Sáng sớm Khuất Diễn Trọng đưa Tống Sanh tới cục cảnh sát, nhưng sau khi chia tay, anh không như thường ngày tới bệnh viện mà lái xe ra ngoại ô.
Thành phố S cách thủ đô không xa, cũng là đô thị loại I, phồn hoa chen chúc dòng người không thôi, ngoại ô cũng biệt thự san sát. Tại một biệt thự ở ngoại ô núi Đan Hạnh, cảnh sắc nơi này rất đẹp, đa số các tòa nhà đều ở dưới chân núi, duy chỉ có căn biệt thự này là ở sâu bên trong.
Chủ nhân giàu có của nơi này bỏ tiền mua hết núi Đan Hạnh chỉ để xây một căn biệt thự. Mọi người rất ít khi gặp được chủ nhân, chỉ biết bên trong có người bị bệnh, hàng năm phải ở đây tĩnh dưỡng, cũng chưa từng thấy người nọ xuống núi.
Đường tới biệt thự, mỗi ngày đều có thể thấy vệ sĩ, bảo mẫu lái xe xuống núi mua đồ về nấu ăn, ngoài ra bình thường không có người tới. Nhưng hôm nay, dưới chân núi có người thấy một chiếc xe lạ mặt băng băng chạy vào núi Đan Hạnh.
Trên núi chỉ có một căn biệt thự nhưng đường xá xây dựng rất tốt, giữa sườn núi còn hai trạm an ninh phòng người lạ vào núi quấy rầy sự thanh tịnh của chủ nhân nơi này.
Khuất Diễn Trọng một đường lái xe, tới giữa sườn núi bị bảo vệ bắt dừng lại. Anh mở cửa sổ, lộ ra gương mặt không có biểu cảm. Vệ sĩ tiến lên nhìn liền lập tức cung kính cười nói: "Cậu Trọng tới."
Khuất Diễn Trọng không đáp, tiếp tục lái xe đi về phía trước, mãi tới khi nhìn thấy tòa biệt thự ba tầng theo phong cách châu Âu. Hàng rào màu đen bao quanh cái sân lớn, hai cánh cửa sắt tự động mở ra, suối phun giữa hồ dưới ánh nắng trông vô cùng mỹ lệ. Trong sân trồng đủ các loại hoa cỏ, có vài loài đang trong mùa nở hoa, cảnh tượng lúc này bừng bừng sinh khí.
Không có ý định lái xe vào, Khuất Diễn Trọng xuống xe ngay cửa lớn, chờ người đàn ông trung niên mặc áo bành tô tới chào đón: "Cậu Trọng, bà chủ sáng nay nói cậu sẽ tới, hiện tại đang ở vườn hoa chờ cậu, mời vào."
Quản gia đương nhiên biết thói quen của Khuất Diễn Trọng, cho nên hắn không quá thân cận, cũng không có ý giúp anh lái xe vào gara, chỉ duy trì khoảng cách một mét nói chuyện.
Khuất Diễn Trọng đi về phía trước, chưa tới hai phút đã tới vườn hoa. Trong mái vòm màu bạc, một người phụ nữ trông cực kỳ trẻ tuổi mặc bộ sườn xám đang ngồi cúi đầu phẩm trà. Nếu Tống Sanh ở đây, cô nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ này chính là bạn dự tiệc cưới của Nam Lâu với chồng mình, nghe nói là mẹ của Khuất Diễn Trọng.
Thấy có người tới, Phương Tạ Nguyệt ngẩng đầu, khóe miệng treo lên ý cười ngọt ngào: "Diễn Trọng tới rồi sao? Con lâu rồi không về nhà, nơi này trước nay chưa từng thay đổi." Dứt lời, bà nhận ấm trà trong tay hầu gái bên cạnh, rót cho Khuất Diễn Trọng một ly.
"Tới đây ngồi đi, cùng mẹ trò chuyện."
Khuất Diễn Trọng đứng ở ngoài lẳng lặng nhìn bà ta, không có ý định tiến vào, tròng mắt cho dù ở dưới nắng trời cũng vô cùng tối tăm. Anh không tỏ bất kỳ thái độ nào, nhưng Phương Tạ Nguyệt có thể cảm nhận rất rõ ràng sự uy hiếp trên người anh, anh đang tức giận.
Thấy vậy, Phương Tạ Nguyệt che miệng cười, bộ dáng vô cùng vui vẻ, trên mặt thậm chí mang chút hoài niệm: "Diễn Trọng giận sao? Bởi vì mẹ dùng cô bé kia tới uy hiếp con? Thật tốt, đã lâu rồi mẹ không thấy con tức giận, từ lúc con mười tuổi hiểu chuyện, cho dù mẹ có đối xử với con thế nào, ngay cả khi thiếu chút nữa đã giết chết con mẹ cũng không thấy con tức giận, cảm giác này đúng là lâu rồi chưa thấy."
Nụ cười của bà ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Con thích cô bé kia, so với đám trẻ ở cô nhi viện thì thế nào? So với lời này, con không phải càng hi vọng người ta bình an không xảy ra chuyện hay sao?" Thời điểm nói câu này, bà ta có chút điên cuồng.
Khuất Diễn Trọng bỏ tay vào túi: "Bà không làm được, nếu đã có thể khiến cậu nhốt bà ở nơi này không được ra ngoài, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ giết chết bà."
"Nếu con nói mẹ không làm được, vậy cần gì phải lo lắng sợ hãi, vội vã chạy tới đây uy hiếp mẹ như thế?" Gương mặt Phương Tạ Nguyệt tràn ngập từ ái, nhưng lời nói trong miệng lại vô cùng tàn nhẫn, "Dù sao đó cũng là anh của mẹ, cho dù con có làm gì anh ấy, chỉ cần mẹ cầu xin, con đoán xem anh ấy có đồng ý hay không? Cô bé kia tên Tống sanh đúng không, con nói xem mẹ có cho người bắt cô ấy tới, làm những chuyện đã từng làm với cha con, cắt từng miếng thịt khúc xương trên người, biến cô bé thành thức ăn mà ăn luôn không? Đừng bày ra vẻ mặt đáng sợ như thế, Diễn Trọng, con cũng biết đấy, một khi mẹ cảm thấy sợ hãi nói không chừng sẽ thật sự làm như vậy."
Khuất Diễn Trọng rốt cuộc cũng cử động, anh tiến lên trước, từ trong túi lấy ra khẩu súng chỉa vào Phương Tạ Nguyệt: "Trước lúc đó, tôi sẽ giết bà."
Hầu gái đứng cạnh thấy vậy liền hét lớn chạy ra ngoài, cùng lúc đó, mười mấy tên vệ sĩ, trong tay mỗi người cầm một khẩu súng nhắm vào Khuất Diễn Trọng, thậm chí còn có bắn tỉa ở xa nhắm ngay đầu anh.
"Cậu Trọng, đừng kích động, dù sao bà chủ cũng là mẹ ruột của cậu." Người đi đầu mở miệng khuyên, những kẻ còn lại không dám hít thở mạnh.
Nơi này mọi người đều biết anh, nhưng sau khi bọn họ tới đây làm việc, cậu chủ này chưa từng xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên tới, ai mà không ngờ anh lại đột nhiên muốn ra tay với mẹ ruột của mình như vậy? Bọn họ đều là người do anh trai Phương Tạ Nguyệt - Phương Tuy Dương thuê về, trách nhiệm chính là bảo vệ Phương Tạ Nguyệt, đồng thời cũng trông chừng bà ta, coi như giam lỏng.
Chỉ là ông chủ của bọn họ Phương Tuy Dương cũng chưa từng nói cho bọn họ biết gặp tình huống này phải làm thế nào! Nội tâm mấy tên vệ sĩ đều đang dày vò, trái phải đều là chủ, để ai bị thương bọn họ cũng không có lợi, hiện tại chỉ thầm mong cậu Trọng nhìn lặng như băng này có thể buông súng xuống.
Khuất Diễn Trọng không hề vì bị nhiều người chỉa súng vào mà cảm thấy sốt ruột, mà Phương Tạ Nguyệt bị con mình chỉa súng vào người cũng vô cùng bình tĩnh, nhìn qua bà ta có vẻ vui hơn bình thường, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
"Con không phải thích dùng dao phẫu thuật sao, sao lần này lại dùng súng? Con tính toán lâu như vậy không phải vì muốn chậm rãi giết mẹ sao, sao bây giờ lại gấp như vậy? A, lúc này có phải mẹ đã chạm tới giới hạn của con rồi không? Mẹ thật sự không vui! Diễn Trọng, con còn gạt mẹ kết hôn với người phụ nữ kia, thật là quá không hiểu chuyện, mẹ thật hi vọng con vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời như lúc nhỏ."
"Mẹ mới là người thật sự yêu con, bao dung con người của con. Tới cạnh mẹ, trở về với mẹ đi, con đàn bà kia sớm muộn cũng sẽ giống ba con làm ra loại chuyện dơ bẩn đó, con bé sẽ khiến con chịu tổn thương. Cho nên Diễn Trọng à, để mẹ giết con bé." Ngữ khí của Phương Tạ Nguyệt hòa hoãn mềm nhẹ, nhưng từng câu từng chữ đều chọc tới giới hạn của Khuất Diễn Trọng.
Mỗi lần nghe Phương Tạ Nguyệt dùng cách này để nói chuyện, anh lại phảng phất nhớ về nhiều năm trước, bản thân từng chịu thương tổn từ bà ta, đau đớn sợ hãi, cho dù muốn thoát thân cũng không có cách nào. Trong mắt Khuất Diễn Trọng xuất hiện tơ máu, tay cầm súng nổi gân xanh, ai cũng có thể nhìn ra hiện tại anh rất khác thường, dường như rơi vào ma chướng.
Mắt thấy anh sắp nổ súng, quản gia đột nhiên chạy tới, tay cầm điện thoại, từ bên trong truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên.
"Diễn Trọng, đừng xúc động."
Âm thanh này vang lên, Khuất Diễn Trọng tựa như bị một chậu nước lạnh tạt vào, ánh mắt hỗn độn lập tức khôi phục sự âm trầm.
Trong điện thoại, giọng nói của Phương Tuy Dương vô cùng ôn hòa, người vừa nghe liền tự sinh hảo cảm: "Diễn Trọng, cháu lại xuất hiện tình huống này rồi, tới nước M để Daniel xem cho cháu đi, bằng không cháu sẽ xảy ra chuyện. Tuy những người cháu giết kia cậu có thể giúp cháu giải quyết, nhưng cháu hẳn cũng không muốn biến chính mình thành kẻ giết người đúng không? Đúng rồi, mợ cháu lại phát bệnh, giống hệt mấy lần trước, cháu tới thăm mợ mình đi, đúng lúc tình trạng của cháu không tốt, qua bên này có thể giải sầu. Ngày mai cậu sẽ cho người đón cháu tới nước M."
Khuất Diễn Trọng buông súng xuống, mở miệng: "Ông có thể đảm bảo Tống Sanh an toàn không?"
Đầu bên kia truyền tới tiếng cười: "Diễn Trọng rốt cuộc cũng có người yêu, nếu Diễn Trọng đã thích, cậu đương nhiên sẽ thay cháu quan tâm người ta, chờ lần sau có thời gian về nước, Diễn Trọng nhớ dẫn cô bé tới cho cậu gặp mặt. Dù sao cũng là cháu trai, cậu luôn thương cháu, những đứa nhỏ ở cô nhi viện kia cậu không phải cũng cho người để ý sao? Hiện tại cô bé cháu thích đương nhiên cũng sẽ được hưởng đãi ngộ như vậy."
Khuất Diễn Trọng không nói tiếp, anh biết rất rõ cậu mình là loại người nào. Mẹ anh có thể nói là vì chuyện ba phản bội mà biến thành kẻ điên, nhưng cậu anh trong tận xương cốt đã chảy dòng máu lạnh lẽo điên cuồng. Ông ta giàu có, giỏi ngụy trang là người vô hại, là kẻ độc tài có dục vọng khống chế mãnh liệt.
Mười bốn tuổi anh bị Phương Tuy Dương cứu ra từ trong tay của mẹ, đưa tới nước M. Khi đó cả người anh đều là vết thương, cơ hồ bị tra tấn tới không còn hơi thở, tâm lý cũng trở nên bất thường, điều dưỡng nhiều năm mới miễn cưỡng được như hiện tại. Nhưng Phương Tuy Dương cứu đứa cháu trai này cũng không phải có ý gì tốt đẹp, chẳng qua ông ta nể tình một nửa huyết thống của nhà họ Phương trong người anh, nếu chết thì không tốt thôi.
Mới vài tuổi anh đã bị tra tấn, người cậu này đều biết rành mạch, ban đầu không vươn tay cứu anh, mà khi anh không chịu nổi sắp chết mới cho người mang anh đi, ngăn cách anh và mẹ.
Sau ở nước M, vì nguyên nhân tâm lý, anh bắt đầu học y. Nếu không phải người phụ nữ Phương Tuy Dương yêu nhất cần anh chữa trị, ông ta đã không coi anh vào mắt, càng đừng nói tới việc chịu đựng anh.
Mặc kệ là cô nhi viện Ánh mặt trời hay Tống Sanh, một khi bị Phương Tuy Dương biết được, họ đều sẽ trở thành nhược điểm để ông ta từng bước quản thúc anh. Ngay cả Phương Tạ Nguyệt, em gái ông ta, ông ta có thể mang ra uy hiếp anh, ép anh làm một công cụ biết ngoan ngoãn nghe lời. Đối với Phương Tuy Dương, bọn họ đều là con rối trong tay ông ta, bản thân không được có tư tưởng, tất cả chỉ có thể dựa theo ông ta mà làm việc.
Nếu nói người Khuất Diễn Trọng hận nhất là bà mẹ điên cuồng kia thì người anh muốn giết nhất chính là ông cậu đáng sợ này. Người có thủ đoạn nếu không gặp ông ta tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được tên đàn ông này đáng sợ thế nào. Nếu không giết chết, đời này anh chỉ có thể sống trong bóng ma của Phương Tuy Dương.
Mà anh quyết không cho phép người mình quan tâm chịu bất kỳ thương tổn. Đúng vậy, hiện tại anh chỉ có thể nhẫn nại, vẫn chưa tới thời điểm, anh còn chưa bố trí xong, anh muốn từ từ thực hiện kế hoạch của mình.
Khuất Diễn Trọng lấy lại bình tĩnh, tự nói với chính mình như vậy, nghiêng đầu nhìn vườn hoa bên cạnh, một tay đè dao phẫu thuật giấu trong áo khoác, vuốt ve bề mặt lạnh như băng kia, hung hăng đâm xuống đầu ngón tay cái. Đau đớn khiến anh càng dễ lấy lại bình tĩnh, đồng thời đầu óc cũng trở nên thanh tịnh.
Người mợ mà Phương Tuy Dương vừa nói chính là người phụ nữ ông ta yêu nhất hiện đang cần được chữa trị, lần này phát bệnh không biết là tin tốt hay tin xấu.
Thấy Khuất Diễn Trọng bị hai ba câu của Phương Tuy Dương đã lấy lại bình tĩnh, Phương Tạ Nguyệt không cam lòng, tiếp tục nói: "Diễn Trọng, con phải biết mẹ..."
Bà ta còn chưa dứt lời, thanh âm mang theo ý cười của Phương Tuy Dương trong điện thoại lại lần nữa truyền tới: "Tạ Nguyệt, em biết anh trai của em không thích nghe lời của trẻ con mà đúng không?"
Phương Tạ Nguyệt ngậm miệng, ẩn ẩn trong sự không cam lòng là sợ hãi, cuối cùng chỉ biết vung tay hất đổ ấm trà trên bàn. Hiện tại bà ta nào còn chỗ để có thể nhìn thấy vẻ nhàn nhã ôn nhu như vừa rồi.
"Tạ Nguyệt, nghe lời. Diễn Trọng, cháu về trước đi, ngày mai sẽ có người tới đón cháu."
Khuất Diễn Trọng xoay người bỏ đi, một đường lái xe về thành phố. Anh không tới bệnh viện, cũng không về nhà, mà lái xe tới cục cảnh sát, dừng ở góc phố xuyên qua cửa sổ của xe nhìn cửa cục cảnh sát.
Trong chốc lát, một người đi ra. Khuất Diễn Trọng từ xa nhìn cô, cảm xúc cuồn cuộn dần bình phục. Có điều người kia vừa xuống cầu thang, một tên đàn ông xa lạ đã ôm bó hoa đi tới.
Tống Sanh vốn muốn ra ngoài mua cơm trưa, nhưng vừa ra cửa liền gặp Hạ Hồng Vân.
Người này là tên đàn ông nhất kiến chung tình với cô trên tiệc cưới của Nam Lâu và Du Tụ Thần, nhìn có vẻ văn nhã lại dễ đỏ mặt, rõ ràng là một tiểu sinh ngây thơ chết não. Cô không biết đã từ chối bao nhiêu lần nhưng anh ta dường như nghe không hiểu, mỗi lần thấy cô đều như kẹo mạch nha bám theo. Kết quả theo đuổi không thành, anh ta lại lấy lý do muốn thay chị họ xin lỗi để mời cô ăn cơm.
Ngay cả ông trời cũng biết Tống Sanh sớm đã quên chuyện của chị họ anh ta, hơn nữa chính anh ta hiện tại khiến cô cảm thấy thật chán ghét. Nếu không phải bản thân là cảnh sát nhân dân, không thể đánh nhau với kẻ không oán không thù không phạm tôi, cô đã dứt khoát tống anh ta ra khỏi đây.
"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi đã có người yêu, hiện tại đang sống cùng anh ấy, tôi không thể nhận thành ý của anh."
"A, tôi... Tôi chỉ là muốn mời cô một bữa cơm, chúng ta... Chúng ta có thể làm bạn."
Tống Sanh tỏ vẻ xem thường: "Tôi không muốn ăn cơm với anh, cũng không muốn làm bạn với anh! Xin lỗi, tôi còn có việc, mong anh đừng ở đây gây cản trở công vụ." Mẹ nó, chẳng lẽ như vậy còn không đủ trực tiếp sao? Tống Sanh bị anh ta chọc giận thiếu chút đã văng tục.
"Đợi đã, không nói chuyện ăn cơm nữa, bó hoa này, cô... Có thể nhận không?"
Tống Sanh đương nhiên coi như không nghe thấy, đi nhanh về phía trước vứt anh ta lại phía sau. Hạ Hồng Vân đỏ mặt muốn đuổi theo, đúng lúc này đột nhiên bị một chiếc xe ngăn cản. Hai người đàn ông trong và ngoài xe nhìn nhau, Hạ Hồng Vân nhướng mày, gương mặt xấu hổ lập tức mất đi, ngược lại treo lên nụ cười gian tà.
Khuất Diễn Trọng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm anh ta, Hạ Hồng Vân bị nhìn tới phải lui về sau, mở miệng nói: "OK, tôi không quấn lấy cô ấy nữa, dù sao cũng là đồng loại, tôi sẽ không đoạt đồ của anh." Nói xong, anh nheo mắt cười, giương tay vứt bó hoa vào thùng rác bên cạnh, phất tay với Khuất Trọng rồi trở về xe nghênh ngang lái đi.
Buổi tối Tống Sanh về nhà, thấy Manh Manh mặc tạp dề Cậu Bé Bọt Biển mình mua, ngón tay đang băng bó, cô liền giương nanh múa vuốt chạy tới.
"Manh Manh, anh cắt trúng tay?"
"Ừ."
"Đau hay không? Có cần em liếm cho không?"
"Tống Sanh."
"Gì thế ạ?"
Khuất Diễn Trọng ngập ngừng giây lát, nói: "Ngày mai anh đi nước M, tuần sau sẽ trở về."
"Hả?" Tống Sanh bóp cổ anh, cười ha ha.
Thành phố S cách thủ đô không xa, cũng là đô thị loại I, phồn hoa chen chúc dòng người không thôi, ngoại ô cũng biệt thự san sát. Tại một biệt thự ở ngoại ô núi Đan Hạnh, cảnh sắc nơi này rất đẹp, đa số các tòa nhà đều ở dưới chân núi, duy chỉ có căn biệt thự này là ở sâu bên trong.
Chủ nhân giàu có của nơi này bỏ tiền mua hết núi Đan Hạnh chỉ để xây một căn biệt thự. Mọi người rất ít khi gặp được chủ nhân, chỉ biết bên trong có người bị bệnh, hàng năm phải ở đây tĩnh dưỡng, cũng chưa từng thấy người nọ xuống núi.
Đường tới biệt thự, mỗi ngày đều có thể thấy vệ sĩ, bảo mẫu lái xe xuống núi mua đồ về nấu ăn, ngoài ra bình thường không có người tới. Nhưng hôm nay, dưới chân núi có người thấy một chiếc xe lạ mặt băng băng chạy vào núi Đan Hạnh.
Trên núi chỉ có một căn biệt thự nhưng đường xá xây dựng rất tốt, giữa sườn núi còn hai trạm an ninh phòng người lạ vào núi quấy rầy sự thanh tịnh của chủ nhân nơi này.
Khuất Diễn Trọng một đường lái xe, tới giữa sườn núi bị bảo vệ bắt dừng lại. Anh mở cửa sổ, lộ ra gương mặt không có biểu cảm. Vệ sĩ tiến lên nhìn liền lập tức cung kính cười nói: "Cậu Trọng tới."
Khuất Diễn Trọng không đáp, tiếp tục lái xe đi về phía trước, mãi tới khi nhìn thấy tòa biệt thự ba tầng theo phong cách châu Âu. Hàng rào màu đen bao quanh cái sân lớn, hai cánh cửa sắt tự động mở ra, suối phun giữa hồ dưới ánh nắng trông vô cùng mỹ lệ. Trong sân trồng đủ các loại hoa cỏ, có vài loài đang trong mùa nở hoa, cảnh tượng lúc này bừng bừng sinh khí.
Không có ý định lái xe vào, Khuất Diễn Trọng xuống xe ngay cửa lớn, chờ người đàn ông trung niên mặc áo bành tô tới chào đón: "Cậu Trọng, bà chủ sáng nay nói cậu sẽ tới, hiện tại đang ở vườn hoa chờ cậu, mời vào."
Quản gia đương nhiên biết thói quen của Khuất Diễn Trọng, cho nên hắn không quá thân cận, cũng không có ý giúp anh lái xe vào gara, chỉ duy trì khoảng cách một mét nói chuyện.
Khuất Diễn Trọng đi về phía trước, chưa tới hai phút đã tới vườn hoa. Trong mái vòm màu bạc, một người phụ nữ trông cực kỳ trẻ tuổi mặc bộ sườn xám đang ngồi cúi đầu phẩm trà. Nếu Tống Sanh ở đây, cô nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ này chính là bạn dự tiệc cưới của Nam Lâu với chồng mình, nghe nói là mẹ của Khuất Diễn Trọng.
Thấy có người tới, Phương Tạ Nguyệt ngẩng đầu, khóe miệng treo lên ý cười ngọt ngào: "Diễn Trọng tới rồi sao? Con lâu rồi không về nhà, nơi này trước nay chưa từng thay đổi." Dứt lời, bà nhận ấm trà trong tay hầu gái bên cạnh, rót cho Khuất Diễn Trọng một ly.
"Tới đây ngồi đi, cùng mẹ trò chuyện."
Khuất Diễn Trọng đứng ở ngoài lẳng lặng nhìn bà ta, không có ý định tiến vào, tròng mắt cho dù ở dưới nắng trời cũng vô cùng tối tăm. Anh không tỏ bất kỳ thái độ nào, nhưng Phương Tạ Nguyệt có thể cảm nhận rất rõ ràng sự uy hiếp trên người anh, anh đang tức giận.
Thấy vậy, Phương Tạ Nguyệt che miệng cười, bộ dáng vô cùng vui vẻ, trên mặt thậm chí mang chút hoài niệm: "Diễn Trọng giận sao? Bởi vì mẹ dùng cô bé kia tới uy hiếp con? Thật tốt, đã lâu rồi mẹ không thấy con tức giận, từ lúc con mười tuổi hiểu chuyện, cho dù mẹ có đối xử với con thế nào, ngay cả khi thiếu chút nữa đã giết chết con mẹ cũng không thấy con tức giận, cảm giác này đúng là lâu rồi chưa thấy."
Nụ cười của bà ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Con thích cô bé kia, so với đám trẻ ở cô nhi viện thì thế nào? So với lời này, con không phải càng hi vọng người ta bình an không xảy ra chuyện hay sao?" Thời điểm nói câu này, bà ta có chút điên cuồng.
Khuất Diễn Trọng bỏ tay vào túi: "Bà không làm được, nếu đã có thể khiến cậu nhốt bà ở nơi này không được ra ngoài, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ giết chết bà."
"Nếu con nói mẹ không làm được, vậy cần gì phải lo lắng sợ hãi, vội vã chạy tới đây uy hiếp mẹ như thế?" Gương mặt Phương Tạ Nguyệt tràn ngập từ ái, nhưng lời nói trong miệng lại vô cùng tàn nhẫn, "Dù sao đó cũng là anh của mẹ, cho dù con có làm gì anh ấy, chỉ cần mẹ cầu xin, con đoán xem anh ấy có đồng ý hay không? Cô bé kia tên Tống sanh đúng không, con nói xem mẹ có cho người bắt cô ấy tới, làm những chuyện đã từng làm với cha con, cắt từng miếng thịt khúc xương trên người, biến cô bé thành thức ăn mà ăn luôn không? Đừng bày ra vẻ mặt đáng sợ như thế, Diễn Trọng, con cũng biết đấy, một khi mẹ cảm thấy sợ hãi nói không chừng sẽ thật sự làm như vậy."
Khuất Diễn Trọng rốt cuộc cũng cử động, anh tiến lên trước, từ trong túi lấy ra khẩu súng chỉa vào Phương Tạ Nguyệt: "Trước lúc đó, tôi sẽ giết bà."
Hầu gái đứng cạnh thấy vậy liền hét lớn chạy ra ngoài, cùng lúc đó, mười mấy tên vệ sĩ, trong tay mỗi người cầm một khẩu súng nhắm vào Khuất Diễn Trọng, thậm chí còn có bắn tỉa ở xa nhắm ngay đầu anh.
"Cậu Trọng, đừng kích động, dù sao bà chủ cũng là mẹ ruột của cậu." Người đi đầu mở miệng khuyên, những kẻ còn lại không dám hít thở mạnh.
Nơi này mọi người đều biết anh, nhưng sau khi bọn họ tới đây làm việc, cậu chủ này chưa từng xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên tới, ai mà không ngờ anh lại đột nhiên muốn ra tay với mẹ ruột của mình như vậy? Bọn họ đều là người do anh trai Phương Tạ Nguyệt - Phương Tuy Dương thuê về, trách nhiệm chính là bảo vệ Phương Tạ Nguyệt, đồng thời cũng trông chừng bà ta, coi như giam lỏng.
Chỉ là ông chủ của bọn họ Phương Tuy Dương cũng chưa từng nói cho bọn họ biết gặp tình huống này phải làm thế nào! Nội tâm mấy tên vệ sĩ đều đang dày vò, trái phải đều là chủ, để ai bị thương bọn họ cũng không có lợi, hiện tại chỉ thầm mong cậu Trọng nhìn lặng như băng này có thể buông súng xuống.
Khuất Diễn Trọng không hề vì bị nhiều người chỉa súng vào mà cảm thấy sốt ruột, mà Phương Tạ Nguyệt bị con mình chỉa súng vào người cũng vô cùng bình tĩnh, nhìn qua bà ta có vẻ vui hơn bình thường, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
"Con không phải thích dùng dao phẫu thuật sao, sao lần này lại dùng súng? Con tính toán lâu như vậy không phải vì muốn chậm rãi giết mẹ sao, sao bây giờ lại gấp như vậy? A, lúc này có phải mẹ đã chạm tới giới hạn của con rồi không? Mẹ thật sự không vui! Diễn Trọng, con còn gạt mẹ kết hôn với người phụ nữ kia, thật là quá không hiểu chuyện, mẹ thật hi vọng con vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời như lúc nhỏ."
"Mẹ mới là người thật sự yêu con, bao dung con người của con. Tới cạnh mẹ, trở về với mẹ đi, con đàn bà kia sớm muộn cũng sẽ giống ba con làm ra loại chuyện dơ bẩn đó, con bé sẽ khiến con chịu tổn thương. Cho nên Diễn Trọng à, để mẹ giết con bé." Ngữ khí của Phương Tạ Nguyệt hòa hoãn mềm nhẹ, nhưng từng câu từng chữ đều chọc tới giới hạn của Khuất Diễn Trọng.
Mỗi lần nghe Phương Tạ Nguyệt dùng cách này để nói chuyện, anh lại phảng phất nhớ về nhiều năm trước, bản thân từng chịu thương tổn từ bà ta, đau đớn sợ hãi, cho dù muốn thoát thân cũng không có cách nào. Trong mắt Khuất Diễn Trọng xuất hiện tơ máu, tay cầm súng nổi gân xanh, ai cũng có thể nhìn ra hiện tại anh rất khác thường, dường như rơi vào ma chướng.
Mắt thấy anh sắp nổ súng, quản gia đột nhiên chạy tới, tay cầm điện thoại, từ bên trong truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên.
"Diễn Trọng, đừng xúc động."
Âm thanh này vang lên, Khuất Diễn Trọng tựa như bị một chậu nước lạnh tạt vào, ánh mắt hỗn độn lập tức khôi phục sự âm trầm.
Trong điện thoại, giọng nói của Phương Tuy Dương vô cùng ôn hòa, người vừa nghe liền tự sinh hảo cảm: "Diễn Trọng, cháu lại xuất hiện tình huống này rồi, tới nước M để Daniel xem cho cháu đi, bằng không cháu sẽ xảy ra chuyện. Tuy những người cháu giết kia cậu có thể giúp cháu giải quyết, nhưng cháu hẳn cũng không muốn biến chính mình thành kẻ giết người đúng không? Đúng rồi, mợ cháu lại phát bệnh, giống hệt mấy lần trước, cháu tới thăm mợ mình đi, đúng lúc tình trạng của cháu không tốt, qua bên này có thể giải sầu. Ngày mai cậu sẽ cho người đón cháu tới nước M."
Khuất Diễn Trọng buông súng xuống, mở miệng: "Ông có thể đảm bảo Tống Sanh an toàn không?"
Đầu bên kia truyền tới tiếng cười: "Diễn Trọng rốt cuộc cũng có người yêu, nếu Diễn Trọng đã thích, cậu đương nhiên sẽ thay cháu quan tâm người ta, chờ lần sau có thời gian về nước, Diễn Trọng nhớ dẫn cô bé tới cho cậu gặp mặt. Dù sao cũng là cháu trai, cậu luôn thương cháu, những đứa nhỏ ở cô nhi viện kia cậu không phải cũng cho người để ý sao? Hiện tại cô bé cháu thích đương nhiên cũng sẽ được hưởng đãi ngộ như vậy."
Khuất Diễn Trọng không nói tiếp, anh biết rất rõ cậu mình là loại người nào. Mẹ anh có thể nói là vì chuyện ba phản bội mà biến thành kẻ điên, nhưng cậu anh trong tận xương cốt đã chảy dòng máu lạnh lẽo điên cuồng. Ông ta giàu có, giỏi ngụy trang là người vô hại, là kẻ độc tài có dục vọng khống chế mãnh liệt.
Mười bốn tuổi anh bị Phương Tuy Dương cứu ra từ trong tay của mẹ, đưa tới nước M. Khi đó cả người anh đều là vết thương, cơ hồ bị tra tấn tới không còn hơi thở, tâm lý cũng trở nên bất thường, điều dưỡng nhiều năm mới miễn cưỡng được như hiện tại. Nhưng Phương Tuy Dương cứu đứa cháu trai này cũng không phải có ý gì tốt đẹp, chẳng qua ông ta nể tình một nửa huyết thống của nhà họ Phương trong người anh, nếu chết thì không tốt thôi.
Mới vài tuổi anh đã bị tra tấn, người cậu này đều biết rành mạch, ban đầu không vươn tay cứu anh, mà khi anh không chịu nổi sắp chết mới cho người mang anh đi, ngăn cách anh và mẹ.
Sau ở nước M, vì nguyên nhân tâm lý, anh bắt đầu học y. Nếu không phải người phụ nữ Phương Tuy Dương yêu nhất cần anh chữa trị, ông ta đã không coi anh vào mắt, càng đừng nói tới việc chịu đựng anh.
Mặc kệ là cô nhi viện Ánh mặt trời hay Tống Sanh, một khi bị Phương Tuy Dương biết được, họ đều sẽ trở thành nhược điểm để ông ta từng bước quản thúc anh. Ngay cả Phương Tạ Nguyệt, em gái ông ta, ông ta có thể mang ra uy hiếp anh, ép anh làm một công cụ biết ngoan ngoãn nghe lời. Đối với Phương Tuy Dương, bọn họ đều là con rối trong tay ông ta, bản thân không được có tư tưởng, tất cả chỉ có thể dựa theo ông ta mà làm việc.
Nếu nói người Khuất Diễn Trọng hận nhất là bà mẹ điên cuồng kia thì người anh muốn giết nhất chính là ông cậu đáng sợ này. Người có thủ đoạn nếu không gặp ông ta tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được tên đàn ông này đáng sợ thế nào. Nếu không giết chết, đời này anh chỉ có thể sống trong bóng ma của Phương Tuy Dương.
Mà anh quyết không cho phép người mình quan tâm chịu bất kỳ thương tổn. Đúng vậy, hiện tại anh chỉ có thể nhẫn nại, vẫn chưa tới thời điểm, anh còn chưa bố trí xong, anh muốn từ từ thực hiện kế hoạch của mình.
Khuất Diễn Trọng lấy lại bình tĩnh, tự nói với chính mình như vậy, nghiêng đầu nhìn vườn hoa bên cạnh, một tay đè dao phẫu thuật giấu trong áo khoác, vuốt ve bề mặt lạnh như băng kia, hung hăng đâm xuống đầu ngón tay cái. Đau đớn khiến anh càng dễ lấy lại bình tĩnh, đồng thời đầu óc cũng trở nên thanh tịnh.
Người mợ mà Phương Tuy Dương vừa nói chính là người phụ nữ ông ta yêu nhất hiện đang cần được chữa trị, lần này phát bệnh không biết là tin tốt hay tin xấu.
Thấy Khuất Diễn Trọng bị hai ba câu của Phương Tuy Dương đã lấy lại bình tĩnh, Phương Tạ Nguyệt không cam lòng, tiếp tục nói: "Diễn Trọng, con phải biết mẹ..."
Bà ta còn chưa dứt lời, thanh âm mang theo ý cười của Phương Tuy Dương trong điện thoại lại lần nữa truyền tới: "Tạ Nguyệt, em biết anh trai của em không thích nghe lời của trẻ con mà đúng không?"
Phương Tạ Nguyệt ngậm miệng, ẩn ẩn trong sự không cam lòng là sợ hãi, cuối cùng chỉ biết vung tay hất đổ ấm trà trên bàn. Hiện tại bà ta nào còn chỗ để có thể nhìn thấy vẻ nhàn nhã ôn nhu như vừa rồi.
"Tạ Nguyệt, nghe lời. Diễn Trọng, cháu về trước đi, ngày mai sẽ có người tới đón cháu."
Khuất Diễn Trọng xoay người bỏ đi, một đường lái xe về thành phố. Anh không tới bệnh viện, cũng không về nhà, mà lái xe tới cục cảnh sát, dừng ở góc phố xuyên qua cửa sổ của xe nhìn cửa cục cảnh sát.
Trong chốc lát, một người đi ra. Khuất Diễn Trọng từ xa nhìn cô, cảm xúc cuồn cuộn dần bình phục. Có điều người kia vừa xuống cầu thang, một tên đàn ông xa lạ đã ôm bó hoa đi tới.
Tống Sanh vốn muốn ra ngoài mua cơm trưa, nhưng vừa ra cửa liền gặp Hạ Hồng Vân.
Người này là tên đàn ông nhất kiến chung tình với cô trên tiệc cưới của Nam Lâu và Du Tụ Thần, nhìn có vẻ văn nhã lại dễ đỏ mặt, rõ ràng là một tiểu sinh ngây thơ chết não. Cô không biết đã từ chối bao nhiêu lần nhưng anh ta dường như nghe không hiểu, mỗi lần thấy cô đều như kẹo mạch nha bám theo. Kết quả theo đuổi không thành, anh ta lại lấy lý do muốn thay chị họ xin lỗi để mời cô ăn cơm.
Ngay cả ông trời cũng biết Tống Sanh sớm đã quên chuyện của chị họ anh ta, hơn nữa chính anh ta hiện tại khiến cô cảm thấy thật chán ghét. Nếu không phải bản thân là cảnh sát nhân dân, không thể đánh nhau với kẻ không oán không thù không phạm tôi, cô đã dứt khoát tống anh ta ra khỏi đây.
"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi đã có người yêu, hiện tại đang sống cùng anh ấy, tôi không thể nhận thành ý của anh."
"A, tôi... Tôi chỉ là muốn mời cô một bữa cơm, chúng ta... Chúng ta có thể làm bạn."
Tống Sanh tỏ vẻ xem thường: "Tôi không muốn ăn cơm với anh, cũng không muốn làm bạn với anh! Xin lỗi, tôi còn có việc, mong anh đừng ở đây gây cản trở công vụ." Mẹ nó, chẳng lẽ như vậy còn không đủ trực tiếp sao? Tống Sanh bị anh ta chọc giận thiếu chút đã văng tục.
"Đợi đã, không nói chuyện ăn cơm nữa, bó hoa này, cô... Có thể nhận không?"
Tống Sanh đương nhiên coi như không nghe thấy, đi nhanh về phía trước vứt anh ta lại phía sau. Hạ Hồng Vân đỏ mặt muốn đuổi theo, đúng lúc này đột nhiên bị một chiếc xe ngăn cản. Hai người đàn ông trong và ngoài xe nhìn nhau, Hạ Hồng Vân nhướng mày, gương mặt xấu hổ lập tức mất đi, ngược lại treo lên nụ cười gian tà.
Khuất Diễn Trọng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm anh ta, Hạ Hồng Vân bị nhìn tới phải lui về sau, mở miệng nói: "OK, tôi không quấn lấy cô ấy nữa, dù sao cũng là đồng loại, tôi sẽ không đoạt đồ của anh." Nói xong, anh nheo mắt cười, giương tay vứt bó hoa vào thùng rác bên cạnh, phất tay với Khuất Trọng rồi trở về xe nghênh ngang lái đi.
Buổi tối Tống Sanh về nhà, thấy Manh Manh mặc tạp dề Cậu Bé Bọt Biển mình mua, ngón tay đang băng bó, cô liền giương nanh múa vuốt chạy tới.
"Manh Manh, anh cắt trúng tay?"
"Ừ."
"Đau hay không? Có cần em liếm cho không?"
"Tống Sanh."
"Gì thế ạ?"
Khuất Diễn Trọng ngập ngừng giây lát, nói: "Ngày mai anh đi nước M, tuần sau sẽ trở về."
"Hả?" Tống Sanh bóp cổ anh, cười ha ha.
Danh sách chương