Mã Đông bất ngờ lớn tiếng, Mã Tư Kỳ chỉ đành hậm hực ‘dạ’ một tiếng cho qua chuyện.
***
Công viên thành phố vô cùng rộng, đang giờ tan trường nên học sinh kéo đến đây nhiều vô kể. Quan trọng hơn là nằm giữa trục giao thông của hai tuyến lộ lớn, xe lớn không ít, xe con càng nhiều. Nhưng thu hẹp được phạm vi tìm kiếm là điều đáng mừng, vấn đề còn lại chỉ còn là thời gian.
Châu Thanh len lỏi qua dòng người, hễ thấy bé trai nào có vóc dáng với Vũ Nam đều đuổi theo hỏi.
“Vũ Nam? “Chị xin lỗi.”
“Vũ Nam.”
“Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Mỗi lần nhận sai người, lòng càng thêm sốt ruột.
Một người bán hàng ở gần đó thấy cô gái chạy qua chạy lại đã nhiều vòng, bộ dạng hớt hải như đang tìm người, bèn gọi hỏi.
“Này! Cô gái, cô đang tìm ai à?”
Châu Thanh nghe tiếng gọi lập tức quay lại.
“Dạ, thưa bác.” Cô vừa thở gấp vừa gật đầu.
Người bán hàng là một phụ nữ đã ở trung niên, nheo đôi mắt nhìn cô gái trước mặt, hình như có chút quen mắt, chắc là người sống gần đây.
“Tôi bán ở hàng ở đây từ sớm đến tối muộn mới dọn. Cô xem tôi có thể giúp gì không?”
Đôi mắt anh đào lấp lánh tia sáng: “Dạ, bác có thấy một bé trai cao chừng này…mặc đồ học sinh và đeo cặp sách không?”
“Cô hỏi khó cho tôi quá, quanh đây toàn học sinh dáng như cô kể.”
Ái ngại nhìn cô gái, rồi chợt nhớ ra, bà có ấn tượng với một cậu bé.
“À, này cô. Có phải bé trai hỏi đường đến…cái nơi làm việc của cảnh sát gần đây gọi là…cái gì nhỉ?”
“Dạ, Cục cảnh sát ạ?”
“Phải phải, Cục cảnh sát..”
Châu Thanh đột ngột đáp: “Là Vũ Nam, cháu đang tìm thằng bé thưa bác.”
“Thằng nhỏ hỏi tôi đường đến đấy, mà tôi lẩm cẩm quá không biết chỉ. Có một cậu thanh niên đi qua chỉ đường cho nó. Đi về bên kia kìa.” Người phụ nữ chỉ hướng cho cô rồi nói tiếp: “Mới đi thôi, cô đuổi theo sẽ kịp đấy.”
Châu Thanh rối rít cảm ơn, ngay lập tức chạy theo. Được tầm vài mét, cô thấy Vũ Nam đang dứng ở mép đường cách đó không xa.
“Vũ Nam.” Cô hét lớn.
Cậu bé dường như không nghe thấy.
Vũ Nam lóng ngóng hai bên, hình như muốn qua đường. Mấy người ở quanh đó hầu như không cùng lối với cậu bé nên để ý giúp cậu.
Châu Thanh tâm tình rối bời nhìn Vũ Nam đang bắt đầu sang đường.
Đèn giao thông cho người đi bộ sang đỏ. Xe cộ nườm nượp, người tránh được, người bị chặn, bấm còi ing ỏi.
Vũ Nam hoảng loạn, khi ngập ngừng, khi nhanh chân.
Một chiếc xe hơi lao đến, không có dấu hiệu giảm tốc hay dừng lại.
Châu Thanh trợn mắt, hét lớn: “Vũ Nam.”
Két…
Tiếng xe phanh gấp, ma sát với mặt đường tạo thành thức âm kéo dài, nghe như tiếng một con thú hoang lớn đang gào rú, vừa rúng động, lại vừa chói tai.
Bụp!
Tiếng cơ thể người va chạm xuống nền đất một cách mạnh mẽ.
Châu Thanh kịp thời lao ra, ôm chặt lấy Vũ Nam rồi hướng về phía trước, ngã xuống. Cả cơ thể cô bị tiếp đất ở bên phải, vai bị chấn động mạnh, cơn đau lập tức truyền lên cơ quan thần kinh, cô nhăn nhó gượng ngồi dậy.
“Vũ Nam, em có sao không.”
Đứa trẻ vừa bị một phen, sợ mất mật, cơ mặt cứng ngắc, con ngươi nhìn vào vô định. Một hồi mới lắc đầu được cái nhẹ.
Châu Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Từ chiếc xe bước xuống một chàng trai tóc sáng màu, dáng người cao ráo, thân mặc tây trang. Vẻ mặt anh ta ngập tràn sự lo lắng.
“Châu Thanh, chị có sao không?”
Châu Thanh ngớ người nhìn chàng trai trước mặt, giọng điệu trách móc.
“Dư Nghiêm, cậu không biết tránh thằng bé à?”
Dư Nghiêm rất tự hào về độ lạng lách của mình. Hắn tất nhiên thấy đứa bé, định bụng chỉ cần tránh trong tích tắc nên không giảm ga. Không ngờ cô bỗng nhiên lao ra, hắn mới gấp rút phanh lại.
Dư Nghiêm bày vẻ mặt tội lỗi: “Xin lỗi, tôi đang mải nhìn xung quanh, không để ý đến phía trước.”
“Mà chị có sao không thế ?”
Không xảy ra chuyện là tốt, Châu Thanh cũng không trách khứ hắn nữa.
“Tôi không sao. Lần sau chú ý chút.”
Cô chống tay xuống đường để đứng dậy, lúc này mới cảm nhận rõ cơn đau, hàng mày hơi nhíu lại. Sau đó đỡ cậu bé dậy.
Dư Nghiêm muốn đỡ cô nhưng chỉ hờ hững, không dám chạm vào.
“Tôi đưa hai người đến bệnh viện.”
Châu Thanh định từ chối, nhưng nhìn sang Vũ Nam, thằng bé không biểu hiện, không có nghĩa là không sao. Vẫn nên làm kiểm tra tổng quát thì cô mới yên tâm.
Cô khom lưng, nhẹ giọng: “Nam này, mình đến bệnh viện kiểm tra một lúc nhé.”
Đứa trẻ vẫn còn run sợ, nắm chặt lấy tay cô, hơi cúi đầu, âm thanh hơi nhỏ.
“Chị…có sao không ạ?”
Châu Thanh mỉm cười, trấn an cậu bé: “Chị không sao cả. Mình đi bệnh viện, được không? Chị lo cho em.”
“Chị đi với em.”
“Ừ. Chị sẽ đi với em.”
Xe cô không có ở đây, taxi vào giờ cao điểm lại khó đón, việc kiểm tra sức khỏe cho Vũ Nam càng không thể chậm trễ. Chỉ đành nhờ cậy người trước mặt.
“Làm phiền cậu nhé.”
“Lên xe đi.”
Chiếc xe bắt đầu di chuyển về hướng bệnh viện.
Châu Thanh và Vũ Nam ngồi ở phía sau, hai bàn tay một lớn một nhỏ vẫn nắm chặt lấy.
“Em muốn tìm chị phải không?”
Cậu bé gật đầu.
“Muốn hỏi chị chuyện gì sao?”
Vũ Nam dần nhớ ra lí do mình tìm chị: “Chị, em nhớ ra ba từng nói với em một chuyện.”
Châu Thanh nghiêng đầu lại gần đứa trẻ.
“Ba nói dạo này có một người theo dõi ba, ba thấy da người đó phát sáng khi gương phản chiếu. Nhưng ba không biết là ai, cũng không rõ mặt.”
“Đó là chuyện em muốn nói với chị phải không?”
“Dạ. Chị hứa sẽ bắt được người xấu đã hại ba…mà em chỉ tin mình chị thôi. Em sợ mình quên mất nên mới…em xin lỗi, em không có ý muốn nói dối cô giáo.”
Cả người cô như có dòng điện vừa chạy qua, trái tim đột ngột dâng trào một cảm giác đầy tội lỗi.
Châu Thanh khó khăn lên tiếng: “Lần sau…đừng như vậy nữa.”
Chiếc xe rất nhanh đã đến bệnh viện.
Vũ Nam được đưa vào phòng làm kiểm tra tổng quát, người ngoài không thể vào, Châu Thanh và Dư Nghiêm chỉ đành ngồi ở hàng ghế chờ.
“Châu Thanh, chị thật sự không sao chứ?”
Châu Thanh chỉ mỉm cười lắc đầu. Từ khi nghe câu nói ấy của Vũ Nam, cô đã cảm thấy khó thở, cổ họng như có thứ gì đó bọp nghẹt lại, nói không ra hơi, cũng không buồn nói nữa.
Dư Nghiêm đương nhiên nhìn ra trạng thái của cô không ổn nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Hai người lặng yên ngồi đó. Một người, trước mắt toàn một màu xám tro. Một người, trong mắt chỉ có hình ảnh một cô gái.
Đoàn Trọng Tân sau khi nhận được điện thoại của Châu Thanh liền đến đón mẹ Vũ Nam, cùng nhau đến bệnh viện.
“Châu Thanh.” Đoàn Trọng Tân gọi.
Châu Thanh nhìn về hướng âm thanh vang lại. Cô đứng dậy, Dư Nghiêm cũng theo.
Người phụ nữ thấy cô gái, lòng thêm căm phẫn, rảo bước càng nhanh. Rồi dùng hết sức bình sinh, nhắm vào mặt cô gái, giáng một cái tát đầy mạnh bạo.
Chát!
Thanh âm vang vọng cả dãy hành lang.
Châu Thanh như bị giật mất hồn. Cảm thấy má có hơi đau, rồi nóng, rồi rát. Mắt có hơi nhòe, giống như mất đi tiêu cự. Tai ù lại, trong giây lát, chẳng một thức âm nào có thể lọt vào. Toàn thân cô cứng đờ, mất thăng bằng mà lảo đảo.
Dư Nghiêm giữ lấy người cô, đứng chắn phía trước, che chở. Hắn không kiềm chế mà quát tháo với người phụ nữ.
“Bà có bệnh à? Ai cho bà động tay động chân với cô ấy?”
Đoàn Trọng Tân thấy đồng nghiệp mình bị người khác động chạm, trong lòng khó chịu không kém. Anh kéo tay người phụ nữ, giọng điệu có chút lớn: “Mẹ Vũ Nam, chị đang sử dụng bạo lực với cảnh sát đấy!”
Người phụ nữ mắt đỏ hoe, chỉ tay về phía Châu Thanh, hùng hồn: “Cảnh sát? Cô ta có xứng làm cảnh sát hay không? Không có cảnh sát nào đi hại một đứa trẻ mới mười tuổi phải nhập viện như cô ta cả.”
Dư Nghiêm càng nghe càng phẫn nộ: “Bà không có quyền phán xét! Nếu không phải cô gái này bất chấp lao ra, con trai bà sớm đã chầu trời rồi.”
“Đó là trách nhiệm của cô ta!”
Mắt người phụ nữ rỉ xuống hai hàng lệ: “Chồng tôi đi rồi, tôi chỉ còn mình Vũ Nam thôi. Nếu nó có mệnh hệ gì, tôi sẽ tự tay bóp chết cô.”
“Cái tay nào của bà động vào cô ấy, tôi sẽ đích thân chặt nó!” Dư Nghiêm gằn giọng.
Lòng người phụ nữ thoáng run sợ, bật khóc vì ấm ức.
Dư Nghiêm thấy cổ tay mình bị nắm, rồi cô gái bước trên hắn một bước, cúi thấp đầu trước người phụ nữ.
“Xin lỗi. Là lỗi của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này.”
Người phụ nữ sụt sịt mũi, không nói thêm một lời nào.
“Mẹ.”
Vũ Nam được bác sĩ dắt tay, vừa thấy mẹ liền nhào đến ôm bà.
Người mẹ giang tay đón lấy con trai, xoa đầu thằng bé, mếu máo: “Con của mẹ, có sao không con?”
Vị bác sĩ ôn hòa nói: “Chị đừng lo, cậu bé hoàn toàn khỏe mạnh, một vết xước cũng không có. Chắc mới bị dọa một phen nên còn sợ. Giờ thì không sao rồi.”
Người phụ nữ gật đầu rối rít: “Không sao, không sao là tốt.”
“Đấy…”
Dư Nghiêm vừa lên tiếng liền bị Châu Thanh nhấn chặt cổ tay, ý muốn hắn ngậm miệng.
Đoàn Trọng Tân thấy tình hình khả quan, nói với Dư Nghiêm: “Ở đây giao cho tôi, cậu đưa Châu Thanh về trước đi.”
Dư Nghiêm gật đầu, sắc lạnh liếc người phụ nữ, rồi đưa Châu Thanh đi.
“Chị..chị ơi.”
Vũ Nam nhận ra cô bị đưa đi, muốn gọi lại cảm ơn một tiếng nhưng bị mẹ ngăn cản.
“Con còn gọi cái gì? Vì cô ta mà con mới vào đây đấy.”
Thằng bé lắc đầu, minh oan cho cô: “Không. Chị ấy cứu con đấy. Do con sai mà mẹ.”
Mẹ Vũ Nam vỗ vai trấn an con trai.
“Rồi rồi. Về nhà kể cho mẹ nghe nhé con.”
***
Công viên thành phố vô cùng rộng, đang giờ tan trường nên học sinh kéo đến đây nhiều vô kể. Quan trọng hơn là nằm giữa trục giao thông của hai tuyến lộ lớn, xe lớn không ít, xe con càng nhiều. Nhưng thu hẹp được phạm vi tìm kiếm là điều đáng mừng, vấn đề còn lại chỉ còn là thời gian.
Châu Thanh len lỏi qua dòng người, hễ thấy bé trai nào có vóc dáng với Vũ Nam đều đuổi theo hỏi.
“Vũ Nam? “Chị xin lỗi.”
“Vũ Nam.”
“Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Mỗi lần nhận sai người, lòng càng thêm sốt ruột.
Một người bán hàng ở gần đó thấy cô gái chạy qua chạy lại đã nhiều vòng, bộ dạng hớt hải như đang tìm người, bèn gọi hỏi.
“Này! Cô gái, cô đang tìm ai à?”
Châu Thanh nghe tiếng gọi lập tức quay lại.
“Dạ, thưa bác.” Cô vừa thở gấp vừa gật đầu.
Người bán hàng là một phụ nữ đã ở trung niên, nheo đôi mắt nhìn cô gái trước mặt, hình như có chút quen mắt, chắc là người sống gần đây.
“Tôi bán ở hàng ở đây từ sớm đến tối muộn mới dọn. Cô xem tôi có thể giúp gì không?”
Đôi mắt anh đào lấp lánh tia sáng: “Dạ, bác có thấy một bé trai cao chừng này…mặc đồ học sinh và đeo cặp sách không?”
“Cô hỏi khó cho tôi quá, quanh đây toàn học sinh dáng như cô kể.”
Ái ngại nhìn cô gái, rồi chợt nhớ ra, bà có ấn tượng với một cậu bé.
“À, này cô. Có phải bé trai hỏi đường đến…cái nơi làm việc của cảnh sát gần đây gọi là…cái gì nhỉ?”
“Dạ, Cục cảnh sát ạ?”
“Phải phải, Cục cảnh sát..”
Châu Thanh đột ngột đáp: “Là Vũ Nam, cháu đang tìm thằng bé thưa bác.”
“Thằng nhỏ hỏi tôi đường đến đấy, mà tôi lẩm cẩm quá không biết chỉ. Có một cậu thanh niên đi qua chỉ đường cho nó. Đi về bên kia kìa.” Người phụ nữ chỉ hướng cho cô rồi nói tiếp: “Mới đi thôi, cô đuổi theo sẽ kịp đấy.”
Châu Thanh rối rít cảm ơn, ngay lập tức chạy theo. Được tầm vài mét, cô thấy Vũ Nam đang dứng ở mép đường cách đó không xa.
“Vũ Nam.” Cô hét lớn.
Cậu bé dường như không nghe thấy.
Vũ Nam lóng ngóng hai bên, hình như muốn qua đường. Mấy người ở quanh đó hầu như không cùng lối với cậu bé nên để ý giúp cậu.
Châu Thanh tâm tình rối bời nhìn Vũ Nam đang bắt đầu sang đường.
Đèn giao thông cho người đi bộ sang đỏ. Xe cộ nườm nượp, người tránh được, người bị chặn, bấm còi ing ỏi.
Vũ Nam hoảng loạn, khi ngập ngừng, khi nhanh chân.
Một chiếc xe hơi lao đến, không có dấu hiệu giảm tốc hay dừng lại.
Châu Thanh trợn mắt, hét lớn: “Vũ Nam.”
Két…
Tiếng xe phanh gấp, ma sát với mặt đường tạo thành thức âm kéo dài, nghe như tiếng một con thú hoang lớn đang gào rú, vừa rúng động, lại vừa chói tai.
Bụp!
Tiếng cơ thể người va chạm xuống nền đất một cách mạnh mẽ.
Châu Thanh kịp thời lao ra, ôm chặt lấy Vũ Nam rồi hướng về phía trước, ngã xuống. Cả cơ thể cô bị tiếp đất ở bên phải, vai bị chấn động mạnh, cơn đau lập tức truyền lên cơ quan thần kinh, cô nhăn nhó gượng ngồi dậy.
“Vũ Nam, em có sao không.”
Đứa trẻ vừa bị một phen, sợ mất mật, cơ mặt cứng ngắc, con ngươi nhìn vào vô định. Một hồi mới lắc đầu được cái nhẹ.
Châu Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Từ chiếc xe bước xuống một chàng trai tóc sáng màu, dáng người cao ráo, thân mặc tây trang. Vẻ mặt anh ta ngập tràn sự lo lắng.
“Châu Thanh, chị có sao không?”
Châu Thanh ngớ người nhìn chàng trai trước mặt, giọng điệu trách móc.
“Dư Nghiêm, cậu không biết tránh thằng bé à?”
Dư Nghiêm rất tự hào về độ lạng lách của mình. Hắn tất nhiên thấy đứa bé, định bụng chỉ cần tránh trong tích tắc nên không giảm ga. Không ngờ cô bỗng nhiên lao ra, hắn mới gấp rút phanh lại.
Dư Nghiêm bày vẻ mặt tội lỗi: “Xin lỗi, tôi đang mải nhìn xung quanh, không để ý đến phía trước.”
“Mà chị có sao không thế ?”
Không xảy ra chuyện là tốt, Châu Thanh cũng không trách khứ hắn nữa.
“Tôi không sao. Lần sau chú ý chút.”
Cô chống tay xuống đường để đứng dậy, lúc này mới cảm nhận rõ cơn đau, hàng mày hơi nhíu lại. Sau đó đỡ cậu bé dậy.
Dư Nghiêm muốn đỡ cô nhưng chỉ hờ hững, không dám chạm vào.
“Tôi đưa hai người đến bệnh viện.”
Châu Thanh định từ chối, nhưng nhìn sang Vũ Nam, thằng bé không biểu hiện, không có nghĩa là không sao. Vẫn nên làm kiểm tra tổng quát thì cô mới yên tâm.
Cô khom lưng, nhẹ giọng: “Nam này, mình đến bệnh viện kiểm tra một lúc nhé.”
Đứa trẻ vẫn còn run sợ, nắm chặt lấy tay cô, hơi cúi đầu, âm thanh hơi nhỏ.
“Chị…có sao không ạ?”
Châu Thanh mỉm cười, trấn an cậu bé: “Chị không sao cả. Mình đi bệnh viện, được không? Chị lo cho em.”
“Chị đi với em.”
“Ừ. Chị sẽ đi với em.”
Xe cô không có ở đây, taxi vào giờ cao điểm lại khó đón, việc kiểm tra sức khỏe cho Vũ Nam càng không thể chậm trễ. Chỉ đành nhờ cậy người trước mặt.
“Làm phiền cậu nhé.”
“Lên xe đi.”
Chiếc xe bắt đầu di chuyển về hướng bệnh viện.
Châu Thanh và Vũ Nam ngồi ở phía sau, hai bàn tay một lớn một nhỏ vẫn nắm chặt lấy.
“Em muốn tìm chị phải không?”
Cậu bé gật đầu.
“Muốn hỏi chị chuyện gì sao?”
Vũ Nam dần nhớ ra lí do mình tìm chị: “Chị, em nhớ ra ba từng nói với em một chuyện.”
Châu Thanh nghiêng đầu lại gần đứa trẻ.
“Ba nói dạo này có một người theo dõi ba, ba thấy da người đó phát sáng khi gương phản chiếu. Nhưng ba không biết là ai, cũng không rõ mặt.”
“Đó là chuyện em muốn nói với chị phải không?”
“Dạ. Chị hứa sẽ bắt được người xấu đã hại ba…mà em chỉ tin mình chị thôi. Em sợ mình quên mất nên mới…em xin lỗi, em không có ý muốn nói dối cô giáo.”
Cả người cô như có dòng điện vừa chạy qua, trái tim đột ngột dâng trào một cảm giác đầy tội lỗi.
Châu Thanh khó khăn lên tiếng: “Lần sau…đừng như vậy nữa.”
Chiếc xe rất nhanh đã đến bệnh viện.
Vũ Nam được đưa vào phòng làm kiểm tra tổng quát, người ngoài không thể vào, Châu Thanh và Dư Nghiêm chỉ đành ngồi ở hàng ghế chờ.
“Châu Thanh, chị thật sự không sao chứ?”
Châu Thanh chỉ mỉm cười lắc đầu. Từ khi nghe câu nói ấy của Vũ Nam, cô đã cảm thấy khó thở, cổ họng như có thứ gì đó bọp nghẹt lại, nói không ra hơi, cũng không buồn nói nữa.
Dư Nghiêm đương nhiên nhìn ra trạng thái của cô không ổn nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Hai người lặng yên ngồi đó. Một người, trước mắt toàn một màu xám tro. Một người, trong mắt chỉ có hình ảnh một cô gái.
Đoàn Trọng Tân sau khi nhận được điện thoại của Châu Thanh liền đến đón mẹ Vũ Nam, cùng nhau đến bệnh viện.
“Châu Thanh.” Đoàn Trọng Tân gọi.
Châu Thanh nhìn về hướng âm thanh vang lại. Cô đứng dậy, Dư Nghiêm cũng theo.
Người phụ nữ thấy cô gái, lòng thêm căm phẫn, rảo bước càng nhanh. Rồi dùng hết sức bình sinh, nhắm vào mặt cô gái, giáng một cái tát đầy mạnh bạo.
Chát!
Thanh âm vang vọng cả dãy hành lang.
Châu Thanh như bị giật mất hồn. Cảm thấy má có hơi đau, rồi nóng, rồi rát. Mắt có hơi nhòe, giống như mất đi tiêu cự. Tai ù lại, trong giây lát, chẳng một thức âm nào có thể lọt vào. Toàn thân cô cứng đờ, mất thăng bằng mà lảo đảo.
Dư Nghiêm giữ lấy người cô, đứng chắn phía trước, che chở. Hắn không kiềm chế mà quát tháo với người phụ nữ.
“Bà có bệnh à? Ai cho bà động tay động chân với cô ấy?”
Đoàn Trọng Tân thấy đồng nghiệp mình bị người khác động chạm, trong lòng khó chịu không kém. Anh kéo tay người phụ nữ, giọng điệu có chút lớn: “Mẹ Vũ Nam, chị đang sử dụng bạo lực với cảnh sát đấy!”
Người phụ nữ mắt đỏ hoe, chỉ tay về phía Châu Thanh, hùng hồn: “Cảnh sát? Cô ta có xứng làm cảnh sát hay không? Không có cảnh sát nào đi hại một đứa trẻ mới mười tuổi phải nhập viện như cô ta cả.”
Dư Nghiêm càng nghe càng phẫn nộ: “Bà không có quyền phán xét! Nếu không phải cô gái này bất chấp lao ra, con trai bà sớm đã chầu trời rồi.”
“Đó là trách nhiệm của cô ta!”
Mắt người phụ nữ rỉ xuống hai hàng lệ: “Chồng tôi đi rồi, tôi chỉ còn mình Vũ Nam thôi. Nếu nó có mệnh hệ gì, tôi sẽ tự tay bóp chết cô.”
“Cái tay nào của bà động vào cô ấy, tôi sẽ đích thân chặt nó!” Dư Nghiêm gằn giọng.
Lòng người phụ nữ thoáng run sợ, bật khóc vì ấm ức.
Dư Nghiêm thấy cổ tay mình bị nắm, rồi cô gái bước trên hắn một bước, cúi thấp đầu trước người phụ nữ.
“Xin lỗi. Là lỗi của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này.”
Người phụ nữ sụt sịt mũi, không nói thêm một lời nào.
“Mẹ.”
Vũ Nam được bác sĩ dắt tay, vừa thấy mẹ liền nhào đến ôm bà.
Người mẹ giang tay đón lấy con trai, xoa đầu thằng bé, mếu máo: “Con của mẹ, có sao không con?”
Vị bác sĩ ôn hòa nói: “Chị đừng lo, cậu bé hoàn toàn khỏe mạnh, một vết xước cũng không có. Chắc mới bị dọa một phen nên còn sợ. Giờ thì không sao rồi.”
Người phụ nữ gật đầu rối rít: “Không sao, không sao là tốt.”
“Đấy…”
Dư Nghiêm vừa lên tiếng liền bị Châu Thanh nhấn chặt cổ tay, ý muốn hắn ngậm miệng.
Đoàn Trọng Tân thấy tình hình khả quan, nói với Dư Nghiêm: “Ở đây giao cho tôi, cậu đưa Châu Thanh về trước đi.”
Dư Nghiêm gật đầu, sắc lạnh liếc người phụ nữ, rồi đưa Châu Thanh đi.
“Chị..chị ơi.”
Vũ Nam nhận ra cô bị đưa đi, muốn gọi lại cảm ơn một tiếng nhưng bị mẹ ngăn cản.
“Con còn gọi cái gì? Vì cô ta mà con mới vào đây đấy.”
Thằng bé lắc đầu, minh oan cho cô: “Không. Chị ấy cứu con đấy. Do con sai mà mẹ.”
Mẹ Vũ Nam vỗ vai trấn an con trai.
“Rồi rồi. Về nhà kể cho mẹ nghe nhé con.”
Danh sách chương