Châu Thanh ngồi xổm xuống, cầm lấy miếng ngọc, vừa ngắm vừa nói: “Lừa đảo à?”

“Tin hay không thì tùy, nhưng mệnh cô không tốt là thật, miếng ngọc này giúp cô phòng thân cũng là thật.”

Châu Thanh cười cười, rõ ràng là buộc người ta phải tin theo mình.

Thao túng tâm lý? Nằm mơ mà thao túng được cô nhé!

“Không mua…”

“Bao nhiêu tiền?” Lục Hoài Nam sừng sững sau lưng Châu Thanh, cất giọng hỏi.

Châu Thanh quay mặt lại nhìn anh, dĩ nhiên không thể thấy được hơi thở người kia đột ngột trở lạnh, sau gáy cô gái tụ thành vài giọt mồ hôi, gân cổ thoắt cái nổi rõ, bàn tay cầm quả cầu nắm chặt hơn, biểu hiện của sự căng thẳng.

Châu Thanh nói nhỏ với anh: “Mua làm gì cho phí tiền.”

Lục Hoài Nam móc ví trong túi quần, “Mua cho em.”

“Em không cần.”

“Miếng ngọc này cũng đẹp, mua về trưng cũng được.”

Châu Thanh không cần, nhưng Lục Hoài Nam cần cho cô.

Trước giờ anh không tin vào chuyện mê tín hay bói toán, nhưng liên quan đến Châu Thanh, Lục Hoài Nam từ nơm nớp lo sợ mà dấy lên một sự tin tưởng nhỏ, âm thầm gói ghém một góc trong tim.

Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, Châu Thanh bình an, với anh, như vậy là đủ.

Hơn nữa miếng ngọc kia mang lại anh cảm giác gần gũi, xem như có thiện cảm.

“Bao nhiêu tiền?”

“Cầm lấy đi, miễn phí.”

“Không phải lúc nãy nói bán rẻ à? Sao lại thành miễn phí rồi?”

Cô gái hơi ngẩng mặt lên, con ngươi màu lam thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp mũ áo, “Hai người là vợ chồng?”

Châu Thanh gật gật: “Thì?”

“Đã kết hôn, miễn phí.”

Lý do này cũng được sao? Chưa kịp hỏi cô gái kia mua màu lens mắt ở đâu, Lục Hoài Nam đã nắm tay cô chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã,” Đợi người dừng chân, cô gái nói: “Nhớ kĩ, tôi tên Yểu Nương.”

Châu Thanh khựng lại, “Yểu Nương? Họ thì sao?”

“Không có họ, chỉ hai chữ, Yểu Nương.”

***

Giữa sảnh lớn của căn biệt thự, người đàn ông chễm chệ trên chiếc sofa, hướng mặt ra cửa. Đứng bên cạnh còn có hai gã đàn ông khác: Cao Tư Tôn và một kẻ có dáng người cao gầy tên Lex.

Dư Nghiêm ngoài cửa bước vào, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt, hắn bị giam ở Cục cảnh sát cũng đã 2 ngày.

Nhìn thấy người đàn ông, sự mệt mỏi tan biến, thay vào đó là lòng phẫn nộ, Dư Nghiêm nói với ngữ điệu sặc mùi thuốc súng: “Tôi nhớ rằng có nói với ông không được động đến Châu Thanh, ông bỏ ngoài tai?”

Dư Đông Trạch thần sắc không mấy tươi tốt: “Có nhớ, nhưng là Cục cảnh sát bất ngờ đổi người, không phải lỗi của ba.”

Lý do không phải không có lý, nhưng Dư Nghiêm đối với Dư Đông Trạch có ác cảm, chỉ muốn nghe tai này lọt tai kia. Không nhất thiết phải đối đáp, hắn sải bước qua chỗ Dư Đông Trạch, hướng lên lầu.

“Con làm như vậy, đáng không?”

Dư Nghiêm vẫn bước, không có ý định trả lời lại câu hỏi của Dư Đông Trạch, đơn giản chỉ vì cảm thấy câu hỏi này quá thừa thãi.

“Nếu con muốn, con có thể bắt cô ta nhốt vào lồng của mình, hà tất phải mệt mỏi như vậy?”

Dư Nghiêm ngừng lại, mất vài giây sau, “Tôi không giống ông.”

“Nghiêm, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”

“Tôi giống mẹ tôi, không giống ông.”

Dư Nghiêm vào thẳng phòng mình, một cái ngoảnh đầu cũng không có. Sau câu nói đó, hắn không biết biểu cảm của Dư Đông Trạch như thế nào, không tò mò, không có hứng thú, càng không cần biết.

Dư Đông Trạch thở ngắn thở dài, rồi buồn cười.

Con trai đã nhiều lần thay lão đứng đầu các vụ buôn thuốc phiện trong nước, có thể tính thành một tội phạm nguy hiểm của Quốc gia, nếu bị kết án, con số chắc chắn không nhỏ.

Tội phạm mà lại muốn qua lại với một cảnh sát? Thậm chí còn phải lòng cô ta?

Nếu là Dư Đông Trạch, lão chắc chắn sẽ giam lỏng người đó, buộc cô ta phải thuộc về mình.

Dư Đông Trạch không nhu nhược như con trai lão. Nói đúng hơn, vẻ ngoài của Dư Nghiêm giống với lão, nhưng tính cách lại thiên hướng theo mẹ khá nhiều. Mà mẹ của hắn như chiếc ly thủy tinh, quá dễ vỡ, chỉ trách lão không bảo quản cẩn thận.

“Lựa ngày xử gọn, hai đứa bay dự liệu mà tính, Đường Tử Khai không thể sống.”

***

Sau khi từ chùa về, Lục Hoài Nam đưa Châu Thanh trở lại căn hộ của họ.

Lục Hoài Nam nấu rất nhiều món, đều là những món Châu Thanh thích. Vì cả ngày nay đi đường dài, lại leo những mấy trăm bậc thang mà cô chỉ ăn mỗi ít bánh chưng và gỏi, những món khác dường như không hợp khẩu vị.

“Những Tết trước em ăn gì? Mùng 1 không có hàng quán nào mở, đừng nói với anh là em nhịn?”

Châu Thanh cắn miếng phồng tôm, nói: “Những Tết trước em mua mì, rau, đậu hũ, thịt, xúc xích, cá viên, nấm, Coca, lúc nào đói thì lôi ra làm lẩu. Mà em thường trực ở cơ quan qua giao thừa, lúc về chỉ đặt lưng xuống rồi ngủ. Giữa trưa dậy uống nước rồi ngủ tiếp đến tối.”

“Những ngày tiếp?”

“Vẫn vậy, em ngủ cả ngày mà.”

Lục Hoài Nam nhíu mày, không hài lòng với thói quen xấu này của Châu Thanh. Ở chung với nhau, ngoại trừ mấy hôm vì rối loạn lo âu nên mất ngủ, đa số Châu Thanh thức trễ, dậy rất trễ, nếu Lục Hoài Nam không gọi, cô nàng ngủ cả ngày là hoàn toàn có khả năng.

“Ngày mai em muốn đi đâu?”

“Mai về nhà ba mẹ em.”

“Ngày kia?”

Châu Thanh lén lút hít một hơi sâu, rồi cười: “Ở nhà với anh.”

Đêm về, Châu Thanh nằm bên, lặng yên nhìn ngắm Lục Hoài Nam đang ngủ.

Lòng cô chợt nhớ đến giấc mơ hôm nào, một nữ tử ra đi, và một nam nhân áo bào đen có cái đuôi rắn gào khóc thảm thiết.

Châu Thanh không nghe được tiếng gào ấy, không thấy mặt, càng không rõ biểu cảm trên gương mặt y ra sao. Thế nhưng nhìn vào cách y ôm nữ tử đó vào lòng, chắc hẳn là rất đau đớn.

Nỗi đau của y như hóa thành sợi dây vô hình gắn vào tim Châu Thanh, khiến lòng cô lâng lâng niềm thương xót.

Rồi rảnh rỗi nghĩ đến, nếu cô không may xảy ra chuyện trong nhiệm vụ lần này, mọi người sẽ ra sao?

Phải chăng, Châu Thanh sẽ trở thành một hồn ma, đến dự tang lễ của chính bản thân mình?

Cô sẽ thấy gương mặt bần thần của ba, tiếng khóc của mẹ, và anh hai giấu mình vào một góc mà khóc. Lúc đó, cô sẽ cảm thấy hối hận, hối hận vì đã nhận lại họ, để họ phải chịu nỗi đau mất cô những hai lần.

Trên gương mặt non nớt của Tủn và Đậu mang nét đượm buồn, hai đứa trẻ không nên đến một nơi ám mùi nhang khói như thế này.

Mộ Từ An, gia đình Lục Hoài Nam, tổ 3, từng người, từng người thắp nén nhang, đặt lên hòm một bông cúc trắng, trông họ thật ảo não.

Lục Hoài Nam lạnh lẽo, gương mặt anh cứng đơ, phờ phạc, đứng nghiêm trang bên chiếc hòm. Trông anh như một người kỵ sĩ đang canh gác giấc ngủ, giấc ngủ ngàn thu của người anh yêu.

À không, là giấc ngủ của một cái xác, cái xác của người anh yêu.

Lục Hoài Nam vững vàng ở đó, mỏi thì ngồi, đói thì uống ít sữa cho lại sức, duy trì suốt ba ngày tang.

Hình như, Châu Thanh đã biết tại sao 14 năm trước khi đến tìm cô, anh lại mệt mỏi đến thế.

Đắp mộ xong, người người vãn cả, chỉ còn mình anh ở lại, ngồi cạnh mộ cô, tay vuốt ve gương mặt trên bia mộ.

“Tạ Châu Thanh, hưởng dương 25 tuổi.” Lục Hoài Nam cười nhạt, rồi anh cúi đầu, Châu Thanh nhoài người xuống nhìn.

Ánh mắt đờ đẫn, anh không khóc, không một giọt nào, một tầng sương bao phủ cũng không.

Lục Hoài Nam ngồi bệt xuống đất, đầu vẫn cúi, thi thoảng ngước lên nhìn bia mộ, lẩm bẩm lại dòng chữ: Tạ Châu Thanh, hưởng dương 25 tuổi.

Rất lâu sau, khi trời chập choạng tối, thân ảnh anh đổ xuống, anh đuối lắm rồi, tim vẫn đập, nhưng mắt anh không mở nữa.

Nước mắt đã ướt đẫm một mảng gối, Châu Thanh không còn can đảm để nghĩ tiếp ngày tháng sau này khi không có cô, anh sẽ ra sao.

Châu Thanh nhích xa người anh, không muốn anh vì sự run rẩy của mình mà thức giấc, tay che trước miệng, nhắc nhở bản thân không được phát ra tiếng động.

Bỗng, Lục Hoài Nam vòng tay sau eo Châu Thanh, kéo lại gần trong sự ngỡ ngàng của cô, tay vỗ vỗ lên mảnh lưng, từng nhịp, từng nhịp.

Lời nói thốt lên không thể tròn vành: “Em…gặp…ác mộng.”

Rồi cảm xúc lấn át, không còn nói được câu nào nữa, chỉ biết mím môi, cố gắng ngăn nước mắt, nhưng không có tác dụng.

Châu Thanh nói dối, anh biết, vì cô chưa ngủ, mộng ở đâu?

Vì sao nói dối, anh cũng biết, là cô không muốn anh lo lắng.

Lục Hoài Nam để cô gối đầu lên tay mình, ôm chặt cô hơn.

Anh không ngăn cản Châu Thanh khóc, vì anh nghĩ, khóc sẽ giúp cô trút bỏ ưu phiền, tốt hơn là đè nén nó trở lại trong lòng.

Lục Hoài Nam không nói, chỉ vừa ôm vừa vỗ về Châu Thanh, cho đến không còn động tĩnh, anh mới chậm chạp mở mắt, trầm mặc nhìn cô gái đang yên ngủ trong lòng.

Nhất cử nhất động của Châu Thanh anh không rõ, câu chuyện với người hẹn ở trong chùa lại càng không, nhưng ánh mắt cô phản ánh: Châu Thanh đang sợ hãi và lo lắng một điều gì đó, chắc chắn có liên quan đến anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện