Khuất Diễn Trọng dùng chìa khóa mở cửa, đi vào, vừa cúi người cởi giày đã nghe thấy tiếng Tống Sanh vang lên: "Hoan nghênh về nhà, Manh Manh, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"
Khuất Diễn Trọng sửng sốt, ngẩng đầu lại không nhìn thấy Tống Sanh, anh đi tới phía trước mấy bước rồi gọi: "Tống Sanh?"
Không ai trả lời, sau đó thanh âm bên cạnh lần nữa vang lên: "Hoan nghênh về nhà, Manh Manh, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"
Lúc này Khuất Diễn Trọng mới phát hiện người nói chuyện không phải Tống Sanh, mà là một thiết bị mới đặt trên tủ giày. Chỉ cần mở cửa máy này sẽ phát lời nhắn, món đồ này Tống Sanh được em họ Tống Ly Thụ gửi qua bưu điện. Hôm qua Tống Sanh còn hứng thú đùa nghịch một trận.
Thanh âm lặp lại ba lần rồi tự động ngừng, Khuất Diễn Trọng đưa mắt nhìn một cái, thay giày rồi vào trong phòng. Anh cho rằng Tống Sanh đang nghỉ ngơi, nhưng đi vào lại phát hiện Tống Sanh cũng không ở phòng khách, cũng không có ở phòng sách hay phòng ngủ. Tìm khắp nhà một lần vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tống Sanh, trong mắt Khuất Diễn Trọng tức khắc trở nên đen kịt, nhìn qua trông có vẻ đáng sợ.
Dép cũng không thay, anh mở cửa vội vàng ra ngoài, nhưng vừa xuống lầu liền thấy Tống Sanh ngồi trên xe lăn được Nam Lâu đẩy về hướng này, vừa nói vừa cười. Khuất Diễn Trọng lập tức dừng bước, lẳng lặng đứng đó hít một hơi thật sâu mới nâng bước đi qua.
Tống Sanh đang ứng phó với nghi vấn Nam Lâu đề ra, đột nhiên thấy Manh Manh nhà mình đi tới, nhịn không được mà nở nụ cười: "Manh Manh, anh về rồi, có nghe đoạn ghi âm của em đặt ở trên tủ hay không? Có thấy thú vị không anh?" Nói xong, bỗng dưng thấy Khuất Diễn Trọng chân mang dép lê trong nhà, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi, "Manh Manh, sao anh lại mang dép lê chạy ra đây?"
Khuất Diễn Trọng theo tầm mắt của cô nhìn xuống mới phát hiện điểm này, anh đi hai bước tới trước mặt Tống Sanh, xoay người lại nắm tay cô, mãi tới khi cảm nhận được ấm áp mới lấy lại bình tĩnh, nói: "Anh về nhà không thấy em, lo lắng, ra ngoài quên cả đổi dép."
Tống Sanh lập tức hiểu, sau lần cô gặp chuyện ngoài ý muốn đó, anh liền có điểm không thích hợp, có lẽ vì chịu không ít kinh hách, cho nên vừa không thấy cô, anh mới có phản ứng quá độ như vậy. Tống Sanh di truyền tính thê nô trong xương của ba, đối với Manh Manh nhà mình vẫn luôn đau lòng, vừa thấy anh như vậy, cô liền kéo tay anh an ủi: "Không sao, em chỉ là nhận được điện thoại của Nam Lâu, ra ngoài gặp cô ấy, chỉ là hàn huyên trong quán cà phê kia mười phút thôi, ai ngờ anh về nhanh như vậy, lần sau ra ngoài em nhất định sẽ gọi điện cho anh."
Nói tới đây, Tống Sanh mới phản ứng lại, cười hỏi: "Đúng rồi, sao anh không gọi điện cho em trước."
Khuất Diễn Trọng cứng đờ trong chốc lát, mới nói: "Anh... Quên mất." Đúng vậy, lúc này ngẫm lại thật sự không thể tưởng tượng được, chuyện đơn giản như vậy nhưng khi ấy anh căn bản không hề nghĩ tới, hoảng loạn hoàn toàn không phải phong cách của anh. Anh quá sợ hãi, sợ tên thần kinh Phương Tuy Dương kia lại lần nữa xuống tay với Tống Sanh, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều đặt Tống Sanh trong tầm mắt của mình.
A, Manh Manh nhà cô vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, chuyện như vậy cũng bị dọa sợ. Lo lắng trên mặt Tống Sanh khiến Nam Lâu đứng cạnh không thể chịu được, cô tức giận ho khan hai tiếng cắt ngang ánh mắt không dứt của hai người đối diện.
Khuất Diễn Trọng là anh họ của chồng Nam Lâu, trước đây Nam Lâu đối với anh không hề có ý kiến, cùng lắm là cảm thấy khó chịu vì người này bắt cóc bạn tốt của mình. Nhưng lần này Tống Sanh may mắn trở về, biết rõ anh không sai, nhưng Nam Lâu vẫn phải chỉnh Khuất Diễn Trọng một chút, ai kêu anh không chăm sóc tốt bạn của cô.
Sau khi kết hôn, Nam Lâu và Tống Sanh không tới lui nhiều, nhưng trong lòng cô, Tống Sanh vẫn là người bạn tốt nhất. Nhưng lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, Tống Sanh thế mà còn dám giấu diếm vì sợ cô lo lắng. Thời điểm biết tin, cô và Du Tụ Thần nhà mình đang nghỉ phép nhàn nhã ở nước M, nếu không phải đúng lúc gặp một người bạn nói cô biết tình hình của Tống Sanh, hiện tại cô còn chẳng hay biết gì.
Nam Lâu quả thật muốn phát điên, vừa biết tin tức, cô lập tức vô tình vứt bỏ chồng mình, đặt vé máy bay hùng hổ từ W về nước. Xuống máy bay còn chưa kịp về nhà, cô đã phóng tới đây, mắng máu phun chó Tống Sanh một hồi rồi ôm cô khóc rống. Lúc này đang định đưa Tống Sanh về nhà, cửa còn chưa tới, Khuất Diễn Trọng đã tìm xuống.
Nhìn Tống Sanh không chút tiền đồ nhào tới an ủi người kia, tâm tình Nam Lâu liền trở nên phức tạp, cảm thấy chính mình thật thừa thải, rốt cuộc cũng không thể chen ngang, trong lòng không khỏi vui mừng. Hai người bọn họ vẫn dính với nhau như vậy, thậm chí còn ân ái hơn trước.
Cô hết giận, chỉ còn lại đau lòng. Tống Sanh dù sao cũng vừa giãy giụa ở ranh giới sống chết, ngẫm lại cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Hiện tại thấy bạn mình vẫn tốt, cô cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa ngẩng đầu liền thấy Du Tụ Thần đứng cách đó không xa. Cô duỗi tay gõ đầu Tống Sanh một cái, nói: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, lần sau mình sẽ mang đồ ngon tới cho cậu, bây giờ mình về trước. Còn nữa, nếu sau này cậu còn dám gạt mình loại chuyện như vậy, đừng trách mình tuyệt giao với cậu."
Nhìn Nam Lâu rời đi, Tống Sanh kéo tay Khuất Diễn Trọng: "Để anh lo lắng rồi, chúng ta về nhà thôi."
"Anh xin nghỉ dài hạn, ở nhà cùng với em."
"Hay quá, hôm nay em muốn ăn cá."
"Được, đi mua cái."
Trong kỳ nghỉ dài hạn, Khuất Diễn Trọng quả thật không rời Tống Sanh một bước. Hiện tại Tống Sanh chỉ có thể đứng lên, không có cách nào đi lại, đi đâu cũng cần xe lăn, thời điểm ở nhà, Khuất Diễn Trọng đã bế cô thành thói quen. Mỗi buổi sáng, Tống Sanh vừ tỉnh liền được anh ôm vào nhà vệ sinh, giúp cô đánh răng rửa mặt, chờ cô xử lý xong xuôi hết lại bế cô tới bàn ăn, bưng những món dinh dưỡng cân đối lên.
Ăn sáng xong, anh sẽ dẫn cô xuống lầu đi dạo, thuận tiện cùng nhau mua đồ ăn. Về nhà, cô đọc sách một lát rồi chơi máy tính, có điều hiện tại mắt cô không tốt, xem được một lúc liền bị Khuất Diễn Trọng cưỡng chế bắt dừng lại, Tống Sanh không có gì làm chỉ có thể đi quấy rầy anh, Khuất Diễn Trọng cũng mặc cô nháo, muốn làm gì thì làm, không phải cõng thì là ôm, thật giống như chứng ám ảnh da thịt.
Có đôi khi một mình Tống Sanh ngủ trong phòng, chốc lát không nghe thấy động tĩnh Khuất Diễn Trọng liền bỏ việc trong tay vào tìm cô, mãi khi thấy cô hít thở đều đều đang ngủ mới có thể yên tâm, tiến lên sờ mặt cô một cái rồi lại trở về làm việc của mình.
Cơm trưa cũng rất phong phú, Khuất Diễn Trọng làm cho cô những món vừa ngon lại vừa dinh dưỡng, buổi chiều dọn dẹp xong liền cùng cô nghỉ ngơi, cùng xem những bộ phim mà trước đây anh không cảm thấy thú vị. Hai người ở bên nhau cho hết thời gian, buổi tối ăn xong lại đi dạo một vòng dưới lầu, trở về rồi tắm rửa cho cô.
Tống Sanh mang theo yêu thương trên người lúc nào cũng phải gây ra chút động tĩnh, Khuất Diễn Trọng luôn chịu khó vì cô mà thu dọn tàn cục, dung túng để cô quấy rối. Anh biết trong lòng cô kỳ thật cũng nôn nóng, chẳng qua trước nay cô đều đè nặng tính tình của mình, sẽ không tức giận với anh, chỉ là vui vẻ đùa nghịch một chút. Bất luận là ai khi biến thành người như vậy đều không thể chịu đựng được, nhưng mỗi ngày Tống Sanh vẫn tươi cười vui vẻ, giống như vô lo vô lự, hoàn toàn không để ý, nhưng ai có thể không thèm để ý cơ chứ?
Khuất Diễn Trọng bắt đầu thay đổi thói quen giấu cô trong nhà, hiện tại mỗi ngày đều đưa cô ra ngoài nhìn cảnh sắc khắp nơi, tới cô nhi viện Ánh mặt trời thăm bọn nhỏ, còn mang cô về thủ đô thăm nhà, ngay cả lời mời của các trường đại học lớn anh cũng không từ chối mà dẫn Tống Sanh cùng đi. Thời điểm anh ở trên bục giảng bài, cô sẽ ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Tâm tình Tống Sanh tốt, Khuất Diễn Trọng lúc này mới thoáng yên tâm, giống hệt lúc trước cẩn thận chăm sóc cô. Chờ cô có thể bắt đầu hồi phục, mỗi giây ở bên anh đều chú ý, nhìn cô lung lay cố hết sức đi trên đường, lúc cô sắp ngã sẽ đưa tay đón lấy cô, quả thật giống một người cha đang dạy con tập đi.
Có lần bọn họ vô tình gặp một người ba ngốc nghếch đang dạy con tập đi, ngồi xổm bên cạnh con gái vừa cổ vũ lại vừa an ủi, Tống Sanh nhìn liền nhịn không được mà cười cười, nói ông ba ngốc nghếch kia thật giống Khuất Diễn Trọng. Biểu hiện không giống nhau, anh so với người kia trầm tĩnh hơn một chút, nhưng tâm trạng tuyệt đối giống nhau y hệt.
Tống Sanh nói không muốn ngồi xe lăn, Khuất Diễn Trọng cũng không cự tuyệt, mỗi ngày cõng cô ra ngoài, giúp cô rèn luyện thân thể xong lại chậm rì rì cõng cô về nhà. Anh bắt đầu học mát xa, mỗi ngày đều sẽ mát xa cho Tống Sanh, cô tập đi lại rất khó khăn, mặc dù cô không nói nhưng Khuất Diễn Trọng sao có thể không biết? Vì thế anh yên lặng làm bạn với cô, cô vũ cô, dùng tất cả tình yêu của mình bao dung cô.
Đoạn tình cảm không phải ở thời điểm thăng hoa của tình yêu cuồng nhiệt, mà đối mặt với bình đạm và tra tấn lâu dài, bọn họ vẫn thắm thiết như trước kia.
Tống Sanh cảm nhận được một loại khác hẳn với tình yêu mãnh liệt. Không rời không bỏ, trước sau như một, hơn nữa còn chấp nhận rất dễ dàng, có người chỉ thích treo nó bên ngoài miệng, nhưng thật sự gặp gỡ liền sẽ cảm thấy không thể chịu đựng được, mà người trước nay luôn trầm mặc lại có thể làm được như vậy.
Khuất Diễn Trọng, trên đời có người đàn ông tốt như anh sao? Có người nói người bạn thật sự yêu chính là nửa vòng tròn thiếu hụt còn lại trong cuộc đời của bạn, anh ấy không cần khắp nơi đoán ý và hùa theo bạn, bởi vì mỗi giây mỗi phút anh ấy đều có thể bao dung bạn đúng chỗ.
Đêm lạnh như nước, Tống Sanh từ trong mộng đột nhiên tỉnh lại, cô quên mất mình vừa nằm mơ thấy gì, chỉ có nước mắt còn đọng trên khóe và cảm giác đau lòng, có lẽ đó là giấc mơ không khiến người vui vẻ.
Người đàn ông bên cạnh an tĩnh ngủ, ban ngày hao hết tâm lực chăm sóc cô, so với người bệnh này, anh ngược lại gánh vác quá nhiều. Tống Sanh không muốn đánh thức anh ấy, vẫn luôn không cử động mở lớn hai mắt nhìn gương mặt anh mông lung trong bóng đêm. Người đàn ông này không biết đã trưởng thành thế nào nữa, nhưng cô thật sự yêu nhất bộ dáng của anh lúc này, nhiều hay ít đi một phần đều không thể, vừa lúc bộ dáng này là hợp nhất.
Tống Sanh lẳng lặng nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt một mảnh nhu hòa yên lặng như muốn đưa người đó chìm vào biển sao. Nhìn chốc lát, cô xê dịch qua bên kia, tựa đầu vào lòng anh. Cô vừa tới gần, Khuất Diễn Trọng đang trong mơ liền theo bản năng ôm chặt lấy cô. Tống Sanh đột nhiên cảm thấy thật an tâm, cho dù là thân thể không còn khỏe mạnh cũng không khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Khuất Diễn Trọng bị động tác nhỏ này của cô đánh thức, anh vừa tỉnh liền sờ soạng trước ngực, thấy Tống Sanh trong lòng không hề lộn xộn. Chờ phát hiện cô đã tỉnh, anh dò hỏi: "Không ngủ được à?"
"Vừa rồi gặp giấc mộng nên đột nhiên tỉnh lại." Tống Sanh ôm eo anh, trả lời.
Khuất Diễn Trọng nhạy bén nhận ra tâm tình cô không tốt, sờ sờ mặt cô, hỏi: "Còn ngủ được không?"
"Ngủ không được." Tống Sanh thành thật nói, cô vốn dĩ chỉ muốn an tĩnh nằm như vậy, nhưng vừa nghe Khuất Diễn Trọng nói chuyện liền muốn làm nũng, "Manh Manh, chúng ta đi ngắm sao có được không? Giống như trong phim thần tượng ấy, rất lãng mạn."
Gần đây Tống Sanh xem không ít phim ngôn tình, Khuất Diễn Trọng cũng cùng cô xem một chút, tuy anh không rõ những cảnh tượng đó có chỗ nào lãng mạng, nhưng nếu cô muốn xem, đương nhiên là có thể.
Vì vậy anh mở đèn, quấn chăn bọc người Tống Sanh, ôm cô lên tầng cao nhất. Khu chung cư này có sân thượng, có điều trước nay luôn bị khóa lại. Tống Sanh ở trong mắt Khuất Diễn Trọng cười hắc hắc, dứt khoát lưu loát cạy khóa của người ta.
"Khụ khụ, ngày mai chúng ta mua ổ khóa mới thay vào, nhìn nó cũ kỹ như vậy quá không bền chắc, ngay cả một cô gái như em cũng có thể mở, cái này phòng bị được ai chứ?"
Khuất Diễn Trọng nhìn cái khóa bị phá, không nói chuyện, chỉ ôm Tống Sanh vào ngắm sao. Có điều thật đáng tiếc, trời đã sắp sáng, sao đã không còn bao nhiêu, nhưng phía chân trời đã có ánh sáng.
"Không ngắm sao được, vậy chúng ta ngắm mặt trời mọc." Tống Sanh cũng không chú ý quá nhiều, rốt cuộc chỉ là tâm huyết dâng trào, Khuất Diễn Trọng càng không có dị nghị, anh chỉ là cùng Tống Sanh làm chuyện cô muốn mà thôi.
Ánh sáng đột phá màn đêm, một quả cầu màu cam vàng từ đường chân trời chậm rãi mọc lên, chỉ cái nháy mắt đã xuất hiện hơn phân nửa, ánh sáng nhu hòa lại không chói mắt, nhìn có chút giống... Trứng muối?
"Manh Manh, em muốn ăn trứng muối."
"Ừ, anh đi mua."
Tống Sah sờ cằm, bỗng nhiên có chút không xác định mà nói: "Hiện tại em nói lời này có phải không thích hợp không?" Quả thật là phá hư không khí.
Khuất Diễn Trọng bình tĩnh mà nghi hoặc hỏi: "Không đúng chỗ nào?" Anh thật sự không cảm thấy Tống Sanh liên tưởng mặt trời thành quả trứng muối có chỗ nào không thích hợp.
Tống Sanh đương nhiên biết tư duy của anh chỉ có vậy, dứt khoát từ bỏ đề tài này, lớn tiếng nói: "Mặc kệ, đi, chúng ta đi mua ăn!"
"Được." Khuất Diễn Trọng ôm cô trở về.
Tống Sanh dựa vào bờ vai của anh híp mắt cười, đột nhiên cảm thấy kỳ thật như vậy cũng rất lãng mạn.
Khuất Diễn Trọng sửng sốt, ngẩng đầu lại không nhìn thấy Tống Sanh, anh đi tới phía trước mấy bước rồi gọi: "Tống Sanh?"
Không ai trả lời, sau đó thanh âm bên cạnh lần nữa vang lên: "Hoan nghênh về nhà, Manh Manh, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"
Lúc này Khuất Diễn Trọng mới phát hiện người nói chuyện không phải Tống Sanh, mà là một thiết bị mới đặt trên tủ giày. Chỉ cần mở cửa máy này sẽ phát lời nhắn, món đồ này Tống Sanh được em họ Tống Ly Thụ gửi qua bưu điện. Hôm qua Tống Sanh còn hứng thú đùa nghịch một trận.
Thanh âm lặp lại ba lần rồi tự động ngừng, Khuất Diễn Trọng đưa mắt nhìn một cái, thay giày rồi vào trong phòng. Anh cho rằng Tống Sanh đang nghỉ ngơi, nhưng đi vào lại phát hiện Tống Sanh cũng không ở phòng khách, cũng không có ở phòng sách hay phòng ngủ. Tìm khắp nhà một lần vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tống Sanh, trong mắt Khuất Diễn Trọng tức khắc trở nên đen kịt, nhìn qua trông có vẻ đáng sợ.
Dép cũng không thay, anh mở cửa vội vàng ra ngoài, nhưng vừa xuống lầu liền thấy Tống Sanh ngồi trên xe lăn được Nam Lâu đẩy về hướng này, vừa nói vừa cười. Khuất Diễn Trọng lập tức dừng bước, lẳng lặng đứng đó hít một hơi thật sâu mới nâng bước đi qua.
Tống Sanh đang ứng phó với nghi vấn Nam Lâu đề ra, đột nhiên thấy Manh Manh nhà mình đi tới, nhịn không được mà nở nụ cười: "Manh Manh, anh về rồi, có nghe đoạn ghi âm của em đặt ở trên tủ hay không? Có thấy thú vị không anh?" Nói xong, bỗng dưng thấy Khuất Diễn Trọng chân mang dép lê trong nhà, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi, "Manh Manh, sao anh lại mang dép lê chạy ra đây?"
Khuất Diễn Trọng theo tầm mắt của cô nhìn xuống mới phát hiện điểm này, anh đi hai bước tới trước mặt Tống Sanh, xoay người lại nắm tay cô, mãi tới khi cảm nhận được ấm áp mới lấy lại bình tĩnh, nói: "Anh về nhà không thấy em, lo lắng, ra ngoài quên cả đổi dép."
Tống Sanh lập tức hiểu, sau lần cô gặp chuyện ngoài ý muốn đó, anh liền có điểm không thích hợp, có lẽ vì chịu không ít kinh hách, cho nên vừa không thấy cô, anh mới có phản ứng quá độ như vậy. Tống Sanh di truyền tính thê nô trong xương của ba, đối với Manh Manh nhà mình vẫn luôn đau lòng, vừa thấy anh như vậy, cô liền kéo tay anh an ủi: "Không sao, em chỉ là nhận được điện thoại của Nam Lâu, ra ngoài gặp cô ấy, chỉ là hàn huyên trong quán cà phê kia mười phút thôi, ai ngờ anh về nhanh như vậy, lần sau ra ngoài em nhất định sẽ gọi điện cho anh."
Nói tới đây, Tống Sanh mới phản ứng lại, cười hỏi: "Đúng rồi, sao anh không gọi điện cho em trước."
Khuất Diễn Trọng cứng đờ trong chốc lát, mới nói: "Anh... Quên mất." Đúng vậy, lúc này ngẫm lại thật sự không thể tưởng tượng được, chuyện đơn giản như vậy nhưng khi ấy anh căn bản không hề nghĩ tới, hoảng loạn hoàn toàn không phải phong cách của anh. Anh quá sợ hãi, sợ tên thần kinh Phương Tuy Dương kia lại lần nữa xuống tay với Tống Sanh, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều đặt Tống Sanh trong tầm mắt của mình.
A, Manh Manh nhà cô vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, chuyện như vậy cũng bị dọa sợ. Lo lắng trên mặt Tống Sanh khiến Nam Lâu đứng cạnh không thể chịu được, cô tức giận ho khan hai tiếng cắt ngang ánh mắt không dứt của hai người đối diện.
Khuất Diễn Trọng là anh họ của chồng Nam Lâu, trước đây Nam Lâu đối với anh không hề có ý kiến, cùng lắm là cảm thấy khó chịu vì người này bắt cóc bạn tốt của mình. Nhưng lần này Tống Sanh may mắn trở về, biết rõ anh không sai, nhưng Nam Lâu vẫn phải chỉnh Khuất Diễn Trọng một chút, ai kêu anh không chăm sóc tốt bạn của cô.
Sau khi kết hôn, Nam Lâu và Tống Sanh không tới lui nhiều, nhưng trong lòng cô, Tống Sanh vẫn là người bạn tốt nhất. Nhưng lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, Tống Sanh thế mà còn dám giấu diếm vì sợ cô lo lắng. Thời điểm biết tin, cô và Du Tụ Thần nhà mình đang nghỉ phép nhàn nhã ở nước M, nếu không phải đúng lúc gặp một người bạn nói cô biết tình hình của Tống Sanh, hiện tại cô còn chẳng hay biết gì.
Nam Lâu quả thật muốn phát điên, vừa biết tin tức, cô lập tức vô tình vứt bỏ chồng mình, đặt vé máy bay hùng hổ từ W về nước. Xuống máy bay còn chưa kịp về nhà, cô đã phóng tới đây, mắng máu phun chó Tống Sanh một hồi rồi ôm cô khóc rống. Lúc này đang định đưa Tống Sanh về nhà, cửa còn chưa tới, Khuất Diễn Trọng đã tìm xuống.
Nhìn Tống Sanh không chút tiền đồ nhào tới an ủi người kia, tâm tình Nam Lâu liền trở nên phức tạp, cảm thấy chính mình thật thừa thải, rốt cuộc cũng không thể chen ngang, trong lòng không khỏi vui mừng. Hai người bọn họ vẫn dính với nhau như vậy, thậm chí còn ân ái hơn trước.
Cô hết giận, chỉ còn lại đau lòng. Tống Sanh dù sao cũng vừa giãy giụa ở ranh giới sống chết, ngẫm lại cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Hiện tại thấy bạn mình vẫn tốt, cô cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa ngẩng đầu liền thấy Du Tụ Thần đứng cách đó không xa. Cô duỗi tay gõ đầu Tống Sanh một cái, nói: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, lần sau mình sẽ mang đồ ngon tới cho cậu, bây giờ mình về trước. Còn nữa, nếu sau này cậu còn dám gạt mình loại chuyện như vậy, đừng trách mình tuyệt giao với cậu."
Nhìn Nam Lâu rời đi, Tống Sanh kéo tay Khuất Diễn Trọng: "Để anh lo lắng rồi, chúng ta về nhà thôi."
"Anh xin nghỉ dài hạn, ở nhà cùng với em."
"Hay quá, hôm nay em muốn ăn cá."
"Được, đi mua cái."
Trong kỳ nghỉ dài hạn, Khuất Diễn Trọng quả thật không rời Tống Sanh một bước. Hiện tại Tống Sanh chỉ có thể đứng lên, không có cách nào đi lại, đi đâu cũng cần xe lăn, thời điểm ở nhà, Khuất Diễn Trọng đã bế cô thành thói quen. Mỗi buổi sáng, Tống Sanh vừ tỉnh liền được anh ôm vào nhà vệ sinh, giúp cô đánh răng rửa mặt, chờ cô xử lý xong xuôi hết lại bế cô tới bàn ăn, bưng những món dinh dưỡng cân đối lên.
Ăn sáng xong, anh sẽ dẫn cô xuống lầu đi dạo, thuận tiện cùng nhau mua đồ ăn. Về nhà, cô đọc sách một lát rồi chơi máy tính, có điều hiện tại mắt cô không tốt, xem được một lúc liền bị Khuất Diễn Trọng cưỡng chế bắt dừng lại, Tống Sanh không có gì làm chỉ có thể đi quấy rầy anh, Khuất Diễn Trọng cũng mặc cô nháo, muốn làm gì thì làm, không phải cõng thì là ôm, thật giống như chứng ám ảnh da thịt.
Có đôi khi một mình Tống Sanh ngủ trong phòng, chốc lát không nghe thấy động tĩnh Khuất Diễn Trọng liền bỏ việc trong tay vào tìm cô, mãi khi thấy cô hít thở đều đều đang ngủ mới có thể yên tâm, tiến lên sờ mặt cô một cái rồi lại trở về làm việc của mình.
Cơm trưa cũng rất phong phú, Khuất Diễn Trọng làm cho cô những món vừa ngon lại vừa dinh dưỡng, buổi chiều dọn dẹp xong liền cùng cô nghỉ ngơi, cùng xem những bộ phim mà trước đây anh không cảm thấy thú vị. Hai người ở bên nhau cho hết thời gian, buổi tối ăn xong lại đi dạo một vòng dưới lầu, trở về rồi tắm rửa cho cô.
Tống Sanh mang theo yêu thương trên người lúc nào cũng phải gây ra chút động tĩnh, Khuất Diễn Trọng luôn chịu khó vì cô mà thu dọn tàn cục, dung túng để cô quấy rối. Anh biết trong lòng cô kỳ thật cũng nôn nóng, chẳng qua trước nay cô đều đè nặng tính tình của mình, sẽ không tức giận với anh, chỉ là vui vẻ đùa nghịch một chút. Bất luận là ai khi biến thành người như vậy đều không thể chịu đựng được, nhưng mỗi ngày Tống Sanh vẫn tươi cười vui vẻ, giống như vô lo vô lự, hoàn toàn không để ý, nhưng ai có thể không thèm để ý cơ chứ?
Khuất Diễn Trọng bắt đầu thay đổi thói quen giấu cô trong nhà, hiện tại mỗi ngày đều đưa cô ra ngoài nhìn cảnh sắc khắp nơi, tới cô nhi viện Ánh mặt trời thăm bọn nhỏ, còn mang cô về thủ đô thăm nhà, ngay cả lời mời của các trường đại học lớn anh cũng không từ chối mà dẫn Tống Sanh cùng đi. Thời điểm anh ở trên bục giảng bài, cô sẽ ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Tâm tình Tống Sanh tốt, Khuất Diễn Trọng lúc này mới thoáng yên tâm, giống hệt lúc trước cẩn thận chăm sóc cô. Chờ cô có thể bắt đầu hồi phục, mỗi giây ở bên anh đều chú ý, nhìn cô lung lay cố hết sức đi trên đường, lúc cô sắp ngã sẽ đưa tay đón lấy cô, quả thật giống một người cha đang dạy con tập đi.
Có lần bọn họ vô tình gặp một người ba ngốc nghếch đang dạy con tập đi, ngồi xổm bên cạnh con gái vừa cổ vũ lại vừa an ủi, Tống Sanh nhìn liền nhịn không được mà cười cười, nói ông ba ngốc nghếch kia thật giống Khuất Diễn Trọng. Biểu hiện không giống nhau, anh so với người kia trầm tĩnh hơn một chút, nhưng tâm trạng tuyệt đối giống nhau y hệt.
Tống Sanh nói không muốn ngồi xe lăn, Khuất Diễn Trọng cũng không cự tuyệt, mỗi ngày cõng cô ra ngoài, giúp cô rèn luyện thân thể xong lại chậm rì rì cõng cô về nhà. Anh bắt đầu học mát xa, mỗi ngày đều sẽ mát xa cho Tống Sanh, cô tập đi lại rất khó khăn, mặc dù cô không nói nhưng Khuất Diễn Trọng sao có thể không biết? Vì thế anh yên lặng làm bạn với cô, cô vũ cô, dùng tất cả tình yêu của mình bao dung cô.
Đoạn tình cảm không phải ở thời điểm thăng hoa của tình yêu cuồng nhiệt, mà đối mặt với bình đạm và tra tấn lâu dài, bọn họ vẫn thắm thiết như trước kia.
Tống Sanh cảm nhận được một loại khác hẳn với tình yêu mãnh liệt. Không rời không bỏ, trước sau như một, hơn nữa còn chấp nhận rất dễ dàng, có người chỉ thích treo nó bên ngoài miệng, nhưng thật sự gặp gỡ liền sẽ cảm thấy không thể chịu đựng được, mà người trước nay luôn trầm mặc lại có thể làm được như vậy.
Khuất Diễn Trọng, trên đời có người đàn ông tốt như anh sao? Có người nói người bạn thật sự yêu chính là nửa vòng tròn thiếu hụt còn lại trong cuộc đời của bạn, anh ấy không cần khắp nơi đoán ý và hùa theo bạn, bởi vì mỗi giây mỗi phút anh ấy đều có thể bao dung bạn đúng chỗ.
Đêm lạnh như nước, Tống Sanh từ trong mộng đột nhiên tỉnh lại, cô quên mất mình vừa nằm mơ thấy gì, chỉ có nước mắt còn đọng trên khóe và cảm giác đau lòng, có lẽ đó là giấc mơ không khiến người vui vẻ.
Người đàn ông bên cạnh an tĩnh ngủ, ban ngày hao hết tâm lực chăm sóc cô, so với người bệnh này, anh ngược lại gánh vác quá nhiều. Tống Sanh không muốn đánh thức anh ấy, vẫn luôn không cử động mở lớn hai mắt nhìn gương mặt anh mông lung trong bóng đêm. Người đàn ông này không biết đã trưởng thành thế nào nữa, nhưng cô thật sự yêu nhất bộ dáng của anh lúc này, nhiều hay ít đi một phần đều không thể, vừa lúc bộ dáng này là hợp nhất.
Tống Sanh lẳng lặng nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt một mảnh nhu hòa yên lặng như muốn đưa người đó chìm vào biển sao. Nhìn chốc lát, cô xê dịch qua bên kia, tựa đầu vào lòng anh. Cô vừa tới gần, Khuất Diễn Trọng đang trong mơ liền theo bản năng ôm chặt lấy cô. Tống Sanh đột nhiên cảm thấy thật an tâm, cho dù là thân thể không còn khỏe mạnh cũng không khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Khuất Diễn Trọng bị động tác nhỏ này của cô đánh thức, anh vừa tỉnh liền sờ soạng trước ngực, thấy Tống Sanh trong lòng không hề lộn xộn. Chờ phát hiện cô đã tỉnh, anh dò hỏi: "Không ngủ được à?"
"Vừa rồi gặp giấc mộng nên đột nhiên tỉnh lại." Tống Sanh ôm eo anh, trả lời.
Khuất Diễn Trọng nhạy bén nhận ra tâm tình cô không tốt, sờ sờ mặt cô, hỏi: "Còn ngủ được không?"
"Ngủ không được." Tống Sanh thành thật nói, cô vốn dĩ chỉ muốn an tĩnh nằm như vậy, nhưng vừa nghe Khuất Diễn Trọng nói chuyện liền muốn làm nũng, "Manh Manh, chúng ta đi ngắm sao có được không? Giống như trong phim thần tượng ấy, rất lãng mạn."
Gần đây Tống Sanh xem không ít phim ngôn tình, Khuất Diễn Trọng cũng cùng cô xem một chút, tuy anh không rõ những cảnh tượng đó có chỗ nào lãng mạng, nhưng nếu cô muốn xem, đương nhiên là có thể.
Vì vậy anh mở đèn, quấn chăn bọc người Tống Sanh, ôm cô lên tầng cao nhất. Khu chung cư này có sân thượng, có điều trước nay luôn bị khóa lại. Tống Sanh ở trong mắt Khuất Diễn Trọng cười hắc hắc, dứt khoát lưu loát cạy khóa của người ta.
"Khụ khụ, ngày mai chúng ta mua ổ khóa mới thay vào, nhìn nó cũ kỹ như vậy quá không bền chắc, ngay cả một cô gái như em cũng có thể mở, cái này phòng bị được ai chứ?"
Khuất Diễn Trọng nhìn cái khóa bị phá, không nói chuyện, chỉ ôm Tống Sanh vào ngắm sao. Có điều thật đáng tiếc, trời đã sắp sáng, sao đã không còn bao nhiêu, nhưng phía chân trời đã có ánh sáng.
"Không ngắm sao được, vậy chúng ta ngắm mặt trời mọc." Tống Sanh cũng không chú ý quá nhiều, rốt cuộc chỉ là tâm huyết dâng trào, Khuất Diễn Trọng càng không có dị nghị, anh chỉ là cùng Tống Sanh làm chuyện cô muốn mà thôi.
Ánh sáng đột phá màn đêm, một quả cầu màu cam vàng từ đường chân trời chậm rãi mọc lên, chỉ cái nháy mắt đã xuất hiện hơn phân nửa, ánh sáng nhu hòa lại không chói mắt, nhìn có chút giống... Trứng muối?
"Manh Manh, em muốn ăn trứng muối."
"Ừ, anh đi mua."
Tống Sah sờ cằm, bỗng nhiên có chút không xác định mà nói: "Hiện tại em nói lời này có phải không thích hợp không?" Quả thật là phá hư không khí.
Khuất Diễn Trọng bình tĩnh mà nghi hoặc hỏi: "Không đúng chỗ nào?" Anh thật sự không cảm thấy Tống Sanh liên tưởng mặt trời thành quả trứng muối có chỗ nào không thích hợp.
Tống Sanh đương nhiên biết tư duy của anh chỉ có vậy, dứt khoát từ bỏ đề tài này, lớn tiếng nói: "Mặc kệ, đi, chúng ta đi mua ăn!"
"Được." Khuất Diễn Trọng ôm cô trở về.
Tống Sanh dựa vào bờ vai của anh híp mắt cười, đột nhiên cảm thấy kỳ thật như vậy cũng rất lãng mạn.
Danh sách chương