Bế cô gái này trong tay, anh dường như không hề cảm thấy một chút nặng gì cả.
"Cân nặng cô là bao nhiêu đấy?"
Đưa gương mặt nhăn nhó vì đau của cô mà nhìn hắn.
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
"Dùng thái độ đó để xử sự với ân nhân của mình sao?"
"42"Cô trả lời với thái độ bất hợp tác.
"Chiều cao?"
"Tại sao tôi phải...164cm!"Tỏ thái độ càng rõ ràng trên khuôn mặt. Cô tại sao phải trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn kia? Anh không hỏi gì thêm chỉ à ừ rồi lại thôi. Cao như vậy mà chỉ nặng mỗi 42kg? Không phải là bị suy dinh dưỡng rồi sao?
Đưa cô đến phòng y tế của khách sạn. Bác sĩ ở đó nhanh chóng khám cho cô.
"Chỉ là bị đau dạ dày. Uống thuốc rồi sẽ khỏi!"Vị bác sĩ kia nói rồi đặt hộp thuốc lên bàn và dặn cô sau này nếu có đau thì uống.
Căn phòng mấy chốc chỉ còn mỗi hai người. Bầu không khí xung quanh có chút ngộp ngạt. Cô với tay rót nước nhưng lại không với tới. Để bàn xa giường bệnh thế này thật phiền phức!
K thấy vậy liền đi lại rót nước và đồng thời lấy vỉ thuốc bóc ra cho cô một viên.
Nhận lấy nước cùng với thuốc từ tay K. Cô nhanh chóng uống vào.
"Cảm ơn!"Cô đưa ly nước cho anh khẽ nói.
"Của cô, phải không?"Anh cho tay vào túi áo khoác, lấy ra một thẻ tên và đưa cho cô.
Y Nhiên nhìn tấm thẻ kia liền cầm lấy. Là thẻ giảng viên của cô! Nhưng sao lại nằm trong tay anh?
"Tôi nhặt được trong thang máy chung cư."
"..."Im lặng nhìn tấm thẻ kia. Từ những hành động của anh có thể thấy con người anh không hề xấu cũng không hề có bất kỳ một ùng động biến thái nào nhưng mà...
"Tại sao đêm đó lại hôn tôi?"Thay vì cứ thắc mắc trong lòng thì chi bằng hỏi thẳng anh ta.
Cô chính là cô gái mà đêm đó anh hôn? Thì ra ông nội tìm gặp cô cũng đều có lý do của nó. Khuôn miệng bắt đầu nở nụ cười hờ.
"Lần trước bất đắc dĩ mới phải hôn cô khi đó tôi nợ cô một ơn. Lần cô bị trẻ con va phải tôi giúp cô không bị ngã coi như tôi trả ơn. Còn lần này, tôi lại một lần nữa giúp cô...Cô xem ơn này cô trả như thế nào?"Anh ngồi tựa vào bàn đá nhìn cô kiêu ngạo hỏi.
"Muốn gì cứ nói."
"Ông nội và cả K.N đều nghĩ chúng ta đang trong mối quan hệ tình cảm."Ngưng lại để nhìn biểu hiện của cô gái kia. Gương mặt khó hiểu này thật khiến anh thêm thích thú.
"Tôi không có hứng thú với phụ nữ nhưng vì luôn bị ông nội ép kết hôn..."
"Ý anh là..."Cô dường như đã hiểu được ý của anh ta rồi.
"Đóng giả bạn gái của tôi đến khi nào cô trả xong ơn này thì chia tay."Không đợi cô nói xong câu anh liền nhanh chóng nói rõ ý của mình.
"Không được! Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!"Cô lập tức lên tiếng phản đối. Cô không thể nào vì chứng chuyện nhỏ này mà lại đồng ý với hắn ta cả! Tuyệt đối sẽ không bao giờ!
"Cân nặng cô là bao nhiêu đấy?"
Đưa gương mặt nhăn nhó vì đau của cô mà nhìn hắn.
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
"Dùng thái độ đó để xử sự với ân nhân của mình sao?"
"42"Cô trả lời với thái độ bất hợp tác.
"Chiều cao?"
"Tại sao tôi phải...164cm!"Tỏ thái độ càng rõ ràng trên khuôn mặt. Cô tại sao phải trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn kia? Anh không hỏi gì thêm chỉ à ừ rồi lại thôi. Cao như vậy mà chỉ nặng mỗi 42kg? Không phải là bị suy dinh dưỡng rồi sao?
Đưa cô đến phòng y tế của khách sạn. Bác sĩ ở đó nhanh chóng khám cho cô.
"Chỉ là bị đau dạ dày. Uống thuốc rồi sẽ khỏi!"Vị bác sĩ kia nói rồi đặt hộp thuốc lên bàn và dặn cô sau này nếu có đau thì uống.
Căn phòng mấy chốc chỉ còn mỗi hai người. Bầu không khí xung quanh có chút ngộp ngạt. Cô với tay rót nước nhưng lại không với tới. Để bàn xa giường bệnh thế này thật phiền phức!
K thấy vậy liền đi lại rót nước và đồng thời lấy vỉ thuốc bóc ra cho cô một viên.
Nhận lấy nước cùng với thuốc từ tay K. Cô nhanh chóng uống vào.
"Cảm ơn!"Cô đưa ly nước cho anh khẽ nói.
"Của cô, phải không?"Anh cho tay vào túi áo khoác, lấy ra một thẻ tên và đưa cho cô.
Y Nhiên nhìn tấm thẻ kia liền cầm lấy. Là thẻ giảng viên của cô! Nhưng sao lại nằm trong tay anh?
"Tôi nhặt được trong thang máy chung cư."
"..."Im lặng nhìn tấm thẻ kia. Từ những hành động của anh có thể thấy con người anh không hề xấu cũng không hề có bất kỳ một ùng động biến thái nào nhưng mà...
"Tại sao đêm đó lại hôn tôi?"Thay vì cứ thắc mắc trong lòng thì chi bằng hỏi thẳng anh ta.
Cô chính là cô gái mà đêm đó anh hôn? Thì ra ông nội tìm gặp cô cũng đều có lý do của nó. Khuôn miệng bắt đầu nở nụ cười hờ.
"Lần trước bất đắc dĩ mới phải hôn cô khi đó tôi nợ cô một ơn. Lần cô bị trẻ con va phải tôi giúp cô không bị ngã coi như tôi trả ơn. Còn lần này, tôi lại một lần nữa giúp cô...Cô xem ơn này cô trả như thế nào?"Anh ngồi tựa vào bàn đá nhìn cô kiêu ngạo hỏi.
"Muốn gì cứ nói."
"Ông nội và cả K.N đều nghĩ chúng ta đang trong mối quan hệ tình cảm."Ngưng lại để nhìn biểu hiện của cô gái kia. Gương mặt khó hiểu này thật khiến anh thêm thích thú.
"Tôi không có hứng thú với phụ nữ nhưng vì luôn bị ông nội ép kết hôn..."
"Ý anh là..."Cô dường như đã hiểu được ý của anh ta rồi.
"Đóng giả bạn gái của tôi đến khi nào cô trả xong ơn này thì chia tay."Không đợi cô nói xong câu anh liền nhanh chóng nói rõ ý của mình.
"Không được! Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!"Cô lập tức lên tiếng phản đối. Cô không thể nào vì chứng chuyện nhỏ này mà lại đồng ý với hắn ta cả! Tuyệt đối sẽ không bao giờ!
Danh sách chương