Thiệu Vỹ Khang hơi cau mày trong tình trạng nhắm mắt, anh vẫn còn đang ngủ chắc vì tác dụng của rượu nên anh vẫn còn chưa muốn dậy.

Vỹ Khang xoay người như nhớ ra điều gì đó, anh ngồi bậc dậy.

" Sao mình về được nhỉ? "

" Tất nhiên là chị đây mang cưng lên rồi, nặng như trâu nước vậy đấy. "_ Giai Tuệ vừa nấu canh giải rượu xong mang lên cho anh, vừa mở cửa thì nghe thấy câu hỏi ngớ ngẩn kia.

" Cậu... "_ Vỹ Khang ngơ ngác nhìn cô.

Nghiên Giai Tuệ đặt bát canh xuống bàn rồi nhìn anh. Hai người rơi vào một khoảng lặng nào đó.

" Khụ! "

" Vào vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn canh này. "

Nghiên Giai Tuệ ho khan một tiếng rồi kéo anh dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khoảng hơn 20 phút sau thì Thiệu Vỹ Khang mới bước ra ngoài, trên người cũng đã thay một bộ đồ mới là áo thun trắng với quần tây đen dài trẻ trung.

" Cậu có thẩy bao tử khó chịu không? "

" Sau này đừng uống rượu nữa. "

" Không tốt cho sức khỏe đâu. "

Nghiên Giai Tuệ nhìn Thiệu Vỹ Khang uống canh giải rượu mà mình nấu liền không nhịn được mà nói vài câu. Những lời này cô thậm chí còn chưa từng nói với Tạ Bất Dật vì anh ta sống rất quy tắt một cách máy móc.

Tạ Bất Dật chưa bao giờ uống nhiều rượu, trong những buổi tiệc lớn anh ta cũng chỉ nhấp môi cho có lệ. Và chưa từng để ra một sơ hở nào khiến cho cô phải lo lắng cả. Tất nhiên, xuất sắc đến mức mà cắm hẳn cho một chiếc sừng tận 7 8 năm mà không hề hay biết.

Thiệu Vỹ Khang nhìn cô.

" Từ bao giờ mà cậu biết quan tâm đến tớ vậy? "

" Thái độ như vậy là sao? Ăn mau mau rồi còn đi chơi nữa. "_ Giai Tuệ không thèm đếm xỉa đến anh, cô ngồi sang bên cạnh bấm điện thoại.

" Đi đâu? "_ Vỹ Khang cúi đầu ăn nhanh.

" Đúng là... haz, đi làm gốm. "

" Nơi này này. "

Nghiên Giai Tuệ đưa điện thoại đến trước mặt anh, là một trang web đăng rất nhiều tác phẩm của người khác.

Thiệu Vỹ Khang nâng mắt nhìn vào màn hình điện thoại lại đúng lúc trên màn hình xuất hiện tin nhắn của Tạ Bất Dật.

" Hôm nay cậu rảnh không? "

Nghiên Giai Tuệ nghe thấy tiếng thông báo thì xoay điện thoại trở lại nhưng khi nhìn thấy người nhắn thì cô đã lướt đi và không hề quan tâm đến nó. Mà Thiệu Vỹ Khang thì không thấy được...

Ăn xong anh bưng bát đi ra ngoài dọn, Giai Tuệ thấy vậy cũng chạy theo anh.

" Xong rồi sao? Vậy chúng ta đi chơi đi. "

Cô rất háo hức, Nghiên Giai Tuệ quyết định sẽ cùng Vỹ Khang trải nghiệm tất cả mọi thứ mà cô chưa từng trải nghiệm, cùng anh đến tất cả những nơi mà cô chưa từng được đi.

Dù tâm trạng của Vỹ Khang có vẻ không được vui lắm nhưng anh vẫn đưa cô đi đến nơi mà cô muốn.

Đúng là đang hot nên bên trong xưởng rất đông các bạn trẻ khác. Khi hai người bước vào thì có một chị nhân viên trẻ bước ra.

" Các bạn là lần đầu đến đây ạ? "_ Chị nhân viên

" Dạ đúng rồi ạ. "_ Giai Tuệ

" Vậy hai bạn qua đây có bàn trống đấy ạ. "_ Chị nhân viên chỉ qua bên phải cho hai người đi trước.

Lúc Thiệu Vỹ Khang bước qua chị nhân viên, chị ấy liền lén nhìn thoáng chút ngại ngùng.

" Hai bạn có ý tưởng gì chưa ạ? Đây là sản phẩm của tụi mình, các bạn có thể tham khảo ạ. "_ Chị nhân viên chỉ tay lên kệ trưng bày trước mắt.

Có rất nhiều sản phẩm thủ công được tô bắt mắt.

" Em muốn làm cái ly. "_ Giai Tuệ

" Dạ vâng ạ. Hai bạn ngồi đây chờ mình 5 phút, mình chuẩn bị nguyên liệu cho ạ. "_ Chị nhân viên nói rồi rời đi.

" Nhìn này Vỹ Khang, họ khéo tay cực kì luôn. "_ Giai Tuệ thích thú nhìn những sản phẩm vừa nhỏ vừa cầu kì kia.

" Mặc tạp dề vào đi, đừng để bị dính. "_ Vỹ Khang cầm lấy tạp đề trên bàn đưa cho cô.

" Giúp tớ đi. "_ Giai Tuệ chớp mắt nhìn anh.

Thiệu Vỹ Khang nhìn cô rồi giúp cô mặc tạp dề vào.

" Để tớ giúp cậu. "

Khi anh giúp cô xong thì cô lại đi tới cằm lấy cái tạp dề còn lại giúp anh. Hai người hành động như thể một cặp đôi đúng nghĩa vậy.

Thiệu Vỹ Khang hoàn toàn bị hành động của cô làm cho ngơ ngác, có trời mới biết bên trong người con trai có vẻ mặt lạnh lùng bất cần kia là một trái tim đang không ngừng đập loạn.

" Dạ dụng cụ đây ạ. "

Chị nhân viên hướng dẫn tận tình. Sau vẫn còn muốn giúp đỡ nhưng Giai Tuệ nói muốn tự làm nên chị đó đã nhanh chóng đi qua phía của Vỹ Khang nhưng anh thì cũng không cần.

Nghiên Giai Tuệ rất khéo tay, cô nặn một chút là xong rồi, chỉ mất thời gian ở khâu trang trí mà thôi.

Cho đến khi cô đã làm xong cái ly của mình nhưng vẫn chưa tô màu, cô nhìn sang thì thấy anh vẫn đang loay hoay ở chỗ nặn hình.

Lại nhìn chị nhân viên đứng một bên quan sát muốn giúp mà không được.

" Cậu phải nhẹ tay một chút chứ. "

Nghiên Giai Tuệ đi đến gần anh, cô dùng tay của mình áp lên tay anh. Giúp anh điều chỉnh lực tay lại.

Thiệu Vỹ Khang nhìn cô, tay anh được bàn tay mềm mại có chút nước, chút đất của cô nắm lấy khiến cho anh nhất thời không biết nên làm gì.

" Anh ấy đẹp trai quá, tôi muốn đụng vào tay anh ấy nhưng mà anh ấy chỉ cho cô gái kia đụng vào thôi. "_ Chị nhân viên nói nhỏ với đồng nghiệp.

" Thôi đi bà, người ta là yêu nhau mà. "

Sau cùng thì thành phẩm gần cả ngày trời của cả hai sẽ được giữ lại để sấy khô. Khoảng hơn 20 ngày sau thì thành phẩm sẽ được gửi trực tiếp đến nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện