Mặc dù vỏ giáp của AI cực kỳ cứng, thậm chí có thể tông thẳng vào một cao thủ Hóa Thần kỳ cũng không lo hư hao, thế nhưng kết cấu linh kiện bên trong lại không được bền như vậy. Cũng giống như người có thể mặc giáp, nhưng không thể đem nội tạng cũng bọc giáp luôn chứ !? Bởi vậy dù nhìn qua thân thể vốn không biến dạng gì nhiều, nhưng thực ra các bộ phận nhạy cảm bên trong AI đã sớm hỏng bét. Khung xương, giáp máy và hệ thống năng lượng nguyên tử đặt ở bụng vẫn hoạt động ổn, nhưng các loại cảm biến và hệ thống phản lực đã sớm tiêu đời. Dù được Jodi sửa chữa qua loa, việc AI còn bay được đã là chuyện rất đáng nể rồi.

Tốc độ của AI lúc này xấp xỉ khoảng Mach 1, tương đương với một chiến đấu cơ thời cổ lỗ, so với Mặc Sương Vũ đang truy sát đằng sau, chỉ bằng một nửa.

Bởi vậy, Hoài Nam chẳng còn cách nào ngoài tự thân nhảy ra đoạn hậu một lần nữa.

Hắn tận mắt nhìn thấy Mặc Sương Vũ nhảy ra từ con Thiết KhôI Lỗi màu bạc hoa lệ kia, lửa giận cũng bừng bừng nổi lên. Hóa ra cái đứa xuyên qua làn đạn tên lửa mini chém hắn hút chết lại là con nhỏ loli này. Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong mà. Đầu năm nay quái sự đặc biệt nhiều, rõ ràng là ba người trưởng thành cùng một khối sắt lớn, lại bị một bé loli truy sát, nghĩ đến cũng thật xấu hổ.

“AI, mang hai người họ đi trước, tôi sẽ cản…”

“Xác nhận, Thiếu Tướng Hoài Nam, chúc may mắn.”

Chưa để Hoài Nam nói hết câu, hệ thống phản lực của AI đã rú còi, nhanh chóng cao chạy xa bay.

“…”

‘Được rồi, AI là của Trung Thành, nó đặt quan tâm tính mạng của Trung Thành lên trên hết, ta đã sớm biết, nhưng vì cái gì luôn có cảm giác như mình là con rơi bị vứt bỏ nhỉ !?’

Hoài Nam lệ rơi đầy mặt. Cảm thấy trái tim nhạy cảm có chút đau nhức.

Đối diện, Mặc Sương Vũ đã vào tầm bắn, hắn liền biến đau thương thành động lực, nghiến răng nhấc khẩu Air Gun Custom lên nã đạn.

Chẳng mong bắn rụng được đối phương, chỉ cần hãm phanh lại là được, hắn còn có thể theo phản lực kết hợp với thiết bị bay của Mobile Suit để kéo giãn khoảng cách. Nhưng mà trước mắt đột nhiên lóe sáng, Hoài Nam vừa giơ súng chưa kịp bắn liền hoảng hốt nghiêng đầu sang một bên.

Veoo…

Một thanh phi kiếm xẹt qua cổ hắn, kiếm khí sắc bén chém lên cổ giáp nghe chát chúa, giáp cổ ẩn ẩn đã có vết nứt, vùng thịt chỗ đó bị kiếm khí thẩm thấu thấy nhói đau. Hoài Nam vừa rên vừa chửi tục một tiếng. Còn chưa kịp vào trận thì chút nữa đã treo.

“Ồ, giáp thật cứng.” Mặc Sương Vũ thoáng ngạc nhiên, bộ giáp của Hoài Nam tốt hơn đám MS cô ta đã bắt được để nghiên cứu trước đây rất nhiều.

Mồ hôi lạnh chảy ra, Hoài Nam ráng kềm chế nỗi sợ hãi, vung súng lên bắn.

Choang choang choang.

Phi kiếm chém hụt đầu hắn lập tức đã bay về hộ chủ, nhẹ nhàng đánh văng mấy loạt đạn của Hoài Nam.

“Đậu xanh, thứ này nhanh như vậy !?”

Tốc độ Phi Kiếm của Kim Đan kỳ cao thủ gấp khoảng 4-5 lần tốc độ âm thanh, mặc dù đã có số liệu chi tiết, nhưng tận mắt đụng độ, hoàn toàn là khái niệm khác. Hồi tưởng lại trong trận chiến đầu tiên, khi giáp mặt với cao thủ Kim Đan kỳ lần đầu, mình cũng bị chém cho tý chết, Kim Đan hai cái chữ này, có vẻ gắn liền với không may rồi.

Mặc Sương Vũ tiếp lấy phi kiếm, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Hoài Nam giống như thấy cá trên thớt, tốc độ đẩy mạnh thoáng cái đã tiếp cận lấy hắn.

Gia tốc tới mức bạo không.

Linh lực của Mặc Sương Vũ là lấy phần dự trữ trong Kim Đan ra dùng, xung quanh chẳng có linh lực để bổ xung, bởi vậy không cần lãng phí dùng phi kiếm để làm gì. Mặc Sương Vũ đổi qua chế độ cận chiến, muốn tự tay chém chết Hoài Nam.

Chỉ là tốc độ chém của cô ta kém xa phi kiếm tự bay, Hoài Nam vừa vặn phản ứng kịp, lập tức cất súng dùng hai tay chập lại tiếp lấy, kẹp chặt lưỡi kiếm ở giữa.

“Ngươi cũng phiền thật đấy !!!”

Mặc Sương Vũ ngạc nhiên, nhưng lập tức vận chuyển linh lực lên thân kiếm, khiến nó tỏa ra linh khí bức người, kiếm khí xuyên qua lớp giáp khiến Hoài Nam rên lên một tiếng buông tay ra. Mặc Sương Vũ thừa thắng chém xuống, nào ngờ Hoài Nam vẫn còn có thể dùng nắm đấm đánh chệch lưỡi kiếm sang một bên, sau đó xoay người đá quét.

Lưỡi kiếm gọt đi giáp vai của kẻ địch, Mặc Sương Vũ lập tức biến chiêu muốn chém ngược lại, vừa đúng lúc bên tai có tiếng gió rít, cô ta liền xoay người, linh khí kéo gió về xung quanh nâng lên cơ thể nhẹ nhàng thoắt cái đã lướt qua cú đá quét của Hoài Nam. Mặc Sương Vũ xoay tròn xong lập tức trả lại một kiếm, lần này có linh lực quán chú, kiếm khí chắc chắn sẽ chém hắn thành hai nửa.

“RERA.”

Reiki Explosion Reative Armor – giáp phản ứng nổ linh lực, bất cứ quân nhân nào cũng được trang bị một bộ. Bộ giáp của Hoài Nam dĩ nhiên cũng có, hắn để dành chính là chờ lúc tuyệt cảnh mới xài.

Vùng nổ linh lực xua tan toàn bộ linh khí trên thân kiếm, biến nó thành một thanh kiếm thường trong khoảnh khắc, Hoài Nam lập tức tóm lấy thân kiếm, bẻ mạnh. Bộ giáp lúc này thể hiện ra lực lượng được nâng cấp mạnh mẽ của nó, bẻ phi kiếm như bẻ tăm.

Crop…

Mặc Sương Vũ tròn mắt nhìn thanh phi kiếm của mình thành phế vật, dù cô ta không phải kiếm tu nên phi kiếm chỉ là mặt hàng thổ phông, nhưng cũng không nên bị bẻ dễ dàng vậy chứ !?Vừa đúng lúc RERA tạo ra một vùng thổi văng linh lực khiến pháp thuật bay của cô ta bị nhiễu loạn, mặc dù chỉ tác dụng vài giây, nhưng cũng đủ để nắm đấm của Hoài Nam đánh thẳng qua hàng phòng ngự bằng đôi tay yếu ớt của Mặc Sương Vũ.

Bụp.

“Ọc…”

Linh quang tráo rất tốn linh khí, Mặc Sương Vũ vốn tự tin cũng liền không mở, liền ăn trọn cú đấm này vào bụng, lập tức mật xanh mật vàng cũng muốn ói ra. Kim Đan đang xoay tròn tạo năng lượng cũng bị một đấm này làm chấn động đình chỉ, Mặc Sương Vũ thất thần vì cơn đau, lập tức bị Hoài Nam xoay người đấm móc một cú nữa.

Bốp.

“Á….”

Thiếu nữ thấp bé nhẹ cân lập tức bị gã thanh niên trưởng thành mặc giáp đấm văng lên trời.

“Quả là loli, kinh nghiệm chiến đấu tệ quá !”

Hoài Nam muốn truy kích, lập tức phát hiện trên ngực mình từ lúc nào đã dán hai lá bùa. Là lúc hắn lao vào đấm Mặc Sương Vũ, cô ta đã thuận tay dán lên.

“Phong lôi phù, bạo.”

Mặc Sương Vũ cảm giác hàm dưới của mình đã bị đánh nứt, mở miệng đọc khẩu quyết thôi cũng đau muốn rụng hàm, thế nhưng chẳng cản trở cô ta dẫn nổ hai lá bùa.

Bùm bùm bùm.

“Á á á…”

Lập tức đến lượt Hoài Nam kêu thảm.

Phong lôi phù này chẳng kém hơn quả lưu đạn công nghệ cao là mấy, giáp của hắn vốn có thể chịu được phi kiếm của Kim Đan kỳ chém cũng đành nổ vụn. Còn may bộ đồ bên trong hắn mặc cũng là một loại giáp mềm nữa, thế nhưng giáp ngực nổ tung và chấn động cũng khiến nội tạng hắn lộn tùng phèo, cộng thêm thương thế trước đó, Hoài Nam đầu váng mắt hoa, vừa phun máu vừa muốn hôn mê. Trước đó hắn còn đã bị bỏng nặng, lúc này thật sự là thương càng thêm thương, muốn cúp điện.

Ở phía trên, Mặc Sương Vũ đã thoát khỏi tác động của RERA, vừa vặn lấy ra một con dao nhỏ, dùng pháp thuật gió lại lao tới bên cạnh hắn, nhắm chuẩn vị trí trái tim của hắn đâm mạnh xuống. Kim đan vẫn còn đang bị một đấm vừa rồi khiến chấn động làm vận chuyển không thuận, đành phải cận chiến tiếp.

Hoài Nam giãy dụa muốn xoay người nhưng vô lực, đành chết lặng nhìn lưỡi dao cắm vào người hắn qua vùng giáp bị nổ tung.

Đúng lúc này, một luồng sáng bọc trong sấm sét đánh tới, vừa vặn đánh bay con dao của Mặc Sương Vũ, khiến cô ta mất đà, lao thằng vào Hoài Nam với tay không tấc sắt, lập tức cũng bị đụng cho đầu váng mắt hoa.

Hoài Nam cũng chẳng dễ chịu, hắn vốn đã xây xẩm, lại bị đụng thêm cú này, lập tức xương cốt muốn rời ra, nhưng cơn đau cũng khiến hắn thanh tỉnh lại một chút.

Liếc mắt qua, từ khoang điều khiển mở rộng của AI, Trung Thành nửa nằm nửa ngồi ở tít xa, vừa thở dốc vừa chống khẩu súng bắn tỉa TIMI gật gật đầu, thân ảnh dần dần bị AI mang đi biến mất tích.

‘Người này vẫn còn hoạt động được sao !?’ Hoài Nam đã hỏi qua thể trạng của Trung Thành, vốn biết thương thế của hắn đã tới mức nào, chỉ còn kém chút nữa là treo…

Vậy mà vẫn còn bắn tỉa được !?

Sống còn dai hơn gián vậy !?

Không, cái quan trọng là… “Đậu má AI, ngươi nói chỉ còn một khẩu Air gun thôi mà !?” Gặp quỷ rồi, GMS cũng biết lừa người…

Mặc Sương Vũ cũng nhìn ra đứa đã phá hỏng chuyện tốt của mình, lập tức nghiến răng nghiến lợi. Lại là con Thiết Khôi Lỗi màu xanh trắng đáng ghét này, ta sẽ…. a…

Mặc Sương Vũ muốn phi hành đuổi theo AI lập tức phát hiện mình không nhúc nhích được.

Hai bên giáp tay của Hoài Nam vẫn còn, hắn đang điều khiển nó ôm chặt lấy cô ta. Mặc dù cảm thấy bị một con GMS lừa đảo, Hoài Nam hận đến ngứa răng, nhưng hắn rất giỏi biến đau thương thành sức mạnh… ừm, là giận cá chém thớt. Mặc Sương Vũ ở gần hắn nhất lập tức kéo lại tất cả điểm thù hận.

Tựa vào ngực gã đàn ông nào đó mình không quen là việc các thiếu nữ cực kỳ chán ghét, nhất là khi chỗ đó toàn mùi máu, mùi thuốc súng, cháy khét và mùi mồ hôi hỗn hợp, Mặc Sương Vũ theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng Hoài Nam ôm cô ta cực chặt, thậm chí còn siết chặt lại, khiến bộ xương nhỏ nhắn của Mặc Sương Vũ muốn nứt ra.

“Ngươi làm gì !?” Mặc Sương Vũ rên một tiếng, khối sắt này vậy mà thật mạnh, cô ta đau muốn ngừng thở.

“Ôm chết ngươi !” Hoài Nam nghiến răng.

“Ngu ngốc, chờ Kim đan của ta hồi phục ta sẽ…”

Mặc Sương Vũ đang nói lập tức ngừng lại, bởi cô ta phát hiện bọn họ đang di chuyển, mà còn rất nhanh, thẳng hướng vùng giao tranh giữa Ren và Đạm Băng Băng.

“Ngươi điên rồi, muốn tự sát !?”

Vùng không gian chấn và vết nứt không gian chằng chịt, tuyệt đối là tử địa.

Hơn nữa phương hướng lao tới, còn đang có một vết rách không gian hé miệng cực kỳ lớn, lực hút cũng vô cùng đáng sợ.

Hoài Nam ôm chặt lấy Mặc Sương Vũ không cho cô ta chạy, vốn bọn họ đã chơi rượt đuổi ở sát biên giới của vùng giao tranh, lúc này cố ý một chút là bay tới, nghe thấy vậy cười lạnh:

“Tự sát con bà ngươi, đi chết đi !”

Lập tức Hoài Nam ngừng bay, buông tay, theo quán tính hất văng Mặc Sương Vũ vào vùng không gian chấn.

“Không không khôn… ngừng lại… phong tường thuật !!”

Mặc Sương Vũ kinh hoảng, lập tức liều mạng dù có tổn thương kim đan cũng muốn ép nó phải phát động pháp thuật gió, ổn định lại thân thể ngay trước vùng hút của vết nứt.

Còn chưa kịp thở phào thì vừa thấy Hoài Nam đã lấy ra khẩu Air Gun Custom, lạnh lùng cười cười nhắm vào trán cô ta, bóp cò.

“Khoan !!”

Mặc Sương Vũ tuyệt vọng liều mạng gọi ra pháp thuật…

Bốp.

Viên đạn không khí chuẩn xác bắn vào giữa trán Mặc Sương Vũ, khả năng ngắm bắn của Hoài Nam có tệ đến đâu, cự ly này cũng khó mà trượt được, lập tức lực lượng trùng kích đánh Mặc Sương Vũ bật ngửa đầu, văng về phía sau, rơi vào vùng hút của vết rách không gian, lúc này mọi thứ đều đã không thể nghịch chuyển.

Hoài Nam, thở ra một hơi, cũng chẳng nhìn, lập tức xoay người muốn chạy đi, đám lâu la của Mặc Sương Vũ vẫn còn đang dí sát phía sau đấy, bọn họ giao thủ mới được có 30 giây mà thôi, còn kéo chút nữa, hắn sẽ bị bắt sống.

Đang chuẩn bị gia tốc, Hoài Nam cảm giấy có gì đó không đúng.

Ừm, chân… cảm giác có thứ gì đó mềm mềm quấn lấy.

Kinh hoàng quay đầu lại, Mặc Sương vũ một tay ôm cái trán đang rỉ máu trên cặp mắt kính đã vỡ vụn, một tay nắm chặt cái thắt lưng lụa của mình, vạt áo không có thắt lưng buộc chặt, như bộ kimono lỏng lẻo bay ra tứ tung, để lộ ra thân hình nhỏ nhắn mảnh khảnh bên trong.

“Eeee, loli, bé lộ hàng kìa !!” Hoài Nam cười khan.

Mặc Sương Vũ cười thảm, lập tức kết thúc đoạn pháp thuật mình vừa liều mạng niệm ra.

“Tiên xà thuật.”

Kéo.

“Không !!!!” Hoài Nam kêu gào thảm thiết, muốn bay ngược lại. Nhưng cái dây lưng lụa được Tiên xà thuật ngưng thực như một con rắn bám dai dẳng, hắn dùng khẩu Airgun nã đạn vào đó trong tuyệt vọng cũng không làm nó si nhê, liền bị kéo ngược về phía sau.

Vết rách không gian tham lam mở lớn miệng, hút lấy cả hai người, vừa vặn nuốt ực một cái rồi mới thong thả biến mất.

Lúc này đám lâu la của Mặc Sương Vũ mới đuổi tới, chỉ vừa vặn nhìn thấy nó tan biến, không ai dám vào vùng không gian chấn đó mà cứu người cả, mà cũng đã quá muộn rồi.

Cả đám nghĩ đến sự coi trọng của các trưởng lão với Mặc Sương Vũ, lập tức tâm tư tự sát cũng đã có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện