Thiệu Vỹ Khang vừa nói xong thì rời đi nhưng có một điều là...
" Ê... "
" Hả? "
Nghiên Giai Tuệ lại bị hút theo Thiệu Vỹ Khang.
" Sao có thể chứ? "
Nghiên Giai Tuệ nhìn Thiệu Vỹ Khang rồi quay lại nhìn Ngữ Hương. Cô ấy chỉ nhẹ cười rồi vẫy tay chào cô, như một lời tạm biệt.
Cả hai cùng nhau đi hết khu nghĩa trang rồi lên một chiếc xe thể thao mới.
" Ồ, chiếc xe này vừa ra mắt luôn. "
" Xem ra cậu sống ở nước ngoài rất tốt nhỉ? "
Nghiên Giai Tuệ vừa ngồi lên xe đã bị thiết kế mới này làm cho trầm trồ. Tạ Bất Dật từng nói muốn mua chiếc xe này nên cô cũng đã nghiên cứu qua. Nhưng muốn đặt về thì rất khó...
" Chúng ta về Thiệu gia sao cậu chủ? "_ Tài xế
" Ừ. "
" Chuyện mà tôi giao đã đến đâu rồi? "_ Thiệu Vỹ Khang
" Dạ, chỉ chờ lệnh mới của cậu chủ. "
" Tạm thời cứ để ở đó đi. "
Thiệu Vỹ Khang dựa lưng vào ghế khép hờ mắt.
Nghiên Giai Tuệ nhìn nhưng không hiểu hai người nói về vấn đề gì. Chắc là công việc của Thiệu Vỹ Khang? " Nhìn cậu cũng đẹp thật... "_ Nghiên Giai Tuệ chóng cằm nhìn anh.
Cái nhan sắc không thể bàn cãi này... Ôi trời, ông trời có vẻ ưu ái cho cậu nhiều nhỉ?
Nghiên Giai Tuệ hết nhìn Thiệu Vỹ Khang rồi lại nhìn quang cảnh xung quanh. Hôm nay mưa lớn thật, lớn đến mức chẳng thể nhìn rõ một thứ gì.
Thiệu Vỹ Khang ngồi bên cạnh, anh mở điện thoại lên. Nghiên Giai Tuệ cũng vô thức mà liếc nhìn.
" Sao lại... "
Nghiên Giai Tuệ rất ngạc nhiên... vì hình nền điện thoại của anh chính là cô. Một tấm hình chụp lén, chắc là vào khoảng năm lớp 10 nhỉ? Khi đó cả hai vẫn là bạn cùng bàn.
Dù thường xuyên cãi nhau nhưng với tính cách lạnh lùng cợt nhã của Thiệu Vỹ Khang thì không ai dám ngồi cùng cả dù rất muốn nên chỉ có Nghiên Giai Tuệ là dám thôi.
Vì thường xuyên cãi nhau nên đến tình cảm của anh... cô cũng không nhận ra.
" Chẳng lẽ cậu ta thật sự thích mình? "
Nghiên Giai Tuệ cắn cắn môi, lại nhớ đến câu hỏi của Ngữ Hương... Anh còn nói, anh sẽ báo thù cho cô...
Thiệu Vỹ Khang 25 tuổi nhưng cũng chưa từng yêu đương với ai. Nghiên Giai Tuệ cứ nghĩ anh là một người chỉ biết có học tập và công việc nên mới...
Thì ra vì trong lòng Thiệu Vỹ Khang luôn có Nghiên Giai Tuệ nên mới...
" IQ thì cao ngất ngưỡng, cao một cách đáng ghét. "
" Vậy mà EQ lại thấp như vậy? "
" Ai bảo cậu đợi tôi chứ? "
Nghiên Giai Tuệ cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác phụ lòng một người thật sự rất khó chịu.
Thiệu Vỹ Khang mở tin nhắn giữa hai người nên, dù chỉ có anh nhắn là nhiều, thậm chí khoảng cách giữa các tin nhắn rất xa nhưng lại giống như chứa đựng tình cảm của anh trong đó vậy.
Nghiên Giai Tuệ mím môi, đến tin nhắn cuối cùng để cảm ơn anh mà cô cũng quên gửi đi.
Nhìn thấy nỗi buồn không thể giấu trong đôi mắt tam bạch kia, trong lòng Nghiên Giai Tuệ dâng lên một cảm giác chua xót.
" Xem ra, tôi thật sự đã phụ lòng của cậu rồi. "
Nghiên Giai Tuệ dựa vào ghế, hướng mắt nhìn ra ngoài trời mưa trong lòng chất chứa đầy muộn phiền.
Tài xế đưa họ về Thiệu gia, ba mẹ của anh đều đã định cư ở nước ngoài nên căn biệt thự không có một bóng ngưòi nào cả.
Ba mẹ của Thiệu Vỹ Khang đã định cư ở nước ngoài từ khi anh chỉ mới vừa lên lớp 10. Người bạn bên anh từ bé đến lớn lại là Nghiên Giai Tuệ.
Nhưng kể từ khi cùng Tạ Bất Dật yêu nhau thì cô như quên mất anh là ai.
Nghiên Giai Tuệ im lặng đi phía sau của Thiệu Vỹ Khang. Cô nhìn thấy một cái vali nhỏ để ở góc cửa, chắc là anh mới về nước nhỉ?
Vừa về liền đến tìm cô...
Vì dạo này thời tiết ở trong nước vô cùng xấu, cho nên các chuyến bay đều bị hoãn lại. Nghiên Giai Tuệ không biết để bay về đây Thiệu Vỹ Khang gần như đã cãi nhau với giám đốc của sân bay.
Thiệu Vỹ Khang vẫn luôn điềm tỉnh nhưng ngay lúc ấy anh như phát điên lên vậy.
Thiệu Vỹ Khang tắm qua loa rồi lên giường nằm ngủ. Nghiên Giai Tuệ đứng bên cạnh híp mắt nhìn anh rồi cũng leo lên giường ngủ cùng.
" Thôi kệ, mình là ma mà. Ngủ một tí thì cậu ta cũng không biết. "
Nói chung thì ma mà, ngủ thế nào được? Nghiên Giai Tuệ lại ngồi dậy đi vòng vòng chơi cho đã chán.
Có lẽ cô chỉ có thể xa anh trong phạm vi 500m nhỉ? Khó hiểu thật, rõ là trước đó anh ở nước ngoài, xa nhau hàng ngàn km luôn ấy.
Bên cạnh phòng cùa Thiệu Vỹ Khang là phòng đọc sách. Lúc trước Nghiên Giai Tuệ cũng rất hay vào đây cùng anh học tập, sẳn tiện xem xem anh học cái gì cô liền học theo. Làm sao có thể để một mình anh giỏi được chứ!
Nghiên Giai Tuệ đi xuyên qua cánh cửa, bên trong như một thư viện thu nhỏ vậy. Bốn bức tường đều là kệ sách và hai chiếc bàn gỗ ở phía bên phải.
Một chiếc bàn là dành cho Nghiên Giai Tuệ vì cô thường xuyên đến đây nên Thiệu Vỹ Khang đã chuẩn bị cho cô, để cô không cần phải giành giật với anh.
Bước vào căn phòng biết bao ký ức ùa về. Đã rất rất lâu rồi cô không đến đây chơi.
Từ khi hẹn hò với Tạ Bất Dật thì cuộc sống, thói quen của cô đều thay đổi hoàn toàn.
Nghiên Giai Tuệ lúc ấy chỉ muốn là một cô gái chung thủy, vì người mình yêu mà cô làm tất cả. Vì Tạ Bất Dật mà cô đã thay đổi rất nhiều nhưng đổi lại là gì chứ? Một hồn ma vất vưỡng sao?
Tại sao Nghiên Giai Tuệ lại có thể dễ dàng bỏ qua những ánh mắt cưng chiều, những hành động nhẹ nhàng mà Thiệu Vỹ Khang giành cho cô kia chứ?
Cả hai đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau ăn, cùng nhau uống, cùng nhau xem phim, cùng nhau chơi game, cùng nhau học tập, cùng đón sinh nhật với nhau, cùng làm những thứ lần đầu tiên...
Vậy mà Nghiên Giai Tuệ không biết, cô không ý thức được tình cảm của anh giành cho cô, cô thậm chí đã vô số lần phớt lờ anh.
Ngày Tạ Bất Dật tỏ tình cô ở giữa sân trường, ánh mắt cô đã dừng lại ở phía sau Tạ Bất Dật vì Thiệu Vỹ Khang đang đứng đó. Ánh mắt của anh vô cùng phức tạp, vừa lo lắng vừa đau lòng.
Nhưng Nghiên Giai Tuệ không quan tâm điều đó vì hai người vừa cãi nhau xong, hình như là vì anh lại được điểm cao hơn cô trong môn toán học. Cô không biết sự lo lắng trong ánh mắt của anh là gì, chỉ nhìn thấy khi cô chấp nhận lời tỏ tình của Tạ Bất Dật và Thiệu Vỹ Khang bỏ đi.
Nghiên Giai Tuệ liền cảm thấy có chút đắc thắng mà thời điểm ấy, cô không biết mình thắng vì điều gì.
Xem ra bây giờ cô hiểu rồi, Nghiên Giai Tuệ thắng Thiệu Vỹ Khang vì làm trái tim của anh tổn thương hết lần này đến lần khác...
Nghiên Giai Tuệ thẩn thờ ngồi đó, từng giọt nước mắt rơi xuống khi cô nhớ về kĩ niệm của cả hai. Nó lại như những nhát dao đâm vào trong tim cô vậy.
Nghiên Giai Tuệ không hiểu, cô giống như hiểu được tình cảm Thiệu Vỹ Khang dành cho cô to lớn thế nào vậy.
Thậm chí ngay khi cô đã kết hôn 3 năm nhưng anh vẫn chưa từng quên đi cô. Cô không biết yêu đơn phương sẽ đau như thế nào nhưng nhìn người mình yêu cùng người khác hạnh phúc thì thật sự chẳng dễ dàng gì.
Nghiên Giai Tuệ nhớ.
Ngay trước ngày lễ đính hôn, Thiệu Vỹ Khang đã gọi điện cho cô.
Lúc ấy, giọng anh vừa khàn vừa đục như bị bệnh nặng vậy.
Anh hỏi cô, có thể đừng kết hôn không?
Nghiên Giai Tuệ cảm thấy khó hiểu, cô không trả lời còn hỏi anh ngày mai có đến buổi lễ đính hôn hay không?
Còn nói... không đến thì càng tốt.
Thật sự theo như mong muốn của Nghiên Giai Tuệ, Thiệu Vỹ Khang hoàn toàn không xuất hiện. Anh chỉ gửi tiền mừng rồi bay thẳng qua nước ngoài.
Nghiên Giai Tuệ không biết, trước khi gọi cho cô thì anh đã uống rất nhiều rượu vì anh không thể tin được cô sẽ kết hôn với một người không phải là anh...
" Ê... "
" Hả? "
Nghiên Giai Tuệ lại bị hút theo Thiệu Vỹ Khang.
" Sao có thể chứ? "
Nghiên Giai Tuệ nhìn Thiệu Vỹ Khang rồi quay lại nhìn Ngữ Hương. Cô ấy chỉ nhẹ cười rồi vẫy tay chào cô, như một lời tạm biệt.
Cả hai cùng nhau đi hết khu nghĩa trang rồi lên một chiếc xe thể thao mới.
" Ồ, chiếc xe này vừa ra mắt luôn. "
" Xem ra cậu sống ở nước ngoài rất tốt nhỉ? "
Nghiên Giai Tuệ vừa ngồi lên xe đã bị thiết kế mới này làm cho trầm trồ. Tạ Bất Dật từng nói muốn mua chiếc xe này nên cô cũng đã nghiên cứu qua. Nhưng muốn đặt về thì rất khó...
" Chúng ta về Thiệu gia sao cậu chủ? "_ Tài xế
" Ừ. "
" Chuyện mà tôi giao đã đến đâu rồi? "_ Thiệu Vỹ Khang
" Dạ, chỉ chờ lệnh mới của cậu chủ. "
" Tạm thời cứ để ở đó đi. "
Thiệu Vỹ Khang dựa lưng vào ghế khép hờ mắt.
Nghiên Giai Tuệ nhìn nhưng không hiểu hai người nói về vấn đề gì. Chắc là công việc của Thiệu Vỹ Khang? " Nhìn cậu cũng đẹp thật... "_ Nghiên Giai Tuệ chóng cằm nhìn anh.
Cái nhan sắc không thể bàn cãi này... Ôi trời, ông trời có vẻ ưu ái cho cậu nhiều nhỉ?
Nghiên Giai Tuệ hết nhìn Thiệu Vỹ Khang rồi lại nhìn quang cảnh xung quanh. Hôm nay mưa lớn thật, lớn đến mức chẳng thể nhìn rõ một thứ gì.
Thiệu Vỹ Khang ngồi bên cạnh, anh mở điện thoại lên. Nghiên Giai Tuệ cũng vô thức mà liếc nhìn.
" Sao lại... "
Nghiên Giai Tuệ rất ngạc nhiên... vì hình nền điện thoại của anh chính là cô. Một tấm hình chụp lén, chắc là vào khoảng năm lớp 10 nhỉ? Khi đó cả hai vẫn là bạn cùng bàn.
Dù thường xuyên cãi nhau nhưng với tính cách lạnh lùng cợt nhã của Thiệu Vỹ Khang thì không ai dám ngồi cùng cả dù rất muốn nên chỉ có Nghiên Giai Tuệ là dám thôi.
Vì thường xuyên cãi nhau nên đến tình cảm của anh... cô cũng không nhận ra.
" Chẳng lẽ cậu ta thật sự thích mình? "
Nghiên Giai Tuệ cắn cắn môi, lại nhớ đến câu hỏi của Ngữ Hương... Anh còn nói, anh sẽ báo thù cho cô...
Thiệu Vỹ Khang 25 tuổi nhưng cũng chưa từng yêu đương với ai. Nghiên Giai Tuệ cứ nghĩ anh là một người chỉ biết có học tập và công việc nên mới...
Thì ra vì trong lòng Thiệu Vỹ Khang luôn có Nghiên Giai Tuệ nên mới...
" IQ thì cao ngất ngưỡng, cao một cách đáng ghét. "
" Vậy mà EQ lại thấp như vậy? "
" Ai bảo cậu đợi tôi chứ? "
Nghiên Giai Tuệ cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác phụ lòng một người thật sự rất khó chịu.
Thiệu Vỹ Khang mở tin nhắn giữa hai người nên, dù chỉ có anh nhắn là nhiều, thậm chí khoảng cách giữa các tin nhắn rất xa nhưng lại giống như chứa đựng tình cảm của anh trong đó vậy.
Nghiên Giai Tuệ mím môi, đến tin nhắn cuối cùng để cảm ơn anh mà cô cũng quên gửi đi.
Nhìn thấy nỗi buồn không thể giấu trong đôi mắt tam bạch kia, trong lòng Nghiên Giai Tuệ dâng lên một cảm giác chua xót.
" Xem ra, tôi thật sự đã phụ lòng của cậu rồi. "
Nghiên Giai Tuệ dựa vào ghế, hướng mắt nhìn ra ngoài trời mưa trong lòng chất chứa đầy muộn phiền.
Tài xế đưa họ về Thiệu gia, ba mẹ của anh đều đã định cư ở nước ngoài nên căn biệt thự không có một bóng ngưòi nào cả.
Ba mẹ của Thiệu Vỹ Khang đã định cư ở nước ngoài từ khi anh chỉ mới vừa lên lớp 10. Người bạn bên anh từ bé đến lớn lại là Nghiên Giai Tuệ.
Nhưng kể từ khi cùng Tạ Bất Dật yêu nhau thì cô như quên mất anh là ai.
Nghiên Giai Tuệ im lặng đi phía sau của Thiệu Vỹ Khang. Cô nhìn thấy một cái vali nhỏ để ở góc cửa, chắc là anh mới về nước nhỉ?
Vừa về liền đến tìm cô...
Vì dạo này thời tiết ở trong nước vô cùng xấu, cho nên các chuyến bay đều bị hoãn lại. Nghiên Giai Tuệ không biết để bay về đây Thiệu Vỹ Khang gần như đã cãi nhau với giám đốc của sân bay.
Thiệu Vỹ Khang vẫn luôn điềm tỉnh nhưng ngay lúc ấy anh như phát điên lên vậy.
Thiệu Vỹ Khang tắm qua loa rồi lên giường nằm ngủ. Nghiên Giai Tuệ đứng bên cạnh híp mắt nhìn anh rồi cũng leo lên giường ngủ cùng.
" Thôi kệ, mình là ma mà. Ngủ một tí thì cậu ta cũng không biết. "
Nói chung thì ma mà, ngủ thế nào được? Nghiên Giai Tuệ lại ngồi dậy đi vòng vòng chơi cho đã chán.
Có lẽ cô chỉ có thể xa anh trong phạm vi 500m nhỉ? Khó hiểu thật, rõ là trước đó anh ở nước ngoài, xa nhau hàng ngàn km luôn ấy.
Bên cạnh phòng cùa Thiệu Vỹ Khang là phòng đọc sách. Lúc trước Nghiên Giai Tuệ cũng rất hay vào đây cùng anh học tập, sẳn tiện xem xem anh học cái gì cô liền học theo. Làm sao có thể để một mình anh giỏi được chứ!
Nghiên Giai Tuệ đi xuyên qua cánh cửa, bên trong như một thư viện thu nhỏ vậy. Bốn bức tường đều là kệ sách và hai chiếc bàn gỗ ở phía bên phải.
Một chiếc bàn là dành cho Nghiên Giai Tuệ vì cô thường xuyên đến đây nên Thiệu Vỹ Khang đã chuẩn bị cho cô, để cô không cần phải giành giật với anh.
Bước vào căn phòng biết bao ký ức ùa về. Đã rất rất lâu rồi cô không đến đây chơi.
Từ khi hẹn hò với Tạ Bất Dật thì cuộc sống, thói quen của cô đều thay đổi hoàn toàn.
Nghiên Giai Tuệ lúc ấy chỉ muốn là một cô gái chung thủy, vì người mình yêu mà cô làm tất cả. Vì Tạ Bất Dật mà cô đã thay đổi rất nhiều nhưng đổi lại là gì chứ? Một hồn ma vất vưỡng sao?
Tại sao Nghiên Giai Tuệ lại có thể dễ dàng bỏ qua những ánh mắt cưng chiều, những hành động nhẹ nhàng mà Thiệu Vỹ Khang giành cho cô kia chứ?
Cả hai đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau ăn, cùng nhau uống, cùng nhau xem phim, cùng nhau chơi game, cùng nhau học tập, cùng đón sinh nhật với nhau, cùng làm những thứ lần đầu tiên...
Vậy mà Nghiên Giai Tuệ không biết, cô không ý thức được tình cảm của anh giành cho cô, cô thậm chí đã vô số lần phớt lờ anh.
Ngày Tạ Bất Dật tỏ tình cô ở giữa sân trường, ánh mắt cô đã dừng lại ở phía sau Tạ Bất Dật vì Thiệu Vỹ Khang đang đứng đó. Ánh mắt của anh vô cùng phức tạp, vừa lo lắng vừa đau lòng.
Nhưng Nghiên Giai Tuệ không quan tâm điều đó vì hai người vừa cãi nhau xong, hình như là vì anh lại được điểm cao hơn cô trong môn toán học. Cô không biết sự lo lắng trong ánh mắt của anh là gì, chỉ nhìn thấy khi cô chấp nhận lời tỏ tình của Tạ Bất Dật và Thiệu Vỹ Khang bỏ đi.
Nghiên Giai Tuệ liền cảm thấy có chút đắc thắng mà thời điểm ấy, cô không biết mình thắng vì điều gì.
Xem ra bây giờ cô hiểu rồi, Nghiên Giai Tuệ thắng Thiệu Vỹ Khang vì làm trái tim của anh tổn thương hết lần này đến lần khác...
Nghiên Giai Tuệ thẩn thờ ngồi đó, từng giọt nước mắt rơi xuống khi cô nhớ về kĩ niệm của cả hai. Nó lại như những nhát dao đâm vào trong tim cô vậy.
Nghiên Giai Tuệ không hiểu, cô giống như hiểu được tình cảm Thiệu Vỹ Khang dành cho cô to lớn thế nào vậy.
Thậm chí ngay khi cô đã kết hôn 3 năm nhưng anh vẫn chưa từng quên đi cô. Cô không biết yêu đơn phương sẽ đau như thế nào nhưng nhìn người mình yêu cùng người khác hạnh phúc thì thật sự chẳng dễ dàng gì.
Nghiên Giai Tuệ nhớ.
Ngay trước ngày lễ đính hôn, Thiệu Vỹ Khang đã gọi điện cho cô.
Lúc ấy, giọng anh vừa khàn vừa đục như bị bệnh nặng vậy.
Anh hỏi cô, có thể đừng kết hôn không?
Nghiên Giai Tuệ cảm thấy khó hiểu, cô không trả lời còn hỏi anh ngày mai có đến buổi lễ đính hôn hay không?
Còn nói... không đến thì càng tốt.
Thật sự theo như mong muốn của Nghiên Giai Tuệ, Thiệu Vỹ Khang hoàn toàn không xuất hiện. Anh chỉ gửi tiền mừng rồi bay thẳng qua nước ngoài.
Nghiên Giai Tuệ không biết, trước khi gọi cho cô thì anh đã uống rất nhiều rượu vì anh không thể tin được cô sẽ kết hôn với một người không phải là anh...
Danh sách chương