Nhưng Nghiên Giai Tuệ đã sai, tính cách của Nghiên Gia Lương vẫn thay đổi, chỉ có điều thằng bé không quậy như kiếp trước thôi, chỉ trầm tính lại...

Cô đã hỏi thằng bé tại sao lại như vậy thì...

" Con trai vào thời điểm này chẳng phải đều như vậy sao? Anh Vỹ Khang cũng như vậy mà? Nghiên Giai Tuệ mới ngớ người ra.

Ừ nhợ?

Sao cô lại quên nhỉ?

Hồi bé cái mồm của Thiệu Vỹ Khang phải gọi là líu lo chim sẻ luôn ấy chứ. Nhưng khi vào cấp 2 liền đột nhiên trầm tính hẳn... Vậy là Thiệu Vỹ Khang dậy thì sớm à?

Còn sớm hơn cả em trai cô.

Anh không dậy thì sớm, cũng không dậy thì muộn mà là anh ngại vì nhận ra tình cảm của mình.

" Vậy mà chị còn tưởng em bị cắm... . Sừng nên mới như vậy.

Nhưng mà khúc sau chưa kịp nói ra thì Nghiên Gia Lương đã lừ mắt nhìn cô.

Chị thử nhắc lại xem.

" Hơ hơ"

" Lo học đi nhóc con. Giai Tuệ

Dạo này cô ở nhà của Vỹ Khang còn nhiều hơn ở nhà cô nữa. Cứ thoải mái như ở nhà của mình, đến mức trong tủ quần áo của anh cũng đã xuất hiện vài bộ quần áo của cô rồi.

'Đại hội thể thao lần này cậu có tham gia không?"

Giai Tuệ hiện đang nằm sấp trên giường của Vỹ Khang nghịch điện thoại, vô

tình lướt trúng bài viết mới của trường. Nội dung chính là Đại hội thể thao sắp diễn ra giữa các trường với nhau.

" Chắc là có! "_ Vỹ Khang gãi mũi không dám liếc nhìn cô.

Nghiên Giai Tuệ lại sang nhà anh mà mặc quần ngắn, áo thun rộng nằm sấp trên giường nhìn thật là...

Chân cô vừa dài, vừa trắng, eo thì thon, mông thì cong... Chết tiệt !!!

" Hửm? Bóng rổ nữa nhỉ? "_ Giai Tuệ nhìn anh.

" Ừm, đều đã chuẩn bị từ trước rồi. "_ Vỹ Khang không nhịn được đi tới lấy chăn của mình đã được xếp gọn để ở đầu giường ra phủ lên người cô.

" Làm gì vậy? Nóng muốn chết luôn nè. " Giai Tuệ khó hiểu nhìn anh, định bung chăn ra thì anh đã cắm lấy điều khiển giảm nhiệt độ xuống.

Vậy thì được. "

" Vậy còn cậu? Có tham gia không? "_ Vỹ Khang ngồi xuống bên cạnh cô.

" Có chứ. Tớ sẽ đăng kí chạy 600m nữ.

" Vẫn chạy cái đó à? Không nhớ lần đó bị té trầy hết cả chân sao? "_ Vỹ Khang hơi cau mày.

Lần đó cô cũng đăng kí chạy 600m nữ. Cả đoạn đường đều bỏ xa vài người nhưng không hiểu sao gần đến nơi lại trẹo chân té xuống đất thế là trầy mấy đường, còn bị người khác giành mất giải nhất.

" Sao lần đó lại bị té ấy nhỉ? "_ Giai Tuệ ngồi dậy khoanh hai chân lại, vẫn rất ngoan ngoãn quấn lấy chăn của anh thành một cục bông tròn xoe.

Trong chăn tràn ngặp mùi hương gỗ nam tính của anh đó, thật thơm mà!!

Mặc kệ đi, lần này cẩn thận hơn là được rồi! Hơn nữa, tớ cũng chỉ có thể chạy mà thôi.

Giai Tuệ nhìn danh mục nhảy xa, nhảy cao, bơi lội mà mệt mỏi trong người.

'Không được để té đâu đấy. Còn đến xem tớ thi đấu nữa. "_ Vỹ Khang dùng một tay bóp lấy má bầu bĩnh của cô, lắc lắc vài cái.

" Biết rồi! Biết rồi! Chắc chắn sẽ đến. "_ Giai Tuệ không đẩy tay anh ra, muốn làm gì thì làm.

"Mà này... "

Giai Tuệ đột nhiên lại nằm xuống đùi của Vỹ Khang.

' Người mà Vương Minh Viễn sẽ kết hôn ở kiếp trước có phải là Nhưỡng Nhưỡng không?"

" Sao tự dưng lại hỏi chuyện này? "_ Vỹ Khang nhìn cô, không nhịn được mà đưa tay vào mái tóc bồng bềnh của cô vuốt ve.

Đột nhiên nghĩ đến thôi... Minh Viễn rất hay trêu chọc Nhưỡng Nhưỡng, nhưng tớ chưa thấy cậu ấy đối xử nhẹ nhàng với cô gái này giống vậy cả. Nên tớ nghĩ là Minh Viễn cũng có tình cảm với Nhưỡng Nhưỡng. "

" Ừ, một cái vòng tròn rắc rối.

Cả hai cứ vờn vờn với nhau suốt mấy năm trời mới xác định mối quan hệ khiến cho người ngoài lề như Thiệu Vỹ Khang nhìn thôi cũng bực mình.

Nhưng ít nhất sau một thời gian thì họ cũng đến được với nhau, thậm chí là kết thúc bằng một lễ cưới. Còn anh thì...

" Lại suy nghĩ gì đấy? "

Giai Tuệ kéo tay anh khi thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Không có gì. "

" Hừ! Cứ làm cái vẻ bí hiểm cơ đấy. "_ Giai Tuệ bĩu môi, tay lại mò tìm điện thoại.

'Kiếp trước cậu không yêu đương với ai à? "_ Giai Tuệ

Nghiên Giai Tuệ có thể cảm nhận được động tác vuốt tóc của anh đã dừng lại vài giây, nhưng sau đó thì anh vẫn tiếp tục nhẹ nhàng như vậy.

Không có cảm giác. "_ Vỹ Khang

Cảm giác? "_ Giai Tuệ

" Ở bên cạnh người mình không yêu thì hạnh phúc được sao? " _ Vỹ Khang

'Vậy sao không nói cho tớ biết? _ Giai Tuệ

Nghiên Giai Tuệ không hiểu tại sao anh lại có thể che giấu tình cảm của mình lâu đến như thế.

" Nhìn người mình yêu hạnh phúc cũng là một loại hạnh phúc. "

Nghiên Giai Tuệ nhìn anh.

Cô không phủ nhận.

Thời gian ở bên cạnh Tạ Bất Dật, cô đã từng nghĩ rằng mình là một người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này.

Bởi vì anh ta luôn tỏ ra mình là một người đàn ông hoàn hảo.

Còn cô thì chỉ như là một kẻ ngốc mà thôi.

Nghiên Giai Tuệ ngồi dậy, tay cô chóng lên đùi anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

Nghiên Giai Tuệ biết anh được rất nhiều cô gái theo đuổi.

Tin nhắn từ những cô gái đang không ngừng gửi hiện lên màn hình điện thoại của anh, cô đã nhìn thấy hết dù anh đã tắt âm đi.

Có thể sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn, tốt hơn Nghiên Giai Tuệ cô.

Nếu Thiệu Vỹ Khang thích họ thì cô sẵn sàng để anh đến với người đó.

Nhưng bây giờ, Thiệu Vỹ Khang yêu cô.

Và cô thì không muốn bỏ lỡ hay làm cho anh tổn thương thêm một lần nào nữa.

"Cậu muốn hôn không? "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện