Sau khi luật sư đến, Kỷ Nhiên càng nhàn nhã, căn bản không thèm nghe.
Từ nụ cười lạnh của Trần Thiên Quỳnh và sự im lặng của Kỷ Duy, cậu có thể đoán được phần thuộc về mình không hề ít.
Cậu không nhịn được mà cười khẩy, Kỷ lão phu nhân đúng là “bệnh gấp tìm loạn thầy”. (1)
(1) Bệnh gấp tìm loạn thầy: chỉ tình hình khẩn cấp nên đi khắp nơi tìm trợ giúp hoặc nghĩ những biện pháp linh tinh.
Nhưng lần này cậu đến đây không phải vì chút tài sản giẻ rách kia.
Hai tiếng sau, cuộc trò chuyện trực tiếp tràn ngập cãi vã và trở mặt này cuối cùng cũng kết thúc.
Trước khi đi, Trần Thiên Quỳnh tới trước mặt Kỷ Nhiên, cười một tiếng. “Cháu và mẹ cháu thật khác biệt”
Kỷ Nhiên cười nhạt, đáp: “Bà và con trai của bà cũng chẳng giống nhau lắm”
“Có thời gian rảnh thì cùng ăn bữa cơm nhé”. Dứt lời, Trần Thiên Quỳnh mãn nguyện khi trông thấy ánh mắt căm ghét của Kỷ lão phu nhân, bà cười thành tiếng. “Tạm biệt”
Kỷ Duy không nói một lời, rời đi theo sau Trần Thiên Quỳnh.
“Kỷ Nhiên”. Kỷ lão phu nhân ngồi im, chờ người đi gần hết, bà ta mới mở miệng. “Cháu ngồi xuống, bà nội có lời muốn nói với cháu”
Kỷ Nhiên ngả người về sau, ung dung cười, đáp: “Khéo quá, tôi cũng có chuyện cần nói”
Kỷ Quốc Chính đau đầu, ông ta chống lên ghế, đứng dậy. “Tôi đi trước…”
“Chờ đã”. Kỷ Nhiên gọi giật ông ta lại, ngước mắt, nói: “Ông cũng ở lại”
Kỷ Quốc Chính cau mày. “Anh nói bằng giọng điệu gì thế?”
Kỷ Nhiên làm lơ ông ta, cậu đứng lên, vỗ vai luật sư. “Vất vả anh đến đây một chuyến rồi”
Luật sư giật mình, vội vã đáp: “Đây là việc tôi nên làm”
Cậu hỏi: “Cất xong đồ rồi chứ?”
“Ừm”
“Ở đây không còn chuyện gì nữa, anh về trước đi”. Kỷ Nhiên nói: “Tôi sẽ sai người chuyển phí luật sư cho anh”
“Không cần”. Thấy tình hình khác thường, luật sư đáp: “Sếp Tần đã đưa cho tôi rồi. Tôi sẽ về chỉnh sửa chỗ tài liệu này, chúng ta liên hệ sau”
“Được”
Tiễn luật sư đến cửa phòng, Kỷ Nhiên chống một tay lên trên cửa, nói với những người khác và luật sư: “Các người cũng ra ngoài”
Kỷ Quốc Chính cảm thấy không ổn. “Anh muốn làm gì?!”
“Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ muốn ôn tồn trò chuyện việc nhà cùng các người”. Kỷ Nhiên nhướn mày, cười hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ tôi còn có thể phóng hỏa giết người?”
“Được rồi”. Kỷ lão phu nhân hết cách, quả thật bà ta có lời muốn nói với Kỷ Nhiên, giận cũng phải nhịn. “Ra ngoài đi”
Trước khi ra ngoài, quản gia già còn cố tình cho Kỷ lão phu nhân uống hai viên thuốc.
Quản gia già đã theo bà cụ hơn chục năm, lúc đi đến cửa, lão không kìm được mà thốt lên: “Kỷ tiểu tiên sinh, gần đây sức khỏe của lão phu nhân không tốt, xin cậu đừng kích thích bà cụ”
Vì tuổi đã cao, giọng nói của ông ta khàn đặc.
Kỷ Nhiên càng cười tươi hơn. “Ra ngoài”
Kỷ Nhiên đóng cửa, khóa trái lại, trong phòng chỉ còn ba thế hệ nhà họ Kỷ.
Kỷ Nhiên ngồi về vị trí cũ, không khí lặng ngắt như tờ, Kỷ lão phu nhân ở phía đối diện mở miệng trước.
“Tiểu Nhiên”. Bà ta nhẹ giọng. “Ta biết Trần Thiên Quỳnh nói linh tinh với cháu rất nhiều, từ trước tới nay cô ta là người như vậy. Vì tiền và quyền, cô ta có thể làm mọi chuyện. Cháu nhất định đừng…”
“Lão phu nhân, tôi nói trước nhé”. Kỷ Nhiên liếc đồng hồ trên tay, cắt ngang: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian vào việc kể lể chuyện cũ nữa”
“Kỷ Nhiên!”. Kỷ Quốc Chính giận dữ quát: “Sao anh lại ăn nói với bà nội như vậy! Sửa lại thái độ của anh ngay!”
“Hôm nay tôi đến đây là để hỏi các người một chuyện”. Kỷ Nhiên chẳng buồn nhìn ông ta. “Bảo mẫu hồi nhỏ hạ độc tôi, có phải do các người thuê tới không?”
Hai kẻ kia lập tức câm nín, căn phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Thấy nét mặt cứng đờ của họ, Kỷ Nhiên cười, nói: “Các người yên tâm, bây giờ tôi không muốn truy cứu chuyện này… Không đến lượt nó nữa rồi. Tôi không mang bất cứ thiết bị ghi âm nào trên người, tôi chỉ muốn thanh toán rõ ràng món nợ này”
“Không phải”. Kỷ lão phu nhân tái mặt, đáp: “Đang yên đang lành, sao chúng ta lại muốn hạ độc cháu? Kỷ Nhiên cười như không cười. “Lúc Triệu Thanh Đồng vừa bị tai nạn xe, hình như đã làm giá cổ phiếu của công ty các người sụt giảm không ít nhỉ?”
Năm ấy, cậu vẫn chưa bị vạch trần quá nhiều trong mắt người khác, phần đông chỉ biết nhà họ Kỷ có một đứa con riêng, nhưng chẳng hề rõ rốt cuộc đứa con riêng này là ai.
Cậu không có bạn bè, cũng không có người thân, càng không có sự chú ý của fan hâm mộ và cánh truyền thông như Triệu Thanh Đồng.
Thậm chí cậu còn chẳng có tên trong sổ hộ khẩu của nhà họ Kỷ.
Một con người nhỏ bé như vậy, hoàn toàn có thể lặng lẽ biến mất trong căn biệt thự quạnh quẽ kia.
Không có ai truy cứu, không có ai giúp cậu đòi lại công bằng, thậm chí sau khi chết, ngay cả một người nhớ đến cậu cũng chẳng có.
“Lại là chuyện nhảm nhí này”. Kỷ Quốc Chính rít lên: “Mẹ anh đã chết hơn mười năm! Rốt cuộc bao giờ anh mới có thể từ bỏ?! Tôi biết anh muốn hỏi gì rồi… Có phải anh lại muốn hỏi về tai nạn xe của mẹ anh không! Tôi đã nói vô số lần, không có ai hại cô ta, đều do cô ta sang đường không nhìn…”
Kỷ Nhiên liếc Kỷ lão phu nhân, hỏi: “Là bà à?”
Kỷ lão phu nhân chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào như vậy.
Bên trong đong đầy châm biếm, oán hận và đau đớn.
Nụ cười vẫn hiện diện trên gương mặt của Kỷ Nhiên, nhưng nó còn làm người ta sợ hãi hơn cơn giận dữ.
Sau một lúc im lặng, Kỷ lão phu nhân đáp: “Không phải”
Kỷ Nhiên gật đầu. “Tôi biết rồi”
“Vì sao cháu nhất định phải điều tra chuyện quá khứ? Đó đều là nợ cũ năm xưa”. Kỷ lão phu nhân định bụng thuyết phục cậu. “Hiện giờ chỉ cần cháu chịu hợp tác, chịu học tập, ta và bố cháu sẽ ủng hộ cháu. Nếu cháu có thiên phú về phương diện quản lí, đợi một thời gian nữa, toàn bộ Vĩnh Thế có thể thuộc về cháu”
“Tôi không thèm”
Kỷ Nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Kỷ Quốc Chính.
Kỷ Quốc Chính đã dùng tay cầm gậy gỗ bên cạnh.
Vì trong não có khối u, ông ta thường xuyên bị chóng mặt đột ngột, cần phải chuẩn bị gậy mới yên tâm.
Kỷ Nhiên không nói gì, cậu lấy một chiếc usb nhỏ màu đen từ trong túi quần, đặt xuống trước mặt Kỷ Quốc Chính.
Kỷ Quốc Chính chợt cảm thấy chột dạ và hoảng loạn khó hiểu, ông ta cố gắng giả vờ bình tĩnh. “Đây là gì?”
Mặt Kỷ Nhiên không cảm xúc. “Lời tố cáo đến từ địa ngục”
Lúc rời đi, Kỷ Nhiên vô cùng bình tĩnh.
Giống như lần đầu tiên đến nhà họ Kỷ, cậu trốn sau lưng Triệu Thanh Đồng, chỉ hé nửa mặt bên, cẩn thận quan sát đám đàn ông, đàn bà ăn mặc lộng lẫy, sang trọng trước mắt.
Khi ấy cậu còn nhỏ, nhưng tầm mắt ác ý bắn đến từ bốn phương tám hướng giống như một mũi kiếm bén nhọn, không hề giấu diếm.
Mà lần này cậu rời đi, trong ánh mắt của những kẻ bên cạnh chỉ còn tránh né và sợ hãi.
Chờ Kỷ Nhiên khuất bóng, Kỷ Quốc Chính cầm lấy usb, cắm vào trong máy tính.
Hơn mười giây sau, giọng nữ yểu điệu truyền ra từ audio.
Vào khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, hai mẹ con kia cảm thấy như có trùng độc điên cuồng nhảy lên đùi, sống lưng cứng đờ, da đầu run rẩy.
…
Trong vài tiếng ngắn ngủi, thời tiết bên ngoài đã biến đổi, lúc này mây đen phủ kín, mưa lất phất âm u.
Hầu gái mới tới nhà họ Kỷ nhìn thấy cậu, vội vã cầm một chiếc ô màu đen tiến về phía trước. “Tiên sinh, anh có cần ô không?”
“Không cần”
Âm thanh truyền đến từ ngoài cửa.
Kỷ Nhiên ngẩng đầu nhìn, Tần Mãn che một chiếc ô đen, đứng dưới bậc thềm của cổng chính trong màn mưa mịt mù.
Thấy cậu thất thần, Tần Mãn khẽ nói: “Lại đây, chúng ta về nhà”
Hai người đàn ông tuấn tú, cao lớn sóng vai rời đi, hầu gái đứng trước cửa, nhìn theo không chớp mắt, cô bị bà vú già bên cạnh kéo ra một chỗ.
“Cô làm gì thế… Còn đưa ô cho cậu ta! Có biết đó là ai không! Cô chưa bị mắng à?”
Hầu gái sửng sốt. “Chưa, chưa. Anh ấy là ai thế?”
“Cô đừng hỏi chuyện này! Dù sao sau này nhìn thấy cậu ta, cứ coi như không thấy là được!”
Hầu gái nhớ câu nói ấy suốt một đời, nhưng đáng tiếc, kể từ đó về sau, cô không gặp lại chàng thanh niên đến đi vội vàng kia nữa.
Quay về trong xe, Tần Mãn nói: “Anh bảo người lái xe của em về rồi”
Kỷ Nhiên “ừm” một tiếng.
Khoang xe rất yên tĩnh, cậu nghe tiếng mưa rơi, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Trước khi về nhà, chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến”
Tần Mãn khựng lại. “Em nghĩ kĩ rồi à?”
Kỷ Nhiên: “Chẳng có gì phải suy nghĩ hết”
Tần Mãn không lên tiếng, anh chuyển động vô-lăng, lao nhanh về phía cục cảnh sát.
Anh đưa tay nắm lấy Kỷ Nhiên, nhéo ngón cái của cậu, có lẽ điều hòa của nhà họ Kỷ mở quá lớn nên tay Kỷ Nhiên lạnh như băng.
“Có anh đây”. Tần Mãn cọ ra một chút hơi ấm cho cậu, giọng nói của anh lạnh nhạt nhưng kiên định, khiến người nghe bất giác cảm thấy yên tâm. “Anh ở bên em, sẽ không sao đâu”
–
Tháng chín, một bài viết lặng lẽ xuất hiện trên mạng, rất nhanh đã truyền khắp các mạng xã hội chỉ trong vài giờ đăng tải.
[ Nông dân trồng dưa: #Chuyện kì quái hôm nay# Tháng trước, cảnh sát tiếp nhận một vụ án xâm hại tình dục, người báo án là con trai của nạn nhân, kiện bố ruột và bà nội của mình, thời gian xảy ra vụ án là hơn mười năm trước… ]
[ Nông dân trồng dưa: Tiếp theo, con trai của nạn nhân là con ngoài giá thú. ]
[ Nông dân trồng dưa: Tiếp tiếp theo, nạn nhân là Triệu Thanh Đồng. ]
[ Nông dân trồng dưa: Không sai, chính là nữ minh tinh quá cố Triệu Thanh Đồng. Cống tinh (2) bình luận chất vấn cút xéo, tôi dùng tài khoản thật phát biểu, nếu nội dung là giả, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp luật, không cần đám ngu lìn các người nói với tôi. ]
(2) Cống tinh: dùng để chỉ những người giành được khoái cảm thông qua việc tranh cãi, lúc tranh luận luôn cố ý đưa ra ý kiến trái chiều. Khi cống tinh ra tay, họ luôn lợi dụng điểm yếu trên cảm xúc và sơ hở trong logic tư duy của người khác, làm cho đối phương cạn lời.
Bài viết này chỉ tồn tại một ngày rồi đã bị các website kiểm duyệt mất, chẳng qua không có tác dụng, chỉ trong một thời gian ngắn, ảnh chụp màn hình và nguồn tin vô căn cứ lập tức tràn ngập trên danh sách hot search.
[ Triệu Thanh Đồng là ai? Sao tôi cứ thấy cái tên này rất quen nhỉ? ]
[ Tìm kiếm trên Weibo “Kỷ Nhiên”, “Bồ nhí Triệu Thanh Đồng”, “Nhà giàu họ Kỷ” là có thể biết chuyện lúc trước. ]
[ Thằng con riêng này lại lăng-xê rồi, mặc kệ hết, tất cả lũ con riêng chết đi! ]
[ Thật hay giả?? Bố tôi cực kì thích Triệu Thanh Đồng, trước kia nổ ra tin tức bồ nhí, ông ấy xem chăm chú nghiêm túc rất lâu, còn bị mẹ tôi quở trách suốt đêm. ]
[ Kỷ Nhiên hút cần, chuyện quan trọng phải nói một vạn lần. ]
[ Chuyện hút cần đã cải chính, lần trước cậu ta náo loạn ầm ĩ phòng trực tiếp, nếu là thật thì bị gô cổ từ lâu rồi. Với việc lần này, tôi chỉ muốn nói: Tung tin đồn nhảm chết cmm đi, không tung tin đồn nhảm phạm tội hiếp dâm chết cmn đi. ]
[ Đừng nói chứ, nhìn tin tức này, lầu trên nói hay thật đấy ha ha ha. Tôi cũng xem trực tiếp rồi, tôi chỉ muốn nói dáng vẻ của cậu ta đúng là hình mẫu tôi thích. ]
Ban đầu, cư dân mạng không coi là thật, hơn nữa tài khoản mạng “Nông dân trồng dưa” kia đã lâu không lên tiếng. Thậm chí bên dưới còn có người đoán, liệu có phải bị bắt vì đồn thổi thất thiệt hay không.
Chẳng ngờ, năm giờ chiều cùng ngày, hai bản thông báo của cảnh sát được tung ra.
[ Ngày 2/7, chúng tôi nhận được một vụ án từ mười một năm trước, vì tính chất đặc biệt, chúng tôi vô cùng coi trọng. Nguyên cáo có bằng chứng đầy đủ, thông qua chứng nhận, chúng tôi quyết định thành lập điều tra. Ngày 29/7, chúng tôi lập tiểu đội phá án, tiến hành tìm hiểu sâu vụ án. Ngày 2/9, chúng tôi đưa người tình nghi phạm tội họ Kỷ về sở cảnh sát để tiếp nhận điều tra. ]
Họ Kỷ, mười một năm trước, hai từ khóa đều có liên quan đến nội dung hot search trước kia.
Vụ án đảo ngược vượt thời gian này khiến cư dân mạng sợ rơi cằm.
Không ít người chạy tới tài khoản Weibo bị tung ra trước kia của Kỷ Nhiên để bày tỏ thương cảm và xin lỗi, đương nhiên, vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Đây chỉ là hành vi bày tỏ cảm xúc và biểu đạt cách nhìn của đám cư dân mạng, mọi người đều không nghĩ đến sẽ được đáp lại. Dù sao trước kia ồn ào khủng khiếp như vậy, Weibo của Kỷ Nhiên chẳng khác gì ao tù nước động, không hề có động tĩnh, như thể bị chủ nhân quên mật khẩu.
Vậy nên những kẻ chửi rủa kia càng thêm quá đáng.
Ai ngờ chỉ qua một bữa cơm tối, Weibo của Kỷ Nhiên đã cập nhật.
Cậu đăng bình luận mắng chửi, thậm chí còn đổi tên Weibo.
[ Bố Kỷ: Bố lại đến giúp thằng ngu lìn như mày đây, có sướng không? Cảnh sát mạng, trong Weibo của người này có hiềm nghi văn bản ấu dâm, đề nghị điều tra.
Một tài khoản phụ bỏ đi xa: Triệu Thanh Đồng có vô tội hay không thì làm sao? Chết bao nhiêu năm rồi, hiện giờ Kỷ Nhiên bới ra làm gì? Muốn dùng người mẹ đã chết của mày để lăng-xê à? Đúng là tởm lợm. Bây giờ mày đạt được mục đích rồi đấy, nhìn Weibo của mày hot chưa kìa:), nhiều bình luận như thế, nhất định rất sướng nhỉ? ]
… Cư dân mạng lại sợ đơ con mẹ nó người.
Tuyệt vời nhất là, nửa tiếng sau, cảnh sát mạng xx còn trả lời bên dưới: “Đã nhận được, tăng ca điều tra triệt để”.
Cuối cùng Weibo của Kỷ Nhiên cũng được yên tĩnh.
Cậu nằm trên sofa, nhìn thấy “Một tài khoản phụ bỏ đi xa” gửi đầy tin nhắn riêng chiếm hết màn hình cho mình.
Ban đầu chửi rủa thậm tệ, sau đó trợn mắt há mồm, cuối cùng là điên cuồng xin lỗi, nhận sai.
Kỷ Nhiên cười khẩy một tiếng, mở bàn phím, trả lời.
[ Bố Kỷ: [ Internet không phải nơi nằm ngoài pháp luật. jpg] ]
Vốn dĩ Kỷ Nhiên còn muốn tiếp tục đáp trả những kẻ ăn không nói có, bởi vì Tần Mãn đang họp, cậu không thể đến nhà anh chơi, vô cùng tẻ nhạt.
Ai ngờ vừa thoát khỏi giao diện trò chuyện, một dãy số lạ liền kết nối.
“Tiểu Nhiên…”. Qua hai tháng, giọng nói của Kỷ lão phu nhân tang thương hơn rất nhiều. “Rốt cuộc thì bao giờ chuyện này mới có thể kết thúc?”
Ban đầu lúc nghe ghi âm, Kỷ lão phu nhân còn ôm tâm lí may mắn, đã nhiều năm trôi qua, chỉ có mấy đoạn ghi âm thì làm được gì? Không định nổi tội.
Bà ta trăm triệu lần không ngờ rằng, lúc trước vì muốn báo án nên người phụ nữ tên Triệu Thanh Đồng kia lại đến bệnh viện lấy mẫu! Thậm chí còn ngu ngốc cất kết quả lấy mẫu ở chỗ quản lí!
Chuyện tới nước này, bà ta chỉ có thể đặt hi vọng ở việc khơi thông quan hệ. Nếu khơi thông ổn thỏa, có lẽ còn đường sống.
Bà ta không nghĩ Kỷ Nhiên dám làm đến cùng như vậy, dùng cách hai bên đều tổn thương để quậy lớn chuyện này.
Mức độ xã hội quan tâm quá cao, bà ta chống chọi thế nào cũng vô dụng.
“Cháu biết sức khỏe của bố cháu mà… Nó đã thê thảm như vậy, cháu chưa bằng lòng buông tha cho nó ư?”. Kỷ lão phu nhân xoa ấn đường, nhẫn nhịn hỏi.
“Năm xưa Triệu Thanh Đồng không thê thảm sao? Cũng đâu thấy bà nương tay”. Kỷ Nhiên cười khẩy. “Dù trên tay tôi chỉ có ghi chép trò chuyện giữa quản gia của bà và quản lí, nhưng nếu muốn điều tra thật thì không phải là không tra được”
Thật ra Kỷ Nhiên không nắm bất cứ bằng chứng nào liên quan đến Kỷ lão phu nhân, ngày nào quản gia không nhận tội, ngày ấy bà ta vẫn bình yên.
Nhưng Kỷ Nhiên cứ muốn nói như vậy, cậu muốn bà ta sống nốt những tháng ngày còn lại trong lo âu, thấp thỏm.
“Mày làm như thế thì được lợi lộc gì?!”. Bóc trần đến lượt mình, Kỷ lão phu nhân không thể cố gắng giả vờ bình tĩnh nữa. “Mẹ mày đã chết rồi! Chết từ đời tám hoánh nào rồi! Mày không thể cho cô ta chút mặt mũi ư? Mày có biết, loại chuyện này nhục nhã với phụ nữ đến nhường nào không? Bây giờ bao nhiêu người, bao nhiêu miệng lưỡi đang bàn tán về cô ta, mày muốn cô ta yên nghỉ thế nào?”
“Nhục nhã?”. Nụ cười của Kỷ Nhiên chỉ khéo dài trong tích tắc, khóe môi cậu cứng đờ, hỏi: “Sao bà ấy phải nhục nhã? Từ đầu đến cuối chuyện này, chẳng lẽ không phải lỗi của con trai bà ư? Vậy tôi hỏi ngược lại bà, xảy ra chuyện thế này, bà có thấy nhục không?”
Kỷ lão phu nhân nghẹn họng không nói.
“Còn nữa, yên nghỉ?”. Kỷ Nhiên hỏi: “Nếu thật sự có cách nói này… Nhiều năm như vậy, có lúc nào bà ấy được yên nghỉ thật sự không?”
Kỷ lão phu nhân hít sâu một hơi, khó nhọc lên tiếng: “Tiểu Nhiên… Coi như bà nội van xin cháu”
“Van xin tôi không bằng van xin thẩm phán để ông ta phán nhẹ tội”
Kỷ lão phu nhân im bặt.
Bà ta biết, bà ta không thuyết phục nổi Kỷ Nhiên.
Qua hồi lâu, đầu kia của điện thoại truyền đến tiếng cười mỉa mai. “Chẳng phải ban nãy mày nói, Triệu Thanh Đồng đã làm sai việc gì ư?”
“Chuyện lớn nhất cô ta từng làm sai chính là sinh ra mày”
“Mày có biết khi đó tao đưa ra rất nhiều điều kiện tốt cho cô ta không? Chỉ cần phá mày, tao sẽ cho cô ta một khoản tiền và nguồn tài nguyên chất lượng, đủ để cô ta trở thành minh tinh lớn đích thực. Nhưng con bé đó thì sao? Không biết phải trái, nhất quyết muốn sinh mày ra, mang đến vô vàn rắc rối cho người khác. Đến cuối cùng, chính bản thân nó còn chẳng được chết già”
Kỷ Nhiên cúp điện thoại.
Về đến nhà, Tần Mãn trông thấy Kỷ Nhiên nằm trên sofa, thơ thẩn nhìn trần nhà.
Anh tiến về phía trước, khom lưng ghé sát lại gần, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu. “Em đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ…”. Kỷ Nhiên nói: “Tần Mãn, anh nói xem, vì sao lúc đó mẹ em lại muốn sinh em ra?”
Vấn đề nhảy vọt quá nhanh, Tần Mãn chẳng hề cân nhắc, bình tĩnh đáp: “Bởi vì bà ấy yêu em”
Kỷ Nhiên hỏi: “Thậm chí bà ấy còn chẳng biết giới tính của em, tại sao lại yêu em?”
“Anh không rõ, từ xưa tới nay, tình mẹ vẫn luôn khó giải thích”. Tần Mãn bật cười. “Nhưng anh khẳng định, bà ấy yêu em, vô cùng yêu em”
Chắc chắn tình yêu ấy sẽ không phai mờ vì thời gian hay sống chết, Kỷ Nhiên nghĩ.
Nếu không thì sao giờ phút này, cậu lại cảm nhận được sự tồn tại của tình cảm này một cách chân thành và mãnh liệt đến vậy.
Từ nụ cười lạnh của Trần Thiên Quỳnh và sự im lặng của Kỷ Duy, cậu có thể đoán được phần thuộc về mình không hề ít.
Cậu không nhịn được mà cười khẩy, Kỷ lão phu nhân đúng là “bệnh gấp tìm loạn thầy”. (1)
(1) Bệnh gấp tìm loạn thầy: chỉ tình hình khẩn cấp nên đi khắp nơi tìm trợ giúp hoặc nghĩ những biện pháp linh tinh.
Nhưng lần này cậu đến đây không phải vì chút tài sản giẻ rách kia.
Hai tiếng sau, cuộc trò chuyện trực tiếp tràn ngập cãi vã và trở mặt này cuối cùng cũng kết thúc.
Trước khi đi, Trần Thiên Quỳnh tới trước mặt Kỷ Nhiên, cười một tiếng. “Cháu và mẹ cháu thật khác biệt”
Kỷ Nhiên cười nhạt, đáp: “Bà và con trai của bà cũng chẳng giống nhau lắm”
“Có thời gian rảnh thì cùng ăn bữa cơm nhé”. Dứt lời, Trần Thiên Quỳnh mãn nguyện khi trông thấy ánh mắt căm ghét của Kỷ lão phu nhân, bà cười thành tiếng. “Tạm biệt”
Kỷ Duy không nói một lời, rời đi theo sau Trần Thiên Quỳnh.
“Kỷ Nhiên”. Kỷ lão phu nhân ngồi im, chờ người đi gần hết, bà ta mới mở miệng. “Cháu ngồi xuống, bà nội có lời muốn nói với cháu”
Kỷ Nhiên ngả người về sau, ung dung cười, đáp: “Khéo quá, tôi cũng có chuyện cần nói”
Kỷ Quốc Chính đau đầu, ông ta chống lên ghế, đứng dậy. “Tôi đi trước…”
“Chờ đã”. Kỷ Nhiên gọi giật ông ta lại, ngước mắt, nói: “Ông cũng ở lại”
Kỷ Quốc Chính cau mày. “Anh nói bằng giọng điệu gì thế?”
Kỷ Nhiên làm lơ ông ta, cậu đứng lên, vỗ vai luật sư. “Vất vả anh đến đây một chuyến rồi”
Luật sư giật mình, vội vã đáp: “Đây là việc tôi nên làm”
Cậu hỏi: “Cất xong đồ rồi chứ?”
“Ừm”
“Ở đây không còn chuyện gì nữa, anh về trước đi”. Kỷ Nhiên nói: “Tôi sẽ sai người chuyển phí luật sư cho anh”
“Không cần”. Thấy tình hình khác thường, luật sư đáp: “Sếp Tần đã đưa cho tôi rồi. Tôi sẽ về chỉnh sửa chỗ tài liệu này, chúng ta liên hệ sau”
“Được”
Tiễn luật sư đến cửa phòng, Kỷ Nhiên chống một tay lên trên cửa, nói với những người khác và luật sư: “Các người cũng ra ngoài”
Kỷ Quốc Chính cảm thấy không ổn. “Anh muốn làm gì?!”
“Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ muốn ôn tồn trò chuyện việc nhà cùng các người”. Kỷ Nhiên nhướn mày, cười hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ tôi còn có thể phóng hỏa giết người?”
“Được rồi”. Kỷ lão phu nhân hết cách, quả thật bà ta có lời muốn nói với Kỷ Nhiên, giận cũng phải nhịn. “Ra ngoài đi”
Trước khi ra ngoài, quản gia già còn cố tình cho Kỷ lão phu nhân uống hai viên thuốc.
Quản gia già đã theo bà cụ hơn chục năm, lúc đi đến cửa, lão không kìm được mà thốt lên: “Kỷ tiểu tiên sinh, gần đây sức khỏe của lão phu nhân không tốt, xin cậu đừng kích thích bà cụ”
Vì tuổi đã cao, giọng nói của ông ta khàn đặc.
Kỷ Nhiên càng cười tươi hơn. “Ra ngoài”
Kỷ Nhiên đóng cửa, khóa trái lại, trong phòng chỉ còn ba thế hệ nhà họ Kỷ.
Kỷ Nhiên ngồi về vị trí cũ, không khí lặng ngắt như tờ, Kỷ lão phu nhân ở phía đối diện mở miệng trước.
“Tiểu Nhiên”. Bà ta nhẹ giọng. “Ta biết Trần Thiên Quỳnh nói linh tinh với cháu rất nhiều, từ trước tới nay cô ta là người như vậy. Vì tiền và quyền, cô ta có thể làm mọi chuyện. Cháu nhất định đừng…”
“Lão phu nhân, tôi nói trước nhé”. Kỷ Nhiên liếc đồng hồ trên tay, cắt ngang: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian vào việc kể lể chuyện cũ nữa”
“Kỷ Nhiên!”. Kỷ Quốc Chính giận dữ quát: “Sao anh lại ăn nói với bà nội như vậy! Sửa lại thái độ của anh ngay!”
“Hôm nay tôi đến đây là để hỏi các người một chuyện”. Kỷ Nhiên chẳng buồn nhìn ông ta. “Bảo mẫu hồi nhỏ hạ độc tôi, có phải do các người thuê tới không?”
Hai kẻ kia lập tức câm nín, căn phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Thấy nét mặt cứng đờ của họ, Kỷ Nhiên cười, nói: “Các người yên tâm, bây giờ tôi không muốn truy cứu chuyện này… Không đến lượt nó nữa rồi. Tôi không mang bất cứ thiết bị ghi âm nào trên người, tôi chỉ muốn thanh toán rõ ràng món nợ này”
“Không phải”. Kỷ lão phu nhân tái mặt, đáp: “Đang yên đang lành, sao chúng ta lại muốn hạ độc cháu? Kỷ Nhiên cười như không cười. “Lúc Triệu Thanh Đồng vừa bị tai nạn xe, hình như đã làm giá cổ phiếu của công ty các người sụt giảm không ít nhỉ?”
Năm ấy, cậu vẫn chưa bị vạch trần quá nhiều trong mắt người khác, phần đông chỉ biết nhà họ Kỷ có một đứa con riêng, nhưng chẳng hề rõ rốt cuộc đứa con riêng này là ai.
Cậu không có bạn bè, cũng không có người thân, càng không có sự chú ý của fan hâm mộ và cánh truyền thông như Triệu Thanh Đồng.
Thậm chí cậu còn chẳng có tên trong sổ hộ khẩu của nhà họ Kỷ.
Một con người nhỏ bé như vậy, hoàn toàn có thể lặng lẽ biến mất trong căn biệt thự quạnh quẽ kia.
Không có ai truy cứu, không có ai giúp cậu đòi lại công bằng, thậm chí sau khi chết, ngay cả một người nhớ đến cậu cũng chẳng có.
“Lại là chuyện nhảm nhí này”. Kỷ Quốc Chính rít lên: “Mẹ anh đã chết hơn mười năm! Rốt cuộc bao giờ anh mới có thể từ bỏ?! Tôi biết anh muốn hỏi gì rồi… Có phải anh lại muốn hỏi về tai nạn xe của mẹ anh không! Tôi đã nói vô số lần, không có ai hại cô ta, đều do cô ta sang đường không nhìn…”
Kỷ Nhiên liếc Kỷ lão phu nhân, hỏi: “Là bà à?”
Kỷ lão phu nhân chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào như vậy.
Bên trong đong đầy châm biếm, oán hận và đau đớn.
Nụ cười vẫn hiện diện trên gương mặt của Kỷ Nhiên, nhưng nó còn làm người ta sợ hãi hơn cơn giận dữ.
Sau một lúc im lặng, Kỷ lão phu nhân đáp: “Không phải”
Kỷ Nhiên gật đầu. “Tôi biết rồi”
“Vì sao cháu nhất định phải điều tra chuyện quá khứ? Đó đều là nợ cũ năm xưa”. Kỷ lão phu nhân định bụng thuyết phục cậu. “Hiện giờ chỉ cần cháu chịu hợp tác, chịu học tập, ta và bố cháu sẽ ủng hộ cháu. Nếu cháu có thiên phú về phương diện quản lí, đợi một thời gian nữa, toàn bộ Vĩnh Thế có thể thuộc về cháu”
“Tôi không thèm”
Kỷ Nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Kỷ Quốc Chính.
Kỷ Quốc Chính đã dùng tay cầm gậy gỗ bên cạnh.
Vì trong não có khối u, ông ta thường xuyên bị chóng mặt đột ngột, cần phải chuẩn bị gậy mới yên tâm.
Kỷ Nhiên không nói gì, cậu lấy một chiếc usb nhỏ màu đen từ trong túi quần, đặt xuống trước mặt Kỷ Quốc Chính.
Kỷ Quốc Chính chợt cảm thấy chột dạ và hoảng loạn khó hiểu, ông ta cố gắng giả vờ bình tĩnh. “Đây là gì?”
Mặt Kỷ Nhiên không cảm xúc. “Lời tố cáo đến từ địa ngục”
Lúc rời đi, Kỷ Nhiên vô cùng bình tĩnh.
Giống như lần đầu tiên đến nhà họ Kỷ, cậu trốn sau lưng Triệu Thanh Đồng, chỉ hé nửa mặt bên, cẩn thận quan sát đám đàn ông, đàn bà ăn mặc lộng lẫy, sang trọng trước mắt.
Khi ấy cậu còn nhỏ, nhưng tầm mắt ác ý bắn đến từ bốn phương tám hướng giống như một mũi kiếm bén nhọn, không hề giấu diếm.
Mà lần này cậu rời đi, trong ánh mắt của những kẻ bên cạnh chỉ còn tránh né và sợ hãi.
Chờ Kỷ Nhiên khuất bóng, Kỷ Quốc Chính cầm lấy usb, cắm vào trong máy tính.
Hơn mười giây sau, giọng nữ yểu điệu truyền ra từ audio.
Vào khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, hai mẹ con kia cảm thấy như có trùng độc điên cuồng nhảy lên đùi, sống lưng cứng đờ, da đầu run rẩy.
…
Trong vài tiếng ngắn ngủi, thời tiết bên ngoài đã biến đổi, lúc này mây đen phủ kín, mưa lất phất âm u.
Hầu gái mới tới nhà họ Kỷ nhìn thấy cậu, vội vã cầm một chiếc ô màu đen tiến về phía trước. “Tiên sinh, anh có cần ô không?”
“Không cần”
Âm thanh truyền đến từ ngoài cửa.
Kỷ Nhiên ngẩng đầu nhìn, Tần Mãn che một chiếc ô đen, đứng dưới bậc thềm của cổng chính trong màn mưa mịt mù.
Thấy cậu thất thần, Tần Mãn khẽ nói: “Lại đây, chúng ta về nhà”
Hai người đàn ông tuấn tú, cao lớn sóng vai rời đi, hầu gái đứng trước cửa, nhìn theo không chớp mắt, cô bị bà vú già bên cạnh kéo ra một chỗ.
“Cô làm gì thế… Còn đưa ô cho cậu ta! Có biết đó là ai không! Cô chưa bị mắng à?”
Hầu gái sửng sốt. “Chưa, chưa. Anh ấy là ai thế?”
“Cô đừng hỏi chuyện này! Dù sao sau này nhìn thấy cậu ta, cứ coi như không thấy là được!”
Hầu gái nhớ câu nói ấy suốt một đời, nhưng đáng tiếc, kể từ đó về sau, cô không gặp lại chàng thanh niên đến đi vội vàng kia nữa.
Quay về trong xe, Tần Mãn nói: “Anh bảo người lái xe của em về rồi”
Kỷ Nhiên “ừm” một tiếng.
Khoang xe rất yên tĩnh, cậu nghe tiếng mưa rơi, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Trước khi về nhà, chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến”
Tần Mãn khựng lại. “Em nghĩ kĩ rồi à?”
Kỷ Nhiên: “Chẳng có gì phải suy nghĩ hết”
Tần Mãn không lên tiếng, anh chuyển động vô-lăng, lao nhanh về phía cục cảnh sát.
Anh đưa tay nắm lấy Kỷ Nhiên, nhéo ngón cái của cậu, có lẽ điều hòa của nhà họ Kỷ mở quá lớn nên tay Kỷ Nhiên lạnh như băng.
“Có anh đây”. Tần Mãn cọ ra một chút hơi ấm cho cậu, giọng nói của anh lạnh nhạt nhưng kiên định, khiến người nghe bất giác cảm thấy yên tâm. “Anh ở bên em, sẽ không sao đâu”
–
Tháng chín, một bài viết lặng lẽ xuất hiện trên mạng, rất nhanh đã truyền khắp các mạng xã hội chỉ trong vài giờ đăng tải.
[ Nông dân trồng dưa: #Chuyện kì quái hôm nay# Tháng trước, cảnh sát tiếp nhận một vụ án xâm hại tình dục, người báo án là con trai của nạn nhân, kiện bố ruột và bà nội của mình, thời gian xảy ra vụ án là hơn mười năm trước… ]
[ Nông dân trồng dưa: Tiếp theo, con trai của nạn nhân là con ngoài giá thú. ]
[ Nông dân trồng dưa: Tiếp tiếp theo, nạn nhân là Triệu Thanh Đồng. ]
[ Nông dân trồng dưa: Không sai, chính là nữ minh tinh quá cố Triệu Thanh Đồng. Cống tinh (2) bình luận chất vấn cút xéo, tôi dùng tài khoản thật phát biểu, nếu nội dung là giả, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp luật, không cần đám ngu lìn các người nói với tôi. ]
(2) Cống tinh: dùng để chỉ những người giành được khoái cảm thông qua việc tranh cãi, lúc tranh luận luôn cố ý đưa ra ý kiến trái chiều. Khi cống tinh ra tay, họ luôn lợi dụng điểm yếu trên cảm xúc và sơ hở trong logic tư duy của người khác, làm cho đối phương cạn lời.
Bài viết này chỉ tồn tại một ngày rồi đã bị các website kiểm duyệt mất, chẳng qua không có tác dụng, chỉ trong một thời gian ngắn, ảnh chụp màn hình và nguồn tin vô căn cứ lập tức tràn ngập trên danh sách hot search.
[ Triệu Thanh Đồng là ai? Sao tôi cứ thấy cái tên này rất quen nhỉ? ]
[ Tìm kiếm trên Weibo “Kỷ Nhiên”, “Bồ nhí Triệu Thanh Đồng”, “Nhà giàu họ Kỷ” là có thể biết chuyện lúc trước. ]
[ Thằng con riêng này lại lăng-xê rồi, mặc kệ hết, tất cả lũ con riêng chết đi! ]
[ Thật hay giả?? Bố tôi cực kì thích Triệu Thanh Đồng, trước kia nổ ra tin tức bồ nhí, ông ấy xem chăm chú nghiêm túc rất lâu, còn bị mẹ tôi quở trách suốt đêm. ]
[ Kỷ Nhiên hút cần, chuyện quan trọng phải nói một vạn lần. ]
[ Chuyện hút cần đã cải chính, lần trước cậu ta náo loạn ầm ĩ phòng trực tiếp, nếu là thật thì bị gô cổ từ lâu rồi. Với việc lần này, tôi chỉ muốn nói: Tung tin đồn nhảm chết cmm đi, không tung tin đồn nhảm phạm tội hiếp dâm chết cmn đi. ]
[ Đừng nói chứ, nhìn tin tức này, lầu trên nói hay thật đấy ha ha ha. Tôi cũng xem trực tiếp rồi, tôi chỉ muốn nói dáng vẻ của cậu ta đúng là hình mẫu tôi thích. ]
Ban đầu, cư dân mạng không coi là thật, hơn nữa tài khoản mạng “Nông dân trồng dưa” kia đã lâu không lên tiếng. Thậm chí bên dưới còn có người đoán, liệu có phải bị bắt vì đồn thổi thất thiệt hay không.
Chẳng ngờ, năm giờ chiều cùng ngày, hai bản thông báo của cảnh sát được tung ra.
[ Ngày 2/7, chúng tôi nhận được một vụ án từ mười một năm trước, vì tính chất đặc biệt, chúng tôi vô cùng coi trọng. Nguyên cáo có bằng chứng đầy đủ, thông qua chứng nhận, chúng tôi quyết định thành lập điều tra. Ngày 29/7, chúng tôi lập tiểu đội phá án, tiến hành tìm hiểu sâu vụ án. Ngày 2/9, chúng tôi đưa người tình nghi phạm tội họ Kỷ về sở cảnh sát để tiếp nhận điều tra. ]
Họ Kỷ, mười một năm trước, hai từ khóa đều có liên quan đến nội dung hot search trước kia.
Vụ án đảo ngược vượt thời gian này khiến cư dân mạng sợ rơi cằm.
Không ít người chạy tới tài khoản Weibo bị tung ra trước kia của Kỷ Nhiên để bày tỏ thương cảm và xin lỗi, đương nhiên, vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Đây chỉ là hành vi bày tỏ cảm xúc và biểu đạt cách nhìn của đám cư dân mạng, mọi người đều không nghĩ đến sẽ được đáp lại. Dù sao trước kia ồn ào khủng khiếp như vậy, Weibo của Kỷ Nhiên chẳng khác gì ao tù nước động, không hề có động tĩnh, như thể bị chủ nhân quên mật khẩu.
Vậy nên những kẻ chửi rủa kia càng thêm quá đáng.
Ai ngờ chỉ qua một bữa cơm tối, Weibo của Kỷ Nhiên đã cập nhật.
Cậu đăng bình luận mắng chửi, thậm chí còn đổi tên Weibo.
[ Bố Kỷ: Bố lại đến giúp thằng ngu lìn như mày đây, có sướng không? Cảnh sát mạng, trong Weibo của người này có hiềm nghi văn bản ấu dâm, đề nghị điều tra.
Một tài khoản phụ bỏ đi xa: Triệu Thanh Đồng có vô tội hay không thì làm sao? Chết bao nhiêu năm rồi, hiện giờ Kỷ Nhiên bới ra làm gì? Muốn dùng người mẹ đã chết của mày để lăng-xê à? Đúng là tởm lợm. Bây giờ mày đạt được mục đích rồi đấy, nhìn Weibo của mày hot chưa kìa:), nhiều bình luận như thế, nhất định rất sướng nhỉ? ]
… Cư dân mạng lại sợ đơ con mẹ nó người.
Tuyệt vời nhất là, nửa tiếng sau, cảnh sát mạng xx còn trả lời bên dưới: “Đã nhận được, tăng ca điều tra triệt để”.
Cuối cùng Weibo của Kỷ Nhiên cũng được yên tĩnh.
Cậu nằm trên sofa, nhìn thấy “Một tài khoản phụ bỏ đi xa” gửi đầy tin nhắn riêng chiếm hết màn hình cho mình.
Ban đầu chửi rủa thậm tệ, sau đó trợn mắt há mồm, cuối cùng là điên cuồng xin lỗi, nhận sai.
Kỷ Nhiên cười khẩy một tiếng, mở bàn phím, trả lời.
[ Bố Kỷ: [ Internet không phải nơi nằm ngoài pháp luật. jpg] ]
Vốn dĩ Kỷ Nhiên còn muốn tiếp tục đáp trả những kẻ ăn không nói có, bởi vì Tần Mãn đang họp, cậu không thể đến nhà anh chơi, vô cùng tẻ nhạt.
Ai ngờ vừa thoát khỏi giao diện trò chuyện, một dãy số lạ liền kết nối.
“Tiểu Nhiên…”. Qua hai tháng, giọng nói của Kỷ lão phu nhân tang thương hơn rất nhiều. “Rốt cuộc thì bao giờ chuyện này mới có thể kết thúc?”
Ban đầu lúc nghe ghi âm, Kỷ lão phu nhân còn ôm tâm lí may mắn, đã nhiều năm trôi qua, chỉ có mấy đoạn ghi âm thì làm được gì? Không định nổi tội.
Bà ta trăm triệu lần không ngờ rằng, lúc trước vì muốn báo án nên người phụ nữ tên Triệu Thanh Đồng kia lại đến bệnh viện lấy mẫu! Thậm chí còn ngu ngốc cất kết quả lấy mẫu ở chỗ quản lí!
Chuyện tới nước này, bà ta chỉ có thể đặt hi vọng ở việc khơi thông quan hệ. Nếu khơi thông ổn thỏa, có lẽ còn đường sống.
Bà ta không nghĩ Kỷ Nhiên dám làm đến cùng như vậy, dùng cách hai bên đều tổn thương để quậy lớn chuyện này.
Mức độ xã hội quan tâm quá cao, bà ta chống chọi thế nào cũng vô dụng.
“Cháu biết sức khỏe của bố cháu mà… Nó đã thê thảm như vậy, cháu chưa bằng lòng buông tha cho nó ư?”. Kỷ lão phu nhân xoa ấn đường, nhẫn nhịn hỏi.
“Năm xưa Triệu Thanh Đồng không thê thảm sao? Cũng đâu thấy bà nương tay”. Kỷ Nhiên cười khẩy. “Dù trên tay tôi chỉ có ghi chép trò chuyện giữa quản gia của bà và quản lí, nhưng nếu muốn điều tra thật thì không phải là không tra được”
Thật ra Kỷ Nhiên không nắm bất cứ bằng chứng nào liên quan đến Kỷ lão phu nhân, ngày nào quản gia không nhận tội, ngày ấy bà ta vẫn bình yên.
Nhưng Kỷ Nhiên cứ muốn nói như vậy, cậu muốn bà ta sống nốt những tháng ngày còn lại trong lo âu, thấp thỏm.
“Mày làm như thế thì được lợi lộc gì?!”. Bóc trần đến lượt mình, Kỷ lão phu nhân không thể cố gắng giả vờ bình tĩnh nữa. “Mẹ mày đã chết rồi! Chết từ đời tám hoánh nào rồi! Mày không thể cho cô ta chút mặt mũi ư? Mày có biết, loại chuyện này nhục nhã với phụ nữ đến nhường nào không? Bây giờ bao nhiêu người, bao nhiêu miệng lưỡi đang bàn tán về cô ta, mày muốn cô ta yên nghỉ thế nào?”
“Nhục nhã?”. Nụ cười của Kỷ Nhiên chỉ khéo dài trong tích tắc, khóe môi cậu cứng đờ, hỏi: “Sao bà ấy phải nhục nhã? Từ đầu đến cuối chuyện này, chẳng lẽ không phải lỗi của con trai bà ư? Vậy tôi hỏi ngược lại bà, xảy ra chuyện thế này, bà có thấy nhục không?”
Kỷ lão phu nhân nghẹn họng không nói.
“Còn nữa, yên nghỉ?”. Kỷ Nhiên hỏi: “Nếu thật sự có cách nói này… Nhiều năm như vậy, có lúc nào bà ấy được yên nghỉ thật sự không?”
Kỷ lão phu nhân hít sâu một hơi, khó nhọc lên tiếng: “Tiểu Nhiên… Coi như bà nội van xin cháu”
“Van xin tôi không bằng van xin thẩm phán để ông ta phán nhẹ tội”
Kỷ lão phu nhân im bặt.
Bà ta biết, bà ta không thuyết phục nổi Kỷ Nhiên.
Qua hồi lâu, đầu kia của điện thoại truyền đến tiếng cười mỉa mai. “Chẳng phải ban nãy mày nói, Triệu Thanh Đồng đã làm sai việc gì ư?”
“Chuyện lớn nhất cô ta từng làm sai chính là sinh ra mày”
“Mày có biết khi đó tao đưa ra rất nhiều điều kiện tốt cho cô ta không? Chỉ cần phá mày, tao sẽ cho cô ta một khoản tiền và nguồn tài nguyên chất lượng, đủ để cô ta trở thành minh tinh lớn đích thực. Nhưng con bé đó thì sao? Không biết phải trái, nhất quyết muốn sinh mày ra, mang đến vô vàn rắc rối cho người khác. Đến cuối cùng, chính bản thân nó còn chẳng được chết già”
Kỷ Nhiên cúp điện thoại.
Về đến nhà, Tần Mãn trông thấy Kỷ Nhiên nằm trên sofa, thơ thẩn nhìn trần nhà.
Anh tiến về phía trước, khom lưng ghé sát lại gần, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu. “Em đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ…”. Kỷ Nhiên nói: “Tần Mãn, anh nói xem, vì sao lúc đó mẹ em lại muốn sinh em ra?”
Vấn đề nhảy vọt quá nhanh, Tần Mãn chẳng hề cân nhắc, bình tĩnh đáp: “Bởi vì bà ấy yêu em”
Kỷ Nhiên hỏi: “Thậm chí bà ấy còn chẳng biết giới tính của em, tại sao lại yêu em?”
“Anh không rõ, từ xưa tới nay, tình mẹ vẫn luôn khó giải thích”. Tần Mãn bật cười. “Nhưng anh khẳng định, bà ấy yêu em, vô cùng yêu em”
Chắc chắn tình yêu ấy sẽ không phai mờ vì thời gian hay sống chết, Kỷ Nhiên nghĩ.
Nếu không thì sao giờ phút này, cậu lại cảm nhận được sự tồn tại của tình cảm này một cách chân thành và mãnh liệt đến vậy.
Danh sách chương