' Du Nhưỡng Nhưỡng đã phát hiện ra chuyện của chúng ta rồi. "_ Nguyệt Hạ Lan cắn cắn môi, mày nhíu chặt khi nói chuyện với thầy giáo môn toán.
Ông thầy bụng bự, dạy không hay. Có vẻ như lần trước cũng là ông ta lén trộm đề thi cho cô ta.
Sau khi biết chuyện, Nguyệt Hạ Lan đã quỳ xuống cầu xin Nhưỡng Nhưỡng.
" Cô... "_ Nhưỡng Nhưỡng nhất thời không biết nói gì, mở to mắt nhìn cô ta.
Nguyệt Hạ Lan vậy mà đã quỳ gối xuống nền đất vừa mới mưa xong còn ẩm ướt kia.
" Tôi biết việc mình làm đã sai, nhưng tôi thật sự không thể sống trong cảnh ngày ngày đều bị mọi người soi mối nữa... Tôi cầu xin cậu, nếu cậu đưa video này ra thì tôi sẽ chết mất. "
Lần này Nguyệt Hạ Lan không khóc, nhưng cô ta lại đưa ánh mắt đượm buồn nhìn cô. Chính vì như vậy mà Du Nhưỡng Nhưỡng đã bỏ qua cho cô ta lần này.
Nhưng sau lưng Du Nhưỡng Nhưỡng thì Nguyệt Hạ Lan lại đi tìm thầy giáo kia méc về chuyện này.
Du Nhưỡng Nhưỡng là ai? "_ Ông ta nghe thấy thì cũng cau mày, nếu video bị lan truyền ra thì ông ta cũng sẽ mất việc.
' Thầy không biết? Đó là con gái của Du Nhẫn Tây, ông trùm sòng bài đấy... Biết chưa? "_ Nguyệt Hạ Lan có vẻ như mất kiên nhẫn với ông thầy xấu xí này, cô ta siết chặt tay nghiến từng chữ một.
" Du... Du Nhẫn Tây? Con mẹ nó, làm sao lại dính tới người đó vậy hả? "
Ông ta thường hay lui tới những sòng bài, Du Nhẫn Tây là ai thì tất nhiên ông ta cũng biết. Nhưng trong giới không ai dám động vào ông ta cả, không chỉ là ông trùm của sòng bài mà còn cầm đầu một băng đảng khét tiếng.
Ông ta từng nghe nói về việc con gái của ông trùm sòng bài đang học ở trường của bọn họ, nhưng ông ta chưa từng tìm hiểu xem người đó là ai...
" Cô ta đã nói sẽ bỏ qua cho em, nhưng cô ta vẫn giữ cái video đó... Em sợ vào một ngày nào đó cô ta sẽ mang nó ra...
Thầy mau nghĩ xem chúng ta còn cách nào không?"
" Làm sao mà động vào con nhỏ đó được trông khi cha của nó là Du Nhẫn Tây chứ? "_ Ông thầy đó cũng đã đứng ngồi không yên rồi.
Nguyệt Hạ Lan cắn ngón tay cái, đi vòng vòng trong căn phòng dụng cụ nhỏ kia.
Cũng vào thời điểm đó, Nghiên Giai Tuệ đang ở nhà của Thiệu Vỹ Khang. Vì buổi sáng anh đã hỏi cô có giấu anh chuyện gì không, cho nên bây giờ cô ở đây mà kể cho anh nghe.
Nghiên Giai Tuệ kể hết mọi chuyện cho anh nghe, kể xong cô lại cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc đang kể chuyện ma quỷ cho một tiến sĩ nghe ấy. Dù nhìn mặt anh có vẻ vô cảm nhưng anh vẫn rất chăm chú nghe cô kể.
'Vậy là sau khi tớ đến nghĩa trang thì cậu đã luôn ở bên cạnh tớ? "
Thiệu Vỹ Khang giật giật khóe môi, vậy thì những ngày mà anh gào lên gọi tên cô thì cô đều nghe thấy, nhìn thấy hết à? Thật là mất mặt mà...
" Tất nhiên rồi! Tớ cũng không hiểu sao lại có thể đi theo cậu... À không đúng là cậu hút tớ mới đúng ấy. Lúc đầu tớ chẳng thể đi đâu cả, chỉ có thể đi loanh quanh nghĩa địa chơi thôi, vậy mà khi cậu đi thì tớ lại như hút vào cậu vậy, chỉ cần bay xa một tí là như có nam châm hút về ấy. "
Nghiên Giai Tuệ gật đầu vô cùng thành thật nói cho anh biết.
" Vậy thì cậu cũng... nhìn thấy tớ chết à? "
...
Vỹ Khang mấp máy môi, chậm rì rì vừa lên tiếng vừa quan sát biểu cảm của
Cô.
Nghe đến đây cô liền im lặng một lúc.
Trong căn biệt thự lớn nhưng chỉ có hai người đang ngồi cùng nhau trên sofa lớn ở phòng khách.
Hai người nhìn nhau.
"Hừ!"
"Cái tên chết bầm này! "
Có biết tớ đã khóc bao nhiêu không hả? " Tớ cứ gọi tên cậu mãi đấy! "
" Vậy mà cậu lại muốn đi gặp tớ à? '
" Tớ thì bay lơ lững ở đó mà cậu đòi đi gặp thì làm sao mà được chứ?"
' Cậu có biết Vương Minh Viễn, cái tên hâm hâm ấy lại chính là người phát hiện ra thi thể của cậu không? Cậu ta khóc còn to hơn cả tớ đấy! "
Như chọc trúng chỗ ngứa, Giai Tuệ nghiến răng nghiến lợi chòm tới đánh
mạnh vào người anh mấy cái cho hạ giận. Người ta đã không muốn nhắc đến nữa rồi mà...III!
Thiệu Vỹ Khang lại ngây ngốc nhìn cô, nhìn chầm chầm vào mắt cô khiến cho Giai Tuệ phải ngừng " tác động vật lý " lại.
" Nhìn cái gì? "
" Sao cậu lại có thể không biết quý trọng mạng sống của mình kia chứ? '
" Chỉ vì một kẻ như tớ mà cậu lại từ bỏ đi mạng sống của mình thì có đáng hay không hả?
" Nếu không làm như vậy thì liệu chúng ta còn có thể gặp lại nhau không? Đối với tớ thì chuyện này vô cùng xứng đáng! "_ Bây giờ Vỹ Khang mới chậm rãi lên tiếng.
Ánh mắt của anh dành cho cô chưa từng thay đổi, vẫn luôn cưng chiều như vậy.
Khi nghe cô nói cô đã khóc vì anh khiến cho anh không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình và xen lẫn với đó là sự vui mừng.
Vì ít nhất là ở kiếp trước thì cô đã hiểu được anh yêu cô rất nhiều, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu được tấm lòng của anh.
Phía sau một Thiệu Vỹ Khang, một thiếu gia nổi tiếng, một tiến sĩ tài giỏi mấy
ai lại nghĩ rằng anh có thể giấu nhẹm đi tình cảm của mình trong suốt hơn mười năm kia chứ?
Chính xác là vào năm cấp hai, Thiệu Vỹ Khang đã nhận ra tình cảm mình dành cho cô là gì rồi!
Không chỉ đơn thuần là một người bạn hàng xóm, hay một người bạn thân thiết mà là một tình cảm trai gái mà anh hay được những người bạn khác nhắc đến.
Anh chấp nhận làm một người đơn phương đứng ở phía sau bảo vệ cho cô.
Anh cũng đã sẵn sàng sống đơn độc cả đời mình vì đối với anh thì chẳng ai có thể thay thế được cô.
Và chỉ cần là vì cô thì chuyện gì anh cũng sẽ làm, dù là hi sinh tính mạng của mình.
Ông thầy bụng bự, dạy không hay. Có vẻ như lần trước cũng là ông ta lén trộm đề thi cho cô ta.
Sau khi biết chuyện, Nguyệt Hạ Lan đã quỳ xuống cầu xin Nhưỡng Nhưỡng.
" Cô... "_ Nhưỡng Nhưỡng nhất thời không biết nói gì, mở to mắt nhìn cô ta.
Nguyệt Hạ Lan vậy mà đã quỳ gối xuống nền đất vừa mới mưa xong còn ẩm ướt kia.
" Tôi biết việc mình làm đã sai, nhưng tôi thật sự không thể sống trong cảnh ngày ngày đều bị mọi người soi mối nữa... Tôi cầu xin cậu, nếu cậu đưa video này ra thì tôi sẽ chết mất. "
Lần này Nguyệt Hạ Lan không khóc, nhưng cô ta lại đưa ánh mắt đượm buồn nhìn cô. Chính vì như vậy mà Du Nhưỡng Nhưỡng đã bỏ qua cho cô ta lần này.
Nhưng sau lưng Du Nhưỡng Nhưỡng thì Nguyệt Hạ Lan lại đi tìm thầy giáo kia méc về chuyện này.
Du Nhưỡng Nhưỡng là ai? "_ Ông ta nghe thấy thì cũng cau mày, nếu video bị lan truyền ra thì ông ta cũng sẽ mất việc.
' Thầy không biết? Đó là con gái của Du Nhẫn Tây, ông trùm sòng bài đấy... Biết chưa? "_ Nguyệt Hạ Lan có vẻ như mất kiên nhẫn với ông thầy xấu xí này, cô ta siết chặt tay nghiến từng chữ một.
" Du... Du Nhẫn Tây? Con mẹ nó, làm sao lại dính tới người đó vậy hả? "
Ông ta thường hay lui tới những sòng bài, Du Nhẫn Tây là ai thì tất nhiên ông ta cũng biết. Nhưng trong giới không ai dám động vào ông ta cả, không chỉ là ông trùm của sòng bài mà còn cầm đầu một băng đảng khét tiếng.
Ông ta từng nghe nói về việc con gái của ông trùm sòng bài đang học ở trường của bọn họ, nhưng ông ta chưa từng tìm hiểu xem người đó là ai...
" Cô ta đã nói sẽ bỏ qua cho em, nhưng cô ta vẫn giữ cái video đó... Em sợ vào một ngày nào đó cô ta sẽ mang nó ra...
Thầy mau nghĩ xem chúng ta còn cách nào không?"
" Làm sao mà động vào con nhỏ đó được trông khi cha của nó là Du Nhẫn Tây chứ? "_ Ông thầy đó cũng đã đứng ngồi không yên rồi.
Nguyệt Hạ Lan cắn ngón tay cái, đi vòng vòng trong căn phòng dụng cụ nhỏ kia.
Cũng vào thời điểm đó, Nghiên Giai Tuệ đang ở nhà của Thiệu Vỹ Khang. Vì buổi sáng anh đã hỏi cô có giấu anh chuyện gì không, cho nên bây giờ cô ở đây mà kể cho anh nghe.
Nghiên Giai Tuệ kể hết mọi chuyện cho anh nghe, kể xong cô lại cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc đang kể chuyện ma quỷ cho một tiến sĩ nghe ấy. Dù nhìn mặt anh có vẻ vô cảm nhưng anh vẫn rất chăm chú nghe cô kể.
'Vậy là sau khi tớ đến nghĩa trang thì cậu đã luôn ở bên cạnh tớ? "
Thiệu Vỹ Khang giật giật khóe môi, vậy thì những ngày mà anh gào lên gọi tên cô thì cô đều nghe thấy, nhìn thấy hết à? Thật là mất mặt mà...
" Tất nhiên rồi! Tớ cũng không hiểu sao lại có thể đi theo cậu... À không đúng là cậu hút tớ mới đúng ấy. Lúc đầu tớ chẳng thể đi đâu cả, chỉ có thể đi loanh quanh nghĩa địa chơi thôi, vậy mà khi cậu đi thì tớ lại như hút vào cậu vậy, chỉ cần bay xa một tí là như có nam châm hút về ấy. "
Nghiên Giai Tuệ gật đầu vô cùng thành thật nói cho anh biết.
" Vậy thì cậu cũng... nhìn thấy tớ chết à? "
...
Vỹ Khang mấp máy môi, chậm rì rì vừa lên tiếng vừa quan sát biểu cảm của
Cô.
Nghe đến đây cô liền im lặng một lúc.
Trong căn biệt thự lớn nhưng chỉ có hai người đang ngồi cùng nhau trên sofa lớn ở phòng khách.
Hai người nhìn nhau.
"Hừ!"
"Cái tên chết bầm này! "
Có biết tớ đã khóc bao nhiêu không hả? " Tớ cứ gọi tên cậu mãi đấy! "
" Vậy mà cậu lại muốn đi gặp tớ à? '
" Tớ thì bay lơ lững ở đó mà cậu đòi đi gặp thì làm sao mà được chứ?"
' Cậu có biết Vương Minh Viễn, cái tên hâm hâm ấy lại chính là người phát hiện ra thi thể của cậu không? Cậu ta khóc còn to hơn cả tớ đấy! "
Như chọc trúng chỗ ngứa, Giai Tuệ nghiến răng nghiến lợi chòm tới đánh
mạnh vào người anh mấy cái cho hạ giận. Người ta đã không muốn nhắc đến nữa rồi mà...III!
Thiệu Vỹ Khang lại ngây ngốc nhìn cô, nhìn chầm chầm vào mắt cô khiến cho Giai Tuệ phải ngừng " tác động vật lý " lại.
" Nhìn cái gì? "
" Sao cậu lại có thể không biết quý trọng mạng sống của mình kia chứ? '
" Chỉ vì một kẻ như tớ mà cậu lại từ bỏ đi mạng sống của mình thì có đáng hay không hả?
" Nếu không làm như vậy thì liệu chúng ta còn có thể gặp lại nhau không? Đối với tớ thì chuyện này vô cùng xứng đáng! "_ Bây giờ Vỹ Khang mới chậm rãi lên tiếng.
Ánh mắt của anh dành cho cô chưa từng thay đổi, vẫn luôn cưng chiều như vậy.
Khi nghe cô nói cô đã khóc vì anh khiến cho anh không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình và xen lẫn với đó là sự vui mừng.
Vì ít nhất là ở kiếp trước thì cô đã hiểu được anh yêu cô rất nhiều, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu được tấm lòng của anh.
Phía sau một Thiệu Vỹ Khang, một thiếu gia nổi tiếng, một tiến sĩ tài giỏi mấy
ai lại nghĩ rằng anh có thể giấu nhẹm đi tình cảm của mình trong suốt hơn mười năm kia chứ?
Chính xác là vào năm cấp hai, Thiệu Vỹ Khang đã nhận ra tình cảm mình dành cho cô là gì rồi!
Không chỉ đơn thuần là một người bạn hàng xóm, hay một người bạn thân thiết mà là một tình cảm trai gái mà anh hay được những người bạn khác nhắc đến.
Anh chấp nhận làm một người đơn phương đứng ở phía sau bảo vệ cho cô.
Anh cũng đã sẵn sàng sống đơn độc cả đời mình vì đối với anh thì chẳng ai có thể thay thế được cô.
Và chỉ cần là vì cô thì chuyện gì anh cũng sẽ làm, dù là hi sinh tính mạng của mình.
Danh sách chương