“Hừ, hiện nay Lưu gia đúng là như mặt trời giữa trưa, ngay cả Hoàng thượng và Thái hậu cũng không dám gây khó dễ cho bọn hắn.” Trong mắt Tống đại nhân lóe lên vài cái, “Chuyện này trước hết nàng đừng lên tiếng, chúng ta chỉ để trong lòng, ta lại cùng mấy vị Thái y kia trò chuyện. Hoàng thượng cũng không hợp với nàng kia, ngay cả mặt mũi cũng không nguyện cho nàng ta cho chút nào, sợ là ngày sau Lưu gia cũng không tiến xa. Lúc này căn cơ Hoàng thượng còn có chút yếu, chính là lúc dùng người, đang định lựa chọn người đứng đầu kỳ chọn thủ sĩ kia. Chuyện này đương nhiên Lưu gia sẽ không thuận theo, chúng ta…”
“Như vậy lão gia phải theo chủ ý của Hoàng thượng sao?” Lý thị vội hỏi.
Tống đại nhận chậm rãi lắc đầu: “Trước quan sát đã này, hành động không bằng yên tĩnh, quan sát trước một chút.”
Hoàng thượng tuổi còn trẻ, chỉ sợ lúc này làm việc đều dựa vào tính cách, mình bất động, Hoàng thượng cũng không dám làm gì mình, nếu muốn nhiều hơn phải dựa vào lấy lòng. Chỉ cần ở chỗ kia lúc đó xuất hiện, mới có thể lấy được nhiều lợi ích hơn. Lúc này, vẫn còn là thanh niên sức trâu, bọn họ đi theo Hoàng thượng nhảy chỗ nọ bay chỗ kia, chuyện này nếu có thể, mình tự nhiên sẽ ra mặt, nếu không thể, thì sẽ tọa sơn quan hổ đấu [1]!
[1] Ý là ngồi nhìn hưởng lợi, giống như câu nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi vậy!
“Đúng rồi, nếu quả thật Hoàn Nhi….” Vừa nói, Tống đại nhân dừng một chút, thấp giọng nói, ” Ta nhớ được khi theo con bé vào cung còn có mấy nha đầu?”
Lý thị chợt hiểu ra, thầm thở dài, trên mặt cũng lộ vẻ gì: “Có hai, một đứa gọi là Trân Nhi bộ dáng tướng mạo cũng là thượng hạng, mà cùng Hoàn Nhi từ nhỏ lớn lên, người nhà nàng còn đang ở trong phủ chúng ta làm người hầu, lại cơ trí. Nếu lão gia hỏi Thái y, Hoàn Nhi thật… Vậy quay lại liền dẫn Tín Nhi vào, nếu một ngày Hoàng thượng thực sự đến nơi của con bé, thì bảo nha đầu kia hầu hạ.”
“Ừ, cũng đành thế thôi.” Tống đại nhân vuốt chòm râu, đợi sau khi nha đầu kia sinh ôm đến cho Hoàn Nhi nuôi cũng được, chỉ tiếc, sợ là không thể từ bụng con bé (Hoàn Nhi) sinh ra một đứa con rồi.
———–
“Là các ngươi động tay?” Ở vị trí trung tâm, bốn bề im lặng, bên trong phòng chỉ có Lưu hoàng hậu cùng với một cung nữ lạ mặt.
Cung nữ hơi cúi đầu, nhìn có vẻ trung thực đáp lại, nhưng trong tiếng nói lại không có nửa ý kính trọng: ” Đứa con đầu tiên, bất kể nam hay nữ, chỉ có thể từ Các chủ an bài xuống, trong bụng những người này đều làm rớt.”
Trong lòng Hoàng hậu vốn còn có ba phần tức giận, nhưng nghe lời nói vô lý này, lửa giận trong lòng đều tiêu tan: “Chuyện là chủ ý của Các chủ?!”
“Trước kia Các chủ đã có phân phó, nói vậy có nghĩa là nương nương trước khi vào cung cũng ưng thuận.”
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, lưng dựa vào tấm nệm sau lưng trên ghế, vẻ mặt ba phần cô đơn: “Nhưng hắn… chưa ừng đã tới này.”
Cung nữ kia đầu tuy cúi thấp, nhưng mắt ngước lên, liếc nhìn ở trên mặt Hoàng hậu mấy lần, đôi môi khẽ mở không quanh co: “Không bằng nương nương ngày kia đi qua đó một chút.”
“Đi Thính Vũ Các.”
Ngây ngốc một lát, mới suy nghĩ cẩn thận, nàng hẳn là nói mình tự đưa tới cửa đi?!
“Như thế làm sao được?!” Dù sao ta cũng là Hậu, có thể nào, có thể nào…một loại giống như những phi tần kia…”
Khóe miệng cung nữ kia nhếch lên, mang theo nụ cười châm chọc, giọng nói lạnh lùng: “Tiểu hoàng đế kia dường như có chút kỳ lạ, sợ là không thích sinh hoạt vợ chồng bên này, chỉ sợ nương nương không tự mình qua, hắn cũng lười tới đây sủng hạnh ngài đấy.”
“Sở thích… kỳ quái?” Mặc dù nàng nhìn thấy cung nữ kia bộ dáng cười lạnh, Hoàng hậu lại không thể không giả vờ như không có nhìn thấy bộ dáng đó, chỉ cau mày thấp giọng nói mấy từ.
“Có gì kỳ quái… Chờ nương nương hầu hạ tự nhiên biết, cũng chỉ là một ít chuyện khuê phòng mà thôi.” Mặc dù Ngọc tần không dám nói tỉ mỉ, nhưng cuối cùng cũng nói vài ba câu cho bọn họ. Hơn nữa trong lúc hầu hạ cũng không chỉ có một mình màng, tiểu Hoàng đế có sở thích trói người vẫn là bị các nàng biết được.
Nhưng là chuyện này cũng không phải không nghe thấy qua? Chỉ là mọi người đều không muốn nói ra miệng thôi, cũng không coi đó là một sự việc gì. Mà chỉ trói lại còn dễ nói, nhưng bịt mắt và bịt mồm, Ngọc tần cũng không dám nói. Người trong Các còn tưởng là tiểu Hoàng đế thích sinh hoạt vợ chồng theo kiểu trói buộc dây, sợ là bởi vì hắn muốn đi những nơi phi tần khác sinh hoạt vợ chồng, không có cách nào hòa vào, lại không có ý tứ thật muốn cầm lấy, lúc này mới không vui đi qua đây.
Cung nữ kia đứng dậy rời đi, chỉ để lại Hoàng hậu cắn môi, trong lòng một sự đấu tranh — Đi qua… chẳng phải là hướng tên ngu ngốc kia cúi đầu sao? Nếu không đi qua, việc Các chủ đã phân phó… như thế nào mới có thể làm được? ———
Cầm lấy chuỗi hạt châu nhỏ, một hộp trân châu này, mỗi hạt đều rất tròn, có cái nhỏ như móng tay ngón út. Tiểu hoàng đế kia cũng nói một là một là đấy, nói cho mình một hộp, đêm đó liền ôm một hộp lớn tới đây. Nói là còn có lớn hơn nữa, nếu không có trở ngại, không quá hai ngày sẽ mang tới đây cho nàng.
“Chủ tử xuyên thành một cái vòng tay sao, vừa vặn mấy ngày nay mang theo.” Bạch Hương lấy ra từng hạt trân châu lớn nhỏ khác nhau thả vào bên trong cái khay, để cho Liễu Mạn Nguyệt xuyên thành chuỗi.
Cấm lấy một viên, xuyên vào cái chuỗi đang cầm trong tay kia, lắc lắc hai cái, nghe tiếng cạch một cái rơi xuống, lúc này mới lấy thêm một hạt: “Nhiều như vậy cũng đều xuyên thành vòng để mang? Vậy phải đeo như thế nào đây?”
Hiện tại nếu như là ở dân gian hoặc là hiện đại, có một hộp trân châu như vậy thì sướng chết nàng! nhưng hiện tại nàng ở trong hoàng cung, một đống đồ có thể nhìn không thể ăn được, mà cũng không dám mang “đồ tốt” đi ra ngoài, bảo nàng phải xử trí như thế nào?
Liễu Mạn Nguyệt cúi xuống nhìn mấy sợi dây trong tay càng ngày càng dài ra, Bạch Hương cau mày suy nghĩ một chút: “Đã dài như vậy rồi, hoặc là xuyên thành chiếc vòng đeo trên đầu được không?”
“Hạt châu to như vậy, đeo trên đầu sợ là có chút ngu luôn.” Bạch Oánh cau mày suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không ổn.
“Nếu không, làm thành cái gối đi? Vừa nhẹ, lại thoáng mát, cho dù lúc ngủ có bị rụng hay vỡ mấy viên cũng dính vào người, vào mặt, cũng đỡ phải dùng phấn trân châu rồi!” Liễu Mạn Nguyệt hai mắt sáng ngời, nói ra khỏi miệng, Bạch Oanh bên kia cũng không chịu được, mím môi nở nụ cười.
“Không phải là có gối trúc sao? Của nợ này làm thành gối sợ là quá nhẹ rồi?” Bạch Hương sửng sốt một chút,
“Cũng đúng, vậy có thể làm thành cái gì đây?”
“Muốn lấy cái gì làm gối?” Ba người nghe thấy tiếng, vội vàng đồng loạt ngẩng đầu, nhìn vế phía ám tủ kia.
Hộc tủ này trước đó vài ngày Hoàng thượng âm thầm sai người tới tu tạo lại, khi mở ra sẽ không có cái tiếng kêu kít – kít nữa rồi, cũng vì không có động tĩnh, đột nhiên hắn tới đây, sao không làm người ta sợ đâu.
Hai Bạch vội vàng đứng dậy, cúi đầu hành lễ với Hoàng thượng, rồi sau đó thu thập đống trân châu cùng sợi dây kia.
“Nhiều hạt châu như vậy, cũng không biết làm thành cái gì mới được, thiếp đang suy nghĩ có nên hay không xuyên thành gối đây.”
“A?!” Ngẩng đầu nhìn nhìn trời bên ngoài vẫn còn sáng, Hoàng thượng gật đầu, “Cũng đúng, ngày càng nóng lên đấy.” Quay đầu liếc nhìn chiếc giường gần cửa sổ có đặt gối trúc, hai ngày nay trời nóng, buổi tối còn lạnh. Giường bên này chính là trúc, xưa đến nay ngủ vẫn là vậy hay là đông đến thì dùng cái kia. Suy nghĩ một chút, lại nói: “Đã vậy, ngày khác sai bọn họ tìm ra một đôi ngọc chẩm, nói là lấy cho nàng, vẫn luôn để đó, ngày mai lấy thêm cho nàng.”
“Coi như xong.” Liễu Mạn Nguyệt đỡ trán thở dài, “Thêm cái này, để lại bên người thiếp, nếu không, truyền ra ngoài, chỉ sợ thiếp sẽ không còn đường sống.”
Trong phòng đồ bày biện cũng thôi đi, ban đầu Hoàng thượng nói đồ vật không được di chuyển, cứ để dùng thì không sao. Nhưng những… vật này có thể cho ra ngoài ánh sáng được sao?
Lại nói Hoàng hậu, Thái hậu biết được, nơi nào còn giữ đượng mạng? Tống phi kia giống như “có vẻ mang thai” mà thôi, đã bị vài người hợp lại cho vài lần thuốc. Chỉ là khi biết được nàng chiếm được chỗ tốt của Hoàng thượng, sợ là đến lúc đó có thể bị các nàng lột da giết sống đây!
“Sợ cái gì, chỗ này của nàng còn có ngừơi đi vào sao?” Hoàng thượng vung tay lên, “Ngay cả có người tới đây, những tên tiểu tử trong viện cũng không phải là ngồi không, sao có thể để người ta đi vào?”
Lúc này là ban ngày, cũng là cùng các phi tần cùng Hoàng hậu đi chỗ Thái hậu thỉnh an. Này trong Thu Thủy Các mặc dù còn hai thải nữ, nhưng Liễu Mạn Nguyệt từ trước đến giờ lười ra bên ngoài, tất nhiên các nàng biết sau buổi trưa nàng liền muỗn nghỉ trưa. Ngay cả có người đến, cũng sẽ tiếp đón bên phòng ngoài, sẽ không để bọn họ đi vào bên trong. Đồ tốt của nàng, đều ở đây!
Biết chủ ý hắn đã định, mình không thể thay đổi, chỉ đứng dậy để cho hắn cởi bỏ áo bên ngoài, hai người liện tựa vào bên giường nằm xuống.
“Thời tiết ngày càng nóng, chờ vào đến tháng năm, chỗ này của nàng sẽ đến gần cái đầm nước kia, sẽ rất mát.”
Tựa vào bên cạnh hắn, nghe lời nói của hắn, mí mắt liền dần nhắm lại, nhẹ hừ một tiếng, lại chui chui đầu trong ngực hắn, tìm chỗ thoải mái để nằm ngủ.
Vốn còn muốn cùng nàng nói một chút, lại thấy nàng đã ngủ, không khỏi bật cười, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, Hoàng thượng cũng nhắm mắt lại rơi vào trầm tư.
Mấy ngày nay, chuẩn bị cũng đã tương đối. Mặc dù không còn nghe có động tĩnh gì, có thể nghĩ những người kia đều biết quyết định của mình. Qua hai ngày gì đó liền nói, để mấy người lên lớp giảng bài, nghe một chút động tĩnh trên triều đình, nghiên cứu trước khi hành động…
——-
Ngày hôm sau, Hoàng thượng qua nhiên sai Tiểu An Tử, từ trong mật đạo ôm theo hai ngọc chẩm đưa tới.
Nhìn ngọc chẩm màu xanh đậm, Liễu Mạn Nguyệt cũng đành há hốc miệng. Nàng vốn tưởng tằng Hoàng thượng nói chính là loại ngọc thạch loại bé để làm thành gối đầu, lại không nghĩ, hẳn là một đôi ngọc chẩm to lớn thế này!
Khối ngọc thạch lớn này đều là màu xanh đậm, tuy nhìn có chỗ không đồng nhất, nhưng cũng khó có được hai khối lớn như thế! Vật này… nàng nào dám dùng đây!
“Hoàng thượng, quá cứng…” Gõ gối đầu ở phía trên, ngẩng đầu cong miệng nhìn hắn.
“Năm trước trẫm dùng qua, cũng được, nếu sợ cứng rắn, để lên phía trên một miếng vải mềm thử một chút?” Hoàng thượng sờ sờ gối dài kia, ngẩng đầu nhìn nàng nói thương lượng.
“Thiếp còn tưởng rằng là từng viên ngọc thạch xâu lại thành gối đây, còn cái này… quá cứng rôi.” Nghiêng đầu thử thử mộ chút, Liễu Mạn Nguyệt nói thẳng với hắn.
“Như vậy lão gia phải theo chủ ý của Hoàng thượng sao?” Lý thị vội hỏi.
Tống đại nhận chậm rãi lắc đầu: “Trước quan sát đã này, hành động không bằng yên tĩnh, quan sát trước một chút.”
Hoàng thượng tuổi còn trẻ, chỉ sợ lúc này làm việc đều dựa vào tính cách, mình bất động, Hoàng thượng cũng không dám làm gì mình, nếu muốn nhiều hơn phải dựa vào lấy lòng. Chỉ cần ở chỗ kia lúc đó xuất hiện, mới có thể lấy được nhiều lợi ích hơn. Lúc này, vẫn còn là thanh niên sức trâu, bọn họ đi theo Hoàng thượng nhảy chỗ nọ bay chỗ kia, chuyện này nếu có thể, mình tự nhiên sẽ ra mặt, nếu không thể, thì sẽ tọa sơn quan hổ đấu [1]!
[1] Ý là ngồi nhìn hưởng lợi, giống như câu nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi vậy!
“Đúng rồi, nếu quả thật Hoàn Nhi….” Vừa nói, Tống đại nhân dừng một chút, thấp giọng nói, ” Ta nhớ được khi theo con bé vào cung còn có mấy nha đầu?”
Lý thị chợt hiểu ra, thầm thở dài, trên mặt cũng lộ vẻ gì: “Có hai, một đứa gọi là Trân Nhi bộ dáng tướng mạo cũng là thượng hạng, mà cùng Hoàn Nhi từ nhỏ lớn lên, người nhà nàng còn đang ở trong phủ chúng ta làm người hầu, lại cơ trí. Nếu lão gia hỏi Thái y, Hoàn Nhi thật… Vậy quay lại liền dẫn Tín Nhi vào, nếu một ngày Hoàng thượng thực sự đến nơi của con bé, thì bảo nha đầu kia hầu hạ.”
“Ừ, cũng đành thế thôi.” Tống đại nhân vuốt chòm râu, đợi sau khi nha đầu kia sinh ôm đến cho Hoàn Nhi nuôi cũng được, chỉ tiếc, sợ là không thể từ bụng con bé (Hoàn Nhi) sinh ra một đứa con rồi.
———–
“Là các ngươi động tay?” Ở vị trí trung tâm, bốn bề im lặng, bên trong phòng chỉ có Lưu hoàng hậu cùng với một cung nữ lạ mặt.
Cung nữ hơi cúi đầu, nhìn có vẻ trung thực đáp lại, nhưng trong tiếng nói lại không có nửa ý kính trọng: ” Đứa con đầu tiên, bất kể nam hay nữ, chỉ có thể từ Các chủ an bài xuống, trong bụng những người này đều làm rớt.”
Trong lòng Hoàng hậu vốn còn có ba phần tức giận, nhưng nghe lời nói vô lý này, lửa giận trong lòng đều tiêu tan: “Chuyện là chủ ý của Các chủ?!”
“Trước kia Các chủ đã có phân phó, nói vậy có nghĩa là nương nương trước khi vào cung cũng ưng thuận.”
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, lưng dựa vào tấm nệm sau lưng trên ghế, vẻ mặt ba phần cô đơn: “Nhưng hắn… chưa ừng đã tới này.”
Cung nữ kia đầu tuy cúi thấp, nhưng mắt ngước lên, liếc nhìn ở trên mặt Hoàng hậu mấy lần, đôi môi khẽ mở không quanh co: “Không bằng nương nương ngày kia đi qua đó một chút.”
“Đi Thính Vũ Các.”
Ngây ngốc một lát, mới suy nghĩ cẩn thận, nàng hẳn là nói mình tự đưa tới cửa đi?!
“Như thế làm sao được?!” Dù sao ta cũng là Hậu, có thể nào, có thể nào…một loại giống như những phi tần kia…”
Khóe miệng cung nữ kia nhếch lên, mang theo nụ cười châm chọc, giọng nói lạnh lùng: “Tiểu hoàng đế kia dường như có chút kỳ lạ, sợ là không thích sinh hoạt vợ chồng bên này, chỉ sợ nương nương không tự mình qua, hắn cũng lười tới đây sủng hạnh ngài đấy.”
“Sở thích… kỳ quái?” Mặc dù nàng nhìn thấy cung nữ kia bộ dáng cười lạnh, Hoàng hậu lại không thể không giả vờ như không có nhìn thấy bộ dáng đó, chỉ cau mày thấp giọng nói mấy từ.
“Có gì kỳ quái… Chờ nương nương hầu hạ tự nhiên biết, cũng chỉ là một ít chuyện khuê phòng mà thôi.” Mặc dù Ngọc tần không dám nói tỉ mỉ, nhưng cuối cùng cũng nói vài ba câu cho bọn họ. Hơn nữa trong lúc hầu hạ cũng không chỉ có một mình màng, tiểu Hoàng đế có sở thích trói người vẫn là bị các nàng biết được.
Nhưng là chuyện này cũng không phải không nghe thấy qua? Chỉ là mọi người đều không muốn nói ra miệng thôi, cũng không coi đó là một sự việc gì. Mà chỉ trói lại còn dễ nói, nhưng bịt mắt và bịt mồm, Ngọc tần cũng không dám nói. Người trong Các còn tưởng là tiểu Hoàng đế thích sinh hoạt vợ chồng theo kiểu trói buộc dây, sợ là bởi vì hắn muốn đi những nơi phi tần khác sinh hoạt vợ chồng, không có cách nào hòa vào, lại không có ý tứ thật muốn cầm lấy, lúc này mới không vui đi qua đây.
Cung nữ kia đứng dậy rời đi, chỉ để lại Hoàng hậu cắn môi, trong lòng một sự đấu tranh — Đi qua… chẳng phải là hướng tên ngu ngốc kia cúi đầu sao? Nếu không đi qua, việc Các chủ đã phân phó… như thế nào mới có thể làm được? ———
Cầm lấy chuỗi hạt châu nhỏ, một hộp trân châu này, mỗi hạt đều rất tròn, có cái nhỏ như móng tay ngón út. Tiểu hoàng đế kia cũng nói một là một là đấy, nói cho mình một hộp, đêm đó liền ôm một hộp lớn tới đây. Nói là còn có lớn hơn nữa, nếu không có trở ngại, không quá hai ngày sẽ mang tới đây cho nàng.
“Chủ tử xuyên thành một cái vòng tay sao, vừa vặn mấy ngày nay mang theo.” Bạch Hương lấy ra từng hạt trân châu lớn nhỏ khác nhau thả vào bên trong cái khay, để cho Liễu Mạn Nguyệt xuyên thành chuỗi.
Cấm lấy một viên, xuyên vào cái chuỗi đang cầm trong tay kia, lắc lắc hai cái, nghe tiếng cạch một cái rơi xuống, lúc này mới lấy thêm một hạt: “Nhiều như vậy cũng đều xuyên thành vòng để mang? Vậy phải đeo như thế nào đây?”
Hiện tại nếu như là ở dân gian hoặc là hiện đại, có một hộp trân châu như vậy thì sướng chết nàng! nhưng hiện tại nàng ở trong hoàng cung, một đống đồ có thể nhìn không thể ăn được, mà cũng không dám mang “đồ tốt” đi ra ngoài, bảo nàng phải xử trí như thế nào?
Liễu Mạn Nguyệt cúi xuống nhìn mấy sợi dây trong tay càng ngày càng dài ra, Bạch Hương cau mày suy nghĩ một chút: “Đã dài như vậy rồi, hoặc là xuyên thành chiếc vòng đeo trên đầu được không?”
“Hạt châu to như vậy, đeo trên đầu sợ là có chút ngu luôn.” Bạch Oánh cau mày suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không ổn.
“Nếu không, làm thành cái gối đi? Vừa nhẹ, lại thoáng mát, cho dù lúc ngủ có bị rụng hay vỡ mấy viên cũng dính vào người, vào mặt, cũng đỡ phải dùng phấn trân châu rồi!” Liễu Mạn Nguyệt hai mắt sáng ngời, nói ra khỏi miệng, Bạch Oanh bên kia cũng không chịu được, mím môi nở nụ cười.
“Không phải là có gối trúc sao? Của nợ này làm thành gối sợ là quá nhẹ rồi?” Bạch Hương sửng sốt một chút,
“Cũng đúng, vậy có thể làm thành cái gì đây?”
“Muốn lấy cái gì làm gối?” Ba người nghe thấy tiếng, vội vàng đồng loạt ngẩng đầu, nhìn vế phía ám tủ kia.
Hộc tủ này trước đó vài ngày Hoàng thượng âm thầm sai người tới tu tạo lại, khi mở ra sẽ không có cái tiếng kêu kít – kít nữa rồi, cũng vì không có động tĩnh, đột nhiên hắn tới đây, sao không làm người ta sợ đâu.
Hai Bạch vội vàng đứng dậy, cúi đầu hành lễ với Hoàng thượng, rồi sau đó thu thập đống trân châu cùng sợi dây kia.
“Nhiều hạt châu như vậy, cũng không biết làm thành cái gì mới được, thiếp đang suy nghĩ có nên hay không xuyên thành gối đây.”
“A?!” Ngẩng đầu nhìn nhìn trời bên ngoài vẫn còn sáng, Hoàng thượng gật đầu, “Cũng đúng, ngày càng nóng lên đấy.” Quay đầu liếc nhìn chiếc giường gần cửa sổ có đặt gối trúc, hai ngày nay trời nóng, buổi tối còn lạnh. Giường bên này chính là trúc, xưa đến nay ngủ vẫn là vậy hay là đông đến thì dùng cái kia. Suy nghĩ một chút, lại nói: “Đã vậy, ngày khác sai bọn họ tìm ra một đôi ngọc chẩm, nói là lấy cho nàng, vẫn luôn để đó, ngày mai lấy thêm cho nàng.”
“Coi như xong.” Liễu Mạn Nguyệt đỡ trán thở dài, “Thêm cái này, để lại bên người thiếp, nếu không, truyền ra ngoài, chỉ sợ thiếp sẽ không còn đường sống.”
Trong phòng đồ bày biện cũng thôi đi, ban đầu Hoàng thượng nói đồ vật không được di chuyển, cứ để dùng thì không sao. Nhưng những… vật này có thể cho ra ngoài ánh sáng được sao?
Lại nói Hoàng hậu, Thái hậu biết được, nơi nào còn giữ đượng mạng? Tống phi kia giống như “có vẻ mang thai” mà thôi, đã bị vài người hợp lại cho vài lần thuốc. Chỉ là khi biết được nàng chiếm được chỗ tốt của Hoàng thượng, sợ là đến lúc đó có thể bị các nàng lột da giết sống đây!
“Sợ cái gì, chỗ này của nàng còn có ngừơi đi vào sao?” Hoàng thượng vung tay lên, “Ngay cả có người tới đây, những tên tiểu tử trong viện cũng không phải là ngồi không, sao có thể để người ta đi vào?”
Lúc này là ban ngày, cũng là cùng các phi tần cùng Hoàng hậu đi chỗ Thái hậu thỉnh an. Này trong Thu Thủy Các mặc dù còn hai thải nữ, nhưng Liễu Mạn Nguyệt từ trước đến giờ lười ra bên ngoài, tất nhiên các nàng biết sau buổi trưa nàng liền muỗn nghỉ trưa. Ngay cả có người đến, cũng sẽ tiếp đón bên phòng ngoài, sẽ không để bọn họ đi vào bên trong. Đồ tốt của nàng, đều ở đây!
Biết chủ ý hắn đã định, mình không thể thay đổi, chỉ đứng dậy để cho hắn cởi bỏ áo bên ngoài, hai người liện tựa vào bên giường nằm xuống.
“Thời tiết ngày càng nóng, chờ vào đến tháng năm, chỗ này của nàng sẽ đến gần cái đầm nước kia, sẽ rất mát.”
Tựa vào bên cạnh hắn, nghe lời nói của hắn, mí mắt liền dần nhắm lại, nhẹ hừ một tiếng, lại chui chui đầu trong ngực hắn, tìm chỗ thoải mái để nằm ngủ.
Vốn còn muốn cùng nàng nói một chút, lại thấy nàng đã ngủ, không khỏi bật cười, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, Hoàng thượng cũng nhắm mắt lại rơi vào trầm tư.
Mấy ngày nay, chuẩn bị cũng đã tương đối. Mặc dù không còn nghe có động tĩnh gì, có thể nghĩ những người kia đều biết quyết định của mình. Qua hai ngày gì đó liền nói, để mấy người lên lớp giảng bài, nghe một chút động tĩnh trên triều đình, nghiên cứu trước khi hành động…
——-
Ngày hôm sau, Hoàng thượng qua nhiên sai Tiểu An Tử, từ trong mật đạo ôm theo hai ngọc chẩm đưa tới.
Nhìn ngọc chẩm màu xanh đậm, Liễu Mạn Nguyệt cũng đành há hốc miệng. Nàng vốn tưởng tằng Hoàng thượng nói chính là loại ngọc thạch loại bé để làm thành gối đầu, lại không nghĩ, hẳn là một đôi ngọc chẩm to lớn thế này!
Khối ngọc thạch lớn này đều là màu xanh đậm, tuy nhìn có chỗ không đồng nhất, nhưng cũng khó có được hai khối lớn như thế! Vật này… nàng nào dám dùng đây!
“Hoàng thượng, quá cứng…” Gõ gối đầu ở phía trên, ngẩng đầu cong miệng nhìn hắn.
“Năm trước trẫm dùng qua, cũng được, nếu sợ cứng rắn, để lên phía trên một miếng vải mềm thử một chút?” Hoàng thượng sờ sờ gối dài kia, ngẩng đầu nhìn nàng nói thương lượng.
“Thiếp còn tưởng rằng là từng viên ngọc thạch xâu lại thành gối đây, còn cái này… quá cứng rôi.” Nghiêng đầu thử thử mộ chút, Liễu Mạn Nguyệt nói thẳng với hắn.
Danh sách chương