Cuối cùng cậu ấy cũng nhận được lời mời từ hai trường: một trường danh giá nhưng nằm ở vùng ngoại ô, một trường nằm trong trung tâm thành phố nhưng xếp hạng xoàng xoàng.
Còn trường mà cậu ấy muốn vào nhất lại gửi thư từ chối. Cậu ấy chán nản gọi điện cho tớ, bảo rằng cậu ấy chẳng biết chọn như nào.
Đáy lòng tớ hướng về ngôi trường tiếng tăm lẫy lừng kia, cảm thấy trường khá hợp cậu ấy, không quảng bá rầm rộ, chỉ có đánh giá từ sinh viên bản địa… nhưng cái xếp hạng kia tính theo tầm thế giới đấy, cậu ấy theo được thì sẽ học hỏi nhiều thứ ra phết.
Tương tự, trường ở trung tâm thành phố tuy hạng không cao, nhưng vị trí địa lý đó sẽ đem đến cho cậu ấy cơ hội thực tập cũng như các việc làm thêm xung quanh.
Tớ chia sẻ suy nghĩ của tớ với cậu ấy, cậu ấy thở dài, rồi nói cậu ấy sẽ nghĩ kĩ vậy.
– Chắc tớ xem trường trước rồi tính tiếp vậy. Hay tớ vào ngành ngôn ngữ luôn nhỉ, cho tiện.
Tớ đồng ý với cậu ấy. Ngành mình từng học rồi, học tiếp là tốt nhất. Luận văn tốt nghiệp cũng nộp lên rồi, tầm này khá rảnh.
– Cuối tuần này ăn ngoài đi. – Cậu ấy ngưng một chút như thể không để tâm lắm – Cậu rủ thêm Giang Dã đi…
Tớ ngây người, bất giác nắm chặt điện thoại, ngập ngừng:
– Được… để tớ rủ cậu ấy…
Cậu vừa nghe lời rủ đi ăn ngoài đó, cậu phấn chấn hẳn lên, như cây héo mùa hạn mà trời chợt đổ cơn mưa rào ấy, cả người cả mặt bừng sáng, sức sống tràn trệ.
Đã thật lâu rồi, tớ không thấy cậu cười tươi đến vậy, chợt tớ hoảng lắm.
– Tốt quá. Cuối cùng… – cậu chưa từng giấu giếm điều gì trước mặt tớ cả, nay vui quá lại còn ôm chặt lấy con người đờ đẫn tớ đây – may mà có cậu, may mà còn có cậu, Thanh Thanh…
Tớ thẫn thờ, cứ mặc cậu ôm lấy tớ, thân thể tớ thầm níu từng hơi ấm từ nơi cậu.
Mặt tớ đỏ lên, tớ thủ thỉ:
– Không có chi mà…
Cậu buông tớ ra, mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu tớ, không thấy mặt tớ ửng đỏ, cũng chẳng nghe tim tớ đập mạnh.
– Cậu có muốn đi lựa quà với tớ không? Tớ muốn tặng cho em ấy… Đằng nào thì em ấy sắp đi rồi. – Cậu ấy cố tỏ vẻ bình tĩnh lại, nhưng giọng nói chả giấu nổi niềm vui to lớn này – Đây sẽ là bắt đầu mới của tớ với em ấy.
Chút hơi ấm mà thân tớ mới níu kia, phai dần.
– Ừ. – Tớ nghe tớ đồng ý.
Tớ đi cùng cậu, lựa một chiếc đồng hồ được thiết kế khá tinh xảo, giá cả ngoài tầm tớ, thế mà cậu chưa kịp chớp mắt đã chốt nó.
Rồi, bữa cơm cuối tuần ấy đã đến.
Cậu kéo tớ tới chỗ hẹn trước nửa tiếng. Cậu lo lắng, cứ vài phút lại luyện thoại với tớ một lần. Tớ lại hơi lơ đãng, nhìn góc nghiêng của cậu một xíu, xong thẫn thờ.
Cho đến khi cậu ấy đến.
Vừa thấy cậu ấy, cậu đứng bật lên, tay chân lóng ngóng không biết làm gì tiếp theo. Tớ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ vụng về không biết làm gì của cậu.
Tớ không nhìn cậu nữa, ra vẻ tự nhiên đón cậu ấy.
Bước chân cậu ấy ngừng lại, rồi nhíu mày nhìn phản ứng của cậu. Sau đó cậu ấy kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt:
– Chào Thanh Thanh. Lâu rồi không gặp, Giang Dã.
Chỉ cần có liên quan đến cậu ấy một chút thôi, cậu sẽ trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Tất nhiên cậu cũng thấy thái độ hờ hững này của cậu ấy, mãi mới ứng lời:
– Lâu rồi không gặp… Tiểu Phi.
Chuyện xảy ra tiếp theo chính là đoạn kí ức hổ thẹn nhất của tớ.
Ngoại trừ câu chào xã giao ban đầu, cậu ấy chỉ toàn nói chuyện với tớ.
Tình cờ lắm cuộc trò chuyện này mới lái sang cậu.
Rất nhiều lần cậu mở lời để tham gia vào cuộc trò chuyện này, cậu ấy đổi thoắt như một con người khác, lạnh nhạt ứng thanh “ồ thế à”, “ừ”, “ra vậy”.
Cậu đành im lặng. Còn tớ trơ mắt nhìn lửa giận trong mắt cậu bừng bừng, lặng lẽ phất cờ, chưa ăn được nhiêu, đã thấy sốt ruột.
– Chẳng phải Giang Dã muốn…
Cậu im lặng, lắc đầu, chưa kịp lên tiếng thì cậu ấy cắt lời:
– Mai tớ đi.
Cả cậu lẫn tớ đều kinh ngạc. Tớ vội hỏi:
– Sao gấp vậy…
– Có phải lần đầu cậu thấy tớ vậy đâu, tớ thuộc phái hành động đó nha, giây trước vừa hỏi ý cậu nên bay hay không – giây sau bấm điện thoại đặt vé liền.
Tớ thấy cậu buồn bã rủ mắt, bỗng tớ có cảm giác… tớ thay thế cậu. Chắc cậu cũng thấy tớ… không hợp cậu ấy lắm.
Hồi đó tớ cũng thấy vậy.
Tớ khó chịu, không biết nên nói gì nữa.
Cậu ấy lại chẳng thấy gì, lạc quan cười:
– Có điều cậu không cần tiễn tớ đi đâu. Hôm đó cả nhà tớ tiễn tớ, thêm một người – tớ sẽ thấy xấu hổ mất.
Tớ đờ đẫn hỏi:
– Cậu… sẽ về nước chứ? – Chưa biết, chắc là không. Tớ định đi xem trường rồi chọn, tham quan đó đây, xem nhà, chọn nhà, đăng kí vào ngành ngôn ngữ… Thị thực xuất nhập cảnh cũng có rồi, giờ chỉ còn hỏi cố vấn học tập về bằng tốt nghiệp, cũng như hỏi xem tớ có thể dẫn bạn tớ qua đó chơi không.
Tớ “ừ” một tiếng, bỗng cậu nói:
– Em vẫn thế, nghĩ gì làm nấy liền.
Giọng cậu bình thản, nghe tới nghe lui lại thấy cậu đang mỉa cậu ấy.
Cậu ấy lại cười – nụ cười đầu tiên với cậu trên bàn cơm này:
– Cảm ơn.
Cậu hít sâu, loạng choạng đứng dậy:
– Tôi đi vệ sinh một lát.
Nhìn dáng vẻ ấy của cậu, tớ hơi lo, lòng tớ tự vấn rằng tớ có nên an ủi cậu không thì cậu ấy lạnh nhạt nói:
– Tớ đang làm đúng, Thanh Thanh. Vừa vào là tớ thấy anh ấy vẫn còn… nhưng mà tớ muốn anh chẳng còn hy vọng nào cho tớ.
Giang Dã sẽ hết hy vọng với Diệp Thường Phi ư? Lỡ ngược lại, cậu ấy càng chạy, cậu càng ngóng thì sao?
– Nào anh ấy quay lại thì tớ đi đây. Tớ sắp chịu hết nổi rồi… mặc dù tớ muốn tâm sự với Thanh Thanh lắm!
Khoảnh khắc cậu ấy nói câu cuối cùng, cậu ấy lại trở về với cậu bạn Diệp Thường Phi mà tớ quen biết, tớ không nhịn được, bật cười với cậu ấy.
Mãi một lúc sau, cậu mới quay lại. Cậu vừa ngồi xuống, cậu ấy uống một hớp nước nước, rồi đứng dậy:
– Tớ đi trước đây. Tớ còn phải dọn đồ nữa.
Khoan đã…
… quà.
Tớ quay đầu, nhìn cậu, ý nhắc khéo. Cậu vờ như không thấy, chẳng định tặng hộp quà trắng được đóng gói đẹp đẽ kia đi.
– Thượng lộ bình an. – Vẻ mặt cậu hững hờ.
Tớ do dự một lát, rồi nói với cậu ấy:
– Đi mạnh giỏi nhé.
Cậu ấy đi rồi, cậu ném hộp quà cho tớ.
– Hùa theo Diệp Thường Phi, chẳng coi ai ra gì, trò chuyện nhiệt tình, cậu vui lắm à? – Vẻ mặt hững hờ như cũ, chỉ là giọng cậu trầm xuống – Tôi thấy cậu cười với em ấy vui thế, nào nghĩ đến tôi nhỉ. Phải rồi, tôi nực cười quá mà.
Cậu lạnh nhạt, cười mỉa.
Môi tớ mấp máy, mặc cậu nổi nóng.
Tớ hiểu tâm trạng cậu hiện tại. Thật ra tớ cũng đang hối hận vì sao tớ lại hẹn các cậu đây, nhưng chuyện thành ra như vậy, có ai muốn thế đâu chứ.
Cậu thở ra, nặng nề.
– Tôi thấy nó là phiền, cậu không thèm thì vứt nó đi.
Tớ cứ ngỡ, tớ có thể duy trì quan hệ bạn bè thân thiết với cậu.
Nhưng không biết tự bao giờ mà…
Chắc là lúc cậu biết cậu ấy sẽ ra nước ngoài.
Chắc là lúc hẹn nhau vì cậu cảm thấy bất lực như tớ đã từng.
Chắc là lúc, cậu chán nản vứt món quà cậu chọn vào người tớ, mắt cậu ươn ướt.
… trong ánh mắt ấy, tấm lòng thương cậu dậy sóng điên cuồng, chiếm lấy thân tớ.
Tớ muốn giành được cậu.
Ngày cậu ấy rời nước, cậu đến bar mua vui. Mẹ cậu không liên lạc với cậu được, dì nóng lòng gọi cho tớ, nhờ tớ tìm cậu.
Tớ mặc đồ ngủ, lao ra ngoài tìm cậu… không ngờ thấy cậu ở quán quen.
Tớ báo tin cho mẹ cậu để dì bớt lo, rồi dìu cậu xỉn say về ký túc xá.
Kế đó, vẫn trong ngày ấy…
Tớ lên giường với cậu.
Còn trường mà cậu ấy muốn vào nhất lại gửi thư từ chối. Cậu ấy chán nản gọi điện cho tớ, bảo rằng cậu ấy chẳng biết chọn như nào.
Đáy lòng tớ hướng về ngôi trường tiếng tăm lẫy lừng kia, cảm thấy trường khá hợp cậu ấy, không quảng bá rầm rộ, chỉ có đánh giá từ sinh viên bản địa… nhưng cái xếp hạng kia tính theo tầm thế giới đấy, cậu ấy theo được thì sẽ học hỏi nhiều thứ ra phết.
Tương tự, trường ở trung tâm thành phố tuy hạng không cao, nhưng vị trí địa lý đó sẽ đem đến cho cậu ấy cơ hội thực tập cũng như các việc làm thêm xung quanh.
Tớ chia sẻ suy nghĩ của tớ với cậu ấy, cậu ấy thở dài, rồi nói cậu ấy sẽ nghĩ kĩ vậy.
– Chắc tớ xem trường trước rồi tính tiếp vậy. Hay tớ vào ngành ngôn ngữ luôn nhỉ, cho tiện.
Tớ đồng ý với cậu ấy. Ngành mình từng học rồi, học tiếp là tốt nhất. Luận văn tốt nghiệp cũng nộp lên rồi, tầm này khá rảnh.
– Cuối tuần này ăn ngoài đi. – Cậu ấy ngưng một chút như thể không để tâm lắm – Cậu rủ thêm Giang Dã đi…
Tớ ngây người, bất giác nắm chặt điện thoại, ngập ngừng:
– Được… để tớ rủ cậu ấy…
Cậu vừa nghe lời rủ đi ăn ngoài đó, cậu phấn chấn hẳn lên, như cây héo mùa hạn mà trời chợt đổ cơn mưa rào ấy, cả người cả mặt bừng sáng, sức sống tràn trệ.
Đã thật lâu rồi, tớ không thấy cậu cười tươi đến vậy, chợt tớ hoảng lắm.
– Tốt quá. Cuối cùng… – cậu chưa từng giấu giếm điều gì trước mặt tớ cả, nay vui quá lại còn ôm chặt lấy con người đờ đẫn tớ đây – may mà có cậu, may mà còn có cậu, Thanh Thanh…
Tớ thẫn thờ, cứ mặc cậu ôm lấy tớ, thân thể tớ thầm níu từng hơi ấm từ nơi cậu.
Mặt tớ đỏ lên, tớ thủ thỉ:
– Không có chi mà…
Cậu buông tớ ra, mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu tớ, không thấy mặt tớ ửng đỏ, cũng chẳng nghe tim tớ đập mạnh.
– Cậu có muốn đi lựa quà với tớ không? Tớ muốn tặng cho em ấy… Đằng nào thì em ấy sắp đi rồi. – Cậu ấy cố tỏ vẻ bình tĩnh lại, nhưng giọng nói chả giấu nổi niềm vui to lớn này – Đây sẽ là bắt đầu mới của tớ với em ấy.
Chút hơi ấm mà thân tớ mới níu kia, phai dần.
– Ừ. – Tớ nghe tớ đồng ý.
Tớ đi cùng cậu, lựa một chiếc đồng hồ được thiết kế khá tinh xảo, giá cả ngoài tầm tớ, thế mà cậu chưa kịp chớp mắt đã chốt nó.
Rồi, bữa cơm cuối tuần ấy đã đến.
Cậu kéo tớ tới chỗ hẹn trước nửa tiếng. Cậu lo lắng, cứ vài phút lại luyện thoại với tớ một lần. Tớ lại hơi lơ đãng, nhìn góc nghiêng của cậu một xíu, xong thẫn thờ.
Cho đến khi cậu ấy đến.
Vừa thấy cậu ấy, cậu đứng bật lên, tay chân lóng ngóng không biết làm gì tiếp theo. Tớ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ vụng về không biết làm gì của cậu.
Tớ không nhìn cậu nữa, ra vẻ tự nhiên đón cậu ấy.
Bước chân cậu ấy ngừng lại, rồi nhíu mày nhìn phản ứng của cậu. Sau đó cậu ấy kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt:
– Chào Thanh Thanh. Lâu rồi không gặp, Giang Dã.
Chỉ cần có liên quan đến cậu ấy một chút thôi, cậu sẽ trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Tất nhiên cậu cũng thấy thái độ hờ hững này của cậu ấy, mãi mới ứng lời:
– Lâu rồi không gặp… Tiểu Phi.
Chuyện xảy ra tiếp theo chính là đoạn kí ức hổ thẹn nhất của tớ.
Ngoại trừ câu chào xã giao ban đầu, cậu ấy chỉ toàn nói chuyện với tớ.
Tình cờ lắm cuộc trò chuyện này mới lái sang cậu.
Rất nhiều lần cậu mở lời để tham gia vào cuộc trò chuyện này, cậu ấy đổi thoắt như một con người khác, lạnh nhạt ứng thanh “ồ thế à”, “ừ”, “ra vậy”.
Cậu đành im lặng. Còn tớ trơ mắt nhìn lửa giận trong mắt cậu bừng bừng, lặng lẽ phất cờ, chưa ăn được nhiêu, đã thấy sốt ruột.
– Chẳng phải Giang Dã muốn…
Cậu im lặng, lắc đầu, chưa kịp lên tiếng thì cậu ấy cắt lời:
– Mai tớ đi.
Cả cậu lẫn tớ đều kinh ngạc. Tớ vội hỏi:
– Sao gấp vậy…
– Có phải lần đầu cậu thấy tớ vậy đâu, tớ thuộc phái hành động đó nha, giây trước vừa hỏi ý cậu nên bay hay không – giây sau bấm điện thoại đặt vé liền.
Tớ thấy cậu buồn bã rủ mắt, bỗng tớ có cảm giác… tớ thay thế cậu. Chắc cậu cũng thấy tớ… không hợp cậu ấy lắm.
Hồi đó tớ cũng thấy vậy.
Tớ khó chịu, không biết nên nói gì nữa.
Cậu ấy lại chẳng thấy gì, lạc quan cười:
– Có điều cậu không cần tiễn tớ đi đâu. Hôm đó cả nhà tớ tiễn tớ, thêm một người – tớ sẽ thấy xấu hổ mất.
Tớ đờ đẫn hỏi:
– Cậu… sẽ về nước chứ? – Chưa biết, chắc là không. Tớ định đi xem trường rồi chọn, tham quan đó đây, xem nhà, chọn nhà, đăng kí vào ngành ngôn ngữ… Thị thực xuất nhập cảnh cũng có rồi, giờ chỉ còn hỏi cố vấn học tập về bằng tốt nghiệp, cũng như hỏi xem tớ có thể dẫn bạn tớ qua đó chơi không.
Tớ “ừ” một tiếng, bỗng cậu nói:
– Em vẫn thế, nghĩ gì làm nấy liền.
Giọng cậu bình thản, nghe tới nghe lui lại thấy cậu đang mỉa cậu ấy.
Cậu ấy lại cười – nụ cười đầu tiên với cậu trên bàn cơm này:
– Cảm ơn.
Cậu hít sâu, loạng choạng đứng dậy:
– Tôi đi vệ sinh một lát.
Nhìn dáng vẻ ấy của cậu, tớ hơi lo, lòng tớ tự vấn rằng tớ có nên an ủi cậu không thì cậu ấy lạnh nhạt nói:
– Tớ đang làm đúng, Thanh Thanh. Vừa vào là tớ thấy anh ấy vẫn còn… nhưng mà tớ muốn anh chẳng còn hy vọng nào cho tớ.
Giang Dã sẽ hết hy vọng với Diệp Thường Phi ư? Lỡ ngược lại, cậu ấy càng chạy, cậu càng ngóng thì sao?
– Nào anh ấy quay lại thì tớ đi đây. Tớ sắp chịu hết nổi rồi… mặc dù tớ muốn tâm sự với Thanh Thanh lắm!
Khoảnh khắc cậu ấy nói câu cuối cùng, cậu ấy lại trở về với cậu bạn Diệp Thường Phi mà tớ quen biết, tớ không nhịn được, bật cười với cậu ấy.
Mãi một lúc sau, cậu mới quay lại. Cậu vừa ngồi xuống, cậu ấy uống một hớp nước nước, rồi đứng dậy:
– Tớ đi trước đây. Tớ còn phải dọn đồ nữa.
Khoan đã…
… quà.
Tớ quay đầu, nhìn cậu, ý nhắc khéo. Cậu vờ như không thấy, chẳng định tặng hộp quà trắng được đóng gói đẹp đẽ kia đi.
– Thượng lộ bình an. – Vẻ mặt cậu hững hờ.
Tớ do dự một lát, rồi nói với cậu ấy:
– Đi mạnh giỏi nhé.
Cậu ấy đi rồi, cậu ném hộp quà cho tớ.
– Hùa theo Diệp Thường Phi, chẳng coi ai ra gì, trò chuyện nhiệt tình, cậu vui lắm à? – Vẻ mặt hững hờ như cũ, chỉ là giọng cậu trầm xuống – Tôi thấy cậu cười với em ấy vui thế, nào nghĩ đến tôi nhỉ. Phải rồi, tôi nực cười quá mà.
Cậu lạnh nhạt, cười mỉa.
Môi tớ mấp máy, mặc cậu nổi nóng.
Tớ hiểu tâm trạng cậu hiện tại. Thật ra tớ cũng đang hối hận vì sao tớ lại hẹn các cậu đây, nhưng chuyện thành ra như vậy, có ai muốn thế đâu chứ.
Cậu thở ra, nặng nề.
– Tôi thấy nó là phiền, cậu không thèm thì vứt nó đi.
Tớ cứ ngỡ, tớ có thể duy trì quan hệ bạn bè thân thiết với cậu.
Nhưng không biết tự bao giờ mà…
Chắc là lúc cậu biết cậu ấy sẽ ra nước ngoài.
Chắc là lúc hẹn nhau vì cậu cảm thấy bất lực như tớ đã từng.
Chắc là lúc, cậu chán nản vứt món quà cậu chọn vào người tớ, mắt cậu ươn ướt.
… trong ánh mắt ấy, tấm lòng thương cậu dậy sóng điên cuồng, chiếm lấy thân tớ.
Tớ muốn giành được cậu.
Ngày cậu ấy rời nước, cậu đến bar mua vui. Mẹ cậu không liên lạc với cậu được, dì nóng lòng gọi cho tớ, nhờ tớ tìm cậu.
Tớ mặc đồ ngủ, lao ra ngoài tìm cậu… không ngờ thấy cậu ở quán quen.
Tớ báo tin cho mẹ cậu để dì bớt lo, rồi dìu cậu xỉn say về ký túc xá.
Kế đó, vẫn trong ngày ấy…
Tớ lên giường với cậu.
Danh sách chương