Bỗng một ngày cậu xong chuyện với tớ, mà không ngủ ngay tắp lự.
Mặc dù tớ rất mệt, nhưng tớ vẫn không ngủ được. Ngày nào cũng cần thuốc mới vào giấc, nếu cậu qua đêm chỗ tớ, tớ chờ cậu ngủ rồi mới rón rén lấy thuốc.
Chợt cậu gọi:
– Thanh Thanh…
Tớ đang trên mây, nhẹ nhàng trả lời:
– Ừ? Cậu nghĩ một lúc, rồi nói tiếp:
– Tự dưng hôm qua tớ tìm thấy tài khoản Weibo của em ấy.
Tớ kinh ngạc, hơi ấm bao quanh tớ tản vội.
– Vậy à? – Tớ nghe giọng điệu của mình bình thản – Weibo cậu ấy có gì không?
– Một vài bức ảnh em ấy chụp, trường của em ấy thật tuyệt. – Giọng cậu lưu luyến.
Thật ra tớ cũng từng cho cậu xem qua vài bức ảnh đời thường của cậu ấy, nhưng so với việc phải bắc cầu qua tớ, thì việc cậu tự với đến ngôi sao Diệp Thường Phi kia mang lại cảm giác gần gũi hơn nhỉ.
Việc bắc cầu qua tớ nhắc cậu một sự thật phũ phàng rằng cậu ấy đã chặn cậu mà.
Tớ không biết nên nói sao cho phải, chính tớ tự rõ, giọng điệu lưu luyến và tâm tư dồn vào việc đào Weibo cậu ấy, dẫu hai năm chẳng ai ngỏ lời yêu… âu cũng chứng minh rằng cậu không thể buông cậu ấy.
Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã hai năm rồi, quan hệ giữa tớ và cậu ổn định trở lại… chưa kể tớ và cậu ấy vẫn liên lạc với nhau đều đặn, tớ biết mọi chuyện hằng ngày của cậu ấy. Tớ cứ ngỡ, tớ chính là sợi dây liên kết duy nhất giữa các cậu.
Tớ cũng từng tranh thủ cho bản thân.
Tớ đã lên kế hoạch đi du lịch đôi với cậu từ lâu, về sau chúng rút thành những chuyến du lịch ngắn ngày – do cậu bộn bề công việc. Chỉ là… quãng thời gian du lịch ấy chẳng khác những ngày thường tụi tớ bên nhau là bao, vẫn là sáng làm bạn thân – tối làm bạn giường, khoảng cách giữa tấm chân tình của tớ với cậu cứ xa như cũ.
Sau này, cậu không buông bỏ được, cậu ấy lại tinh tế, tớ không dám chủ động làm gì thêm.
Tớ từng nghĩ, ở một nơi thị thành lạ lẫm nào đó, tớ sẽ lặng lẽ nắm chặt tay cậu mãi chẳng rời.
Tớ cũng từng nghĩ, giữa cảnh đêm phồn hoa ấy, tớ được tựa vào vai cậu.
….
Có điều hiện tại, không thực hiện được gì nữa rồi.
Sau một hồi im lặng, tớ xác định rõ từng dòng suy tư của chính mình.
– Giang Dã, Tiểu Phi… học hết năm nay là về nước đấy. Cậu tính làm gì không?
Cậu hoang mang, đầu tiên lắc đầu, rồi do dự đề nghị:
– Trước mắt là hẹn nhau một bữa đi.
Kế tiếp, nối lại tình xưa, ha.
Tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu, song không dám, tớ sợ câu trả lời ấy vượt khỏi sức chịu đựng của tớ.
Lời đưa đến đầu lưỡi, tớ đã thay nội dung, nhẹ nhàng cảm thán:
– Thoạt trông cậu… vẫn còn thương Tiểu Phi.
Cậu thở mạnh một hơi, “ừm” một tiếng thật bất cần.
Hành động ấy truyền vào mắt tớ, khiến tớ thấy bầu không gian ngưng trệ, ngăn cách tớ với vạn vật xung quanh bằng một bức tường vô hình, chắn mọi thanh âm vang dội đến tớ.
Ngoại trừ tớ, cũng chỉ còn mỗi tớ.
Tớ nghe tớ đáp:
– OK, gần đến lúc đó tớ rủ cậu ấy nhé.
Mọi tuyệt vọng, cô lập này, âu cũng do tớ xứng đáng đón nhận hết thảy.
Giữa các cậu đang có một cái rãnh lớn, còn tớ là cây cầu chênh vênh nối giữa hai cậu. Sau khi hai cậu gặp nhau, cây cầu chênh vênh này cũng trút hết mọi gáng nặng, sập ngay lập tức.
Cậu ngủ rồi.
Tớ đờ đẫn nhìn trần nhà, đến thuốc ngay đầu giường cũng lười lấy. Tớ có thể mường tượng dáng hình tớ lúc này, cậu ấy từng bảo tớ gầy tong teo, hẳn giờ tớ như bộ xương màu da.
Tóm lại: đã khó coi lại còn hiếp dâm thị giác người nhìn.
Đến nay giao lưu với cậu ấy, tớ chỉ dùng giọng nói thôi, gọi video tạo áp lực nén lên tớ. Hồi đầu cậu ấy không vừa lòng lắm, kế đó thấy tớ cố chấp nên bất đắc dĩ chiều tớ.
Điều kiện là, mỗi ngày tớ phải dành ít nhất mười lăm phút giao lưu với cậu ấy.
Tớ lại xác nhận phía cậu ấy:
– Tốt nghiệp xong là không thực tập bên đó hả?
– Đúng vậy. Tớ nói rồi mà, nghỉ đông nghỉ hè mấy năm nay tớ điên cuồng đi làm, để sau khi tốt nghiệp là được bay về nước liền í.
Tớ “ừ” một tiếng mơ hồ. Do dự một lúc, tớ gian nan mở lời đề nghị:
– Đi ăn với nhau không cậu nhỉ, lúc cậu về nước ấy? – Tớ ngập ngừng – Có cả Giang Dã nữa.
Chợt thời gian quay về thời điểm hai năm trước: chính tớ hẹn cậu ấy ăn cơm cùng cậu và tớ, vẫn theo mục đích cũ – xe duyên cho các cậu.
Chỉ khác tâm trạng của tớ thôi.
Lúc đó, tớ là người thứ ba đứng ngoài quan sát các cậu. Bây giờ, tớ là người thứ ba lún sâu giữa các cậu, chờ phán quyết cuối cùng cho tình cảnh tự làm tự chịu của tớ.
– Hả, Giang Dã? – Cậu ấy im một lúc, rồi nói khẽ – Cũng được, như cũ ha… Trùng hợp là tớ cũng có chuyện muốn nói với anh ấy.
Tớ mím môi, đầu óc trống rỗng, mệt chả buồn đoán cậu ấy muốn nói gì với cậu nữa.
Cậu ấy hỏi tớ:
– Anh ấy khỏe không?
– Khỏe. Cậu ấy chững chạc hơn nhiều. – Vừa nhớ đến cậu, lòng tớ chua chát – Nhưng cũng có những chỗ không khác xưa lắm đâu.
Chẳng hạn như, khá kém tinh tế.
Cậu thấy tớ gầy, lại không thấy tớ trằn trọc khó ngủ, không thấy mắt tớ tràn đầy yêu thích với mến mộ cậu.
…
Tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu: mấy năm nay cậu có thích tớ chút nào không?
Chính tớ không dám hỏi, sợ câu trả lời tổn thương tớ quá đỗi.
Mặc dù tớ rất mệt, nhưng tớ vẫn không ngủ được. Ngày nào cũng cần thuốc mới vào giấc, nếu cậu qua đêm chỗ tớ, tớ chờ cậu ngủ rồi mới rón rén lấy thuốc.
Chợt cậu gọi:
– Thanh Thanh…
Tớ đang trên mây, nhẹ nhàng trả lời:
– Ừ? Cậu nghĩ một lúc, rồi nói tiếp:
– Tự dưng hôm qua tớ tìm thấy tài khoản Weibo của em ấy.
Tớ kinh ngạc, hơi ấm bao quanh tớ tản vội.
– Vậy à? – Tớ nghe giọng điệu của mình bình thản – Weibo cậu ấy có gì không?
– Một vài bức ảnh em ấy chụp, trường của em ấy thật tuyệt. – Giọng cậu lưu luyến.
Thật ra tớ cũng từng cho cậu xem qua vài bức ảnh đời thường của cậu ấy, nhưng so với việc phải bắc cầu qua tớ, thì việc cậu tự với đến ngôi sao Diệp Thường Phi kia mang lại cảm giác gần gũi hơn nhỉ.
Việc bắc cầu qua tớ nhắc cậu một sự thật phũ phàng rằng cậu ấy đã chặn cậu mà.
Tớ không biết nên nói sao cho phải, chính tớ tự rõ, giọng điệu lưu luyến và tâm tư dồn vào việc đào Weibo cậu ấy, dẫu hai năm chẳng ai ngỏ lời yêu… âu cũng chứng minh rằng cậu không thể buông cậu ấy.
Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã hai năm rồi, quan hệ giữa tớ và cậu ổn định trở lại… chưa kể tớ và cậu ấy vẫn liên lạc với nhau đều đặn, tớ biết mọi chuyện hằng ngày của cậu ấy. Tớ cứ ngỡ, tớ chính là sợi dây liên kết duy nhất giữa các cậu.
Tớ cũng từng tranh thủ cho bản thân.
Tớ đã lên kế hoạch đi du lịch đôi với cậu từ lâu, về sau chúng rút thành những chuyến du lịch ngắn ngày – do cậu bộn bề công việc. Chỉ là… quãng thời gian du lịch ấy chẳng khác những ngày thường tụi tớ bên nhau là bao, vẫn là sáng làm bạn thân – tối làm bạn giường, khoảng cách giữa tấm chân tình của tớ với cậu cứ xa như cũ.
Sau này, cậu không buông bỏ được, cậu ấy lại tinh tế, tớ không dám chủ động làm gì thêm.
Tớ từng nghĩ, ở một nơi thị thành lạ lẫm nào đó, tớ sẽ lặng lẽ nắm chặt tay cậu mãi chẳng rời.
Tớ cũng từng nghĩ, giữa cảnh đêm phồn hoa ấy, tớ được tựa vào vai cậu.
….
Có điều hiện tại, không thực hiện được gì nữa rồi.
Sau một hồi im lặng, tớ xác định rõ từng dòng suy tư của chính mình.
– Giang Dã, Tiểu Phi… học hết năm nay là về nước đấy. Cậu tính làm gì không?
Cậu hoang mang, đầu tiên lắc đầu, rồi do dự đề nghị:
– Trước mắt là hẹn nhau một bữa đi.
Kế tiếp, nối lại tình xưa, ha.
Tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu, song không dám, tớ sợ câu trả lời ấy vượt khỏi sức chịu đựng của tớ.
Lời đưa đến đầu lưỡi, tớ đã thay nội dung, nhẹ nhàng cảm thán:
– Thoạt trông cậu… vẫn còn thương Tiểu Phi.
Cậu thở mạnh một hơi, “ừm” một tiếng thật bất cần.
Hành động ấy truyền vào mắt tớ, khiến tớ thấy bầu không gian ngưng trệ, ngăn cách tớ với vạn vật xung quanh bằng một bức tường vô hình, chắn mọi thanh âm vang dội đến tớ.
Ngoại trừ tớ, cũng chỉ còn mỗi tớ.
Tớ nghe tớ đáp:
– OK, gần đến lúc đó tớ rủ cậu ấy nhé.
Mọi tuyệt vọng, cô lập này, âu cũng do tớ xứng đáng đón nhận hết thảy.
Giữa các cậu đang có một cái rãnh lớn, còn tớ là cây cầu chênh vênh nối giữa hai cậu. Sau khi hai cậu gặp nhau, cây cầu chênh vênh này cũng trút hết mọi gáng nặng, sập ngay lập tức.
Cậu ngủ rồi.
Tớ đờ đẫn nhìn trần nhà, đến thuốc ngay đầu giường cũng lười lấy. Tớ có thể mường tượng dáng hình tớ lúc này, cậu ấy từng bảo tớ gầy tong teo, hẳn giờ tớ như bộ xương màu da.
Tóm lại: đã khó coi lại còn hiếp dâm thị giác người nhìn.
Đến nay giao lưu với cậu ấy, tớ chỉ dùng giọng nói thôi, gọi video tạo áp lực nén lên tớ. Hồi đầu cậu ấy không vừa lòng lắm, kế đó thấy tớ cố chấp nên bất đắc dĩ chiều tớ.
Điều kiện là, mỗi ngày tớ phải dành ít nhất mười lăm phút giao lưu với cậu ấy.
Tớ lại xác nhận phía cậu ấy:
– Tốt nghiệp xong là không thực tập bên đó hả?
– Đúng vậy. Tớ nói rồi mà, nghỉ đông nghỉ hè mấy năm nay tớ điên cuồng đi làm, để sau khi tốt nghiệp là được bay về nước liền í.
Tớ “ừ” một tiếng mơ hồ. Do dự một lúc, tớ gian nan mở lời đề nghị:
– Đi ăn với nhau không cậu nhỉ, lúc cậu về nước ấy? – Tớ ngập ngừng – Có cả Giang Dã nữa.
Chợt thời gian quay về thời điểm hai năm trước: chính tớ hẹn cậu ấy ăn cơm cùng cậu và tớ, vẫn theo mục đích cũ – xe duyên cho các cậu.
Chỉ khác tâm trạng của tớ thôi.
Lúc đó, tớ là người thứ ba đứng ngoài quan sát các cậu. Bây giờ, tớ là người thứ ba lún sâu giữa các cậu, chờ phán quyết cuối cùng cho tình cảnh tự làm tự chịu của tớ.
– Hả, Giang Dã? – Cậu ấy im một lúc, rồi nói khẽ – Cũng được, như cũ ha… Trùng hợp là tớ cũng có chuyện muốn nói với anh ấy.
Tớ mím môi, đầu óc trống rỗng, mệt chả buồn đoán cậu ấy muốn nói gì với cậu nữa.
Cậu ấy hỏi tớ:
– Anh ấy khỏe không?
– Khỏe. Cậu ấy chững chạc hơn nhiều. – Vừa nhớ đến cậu, lòng tớ chua chát – Nhưng cũng có những chỗ không khác xưa lắm đâu.
Chẳng hạn như, khá kém tinh tế.
Cậu thấy tớ gầy, lại không thấy tớ trằn trọc khó ngủ, không thấy mắt tớ tràn đầy yêu thích với mến mộ cậu.
…
Tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu: mấy năm nay cậu có thích tớ chút nào không?
Chính tớ không dám hỏi, sợ câu trả lời tổn thương tớ quá đỗi.
Danh sách chương