Ngày tớ về nước, tớ không tiếp cậu ấy.
Bởi vì lòng tớ không thể chờ thêm được, muốn gặp cậu ngay và luôn.
Bất kể cậu có yêu tớ hay không, cậu vẫn luôn là người bạn thân nhất của tớ, vẫn luôn là ánh sáng duy nhất rọi vào tuổi thơ tịch mịch của tớ sau khi mẹ tớ đi bước nữa.
Tớ nhớ mãi giọng điệu thống khổ ấy của cậu, tớ còn xót cậu mà. Tớ cảm thấy, người cậu có thể dựa vào lúc này – là tớ.
Tớ muốn kề bên cậu.
Tớ xin lỗi cậu ấy, rằng tớ về nước rồi nhưng chỉ muốn kề cạnh cậu thôi. Cậu ấy không vui lắm, nhưng cậu ấy ngỏ ý muốn đi chung với tớ. Hình như gần đây cậu ấy có mấy lời qua tiếng lại với ba mẹ cậu ấy, qua cuộc gọi này muốn hẹn tớ để tâm sự thêm.
Tớ đồng ý.
Tớ về chào mẹ tớ trước, rồi chân tớ chạy đến nhà cậu theo quán tính. Mẹ cậu vẫn là một người phụ nữ dịu dàng, thái độ của dì ấy rất tốt với tớ. Dì thấy tớ đến, nhiệt tình kéo tớ vào nhà.
– May quá, Thanh Thanh đến rồi. Dạo này Tiểu Dã tự nhốt mình trong phòng ấy, cơm còn chả ăn, dì không biết nó làm sao nữa… Dì chưa từng thấy nó như vậy. – Mặt dì buồn bã – Con khuyên nhủ nó được không? Biết tâm trạng cậu suy sụp là một cảm giác, chính tai nghe cậu suy sụp là một cảm giác khác.
Quả thật, cậu… đã từng như vậy bao giờ.
Cậu thật sự, cực kì thích cậu ấy.
Tớ nén mọi cảm giác chua loét vào lòng, nói khẽ:
– Dạ, con sẽ cố ạ.
Mẹ cậu thở dài, gõ cửa phòng cậu.
– Tiểu Dã, con ra mà xem, ai thăm con nè? – Mẹ cậu cao giọng, tỏ vẻ vui mừng – Bạn thân của con đến rồi này.
Không biết vì sao, tớ có hơi khách sáo, rõ ràng từ trước tớ thường xuyên qua nhà cậu chơi mà.
Trong phòng im một lúc, mẹ cậu định gõ cửa lần nữa thì cánh cửa mỡ.
Mặt cậu tái xanh, râu ria lởm chởm, thoạt trông uể oải, quá khác ông mặt trời bé con trong lòng tớ một năm trước.
– A… Thanh Thanh. – Giọng cậu khàn, ánh mắt chợt lóe rồi lụi tắt thất vọng – Cậu… về rồi.
Bỗng tim tớ như bị ai bóp chặt.
Cậu mong ai vậy… cậu ơi?
Tớ miễn cưỡng cười:
– Đúng rồi… chẳng phải tớ đã nhắc cậu rồi sao, hôm nay tớ về.
Máy bay mang tớ đáp đất mới bao lâu.
Dường như mẹ cậu thấy bầu không khí không ổn, bảo tớ rằng mẹ nấu cơm, nhẹ nhàng vỗ vai tớ, mong tớ không chấp cậu mấy chuyện vụn vặt này.
Cậu lạnh nhạt “ờ” một tiếng, im một lúc rồi nói:
– Tớ quên mất.
Tớ mấp môi, đau lòng.
Cậu tránh qua một bên, chừa lối cho tớ vào phòng. Tớ do dự, song vẫn vào.
Vừa qua ngưỡng cửa, mùi khói nồng nặc xộc vào mũi tớ. Tớ chẳng dám tưởng tượng xem cậu đã trốn trong này làm gì dạo gần đây, chỉ nhìn cậu chằm chằm, như muốn trách cậu chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả.
Cậu chẳng để tâm ánh mắt của tớ, xoay người, ngồi xuống. Rồi cậu gọi tớ:
– Thanh Thanh?
– Tớ đây.
Cậu nhìn tường một lúc, rồi tự nhủ:
– Cậu về rồi, chắc Tiểu Phi… cũng biết nhỉ.
Lòng tớ chìm dần.
– Ừ…
Mắt cậu sáng lên, tựa sức sống rót đầy đôi mắt cậu.
– Em ấy có hẹn cậu không?
Tớ lặng người nhìn ánh mắt cháy bỏng của cậu, chợt không biết đáp sao.
– Cậu có thể… cho tớ đến chung chứ. – Cậu hỏi nhẹ.
Cậu xem tớ như cọng rơm cứu vớt mối tình cậu vấn vương.
Tớ buồn, tớ xót, tớ lại chẳng nỡ từ chối cậu.
Tớ còn chưa kịp lựa lời mà hẹn cậu ấy, thì cậu ấy gọi điện cho tớ, gọi ngay lúc này.
– Thanh Thanh… đi trao đổi một năm, thấy sao rồi? Đánh giá một chút nào, mệt không?
Tớ rất mong người hỏi tớ những câu này là cậu, thế mà cậu ấy hỏi trước rồi, lòng tớ ngổn ngang. Tớ đáp:
– Ổn mà. Quen rồi là ổn cả.
Cậu ấy nghe xong, thở dài.
– Bố mẹ tớ mong tớ học cao học bên nước ngoài á Thanh Thanh. Chắc năm tư tớ không ở ký túc nữa, chuẩn bị thủ tục, học thêm tiếng Anh với các loại đánh giá khác í.
Tớ ngẩn người.
– Đi một mình… mệt lắm ấy. – Cậu ấy chán nản – Nếu Thanh Thanh đi chung thì…
– Cậu sẽ có bạn mới thôi mà, tớ không định học lên thạc sĩ nữa, tốt nghiệp rồi đi làm luôn.
Tớ không thể mặc kệ Giang Dã được, nên ngưng một chút rồi hỏi ý Diệp Thường Phi:
– Tiểu Phi này, Giang Dã muốn ba đứa tụi mình…
– Alo? Tự dưng tín hiệu không tốt! Cậu có nghe tớ nói gì không? – Chợt cậu ấy ré lên, thấy tớ không đáp thì cậu ấy thở dài, giọng điệu bình tĩnh – Tớ biết Thanh Thanh làm vậy thấy kì, nhưng mà… cơ bản là cậu ấy không chịu buông tớ ra. Coi như tớ cắt đứt hy vọng của cậu ấy đi, tớ với cậu hẹn kín thôi, cậu đừng nói với cậu ấy nhé.
Cậu ấy thật quyết đoán: trước khi cậu buông được cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối không gặp cậu, thậm chí còn tuyệt giao với cậu – đặt dấu chấm kết thúc cho mối quan hệ giữa cậu ấy và cậu.
Tớ nghĩ, quả là Diệp Thường Phi tớ vẫn luôn ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ cậu ấy được cậu yêu cậu thương.
Ngưỡng mộ cậu ấy dứt khoát, bảo đứt là đứt.
Nếu tớ cũng như cậu ấy, thì tốt biết mấy.
Bởi vì lòng tớ không thể chờ thêm được, muốn gặp cậu ngay và luôn.
Bất kể cậu có yêu tớ hay không, cậu vẫn luôn là người bạn thân nhất của tớ, vẫn luôn là ánh sáng duy nhất rọi vào tuổi thơ tịch mịch của tớ sau khi mẹ tớ đi bước nữa.
Tớ nhớ mãi giọng điệu thống khổ ấy của cậu, tớ còn xót cậu mà. Tớ cảm thấy, người cậu có thể dựa vào lúc này – là tớ.
Tớ muốn kề bên cậu.
Tớ xin lỗi cậu ấy, rằng tớ về nước rồi nhưng chỉ muốn kề cạnh cậu thôi. Cậu ấy không vui lắm, nhưng cậu ấy ngỏ ý muốn đi chung với tớ. Hình như gần đây cậu ấy có mấy lời qua tiếng lại với ba mẹ cậu ấy, qua cuộc gọi này muốn hẹn tớ để tâm sự thêm.
Tớ đồng ý.
Tớ về chào mẹ tớ trước, rồi chân tớ chạy đến nhà cậu theo quán tính. Mẹ cậu vẫn là một người phụ nữ dịu dàng, thái độ của dì ấy rất tốt với tớ. Dì thấy tớ đến, nhiệt tình kéo tớ vào nhà.
– May quá, Thanh Thanh đến rồi. Dạo này Tiểu Dã tự nhốt mình trong phòng ấy, cơm còn chả ăn, dì không biết nó làm sao nữa… Dì chưa từng thấy nó như vậy. – Mặt dì buồn bã – Con khuyên nhủ nó được không? Biết tâm trạng cậu suy sụp là một cảm giác, chính tai nghe cậu suy sụp là một cảm giác khác.
Quả thật, cậu… đã từng như vậy bao giờ.
Cậu thật sự, cực kì thích cậu ấy.
Tớ nén mọi cảm giác chua loét vào lòng, nói khẽ:
– Dạ, con sẽ cố ạ.
Mẹ cậu thở dài, gõ cửa phòng cậu.
– Tiểu Dã, con ra mà xem, ai thăm con nè? – Mẹ cậu cao giọng, tỏ vẻ vui mừng – Bạn thân của con đến rồi này.
Không biết vì sao, tớ có hơi khách sáo, rõ ràng từ trước tớ thường xuyên qua nhà cậu chơi mà.
Trong phòng im một lúc, mẹ cậu định gõ cửa lần nữa thì cánh cửa mỡ.
Mặt cậu tái xanh, râu ria lởm chởm, thoạt trông uể oải, quá khác ông mặt trời bé con trong lòng tớ một năm trước.
– A… Thanh Thanh. – Giọng cậu khàn, ánh mắt chợt lóe rồi lụi tắt thất vọng – Cậu… về rồi.
Bỗng tim tớ như bị ai bóp chặt.
Cậu mong ai vậy… cậu ơi?
Tớ miễn cưỡng cười:
– Đúng rồi… chẳng phải tớ đã nhắc cậu rồi sao, hôm nay tớ về.
Máy bay mang tớ đáp đất mới bao lâu.
Dường như mẹ cậu thấy bầu không khí không ổn, bảo tớ rằng mẹ nấu cơm, nhẹ nhàng vỗ vai tớ, mong tớ không chấp cậu mấy chuyện vụn vặt này.
Cậu lạnh nhạt “ờ” một tiếng, im một lúc rồi nói:
– Tớ quên mất.
Tớ mấp môi, đau lòng.
Cậu tránh qua một bên, chừa lối cho tớ vào phòng. Tớ do dự, song vẫn vào.
Vừa qua ngưỡng cửa, mùi khói nồng nặc xộc vào mũi tớ. Tớ chẳng dám tưởng tượng xem cậu đã trốn trong này làm gì dạo gần đây, chỉ nhìn cậu chằm chằm, như muốn trách cậu chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả.
Cậu chẳng để tâm ánh mắt của tớ, xoay người, ngồi xuống. Rồi cậu gọi tớ:
– Thanh Thanh?
– Tớ đây.
Cậu nhìn tường một lúc, rồi tự nhủ:
– Cậu về rồi, chắc Tiểu Phi… cũng biết nhỉ.
Lòng tớ chìm dần.
– Ừ…
Mắt cậu sáng lên, tựa sức sống rót đầy đôi mắt cậu.
– Em ấy có hẹn cậu không?
Tớ lặng người nhìn ánh mắt cháy bỏng của cậu, chợt không biết đáp sao.
– Cậu có thể… cho tớ đến chung chứ. – Cậu hỏi nhẹ.
Cậu xem tớ như cọng rơm cứu vớt mối tình cậu vấn vương.
Tớ buồn, tớ xót, tớ lại chẳng nỡ từ chối cậu.
Tớ còn chưa kịp lựa lời mà hẹn cậu ấy, thì cậu ấy gọi điện cho tớ, gọi ngay lúc này.
– Thanh Thanh… đi trao đổi một năm, thấy sao rồi? Đánh giá một chút nào, mệt không?
Tớ rất mong người hỏi tớ những câu này là cậu, thế mà cậu ấy hỏi trước rồi, lòng tớ ngổn ngang. Tớ đáp:
– Ổn mà. Quen rồi là ổn cả.
Cậu ấy nghe xong, thở dài.
– Bố mẹ tớ mong tớ học cao học bên nước ngoài á Thanh Thanh. Chắc năm tư tớ không ở ký túc nữa, chuẩn bị thủ tục, học thêm tiếng Anh với các loại đánh giá khác í.
Tớ ngẩn người.
– Đi một mình… mệt lắm ấy. – Cậu ấy chán nản – Nếu Thanh Thanh đi chung thì…
– Cậu sẽ có bạn mới thôi mà, tớ không định học lên thạc sĩ nữa, tốt nghiệp rồi đi làm luôn.
Tớ không thể mặc kệ Giang Dã được, nên ngưng một chút rồi hỏi ý Diệp Thường Phi:
– Tiểu Phi này, Giang Dã muốn ba đứa tụi mình…
– Alo? Tự dưng tín hiệu không tốt! Cậu có nghe tớ nói gì không? – Chợt cậu ấy ré lên, thấy tớ không đáp thì cậu ấy thở dài, giọng điệu bình tĩnh – Tớ biết Thanh Thanh làm vậy thấy kì, nhưng mà… cơ bản là cậu ấy không chịu buông tớ ra. Coi như tớ cắt đứt hy vọng của cậu ấy đi, tớ với cậu hẹn kín thôi, cậu đừng nói với cậu ấy nhé.
Cậu ấy thật quyết đoán: trước khi cậu buông được cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối không gặp cậu, thậm chí còn tuyệt giao với cậu – đặt dấu chấm kết thúc cho mối quan hệ giữa cậu ấy và cậu.
Tớ nghĩ, quả là Diệp Thường Phi tớ vẫn luôn ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ cậu ấy được cậu yêu cậu thương.
Ngưỡng mộ cậu ấy dứt khoát, bảo đứt là đứt.
Nếu tớ cũng như cậu ấy, thì tốt biết mấy.
Danh sách chương