“Hoàng Thượng...” Tiếng kêu yêu kiều mềm nhũn, lại thấy người nào đó bắt đầu áp lên, Liễu Mạn Nguyệt vội la lên, “Ngài nói chuyện không giữ lời gì hết!”
“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh.” Nói xong, đã nhanh chóng cởi đồ lót phía dưới, nâng lên một chân, tự mình đi qua, cọ xát rồi tiến vào lúc này mời nói nhỏ bên tai nàng “Nguyệt Nhi cứ ngủ đi, không cần quản trẫm.”
Không cần quản? Không ngờ người này lại có thể nói như vậy… Kêu mình đi ngủ, còn hắn thì vận động, vậy mà cũng bảo là giữ đúng lời hứa a?! Người này giày vò như vậy làm sao mình còn có thể ngủ a!!!
“Hoàng Thượng...eo thiếp còn đau lắm” Thanh âm phàn nàn nhưng yêu kiều hấp dẫn, nghe vào trong tai lại càng mị hoặc, làm cho Hoàng Thượng cảm thấy không thể dừng được, cả người dán xuống, bắt đầu di động, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trẫm dỗ ngươi ngủ.”
Mới biết được tư vị nữ nhân, lại hết lần này tới lần khác đang là độ tuổi huyết khí dương cương, lại có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, ai có thể nhịn được? Sau khi náo loạn một hồi, thỏa mãn mới ôm nàng vào trong ngực cùng nhau ngủ.
Liên tiếp ba bốn ngày, tối nào Hoàng đế cũng thông qua ám đạo tìm nàng, cho dù nàng náo loạn không cho phép, hắn cũng không chịu buông tha, chỉ khi thấy nàng giận thì mới dụ dỗ, đồng ý ôm nàng ngủ nhưng cuối cùng cũng vẫn không kiềm chế được mà đụng vào nàng. So với trước kia vài ngày mới thân mật một lần, thì lúc này Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy buổi tối muốn ngủ yên ổn cũng là không thể a.
Sáng sớm đầu năm, Liễu Mạn Nguyệt thở dài một hơi, trên mặt nhẹ nhõm tự tại đang vui vẻ ngồi ở trên giường.
“Chủ tử ngày hôm nay sao vui vẻ như vậy?” Bạch Hương bước vào nhìn thấy Liễu Mạn Nguyệt ngồi ở chỗ kia một dáng khoan thai tự đắc, nhịn không được hỏi.
” Buổi tối hôm nay ngọc mỹ nhân thị tẩm, đương nhiên ta thư thái a.” Trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, trong nội tâm thầm nghĩ Ngọc Điệm Lương không biết bên kia có ổn định chưa, chỉ tiếc hiện nay hai người ở khá xa, nhớ tới lúc ấy, phàm là có chuyện gì, không chừng cách tường viện có thể nghe nữa nha!
Vẻ mặt Bạch Hương thành thật nhẹ gật đầu: “Đúng vậy a, mỗi ngày lúc trời tối lăn qua lăn lại nhiều lần, nô tỳ phụ trách canh cửa cũng thấy mệt a, chủ tử cũng nên nghỉ ngơi hai ngày a!”
Nghe chủ tớ hai người thần thái tự nhiên đối đáp, làm cho Bạch Oánh đứng ở bên cạnh trợn mắt há mồm, thẫn thờ thật lâu mới tỉnh lại. Hai người này trong đầu chứa cái gì a? Có thể được thánh sủng lại không phải là chuyện tốt? Cũng không trách được, nha đầu như vậy lại gặp được chủ tử đặc biệt như vậy, cũng khó trách lại đưa nàng ta đến bên trong Thu Thủy Các hầu hạ a.
Bạch Huyên bị bệnh liên tiếp mấy ngày, cho đến hôm nay còn nằm ở trên giường, không còn phát sốt, nhưng thân thể vẫn còn yếu. Liễu Mạn Nguyệt sợ nàng ta trực đêm buổi tối đã biết chuyện của hoàng thượng, nếu lỡ miệng nói ra ngoài thì cũng không tốt, nên cũng không có cho nàng hầu hạ.
Chỉ là không biết ra mười lăm tháng giêng, tiểu hoàng đế còn có thời gian tới hay không nữa, lỡ ngay lúc Bạch Huyên trực đêm, không cẩn thận bị nàng bắt gặp, vậy thì thực đau đầu rồi, mà hết lần này tới lần khác nha đầu kia ngoại trừ miệng lớn một chút, cũng không có khuyết điểm gì, làm sao mà đuổi nàng cho được? Lúc này, Liễu Mạn Nguyệt mới hối hận, ngày đó vì sao lại muốn đem nàng ta theo a, còn không bằng lưu nàng nàng ở lại Thanh Viên, đi theo Bạch Tuyết, tốt xấu gì cũng tốt hơn so với hiện giờ, cũng sẽ không đến mức bệnh nặng như vậy.
Đêm đến, sau khi tắt đèn, cả người nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ trong lòng cũng tính toán thời cơ, lúc này Ngọc Điệm Lương chắc cũng đang ở chỗ của Hoàng Thượng đi? Hai người chắc cũng đã bắt đầu rồi, cũng không biết Ngọc Điệm Lương lần thứ hai phục vụ không biết có chịu được cái kia tiểu hoàng đế giày vò hay không a…
Khẽ thở dài, nơi này là trong cung, người nam nhân kia là người mà tất cả nữ nhân trong cung đều tâm tâm niệm niệm nhớ thương a, cho dù hắn có tới nhiều lần đi chăng nữa cũng không phải chỉ có mình nàng. Thôi vẫn là sớm đi ngủ, tĩnh tâm, miễn cho nếu vạn nhất ngủ không được, lại biến thành gấu mèo, đến lúc đó Bạch Oánh mà thấy lại cho là mình là tưởng niệm đến mức ngủ không được a.
Mới mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe thấy thanh âm mà mấy đêm nay lúc nào cũng nghe thấy, ngẩn người, mãnh liệt từ trong mộng tỉnh lại, mở to hai mắt ngồi dậy.
“Hử? Sao vậy? Sao lại không ngủ?” Thấy trong phòng đen kịt một mảnh, Liễu Mạn Nguyệt lắng nghe động tĩnh hướng ra ngoài nhìn quanh, Hoàng Thượng cười cười, đem đèn lồng trong tay thổi tắt, để lên trên bàn, còn chính mình mình đi đến bên giường cởi xiêm y.
“Hoàng Thượng... Ngài sao lại tới đây?” Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy rất là kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, buồn bực hỏi.
“Sao? Chẳng nhẽ trẫm không được tới?” Hoàng Thượng giống như là tâm tình thật tốt, trên mặt ẩn ẩn vui vẻ, xoay người đứng tại bên giường, đầu cơ hồ áp vào trên mặt của nàng.
” Buổi tối hôm nay chẳng phải Ngọc Mỹ Nhân hầu hạ ngài sao? Tại sao Hoàng Thượng lại ở bên này?” Liễu Mạn Nguyệt cứ nghĩ mình nhìn lầm, lùi về phía sau một chút.
Nàng càng lùi, Hoàng Thượng liền gần sát vài phần, trên mặt vui vẻ càng lớn: “Mạn Nguyệt cảm thấy thế nào?”
Những ngày này lúc hai người ở cùng một chỗ, hắn không phải gọi mình là Mạn Nguyệt, thì chính là gọi mình Nguyệt Nhi, thật ra khiến nàng nghe thành thói quen.
Nhíu mày hai cái, suy tư một chút,, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ nguyệt kỳ của nàng ta đến?”
Trên mặt Hoàng Thượng cười càng nhiều, trong lỗ mũi phát ra một tiếng “Hừ”, không kịp cởi quần áo, liền đem nàng gắt gao đặt ở dưới thân thể.
Cả đêm mây mưa, sáng sớm ngày thứ hai, đợi Hoàng Thượng đi lúc ấy Liễu Mạn Nguyệt còn chết lại trên giường còn không muốn ngồi dậy a. Lúc buổi tối không biết tiểu Ngọc Mỹ Nhân làm sao lại không đi sang chỗ của Hoàng Thượng a? Làm cho eo mình phải chịu tội rồi!
“Chủ tử.” Mắt thấy sắp đến trưa rồi, Liễu Mạn Nguyệt lại vẫn nằm ở trên giường, Bạch Hương không thể không tiến đến đứng tại bên giường thấp giọng kêu hai tiếng.
Trong giường thanh âm lười biếng truyền ra, nghe tiếng Bạch Hương vẫn đang thúc giục, có chút nóng nảy nói: “Chủ tử, nên dùng cơm trưa rồi.” Buổi sáng đã không ăn, trực tiếp ngủ thẳng tới lúc này, giữa trưa nếu không ăn cho đến tối Hoàng Thượng mà tới không chừng lại quở trách hạ nhân lần nữa a.
“Uh...” Lại là một tiếng lười biếng vọng ra, bàn tay thon ngọc nâng lên, ngáp một cái, mí mắt thật vất vả mới mở ra được.
“Chủ tử, Thái Hậu truyền chỉ tới, muốn mấy vị chủ tử buổi trưa đi qua nói chuyện một chút đấy.”
Nghe vậy, Liễu Mạn Nguyệt mới lấy lại tinh thần, mấy ngày nữa là tới mười lăm rồi, chắc là muốn nói chuyện giáo huấn các nàng một chút trước khi những nữ nhân kia vào cung.
Thấy Liễu Mạn Nguyệt thật vất vả mới từ trên giường ngồi dậy, hai cái nha hoàn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bận bịu tới hầu hạ tắm rửa rửa mặt, bên ngoài đồ ăn đã dọn xong.
Dùng xong cơm trưa, nghỉ ngơi một chút, lại do Bạch Oánh dìu đi, một đường hướng Hòa Di Điện đi đến.
Thu Thủy Các ở phía đầu của Tây Bắc, điện Hòa Di của Thái Hậu thì tại hướng Đông Nam, hai chỗ cách nhau rất xa. Hiện nay lại vào đông, đoạn đường này đi lâu như vậy cũng làm cho cơ thể nóng lên, mồ hôi khắp người. Nếu là mùa hè, chỉ nghĩ thôi Liễu Mạn Nguyệt cũng rùng mình một cái, chỗ ở Hoàng Hậu ngay tại mặt phía nam Thính Vũ Các của tiểu Hoàng Đế, cách nhau cũng khá xa, chính mình ngày ngày đều phải tới thỉnh an nói chuyện, mà phẩm cấp lại thấp, cho dù ở Hạc Lâm Viên cũng không thể dùng người nâng kiệu đi a! Mỗi ngày đều phải đi như vậy, thật là bắt tội đôi chân rồi!!!
Lúc ban đêm tiểu hoàng đế giày vò đau thắt lưng không thôi, lúc này lại phải đi một khoảng đường dài như vậy, trên mặt Liễu Mạn Nguyệt cũng mang theo vẻ mệt mỏi, một tay vịn eo, nhíu mày, hơi thở rất loạn.
Đến điện Hòa Di, gặp hai người Ngọc Điệm Thu và Ngọc Điệm Lương đều đã đến, hướng Thái Hậu, Thái Phi hành lễ, rồi tự động ngồi sang một bên, con mắt hướng Ngọc Điệm Thu đảo qua, thấy nàng mím môi, thần sắc thật là khó coi, lại nhìn Ngọc Điệm Lương, trên mặt lại hiện lên sự vui vẻ, mặt mày ẩn tình, còn mang theo hai phần đắc ý.
Trong lòng không khỏi khẽ động, hôm qua buổi tối nàng ta không phải là không có đi qua sao? Như thế nào lại đắc ý như vậy?
Thấy Liễu Mạn Nguyệt đến rồi, Chu Thái Phi cười nói: “Có thể thấy được ở xa một ít là tốt rồi, Hoàng Thượng cũng thật là, không phải bảo người đem Thu Thủy Các thu thập cho các nàng dọn vào ở, nhưng chỗ đó cũng quá xa đi, sau này khi Hoàng Hậu vào cung, mỗi ngày muốn phí bao nhiêu thời gian mới có thể đến đây thỉnh an a?
Lời này cũng đúng, Liễu Mạn Nguyệt đành phải cười cười, cúi đầu không nhìn lên.
Bên kia Ngọc Điệm Lương cười tiếp lời nói: “Cũng không sao ạ, đúng rồi, nghe nói chỗ Liễu muội muội có cung nữ bị bệnh? Lúc này nhìn thần sắc Liễu muội muội cũng không tốt lắm a? Chẳng lẽ trên đường đi bị nhiễm phong hàn?”
Hai ngày này thời tiết trở nên ấm áp, mặc đồ cũng vẫn nhiều như vậy, làm sao mà nhiễm phong hàn? Chỉ là buổi tối ngủ không ngon, vừa rồi lại phải đi nhiều mà thôi.
“Cái đó, chỉ là mấy ngày nay hơi mệt chút, cũng không biết là chuyện gì xảy ra.” Lông mày Liễu Mạn Nguyệt cau lại, giả bộ thở dài một tiếng.
“Muốn nói mệt mỏi, mấy ngày nay thế nhưng ngươi muốn mệt nhọc nhiều hơn đâu này.” Chu Thái Phi bỗng nhiên cười điểm hướng Ngọc Điệm Lương, ánh mắt lại hướng Thái Hậu nhìn lại.
Thái Hậu cũng cười đến bình thản, hơi gật đầu nói: “Buổi tối hôm nay Hoàng Thượng lại chọn ngươi đi qua, mấy ngày nay cần phải hầu hạ cho tốt.”
Hoàng Thượng... Lại tuyên nàng ta?
Trong lòng sững sờ Liễu Mạn Nguyệt, kinh ngạc nhìn Ngọc Điệm Lương, lại được thị tẩm, có chút vấn đề mà hình như mình cũng không biết. Xưa nay Bạch Huyên có khả năng giúp đỡ nghe ngóng tin tức lại bị bệnh, thế nên nàng không có ai để ý tới những chuyện xảy ra gần đây.
“Thiếp thân cẩn tuân ý chỉ Thái Hậu....” Ngọc Điệm Lương đứng dậy, trên mặt ửng đỏ một mảnh, mang theo vô hạn vui mừng, thướt tha đừng dậy cúi đầu nói.
Xem bộ dạng nàng ấy như vậy, sao không giống bộ dạng đêm qua không có hầu hạ Hoàng Thượng a? Rõ ràng buổi tối hôm qua Hoàng Thượng vẫn ở chỗ của mình a?
Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy nghi hoặc, sắc mặt lại bất động, chỉ ngồi ở một bên, thành thực nghe các nàng nói chuyện.
Hôm nay, chỉ có Ngọc Điệm Lương và Thái Hậu Thái Phi nói chuyện, Ngọc Điệm Thu mấy lần muốn chen vào cũng không nói được nửa câu, ngồi ở một bên hận đến nghiến răng, Liễu Mạn Nguyệt vẫn thành thật ngồi ở đó, vểnh tai nghe bát quái.
Bên ngoài bóng tối dần dần bao phủ, mấy người Liễu Mạn Nguyệt cáo từ rời đi, cũng biết được buổi chiều chỗ Thái Hậu cũng chỉ bày ra điểm tâm trái cây, đồ ăn còn thua cả đồ ăn bên trong Thu Thủy Các, chắc hẳn chỗ Thái Hậu dùng bữa cũng không gì hơn cái này, còn không bằng trở về dùng bữa còn tốt hơn.
“Hôm qua buổi tối Ngọc Mỹ Nhân có đi qua Thính Vũ Các sao?” Trở về, Liễu Mạn Nguyệt chợt đối với Bạch Oánh đang vịn mình hỏi.
Bạch Oánh sững sờ, lập tức khom người thấp giọng nói: “Vâng.”
Sao cơ? Nàng kia...
Lông mày nhăn lại, thấy nha đầu kia cũng không nói gì nữa, mà nàng lại là người của Hoàng Thượng, chuyện này hỏi nàng ta còn không bằng trực tiếp hỏi Hoàng Thượng thì hơn. Có thể buổi tối hôm nay Hoàng Thượng sẽ tới nữa?
“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh.” Nói xong, đã nhanh chóng cởi đồ lót phía dưới, nâng lên một chân, tự mình đi qua, cọ xát rồi tiến vào lúc này mời nói nhỏ bên tai nàng “Nguyệt Nhi cứ ngủ đi, không cần quản trẫm.”
Không cần quản? Không ngờ người này lại có thể nói như vậy… Kêu mình đi ngủ, còn hắn thì vận động, vậy mà cũng bảo là giữ đúng lời hứa a?! Người này giày vò như vậy làm sao mình còn có thể ngủ a!!!
“Hoàng Thượng...eo thiếp còn đau lắm” Thanh âm phàn nàn nhưng yêu kiều hấp dẫn, nghe vào trong tai lại càng mị hoặc, làm cho Hoàng Thượng cảm thấy không thể dừng được, cả người dán xuống, bắt đầu di động, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trẫm dỗ ngươi ngủ.”
Mới biết được tư vị nữ nhân, lại hết lần này tới lần khác đang là độ tuổi huyết khí dương cương, lại có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, ai có thể nhịn được? Sau khi náo loạn một hồi, thỏa mãn mới ôm nàng vào trong ngực cùng nhau ngủ.
Liên tiếp ba bốn ngày, tối nào Hoàng đế cũng thông qua ám đạo tìm nàng, cho dù nàng náo loạn không cho phép, hắn cũng không chịu buông tha, chỉ khi thấy nàng giận thì mới dụ dỗ, đồng ý ôm nàng ngủ nhưng cuối cùng cũng vẫn không kiềm chế được mà đụng vào nàng. So với trước kia vài ngày mới thân mật một lần, thì lúc này Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy buổi tối muốn ngủ yên ổn cũng là không thể a.
Sáng sớm đầu năm, Liễu Mạn Nguyệt thở dài một hơi, trên mặt nhẹ nhõm tự tại đang vui vẻ ngồi ở trên giường.
“Chủ tử ngày hôm nay sao vui vẻ như vậy?” Bạch Hương bước vào nhìn thấy Liễu Mạn Nguyệt ngồi ở chỗ kia một dáng khoan thai tự đắc, nhịn không được hỏi.
” Buổi tối hôm nay ngọc mỹ nhân thị tẩm, đương nhiên ta thư thái a.” Trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, trong nội tâm thầm nghĩ Ngọc Điệm Lương không biết bên kia có ổn định chưa, chỉ tiếc hiện nay hai người ở khá xa, nhớ tới lúc ấy, phàm là có chuyện gì, không chừng cách tường viện có thể nghe nữa nha!
Vẻ mặt Bạch Hương thành thật nhẹ gật đầu: “Đúng vậy a, mỗi ngày lúc trời tối lăn qua lăn lại nhiều lần, nô tỳ phụ trách canh cửa cũng thấy mệt a, chủ tử cũng nên nghỉ ngơi hai ngày a!”
Nghe chủ tớ hai người thần thái tự nhiên đối đáp, làm cho Bạch Oánh đứng ở bên cạnh trợn mắt há mồm, thẫn thờ thật lâu mới tỉnh lại. Hai người này trong đầu chứa cái gì a? Có thể được thánh sủng lại không phải là chuyện tốt? Cũng không trách được, nha đầu như vậy lại gặp được chủ tử đặc biệt như vậy, cũng khó trách lại đưa nàng ta đến bên trong Thu Thủy Các hầu hạ a.
Bạch Huyên bị bệnh liên tiếp mấy ngày, cho đến hôm nay còn nằm ở trên giường, không còn phát sốt, nhưng thân thể vẫn còn yếu. Liễu Mạn Nguyệt sợ nàng ta trực đêm buổi tối đã biết chuyện của hoàng thượng, nếu lỡ miệng nói ra ngoài thì cũng không tốt, nên cũng không có cho nàng hầu hạ.
Chỉ là không biết ra mười lăm tháng giêng, tiểu hoàng đế còn có thời gian tới hay không nữa, lỡ ngay lúc Bạch Huyên trực đêm, không cẩn thận bị nàng bắt gặp, vậy thì thực đau đầu rồi, mà hết lần này tới lần khác nha đầu kia ngoại trừ miệng lớn một chút, cũng không có khuyết điểm gì, làm sao mà đuổi nàng cho được? Lúc này, Liễu Mạn Nguyệt mới hối hận, ngày đó vì sao lại muốn đem nàng ta theo a, còn không bằng lưu nàng nàng ở lại Thanh Viên, đi theo Bạch Tuyết, tốt xấu gì cũng tốt hơn so với hiện giờ, cũng sẽ không đến mức bệnh nặng như vậy.
Đêm đến, sau khi tắt đèn, cả người nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ trong lòng cũng tính toán thời cơ, lúc này Ngọc Điệm Lương chắc cũng đang ở chỗ của Hoàng Thượng đi? Hai người chắc cũng đã bắt đầu rồi, cũng không biết Ngọc Điệm Lương lần thứ hai phục vụ không biết có chịu được cái kia tiểu hoàng đế giày vò hay không a…
Khẽ thở dài, nơi này là trong cung, người nam nhân kia là người mà tất cả nữ nhân trong cung đều tâm tâm niệm niệm nhớ thương a, cho dù hắn có tới nhiều lần đi chăng nữa cũng không phải chỉ có mình nàng. Thôi vẫn là sớm đi ngủ, tĩnh tâm, miễn cho nếu vạn nhất ngủ không được, lại biến thành gấu mèo, đến lúc đó Bạch Oánh mà thấy lại cho là mình là tưởng niệm đến mức ngủ không được a.
Mới mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe thấy thanh âm mà mấy đêm nay lúc nào cũng nghe thấy, ngẩn người, mãnh liệt từ trong mộng tỉnh lại, mở to hai mắt ngồi dậy.
“Hử? Sao vậy? Sao lại không ngủ?” Thấy trong phòng đen kịt một mảnh, Liễu Mạn Nguyệt lắng nghe động tĩnh hướng ra ngoài nhìn quanh, Hoàng Thượng cười cười, đem đèn lồng trong tay thổi tắt, để lên trên bàn, còn chính mình mình đi đến bên giường cởi xiêm y.
“Hoàng Thượng... Ngài sao lại tới đây?” Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy rất là kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, buồn bực hỏi.
“Sao? Chẳng nhẽ trẫm không được tới?” Hoàng Thượng giống như là tâm tình thật tốt, trên mặt ẩn ẩn vui vẻ, xoay người đứng tại bên giường, đầu cơ hồ áp vào trên mặt của nàng.
” Buổi tối hôm nay chẳng phải Ngọc Mỹ Nhân hầu hạ ngài sao? Tại sao Hoàng Thượng lại ở bên này?” Liễu Mạn Nguyệt cứ nghĩ mình nhìn lầm, lùi về phía sau một chút.
Nàng càng lùi, Hoàng Thượng liền gần sát vài phần, trên mặt vui vẻ càng lớn: “Mạn Nguyệt cảm thấy thế nào?”
Những ngày này lúc hai người ở cùng một chỗ, hắn không phải gọi mình là Mạn Nguyệt, thì chính là gọi mình Nguyệt Nhi, thật ra khiến nàng nghe thành thói quen.
Nhíu mày hai cái, suy tư một chút,, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ nguyệt kỳ của nàng ta đến?”
Trên mặt Hoàng Thượng cười càng nhiều, trong lỗ mũi phát ra một tiếng “Hừ”, không kịp cởi quần áo, liền đem nàng gắt gao đặt ở dưới thân thể.
Cả đêm mây mưa, sáng sớm ngày thứ hai, đợi Hoàng Thượng đi lúc ấy Liễu Mạn Nguyệt còn chết lại trên giường còn không muốn ngồi dậy a. Lúc buổi tối không biết tiểu Ngọc Mỹ Nhân làm sao lại không đi sang chỗ của Hoàng Thượng a? Làm cho eo mình phải chịu tội rồi!
“Chủ tử.” Mắt thấy sắp đến trưa rồi, Liễu Mạn Nguyệt lại vẫn nằm ở trên giường, Bạch Hương không thể không tiến đến đứng tại bên giường thấp giọng kêu hai tiếng.
Trong giường thanh âm lười biếng truyền ra, nghe tiếng Bạch Hương vẫn đang thúc giục, có chút nóng nảy nói: “Chủ tử, nên dùng cơm trưa rồi.” Buổi sáng đã không ăn, trực tiếp ngủ thẳng tới lúc này, giữa trưa nếu không ăn cho đến tối Hoàng Thượng mà tới không chừng lại quở trách hạ nhân lần nữa a.
“Uh...” Lại là một tiếng lười biếng vọng ra, bàn tay thon ngọc nâng lên, ngáp một cái, mí mắt thật vất vả mới mở ra được.
“Chủ tử, Thái Hậu truyền chỉ tới, muốn mấy vị chủ tử buổi trưa đi qua nói chuyện một chút đấy.”
Nghe vậy, Liễu Mạn Nguyệt mới lấy lại tinh thần, mấy ngày nữa là tới mười lăm rồi, chắc là muốn nói chuyện giáo huấn các nàng một chút trước khi những nữ nhân kia vào cung.
Thấy Liễu Mạn Nguyệt thật vất vả mới từ trên giường ngồi dậy, hai cái nha hoàn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bận bịu tới hầu hạ tắm rửa rửa mặt, bên ngoài đồ ăn đã dọn xong.
Dùng xong cơm trưa, nghỉ ngơi một chút, lại do Bạch Oánh dìu đi, một đường hướng Hòa Di Điện đi đến.
Thu Thủy Các ở phía đầu của Tây Bắc, điện Hòa Di của Thái Hậu thì tại hướng Đông Nam, hai chỗ cách nhau rất xa. Hiện nay lại vào đông, đoạn đường này đi lâu như vậy cũng làm cho cơ thể nóng lên, mồ hôi khắp người. Nếu là mùa hè, chỉ nghĩ thôi Liễu Mạn Nguyệt cũng rùng mình một cái, chỗ ở Hoàng Hậu ngay tại mặt phía nam Thính Vũ Các của tiểu Hoàng Đế, cách nhau cũng khá xa, chính mình ngày ngày đều phải tới thỉnh an nói chuyện, mà phẩm cấp lại thấp, cho dù ở Hạc Lâm Viên cũng không thể dùng người nâng kiệu đi a! Mỗi ngày đều phải đi như vậy, thật là bắt tội đôi chân rồi!!!
Lúc ban đêm tiểu hoàng đế giày vò đau thắt lưng không thôi, lúc này lại phải đi một khoảng đường dài như vậy, trên mặt Liễu Mạn Nguyệt cũng mang theo vẻ mệt mỏi, một tay vịn eo, nhíu mày, hơi thở rất loạn.
Đến điện Hòa Di, gặp hai người Ngọc Điệm Thu và Ngọc Điệm Lương đều đã đến, hướng Thái Hậu, Thái Phi hành lễ, rồi tự động ngồi sang một bên, con mắt hướng Ngọc Điệm Thu đảo qua, thấy nàng mím môi, thần sắc thật là khó coi, lại nhìn Ngọc Điệm Lương, trên mặt lại hiện lên sự vui vẻ, mặt mày ẩn tình, còn mang theo hai phần đắc ý.
Trong lòng không khỏi khẽ động, hôm qua buổi tối nàng ta không phải là không có đi qua sao? Như thế nào lại đắc ý như vậy?
Thấy Liễu Mạn Nguyệt đến rồi, Chu Thái Phi cười nói: “Có thể thấy được ở xa một ít là tốt rồi, Hoàng Thượng cũng thật là, không phải bảo người đem Thu Thủy Các thu thập cho các nàng dọn vào ở, nhưng chỗ đó cũng quá xa đi, sau này khi Hoàng Hậu vào cung, mỗi ngày muốn phí bao nhiêu thời gian mới có thể đến đây thỉnh an a?
Lời này cũng đúng, Liễu Mạn Nguyệt đành phải cười cười, cúi đầu không nhìn lên.
Bên kia Ngọc Điệm Lương cười tiếp lời nói: “Cũng không sao ạ, đúng rồi, nghe nói chỗ Liễu muội muội có cung nữ bị bệnh? Lúc này nhìn thần sắc Liễu muội muội cũng không tốt lắm a? Chẳng lẽ trên đường đi bị nhiễm phong hàn?”
Hai ngày này thời tiết trở nên ấm áp, mặc đồ cũng vẫn nhiều như vậy, làm sao mà nhiễm phong hàn? Chỉ là buổi tối ngủ không ngon, vừa rồi lại phải đi nhiều mà thôi.
“Cái đó, chỉ là mấy ngày nay hơi mệt chút, cũng không biết là chuyện gì xảy ra.” Lông mày Liễu Mạn Nguyệt cau lại, giả bộ thở dài một tiếng.
“Muốn nói mệt mỏi, mấy ngày nay thế nhưng ngươi muốn mệt nhọc nhiều hơn đâu này.” Chu Thái Phi bỗng nhiên cười điểm hướng Ngọc Điệm Lương, ánh mắt lại hướng Thái Hậu nhìn lại.
Thái Hậu cũng cười đến bình thản, hơi gật đầu nói: “Buổi tối hôm nay Hoàng Thượng lại chọn ngươi đi qua, mấy ngày nay cần phải hầu hạ cho tốt.”
Hoàng Thượng... Lại tuyên nàng ta?
Trong lòng sững sờ Liễu Mạn Nguyệt, kinh ngạc nhìn Ngọc Điệm Lương, lại được thị tẩm, có chút vấn đề mà hình như mình cũng không biết. Xưa nay Bạch Huyên có khả năng giúp đỡ nghe ngóng tin tức lại bị bệnh, thế nên nàng không có ai để ý tới những chuyện xảy ra gần đây.
“Thiếp thân cẩn tuân ý chỉ Thái Hậu....” Ngọc Điệm Lương đứng dậy, trên mặt ửng đỏ một mảnh, mang theo vô hạn vui mừng, thướt tha đừng dậy cúi đầu nói.
Xem bộ dạng nàng ấy như vậy, sao không giống bộ dạng đêm qua không có hầu hạ Hoàng Thượng a? Rõ ràng buổi tối hôm qua Hoàng Thượng vẫn ở chỗ của mình a?
Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy nghi hoặc, sắc mặt lại bất động, chỉ ngồi ở một bên, thành thực nghe các nàng nói chuyện.
Hôm nay, chỉ có Ngọc Điệm Lương và Thái Hậu Thái Phi nói chuyện, Ngọc Điệm Thu mấy lần muốn chen vào cũng không nói được nửa câu, ngồi ở một bên hận đến nghiến răng, Liễu Mạn Nguyệt vẫn thành thật ngồi ở đó, vểnh tai nghe bát quái.
Bên ngoài bóng tối dần dần bao phủ, mấy người Liễu Mạn Nguyệt cáo từ rời đi, cũng biết được buổi chiều chỗ Thái Hậu cũng chỉ bày ra điểm tâm trái cây, đồ ăn còn thua cả đồ ăn bên trong Thu Thủy Các, chắc hẳn chỗ Thái Hậu dùng bữa cũng không gì hơn cái này, còn không bằng trở về dùng bữa còn tốt hơn.
“Hôm qua buổi tối Ngọc Mỹ Nhân có đi qua Thính Vũ Các sao?” Trở về, Liễu Mạn Nguyệt chợt đối với Bạch Oánh đang vịn mình hỏi.
Bạch Oánh sững sờ, lập tức khom người thấp giọng nói: “Vâng.”
Sao cơ? Nàng kia...
Lông mày nhăn lại, thấy nha đầu kia cũng không nói gì nữa, mà nàng lại là người của Hoàng Thượng, chuyện này hỏi nàng ta còn không bằng trực tiếp hỏi Hoàng Thượng thì hơn. Có thể buổi tối hôm nay Hoàng Thượng sẽ tới nữa?
Danh sách chương