Sau cái lần hắn ta hỏi thăm thông tin về cô thì nhiều ngày liền ở KN luôn có một chủ đề nóng đó là "Liệu đại tẩu trong truyền thuyết của KN có phải là Tạ Y Nhiên?".

K mấy ngày nay đều thường xuyên về chung cư để ở nhưng lại không hề thấy cô ở nhà. Nhà cô hay có người mở cửa ra vào, mục đích chính là giúp cô cho con mèo ăn. Vốn đang muốn hỏi thăm cô một vài chuyện nhưng lại không gặp được mặt cô.

Đứng trước ban công, trong tay cầm điện thoại. Hắn ta có số di động của cô nhưng lại không có lí do gì để gọi. 

"Cạch"

"A Cẩu? Chị về rồi đây!" Y Nhiên mở cửa nhà liền lên tiếng gọi A Cẩu nhưng kì lạ là không nghe thấy tiếng đáp trả nào từ nó cả.

"A Cẩu?" Lại gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn thất bại.

Trong lòng liền có chút lo lắng, một tuần nay không có ở nhà nhưng cô vẫn luôn nhờ tiếp tân ở khu chung cư lên cho nó ăn. Những lần khác đều bình thường nhưng sao lần này cô kêu mà nó không ra? "A Cẩu?" Nhìn thấy cửa ban công có kẽ hở nên cô liền mở cửa ra đó để tìm. Ban công nhà cô có trồng một vài loại hoa nên có thể nó ra đây chơi, chăng?

"Tìm mèo à?" Vừa về đã vội tìm con mèo tên "A Cẩu" kia. Quý nó lắm sao?

"Anh thấy nó sao?" Cô nhìn anh vội hỏi.

Có chút giật mình vì sự vội vã kia của cô. Khẽ lắc đầu đáp trả, gương mặt kia liền có chút tụt hứng.

"Cô thường đi mà bỏ nó ở nhà một mình sao?"

Cô gật đầu.

"Tôi thường xuyên bay đi nước ngoài công tác. Nếu mang nó theo thì thật tội cho nó. Tôi có nhờ người chăm..."

"Cô không nghĩ rằng nó có thể sẽ bị tổn thương về mặt nào đó hả?" 

"Làm sao có thể? Tôi cực kì thương nó!" Có chút gắt gỏng khi anh nhắc đến vấn đề này. Anh dám nghi ngờ tình thương mà cô dành cho A Cẩu sao?

"Cô nghỉ ngơi đi! Nó chắc là đang ngủ ở một góc khuất nào đó mà cô không nhìn thấy thôi. Sáng mai khi nó tỉnh dậy và thấy cô đã về chắc chắn nó sẽ rất vui!" Có chút ý đánh trống lãng vì anh có thể dễ dàng nhìn ra gương mặt cô không hề vui vẻ trước câu hỏi kia của anh và cũng một phần lo lắng sức khỏe của cô. Vừa về đến nhà đã sốt sắng đi tìm con mèo, biết là cô thương con mèo kia nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.

"Nhưng mà..."

"Sáng hôm sau A Cẩu ngủ dậy thấy cô mệt mỏi hay ngã bệnh cũng sẽ không vui." Liền vội cướp lời của cô.

Cô im lặng trước câu nói kia. Mặc dù chỉ cùng nó sống chung chưa đầy 2 năm nhưng cô vốn xem nó là người thân của mình. Lời của hắn ta nói coi như cô có thể tạm chấp nhận được!

"Vậy tôi đi ngủ. Anh cũng ngủ ngon!" Cô nói rồi đi vào bên trong.

"Ừ, ngủ ngon!" Đúng là trẻ con, thật dễ dụ dỗ! 

Khuôn miệng của anh khẽ nhếch lên nhưng lại nhớ đến gương ngớ ngẩn của cô vừa nãy khi suy nghĩ đã khiến anh bật cười. Quen biết cô lâu dần thì lại thấy cô vốn là người dễ gần và khá là dễ thương. Dù nét dễ thương không được cô bộc lộ nhưng những hành động nhỏ của cô lại khiến người nhìn cực kì thích thú. 

Cả đêm hôm qua đều khiến cô không thể nào ngủ được nhưng vì quá mệt mỏi bởi chuyến đi nên ngủ thiếp đi được một lúc. Trời vừa sáng cô đã vội dậy để tìm A Cẩu, cô sợ nó sẽ không ở bên cô nữa.

"A Cẩu?" Nhìn dưới gầm giường thấy một màu trắng quen thuộc. Cô liền lấy điện thoại mở đèn flash.

Mèo của cô đã nằm dưới gầm giường cả một buổi tối? Thấy khóe mắt của nó ươn ướt và vô cùng không sạch sẽ thật khiến cô đau lòng. Nó khóc sao? Trước nay nó rất thích sạch sẽ, chưa bao giờ nó để bản thân bị bẩn đến như vậy!

"A Cẩu, ra đây nào!" Dịu dàng kêu gọi nhưng nó vẫn không có chút nhúc nhích. 

Cho tay vào để kéo nó ra nhưng...

"Á..." Mèo của cô lại hung dữ cào vào tay của cô khiến cô bất ngờ đến mức phải phát ra tiếng la. Nhìn dấu vết hằn đỏ trên tay thật khiến cô không ngờ đến. A Cẩu của cô thường ngày rất thân thiện, nó không giống như bây giờ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện