Sandra Craft nhìn thi thể Anacharka dần dần biến thành từng mảnh tinh hoa huyết nhục tiêu thất trong làn ánh sáng phân tán như đom đóm bay lên, ánh mắt rũ xuống, giống như chỉ chực khóc, buồn rười rượi.

“Ngươi giết cậu ấy rồi !?” Sandra lẩm bẩm, không để bất cứ ai nghe rõ hơn, cô chỉ lặp lại:

“Ngươi giết cậu ấy rồi !?”

Tường kéo theo Linh, đứng trước cô, chắn tầm nhìn tới nhau của cả hai cô gái, gật đầu không phủ nhận:

“Hắn muốn giết ta, dĩ nhiên ta phải giết hắn rồi !”

Sandra nhìn hắn, nói giọng đều đều:

“Không còn lối thoát nào khác cho tất cả những chuyện này sao !?”

“Đối với hắn thì không có, ngay khi tiếp nhận con mắt chân lý, hắn đã chắc chắn phải chết rồi.” Tường lắc đầu nói.

“Vậy thì những điều cậu ấy nói đều đúng phải không !? Ngay từ đầu trận chiến này là vô nghĩa. Tất cả thiếu niên lên đảo này đều chỉ để biến thành dinh dưỡng cho hòn đảo, sau đó ngươi tới hấp thụ.”

“Không, không phải như vậy.” Thật hiếm hoi khi Tường cúi đầu thật sâu, và giọng hắn giống như tắc nghẹn, dường như có gì đó khó định nghĩa.

“Ta tạo ra hòn đảo này, với mục đích ban đầu là để biến nó thành mái nhà cuối cùng của nhân loại, phòng khi trận chiến 32 năm trước thất bại. Việc người chết biến thành tinh hoa huyết nhục, vốn chỉ để cho nguồn dinh dưỡng trên đảo có thể tuần hoàn, mọi người có thể trốn trong đây một thời gian thật dài, không phải lo về vấn đề thực phẩm…”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt có chút lạc lõng:

“Về trận pháp hấp thụ, nhờ có hắn nói ra, ta mới phát hiện, hóa ra không phải bất cứ thông tin gì nằm trong chân lý ta cũng được quyền tiếp xúc. Mọi việc thành ra như thế này, có lẽ… bắt nguồn từ sự ích kỳ của một cô gái… nhưng nguyên bản, đúng là vì ta.”

“Khi thành lập hòn đảo, ta chỉ tạo ra một trận pháp duy nhất để tao kết giới và thông đạo tới đây từ Trường Sinh Đảo. Vòng tròn chuyển hóa dinh dưỡng là do ta và hai người nữa cùng tạo ra. Vốn dĩ không hề có trận pháp nào vì ta mà xây dựng cả. Tất cả, vốn dĩ không nên trở thành thế này. Nguồn dinh dưỡng không lồ này, không ngờ thật sự vì ta mà thu thập, lại không hề để cho ta biết đến. Thứ ích kỷ này, thật sự hợp với tác phong của cô ấy.”

“Dù ta không biết, cũng không chủ tâm tạo thành tình cảnh như hiện tại, nhưng mọi thứ, hết hảy đều từ ta mà ra. Tội lỗi này, không thể đổ lên đầu một người đã chết được. Ta thật sự có trách nhiệm với tất cả những người đã từng lên hòn đảo này, chiến đấu rồi chết đi ở đây một cách vô nghĩa.”

Sandra Craft lặng yên nghe hắn nói, bất chợt hừ lạnh một tiếng:

“Luôn miệng nói rằng ngươi không chủ tâm, không cố ý, do người khác làm ra cho ngươi. Thế nhưng ngươi vẫn mặc nhiên chấp nhận nó, không phải như vậy quá mặt dày hay sao !?”

Tường lắc đầu đáp:

“Nếu như ta không chấp nhận, vậy thì có phải cái chết của tất cả những người trên đảo đều càng vô nghĩa hay không !? Hơn nữa ta muốn mang cô gái này rời khỏi thực nghiệm đảo, bắt buộc phải đi qua trận pháp. Khi ta đến đó, chắc hẳn nó sẽ tự kích hoạt, và nếu như người bạn của ngươi đã nói, trận pháp đó dành cho ta, vậy ngoài ta ra, có còn ai được nó chấp nhận nữa đâu !?”

“Cái mà ta có thể làm, chỉ là sau khi tiếp nhận lại quyền điều hành hòn đảo, khiến cho quá trình thu hồi xảy ra mà ít có người chết nhất thôi. Cho dù không làm gì, chỉ cần đến thời hạn, hòn đảo sẽ tự động reset, mọi sinh vật trên đảo sẽ bị nó đồng hóa ngay tức khắc. Bởi vậy muốn kết thúc trận chiến này, chỉ có cách để ta tới được trung tâm trận pháp mà thôi.”

“Đây là chuyện duy nhất ta làm được cho các người lúc này, cũng là chuyện chỉ có duy nhất ta làm được lúc này.”

Sandra nghe đến đây, cổ họng khẽ gầm gừ:

“Ý ngươi là, nếu ta muốn sống sót rời khỏi hòn đảo này, thì không nên giết ngươi. Trái lại còn phải hộ tống ngươi đến trung tâm trận pháp !?”

“Ta biết ngươi không muốn làm như vậy….”

“Nhưng ngươi không muốn để nỗ lực của hắn trở thành vô ích chứ !?”

Tường vừa nói vừa chỉ vào xác Anacharka cách đó không xa, lúc này thi thể hắn đã hoàn toàn phân giải, chỉ để lại những dòng khí mờ ảo lượn lờ, bất cứ ai đến cũng có thể hấp thụ, bồi bổ cơ thể.

Sandra nhìn theo cánh tay hắn, phẫn nộ lập tức rút đi như con sóng đánh vội vàng, chỉ còn lại bi thương vô hạn. Đôi mắt cô ta nhòe lệ, chỉ lẩm bẩm tự giễu:

“Cậu ấy là người bạn duy nhất của ta trên thế giới này…”

“Dù có hơi quậy phá, tự tung tự tác, nhưng chỉ cần đối tốt với ai thì sẽ bất chấp tất cả. Dù biết lên hòn đảo này mười phần sẽ chết chín, nhưng vì Racha bị chính phủ Thái Lan bắt đi, cậu ấy cũng kiên quyết lên theo, mà đồ ngốc đó, tại sao không nghĩ tới… ta lên đây cũng vì cậu ấy thôi chứ.”

“Cho tới lúc chết vẫn nghĩ rằng mình không còn gì cả… Anacharka đáng thương.”

Rồi đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Tường, hốc mắt đỏ hoe, ẩm ướt:

“Nè, nói xem, King của Trường Sinh Đảo !?”

“Ừm.”

“Có bao giờ, ngươi muốn chết vì một người khác chưa !?”

“Chưa.” Tường thoáng ngập ngừng, liếc nhìn Linh đứng sau lưng mình, lạnh nhạt đáp.

Sandra cười tự giễu:

“Phải rồi, người như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm của nhân loại đâu.”

Uỳnh.

Không gian xung quanh Sandra nứt vỡ chằng chịt. Ma thuật không gian hệ giống như núi lửa bộc phát, không có điều khiển, không có khống chế. Tất cả chỉ là một hồi phát tiết điên loạn, bỏ mặc tất cả, không quan tâm đến thương tổn bản thân, dồn toàn bộ ma lực vào sát ý điên cuồng, muốn nhấn chìm tất cả.

Tường lại ôm lấy Linh, nhảy lùi về đằng sau, tránh khỏi vùng không gian loạn lưu phía trước, khẽ lẩm bẩm:

“Không thể hiểu nổi, cho dù không có lợi ích gì, cho dù biết rằng vô nghĩa, vẫn muốn liều mạng ư !?”

“Có một điểm tôi nghĩ cô ta nói đúng.” Linh nằm trong lòng hắn, đưa tay lên, nắm chặt vạt áo trước ngực, nói với giọng buồn bã.

“Cậu không thể nào hiểu được tình cảm của nhân loại nếu như cứ dùng phương pháp logic để suy diễn đâu, người máy ạ…”

Mặt băng nứt toác, những mảnh băng vỡ nổ lách cách bắn tung lên bị một vết rách không gian hút trọn, mất tăm trong màn đêm tối tăm ở phía bên kia. Bầu trời màu xanh chằng chịt những vết đen giống như sấm sét, lan tỏa ngày một rộng ra, cắt đứt những phiến lá bị gió hút lên vô tình bay qua. Không gian rung động chao đảo như muốn sụp đổ.

“Tôi đúng là không hiểu…”

Tường khẩn cấp lùi lại phía sau, lại đột ngột đổi hướng chạy sang ngang, vách đá phía sau hắn cũng đã mở ra một vết rách đen ngòm khác, giống như cái miệng u ám của một ác thần, muốn cắn nuốt tất cả.

“Nhưng tôi muốn thấu hiểu. Tôi muốn hiểu rõ. Tôi muốn biết. Tôi muốn cảm thấy an tâm sau khi biết rõ. Tôi muốn sự an bình trong tâm hồn. Dù tôi cũng biết rõ rằng khao khát muốn hiểu rõ tường tận, đó là một mong muốn quá mức độc đoán, quá mức ngạo mạn tự phụ. Một ước nguyện nông cạn khiến người người chán ghét…”

Ma thuật không gian vô cùng phức tạp, không người nào trên trái đất có thể hoàn toàn nắm giữ và điều khiển, nhưng một khi từ bỏ quyền không chế, chỉ toàn lực phát ra bất chấp hậu quả, nó trở thành một thứ vũ khí tối thượng, không gì có thể ngăn cản.

Toàn bộ đường lui đã bị phong tỏa, vết rách xuất hiện khắp nơi, mật độ chằng chịt, không cách nào lách qua được nữa.

Phía trước, đường tiến đến chỗ Sandra cũng đã bị một vùng không gian loạn lưu khác ngăn cách, bản thân vùng không gian đó cũng đang tiến về chỗ Sandra, chậm rãi nuốt chửng cô ta. Nhưng Sandra bất chấp, lúc này cô ta chỉ muốn giết chết Tường, bất kể hậu quả thế nào.

“Nhưng không thể chỉ vì thế mà phải từ bỏ mong muốn thấu hiểu người khác, đúng không !?”

Không còn lối thoát nào nữa. Tường đặt Linh xuống, đứng trên vùng không gian an toàn cuối cùng, đưa mắt nhìn sang, bóng dáng Sandra đau khổ vật vờ sau bức màn không gian mạnh mẽ, dù có xuyên qua bao nhiêu tầng vị diện, ánh mắt căm hận dành cho hắn cũng không hề thay đổi.

Nhớ đến người đã tạo ra tất cả những sự kiện này, tất cả những thứ mà cô ấy nghĩ rằng sẽ tốt cho hắn, Tường ngẩng đầu thở dài:

“Cho dù toàn bộ thế giới này căm ghét tôi, cô vẫn nghĩ rằng chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, cùng sống một cuộc đời tốt đẹp là đủ rồi phải không !?”

Tiếng thở dài não nề, theo những vết nứt không gian truyền đi khắp lục đạo đại thế giới, nhưng không thể nào đến được nơi người có câu trả lời.

Bởi vì người đó đã chết lâu rồi.

Linh ở một bên, nghe được tất cả những câu trăn trở, tự hỏi, rồi thở dài của hắn, đột nhiên cảm thấy rằng dù đã ở bên hắn một năm nay, nhưng mình cũng không hiểu rõ hắn bao nhiêu cả. Rồi khi nghe được câu hỏi cuối cùng, ở sâu thẳm trái tim cô, có một loại cảm xúc khó hiểu mãnh liệt trào dâng, nó ép nước mắt đột ngột chảy ra, nó khiến toàn thân cô run rẩy, bao trùm trong một cỗ bi thương vô hạn. Dù rằng cô chẳng hiểu hắn nói đến ai, nói đến cái gì, nhưng cảm xúc cứ như thế vỡ òa, thôi thúc cô tiến lên, ôm chặt lấy hắn, nói với hắn rằng không sao đâu, ít nhất rằng cả thế giới này không phải chỉ toàn người muốn hắn chết.

Nói với hắn rằng, đừng mang trên mình sự căm hận của cả thế giới này mà sống trong đau khổ như vậy nữa.

Môi mấp máy nhưng không thành lời, từng chữ muốn tuôn ra đều tắc nghẹn lại, mâu thuẫn nội tâm kịch liệt giằng xé, đến mức những mảnh vụn không gian đang dần tiến đến muốn nuốt chửng hai người cô cũng không quan tâm nữa.

Linh chỉ biết rằng, nếu như cứ tiếp tục thế này, chính mình sẽ đứt lìa vì những luồng cảm xúc khó hiểu này giằng xé trước.

May mắn thay, đúng lúc cực điểm cao trào này, có một giọng nói đầy vẻ lưu manh vang lên, cắt ngang cảm xúc của cả ba người.

“Ây dà, thực ra ta cũng không muốn làm như thế này đâu, nhưng mà đù má, cô spam chưởng có thể nhìn hướng một teo được không, có một mảnh vỡ tý nữa dí vào mông ta rồi đấy. Ta đã định phủi đít rời đi rồi đấy chứ, nhưng mà cô lại chặn đường ta, mẹ nó, phong bế cả cái sơn cốc này rồi. Cô muốn chết cùng hắn, nhưng ta đếch muốn chết thì phải làm sao đây !?”

Phập.

Người đầu tiên tỉnh táo lại là Sandra Craft, bởi vì vùng bụng cô đột nhiên xuất hiện một cơn đau xé lòng, cô nhìn xuống, chỉ thấy một lưỡi kiếm còn rướm máu đâm thẳng ra… Rồi rất nhanh rụt lại.

“Thực con mẹ nó xin lỗi mà, ta cũng không muốn vậy đâu…”

Robert Mullins nói xin lỗi bằng vẻ mặt mà hắn cho rằng thành tâm nhất, rồi nhẹ nhàng rút lưỡi kiếm ra, kéo theo một vòi máu phun trào. Với khả năng khống chế khí lưu hạng nhất của một Ki’s Master, hắn nhẹ nhàng tiếp cận Sandra mà không gặp trở ngại gì, chỉ một nhát kiếm mang theo đấu khí, nội tạng cô gái đã hoàn toàn bị phá hủy trong khoảnh khắc.

“Ngươi…” Sandra vừa tức giận vừa ủy khuất, muốn nói vài lời khó nghe, thì máu trong cổ họng ộc lên, theo khóe môi run rẩy trào ra ngoài. Cô ta ôm bụng, ngồi hụp xuống, sức lực toàn thân chậm rãi theo từng hàng chất lỏng đỏ chót dần biến mất.

“Người ta nói đàn bà điên tình thì nguy hiểm lắm, không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao, đời còn dài, giai còn nhiều, tội tình gì phải khổ thế hả cô em !?” Robert nhún vai nói với vẻ buồn buồn, hắn vẫn luôn tuân theo nguyên tắc, đàn bà là hoa, đàn ông là bình. Bình chỉ để cắm hoa chứ có bao giờ để vùi hoa dập liễu như hắn đang làm đâu.

“25251325… Số điện thoại của ta đấy, yêu em yêu em, trọn đời yêu em, nghe vần chứ !? Nhớ lấy nhé, mang xuống địa ngục cũng đừng quên, 16 năm sau lại là một đóa hoa xinh đẹp, cái bình này cũng chưa quá già, vẫn còn chờ cô em tới cắm.”

Robert Mullins ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Sandra, rồi nhẹ nhàng vung kiếm cắt đứt nó, chấm dứt đau khổ cho cô. Cái đầu cô gái bay lên cùng vẻ ngỡ ngàng bất cam thống hận.

Sau đó ngẩng đầu lên hấp tấp nói với sang bên kia với Tường:

“Này King của Trường Sinh Đảo, phải ngươi đó không !? Ngươi là người vừa rồi truyền tín hiệu cho ta đấy hả !? Gặp quỷ, làm sao ngươi làm được hay vậy !? Ta núp kỹ lắm mà. Mà thôi, éo quan trọng, ta giải quyết cô ả rồi đấy, giờ tính sao đây !? Cô ả dẹo rồi mà cái không gian này có biến mất *** đâu !? Chúng ta sắp tiêu rồi à !?”

Đối với ngữ điệu đáng khinh bỉ của tay kị sĩ này, bất kể tâm tình của Tường và Linh có đang phiêu du tận đâu, cũng không thể tiếp tục mà ở trạng thái thoát xác như vậy nữa. Tường định thần lại rất nhanh, gật đầu nói với hắn:

“Ta tạm thời mở cổng kết nối qua chân lý với ngươi. Giúp chúng ta tạo ra hiện tượng giống như thần giao cách cảm. Bây giờ ta gửi lộ tuyến tính toán quỹ tích các vết rách cho ngươi, với năng lực của ngươi thì có thể lách qua được, đến chỗ ta. Chúng ta không chết đâu.”

“Rõ rồi, ai bảo ngươi là cái thằng trong ảnh chứ. Ngươi là boss, nghe ngươi là được.” Robert nhún vai đáp. Có một chuyện hắn vừa nghĩ tới nhưng không muốn đề cập tới lúc này, cái gã thiếu niên lạnh nhạt này rõ ràng có thể tính được quỹ tích của mấy mảnh vỡ không gian, thế thì làm sao dễ dàng lâm vào tuyệt cảnh như vậy được chứ !? Rồi những đoạn đối thoại vừa rồi với nữ pháp sư kia, giống như cố ý muốn chọc tức cô ta. Nếu không với khả năng của ma thuật gia không gian hệ, cô ta muốn đi chắc chắn hắn không ngăn được. Kết quả thì hay rồi, ma thuật không gian lợi hại nhất ở cái màn teleport thì không dùng, lại đi nổi đóa lên muốn liều mạng với hắn, sau đó đánh càn đánh bừa bức mình phải ra mặt thông chết.

Nghĩ đến đây lại thấy mồ hôi lạnh toát.

Mẹ bà nó, thằng này không phải cố ý khiến con bé này spam đạn đánh lan, ép cả mình ra mặt đấy chứ ?!

Cái gì mà không hiểu cảm tình nhân loại !?

Gặp quỷ rồi.

Robert cảm thấy mình vừa gặp được tay boss âm hiểm nhất trên đời.

Đột nhiên, ánh mắt hắn lại không chủ động mà đổi thành màu vàng óng, cùng lúc đó, vô số luồng tin tức giống như nước lũ tràn vào. Hắn vừa tiếp nhận thông tin vừa căng thẳng đề phòng, lúc này mà bị người ta hack não thì mệt lắm. Nhưng nếu không nhận, không hợp tác, cái không gian này sắp sụp đổ rồi, chết ở đây thì nhọ đừng hỏi. Robert bi ai âm thầm tự an ủi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện