Trung Thành, Jodi và hơn bảy mươi gã phi công điều khiển GMS khác cảm thẩy bản thân như đang ở một chốn địa ngục.
Chỉ đứng nguyên một chỗ, vẫn có vô số tia sấm sét đánh tới, còn may lớp vỏ của GMS đều là vật liệu cách điện, mạch dùng cũng là mạch quang, không dễ gì bị đảo chiều hay biến áp, thế nhưng sét đánh mạnh mẽ cũng khiến vỏ giáp bọn họ đỏ lên, muốn nung chảy.
Chưa kể mây đen dưới chân, xuất hiện vô số cánh tay của quỷ đói dâng lên, muốn kéo bọn họ xuống vùng vân vụ đen kịt xoáy tròn bất tận bên dưới.
Khiên chắn năng lượng của GMS đồng loạt mở ra, cùng những tia sét thắp sáng một vùng tối tăm này.
Vùng trời dày đặc mây đen giống như không có điểm kết thúc, xung quanh ngoại trừ sấm sét và lệ quỷ âm hồn dưới chân, chỉ còn tám cánh cửa sáng ở tám phương lơ lửng.
Liên lạc của Trung Thành được chuyển trực tiếp cho Shen Jian, lúc này hắn bất đắc dĩ phải đóng vai trò một gã quân sư quạt mo. Dù sao người nhân giới với trận pháp cơ bản là mù đặc, chỉ có thể dùng man lực đi phá. Nhưng cái vùng mây đen điện tích vô tận này có cái gì để phá đâu.
“Trận bát quái luôn có một cửa là sinh lộ. Chỉ cần tìm ra sẽ gặp được tứ tượng, giết chết chúng, trận pháp sẽ giải.”
“Nếu chọn sai thì sao !?” Trung Thành cẩn thận hỏi lại.
“Khởi động nhiều sát cục hơn.”
“Vậy làm sao để chọn đúng !?”
“Đoán mò đi.”
“…”
Trung Thành lúc này bắt đầu hoài niệm đôi mắt Chân Lý của King. Chỉ cần liếc qua là có thể phá giải bất cứ loại cơ quan hay huyễn cảnh nào. Đáng tiếc là hắn không có. Trong Lục Đạo, người có thể mở cánh cổng chân lý chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà đều là cường giả tọa trấn một phương cả. Chẳng qua đến cấp bậc của bọn họ, muốn lấy lực phá xảo dễ như trở bàn tay, chắc sẽ không lâm vào khốn cảnh như mình bây giờ.
Bên trong điện đàm nghe thấy giọng của Jodi Bennette:
“Đã không biết cái nào chính xác, vậy chọn tất cả cùng lúc đi.”
“Cùng bay ra tám hướng !?”
“Mười người một hướng. Có khởi động sát cục chắc cũng cần thời gian gì đó, cái này đại khái giống như lăng mộ của các hoàng đế trung quốc cổ, chẳng qua là xúc động cơ quan mà thôi, dùng mạng người thí vào là được.” Jodi bình tĩnh nói.
“Vậy những người phát động cơ quan…”
“Cầu may thôi.”
“Dù sao chúng ta cũng rất khó sống nếu cứ đứng trong trận này, chi bằng dùng tính mạng này để làm chút gì đó.”
“Tôi không làm được, tôi chiến đấu để giúp mọi người sống sót chứ không phải để đem mọi người làm đá lót.” Trung Thành thẳng thắn đáp.
“Nhưng chúng tôi làm được.” Jodi vẫn bình tĩnh nói.
“Thiên chức của quân nhân là chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ của cậu là vượt qua đống hổ lốn này, giết chết chủ soái của đối phương. Nhiệm vụ của chúng tôi là hỗ trợ cậu, bất kể giá nào.”
Bên trong buồng lái của AI, vô số đoạn tin nhắn gửi tới, nội dung đều tương tự. Rõ ràng, khi nói với hắn, Jodi đã dùng đường dây công cộng. Tất cả mọi người trong quân đoàn đều nghe thấy được.
Không có thanh âm phản đối.
Tất cả tin nhắn đều thúc giục hắn tiến lên.
Cho dù tất cả bọn họ có đi chết, nhưng nếu Trung Thành không làm gì cả, không nhân cơ hội vượt qua sinh môn, bọn họ liên chết vô ích.
Đây cũng là một hồi thí quân.
Luôn cần đạt được một thứ gì đó, để có thể bàn giao lại…
Có lẽ bình tĩnh lại,rất nhiều người sẽ không tán đồng phương pháp làm bừa này, thế nhưng lúc này thời gian đã chẳng còn nhiều, biểu hiện của Trung Thành từ khi xuất chiến đến giờ đáng giá cho bọn họ hi vọng, hiệu ứng đám đông cũng cảm nhiễm, để bọn họ cảm thấy sinh mạng của mình có thể dùng một cách vinh quang.
Nếu có thời gian suy nghĩ, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người hối hận.
Chỉ là trên cuộc đời không có chữ nếu.
Ngay bây giờ, bất kể là do hiệu ứng đám đông cũng được, do tâm lý không ổn định cũng được, do hoàn cảnh và thời gian ép buộc cũng được, điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới, điều đầu tiên bọn họ muốn làm, là dùng tính mạng mình, để mở ra sinh môn, mở ra cánh cửa hi vọng.
Trung Thành trầm mặc liếc nhìn Jodi Bennette trên màn hình đối diện, đối phương trả lại hắn một ánh mắt giảo hoạt. Bất kể là lúc vá lưới hay lúc này, đối phương vẫn luôn biểu hiện ra khả năng khống chế quá tốt, cho dù là đám đông, cũng liền bị thao túng.
Người như vậy lại chấp nhận làm việc ở tuyến sau, giống như một bảo vệ ngầm trên tàu Angeregis.
Lại nghĩ đến AI được em gái giao cho mình.
Rất rõ ràng, Trung Thành đã ý thức được, mình chỉ là một mẫu vật được đặt vào vô số lớp bảo vệ. Bởi em gái, hay bởi cao tầng của Trường Sinh Đảo.
Hắn thở ra một hơi, liền nói:
“Nếu có thể trở về, tôi sẽ quay lại phòng giam đó, cuộc sống thế này… con mẹ nó, quá nhục nhã.”
Nụ cười trên môi Jodi thoáng ngừng lại một chút, chẳng qua chị gái tóc vàng này cũng là dạng người biết điều tiết cảm xúc rất tốt. Chỉ hơi hơi gật đầu:
“Vậy, cứ làm như thế đi.”
“Toàn quân, tiến lên.”
Lấy AI làm trung tâm, hơn bảy mươi chiếc GMS tỏa ra bốn phương tám hướng, lần lượt xông qua những cánh cửa sáng rực kia.
Rầm.
Người thứ nhất đụng vào cửa ánh sáng, lập tức xúc động đến mạch trận pháp bên trong, không gian liền xuất hiện mấy trăm ngàn luồng sét màu tím, mật độ năng lượng dày đặc khiếp người đánh xuống khắp nơi.
Bùm bùm bùm
Mười chiếc GMS đi phía sau, không chiếc nào thoát khỏi, lần lượt bị chấn vụn thành bột phấn.
Cánh cửa thứ hai phát động, trên bầu trời liền giáng xuống vô số thiên thạch rực lửa, chỉ là không còn ai để chết cả. Tất cả mọi người đã cùng lúc va chạm vào tám cánh cửa khác nhau. Đồng loạt phát động trận văn.
Lập tức, thiên thạch, khói độc, ác quỷ, kiếm khí, cực quang, thậm chí cả lỗ đen cũng đồng loạt mở ra, biến nơi này thành tử địa.
Bảy mươi chiếc GMS đồng loạt biến thành phấn vụn.
Duy chỉ có AI, được năm chiếc GMS hộ tống, cùng với Jodi tiến về cánh cửa cuối cùng không có dấu hiệu phát động cơ quan.
Tốc độ của bọn họ đã là gia tốc toàn lực, trên đường đụng phải vô số thứ công kích, lần lượt đều dùng nhân mạng bồi lấy.
Đến cuối cùng chỉ còn Jodi và Trung Thành thuận lợi vượt qua sinh môn.
Vỏ giáp của hai chiếc GMS cũng đã bị đánh bật nhiều chỗ, Trung Thành chỉ còn lại bốn khẩu pháo, lớp giáp ngoài dày đặc đã hoàn toàn vỡ vụn. Hắn từ một dải vũ trang như con nhím chưa được vài phút đã bị đánh về nguyên hình.
GMS của Jodi chỉ còn lại một cánh tay duy nhất, hai chân và một tay đều đã bị đánh vụn, còn may bộ phận phản lực đặt ở hông chưa hỏng, vẫn có thể lê lết bay đi.
Đứng ở bên trong Sinh môn, là Mặc Thời Võ.
Ông ta bay lơ lửng, chắp tay sau lưng dưới chân có bốn con ác thú đã dần thực thể hóa, nhe nanh múa vuốt.
Là người điều khiển trận pháp, dĩ nhiên ông ta cần phải ở trong trận, và Sinh môn là nơi an toàn nhất.
Những thứ này Shen Jian đều đã nói cho Trung Thành.
Hiện tại xác nhận, đều đúng.
Mặc Thời Võ nhìn thấy hai con Thiết Khôi Lỗi của phàm nhân xông vào sinh môn, bộ dáng cũng khá bất ngờ, nhưng rất nhanh liền vỗ trán cười cười nói:
“Phàm nhân đúng là phàm nhân, lại dùng cách ngu xuẩn như vậy để phá trận pháp !? Các ngươi nghĩ sinh môn là chỗ an toàn rồi !?”
Mặc Thời Võ vỗ võ đầu, cần cổ lắc lắc:
“Sai rồi, sai rồi. Sinh môn chẳng qua là nơi duy nhất không có cơ quan cuồng loạn công kích hết thảy, còn lại toàn bộ tinh hoa của trận pháp đều nằm ở đây, trên tứ tượng linh thú. Các ngươi nếu đã đến rồi, liền thử xem một chút đi.”
Dứt lời, thần thức phát động, bốn con ác thú như chó dữ được thả dây, đồng loạt lao lên, tốc độ vượt qua Mach 20, đã siêu việt hóa thần kỳ cao thủ.
Bùm bùm bùm bùm.
Bốn nòng pháo cùng phân biệt bắn ra bốn hướng, bức lùi cả bốn con quái thú. Tuy vậy thể chất của chúng nó mạnh hơn tu chân giả bình thường rất nhiều, đại pháo chiến hạm cũng không thể đánh hỏng.
Thế nhưng đã trì hoãn thành công.
Mặc Thời Võ trố mắt, tốc độ di chuyển của Tứ Tượng Linh Thú, chính ông ta còn không kịp nhìn nhận, cái gã ở dưới kia, làm thế nào…
Vừa thất thần, trước mặt đã có một bóng đen bao phủ.
Không có chậm trễ, giống như tin chắc Trung Thành có thể ngăn chặn tứ tượng thú, Jodi Bennette đã dùng toàn lực bay tới, giáng vào Mặc Thời Võ thanh quân đao hợp kim có lưỡi đao laze nóng bỏng.
“Lớn mật.”
Mặc Thời Võ quát lên một tiếng, linh lực toàn thân chấn động, linh quang tráo nhanh chóng thành hình, dễ dàng bức lui GMS của Jodi, phế luôn cánh tay cuối cùng của nó, đồng thời hất văng khối sắt nặng nề này về phía sau.
Tứ Tượng Thú cũng nhanh chóng nhào tới theo mệnh lệnh từ Thần Thức của Mặc Thời Võ, muốn xâu xé.
Nhưng bóng dáng chiếc GMS của Jodi vừa chìm xuống, AI của Trung Thành đã gỡ bỏ toàn bộ áo giáp và vũ khí trên người, biến hình thành một chiếc chiến cơ phản lực, dùng tốc độ siêu nhanh, chẳng hề kém Tứ tượng thú lao tới.
Uỳnh.
Mũi chiến cơ không hoa xảo chút nào, đâm thẳng vào linh quang tráo của Mặc Thời Võ.
“Ngu ngốc… còn chưa đủ…”
Mặc Thời Võ phát ra một tiếng chế nhạo, chợt ngừng lại, bởi vì khoang lái của AI bật mở ra, Trung Thành theo gia tốc cực đại của GMS còn quán tính chưa dứt, lại thêm lực dậm nhảy mà bật ra như một luồng sáng đỏ rực.
Ánh sáng từ thanh đao quân dụng có lưỡi Laze kéo dài.
Còn có ánh mắt từ đôi mắt đỏ hồng của Trung Thành.
Quá nhanh…
Đến khi Mặc Thời Võ kịp phản ứng, lưỡi đao đã chém lên linh quang tráo của ông ta.
Mặc Thời Võ không phải tiên nhân chiến đấu hệ, trái lại, ông ta thuộc về phe học giả, những thứ như chiến đấu cách ông ta rất xa vời, liền bị những cử động liều mạng liên tiếp này chấn động. Thế nhưng bộ não của một gã học giả cũng rất nhanh chóng tính ra, một đao này cũng chỉ như một kích toàn lực của tiểu bối Kim Đan kỳ mà thôi, còn chưa đủ….
Cực tốc đao pháp.
Choang choang choang.
Bắp thịt trên cánh tay Trung Thành rách toạc, bộ đồ phi hành được thiết kế chống lại lực xé rách khi chuyển động với tốc độ cao cũng không chịu nổi cường độ chấn động này, liền xương trắng cũng bị bóc ra ngoài, thế nhưng cánh tay cầm đao của Trung Thành vẫn nắm chặt.
Mặc Thời Võ khiếp hãi.
Thứ đao pháp kinh khủng, chỉ trong tích tắc gã này đã chém ra hơn một vạn đao, cùng vào một điểm, khiến Linh Quang tráo rạn nứt.
Nhưng chỉ trong một giây, cũng đủ cho ông ta phản ứng, Hóa Thần kỳ cao thủ chỉ cần niệm động, là pháp sinh, Linh Quang tráo lập tức được gia cố lại, ở bên cạnh xuất hiện hai lưỡi đao gió chém vào Trung Thành.
Hắn không né tránh, liền nhận lấy hai đao, máu thịt bầy nhầy, chút nữa bị chia làm hai nửa.
Cánh tay chỉ còn xương trắng vẫn vung lên.
Mặc Thời Võ tiếp tục niệm động pháp sinh.
Một luồng sét mạnh mẽ bổ tới chỗ Trung Thành.
Trung Thành là siêu năng lực gia hệ điện. Sét liền bị cải biến, bám vào lưỡi đao, chém vào Linh Quang Tráo một lần nữa.
Tia sét thẩm thấu theo linh tử, tràn qua linh quang tráo khiến Mặc Thời Võ tê liệt. Lại thất thần.
Trung Thành đổi tay cầm đao, Cực tốc đao pháp lại phát động. Chém ra một vạn đao nữa vào linh quang tráo mới kia.
Crac…
Linh quang tráo vỡ tan.
Mặc Thời Võ điên cuồng muốn tái dựng nó, nhưng sét đánh còn khiến ông ta thất thần thêm một giây.
Crac…
Lưỡi đao của Trung Thành cũng vỡ tan, hắn liều mạng trước khi nó hoàn toàn tan rã, quét một đường vào ngực Mặc Thời Võ rồi vô lực rơi xuống.
Mặc Thời Võ hoàn hồn, nhìn Trung Thành đã nửa mê nửa tỉnh rơi xuống dưới, mồ hôi lạnh ứa ra…
Một gã phàm nhân…
Trong vòng 2 giây…
Mọi thứ chỉ xảy ra trong vòng hai giây…
Chút nữa là đi đời nhà ma rồi.
Nhưng mà mình vẫn sống….
Mình vẫn sống….
Ha ha ha !!!!!!!!!!!!!!!
Mặc Thời Võ tìm được sự sống từ tay tử thần, ngẩng đầu cười lớn lối, cười sung sướng, cười đến mức ngoặt nghẹo… Hưng phấn rạo rực khắp toàn thân, ông ta nhìn gã lính nhân loại vừa ban phát cảm giác tử vong cho mình, thoáng có một tia bội phục. Người này đã toàn thân bầy nhầy máu thịt, rơi xuống như con diều đứt dây. Đây là tầng trời thứ tư, đại khái xác hắn sẽ rơi vĩnh viễn không ngừng đi, thế nhưng mà…
Hắn vậy mà còn chưa chết !? Mặc Thời Võ tiếp tục trợn mắt lên, ông ta còn nhìn thấy khóe môi Trung Thành còn mấp máy…
Từ khẩu hình, đọc ra được…
“Đã nói rồi mà…”
“Ta sẽ giết ngươi…”
“Claude…”
Nhói.
Mặc Thời Võ cảm giác trước ngực có một trận đau nhói khó hiểu, lập tức hốt hoảng nhìn xuống, từ vạt áo bị chém lúc nãy, không biết đào đâu ra một ngọn lửa màu lam, lúc này đã bám vào da thịt của ông ta.
“Cái gì… !?”
“Tam muội chân hỏa…”
“Từ khi nào !?”
Ký ức được thần thức cực mạnh duyệt lại một lần.
Dùng Thiết Khôi Lỗi tông thẳng đến, nhảy ra, chém một vạn đao, bị phong đao chém, bị sét đánh, cải biến tia sét vào lưỡi đao, đổi tay, chém một vạn đao nữa, phá linh quang tráo, phá đao, quét nhẹ qua người mình…
Một cái quét nhẹ kia.
Lưỡi đao rực sáng màu đỏ…
Che lấp đi một ngọn lửa màu lam cực nhỏ bám trên đó.
“Ta kháo….”
“Ngươi để tam muội chân hỏa bám lên thanh đao !?”
Mặc Thời Võ hốt hoảng muốn xé đi một miếng thịt trước ngực, nhưng tay chân còn bị những tia sét làm tê liệt, nhất thời cử động không thông, niệm động pháp sinh thì được, nhưng làm thế pháp thuật sẽ đánh lên người mình luôn, ông ta còn không khống chế pháp thuật tinh chuẩn được như vậy, pháp theo niệm hành, là đẳng cấp của Luyện Hư kỳ tu sĩ.
Ông ta không được.
Chỉ một giây do dự, tin tức từ Trung Thành chuyển qua bộ đàm đã đến tai Claude, gã này thở ra nhẹ nhàng, buông lỏng sự khống chế với Tam Muội chân hỏa, chuyển từ hư hỏa thành thực hỏa, lập tức ngọn lửa trên ngực Mặc Thời Võ bùng phát, biến lớn, bao trùm ông ta vào trong.
Claude quay sang nói với Robert:
“Chắc là kết thúc thật rồi.”
Sau đó lăn ra ngất xỉu.
Bốn con thú tứ tượng đang nhào tới chỗ Jodi Bennette cắn xé đột nhiên giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng nào đó, nhìn nhau chằm chằm rồi lao vào cắn xé nhau, bỏ qua chiếc GMS lúc này đã chẳng khác gì phế liệu, cùng với nữ phi công tóc vàng vóc dáng gợi cảm đã xác định táng thân cho quái bên trong.
Trung Thành vẫn rơi, tiễn hắn vào cơn hôn mê là tiếng la hét thê thảm của Mặc Thời Võ, tê tâm liệt phế, đau khổ quằn quại.
Cảm giác bị thiêu sống, hẳn là không dễ chịu đâu nhỉ.
Mà, lửa này không dập được đâu.
Chỉ đứng nguyên một chỗ, vẫn có vô số tia sấm sét đánh tới, còn may lớp vỏ của GMS đều là vật liệu cách điện, mạch dùng cũng là mạch quang, không dễ gì bị đảo chiều hay biến áp, thế nhưng sét đánh mạnh mẽ cũng khiến vỏ giáp bọn họ đỏ lên, muốn nung chảy.
Chưa kể mây đen dưới chân, xuất hiện vô số cánh tay của quỷ đói dâng lên, muốn kéo bọn họ xuống vùng vân vụ đen kịt xoáy tròn bất tận bên dưới.
Khiên chắn năng lượng của GMS đồng loạt mở ra, cùng những tia sét thắp sáng một vùng tối tăm này.
Vùng trời dày đặc mây đen giống như không có điểm kết thúc, xung quanh ngoại trừ sấm sét và lệ quỷ âm hồn dưới chân, chỉ còn tám cánh cửa sáng ở tám phương lơ lửng.
Liên lạc của Trung Thành được chuyển trực tiếp cho Shen Jian, lúc này hắn bất đắc dĩ phải đóng vai trò một gã quân sư quạt mo. Dù sao người nhân giới với trận pháp cơ bản là mù đặc, chỉ có thể dùng man lực đi phá. Nhưng cái vùng mây đen điện tích vô tận này có cái gì để phá đâu.
“Trận bát quái luôn có một cửa là sinh lộ. Chỉ cần tìm ra sẽ gặp được tứ tượng, giết chết chúng, trận pháp sẽ giải.”
“Nếu chọn sai thì sao !?” Trung Thành cẩn thận hỏi lại.
“Khởi động nhiều sát cục hơn.”
“Vậy làm sao để chọn đúng !?”
“Đoán mò đi.”
“…”
Trung Thành lúc này bắt đầu hoài niệm đôi mắt Chân Lý của King. Chỉ cần liếc qua là có thể phá giải bất cứ loại cơ quan hay huyễn cảnh nào. Đáng tiếc là hắn không có. Trong Lục Đạo, người có thể mở cánh cổng chân lý chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà đều là cường giả tọa trấn một phương cả. Chẳng qua đến cấp bậc của bọn họ, muốn lấy lực phá xảo dễ như trở bàn tay, chắc sẽ không lâm vào khốn cảnh như mình bây giờ.
Bên trong điện đàm nghe thấy giọng của Jodi Bennette:
“Đã không biết cái nào chính xác, vậy chọn tất cả cùng lúc đi.”
“Cùng bay ra tám hướng !?”
“Mười người một hướng. Có khởi động sát cục chắc cũng cần thời gian gì đó, cái này đại khái giống như lăng mộ của các hoàng đế trung quốc cổ, chẳng qua là xúc động cơ quan mà thôi, dùng mạng người thí vào là được.” Jodi bình tĩnh nói.
“Vậy những người phát động cơ quan…”
“Cầu may thôi.”
“Dù sao chúng ta cũng rất khó sống nếu cứ đứng trong trận này, chi bằng dùng tính mạng này để làm chút gì đó.”
“Tôi không làm được, tôi chiến đấu để giúp mọi người sống sót chứ không phải để đem mọi người làm đá lót.” Trung Thành thẳng thắn đáp.
“Nhưng chúng tôi làm được.” Jodi vẫn bình tĩnh nói.
“Thiên chức của quân nhân là chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ của cậu là vượt qua đống hổ lốn này, giết chết chủ soái của đối phương. Nhiệm vụ của chúng tôi là hỗ trợ cậu, bất kể giá nào.”
Bên trong buồng lái của AI, vô số đoạn tin nhắn gửi tới, nội dung đều tương tự. Rõ ràng, khi nói với hắn, Jodi đã dùng đường dây công cộng. Tất cả mọi người trong quân đoàn đều nghe thấy được.
Không có thanh âm phản đối.
Tất cả tin nhắn đều thúc giục hắn tiến lên.
Cho dù tất cả bọn họ có đi chết, nhưng nếu Trung Thành không làm gì cả, không nhân cơ hội vượt qua sinh môn, bọn họ liên chết vô ích.
Đây cũng là một hồi thí quân.
Luôn cần đạt được một thứ gì đó, để có thể bàn giao lại…
Có lẽ bình tĩnh lại,rất nhiều người sẽ không tán đồng phương pháp làm bừa này, thế nhưng lúc này thời gian đã chẳng còn nhiều, biểu hiện của Trung Thành từ khi xuất chiến đến giờ đáng giá cho bọn họ hi vọng, hiệu ứng đám đông cũng cảm nhiễm, để bọn họ cảm thấy sinh mạng của mình có thể dùng một cách vinh quang.
Nếu có thời gian suy nghĩ, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người hối hận.
Chỉ là trên cuộc đời không có chữ nếu.
Ngay bây giờ, bất kể là do hiệu ứng đám đông cũng được, do tâm lý không ổn định cũng được, do hoàn cảnh và thời gian ép buộc cũng được, điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới, điều đầu tiên bọn họ muốn làm, là dùng tính mạng mình, để mở ra sinh môn, mở ra cánh cửa hi vọng.
Trung Thành trầm mặc liếc nhìn Jodi Bennette trên màn hình đối diện, đối phương trả lại hắn một ánh mắt giảo hoạt. Bất kể là lúc vá lưới hay lúc này, đối phương vẫn luôn biểu hiện ra khả năng khống chế quá tốt, cho dù là đám đông, cũng liền bị thao túng.
Người như vậy lại chấp nhận làm việc ở tuyến sau, giống như một bảo vệ ngầm trên tàu Angeregis.
Lại nghĩ đến AI được em gái giao cho mình.
Rất rõ ràng, Trung Thành đã ý thức được, mình chỉ là một mẫu vật được đặt vào vô số lớp bảo vệ. Bởi em gái, hay bởi cao tầng của Trường Sinh Đảo.
Hắn thở ra một hơi, liền nói:
“Nếu có thể trở về, tôi sẽ quay lại phòng giam đó, cuộc sống thế này… con mẹ nó, quá nhục nhã.”
Nụ cười trên môi Jodi thoáng ngừng lại một chút, chẳng qua chị gái tóc vàng này cũng là dạng người biết điều tiết cảm xúc rất tốt. Chỉ hơi hơi gật đầu:
“Vậy, cứ làm như thế đi.”
“Toàn quân, tiến lên.”
Lấy AI làm trung tâm, hơn bảy mươi chiếc GMS tỏa ra bốn phương tám hướng, lần lượt xông qua những cánh cửa sáng rực kia.
Rầm.
Người thứ nhất đụng vào cửa ánh sáng, lập tức xúc động đến mạch trận pháp bên trong, không gian liền xuất hiện mấy trăm ngàn luồng sét màu tím, mật độ năng lượng dày đặc khiếp người đánh xuống khắp nơi.
Bùm bùm bùm
Mười chiếc GMS đi phía sau, không chiếc nào thoát khỏi, lần lượt bị chấn vụn thành bột phấn.
Cánh cửa thứ hai phát động, trên bầu trời liền giáng xuống vô số thiên thạch rực lửa, chỉ là không còn ai để chết cả. Tất cả mọi người đã cùng lúc va chạm vào tám cánh cửa khác nhau. Đồng loạt phát động trận văn.
Lập tức, thiên thạch, khói độc, ác quỷ, kiếm khí, cực quang, thậm chí cả lỗ đen cũng đồng loạt mở ra, biến nơi này thành tử địa.
Bảy mươi chiếc GMS đồng loạt biến thành phấn vụn.
Duy chỉ có AI, được năm chiếc GMS hộ tống, cùng với Jodi tiến về cánh cửa cuối cùng không có dấu hiệu phát động cơ quan.
Tốc độ của bọn họ đã là gia tốc toàn lực, trên đường đụng phải vô số thứ công kích, lần lượt đều dùng nhân mạng bồi lấy.
Đến cuối cùng chỉ còn Jodi và Trung Thành thuận lợi vượt qua sinh môn.
Vỏ giáp của hai chiếc GMS cũng đã bị đánh bật nhiều chỗ, Trung Thành chỉ còn lại bốn khẩu pháo, lớp giáp ngoài dày đặc đã hoàn toàn vỡ vụn. Hắn từ một dải vũ trang như con nhím chưa được vài phút đã bị đánh về nguyên hình.
GMS của Jodi chỉ còn lại một cánh tay duy nhất, hai chân và một tay đều đã bị đánh vụn, còn may bộ phận phản lực đặt ở hông chưa hỏng, vẫn có thể lê lết bay đi.
Đứng ở bên trong Sinh môn, là Mặc Thời Võ.
Ông ta bay lơ lửng, chắp tay sau lưng dưới chân có bốn con ác thú đã dần thực thể hóa, nhe nanh múa vuốt.
Là người điều khiển trận pháp, dĩ nhiên ông ta cần phải ở trong trận, và Sinh môn là nơi an toàn nhất.
Những thứ này Shen Jian đều đã nói cho Trung Thành.
Hiện tại xác nhận, đều đúng.
Mặc Thời Võ nhìn thấy hai con Thiết Khôi Lỗi của phàm nhân xông vào sinh môn, bộ dáng cũng khá bất ngờ, nhưng rất nhanh liền vỗ trán cười cười nói:
“Phàm nhân đúng là phàm nhân, lại dùng cách ngu xuẩn như vậy để phá trận pháp !? Các ngươi nghĩ sinh môn là chỗ an toàn rồi !?”
Mặc Thời Võ vỗ võ đầu, cần cổ lắc lắc:
“Sai rồi, sai rồi. Sinh môn chẳng qua là nơi duy nhất không có cơ quan cuồng loạn công kích hết thảy, còn lại toàn bộ tinh hoa của trận pháp đều nằm ở đây, trên tứ tượng linh thú. Các ngươi nếu đã đến rồi, liền thử xem một chút đi.”
Dứt lời, thần thức phát động, bốn con ác thú như chó dữ được thả dây, đồng loạt lao lên, tốc độ vượt qua Mach 20, đã siêu việt hóa thần kỳ cao thủ.
Bùm bùm bùm bùm.
Bốn nòng pháo cùng phân biệt bắn ra bốn hướng, bức lùi cả bốn con quái thú. Tuy vậy thể chất của chúng nó mạnh hơn tu chân giả bình thường rất nhiều, đại pháo chiến hạm cũng không thể đánh hỏng.
Thế nhưng đã trì hoãn thành công.
Mặc Thời Võ trố mắt, tốc độ di chuyển của Tứ Tượng Linh Thú, chính ông ta còn không kịp nhìn nhận, cái gã ở dưới kia, làm thế nào…
Vừa thất thần, trước mặt đã có một bóng đen bao phủ.
Không có chậm trễ, giống như tin chắc Trung Thành có thể ngăn chặn tứ tượng thú, Jodi Bennette đã dùng toàn lực bay tới, giáng vào Mặc Thời Võ thanh quân đao hợp kim có lưỡi đao laze nóng bỏng.
“Lớn mật.”
Mặc Thời Võ quát lên một tiếng, linh lực toàn thân chấn động, linh quang tráo nhanh chóng thành hình, dễ dàng bức lui GMS của Jodi, phế luôn cánh tay cuối cùng của nó, đồng thời hất văng khối sắt nặng nề này về phía sau.
Tứ Tượng Thú cũng nhanh chóng nhào tới theo mệnh lệnh từ Thần Thức của Mặc Thời Võ, muốn xâu xé.
Nhưng bóng dáng chiếc GMS của Jodi vừa chìm xuống, AI của Trung Thành đã gỡ bỏ toàn bộ áo giáp và vũ khí trên người, biến hình thành một chiếc chiến cơ phản lực, dùng tốc độ siêu nhanh, chẳng hề kém Tứ tượng thú lao tới.
Uỳnh.
Mũi chiến cơ không hoa xảo chút nào, đâm thẳng vào linh quang tráo của Mặc Thời Võ.
“Ngu ngốc… còn chưa đủ…”
Mặc Thời Võ phát ra một tiếng chế nhạo, chợt ngừng lại, bởi vì khoang lái của AI bật mở ra, Trung Thành theo gia tốc cực đại của GMS còn quán tính chưa dứt, lại thêm lực dậm nhảy mà bật ra như một luồng sáng đỏ rực.
Ánh sáng từ thanh đao quân dụng có lưỡi Laze kéo dài.
Còn có ánh mắt từ đôi mắt đỏ hồng của Trung Thành.
Quá nhanh…
Đến khi Mặc Thời Võ kịp phản ứng, lưỡi đao đã chém lên linh quang tráo của ông ta.
Mặc Thời Võ không phải tiên nhân chiến đấu hệ, trái lại, ông ta thuộc về phe học giả, những thứ như chiến đấu cách ông ta rất xa vời, liền bị những cử động liều mạng liên tiếp này chấn động. Thế nhưng bộ não của một gã học giả cũng rất nhanh chóng tính ra, một đao này cũng chỉ như một kích toàn lực của tiểu bối Kim Đan kỳ mà thôi, còn chưa đủ….
Cực tốc đao pháp.
Choang choang choang.
Bắp thịt trên cánh tay Trung Thành rách toạc, bộ đồ phi hành được thiết kế chống lại lực xé rách khi chuyển động với tốc độ cao cũng không chịu nổi cường độ chấn động này, liền xương trắng cũng bị bóc ra ngoài, thế nhưng cánh tay cầm đao của Trung Thành vẫn nắm chặt.
Mặc Thời Võ khiếp hãi.
Thứ đao pháp kinh khủng, chỉ trong tích tắc gã này đã chém ra hơn một vạn đao, cùng vào một điểm, khiến Linh Quang tráo rạn nứt.
Nhưng chỉ trong một giây, cũng đủ cho ông ta phản ứng, Hóa Thần kỳ cao thủ chỉ cần niệm động, là pháp sinh, Linh Quang tráo lập tức được gia cố lại, ở bên cạnh xuất hiện hai lưỡi đao gió chém vào Trung Thành.
Hắn không né tránh, liền nhận lấy hai đao, máu thịt bầy nhầy, chút nữa bị chia làm hai nửa.
Cánh tay chỉ còn xương trắng vẫn vung lên.
Mặc Thời Võ tiếp tục niệm động pháp sinh.
Một luồng sét mạnh mẽ bổ tới chỗ Trung Thành.
Trung Thành là siêu năng lực gia hệ điện. Sét liền bị cải biến, bám vào lưỡi đao, chém vào Linh Quang Tráo một lần nữa.
Tia sét thẩm thấu theo linh tử, tràn qua linh quang tráo khiến Mặc Thời Võ tê liệt. Lại thất thần.
Trung Thành đổi tay cầm đao, Cực tốc đao pháp lại phát động. Chém ra một vạn đao nữa vào linh quang tráo mới kia.
Crac…
Linh quang tráo vỡ tan.
Mặc Thời Võ điên cuồng muốn tái dựng nó, nhưng sét đánh còn khiến ông ta thất thần thêm một giây.
Crac…
Lưỡi đao của Trung Thành cũng vỡ tan, hắn liều mạng trước khi nó hoàn toàn tan rã, quét một đường vào ngực Mặc Thời Võ rồi vô lực rơi xuống.
Mặc Thời Võ hoàn hồn, nhìn Trung Thành đã nửa mê nửa tỉnh rơi xuống dưới, mồ hôi lạnh ứa ra…
Một gã phàm nhân…
Trong vòng 2 giây…
Mọi thứ chỉ xảy ra trong vòng hai giây…
Chút nữa là đi đời nhà ma rồi.
Nhưng mà mình vẫn sống….
Mình vẫn sống….
Ha ha ha !!!!!!!!!!!!!!!
Mặc Thời Võ tìm được sự sống từ tay tử thần, ngẩng đầu cười lớn lối, cười sung sướng, cười đến mức ngoặt nghẹo… Hưng phấn rạo rực khắp toàn thân, ông ta nhìn gã lính nhân loại vừa ban phát cảm giác tử vong cho mình, thoáng có một tia bội phục. Người này đã toàn thân bầy nhầy máu thịt, rơi xuống như con diều đứt dây. Đây là tầng trời thứ tư, đại khái xác hắn sẽ rơi vĩnh viễn không ngừng đi, thế nhưng mà…
Hắn vậy mà còn chưa chết !? Mặc Thời Võ tiếp tục trợn mắt lên, ông ta còn nhìn thấy khóe môi Trung Thành còn mấp máy…
Từ khẩu hình, đọc ra được…
“Đã nói rồi mà…”
“Ta sẽ giết ngươi…”
“Claude…”
Nhói.
Mặc Thời Võ cảm giác trước ngực có một trận đau nhói khó hiểu, lập tức hốt hoảng nhìn xuống, từ vạt áo bị chém lúc nãy, không biết đào đâu ra một ngọn lửa màu lam, lúc này đã bám vào da thịt của ông ta.
“Cái gì… !?”
“Tam muội chân hỏa…”
“Từ khi nào !?”
Ký ức được thần thức cực mạnh duyệt lại một lần.
Dùng Thiết Khôi Lỗi tông thẳng đến, nhảy ra, chém một vạn đao, bị phong đao chém, bị sét đánh, cải biến tia sét vào lưỡi đao, đổi tay, chém một vạn đao nữa, phá linh quang tráo, phá đao, quét nhẹ qua người mình…
Một cái quét nhẹ kia.
Lưỡi đao rực sáng màu đỏ…
Che lấp đi một ngọn lửa màu lam cực nhỏ bám trên đó.
“Ta kháo….”
“Ngươi để tam muội chân hỏa bám lên thanh đao !?”
Mặc Thời Võ hốt hoảng muốn xé đi một miếng thịt trước ngực, nhưng tay chân còn bị những tia sét làm tê liệt, nhất thời cử động không thông, niệm động pháp sinh thì được, nhưng làm thế pháp thuật sẽ đánh lên người mình luôn, ông ta còn không khống chế pháp thuật tinh chuẩn được như vậy, pháp theo niệm hành, là đẳng cấp của Luyện Hư kỳ tu sĩ.
Ông ta không được.
Chỉ một giây do dự, tin tức từ Trung Thành chuyển qua bộ đàm đã đến tai Claude, gã này thở ra nhẹ nhàng, buông lỏng sự khống chế với Tam Muội chân hỏa, chuyển từ hư hỏa thành thực hỏa, lập tức ngọn lửa trên ngực Mặc Thời Võ bùng phát, biến lớn, bao trùm ông ta vào trong.
Claude quay sang nói với Robert:
“Chắc là kết thúc thật rồi.”
Sau đó lăn ra ngất xỉu.
Bốn con thú tứ tượng đang nhào tới chỗ Jodi Bennette cắn xé đột nhiên giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng nào đó, nhìn nhau chằm chằm rồi lao vào cắn xé nhau, bỏ qua chiếc GMS lúc này đã chẳng khác gì phế liệu, cùng với nữ phi công tóc vàng vóc dáng gợi cảm đã xác định táng thân cho quái bên trong.
Trung Thành vẫn rơi, tiễn hắn vào cơn hôn mê là tiếng la hét thê thảm của Mặc Thời Võ, tê tâm liệt phế, đau khổ quằn quại.
Cảm giác bị thiêu sống, hẳn là không dễ chịu đâu nhỉ.
Mà, lửa này không dập được đâu.
Danh sách chương