Bởi vì muốn nói chuyện yên ổn với người nhà, cho nên Tiêu Dĩ Thư mang theo rất nhiều quà cáp về, tất cả đều là thứ tốt, túi lớn túi nhỏ.
Vừa mới vào cổng tiểu khu đã lại gặp phải bà bác Quách Phân Phương, chính là người mà lần trước đã nói chuyện sang tên căn nhà cho Tiêu Dĩ Thư biết.
Tiêu Dĩ Thư vốn định chào hỏi Quách Phân Phương một tiếng, ngờ đâu Quách Phân Phương vừa nhìn thấy cậu đã quay sang tám chuyện với mấy bà bác bên cạnh về Tiêu Dĩ Thư, hơn nữa cũng không thèm giảm âm lượng xuống mà muốn nói cho cả Tiêu Dĩ Thư nghe.
“Độc ác chưa, còn tống cả ba mình vào tù!”
“Phải đấy, từ lúc Tiêu Hải về cậu ta cũng không thèm đến đây một lần, ác độc quá đi!”
“Bà nói xem, dù Tiêu Hải không tốt đến mấy nhưng cũng nuôi cậu ta lớn bằng nhường này, không phải chỉ là không cho tiền học đại học thôi sao, đầy người cũng không được học đại học ra đấy. Ở quê nhà tôi có mấy đứa trẻ con nhà thân thích vừa tốt nghiệp cấp 2 xong là không được đi học nữa, đều lên hẳn thành phố chúng ta kiếm việc làm rồi.”
“Còn không phải sao, có cha mẹ nào mà không có chỗ thiên vị, chút chuyện đó mà cũng không chịu nổi, làm sao còn trông cậy vào để dưỡng lão nữa.”
…
Tiêu Dĩ Thư coi như không nghe thấy, tiếp tục đi lên tầng, thế nhưng trong lòng thì khó chịu không nói nên lời. Không phải cậu không muốn hiếu thuận với Tiêu Hải, lần nào Tiêu Hải đòi tiền cậu cũng cho, mỗi lúc về nhà cũng phải xách túi lớn túi nhỏ về theo.
Thế nhưng yêu cầu lần trước thật sự là rất quá đáng, những năm vạn, dựa theo mức lương của cậu cùng số tiền mỗi lần mang về nhà, làm sao mà có nhiều tiền như thế được. Hơn nữa số tiền đó còn để cho Tiêu Trí Huy dùng, cậu không muốn cho, em trai đã trưởng thành rồi, cậu không có nghĩa vụ phải vắt cạn tiền của mình vì Tiêu Trí Huy.
Nhưng Tiêu Hải hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện đó, chạy đến công ty gây náo loạn, bằng mọi giá bắt cậu đưa tiền. Cậu không muốn Tiêu Hải bị làm sao hết, chỉ hy vọng có thể được yên tĩnh một chút, cậu không chịu nổi cảnh ngày nào cũng bị áp bức bóc lột!
Đứng trước cửa nhà một lúc, cuối cùng Tiêu Dĩ Thư cũng bất chấp đến cùng giơ tay gõ cửa, điều gì phải đối mặt chung quy cũng phải đối mặt, trốn tránh chung quy cũng không phải cách.
Người mở cửa là Tiêu Mật Kỳ, trước khi mở thì nhìn xuyên qua cửa sắt phòng trộm thấy được Tiêu Dĩ Thư ở bên ngoài, cho dù có thấy Tiêu Dĩ Thư xách rất nhiều túi trong tay, nhưng cô cũng chẳng cho một sắc mặt dễ chịu gì, mở cửa với vẻ mặt lạnh tanh, khóe miệng còn nhếch lên.
Mọi người đều có ở nhà, Tiêu Hải đang ngồi đọc báo, Quý Cần ngồi nhặt rau ở một bên, Tiêu Trí Huy có nhặt giúp một chút, Tiêu Mật Kỳ đóng cửa xong cũng đến tiếp tục nhặt rau.
Tiêu Dĩ Thư có thể khẳng định, nhất định là Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ đang làm bộ làm tịch cho cậu xem. Xưa nay hai người kia chưa từng làm mấy loại chuyện này, bình thường đều là Quý Cần làm hết, nếu cậu có ở nhà chắc chắn sẽ phải giúp, chứ Tiêu Hải không nỡ để Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ phải động chạm đến một chút công việc tay chân nào.
Cho nên hôm nay hai người kia ngồi nhặt rau hăng hái thế kia nhất định là làm cho cậu xem, xem ra cú điện thoại buổi sáng đã khiến cho mọi người trong nhà đều có sự chuẩn bị.
Tiêu Hải ngẩng đầu liếc Tiêu Dĩ Thư: “Ờ, mày vẫn còn mặt mũi về đây à, tao tưởng mày ghét bỏ ba mày từng phải vào cục cảnh sát, không bao giờ về nữa chứ.” Nói xong thì quay sang tươi cười nói với Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ. “Cũng may ba vẫn còn hai người con luôn hiếu thuận với ba, được nghỉ một cái là về nhà giúp đỡ, chẳng cần ba phải quan tâm một chút nào. Đương nhiên, hai đứa cũng sẽ không cho người bắt ba vào cục cảnh sát!”
Khóe miệng Tiêu Dĩ Thư giật nhẹ, xem đi, đã nói rồi mà, nhất định là đang làm bộ làm tịch, đều đang chờ cậu về để xem cho rõ đây này.
Cậu chẳng biết phải nói gì hết, ba cậu thật là biết cách lừa mình dối người, ông nói ra mấy lời đó mà cũng không thấy hổ thẹn trong lòng nhỉ, hôm nay còn bảo hai đứa con của ông làm bộ làm tịch, để tý nữa tôi vừa rời đi một cái xem sao, bọn họ còn tiếp tục ngồi đó nhặt rau chắc, ha ha, có nghĩ cũng đừng nghĩ! Sống chung hơn hai mươi năm, cậu còn không biết tính khí của hai người này sao!
“Ba, mẹ, hôm nay con có chuyện muốn nói.” Tiêu Dĩ Thư đặt hết túi lớn túi nhỏ lên bàn, rồi tiện tay kéo một cái ghế ra ngồi cạnh Tiêu Trí Huy cũng giúp nhặt rau, đã lâu cậu không làm mấy chuyện này rồi, được Lê Cẩn nuôi sắp thành heo con đến nơi, thật sự đúng là cơm đến há miệng áo đến vươn tay mà.
Tất nhiên Tiêu Hải sẽ không từ chối đống quà cáp này, ông ta hận không thể khoét rỗng túi đứa con trai này, à không phải, hận không thể vắt cạn kiệt mới đúng, đương nhiên mang đến bao nhiêu sẽ ăn hết bấy nhiêu.
Có điều nhận đồ thì nhận, nhưng trong miệng ông ta vẫn như cũ. Ông ta cảm thấy đó đều là những thứ mà con trai phải hiếu kính mình, tống ông ta vào cục cảnh sát ba ngày, đây là điều mà con cái nên làm à? Dù có cho thêm mấy trăm vạn cũng không đủ ấy chứ! Đúng là phản rồi!
“Ờ, cũng chỉ khi có chuyện mày mới nhớ đến cái nhà này, có phải nếu không có chuyện gì thì vĩnh viên cũng không về đúng không?” Tiêu Hải hừ lạnh. “Đừng bao giờ gây phiền toái gì cho tao, không ai thu dọn hậu quả cho mày đâu!”
Quý Cần, Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ ngồi một bên đều không nói gì, cũng không biết Tiêu Dĩ Thư có chuyện gì, tạm thời chưa rõ tình hình lắm, vẫn nên im lặng quan sát thì hơn.
Tiêu Dĩ Thư âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng thì công bố chuyện kết hôn của mình. “Con sẽ kết hôn vào lễ Quốc khánh.”
Trong phòng khách im lặng suốt một phút đồng hồ, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt nhìn Tiêu Dĩ Thư, kết hôn? Qua một lúc lâu Tiêu Hải mới hồi phục lại: “Kết hôn? Mày kết hôn với ai, sao trước giờ chưa nghe mày nhắc đến lần nào? Mày có đối tượng rồi?”
Tiêu Dĩ Thư còn chưa trả lời, Quý Cần đã nói chen vào: “Không phải là làm cho ai to bụng rồi chứ?” Bà ta quan sát Tiêu Dĩ Thư. Lần này trông trạng thái của Tiêu Dĩ Thư không thể so được với lần trước về nhà, có vẻ tiều tụy đi nhiều, trong mắt còn có tơ máu, làm gì có chỗ nào chứng tỏ niềm vui mừng của người sắp kết hôn, cho nên bà ta đoán hôn sự này hơn một nửa là không phải chuyện tốt.
Quan trọng nhất là, bà ta biết rõ trong lòng, phần lớn tiền Tiêu Dĩ Thư kiếm được đều bị Tiêu Hải moi hết, khẳng định không có tiền để kết hôn, tân phòng này, tiệc cưới này, khẳng định không thể lo liệu nổi.
Kết hôn, vào ngày được chọn nhất định phải mở tiệc tùng, nếu chỉ đăng ký kết hôn thì sẽ không cần phải gióng trống khua chiêng về nhà nói, thằng nhóc này giỏi lắm, chỉ mang chút quà cáp này về mà cũng đòi trong nhà bỏ tiền ra lo liệu tiệc cưới, thật đúng là tính toán hay!
Còn tân phòng nữa, Tiêu Dĩ Thư kết hôn nhất định sẽ không ở trong căn nhà đang thuê kia, nhưng giờ trong nhà chỉ còn một phòng, nếu gian phòng đó để làm tân phòng cho Tiêu Dĩ Thư, vậy thì con trai Tiêu Trí Huy của bà ta phải làm sao?
Trông dáng vẻ Tiêu Dĩ Thư tiều tụy thế này, có lẽ điều kiện bên nhà gái cũng không tốt đẹp gì. Nếu nhà gái giàu có, liệu nó có về trong bộ dạng này không? Còn không vui sướng về đây khoe khoang chắc?
Chậc! Phải sang tên căn nhà cho Trí Huy sớm thôi! Ngày mai sẽ bảo Tiêu Hải đi làm ngay!
Quý Cần càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý, cho nên mới hỏi câu kia.
Giờ thì hay rồi, ba người còn lại trong phòng khách càng trợn trừng mắt to hơn để nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập chỉ trích và khinh bỉ.
Tiêu Dĩ Thư hắc tuyến không thôi, muốn làm người ta mang thai hả, dù tôi có muốn đến mấy thì Lê Cẩn cũng không thể có điều kiện đó nhá, rốt cuộc lỗ thủng trong não Quý Cần to tới mức nào vậy, cậu mới chỉ nói một câu sắp kết hôn thôi, sao có thể nghĩ đến cái kia chứ.
Cũng không thể trách Quý Cần. Bởi vì Tiêu Dĩ Thư đã không được ngủ ngon suốt một thời gian, quả thật trạng thái tinh thần hơi kém, khiến cho người khác hiểu lầm rằng hôn sự của cậu có vấn đề gì đó.
“Mẹ nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.” Tiêu Dĩ Thư vừa nhặt rau vừa nói. “Con về để nói cho mọi người biết chuyện này, hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ đến tham dự hôn lễ.”
“Tiệc cưới thì sao? Nhà ở thì sao?” Quý Cần hỏi thẳng ra luôn, đây là điều bà ta quan tâm nhất.
Bà ta vừa hỏi vậy, ba người kia cũng căng thẳng theo, đúng vậy, đó đều là tiền cả, nhất là nhà ở, khẳng định không thể để vợ của Tiêu Dĩ Thư về đây ở được, sau này phải để cho Tiêu Trí Huy mà!
Cũng không biết là do vấn đề giáo dục của Tiêu Hải và Quý Cần hay vì tình cảm anh em giữa Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ rất tốt, mà Tiêu Mật Kỳ không hề tỏ chút thái độ phản đối nào về chuyện sang tên căn nhà này cho Tiêu Trí Huy, chẳng những không phản đối, trái lại còn vô cùng ủng hộ.
Cho nên hiện tại, tất cả mọi người đều đã coi căn nhà này là nhà của Tiêu Trí Huy, Tiêu Dĩ Thư đừng hòng muốn phân chia một phần, kể cả là mượn để tổ chức hôn lễ cũng không được!
“Anh ấy có nhà, hôn lễ được tổ chức tại nhà anh ấy.” Tiêu Dĩ Thư cứ cảm thấy cách nói này có chỗ nào đó bất thường, rồi chỉ chốc lát sau cậu đã biết chỗ bất thường là chỗ nào.
“Nói vậy là anh ở rể hả.” Tiêu Mật Kỳ lên tiếng. Tuy rằng cũng có một nửa quan hệ huyết thống, nhưng cô không hề muốn gọi là anh trai, đã thế lại còn làm cô mất mặt, là đàn ông thì đừng có ở rể chứ! Cô cực kỳ khinh thường hành vi này của Tiêu Dĩ Thư.
Hai từ “ở rể” này, có thể người khác nghe thấy sẽ cho là nhục nhã, nhưng ngược lại Tiêu Dĩ Thư thì thấy rất thích, bởi vì chỉ có nhà trai thì mới gọi là ở rể, còn nhà gái thì gọi là gả về, dù chỉ là trong vô hình nhưng cậu vẫn muốn chiếm chút tiện nghi của Lê Cẩn mà!
“Ừ, cũng coi như là vậy đi.” Tiêu Dĩ Thư cố áp chế biên độ cong lên ở khóe miệng.
Tiêu Hải không nhịn được: “Mày ở rể mà còn muốn tao đến tham dự hôn lễ của mày? Mày không ngại bẽ mặt mà còn muốn cả nhà bẽ mặt theo? Ở rể mà còn tổ chức hôn lễ, mệt cho mày nghĩ ra! Không đi!” Ông ta tuyệt đối sẽ không tham dự cái hôn lễ khiến ông ta phải bẽ mặt này! Chết cũng không đi!
“Tôi nói này anh trai, sao anh lại muốn ở rể chứ, đây không phải là chuyện mà người đứng đắn nên làm đâu, đàn ông có chút tiền đồ đều sẽ không ở rể!” Tiêu Trí Huy hoàn toàn không thể tưởng tượng ra loại chuyện này. Cậu ta biết anh trai cùng cha khác mẹ của mình dễ bị bắt nạt không có tiền đồ, nhưng không thể ngờ lại không có tiền đồ đến tận mức này, lại còn đi ở rể!
Cậu ta có thể tưởng tượng ra được người phụ nữ kia xấu đến mức độ nào, đã có nhà còn tự gánh vác được chi phí tổ chức hôn lễ, nhất định là rất có tiền, có tiền mà không gả đi được lại còn muốn người ta ở rể, nếu không phải là gia đình đó chỉ có một cô con gái, cha mẹ không nỡ gả đi, thì chính là vì quá xấu xí! Không thể làm khác được!
Ông anh này của mình cũng sa đọa thật đấy, nhất định cả đời cũng không nhấc mặt lên nổi, bên phía bọn họ cũng bị xúi quẩy theo, thể nào cũng bị người ta chỉ trỏ đủ điều.
Tiêu Hải cảm thấy con trai nhỏ của mình nói rất có lý. Ông ta càng nghĩ càng tức, cuối cùng thì đập mạnh tay xuống bàn quát: “Không được phép kết hôn gì hết! Lại còn ở rể, thật đúng là mất hết mặt mũi cả đời tao!”
Tiêu Dĩ Thư giật mình vì tiếng đập bàn bất thình lình đó, cậu ổn định tinh thần lại rồi nói: “Nhưng bọn con đã đăng ký kết hôn từ lâu rồi!”
Tiêu Hải tức đến độ ngã ngửa người: “Mày giỏi lắm, đăng ký kết hôn mà không thèm nói với tao, đến lúc tổ chức hôn lễ mới bảo tao đến tham dự, bên nào quan trọng hơn mày không biết à? Trong mắt mày còn có người cha như tao không? Thật đúng là phản rồi! Ly hôn! Tao không cho phép mày kết hôn!”
__Hết__
Vừa mới vào cổng tiểu khu đã lại gặp phải bà bác Quách Phân Phương, chính là người mà lần trước đã nói chuyện sang tên căn nhà cho Tiêu Dĩ Thư biết.
Tiêu Dĩ Thư vốn định chào hỏi Quách Phân Phương một tiếng, ngờ đâu Quách Phân Phương vừa nhìn thấy cậu đã quay sang tám chuyện với mấy bà bác bên cạnh về Tiêu Dĩ Thư, hơn nữa cũng không thèm giảm âm lượng xuống mà muốn nói cho cả Tiêu Dĩ Thư nghe.
“Độc ác chưa, còn tống cả ba mình vào tù!”
“Phải đấy, từ lúc Tiêu Hải về cậu ta cũng không thèm đến đây một lần, ác độc quá đi!”
“Bà nói xem, dù Tiêu Hải không tốt đến mấy nhưng cũng nuôi cậu ta lớn bằng nhường này, không phải chỉ là không cho tiền học đại học thôi sao, đầy người cũng không được học đại học ra đấy. Ở quê nhà tôi có mấy đứa trẻ con nhà thân thích vừa tốt nghiệp cấp 2 xong là không được đi học nữa, đều lên hẳn thành phố chúng ta kiếm việc làm rồi.”
“Còn không phải sao, có cha mẹ nào mà không có chỗ thiên vị, chút chuyện đó mà cũng không chịu nổi, làm sao còn trông cậy vào để dưỡng lão nữa.”
…
Tiêu Dĩ Thư coi như không nghe thấy, tiếp tục đi lên tầng, thế nhưng trong lòng thì khó chịu không nói nên lời. Không phải cậu không muốn hiếu thuận với Tiêu Hải, lần nào Tiêu Hải đòi tiền cậu cũng cho, mỗi lúc về nhà cũng phải xách túi lớn túi nhỏ về theo.
Thế nhưng yêu cầu lần trước thật sự là rất quá đáng, những năm vạn, dựa theo mức lương của cậu cùng số tiền mỗi lần mang về nhà, làm sao mà có nhiều tiền như thế được. Hơn nữa số tiền đó còn để cho Tiêu Trí Huy dùng, cậu không muốn cho, em trai đã trưởng thành rồi, cậu không có nghĩa vụ phải vắt cạn tiền của mình vì Tiêu Trí Huy.
Nhưng Tiêu Hải hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện đó, chạy đến công ty gây náo loạn, bằng mọi giá bắt cậu đưa tiền. Cậu không muốn Tiêu Hải bị làm sao hết, chỉ hy vọng có thể được yên tĩnh một chút, cậu không chịu nổi cảnh ngày nào cũng bị áp bức bóc lột!
Đứng trước cửa nhà một lúc, cuối cùng Tiêu Dĩ Thư cũng bất chấp đến cùng giơ tay gõ cửa, điều gì phải đối mặt chung quy cũng phải đối mặt, trốn tránh chung quy cũng không phải cách.
Người mở cửa là Tiêu Mật Kỳ, trước khi mở thì nhìn xuyên qua cửa sắt phòng trộm thấy được Tiêu Dĩ Thư ở bên ngoài, cho dù có thấy Tiêu Dĩ Thư xách rất nhiều túi trong tay, nhưng cô cũng chẳng cho một sắc mặt dễ chịu gì, mở cửa với vẻ mặt lạnh tanh, khóe miệng còn nhếch lên.
Mọi người đều có ở nhà, Tiêu Hải đang ngồi đọc báo, Quý Cần ngồi nhặt rau ở một bên, Tiêu Trí Huy có nhặt giúp một chút, Tiêu Mật Kỳ đóng cửa xong cũng đến tiếp tục nhặt rau.
Tiêu Dĩ Thư có thể khẳng định, nhất định là Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ đang làm bộ làm tịch cho cậu xem. Xưa nay hai người kia chưa từng làm mấy loại chuyện này, bình thường đều là Quý Cần làm hết, nếu cậu có ở nhà chắc chắn sẽ phải giúp, chứ Tiêu Hải không nỡ để Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ phải động chạm đến một chút công việc tay chân nào.
Cho nên hôm nay hai người kia ngồi nhặt rau hăng hái thế kia nhất định là làm cho cậu xem, xem ra cú điện thoại buổi sáng đã khiến cho mọi người trong nhà đều có sự chuẩn bị.
Tiêu Hải ngẩng đầu liếc Tiêu Dĩ Thư: “Ờ, mày vẫn còn mặt mũi về đây à, tao tưởng mày ghét bỏ ba mày từng phải vào cục cảnh sát, không bao giờ về nữa chứ.” Nói xong thì quay sang tươi cười nói với Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ. “Cũng may ba vẫn còn hai người con luôn hiếu thuận với ba, được nghỉ một cái là về nhà giúp đỡ, chẳng cần ba phải quan tâm một chút nào. Đương nhiên, hai đứa cũng sẽ không cho người bắt ba vào cục cảnh sát!”
Khóe miệng Tiêu Dĩ Thư giật nhẹ, xem đi, đã nói rồi mà, nhất định là đang làm bộ làm tịch, đều đang chờ cậu về để xem cho rõ đây này.
Cậu chẳng biết phải nói gì hết, ba cậu thật là biết cách lừa mình dối người, ông nói ra mấy lời đó mà cũng không thấy hổ thẹn trong lòng nhỉ, hôm nay còn bảo hai đứa con của ông làm bộ làm tịch, để tý nữa tôi vừa rời đi một cái xem sao, bọn họ còn tiếp tục ngồi đó nhặt rau chắc, ha ha, có nghĩ cũng đừng nghĩ! Sống chung hơn hai mươi năm, cậu còn không biết tính khí của hai người này sao!
“Ba, mẹ, hôm nay con có chuyện muốn nói.” Tiêu Dĩ Thư đặt hết túi lớn túi nhỏ lên bàn, rồi tiện tay kéo một cái ghế ra ngồi cạnh Tiêu Trí Huy cũng giúp nhặt rau, đã lâu cậu không làm mấy chuyện này rồi, được Lê Cẩn nuôi sắp thành heo con đến nơi, thật sự đúng là cơm đến há miệng áo đến vươn tay mà.
Tất nhiên Tiêu Hải sẽ không từ chối đống quà cáp này, ông ta hận không thể khoét rỗng túi đứa con trai này, à không phải, hận không thể vắt cạn kiệt mới đúng, đương nhiên mang đến bao nhiêu sẽ ăn hết bấy nhiêu.
Có điều nhận đồ thì nhận, nhưng trong miệng ông ta vẫn như cũ. Ông ta cảm thấy đó đều là những thứ mà con trai phải hiếu kính mình, tống ông ta vào cục cảnh sát ba ngày, đây là điều mà con cái nên làm à? Dù có cho thêm mấy trăm vạn cũng không đủ ấy chứ! Đúng là phản rồi!
“Ờ, cũng chỉ khi có chuyện mày mới nhớ đến cái nhà này, có phải nếu không có chuyện gì thì vĩnh viên cũng không về đúng không?” Tiêu Hải hừ lạnh. “Đừng bao giờ gây phiền toái gì cho tao, không ai thu dọn hậu quả cho mày đâu!”
Quý Cần, Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ ngồi một bên đều không nói gì, cũng không biết Tiêu Dĩ Thư có chuyện gì, tạm thời chưa rõ tình hình lắm, vẫn nên im lặng quan sát thì hơn.
Tiêu Dĩ Thư âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng thì công bố chuyện kết hôn của mình. “Con sẽ kết hôn vào lễ Quốc khánh.”
Trong phòng khách im lặng suốt một phút đồng hồ, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt nhìn Tiêu Dĩ Thư, kết hôn? Qua một lúc lâu Tiêu Hải mới hồi phục lại: “Kết hôn? Mày kết hôn với ai, sao trước giờ chưa nghe mày nhắc đến lần nào? Mày có đối tượng rồi?”
Tiêu Dĩ Thư còn chưa trả lời, Quý Cần đã nói chen vào: “Không phải là làm cho ai to bụng rồi chứ?” Bà ta quan sát Tiêu Dĩ Thư. Lần này trông trạng thái của Tiêu Dĩ Thư không thể so được với lần trước về nhà, có vẻ tiều tụy đi nhiều, trong mắt còn có tơ máu, làm gì có chỗ nào chứng tỏ niềm vui mừng của người sắp kết hôn, cho nên bà ta đoán hôn sự này hơn một nửa là không phải chuyện tốt.
Quan trọng nhất là, bà ta biết rõ trong lòng, phần lớn tiền Tiêu Dĩ Thư kiếm được đều bị Tiêu Hải moi hết, khẳng định không có tiền để kết hôn, tân phòng này, tiệc cưới này, khẳng định không thể lo liệu nổi.
Kết hôn, vào ngày được chọn nhất định phải mở tiệc tùng, nếu chỉ đăng ký kết hôn thì sẽ không cần phải gióng trống khua chiêng về nhà nói, thằng nhóc này giỏi lắm, chỉ mang chút quà cáp này về mà cũng đòi trong nhà bỏ tiền ra lo liệu tiệc cưới, thật đúng là tính toán hay!
Còn tân phòng nữa, Tiêu Dĩ Thư kết hôn nhất định sẽ không ở trong căn nhà đang thuê kia, nhưng giờ trong nhà chỉ còn một phòng, nếu gian phòng đó để làm tân phòng cho Tiêu Dĩ Thư, vậy thì con trai Tiêu Trí Huy của bà ta phải làm sao?
Trông dáng vẻ Tiêu Dĩ Thư tiều tụy thế này, có lẽ điều kiện bên nhà gái cũng không tốt đẹp gì. Nếu nhà gái giàu có, liệu nó có về trong bộ dạng này không? Còn không vui sướng về đây khoe khoang chắc?
Chậc! Phải sang tên căn nhà cho Trí Huy sớm thôi! Ngày mai sẽ bảo Tiêu Hải đi làm ngay!
Quý Cần càng nghĩ càng cảm thấy mình có lý, cho nên mới hỏi câu kia.
Giờ thì hay rồi, ba người còn lại trong phòng khách càng trợn trừng mắt to hơn để nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập chỉ trích và khinh bỉ.
Tiêu Dĩ Thư hắc tuyến không thôi, muốn làm người ta mang thai hả, dù tôi có muốn đến mấy thì Lê Cẩn cũng không thể có điều kiện đó nhá, rốt cuộc lỗ thủng trong não Quý Cần to tới mức nào vậy, cậu mới chỉ nói một câu sắp kết hôn thôi, sao có thể nghĩ đến cái kia chứ.
Cũng không thể trách Quý Cần. Bởi vì Tiêu Dĩ Thư đã không được ngủ ngon suốt một thời gian, quả thật trạng thái tinh thần hơi kém, khiến cho người khác hiểu lầm rằng hôn sự của cậu có vấn đề gì đó.
“Mẹ nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.” Tiêu Dĩ Thư vừa nhặt rau vừa nói. “Con về để nói cho mọi người biết chuyện này, hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ đến tham dự hôn lễ.”
“Tiệc cưới thì sao? Nhà ở thì sao?” Quý Cần hỏi thẳng ra luôn, đây là điều bà ta quan tâm nhất.
Bà ta vừa hỏi vậy, ba người kia cũng căng thẳng theo, đúng vậy, đó đều là tiền cả, nhất là nhà ở, khẳng định không thể để vợ của Tiêu Dĩ Thư về đây ở được, sau này phải để cho Tiêu Trí Huy mà!
Cũng không biết là do vấn đề giáo dục của Tiêu Hải và Quý Cần hay vì tình cảm anh em giữa Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ rất tốt, mà Tiêu Mật Kỳ không hề tỏ chút thái độ phản đối nào về chuyện sang tên căn nhà này cho Tiêu Trí Huy, chẳng những không phản đối, trái lại còn vô cùng ủng hộ.
Cho nên hiện tại, tất cả mọi người đều đã coi căn nhà này là nhà của Tiêu Trí Huy, Tiêu Dĩ Thư đừng hòng muốn phân chia một phần, kể cả là mượn để tổ chức hôn lễ cũng không được!
“Anh ấy có nhà, hôn lễ được tổ chức tại nhà anh ấy.” Tiêu Dĩ Thư cứ cảm thấy cách nói này có chỗ nào đó bất thường, rồi chỉ chốc lát sau cậu đã biết chỗ bất thường là chỗ nào.
“Nói vậy là anh ở rể hả.” Tiêu Mật Kỳ lên tiếng. Tuy rằng cũng có một nửa quan hệ huyết thống, nhưng cô không hề muốn gọi là anh trai, đã thế lại còn làm cô mất mặt, là đàn ông thì đừng có ở rể chứ! Cô cực kỳ khinh thường hành vi này của Tiêu Dĩ Thư.
Hai từ “ở rể” này, có thể người khác nghe thấy sẽ cho là nhục nhã, nhưng ngược lại Tiêu Dĩ Thư thì thấy rất thích, bởi vì chỉ có nhà trai thì mới gọi là ở rể, còn nhà gái thì gọi là gả về, dù chỉ là trong vô hình nhưng cậu vẫn muốn chiếm chút tiện nghi của Lê Cẩn mà!
“Ừ, cũng coi như là vậy đi.” Tiêu Dĩ Thư cố áp chế biên độ cong lên ở khóe miệng.
Tiêu Hải không nhịn được: “Mày ở rể mà còn muốn tao đến tham dự hôn lễ của mày? Mày không ngại bẽ mặt mà còn muốn cả nhà bẽ mặt theo? Ở rể mà còn tổ chức hôn lễ, mệt cho mày nghĩ ra! Không đi!” Ông ta tuyệt đối sẽ không tham dự cái hôn lễ khiến ông ta phải bẽ mặt này! Chết cũng không đi!
“Tôi nói này anh trai, sao anh lại muốn ở rể chứ, đây không phải là chuyện mà người đứng đắn nên làm đâu, đàn ông có chút tiền đồ đều sẽ không ở rể!” Tiêu Trí Huy hoàn toàn không thể tưởng tượng ra loại chuyện này. Cậu ta biết anh trai cùng cha khác mẹ của mình dễ bị bắt nạt không có tiền đồ, nhưng không thể ngờ lại không có tiền đồ đến tận mức này, lại còn đi ở rể!
Cậu ta có thể tưởng tượng ra được người phụ nữ kia xấu đến mức độ nào, đã có nhà còn tự gánh vác được chi phí tổ chức hôn lễ, nhất định là rất có tiền, có tiền mà không gả đi được lại còn muốn người ta ở rể, nếu không phải là gia đình đó chỉ có một cô con gái, cha mẹ không nỡ gả đi, thì chính là vì quá xấu xí! Không thể làm khác được!
Ông anh này của mình cũng sa đọa thật đấy, nhất định cả đời cũng không nhấc mặt lên nổi, bên phía bọn họ cũng bị xúi quẩy theo, thể nào cũng bị người ta chỉ trỏ đủ điều.
Tiêu Hải cảm thấy con trai nhỏ của mình nói rất có lý. Ông ta càng nghĩ càng tức, cuối cùng thì đập mạnh tay xuống bàn quát: “Không được phép kết hôn gì hết! Lại còn ở rể, thật đúng là mất hết mặt mũi cả đời tao!”
Tiêu Dĩ Thư giật mình vì tiếng đập bàn bất thình lình đó, cậu ổn định tinh thần lại rồi nói: “Nhưng bọn con đã đăng ký kết hôn từ lâu rồi!”
Tiêu Hải tức đến độ ngã ngửa người: “Mày giỏi lắm, đăng ký kết hôn mà không thèm nói với tao, đến lúc tổ chức hôn lễ mới bảo tao đến tham dự, bên nào quan trọng hơn mày không biết à? Trong mắt mày còn có người cha như tao không? Thật đúng là phản rồi! Ly hôn! Tao không cho phép mày kết hôn!”
__Hết__
Danh sách chương