữa, liền lái xe thẳng tới nhà nữ phạm nhân thứ ba. Nào ngờ, tình hình của nữ phạm nhân này lại hoàn toàn khác với hai người trước đó.

Người này tên Tề Tiểu Thuận, trên hồ sơ ghi người xử lí là Hồ Viễn và Thần Côn.

Tề Tiểu Thuận là một phụ nữ trung niên, trông áng chừng gần năm mươi tuổi, nhưng thực tế còn chưa tới bốn mươi. Năm đó, chị ta bị bắt vì tội tổ chức bán dâm, tội này phải chịu khung hình phạt tù từ năm đến mười năm. Khi Hồ Viễn hỏi cung, bằng việc thay đổi góc độ tra hỏi, đã linh hoạt giảm nhẹ tội cho phạm nhân, cuối cùng Viện kiểm sát căn cứ vào mức án hồ sơ đưa ra là năm năm tù, phía tòa cũng thông qua phán quyết này.

Tề Tiểu Thuận vừa ra tù hai tháng trước, chị ta nói mình phải cải tà quy chính, hiện giờ đang làm thuê ở một quán ăn. Khi bị hỏi đến tình hình thẩm vấn năm đó, chị ta nói có người thẩm vấn là hai cảnh sát nam, giữa chừng có một người ra ngoài gọi điện thoại, mãi hồi lâu sau mới quay lại.

Người rời khỏi phòng thẩm vấn đương nhiên là Thần Côn, còn Hồ Viễn chắc đã đạt được "thỏa thuận đặc biệt" với Tề Tiểu Thuận trong chính khoảng thời gian này, cũng có thể nói đây là một vụ "giao dịch".

"Sau khi người cảnh sát đó rời đi, cảnh sát còn lại có hành động gì với chị không?" Tôi vội vã hỏi, mong xác nhận lại thông tin.

Tề Tiểu Thuận quay ngoắt đầu sang nhìn tôi, ánh mắt cũng thay đổi hẳn.

"Lục Dương, vừa nãy anh chẳng bảo đói bụng rồi sao? Đi ăn gì đó đi!" Văn Nhã vừa nói vừa đẩy tôi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, từng trận gió cắt da cắt thịt thổi qua khiến mặt tôi đau rát. Tôi rảo bước qua đầu đường, mua bốn chiếc bánh, rồi về xe ăn ngấu ăn nghiến.

Tôi ăn xong hai chiếc bánh thì Văn Nhã cũng bước từ nhà Tề Tiểu Thuận ra. Sau khi lên xe, tôi đưa hai chiếc bánh còn lại cho cô ấy, nhưng cô ấy xua tay, kêu dầu mỡ quá không ăn nổi. Tôi cũng chẳng ép buộc, hỏi cô ấy muốn ăn gì, để tôi đi tìm mua, nhưng cô ấy lại bảo tôi lái xe tới Đồn Cảnh sát Thành Sương.

"Đến đấy làm gì?" Tôi hỏi một cách khó hiểu.

Văn Nhã trả lời: "Vừa rồi tôi dùng cùng một cách để Tề Tiểu Thuận khai ra bí mật trong phòng thẩm vấn của cô ta và Hồ Viễn...".

"Sao? Có vấn đề à?" Tôi nổi hứng.

"Nội dung cô ta khai báo thì cũng không khác xa hai người trước, chỉ có điều, tôi cứ thấy cô ta kể những chuyện này quá đỗi tự nhiên, khác hẳn vẻ ngập ngừng, xấu hổ của hai người trước đó." Văn Nhã đáp.

Nghe thấy vậy, tôi cười, bảo: "Cô đừng quên Tề Tiểu Thuận bị bắt vì tội gì nhé, chị ta vốn dĩ đã là lão làng trong nghề này rồi, về cơ bản chẳng thấy chuyện đó có gì là khó nói cả. Hơn nữa sự việc cũng đã trôi qua mấy năm rồi, có khi lúc cô ta kể cho cô nghe, cũng chỉ như đang kể chuyện của người khác thôi ấy chứ."

"Cũng có thể là thế, nhưng trong lòng tôi cứ thấy không được thoải mái, nếu chưa tới Đồn Cảnh sát khu vực điều tra rõ gốc rễ của chị ta chắc hôm nay tôi không ngủ nổi mất!" Văn Nhã kiên quyết.

Cô ấy đã nói như thế, tôi cũng chẳng khuyên thêm nữa, dù sao Đồn Cảnh sát Thành Vương cũng cách đây không xa, qua đó cũng chẳng mất mấy thời gian.

Ban ngày tôi và Thần Côn lấy được hồ sơ của mấy nữ phạm nhân là đi luôn, không hề xác nhận lại thông tin. Lúc đến Đồn Cảnh sát, chúng tôi mượn một chiếc máy tính có kết nối mạng nội bộ của ngành Công an, rồi nhập thông tin cá nhân của từng nữ phạm nhân vừa rồi, hai người đầu tiên sau khi ra tù thì không thấy có ghi chép về việc phạm pháp nữa, nhưng Tề Tiểu Thuận thì có hai lần.

Hai lần phạm pháp của Tề Tiểu Thuận là trộm cắp và bán dâm, cả hai lần đều bị tạm giữ, đơn vị xử lí chính là Đồn Cảnh sát Thành Sương.

Tôi cau mày khó hiểu, vừa ra tù hai tháng đã phạm tội hai lần, Tề Tiểu Thuận rõ ràng không hề có thái độ cải tà quy chính như mình đã nói.

Trong các kết quả tìm kiếm, ngoài hai ghi chép phạm pháp vừa rồi, còn có một lần phải điều động cảnh sát. Văn Nhã mở ra xem, chúng tôi thấy chín giờ tối hôm qua, trong khu vực có người báo cảnh sát về một vụ trộm. Khi cảnh sát khu vực đến nơi, làm rõ tình hình sự việc, Tề Tiểu Thuận lấy trộm một chiếc iPhone 6Plus và bị bắt quả tang tại chỗ.

"Từ góc độ giá trị của chiếc điện thoại, thì đây là một vụ án hình sự mà, sao ở đây không thấy kết quả xử lí nhỉ? Tề Tiểu Thuận sao lại được thả về?" Tôi hỏi một cách khó hiểu.

Văn Nhã cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy tìm thẳng đến viên cảnh sát trực ban, hỏi rõ xem sự việc là như thế nào. Viên cảnh sát nói sáng nay khi anh ta đến giao ban, còn thấy người của bạn trước đang xử lý vụ án này, nhưng chẳng mấy chốc sau đó, lãnh đạo đồn đã lệnh thả Tề Tiểu Thuận đi rồi, họ cũng không biết rõ có chuyện gì.

"Nghi phạm của một vụ án hình sự mà có thể thả đi dễ dàng thế sao? Vị lãnh đạo nào mà dám lộng quyền như thế?" Văn Nhã chất vấn.

"Là... là trưởng đồn chúng tôi. Thế này vậy, tôi cho cô số điện thoại của ông ấy, các cô tự gọi điện hỏi đi." Viên cảnh sát có phần khó xử, rồi tìm số điện thoại của trưởng đồn cho chúng tôi. Về điều này cũng dễ hiểu, anh ta là cấp dưới, không tiện hỏi những chuyện này.

Tôi và Văn Nhã lấy số điện thoại rồi ra khỏi cửa chính Đồn Cảnh sát Thành Sương, Văn Nhã gọi điện thoại, cô ấy tự giới thiệu bản thân với vị trưởng đồn rồi vào thẳng vấn đề. Tôi đứng bên cạnh, cũng nóng lòng muốn biết lí do gì khiến vị này thả Tề Tiểu Thuận đi như vậy, chưa hết một phút, tôi đã nghe Văn Nhã hét lên: "Anh nói sao? Người của chúng tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện