“Công nghệ của Thần tộc à !?”

Robert vừa nói vừa nhìn mấy mảnh giáp được các nhân viên kỹ thuật cẩn thận lắp lên người mình, chốc chốc lại có người ngẩng đầu hỏi hắn xem khớp nối có vấn đề gì không, cảm giác có thoải mái không, vừa ngáp vừa trả lời cũng phiền lắm.

Nhân viên kỹ thuật vừa rà soát toàn thân hắn một hồi, thiếu chút nữa thì thằng nhỏ cũng kiểm tra qua, vừa thuận miệng trả lời:

“Phải, kháng thần chiến ba mươi năm năm trước để lại rất nhiều di sản thần tộc, loại áo giáp này chính là một trong số đó. Hình như Thần Tộc gọi nó là Thánh y chòm sao, ý là người bình thường mặc nó vào cũng sẽ có được sức mạnh tiếp cận thần thánh. Nó sắp xếp lại hệ thống tế bào cấu tạo lên cơ thể con người thành một mô hình vũ trụ thu nhỏ, sau đó sử dụng sức lực nguyên thủy nhất của chúng là làm chất dẫn đốt, tạo ra các vụ nổ liên tục trong những tiểu vũ trụ này, sản sinh ra năng lượng cực lớn. Nếu một bà già mặc nó lên, bà ta có thể nhấc bổng một chiếc xe hai tấn đấy.”

“Kiểu như tháo bỏ giới hạn cơ thể đúng không !?” Robert ve ve cằm hỏi.

“Kết quả tương đồng, nhưng nguyên lý không giống. Với bộ giáp này, chỉ cần ngài đủ tỉnh táo để gây ra chuỗi vụ nổ trong tiểu vũ trụ liên tục, ngài sẽ có được sức mạnh vô hạn. Hoàn toàn không bị giới hạn bởi công năng cơ thể. Tất nhiên mỗi lần nổ đều rất đau đớn đấy, kết quả thực nghiệm cho thấy chỉ cần bùng nổ liên tục 6 đoạn, cũng tức là đẩy sức mạnh cơ bản lên gấp 64 lần, tất cả các chiến sĩ đều vì không thể tái cấu trúc lại tế bào sau khi nổ mạnh, biến thành một bãi nước bầy nhầy. Chung quy lại cũng là cần có ý thức tỉnh táo, hoặc nói theo kiểu thanh niên bây giờ, là cần sức mạnh niềm tin trèo chống. Có niềm tin là có tất cả, không niềm tin là không có gì.”

Claude đứng bên cạnh cũng đang được một chị nhân viên kỹ thuật xinh xắn nắn nót tỉ mỉ cài từng mảnh giáp lên người, vốn còn đang đỏ mặt tận hưởng, nghe thấy đoạn hội thoại này cũng tái mặt:

“Tại sao lúc thực nghiệm tôi đẩy sức mạnh lên 128 lần vẫn không thấy có dấu hiệu gì bất ổn !?”

“Những người sử dụng được sức mạnh cube và có siêu năng lực như các ngài đều là tài nguyên quốc gia, chúng tôi không có nhiều số liệu thực nghiệm cho lắm, nhưng với khả năng sử dụng được 7% sức mạnh cube như ngài Robert và 8% sức mạnh cube như ngài, cực hạn bùng nổ có lẽ là khoảng 9 đoạn, đẩy trị số sức mạnh cơ bản lên khoảng 512 lần mới có nguy cơ thành bãi nước. Phía bên ngoài toàn là kim đan kỳ đang chiến đấu, về cơ bản, sức mạnh của các ngài cũng không yếu hơn một tu chân giả trúc cơ kỳ là bao, chỉ cần bùng nổ 6 đoạn là đã thừa thắng rồi, các ngài là mẫu thử nghiệm quý giá, chúng tôi sẽ không để các ngài mạo hiểm như vậy, xin đừng lo lắng quá.”

Robert cười đáp:

“Hiểu biết tỉ mỉ quá nhỉ !? Cậu tên gì vậy !?”

Gã nhân viên này ngẩng mặt lên cười hiền lành, tháo chiếc mũ phớt trên đầu xuống, đẩy đẩy lại gọng kính đưa tay ra:

“Sĩ quan bão dưỡng cấp 1, Kim Ji Song, hân hạnh được gặp.”

“Kim Ji Song !? Hừm, nghe có vẻ quen quen.”

“Thiên tài kỹ thuật MS của Hàn Quốc, Kim Ji Jine là chị tôi, có lẽ ngài đã gặp qua chị ấy trên thực nghiệm đảo.”

Robert sực nhớ ra, cười nham nhở:

“À, gặp trên thực nghiệm đảo thì chưa, nhưng chị chú từng nằm trong danh sách cưa cẩm thời trai trẻ của anh đấy.”

Nụ cười trên mặt Kim Ji Song cứng lại. Cái bắt tay thân thiện cũng rụt về. Nhưng vẫn tận chức nhắc nhở nốt:

“À nhân tiện, bộ giáp có chức năng kích hoạt bằng giọng nói, ngài có thể thiết lập lại, mật khẩu kích hoạt chuỗi bùng nổ mặc định là...”

Nói đến đây, lại có vẻ hơi ngập ngừng với ngại ngùng.

“Là gì thế !?” Claude ngớ ngẩn hỏi.

Kim Ji Song hít vào một hơi, rồi đột nhiên cao giọng nói dõng rạc:

“Cháy lên đi, tiểu vũ trụ của ta.”

Robert đen mặt lại hỏi:

“Đứa nào nghĩ ra vậy !?”

Kim Ji Song xoa mồ hôi trán đáp:

“Ngài thông cảm, nhân viên thiết kế độ này xem anime quá nhiều ạ. Nhưng không phải câu đó hét lên rất có khí thế sao !? Cháy lên đi...”

Robert: “Ta cũng muốn bùng cháy rồi đây.”

...

“Làm ăn chậm chạp quá, sao lúc này còn chưa tới nữa.”

Hoài Nam vừa nhìn đồng hồ vừa lẩm bẩm. Hắn vừa đáp xuống một không hạm khác, cái này là cái thứ ba rồi, đám Kim đan kỳ cứ nhìn thấy Shen Jian bên cạnh hắn là như hổ đói nhìn thấy mồi, bất kể sống chết lao tới đây liều mạng, đã giết năm tên rồi mà vẫn cứ như thiêu thân lao đến. Mấy cái không hạm hắn đáp xuống trước đó đều bị hủy cả. Thành thật xin lỗi mấy đồng chí lái tàu. Khẩu Air Gun của hắn cũng đã bị một làn kiếm khí chấn nát, lựu đạn bên hông đã dùng sạch, có thể nói bây giờ hắn như một thiếu nữ khỏa thân, tay không tấc sắt giữa bầy lang sói.

Shen Jian bên cạnh hắn cũng đang thở dốc mấy lượt, liên tục đánh với năm tu chân giả kim đan kỳ cũng khiến hắn mệt muốn thổ huyết, nhất là còn phải phân tâm bảo vệ gã cấp trên quái gở này nữa. Đã biết để hắn ra tay sẽ hấp dẫn đám tu chân giả khác mò đến, vậy còn cố đấm ăn xôi sai hắn đi bắn lén người ta làm gì !? Vừa nghĩ như vậy, mệnh lệnh tiếp theo lại được truyền tới:

“Shen Jian, thấy gã tiên nhân mặc giáp đỏ điều khiển ba lưỡi đao lửa xoáy xoáy kia không !? Nhìn màu mè thấy ghét, bắn rụng hắn đi.”

Shen Jian chần chừ không bắn, Hoài Nam thấy vậy kỳ quái hỏi:

“Sao thế !?”

“Anh phải biết nếu tôi bắn cú này nữa, chỉ sợ sức lực mang anh nhảy sang không hạm khác cũng không còn, nếu tiếp tục có tu chân giả kim đan kỳ bị hấp dẫn tới nữa, chúng ta chết chắc đấy.”

“Haha, cậu sợ chết à !?”

Shen Jian lắc đầu:

“Không phải, nhưng nhiệm vụ của tôi là bảo đảm an toàn cho anh. Không phải chú tâm giết chóc trên chiến dịch mở màn này.”

Hoài Nam gãi gãi đầu nói với vẻ ái ngại:

“Thành thật xin lỗi đã làm phiền cậu, nhưng mà, cứ bắn đi.”

Shen Jian nhìn gã cấp trên mới gặp nửa ngày này, bộ dáng cợt nhả hay cười đã thu liễm lại hoàn toàn, rốt cuộc không hiểu hắn uống nhầm thuốc gì. Nhưng lệnh là lệnh, đã là quân nhân thì phải nghe theo, hắn lại giương cung lên bắn liền ba mũi.

Có lẽ không cần phải giữ sức nữa vì đằng nào bắn xong cũng sẽ hụt hơi, ba mũi tên này ngoại trừ uy lực khủng bố ra, bất kể kỹ thuật, tốc độ góc bắn đều thuộc vào hàng âm đôc tinh chuẩn nhất, gã cao thủ kim đan kỳ kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị bắn thành mạt vụt, dư thế mũi tên không giảm, tiếp tục xuyên qua hai gã cao thủ khác sau lưng hắn, ba người chỉ kịp có một tiếng kêu thảm, tất cả đã hồn phi phách tán.

“Bắn chuẩn lắm, chắc cậu cũng nhìn ra rồi, gã này và mấy gã nữa đang có dấu hiệu liên kết, chắc là định tổ hợp lại làm thành cái trận pháp gì gì đó. Tôi đã đọc qua tài liệu, trận pháp tiên giới một khi hình thành trên chiến trường thì không có cái nào tốt lành cả. Dù đây mới là trận chiến mở đầu, đám thiết bị cơ giới chúng ta được sử dụng đều chỉ là rác thải từ thời kháng thần chiến, mục đích để lấy tư liệu là chính, nhưng bên trong đều có người lái đấy, chết nhiều là không tốt.”

Hoài Nam cất ống nhòm đi, nói với giọng tán thưởng.

“Làm tốt lắm, khi nãy tôi hỏi cậu có sợ chết không, thực ra chính tôi mới đang sợ muốn chết. Tôi có cái tật xấu là rất sợ chết, sợ lắm, nhưng càng sợ hơn khi thấy đồng bào chết trước mắt mình. Được rồi, nói nhảm thế thôi, hình như có mấy gã đang xông về phía này kìa... má ơi, cứu con.”

Nói rồi mặc kệ Shen Jian đang ngẩn người đứng đó, Hoài Nam chạy ra chỗ khoang lái của không hạm, liều mạng đập đập lên cửa kính, vội vàng hét lớn:

“Thuyền trưởng, quay đầu tầu, quay đầu mau, chết cả đám bây giờ. Mà thôi, chắc không kịp, có thiết bị vận chuyển cấp tốc nào không !? Cho tôi lên, tôi là sĩ quan cao cấp...”

Quá trễ, từ xa đã có tiếng thét gào phẫn nộ:

“Tu chân giả lại phục vụ dưới trướng phàm nhân, không biết xấu hổ, ta diệt ngươi.”

Hoài Nam kinh hãi quay đầu lại:

“Ta xxx, Kim đan hậu kỳ, nhanh quá vậy !? Shen Jian, lệnh đây, chú nhảy sang tàu khác đi, đừng lo cho anh.”

Mệnh lệnh được ra gấp gáp này đánh thức Shen Jian trong cơn ngớ ngẩn tỉnh lại, hiểu được đầu cua tai nheo, hắn giận lắm, vừa nhảy sang tàu khác vừa giơ ngón giữa với cấp trên. Vậy mà vừa rồi mình còn kính trọng hắn mất mấy giây, hóa ra tính cả rồi, thật mất mặt, bị hắn quay như dế, dùng xong là ném đi ngay. Cái loại tiểu nhân này...

Hoài Nam chỉ cười giả lả, Shen Jian vừa nhảy sang chỗ khác thì mấy gã tiên nhân kia cũng như mèo chạy theo mỡ, cả đám rẽ hướng chạy theo ngay, quả là lực hấp dẫn của hot boy. Hơn nữa không phải mang theo gánh nặng như hắn, Shen Jian chạy nhanh hơn hẳn. Mình quả là có con mắt nhìn người, cố lên bạn Shen Jian, mình tin tưởng bạn lắm, Hoài Nam đắc ý thầm nghĩ.

Đột ngột sau lưng có cảm giác nguy cơ tràn ngập, bản năng của người sợ chết cảnh báo Hoài Nam mãnh liệt, thân thể đưa ra hành động trước cả khi bộ não kịp suy nghĩ để trốn chết. Hoài Nam nhảy tới trước, lăn lông lốc vài vòng rồi lảo đảo đứng dậy nhìn lại, từ trên trời rơi xuống một thanh phi kiếm cổ phác, mang theo những cơn gió sắc bén gia trì, nhẹ nhàng cưa đôi cả không hạm từ chỗ hắn vừa đứng.

Nửa không hạm chỗ Hoài Nam đứng bị cắt rời ra, còn may chưa trúng động cơ nên nó chưa nổ, giống như một mặt sàn bằng phẳng bị ném ra khỏi tòa nhà cao tầng, Hoài Nam đứng trên đó không có cảm giác chao đảo gì cả, một kiếm sắc bén đến mức này đủ khiến kinh hãi thế tục.

Gã tiên nhân điều khiển phi kiếm nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Hoài Nam, máy đo trên người phát ra mấy mã cảnh báo, Hoài Nam buồn bực, lại là Kim đan hậu kỳ, từ khi nào đám này như rau ngoài chợ thế kia. Nếu so chức vị, kim đan hậu kỳ ở tiên giới tương đương một gã quản lý cửa hàng tại trái đất đấy, cũng có địa vị xã hội lắm chứ không đùa, trong một ngày bị năm sáu tên như vậy truy sát, chỉ có thể trách cuộc đời quá tươi đẹp.

“Bần đạo Vô Nhai tử, người Thiên Hồng phái, danh phái thứ tư ở nhất cảnh thiên. Bần đạo quan sát ngươi và đạo hữu kim đan kỳ trẻ tuổi kia đã lâu, rất lấy làm kinh ngạc. Tại sao ngươi có thể nhìn ra mắt trận mơ hồ giữa ba ngàn cao thủ kim đan kỳ như vậy, mỗi người ngươi sai thiếu niên kia giết đều là mắt trận bọn ta ẩn giấu, bọn họ bị giết thì trận pháp đều tan rã ngay, không có cách nào để phát huy chiến lực thật sự của mỗi người trong loạn chiến cả. Chỉ mình hai người đã phá hoại hơn 30% chiến lực tổng thể của bọn ta. Các người đều còn rất trẻ như vậy, thật sự rất đáng sợ đấy.”

Tay đạo sĩ này không ngờ còn có hứng thú đứng đó tán dóc, càng hay. Hoài Nam buông khẩu súng tự động mới vơ đại được ở thành không hạm xuống, bày tỏ mình không có địch ý, léng phéng khiến đối phương đốt cháy giai đoạn, chém trước nói sau thì phiền toái lắm. Chắc là không chết được đâu, nhưng bị thương thì hẳn rồi, sau này khó lấy vợ lắm.

“A ha ha, vị lão thần tiên này quá khen, cháu đây tùy tiện chỉ bừa cũng trúng được một hai cụ làm mắt trận, cái này chắc là ăn rùa đó. À, nói theo ngôn ngữ tiên giới thì đây là vấn đề nhân phẩm, chắc do thường ngày ăn ở tốt nên được báo đáp đó mà.”

Vô Nhai tử cười lạnh:

“Xem ra ngươi căn bản vốn không hề muốn giao lưu. Cũng tốt, ta sẽ giết ngươi rồi thực hiện sưu hồn thuật, khai thác hết ký ức khi còn sống của ngươi. Vốn còn tôn trọng muốn cho ngươi còn một mảnh hồn để đầu thai, đến lúc này thì đừng trách ta nữa.”

Nói rồi biến mất.

Teleporter !?

Từ này lóe ra trong đầu Hoài Nam, hắn cũng biết là do tốc độ của lão quá nhanh, nhanh đến mức mình theo kịp nên mới sinh ra hiệu ứng biến mất như vậy, nhưng nghĩ nhảm lúc sống chết để phân tán sợ hãi đã thành một loại bản năng của hắn. Đồng thời lúc đó, hắn cũng ấn một nút bí mật trên thắt lưng của mình, chân thì liều mạng nhảy sang một bên.

Bùm.

Sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn, cả người giống như bị búa tạ đập vào, Hoài Nam bị đánh bay ra khỏi không hạm, nội tạng bị chấn động, phun ra mấy búng máu lớn.

Giáp tán xạ linh lực.

Kiếm khí của phi kiếm sắc ben vô cùng là do vô số hạt linh tử theo dòng linh lực truyền vào, kích hoạt phù văn công nghệ trên pháp bảo đó rồi phát tán ra dưới dạng lưỡi cưa công suất cực cao. Nếu như phát ra một luồng tín hiệu đủ để nhiễu loạn quá trình truyền linh lực đó, cũng giống như đặt cục nam châm lớn gần ti vi vậy, đường truyền sẽ xảy ra vấn đề trong phút chốc, trước khi cao thủ sử dụng linh lực kia ý thức được mà điều chỉnh lại.

Trong khoảnh khắc linh lực bị nhiễu loạn khiến cho phi kiếm mất đi làn kiếm khi sắc bén vốn có của nó, trong khoảng nửa giây, cú chém toàn lực của Vô Nhai Tử đã mất đi hiệu ứng kiếm khí vốn có thể cắt đôi cả chiến hạm của mình, nó chỉ còn là sức mạnh thuần túy của một người có lực tay gấp 30 lần phàm nhân. Vừa vặn nằm trong phạm vi Hoài Nam có thể chịu đựng được. Hơn nữa bộ trang phục hắn đang mặc được làm từ sợi cacbon cường lực, đủ để chịu được lực kéo vài tấn mà không rách, phi kiếm bình thường căn bản không thể cắt xuyên qua được nếu không có kiếm khí.

Bởi vậy hắn không bị cắt đôi, mà chỉ bị đánh bay, nhưng gãy vài cái xương là chuyện tất yếu. Bây giờ không nói gì đến phi kiếm, chỉ cần dùng nắm tay đánh thường, Vô Nhai Tử cũng có thể đập chết hắn.

Và tất nhiên lão không hề do dự khi chuẩn bị làm điều đó. Chỉ mất khoảng không phẩy mấy giây ngớ ngẩn vì phi kiếm không đạt được hiệu quả như ý muốn, Vô Nhai Tử đã lấy lại tinh thần, tiếp tục bay đến trước mặt Hoài Nam đang rơi tự do, nắm tay bọc trong một luồng sấm sét giáng xuống không lưu tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện