Đoàn Hàn Chi hưởng thụ trọn vẹn khoái cảm được ngâm mình trong bồn tắm mát-xa vĩ đại, đến lúc thoải mái rồi mới chậm rãi đứng lên, tiện tay khoát lên người áo choàng tắm màu trắng kiểu Nhật.

Qua khe hở, có thể thấy được xương quai xanh sâu thẳm trên thân hình thon gầy cùng làn da tái nhợt như tờ giấy trắng. Dáng vẻ Đoàn Hàn Chi tất cả đều mang điện tích âm từ trong phòng tập thể thao mà ra, căn bản chưa từng phơi nắng, càng miễn bàn đến các hoạt động Vệ Hồng thích như dã ngoại rèn luyện sinh tồn, lướt sóng vân vân.

Từ căn hộ đến bãi đậu xe bất quá chỉ là một đoạn ngắn ngủn hơn hai mươi thước, Đoàn Hàn Chi vẫn bắt Vệ Hồng phải cầm ô theo sau hầu hạ. Người này từ trong ra ngoài đều là khí lạnh, lạnh như tảng băng ngàn năm, bị ánh mặt trời chiếu vào một cái lập tức hiện nguyên hình. Nếu không có Vệ Hồng hai tay cầm hai chiếc ô, có lẽ y đã bị ánh nắng ở bãi đậu xe chiếu thành một vũng nước, sau đó bốc hơi không còn bóng dáng.

Đoàn Hàn Chi một tay dùng khăn lau tóc, một tay mở cửa, lười biếng gào to ra phía ngoài: “Quan Phong, đến lượt anh.”

Căn phòng yên lặng đáng sợ, ngay cả tiếng đánh rắm còn không có.

Đoàn Hàn Chi đá mạnh cửa, nghênh ngang tiêu sái bước vào: “Quan tổng, anh không phải đến lúc lâm trận mới sợ hãi lén lút trốn đi đó chứ? Thật như vậy sao? Coi chừng ngày mai bọn chó săn tung tin anh nửa người dưới không dùng được, ha ha…”

Đoàn Hàn Chi chớp chớp đôi mắt hồ ly hiểm độc, vẻ mặt cực kỳ vô tội, cực kỳ khó xử.

Quan Phong ngồi trên giường, mặt trắng như sương giá, lạnh lùng nhìn chằm chằm Louis đang ngồi đối diện.

Louis mặc áo sơmi xám tro, chỉ cài hai khuy áo cuối cùng, quần jean màu tối kéo trễ thắt lưng, mơ hồ lộ ra cơ bụng hoàn mỹ. Làn da là hỗn hợp giữa màu đồng cùng màu lúa mạch, mới nhìn đã biết từng phơi nắng rất nhiều. Khi hắn mỉm cười vừa xán lạn vừa dụ hoặc, toàn thân tản mát ra khí tức giống hệt nam nhân *** trên bìa quảng cáo bao cao su Durex.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Quan Phong nhìn Louis cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, thanh âm còn giá rét hơn băng tuyết tháng chín mùa đông, gằn từng chữ từng chữ: “Tại.Sao.Cậu.Lại.Ở.Đây?”

“Tại sao tôi không thể ở đây?” Louis tươi cười rạng rỡ, “Tôi nói rồi mà, hợp đồng bao gồm cả quy tắc ngầm nữa… Whatever you want, whenever you want, however you want. Tôi đối với ngài nhất mực trung thành, chỉ cần ngài chịu mở miệng – hoặc không mở miệng cũng được – tôi đều có thể sẵn sàng dâng lên linh hồn hay thậm chí thân thể tôi. Chẳng phải tôi đã sớm nhắc đi nhắc lại ư, Quan tổng?”

Nếu ánh mắt Quan Phong lúc này quả thật có thể ngưng tụ, như vậy khẳng định sẽ sắc bén không kém gì thanh dao găm đặt trong phòng đông lạnh một tháng.

“Chúng ta làm đi.” Louis nhiệt tình mời gọi, một bên tự cởi dây thắt lưng của mình, “Từ khi gặp anh ở hậu trường buổi trình diễn thời trang quốc tế Milan, tôi liền mơ được lên giường với anh.”

“…Cậu làm sao vào phòng?”

“Đây không phải trọng điểm, cưng à.”

“Đây là trọng điểm.”

“Không, không phải.” Louis đưa tay vuốt ve làn da tái nhợt không chút huyết sắc, tinh xảo như người nước Anh thời cổ của Quan Phong, bị Quan Phong nghiêng mặt đi né được. “Trọng điểm không phải là tôi làm sao vào phòng rồi ngồi lên giường của anh…” Louis thâm tình nhìn Quan Phong, “Mà trọng điểm là chúng ta làm sao hưởng thụ một đêm tiêu hồn? Anh muốn chơi theo kiểu nào?”

Quan Phong đứng lên, lui về sau mấy bước, túm lấy chiếc áo khoác treo trên đầu giường, trực tiếp dùng di động báo cảnh sát.

Louis xông đến, một phen cúp máy. Theo động tác của hắn, hai khuy áo cuối cùng cũng mở ra, lộ diện cơ bụng cường tráng khỏe đẹp, hơn nữa hắn còn cố ý trưng bày: “Ngài muốn cho cảnh sát lẫn giới truyền thông biết ngài hôm nay thuê phòng, dự định cùng hai gã đồng tính lên giường?”

Quan Phong lạnh lùng sửa đúng: “Một gã. Cậu hiện tại lập tức xéo đi.”

“Tôi đối với anh mà nói không có sức hấp dẫn như vậy?”

“Xéo ngay, nếu không hợp đồng người mẫu với cậu lập tức bị hủy.”

“Tại sao? Anh từng lên giường với người xuất sắc hơn tôi!?” Louis vô tội mà bối rối buông tay, “Diện mạo, bằng cấp, dáng người lẫn danh tiếng… bao nhiêu đó của tôi còn chưa đủ tư cách cùng anh một đêm? Cưng à, xin cưng đó, chỉ một đêm thôi.”

Quan Phong rốt cuộc nhịn không được nữa. Hắn ném di động xuống, giây tiếp theo dùng một tay hung hăng nắm cằm Louis, bàn tay hằn lên gân xanh, thanh âm sắc bén hơn cả lưỡi dao: “–Cậu con mẹ nó quá ngây thơ, đồ nhóc con. Lúc bằng tuổi cậu tôi đã lấy hai bằng thạc sĩ chứ không phải hai bằng cử nhân. Chưa hết, sự nổi tiếng của cậu là do tôi cho, tôi có thể biến cậu thành siêu mẫu nóng bỏng, cũng có thể đạp cậu xuống thành nam kĩ đứng đường. Về phần diện mạo gì gì đó, nếu phải nhìn cậu tôi chẳng thà soi gương tự nhìn chính mình còn hơn.”

Quan Phong đẩy mạnh Louis, kế tiếp móc trong túi quần ra một chiếc khăn tay, lau chùi kịch liệt ba đốt ngón tay vừa chạm vào Louis khi nãy.

Louis không cam lòng, nhún nhún vai: “Cưng à, come on, kỹ thuật trên giường của tôi tốt lắm, anh thật sự không muốn thử?”

“Xéo mẹ cậu đi.” Quan Phong khinh miệt nói: “Hay là chờ tôi đưa tiễn?”

…..

Vệ Hồng chạy dọc theo hành lang đến trước cửa phòng 2014. Hắn thừa nhận, tấm bảng miễn làm phiền treo trước cửa khiến cho con cún bị chủ nhân bỏ rơi như hắn cảm thấy bi thương vô cùng, đồng thời bốc lên mùi dấm chua.

Hắn cúi đầu tìm kiếm chung quanh một lát, nhưng không có bất cứ dụng cụ nào gây ra lực sát thương lớn. Trong túi quần chỉ có xâu chìa khóa xe, dao đa năng Army Thụy Sĩ cùng mấy tấm danh thiếp linh tinh, thứ duy nhất có thể tạo nên hiệu quả phá cửa kinh thiên động địa là bức tượng vàng được trao khi nãy. Đáng tiếc, hắn đã bỏ nó dưới lầu mất rồi.

Vệ Hồng dự định quay trở về lấy bức tượng đến đây phá cửa – có khả năng từ khi giải thưởng được thành lập đến nay, hắn là nam diễn viên chính duy nhất dùng giải thưởng như thế này. Thế nhưng, mới quay đầu chạy đi được hai bước, hắn đã khựng lại, lỡ đâu trong mấy phút hắn bỏ đi, Đoàn Hàn Chi cùng đối tượng 419* đã kịp lăn lên giường thì sao? *419: for one night (tình một đêm).

Vệ Hồng mặt đầy hắc khí xoay người, quyết định dùng tay phá cửa.

Ngay thời điểm hắn chuẩn bị hành động, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất. Vệ Hồng nhìn lại, Quan Duệ cùng hắn đồng thời ngây ngẩn cả người.

“…2014?” Quan Duệ xác nhận.

“2014.” Vệ Hồng xác nhận.

Trong phút chốc, hai người đồng loạt nổi bão. Vệ Hồng phẫn nộ nghĩ: Thì ra Đoàn Hàn Chi thuê phòng, dĩ nhiên là muốn lên giường với Quan Duệ!? Cả nam lẫn nữ y đều hề không kiêng kị sao? Y dự định cùng hai chị em Quan gia chơi 3P? Quá đáng thật! Trên thế giới còn kẻ nào không biết giữ tiết tháo hơn y không chứ?

Quan Duệ cũng phẫn nộ: Phong ca rốt cuộc nghĩ sao hả? Bảo trợ lý của mình và trợ lý của Đoàn Hàn Chi thuê phòng gặp gỡ, chẳng biết thương lượng cái gì, thế nhưng còn giữa đường gọi cả Vệ Hồng đến? Đám cẩu nam nam này rốt cuộc chơi trò gì?

“Tôi…” Vệ Hồng và Quan Duệ mở miệng cùng lúc, sau đó cũng ngậm miệng cùng lúc.

Sắc mặt hai người nhất thời hết xanh rồi trắng.

“Được rồi, cô nói trước đi.” Vệ Hồng nghiến răng nghiến lợi nhượng bộ.

“Không, vẫn là cậu nói trước đi.” Thanh âm Quan Duệ giống như nặn ra từ trong cổ họng.

“Cô nói trước tốt hơn, ladies first mà.”

“Lady bảo cậu nói trước thì cậu cứ nói trước. Chuyện như vậy lady làm sao mà first?”

Nam diễn viên thần tượng xuất sắc nhất năm nay cùng nữ chủ nhân công ty giải trí lớn nhất nước đang đứng trước cửa phòng khách sạn nhìn nhau, sắc mặt hai người còn khó coi hơn WC đã ba tháng không quét dọn. Nếu cảnh quỷ dị này mà bị phóng viên chụp được, dùng để minh họa cho bộ phim “Running out of Time” chắc hẳn thích hợp vô cùng.

*Running out of Time: hay còn tên gọi khác là “Âm chiến” hoặc “Giây phút đoạt mệnh” do Lưu Đức Hoa đóng.

Đột nhiên, từ hành lang phía sau truyền đến một thanh âm kinh ngạc mà quen thuộc: “Chị?”

Quan Duệ lẫn Vệ Hồng đồng thời quay đầu. Quan Tĩnh Trác bối rối đứng đó, hết nhìn chị mình lại nhìn sang tình địch đang đứng trước cửa phòng khách sạn: “Các… Các người…”

Bắt gặp ánh mắt không dám tin của em trai, rất lâu sau Quan Duệ mới có thể mở miệng, chậm rãi nói: “Tĩnh Trác, sự việc không giống như em tưởng tượng đâu…”

Quan Tĩnh Trác hai chân run rẩy: “…Em tưởng tượng thế nào?”

“…” Quan Duệ yên lặng chôn mặt mình trong lòng bàn tay. Nàng không biết giải thích thế nào với Quan Tĩnh Trác. Tình huống phức tạp đã vượt ra ngoài phạm vi ngôn ngữ của nàng nhận thức. Nên nói sao đây? “Chị đến theo dõi trợ lý của anh hai em, đồng thời nghe lén bọn họ đang nói gì” ư?

Mà Quan Tĩnh Trác cũng thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Vệ Hồng. Ngay từ đầu anh vẫn nghĩ Đoàn Hàn Chi thuê phòng 2014, còn Vệ Hồng thì vội vã đến gặp y. Nhưng hiện tại xuất hiện trước mặt anh là Vệ Hồng cùng chị anh đứng chung một chỗ, hai người giống như muốn bước vào phòng 2014. Đây rốt cuộc là trò quái quỉ gì?

Tình địch không phải lên giường với tình nhân của anh, mà đổi thành lên giường với chị của anh sao?

“…” Vệ Hồng ngẩng mặt lên. Trải qua một phút đồng hồ im lặng, hắn quyết định dũng cảm đối mặt với sự thực hoang đường này: “Hai người đều…?” Đều đến đây lên giường với Đoàn Hàn Chi? Các người chơi 3P?

“Đều… Đều cái gì?” Quan Tĩnh Trác ngây ngốc lặp lại.

“Chính là đều…”

“Đều cái gì!?”

“…” Vệ Hồng cứng họng. Tình huống phức tạp như vậy đối với một trung khuyển vừa đơn thuần vừa trong sạch như hắn mà nói thật tình là quá khó tưởng tượng, sau một lúc lâu hắn mới chọn ra được trong vốn từ ít ỏi của mình một từ đủ để biểu đạt hết sự phẫn nộ của hắn hiện tại: “Đều vô sỉ! Quá mức vô sỉ!”

“Tôi vô sỉ?” Quan Tĩnh Trác nổi điên: “Tôi vô sỉ cái gì? Tôi còn chưa phát biểu ý kiến, cậu thế nhưng nói tôi vô sỉ? Này, cậu có tư cách sao? Cậu nghĩ cậu là ai? Con mẹ nó, cậu xéo ngay đi!”

Vệ Hồng hoàn toàn bị chọc giận: “Có rảnh hỏi người khác chi bằng tự soi trên vũng nước tiểu xem bản thân anh là ai? Anh chậm chân rồi! Hết thời rồi! Tuổi già sức yếu không đủ sức cạnh tranh đâu! Y hiện tại đã là người của tôi, kính nhờ anh tránh ra chỗ khác cho nó thoáng!”

“Người của cậu?” Quan Tĩnh Trác kinh hãi đến mức tim đập một trăm tám mươi nhịp một phút, huyết áp tăng vọt, cơ hồ sắp đứng không vững, ánh mắt run rẩy hết nhìn Vệ Hồng lại nhìn Quan Duệ: “Người của cậu? Người của cậu!?”

“Đúng, người của lão tử! Là nam nhân thì nên dứt khoát, đừng lề mề dây dưa không rõ. Anh bạn, anh đã lớn như vậy rồi, nên cai sữa thôi.”

Hai tay Quan Tĩnh Trác run rẩy kịch liệt, mặt xanh mét, có vẻ như những gì anh vừa ăn trong buổi tiệc sắp sửa trào ra ngoài: “Tôi… Tôi không tin…”

Vệ Hồng gắt gao bảo vệ thắng lợi mới giành được, khẩu khí không chút kiêng dè: “Đừng trốn tránh sự thật nữa anh bạn. Anh đã lớn lắm rồi. Nếu không tin anh chính miệng hỏi y đi, xem y trả lời anh thế nào.”

“…Chị?” Quan Tĩnh Trác tuyệt vọng nhìn Quan Duệ.

Quan Duệ thề thốt phủ nhận: “Chuyện không phải như vậy đâu!”

“Nhưng mà…” Chị muốn em gọi tình địch của mình là anh rể?

“Thật sự không giống như em tưởng tượng!”

“Vậy…”

“Chị không phải đến đây để làm chuyện đó!” Quan Duệ hiếm khi thở dốc, “Chị đến… chị đến để…”

Những chuyện rủi ro trên đời đại khái đều là như vậy cả. Thời điểm ngươi cảm thấy “Trên thế giới còn có chuyện gì xui xẻo hơn không?”, một giây sau ngươi sẽ lập tức phát hiện: “Ta khinh, rõ ràng là có!”

Cho nên, khi Quan Duệ còn đang gian nan lựa chọn từ ngữ để giải thích với em trai, đột nhiên trên hành lang lại truyền đến một giọng nữ nghi hoặc: “Tĩnh Trác? Chị Quan Duệ? Hai người đang làm gì?”

Ánh mắt Quan Duệ phóng ra phía sau Quan Tĩnh Trác, chỉ thấy Uất Trân đang đeo dây chuyền ngọc bích quý giá trên cổ, nét mặt sung sướng vẫn chưa hoàn toàn bị kinh ngạc thay thế.

Đây vẫn chưa phải là thời điểm hỗn loạn nhất. Bởi vì trong khoảnh khắc Quan Tĩnh Trác một lần nữa mở miệng, nàng đột nhiên nảy sinh kích động muốn giết toàn bộ những người đứng trước cửa phòng 2014.

Quan Tĩnh Trác dùng ngữ khí tuyệt vọng cùng cực, thần sắc tiêu điều mà quyết tuyệt chỉ vào Vệ Hồng, gằn từng chữ một với Quan Duệ: “Em không thể chấp nhận một người anh rể như vậy. Hoặc là hắn, hoặc là em. Chị, chị chọn đi.”

Uất Trân cũng lung lay một chút, không dám tin vào tai mình. Nàng nhìn Quan Duệ, nữ nhân ung dung cao quý, mĩ mạo vô song, từng có lịch sử loạn luân với anh ruột của mình, rồi lại nhìn Quan Tĩnh Trác, nam nhân mới hai phút trước đã thừa dịp mọi người không chú ý, vụng trộm lên lầu hai khách sạn thuê phòng, em trai của nữ nhân kia.

“Các… Các người…” Uất Trân cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng ngữ điệu vẫn ngắc ngứ đứt quãng.

Cùng lúc này, cách một tấm ván cửa mỏng manh nhưng có hiệu quả cách âm tuyệt vời, trong căn phòng 2014 cũng tràn ngập khí áp thấp trời long đất lở, quỷ khốc thần sầu. Quan Phong một bên chỉ vào cửa, lớn tiếng ra lệnh với Louis: “Cút ngay!” một bên chuyển hướng sang Đoàn Hàn Chi: “Cậu cũng im miệng đi!”

Đoàn Hàn Chi cười điên cuồng, đến mức toàn thân nhũn ra, móng tay bảo dưỡng hoàn hảo để lại một vệt dài trên bức tường: “Ha ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha, mắc cười chết đi mất, Quan tổng anh bị quấy rối ***, anh bị quấy rối ***, ha ha ha ha ha ha…”

Louis vô tội giơ tay lên: “Ok, ok. Quan tổng, xin anh bình tĩnh một chút. Tại sao anh nguyện ý lên giường với nam nhân hiện đang cười điên dại đến mất cả hình tượng, mà không chịu tiếp nhận tôi? Từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu đến bây giờ, tôi đã mời gọi anh rất nhiều lần, hai mươi hay hai mươi mốt lần nhỉ? Tôi có điểm nào thua kém bạn giường đêm nay của anh chứ?”

“Cho dù bây giờ y chẳng còn chút hình tượng, nhưng dù sao y vẫn là một trong những đạo diễn lừng danh nhất Trung Quốc.”

Quan Phong nói mà không suy nghĩ, đợi khi hắn phát hiện thì đã quá muộn, bởi vì Đoàn Hàn Chi khó khăn lắm mới nín cười được sau khi nghe hắn nói thì suýt nữa thêm một lần bật cười phát điên: “Quan tổng, anh rốt cuộc thừa nhận rồi nhé! Anh rốt cuộc thừa nhận địa vị của tôi trong giới đạo diễn! Lúc trước là ai nói ‘Phim của Đoàn Hàn Chi tôi căn bản không thèm xem, chỉ thuần túy là thương mại + cẩu huyết + hỗn tạp rác rưởi’? Anh là bởi vì ghen tỵ nên mới chửi bới tôi đúng không? Anh rốt cuộc đã chịu nói thật lòng mình rồi ư?”

“Cho tới bây giờ tôi chưa từng xem phim của cậu!” Quan Phong cay nghiệt đáp trả: “Sau này không xem, cả đời không xem. Ngay cả loại rượu sâm banh cậu giới thiệu tôi cũng không bao giờ uống nữa!”

“Ai da, hóa ra anh còn uống loại rượu sâm banh do tôi giới thiệu? Nếu biết sớm, tôi đã bảo hãng rượu giảm giá cho anh rồi.”

Louis nghiêm túc hỏi Đoàn Hàn Chi: “Có thể giảm giá cho tôi luôn không?”

“Được, nhưng phải xem cậu có thể làm Quan tổng kinh ngạc không.” Đoàn Hàn Chi chân thành vỗ vai Louis, kế đó quay đầu đề nghị với Quan Phong: “Để hắn ở lại chơi 3P đi. Nói thật, tên nhóc này đối với anh một lòng say mê, ngay cả tôi nhìn thấy còn phải cảm động… Chẳng qua chỉ là lên giường thôi, anh cho anh là cô nương bán thân lần đầu tiên ở thanh lâu sao?”

Ngón tay thon dài của Quan Phong căng cứng, di động ‘Cạch’ một tiếng, gần như bị hắn nghiền nát.

“Chúng ta làm đi.” Louis cũng nhìn Quan Phong, một lần nữa thành khẩn đề nghị.

……

Ba giây sau, Quan Phong một phen tóm gáy Louis, dùng lực đạo đủ để giết người kiên quyết kéo tên tiểu tử còn trẻ tuổi khỏe mạnh hơn anh nhiều ra cửa, bất chấp Louis dùng hết sức bình sinh giãy dụa cùng điệu cười nhạo bất âm bất dương của Đoàn Hàn Chi.

“Có làm cũng là tôi làm cậu, chứ không phải cậu làm tôi! Đừng tưởng tôi không biết mấy mơ ước hão huyền trong đầu cậu!” Quan Phong đạp cửa, lãnh khốc vô tình tung một cước vào giữa ngực Louis khiến hắn phải lui về sau hai bước, “Cút ngay đi! Trước sáng mai tôi không muốn thấy mặt cậu!”

Louis đụng phải thứ gì đó phía sau, lảo đảo một chút mới đứng vững được.

Bên trong cánh cửa, thân hình Quan Phong đột nhiên cứng đờ.

Bên ngoài cánh cửa, Quan Duệ, Vệ Hồng, Quan Tĩnh Trác cùng Uất Trân cũng cứng đờ.

Mấy luồng ánh mắt khiếp sợ quá mức đồng loạt dừng lại trên người Quan Phong – kẻ chỉ mặc áo sơmi, dây thắt lưng không cài buông lơi xuống hạ thân, rồi nhìn về Đoàn Hàn Chi ở phía sau hắn chỉ mặc áo choàng tắm, rõ ràng mới tắm xong.

Không ai lên tiếng, cũng không ai nhúc nhích.

Cảnh tượng này nếu chụp lại, ắt hẳn không phải “Running out of Time”, mà là “Final Destination”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện