Đầu óc mơ hồ, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi mơ.

Mỗi lần tỉnh lại đều phải mất vài giây mới xác định được: đây là thật, không phải mộng.

Mẹ tôi đến thăm. Bà nói Trần Mục Lễ đã gọi điện, kể lại mọi chuyện, sợ tôi không ai chăm nên nhờ bà đến ở bệnh viện với tôi.

Mẹ vuốt má tôi, thở dài:

"Nó nhận lỗi rất thành khẩn, còn thề là không hề có gì xảy ra giữa nó với cô kia. Xưa con mê thần tượng, cũng từng viết bao nhiêu thư tình đấy thôi. Cứ coi nó cũng giống như vậy đi."

Tôi lắc đầu:

"Không giống."

"Nhưng vì chuyện đó mà khiến mình phát bệnh, cũng không đáng. Con không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Mi Mi chứ."

Bà nội và cô em chồng cũng đến.

Một trái một phải ngồi bên giường tôi.

Bà nội cười hiền:

"Nói đi thì nói lại, lỗi là ở A Lễ. Nhưng từ nhỏ nó đã đào hoa rồi, giờ lại thành công, bị mấy cô gái bên ngoài nhắm trúng cũng dễ hiểu. Mà chuyện cũng chưa đến mức không thể cứu vãn. Coi như một hồi cảnh tỉnh cho con đi."

Cô em chồng nhấp một ngụm cà phê đá:

"Chị dâu à, không phải em bênh anh em, nhưng anh Lễ là người có đạo đức, có tình cảm. Em nghi là có người giăng bẫy ấy. Mà nói cho cùng, cái này tính là gì? Tán tỉnh? Chưa chắc! Em còn nghi anh ấy chẳng dám nói mấy câu ‘mãnh liệt’ như thế luôn!"

Lúc họ về, bà nội quay đầu dặn:

"A Lễ dám nói thật với người nhà, chứng tỏ nó không thấy có lỗi. Con muốn làm lớn thì cũng làm rồi, nhưng nên dừng lại ở đây thôi. A Lễ sắp tranh chức phó viện trưởng, người ta không hiểu rõ lại nghĩ hai vợ chồng có vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến nó."



Tôi thật sự không biết nên làm gì nữa.

Ly hôn? Chúng tôi đã có hơn mười năm tình cảm, một mái nhà tôi vất vả gìn giữ, đứa con gái bé bỏng, hình mẫu gia đình lý tưởng trong mắt người ngoài…

Mẹ, bà, em anh ấy đến thăm, chỉ nói đừng để bản thân phát bệnh, đừng phá vỡ hòa khí gia đình. Không ai nhắc đến hai chữ ly hôn.

Trong lòng họ mặc định: chuyện như vậy, chưa đến mức phải ly hôn.

Nhưng trong lòng tôi, rất nghẹn.

Trần Mục Lễ ngày nào cũng đến. Mang theo súp nóng.

Thấy tôi im lặng không nói, anh lặng lẽ đặt hộp giữ nhiệt xuống, rồi ra về.

Mi Mi gọi điện, hỏi tôi bao giờ về. Con bé bảo:

"Cơm ba nấu dở lắm mẹ ơi…"

Tôi thật sự không biết nên làm gì...

Hôm trước ngày xuất viện, tôi thấy nghẹt thở nên đi dạo ở khu vườn nhỏ dưới sân bệnh viện.

Và rồi… tôi nhìn thấy Trần Mục Lễ và Đông Phương Hạ.

Cô ta mặc đồ bệnh nhân, anh cầm hai hộp giữ nhiệt. Cả hai đang nói chuyện nhỏ nhẹ.

Gió thổi nhẹ, tóc dài của Đông Phương Hạ bay lòa xòa, lướt qua mặt, qua môi anh.

Anh cứ thế, đứng yên.

Giống như một bức tranh mơ hồ, đậm đặc mùi ám muội.

Một lúc sau, anh cúi đầu, đưa hộp giữ nhiệt cho cô ta.

Gió thổi đến, mang theo tiếng gọi nhỏ:

"Anh ơi…"

Đầu tôi ong lên.

Tôi xông tới.

Khoảnh khắc Trần Mục Lễ trông thấy tôi, con ngươi anh co lại.

Tôi túm lấy tóc Đông Phương Hạ, giật mạnh khiến cô ta ngã nhào xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi gào lên:

"Cô còn dám xuất hiện à?! Con tiện nhân!"

Đông Phương Hạ kêu đau, ôm đầu, la thất thanh.

Vài nhân viên trẻ chạy tới, vội vã can ngăn:

"Chị dâu! Chị hiểu lầm rồi! Là tụi em tới thăm chị Đông Phương, tình cờ gặp sếp Trần!"

Khi tôi giơ tay định tát vào mặt cô ta, một bàn tay siết lấy cổ tay tôi.

Giọng Trần Mục Lễ vang lên lạnh như băng:

"Đủ rồi!"

Mấy người trẻ cố tách tôi ra, gỡ tay tôi khỏi tóc cô ta. Nhưng tôi siết rất chặt.

Đám người vây quanh bắt đầu chỉ trỏ.

Đông Phương Hạ run rẩy, khóc nức nở.

Trần Mục Lễ liếc nhìn cô ta, mắt ánh lên sự xót xa.

Rồi anh quay sang tôi, giọng lớn tiếng:

"Anh thề trên tính mạng con gái mình anh và cô ấy không hề có bất kỳ quan hệ thân mật nào! Không ngủ với nhau! Không hôn! Thậm chí chưa từng ôm nhau!"

"Lý Tiếu, em cứ khăng khăng bám riết không buông, khiến cô ấy bị hủy dung, giờ lại làm nhục trước mặt bao người. Nếu em cứ phát điên như vậy nữa… chúng ta ly hôn đi!"

Tôi run rẩy, nhìn anh chằm chằm:

"Anh nói gì? Anh… nói ly hôn à?"

"Anh lấy gì ra để nói ly hôn với tôi?!"

Người xem bắt đầu bàn tán:

"Anh ta thề bằng con gái, chắc không nói dối đâu ha. Tưởng là bắt tiểu tam, ai ngờ là vợ cả ăn vạ!"

"Còn hủy hoại người ta nữa? Nhìn cái cách giật tóc là biết hung dữ cỡ nào rồi. Ly hôn cũng phải."

"Ông chồng này trông đứng đắn thật, chắc bị đẩy đến đường cùng rồi."

Tôi ngẩn người, lặng lẽ buông tóc Đông Phương Hạ ra. Mấy người trẻ vội che chắn, đỡ cô ta rời đi.

Qua đám đông, Đông Phương Hạ ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt cô ta đầy mỉa mai, khinh thường, và… có chút thương hại.

Tôi bỗng... bình tĩnh lại.

Từ ngày phát hiện ra thư mục đó, đến tận giây phút này đây là lần đầu tiên tôi thật sự bình tĩnh.

Tôi quay đầu, nhìn Trần Mục Lễ, chậm rãi nói:

"Không. Tôi không đồng ý ly hôn."

Ít nhất… không phải bây giờ.

Hai ngày sau khi tôi xuất viện, Trần Mục Lễ mới trở về nhà.

Mi Mi đã được đưa đến nhà bà nội. Tôi ngồi một mình bên bàn ăn, ăn một bát mì chay.

Anh bước vào, cởi áo khoác, thay giày, liếc nhìn tôi rồi nhàn nhạt nói:

"Hai ngày nay anh đi công tác ngoài tỉnh, dự hội nghị."

Tôi vẫn cúi đầu ăn mì, không đáp.

Anh đột nhiên bật cười lạnh:

"Anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng bọn anh không hạ tiện như em tưởng. Không tin thì lên trang tin của hội nghị mà kiểm tra đi, trên đó có cả ảnh của anh phát biểu."

Tôi húp ngụm nước mì cuối cùng, đứng dậy đem bát vào bếp rửa.

Lúc ra ngoài, anh đang ngồi vắt chân trên sofa, tay tựa lên tay ghế, mặt nghiêm trọng như thể sắp mở họp báo.

"Lý Tiếu, đến nước này rồi, chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc."

Tôi cuối cùng cũng nhìn anh.

"Anh nói đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện