Mới
~ Người dịch: A4L ~
Yến Thập Tam hiểu, năm đó hắn sáng lập Tố Chân Sơn, hắn chỉ truyền thừa xuống cho một người, chỉ có một khả năng duy nhất, là người đó đã đêm truyền xuống cho hậu nhân, bởi vì Huyền Vũ Cổ Bí, hắn chỉ truyền cho một người duy nhất mà thôi! Yến Thập Tam không khỏi hoài niệm về tiểu cô nương nhu thuận, hiểu chuyện, kiên cường kia! Đáng tiếc, về sau hắn đã bị Linh Lung Cổ Triều bắt đi, không thể nào chiếu cố cho nàng được nữa.
Yến Thập Tam đứng trong doanh địa, yên lặng chờ đợi tin tức. Triệu lão cùng Chu Ngân Tuyết cũng ở tại nơi trú quân để bảo vệ Yến Thập Tam.
Vào ngày hôm sau, bên phía Thiên Luân truyền đến một tiếng gào thét, cũng không biết, đó là nhân vật của môn phái nào nữa, nhân vật này hét lớn:"Vãn Vân Tông các ngươi cũng quá tham lam rồi, muốn cả 36 thất sao?!"
Tiếp đó cũng có một vài tiếng gào thét mơ hồ được truyền tới, trong đó toàn là những lời trách móc
Vừa nghe thấy, Yến Thập Tam liền biết ngay Thang Cốc Hạo Gia không đánh mở được Thiên Luân.
Quả nhiên, vào khoảng độ trưa, nhân sự của Vãn Vân Tông đều trở lại, Lục Vô Ông trở lại nơi trú quân, gặp ngay Yến Thập Tam.
-"Thang Cốc Hạo Gia không đánh mở được đúng không?" Vừa nhìn thấy Lục Vô Ông, Yến Thập Tam bình tĩnh nói. Thiên Luân, trừ hắn ra, thì không ai trên thế gian này có thể mở ra được, bởi vì chỉ có một mình hắn biết được áo nghĩa đạo tiên văn.
Lục Vô Ông dáng người ốm yếu, cười hoạt bát nói:"Tại ngươi không tận mắt nhìn thấy lão già của Hạo Gia kia, rất đặc sắc, ngang ngược đứng trên Thiên Luân, rốt cuộc lại không mở được! Cuối cùng mặt xám xịt, chạy xuống, không dám ló mặt ra luôn!"
-"Thiên Luân, chỉ một mình ta mới có thể mở ra." Yến Thập Tam bình tĩnh nói.
Lục Vô Ông nhìn Yến Thập Tam nói:"Hảo tiểu tử, tự tin đấy!"
Yến Thập Tam cười cười, không nói gì.
-"Hiện tại tất cả mọi người đều bó tay, Thang Cốc Hạo Gia, đã đề nghị dùng đến Tổ Binh đánh mở." Lục Vô Ông nói.
-"Trừ phi Thang Cốc Hạo Gia bọn hắn có Bán Tổ, nếu không cho dù bọn chúng có dùng đến Tổ Binh, cũng không thể nào đánh mở được Thiên Luân." Yến Thập Tam bình tĩnh nói. Năm đó, chỉ có hắn mới biết Bán Tổ của Linh Lung Cổ Triều mạnh cỡ nào.
Bất quá Thang Cốc Hạo Gia đích thật là có Tổ Binh, đây là do Thủy Tổ bọn hắn trở thành Đạo Tổ, lưu lại bản mệnh bảo binh "Hạo Nhật Luân".
-"Hiện tại bọn họ đang đàm phán lại, bọn chúng yêu cầu Vãn Vân Tông chúng ta phải sửa lại quy tắc." Lục Vô Ông gật đầu nói.
Yến Thập Tam nói:"Cũng tốt, lúc đó mở ra chúng ta cần bốn thất, ai bảo bọn họ tự cho mình là đúng, trừ khi bọn chúng đáp ứng yêu cầu để chúng ta lấy 36 thất, còn không, thì nó vĩnh viễn sẽ ngủ say!"
-"Khá lắm, đủ tàn nhẫn. Ngươi có lòng tin mở được à?" Lục Vô Ông nhìn hỏi Yến Thập Tam một lần nữa.
Yến Thập Tam không đáp, nhìn Lục Vô Ông nói:"Nếu như bây giờ tông chủ có thể đem hết tất cả mọi người trong bảo tàng này đuổi ra ngoài, vậy thì ta có thể đảm bảo, thất sơn trước mắt, tất cả đều là của tông chủ."
-"Được, có câu này của ngươi, ngày mai trên bàn đàm phán, ta có thể tự tin đàm phán mười phần rồi! Để xem ai chèn ép ai!" Lục Vô Ông vỗ bàn một cái, thống khoái nói.
Quả thật, ngày hôm sau, bên ngoài lại truyền đến một tiếng rống to, ngay lập tức, nghe thấy tiếng "Tranh" của kiếm vang lên, khí tức cường đại vô cùng lập tức tràn ngập.
Lúc này, không chỉ Yến Thập Tam rùng mình, mà ngay cả cường giả trú quân tại Vãn Vân Tông cũng không khỏi trầm mặt xuống.
"Tranh", chỉ trong nháy mắt, một thanh Thiên Kiếm ngay lập tức xuyên phá bầu trời, khí tức vô cùng khủng bố thoáng cái tràn ngập cả thiên địa, trấn áp bát hoang!
-"Như thế nào, chỉ một Hoàng Kim Thành các ngươi mà lại muốn ở chỗ Vãn Vân Tông chúng ta trêu chọc sao? Năm đó, Song Thánh Lão Tổ bọn ta tung hoành thiên địa, Hoàng Kim Thành các ngươi còn không biết đang co đầu rụt cổ núp ở góc nào đó là run rẩy! Hôm nay Lý mỗ ta bất tài, tuy không bằng Song Thánh, nhưng vẫn muốn lãnh giáo Hoàng Kim Thành các ngươi một phen. Ba lão già Hoàng Kim Thành các ngươi cùng lên đi, để cho các ngươi biết một chút về Vãn Vân Tông Vô Song Kiếm Thuật!" Một âm thanh lạnh lùng, run sợ của một trong Đại Nguyên Lão, Lý lão truyền đến.
Lý lão được xưng là đệ nhất cao thủ Vãn Vân Tông, thực sự không phải là hư danh, đạo hạnh hắn tuyệt đối nghịch thiên!
-"Chư vị, kiềm chế lại, tất cả mọi người đều là vì bảo tàng mà đến, không cần phải dốc sức liều mạng với nhau đâu, vừa rồi là Hoàng Kim Thành không đúng, từ ngữ có hơi đắc tội, thế nên, hãy hướng tới Vãn Vân Tông xin lỗi đi!" Lúc này, Triều Tịch Thánh Chủ nói, đã đến mức này rồi, Triều Tịch Thánh Chủ không thể không đứng ra hòa giải được.
Cuối cùng cũng không choảng nhau, đạo hạnh Lý lão cực kì khiếp người, một kiếm thể hiện tất cả, khiến cho không ít lão sống lâu năm sắc mặt trầm xuống, biết rõ Lý lão không dễ chọc vào!
-"Rốt cuộc thì đạo hạnh Lý lão đã đến mức độ nào rồi?" Yến Thập Tam không khỏi thắc mắc, quay sang hỏi Chu Ngân Tuyết. Chu Ngân Tuyết là đồ đệ của Lý lão, nên nàng rõ nhất.
Chu Ngân Tuyết không chút nóng nảy, bình tĩnh nói:"Trảm đám già bọn chúng dễ như ăn bánh. Trừ khi Nhân Hoàng xuất thủ, bằng không, chỉ sợ rất ít người có thể đánh bại được lão nhân gia. Lão nhân gia năm đó thực sự được Tôn sư tổ chỉ điểm! Mà tôn sư tổ là ai, là người có thiên phú hơn người, đến cả Khẩn Na La Đạo Tổ còn khen nữa."
Tôn sư tổ trong miệng Chu Ngân Tuyết chính là một trong Vãn Vân Song Thánh, Tôn Vô Địch!
Năm đó, Khẩn Na La Đạo Tổ còn chưa tọa hóa, dám xưng vô địch, nhiêu đó cũng đủ hiểu Tô Vô Địch nghịch thiên thế nào rồi.
Yến Thập Tam không khỏi giật mình, bình thường hắn vẫn còn đánh giá thấp ba vị đại nguyên lão, đặc biệt là Lý lão, nói như vậy, Lý lão là lão già cực kì mạnh, chỉ sợ một ngày nào đó, hắn sẽ đột phá lên Nhân Hoàng trong truyền thuyết!
Qua được hai ngày, bên ngoài có không ít tiếng rống giận dữ, xem ra cuộc đàm phán này cũng không thuận lợi gì mấy rồi! Hai bên đều làm khó, hiện tại không ai đánh mở Thiên Luân, còn Vãn Vân Tông thì lại tin tưởng mười phần mình có thể đánh mở được.
Thế nhưng đối với môn phái khác mà nói thì cắt một miếng thị trên người rất là khó chịu, đối với môn phái khác mà nói, thì chuyện đó rất khó để tiếp nhận.
Thất sơn có 72 thất mà Vãn Vân Tông đã muốn chiếm 36 thất, khác gì chiếm phân nửa bảo tàng, nửa bảo tàng kia thì được các môn phái chia đều ra, chuyện như thế, hỏi sao bọn hắn lại nhất quyết không chịu.
Thế nhưng Lục Vô Ông lại muốn 36 thất, khiến cho song phương đỏ mặt đến mang tai, tuy không còn động đến mức động thủ, nhưng có nhân vật nóng tính, nhịn không được, nhảy cẩn lên chửi.
Hôm nay, Lục Vô Ông trở lại doanh địa, quay lại nơi trú quân, liền hướng tới gặp Yến Thập Tam.
-"Vẫn chưa bàn xong?" Vừa nhìn thấy Lục Vô Ông, Yến Thập Tam liền biết ngay là vẫn chưa bàn xong.
Lục Vô Ông cũng không tức giận, cười cười nói:"Đây là cắt thịt từ người bọn hắn xuống, mà cũng không phải là cắt nhẹ nhàng, mà hung hăng cắt xuống, bọn chúng dễ dàng nhượng bộ mới gọi là lạ."
-"Bọn hắn chịu nhượng bộ nhiều nhất là bao nhiêu?" Yến Thập Tam cũng có thể hiểu, đổi lại là hắn, cũng sẽ không dễ gì nhượng bộ.
-"Sáu thất." Lục Vô Ông nói. Sáu thất, kì thật là đã vượt qua kỳ vọng của Vãn Vân Tông rồi, nếu là trước kia, thì Vãn Vân Tông chỉ được phân cho hai phòng thôi.
Yến Thập Tam cười cười, nói:"Thất sơn ngay trước mắt, nếu như bọn chúng thỏa hiệp, vậy thì chúng ta sẽ cho nó vĩnh viễn chìm xuống, sau này đến lấy sau."
Lục Vô Ông nhìn Yến Thập Tam, cười cười nói:"Hảo tiểu tử, ngươi so với ta còn hung ác hơn, ngươi đây là quá tham lam rồi, rất khó để tiêu đấy." Nói xong, lắc đầu, nói:"72 thất, chúng ta nuốt không nổi đâu, không nói trước mắt, chúng ta nuốt được 72 thất, chỉ sợ thiên hạ đại phái sẽ làm phản."
Đạo lý này, Yến Thập Tam đương nhiên hiểu, nếu như Vãn Vân Tông có thể nuốt được bảo tàng này, thì cũng sẽ không cùng các môn phái tại Đông cương này cùng hưởng rồi.
Lục Vô Ông nghiêm túc nhìn Yến Thập Tam nói:"Tiểu tử, Vãn Vân Tông chúng ta muốn nuốt được 36 thất này, chỉ sợ đắc tội hết tất cả môn phái trên Đông cương này, đến lúc đó, Vãn Vân Tông chúng ta đến ngay cả đồng minh cũng đắc tội luôn. Thoáng cái, chúng ta đã nuốt hết phân nửa rồi, những môn phái khác chỉ có thể tự chia nhau một chén canh kia thôi. 36 thất này, chúng ta quả thật nuốt không trôi, cứ cho là bọn chúng có thể chấp nhận điều kiện của chúng ta, nhưng về sau, liệu bọn chúng có quên được 36 thất này hay không, một bảo tàng vô cùng phong phú như thế, khiến cho bọn chúng đỏ cả mắt, thèm thuồng, rất khó để bỏ qua. 36 thất, tuyệt đối bất kỳ môn phái nào cũng phát cuồng! Đến lúc đó, không chỉ là địch nhân, nói không chừng, đến đồng minh của chúng ta cũng đứng sau lưng đâm chúng ta một đao không chừng." Không sợ tặc trộm, chỉ sợ trộm thương nhớ, đạo lý này, Yến Thập Tam rất rõ. Cho dù hiện tại bọn hắn khiến cho đám người kia thỏa hiệp, nhưng Vãn Vân Tông một hơi nuốt hết 36 thất, chỉ sợ khiến cho thiên hạ đại phái đều phải thầm thương trộm nhớ, hiện tại chiếm không được, không có nghĩa là sau này không có cơ hội.
-"Tám thất, không thể ít hơn, ít hơn tám thất, chúng ta không làm." Yến Thập Tam cuối cùng cũng nói. Đến mức này, thì chuyện nuốt gọn 36 thất là chuyện không thể nào rồi, Lục Vô Ông nói không sai, đến lúc đó, chỉ sợ các môn phái khác lẫn đồng minh đều phản bội! Đến lúc đó, chỉ sợ Vãn Vân Tông sẽ không có ai trợ giúp.
-"Tên tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng chịu nhả ra rồi." Lục Vô Ông thoáng cái nở nụ cười, nói:"Tám thất, ta tin có thể đàm phán được."
Yến Thập Tam cười cười, trước khi Lục Vô Ông rời đi, hắn có một vấn đề nghĩ mãi không thông, liền hỏi:"Tông chủ, nếu như chúng ta nuốt được 36 thất đấy thì sao? Lùi lại mà nói, thì Vãn Vân Tông chúng ta có thật sự nuốt được 36 thất ấy đi chăng nữa, thì Vãn Vân Tông chúng ta vẫn có thực lực cố thủ được mà?"
Lục Vô Ông dừng bước, quay lại nhìn Yến Thập Tam nói:"36 thất? Nếu Vãn Vân Tông chúng ta thực sự có quyết tâm, thì chắc chắn sẽ nuốt được! Tiểu tử, chúng ta cần phải tính chuyện lâu dài, thủ được cả đời, chứ không thể nào thủ được muôn đời! Bảo tàng động nhân tâm, chắc chắn sẽ có người nhìn vào!" Nói xong, hắn rời đi.
Lục Vô Ông để lại lời này, khiến nội tâm Yến Thập Tam đã chắn chắc, xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp thực lực Vãn Vân Tông, xem ra nếu Vãn Vân Tông quyết tâm nuốt 36 thất thì thật sự nuốt được!
Yến Thập Tam có chút hiểu được chút ít tổ hàm của Vãn Vân Tông, xa không nói, trước mắt chính là Vãn Vân Song Thánh vạn năm về trước, đặc biệt là Tôn Vô Địch, tung hoành cửu thiên thập địa, tại thời đại Khẩn Na La Đạo Tổ, hắn cũng dám một mình xâm nhập vào Bắc Thiên, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ biết Tôn Vô Địch mạnh đến cỡ nào rồi.
Cho nên, Vãn Vân Tông không phải là tiếc của cải, mà là bọn họ không muốn cho người khác biết được thực lực bọn hắn.
~ Người dịch: A4L ~
Yến Thập Tam hiểu, năm đó hắn sáng lập Tố Chân Sơn, hắn chỉ truyền thừa xuống cho một người, chỉ có một khả năng duy nhất, là người đó đã đêm truyền xuống cho hậu nhân, bởi vì Huyền Vũ Cổ Bí, hắn chỉ truyền cho một người duy nhất mà thôi! Yến Thập Tam không khỏi hoài niệm về tiểu cô nương nhu thuận, hiểu chuyện, kiên cường kia! Đáng tiếc, về sau hắn đã bị Linh Lung Cổ Triều bắt đi, không thể nào chiếu cố cho nàng được nữa.
Yến Thập Tam đứng trong doanh địa, yên lặng chờ đợi tin tức. Triệu lão cùng Chu Ngân Tuyết cũng ở tại nơi trú quân để bảo vệ Yến Thập Tam.
Vào ngày hôm sau, bên phía Thiên Luân truyền đến một tiếng gào thét, cũng không biết, đó là nhân vật của môn phái nào nữa, nhân vật này hét lớn:"Vãn Vân Tông các ngươi cũng quá tham lam rồi, muốn cả 36 thất sao?!"
Tiếp đó cũng có một vài tiếng gào thét mơ hồ được truyền tới, trong đó toàn là những lời trách móc
Vừa nghe thấy, Yến Thập Tam liền biết ngay Thang Cốc Hạo Gia không đánh mở được Thiên Luân.
Quả nhiên, vào khoảng độ trưa, nhân sự của Vãn Vân Tông đều trở lại, Lục Vô Ông trở lại nơi trú quân, gặp ngay Yến Thập Tam.
-"Thang Cốc Hạo Gia không đánh mở được đúng không?" Vừa nhìn thấy Lục Vô Ông, Yến Thập Tam bình tĩnh nói. Thiên Luân, trừ hắn ra, thì không ai trên thế gian này có thể mở ra được, bởi vì chỉ có một mình hắn biết được áo nghĩa đạo tiên văn.
Lục Vô Ông dáng người ốm yếu, cười hoạt bát nói:"Tại ngươi không tận mắt nhìn thấy lão già của Hạo Gia kia, rất đặc sắc, ngang ngược đứng trên Thiên Luân, rốt cuộc lại không mở được! Cuối cùng mặt xám xịt, chạy xuống, không dám ló mặt ra luôn!"
-"Thiên Luân, chỉ một mình ta mới có thể mở ra." Yến Thập Tam bình tĩnh nói.
Lục Vô Ông nhìn Yến Thập Tam nói:"Hảo tiểu tử, tự tin đấy!"
Yến Thập Tam cười cười, không nói gì.
-"Hiện tại tất cả mọi người đều bó tay, Thang Cốc Hạo Gia, đã đề nghị dùng đến Tổ Binh đánh mở." Lục Vô Ông nói.
-"Trừ phi Thang Cốc Hạo Gia bọn hắn có Bán Tổ, nếu không cho dù bọn chúng có dùng đến Tổ Binh, cũng không thể nào đánh mở được Thiên Luân." Yến Thập Tam bình tĩnh nói. Năm đó, chỉ có hắn mới biết Bán Tổ của Linh Lung Cổ Triều mạnh cỡ nào.
Bất quá Thang Cốc Hạo Gia đích thật là có Tổ Binh, đây là do Thủy Tổ bọn hắn trở thành Đạo Tổ, lưu lại bản mệnh bảo binh "Hạo Nhật Luân".
-"Hiện tại bọn họ đang đàm phán lại, bọn chúng yêu cầu Vãn Vân Tông chúng ta phải sửa lại quy tắc." Lục Vô Ông gật đầu nói.
Yến Thập Tam nói:"Cũng tốt, lúc đó mở ra chúng ta cần bốn thất, ai bảo bọn họ tự cho mình là đúng, trừ khi bọn chúng đáp ứng yêu cầu để chúng ta lấy 36 thất, còn không, thì nó vĩnh viễn sẽ ngủ say!"
-"Khá lắm, đủ tàn nhẫn. Ngươi có lòng tin mở được à?" Lục Vô Ông nhìn hỏi Yến Thập Tam một lần nữa.
Yến Thập Tam không đáp, nhìn Lục Vô Ông nói:"Nếu như bây giờ tông chủ có thể đem hết tất cả mọi người trong bảo tàng này đuổi ra ngoài, vậy thì ta có thể đảm bảo, thất sơn trước mắt, tất cả đều là của tông chủ."
-"Được, có câu này của ngươi, ngày mai trên bàn đàm phán, ta có thể tự tin đàm phán mười phần rồi! Để xem ai chèn ép ai!" Lục Vô Ông vỗ bàn một cái, thống khoái nói.
Quả thật, ngày hôm sau, bên ngoài lại truyền đến một tiếng rống to, ngay lập tức, nghe thấy tiếng "Tranh" của kiếm vang lên, khí tức cường đại vô cùng lập tức tràn ngập.
Lúc này, không chỉ Yến Thập Tam rùng mình, mà ngay cả cường giả trú quân tại Vãn Vân Tông cũng không khỏi trầm mặt xuống.
"Tranh", chỉ trong nháy mắt, một thanh Thiên Kiếm ngay lập tức xuyên phá bầu trời, khí tức vô cùng khủng bố thoáng cái tràn ngập cả thiên địa, trấn áp bát hoang!
-"Như thế nào, chỉ một Hoàng Kim Thành các ngươi mà lại muốn ở chỗ Vãn Vân Tông chúng ta trêu chọc sao? Năm đó, Song Thánh Lão Tổ bọn ta tung hoành thiên địa, Hoàng Kim Thành các ngươi còn không biết đang co đầu rụt cổ núp ở góc nào đó là run rẩy! Hôm nay Lý mỗ ta bất tài, tuy không bằng Song Thánh, nhưng vẫn muốn lãnh giáo Hoàng Kim Thành các ngươi một phen. Ba lão già Hoàng Kim Thành các ngươi cùng lên đi, để cho các ngươi biết một chút về Vãn Vân Tông Vô Song Kiếm Thuật!" Một âm thanh lạnh lùng, run sợ của một trong Đại Nguyên Lão, Lý lão truyền đến.
Lý lão được xưng là đệ nhất cao thủ Vãn Vân Tông, thực sự không phải là hư danh, đạo hạnh hắn tuyệt đối nghịch thiên!
-"Chư vị, kiềm chế lại, tất cả mọi người đều là vì bảo tàng mà đến, không cần phải dốc sức liều mạng với nhau đâu, vừa rồi là Hoàng Kim Thành không đúng, từ ngữ có hơi đắc tội, thế nên, hãy hướng tới Vãn Vân Tông xin lỗi đi!" Lúc này, Triều Tịch Thánh Chủ nói, đã đến mức này rồi, Triều Tịch Thánh Chủ không thể không đứng ra hòa giải được.
Cuối cùng cũng không choảng nhau, đạo hạnh Lý lão cực kì khiếp người, một kiếm thể hiện tất cả, khiến cho không ít lão sống lâu năm sắc mặt trầm xuống, biết rõ Lý lão không dễ chọc vào!
-"Rốt cuộc thì đạo hạnh Lý lão đã đến mức độ nào rồi?" Yến Thập Tam không khỏi thắc mắc, quay sang hỏi Chu Ngân Tuyết. Chu Ngân Tuyết là đồ đệ của Lý lão, nên nàng rõ nhất.
Chu Ngân Tuyết không chút nóng nảy, bình tĩnh nói:"Trảm đám già bọn chúng dễ như ăn bánh. Trừ khi Nhân Hoàng xuất thủ, bằng không, chỉ sợ rất ít người có thể đánh bại được lão nhân gia. Lão nhân gia năm đó thực sự được Tôn sư tổ chỉ điểm! Mà tôn sư tổ là ai, là người có thiên phú hơn người, đến cả Khẩn Na La Đạo Tổ còn khen nữa."
Tôn sư tổ trong miệng Chu Ngân Tuyết chính là một trong Vãn Vân Song Thánh, Tôn Vô Địch!
Năm đó, Khẩn Na La Đạo Tổ còn chưa tọa hóa, dám xưng vô địch, nhiêu đó cũng đủ hiểu Tô Vô Địch nghịch thiên thế nào rồi.
Yến Thập Tam không khỏi giật mình, bình thường hắn vẫn còn đánh giá thấp ba vị đại nguyên lão, đặc biệt là Lý lão, nói như vậy, Lý lão là lão già cực kì mạnh, chỉ sợ một ngày nào đó, hắn sẽ đột phá lên Nhân Hoàng trong truyền thuyết!
Qua được hai ngày, bên ngoài có không ít tiếng rống giận dữ, xem ra cuộc đàm phán này cũng không thuận lợi gì mấy rồi! Hai bên đều làm khó, hiện tại không ai đánh mở Thiên Luân, còn Vãn Vân Tông thì lại tin tưởng mười phần mình có thể đánh mở được.
Thế nhưng đối với môn phái khác mà nói thì cắt một miếng thị trên người rất là khó chịu, đối với môn phái khác mà nói, thì chuyện đó rất khó để tiếp nhận.
Thất sơn có 72 thất mà Vãn Vân Tông đã muốn chiếm 36 thất, khác gì chiếm phân nửa bảo tàng, nửa bảo tàng kia thì được các môn phái chia đều ra, chuyện như thế, hỏi sao bọn hắn lại nhất quyết không chịu.
Thế nhưng Lục Vô Ông lại muốn 36 thất, khiến cho song phương đỏ mặt đến mang tai, tuy không còn động đến mức động thủ, nhưng có nhân vật nóng tính, nhịn không được, nhảy cẩn lên chửi.
Hôm nay, Lục Vô Ông trở lại doanh địa, quay lại nơi trú quân, liền hướng tới gặp Yến Thập Tam.
-"Vẫn chưa bàn xong?" Vừa nhìn thấy Lục Vô Ông, Yến Thập Tam liền biết ngay là vẫn chưa bàn xong.
Lục Vô Ông cũng không tức giận, cười cười nói:"Đây là cắt thịt từ người bọn hắn xuống, mà cũng không phải là cắt nhẹ nhàng, mà hung hăng cắt xuống, bọn chúng dễ dàng nhượng bộ mới gọi là lạ."
-"Bọn hắn chịu nhượng bộ nhiều nhất là bao nhiêu?" Yến Thập Tam cũng có thể hiểu, đổi lại là hắn, cũng sẽ không dễ gì nhượng bộ.
-"Sáu thất." Lục Vô Ông nói. Sáu thất, kì thật là đã vượt qua kỳ vọng của Vãn Vân Tông rồi, nếu là trước kia, thì Vãn Vân Tông chỉ được phân cho hai phòng thôi.
Yến Thập Tam cười cười, nói:"Thất sơn ngay trước mắt, nếu như bọn chúng thỏa hiệp, vậy thì chúng ta sẽ cho nó vĩnh viễn chìm xuống, sau này đến lấy sau."
Lục Vô Ông nhìn Yến Thập Tam, cười cười nói:"Hảo tiểu tử, ngươi so với ta còn hung ác hơn, ngươi đây là quá tham lam rồi, rất khó để tiêu đấy." Nói xong, lắc đầu, nói:"72 thất, chúng ta nuốt không nổi đâu, không nói trước mắt, chúng ta nuốt được 72 thất, chỉ sợ thiên hạ đại phái sẽ làm phản."
Đạo lý này, Yến Thập Tam đương nhiên hiểu, nếu như Vãn Vân Tông có thể nuốt được bảo tàng này, thì cũng sẽ không cùng các môn phái tại Đông cương này cùng hưởng rồi.
Lục Vô Ông nghiêm túc nhìn Yến Thập Tam nói:"Tiểu tử, Vãn Vân Tông chúng ta muốn nuốt được 36 thất này, chỉ sợ đắc tội hết tất cả môn phái trên Đông cương này, đến lúc đó, Vãn Vân Tông chúng ta đến ngay cả đồng minh cũng đắc tội luôn. Thoáng cái, chúng ta đã nuốt hết phân nửa rồi, những môn phái khác chỉ có thể tự chia nhau một chén canh kia thôi. 36 thất này, chúng ta quả thật nuốt không trôi, cứ cho là bọn chúng có thể chấp nhận điều kiện của chúng ta, nhưng về sau, liệu bọn chúng có quên được 36 thất này hay không, một bảo tàng vô cùng phong phú như thế, khiến cho bọn chúng đỏ cả mắt, thèm thuồng, rất khó để bỏ qua. 36 thất, tuyệt đối bất kỳ môn phái nào cũng phát cuồng! Đến lúc đó, không chỉ là địch nhân, nói không chừng, đến đồng minh của chúng ta cũng đứng sau lưng đâm chúng ta một đao không chừng." Không sợ tặc trộm, chỉ sợ trộm thương nhớ, đạo lý này, Yến Thập Tam rất rõ. Cho dù hiện tại bọn hắn khiến cho đám người kia thỏa hiệp, nhưng Vãn Vân Tông một hơi nuốt hết 36 thất, chỉ sợ khiến cho thiên hạ đại phái đều phải thầm thương trộm nhớ, hiện tại chiếm không được, không có nghĩa là sau này không có cơ hội.
-"Tám thất, không thể ít hơn, ít hơn tám thất, chúng ta không làm." Yến Thập Tam cuối cùng cũng nói. Đến mức này, thì chuyện nuốt gọn 36 thất là chuyện không thể nào rồi, Lục Vô Ông nói không sai, đến lúc đó, chỉ sợ các môn phái khác lẫn đồng minh đều phản bội! Đến lúc đó, chỉ sợ Vãn Vân Tông sẽ không có ai trợ giúp.
-"Tên tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng chịu nhả ra rồi." Lục Vô Ông thoáng cái nở nụ cười, nói:"Tám thất, ta tin có thể đàm phán được."
Yến Thập Tam cười cười, trước khi Lục Vô Ông rời đi, hắn có một vấn đề nghĩ mãi không thông, liền hỏi:"Tông chủ, nếu như chúng ta nuốt được 36 thất đấy thì sao? Lùi lại mà nói, thì Vãn Vân Tông chúng ta có thật sự nuốt được 36 thất ấy đi chăng nữa, thì Vãn Vân Tông chúng ta vẫn có thực lực cố thủ được mà?"
Lục Vô Ông dừng bước, quay lại nhìn Yến Thập Tam nói:"36 thất? Nếu Vãn Vân Tông chúng ta thực sự có quyết tâm, thì chắc chắn sẽ nuốt được! Tiểu tử, chúng ta cần phải tính chuyện lâu dài, thủ được cả đời, chứ không thể nào thủ được muôn đời! Bảo tàng động nhân tâm, chắc chắn sẽ có người nhìn vào!" Nói xong, hắn rời đi.
Lục Vô Ông để lại lời này, khiến nội tâm Yến Thập Tam đã chắn chắc, xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp thực lực Vãn Vân Tông, xem ra nếu Vãn Vân Tông quyết tâm nuốt 36 thất thì thật sự nuốt được!
Yến Thập Tam có chút hiểu được chút ít tổ hàm của Vãn Vân Tông, xa không nói, trước mắt chính là Vãn Vân Song Thánh vạn năm về trước, đặc biệt là Tôn Vô Địch, tung hoành cửu thiên thập địa, tại thời đại Khẩn Na La Đạo Tổ, hắn cũng dám một mình xâm nhập vào Bắc Thiên, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ biết Tôn Vô Địch mạnh đến cỡ nào rồi.
Cho nên, Vãn Vân Tông không phải là tiếc của cải, mà là bọn họ không muốn cho người khác biết được thực lực bọn hắn.
Danh sách chương