“Làm quen một chút, dù chẳng còn được lâu nữa, nhưng ta không muốn ký ức cuối cùng của ngươi về ta lại giống như đám cerberus được Hades sản xuất hàng loạt kia. Từ khi trở thành Minh Ngục Khuyển của ma giới, ta gọi là Cecilia. Còn ngươi !?”

Chó ba đầu trong hình dáng cô gái nhìn hắn hỏi. Hoài Nam cũng gật đầu đáp rất tự nhiên:

“Rất hân hạnh gặp ngươi, Cecilia, ta là Nguyễn Hoài Nam, ngươi gọi là Hoài, hoặc gọi là Nam đều được, không quan trọng, dù sao cũng chẳng được mấy lần !! Haha.”

Cecilia đưa tay che trước miệng, Hoài Nam chỉ thấy một tiếng cười phiêu hốt:

“Kufufufu, vậy được rồi, Hoài Nam, về chuyện đánh cược trước đó ngươi nói, thật tình ta cũng không biết là ngươi cược đúng hay sai nữa, ta có nỡ giết ngươi hay không, hãy để chúng ta cùng thử xem vậy.”

Hoài Nam nhún vai, bộ dáng không sao cả:

“Tới đi.”



Hắc Ám khung thương khiến ma giới luôn chìm vào màn đêm đen kịt, nhưng ma vật ở đây vẫn sinh hoạt thoải mái như động thực vật dưới ánh sáng mặt trời. Hắc Ám khung thương chính là bầu trời chuẩn mực nhất với chúng. Ma vật có ma lực, đều có thể tự nhiên đi lại hít thở và trải rộng tầm nhìn dưới hắc ám khung thương. Trở thành ma tộc có cái lợi là tầm nhìn ban ngày hay ban đêm cũng chẳng khác gì nhau, mọi thứ đều chỉ chia thành hai mảng trắng và xám, cũng tương tự như trở thành tu chân giả không phải lo về vấn đề hít thở do linh khí tồn tại khắp nơi vậy.

Tầm nhìn của Hoài Nam bây giờ tốt hơn lúc hắn mới đến ma giới, còn phải thông qua lăng kính quét dựng hình ảnh lập thể không biết bao nhiêu lần. Cho dù một chiếc máy bay bay với vận tốc siêu âm, hắn vẫn có thể quan sát kỹ càng, cơ thể được ma lực cường hóa, còn cái đầu được linh trận Mặc Sương Vũ khắc vào giúp cải tiến tất cả các giác quan, có thể nói, Hoài Nam bây giờ có được thể chất của ma tộc, và cái đầu có thể vận dụng thần thức quét hình của tu chân giả.

Thế nhưng cho dù hệ thống thần thức của tiên nhân mạnh mẽ vô cùng, để bắt được chuyển động của Cecilia cũng vô cùng quá sức.

Trước mắt xuất hiện vô số tàn ảnh, hai ống tay áo rộng thùng thình kia uốn lượn như bươm bướm vỗ cánh khiến tầm nhìn nhiễu loạn, Hoài Nam tặc lưỡi, nhảy lùi về phía sau.

Mặt đất liên tục nổ tung, quyền kình của cô gái mang vóc dáng ma quỷ kia liên tục oanh tạc xuống, thể chất vượt trội mang theo sức phá hoại kinh khủng, Hoài Nam chẳng cần nghĩ cũng biết, chỉ cần trúng trực diện một quyền thôi, mình lập tức xong.

Cecilia trở về hình dạng thu nhỏ này là để làm chậm quá trình hủy diệt phân rã cơ thể, nhưng càng vận động mạnh, những quang điểm xuất hiện ngày càng dày đặc hơn, theo chuyển động siêu âm của hai người, cả một vùng đất trống đã lấp lánh những hạt sáng như đom đóm thắp sáng đêm đen.

Không biết là cố ý hay thực sự trọng thương, tốc độ di chuyển của Cecilia vẫn không nằm quá phản ứng của Hoài Nam, lần nào hắn tránh né cũng đều cảm thấy cố hết sức, nhưng liều mạng tránh ra, vẫn vừa vặn thoát đi kịp thời, cứ như một con chuột đang bị mèo vờn lấy.

“Kufufu, sao rồi !? Không phải ngươi thích đánh cược sao !? Đứng yên lại chịu một quyền của ta, nếu như ta thật sự không giết được ngươi, vậy tính là ngươi thắng rồi.”

Lại một quyền nữa sượt qua, mảng đất phía sau Hoài Nam nổ tung, khuôn mặt hắn bị quyền phong cắt qua đau rát, mấy sợi tóc bị thổi tung bay lả tả.

“Đánh cược là đánh cược, nhưng hoàn toàn giao phó vận mệnh cho người khác, chỉ có kẻ ngu mới làm.”

Hoài Nam khẽ cằn nhằn, đạp chân phóng tới, hắn cũng không phải chỉ né không, mặc dù biết công kích của mình với người ta còn chẳng bằng muỗi đốt, nhưng chỉ cần đấm được một cái hắn cũng thấy dễ chịu. Cũng giống như khi đánh với Lilith Ren với chiến lực áp đảo, dù biết chỉ là muỗi đốt inox, hắn cũng muốn toàn lực đấm ra một quyền, kết quả là khiến Lilith Ren phải đi phẫu thuật chỉnh hình. Hắn ôm tâm lý có chút u ám, cũng dùng toàn lực đấm tới lần này.

“Aha, nói vậy ngươi rất thông minh rồi.” Cecilia nghiêng người, nắm lấy cổ tay hắn vặn mạnh, Hoài Nam khẽ rên một tiếng, đạp chân tới, nào ngờ người ta đã nhảy lùi về phía sau, còn nhân tiện mang đi cánh tay của hắn.

Lực kéo quá mạnh, dễ dàng xé rách cơ thịt, trước khi cơ thể hắn bị kéo theo thì cánh tay đã rời ra.

Máu phun thành vòi, sắc mặt Hoài Nam trắng bệch, dù vậy vẫn ráng nhịn đau nói:

“Đó là đương nhiên, ngươi không nghĩ xem là ai dạy đám ma cây kia xếp hàng hợp tác, ta còn dạy chúng nó biết điểm danh đếm số nữa đấy, dù mất cả một tuần.”

“Ừm ừm.” Cecilia gật đầu tán dương, đưa cánh tay của Hoài Nam lên miệng, răng nanh cắm vào, dứt ra một mảng thịt lớn, nhai nuốt tại chỗ. Vừa đưa tay áo lau bớt vết máu đầy khóe miệng, vừa cười nói:

“Chiêu đó của ngươi thật khiến ta mở rộng tầm mắt, mấy ngàn năm ở lại đây, ngươi là người thú vị nhất ta gặp.”

Dù hình thể đã thu nhỏ thành một mỹ nhân, nhưng đừng quên bản chất bên trong vẫn là một ma vật thèm khát máu tươi và thịt. Cecilia chỉ mất vài giây đã gặm cái tay của Hoài Nam thành một mảng xương trắng, còn đưa xương ngón tay của hắn lên khóe miệng ngậm ngậm như điếu thuốc khoái hoạt.

“Cũng là người duy nhất ngươi gặp đi.” Hoài Nam nhìn cánh tay của mình lại bị ăn sống mà khóe mắt giật giật, miệng vẫn cười lạnh nói.

“Kufufufu, phải rồi.” Cecilia đem ống tay áo che miệng, dù tiếng cười giễu cợt này cũng khá dễ nghe, nhưng có vẻ cô ta không muốn cho ai thấy được răng nanh của mình khi cười. Quăng đi cánh tay của Hoài Nam, chỉ ngậm lại xương ngón tay của hắn, vừa cười vừa nói:

“Chỉ trong vòng một tháng, ta vừa có cảm giác vui mừng, vừa thấy được hi vọng, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ăn thịt của ngươi sẽ giúp ta ổn định thương thế, lại vừa thấy phẫn nộ, nhục nhã rồi tuyệt vọng. Một tháng ngươi đem đến cho ta, so với một ngàn năm còn đặc sắc hơn, ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây !?”

Cecilia nghiêng đầu, mái tóc xám bạc rũ xuống bập bồng như ánh lửa, cặp mắt nheo nheo sắc lạnh. HoàI Nam lập tức cảm thấy nguy hiểm, muốn lăn người tránh đòn, nhưng bên tai chỉ nghe thấy một tiếng:

“Trễ.”

Crac…

“A….”

Xương sống bị đánh nứt đôi, Hoài Nam hét thảm một tiếng, bay đi như con diều đứt dây, Cecilia với vận tốc cực nhanh xuất hiện sau lưng hắn, tùy tiện gõ một cái nhẹ nhàng lên lưng Hoài Nam, hắn liền đoạn xương toái cốt. Thực lực chênh lệch quá xa, đầu óc hay bất kể mưu kế tiểu xảo gì cũng đều vô dụng. 

Hai người lập tức đổi chỗ cho nhau, do Cecilia xuất hiện ngay sau lưng Hoài Nam và đánh hắn bay đi, Hoài Nam liền văng tới vị trí cũ của cô ta trước đó, hắn lập tức rơi vào một cái hố đầy vết nứt như mạng nhện và gạch đá nát vụn.

Gia tốc cực đại cần lực bật thật lớn, mặt đất ở đây dĩ nhiên không chịu nổi mà vỡ ra tan tành như vậy. Hoài Nam rơi trong miệng hố, thổ ra một ngụm máu lớn, chân tay co giật.

Xương sống đứt đoạn, dù cho dùng ma lực tái tạo, cũng phải nằm vài ngày mới mong đứng lên được.

Hắn bây giờ như con cừu non không có chút sức phản kháng nào, mặc cho chém giết.

Quang điểm trên người bốc lên càng lúc càng mạnh, bộ quần áo màu đen dần bị nhuộm thành trắng tinh, Cecilia dù biết thời gian của mình không còn nhiều, nhưng vẫn chầm chậm đi đến miệng hố, chống tay bên hông, nghiêng người nhìn xuống miệng hố, nơi Hoài Nam đang vừa nằm vừa co giật phun máu.

“Đến nào, thử một chút, ta rốt cuộc có nỡ giết ngươi không nhé ♥ !!”

Vừa cười nhẹ vừa nháy mắt, Cecilia đưa tay ngoắc ngoắc, Hoài Nam được giữ lơ lửng trên không bằng ma lực, khuôn mặt hắn thoáng vặn vẹo vì đau đớn, nhưng ánh mắt nhìn Cecilia vẫn khá bình tĩnh.

Chuyện đến nước này, Hoài Nam cũng chỉ đành buông xuôi mà cược.

“Một quyền này đánh xuống, ngươi không chết, coi như xong.” 

Hoài Nam nhổ một bãi nước bọt kèm máu, Cecilia nghiêng đầu tránh được, nhìn hắn, bắt gặp một ánh mắt khiêu khích:

“Kufufufu, thú vị lắm.”

Nắm tay giáng mạnh vào đầu Hoài Nam.

Đầu hắn là tử huyệt, dù có khả năng sử dụng thần thức như tiên nhân, nhưng không hề có khả năng tái tạo như cơ thể. Vỡ đầu, Hoài Nam chắc chắn phải chết.

Nắm đấm của Cecilia ở dạng người vẫn giữ nguyên lực đánh như khi cơ thể còn cao năm mươi mét với lực đánh khoảng vài ngàn tấn, nếu không chỉ quyền phong khó có thể làm mặt đất nổ tưng bừng như trước được.

Hoài Nam nghiến răng đập trán xuống, chủ động đưa đầu tiếp lấy.

Cecilia thoáng ngạc nhiên, nắm tay khựng lại một chút.

Lực trùng kích và lực thu về va chạm với nhau, sức mạnh hủy diệt trong khoảng khắc này vừa hay mất kiểm soát, quang điểm bốc lên dày đặc như một rừng đom đóm.

Nắm đấm chạm vào trán Hoài Nam, nhưng hắn không thấy đau đớn, hắn biết mình cược thắng.

Cecilia nhìn cánh tay của mình đang hóa thành hàng ngàn quang điểm tiêu tán, “a…” một tiếng, có vẻ ngạc nhiên không ngờ, miếng xương ngón tay của Hoài Nam đang ngậm trên khóe miệng cũng rơi xuống. Nhưng cô ta cũng rất nhanh liền bình tĩnh lại, cười cười:

“Ánh sáng hủy diệt này, nhìn cũng thật đẹp mắt.”

Ma lực đã bị hủy diệt lực lượng nuốt chửng hoàn toàn, không còn gì nâng đỡ Hoài Nam, Cecilia đưa cánh tay đang dần vỡ vụn lên đẩy nhẹ ra một luồng nhu kình, đặt hắn nửa nằm nửa ngồi lên thành hố, ngẩng đầu nhìn những quang điểm đang bay lên dần tiêu tán, thân thể cô ta từ bên trái đã phân giải xong quá nửa, nhưng cái đầu vẫn còn, tầm nhìn vẫn ở đó, chưa ảnh hưởng đến việc thưởng thức sự hủy diệt mỹ lệ.

“Maz, chết như thế này, kể cũng không tệ.”

Hoài Nam nghe vậy liền bĩu môi:

“Nếu ta nói có cách để ngươi không phải chết thì sao !?”

Cecilia nghiêng đầu, khuôn mặt ngây ra, ánh mắt tròn tròn chẳng còn vẻ âm u như lúc trước, đầy hiếu kỳ và tò mò. Nghĩ đến gì đó, lại cười haha, lần này không đưa tay lên che đi răng nanh như trước nữa, Hoài Nam ngẩng đầu, nhìn cô gái này, cảm thấy có chút gì đó cuồng ngạo tiêu sái.

“Đây mới thật sự là thứ giúp ngươi có tự tin đánh cược đúng không !? Ngươi nói đánh cược, hẳn là muốn cược xem lý trí của mình sẽ giúp ta – một thứ có ích với ngươi còn tồn tại, hay là xem cảm xúc của ngươi muốn ta – kẻ đã cho ngươi nếm trải thống khổ của địa ngục đi chết đi !? Hiện tại nghĩ xong rồi !?”

“Ờ, nghĩ xong rồi. Nể tình ngươi xinh đẹp, nể tình ngươi nương tay phút cuối, ta muốn ngươi sống.” Hoài Nam cũng cười haha, sau đó liền ho xụ xụ và thở dốc hẳn là lại có mảnh xương nào đó đâm vào nội tạng rồi, mặc dù thế, tâm tình của hắn cũng không tệ đã lâu rồi mới có cảm giác bị nhìn thấu, với hắn, cũng khá thú vị.

“Kufufufu, vậy ngươi phải nhanh lên, nếu không ta sẽ chết mất.”

“Ma giới không phải còn có khế ước triệu hồi ác ma sao !?” Hoài Nam thở khò khè mấy hơi, khó khăn nói. Lại phải cám ơn bé Tiểu Vũ, mấy ngày phổ cập kiến thức ma giới, thật sự rất có ích.

Khế ước triệu hồi ác ma, là thứ thường thấy nhất giúp ma quỷ có thể xuất hiện trên mọi vị diện, người triệu hồi đạt thành thỏa thuận, có thể gọi ác ma đến làm tay sai trợ giúp mình, như một loại quan hệ chủ tớ. Mặc dù thường là sau khi kết thúc hợp đồng, chủ nhân sẽ bị ác ma ăn và rút linh hồn, nhưng loại chuyện này vẫn xảy ra hàng ngày. Dù sao ác ma tư duy đơn giản, dễ làm tay sai, mà chiến lực vẫn rất mê người. Cũng là một đặc trưng của ma giới, nơi tồn tại nhiều lính đánh thuê ma tộc tự do nhất.

“Ngươi muốn ta làm thú triệu hồi của ngươi !?” Cecilia nghĩ nghĩ, chẳng mất bao lâu cũng đoán được hắn muốn làm gì.

“Ừ, tùy vào số phần trăm linh hồn ngươi giao cho ta, khế ước sẽ bảo tồn lại nó, đếch cần cái thân thể đang dần bị phân hủy kia nữa.” Hoài Nam gật đầu nói.

Khi thực hiện khế ước triệu hồi ác ma, cả hai đều phải giao ra một phần linh hồn của mình để làm điều kiện đặt cọc, bên nào giao nhiều hơn, bên đó sẽ càng mất quyền chủ động. Người triệu hồi thường chỉ cần một giọt máu là đủ để đánh đổi 10% linh hồn ác quỷ. Sau khi khế ước hoàn thành, quan hệ ràng buộc này mới được cởi bỏ, và phần linh hồn bị khế ước chế tài cũng sẽ lại trở về nguyên chủ.

“Rất tốt, cho ngươi toàn bộ của ta.” Cecilia chẳng cần nghĩ, gật đầu ngay.

“A, hào phóng như vậy.” Hoài Nam ngạc nhiên.

“Dù sao thân thể cũng chẳng còn, với lại…” Cecilia nhún vai:

“Ta là chó mà, giao toàn bộ rồi đi theo một ông chủ mới, kufufufu, cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn.”

Lời vừa dứt, phía dưới chân họ liền xuất hiện một trận pháp hình tròn, bên trên khắc đầy cổ văn tự tỏa ánh sáng mà đỏ như máu.

“Nghĩ đến ngươi như vậy hẳn là không còn sức viết vẽ trận pháp gì đâu ha. Nên ta chuẩn bị trước, ngươi không sợ ta động tay động chân chứ !?” Cecilia bế hắn vào trong trận pháp, đặt vào một mắt trận con hình tam giác bên trong, còn mình đi đến phía đối diện, trong một tam giác ngược đỉnh khác.

“Dào, dù sao ngươi phải giao 100% linh hồn vào khế ước cũng là thật, còn lại thì sao chả được.”

“Kufufufu, thật thoải mái, vậy thì tiểu chủ nhân. Dùng máu nhỏ vào trận pháp dưới chân đi, từ bây giờ, ngươi có thể toàn quyền sử dụng ta ♥������.” 

Mấy chữ cuối nói thật chậm, còn nháy mắt ưỡn ngực, Hoài Nam bĩu môi, thừa biết cái này chỉ là châm chọc, dù sao thân hình ma quỷ kia cũng sẽ rất nhanh là phân giải xong rồi. Cho dù có còn đấy, thì hắn còn đang vẹo xương sống đấy, làm ăn gì được.

Hoài Nam chẳng cần nhỏ máu, hắn chỉ cần buông lỏng ma lực trị liệu, cánh tay cụt của hắn sẽ lại phun máu thành vòi, thảm không sao kể. Máu vừa nhỏ xuống, thông qua sự cống hiến linh hồn 100% của Cecilia, trận pháp rất nhanh hoàn thành.

Cecilia nhìn cơ thể mình biến thành quang điểm màu đỏ, nhanh chóng bị hút về trung tâm trận pháp, cảm thấy khá kỳ lạ. Ánh sáng hủy diệt vẫn luôn đeo bám cơ thể không đi theo vào trận pháp, nhưng phần cơ thể hóa thành quang điểm màu đỏ chưa kịp đi vào cũng đã bị chúng phân giải hoàn tất, chỉ trong chớp mắt, Cecilia chỉ còn lại linh hồn nguyên bản, thông qua trận pháp chuyển hoán, hóa thành một hình xăm hỏa diễm trên mu bàn tay phải của Hoài Nam.

Đưa cánh tay còn lành lặn lên nhìn nhìn hình xăm, Hoài Nam thoáng thở dài, rốt cuộc cũng xong rồi.

Xem ra mấy chục năm đen đủi chắc đều để đổi lấy may mắn mấy phút vừa rồi.

Thật chẳng dám tin mình còn sống.

“Kufufufu, tiểu chủ nhân, trong người ngươi thật ấm áp nha, cảm giác như lúc nào cũng có người ôm vậy, thật dễ chịu.”

Bên trong ý thức vang lên một tiếng nói khác chẳng phải của mình, cái điệu cười giễu cợt này thật chẳng lẫn đi đâu được, Hoài Nam ngẩng đầu, cười nhạt:

“Ngoan ngoãn ở đó đi, đừng lộn xộn. Đợi ngươi có thể đi ra, chúng ta sẽ tính toán lại một lần chuyện cả tháng này.”

“Fufu, được thôi, tiểu chủ nhân, ngươi muốn sao cũng được, cho dù dùng roi da hay nến nhỏ, hoặc để ta quỳ liếm giày rồi kêu baba, cũng có thể chơi nha, ta thì không ngại mấy chuyện đó, nhưng chúng ta đang cộng hưởng cảm xúc nữa đấy, đến lúc đó khoái lạc nhân đôi, hẳn sẽ rất đặc sắc nha… ♥ !!”

Hoài Nam tắt tiếng, con hàng này thật sự động tay động chân vào pháp trận rồi !? Còn chưa kịp biện giải thực hư, thì từ trên trời đã vang lên tiếng hét nghẹn ngào:

“Hoài Nam ca ca !!!!!”

“Tiểu Vũ !?”

Đùa cái gì vậy, chẳng lẽ vừa rồi mình ném con bé lên trời theo một góc chín mươi độ, bây giờ liền rơi xuống !?

Hoài Nam trố mắt, đập vào ánh nhìn là khuôn mặt nước mắt lưng tròng của Mặc Sương Vũ đang dần dần phóng to.

“Khoan, đừng lao xuống, chờ đã, cột sống ta không tốt.”

Crac….

“Hự…”

Hoài Nam hộc máu, trợn mắt trắng dã. Mặc Sương Vũ bay thẳng vào lòng hắn, ôm chặt cứng. Như bình thường còn tốt, Hoài Nam rất hưởng thụ, nhưng bây giờ hắn rất thốn, há miệng muốn rên cũng chỉ ư ử được mấy tiếng.

Mặc Sương Vũ dụi đầu vào lồng ngực hắn, vừa khóc vừa kể lể:

“Tiểu Vũ không dám đi, huhu, tiểu Vũ không muốn ở một mình chỗ đáng sợ này, Hoài Nam ca ca, Tiểu Vũ quay lại liền nhìn thấy anh đang bị Minh Ngục Khuyển bắt nạt, nhưng thứ đó thật đáng sợ, Tiểu Vũ chỉ muốn tìm cơ hội cứu anh ra… huhu…”

Được rồi, coi như ngươi có nghĩa khí, chứ không phải vì thấy Cecilia quá trâu bò, nên không dám ló mặt ra để nhặt xác ca chứ hả !?

Maz, thôi, sao cũng được, tâm hồn ta mệt mỏi, thật muốn ngủ.

À quên, hình như vị đại ca nào đó đã từng nói: Xuyên việt rất dễ có hậu cung, là ai nhỉ !? Hoài Nam lại muốn quỳ bái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện