Giữa lúc ai nấy đều căng thẳng vì ông bất giác trở nên giống như đang chuẩn bị khởi binh vấn tội thì bỗng nhiên nhìn thấy ông khẽ nhếch môi, sau đó tiếp tục đi thẳng đến ghế của mình như không có chuyện gì xảy ra.
Một đám người trong lòng có quỷ, cũng đang ấp ủ tâm lý xem kịch nhìn thấy ông như vậy ai nấy đều có chút hoang mang.
Này là... Tốt hay không tốt? Kỷ Dụ khó được tâm tình cùng lúc đồng điệu với đám người. Thế nhưng cậu so với họ thờ ơ hơn, càng không có biểu hiện ra ngoài mà im lặng chờ đợi vị trí bên cạnh cậu có người lấp đầy. Trong lúc đó ánh mắt cậu đều ở đuổi theo ngọn lửa trên giá đựng nến ba xiên phong cách châu Âu thường được trang trí trên bàn ăn của họ, vậy mà lại nhìn đến nhập thần. Tới khi vị trí ở trước mặt vang lên tiếng kéo ghế, còn có ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cậu Kỷ Dụ mới theo bản năng ngước mắt lên nhìn lại.
Đối diện cậu, cũng giống như cậu ngồi gần ghế gia chủ nhất là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi. Vốn đàn ông ở tầm tuổi này được xem là bước vào thời điểm hoàng kim, mị lực nam tính cực kỳ mãnh liệt, đặc biệt là ở người châu Âu thân hình cao to lực lưỡng. Đã vậy đối phương còn là một Alpha, sức quyến rũ đương nhiên không cần phải nói. Người trước mặt thật sự có đủ những tiêu chí trên, còn làm rất thành công, khiến người hâm mộ. Chỉ là nếu ánh mắt của đối phương nhìn cậu không đầy áp lực lại không có cảm tình tốt thì cậu sẽ thưởng thức chút. Đàn ông mà, ai không hướng tới nhân sinh thành công như vậy. Chính vì vậy Kỷ Dụ lập tức đoán được đối phương không thích mình.
Tuy rằng chẳng có ai nói cho cậu nhưng Kỷ Dụ lại ít nhiều có thể đoán được thân phận của những người trên bàn dựa theo tuổi tác và vị trí của họ. Ví như người đối diện cậu đây, có khả năng cao chính là chú ruột của cậu, anh trai của mẹ cậu.
Nhưng đối phương không thích cậu a... Mặc dù họ chỉ mới gặp mặt lần đầu. Ai cũng có lần đầu, thế nhưng dì của cậu lại đối cậu tốt, còn đối phương thì không. Kỷ Dụ sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng lớp bình phong ruột thịt gì đó có thể chém rụng mọi rào cản. Thôi ghét thì ghét đi, đã sớm có một đám không nhìn vừa mắt cậu, cứ như cậu đến ăn cướp lợi ích của họ. Mà có khi...
Nghĩ lại nghĩ, Kỷ Dụ bình thản đưa mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh đối phương có vẻ là con trai của Mansueto cũng đang đánh giá mình một cái rồi bình tĩnh rũ mắt xuống. Cha nào con nấy. Ấp ủ suy nghĩ này trong lòng, một giây sau Kỷ Dụ đã ngẩng đầu lên nhìn sang bên trái. Vừa đúng lúc tầm mắt của cậu đối diện với ánh mắt của gia chủ nhà De Garibaldi, ông ngoại cậu Giuseppe. Người sau nhìn cậu dò xét, Kỷ Dụ lại ngây thơ chớp chớp đôi mắt to tròn màu sophie của mình một cách vô tội nhìn lại.
Là lá la...
Giuseppe hơi giật giật khóe môi một chút rồi thản nhiên quay đầu đi, một lời cũng không nói.
Kỷ Dụ nhìn thấy nhưng lại không rõ biểu tình của ông cho lắm. Nghiêng đầu nhìn nhìn một hồi vẫn không nhìn ra cái gì, người bên cạnh lại giống như không muốn lý đến mình, Kỷ Dụ ở trong lòng nhún vai rồi dời mắt đi, không quan tâm nữa. Nhưng nếu cậu mà biết trong lòng Giuseppe nghĩ gì thì đảm bảo cậu sẽ bĩu môi rồi làm bộ không thèm chấp nhặt cho xem.
Không đợi cho những người xung quanh kịp có phán đoán gì về khoảng khắc mới rồi giữa hai ông cháu họ, Giuseppe thản nhiên lên tiếng: "Đều ngồi xuống đi."
Theo lời của ông, đám người lục đục ngồi xuống. Trong lúc đó còn ngẫu nhiên đưa mắt nhìn nhau hội ý nhưng cái gì cũng không đạt được.
Giuseppe không để ý, đối với người đứng bên cạnh ra hiệu: "Quản gia."
"Vâng, lão gia."
Quản gia nghe ông gọi thì đáp lại một tiếng, hiểu ý mà đi thẳng vào trong bếp.
"Chỉ là bữa cơm gia đình, không có gì xa lạ."
Giuseppe thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua đám người. Nhìn thấy bọn họ im lặng nhìn lại mình, vài người còn khó nén ánh mắt nhìn đến bên phải ông với biểu tình phức tạp thì ông cũng nhìn qua. Ai biết lại không kịp phòng bị đối diện với đôi mắt giọng hệt con gái mình của ai kia lần nữa. Nhưng lần này ông đã có kinh nghiệm, lại thản nhiên nhìn cậu ẩn ý cười cười: "Chỉ là hôm nay có chút hơi khác."
Kỷ Dụ hơi hơi dẫu lên đôi môi nhỏ khi nhìn thấy sự trêu chọc ánh mắt của ông, trong lòng nói hẹp hòi. Người sau lại không biết đánh giá này của cậu, còn giống như lão hồ ly nhếch miệng lên một cách đắc ý, trông cực kỳ đáng đánh. Sau đó không đợi cho đám người kịp tiêu hóa hỗ động thật nhỏ của hai người ông đã nói tiếp: "Lão già tôi đây đã sống hơn nữa đời người, nhưng mãi đến năm sáu mươi tuổi mới được nhìn thấy đứa cháu ngoại này, thật là vất vả."
Mí mắt Kỷ Dụ nháy kịch liệt, trong lòng không khỏi phải nhào lại hình tượng của người ông ngoại này mấy lần. Trình độ giả bộ oán trách này thật sự là quá cao tay rồi. Quả nhiên là gừng càng già càng cay, càng hẹp hòi càng nhỏ mọn không chịu thua kém, càng giỏi tính toán hậu bối nhất. Hừ! Cậu nhịn. Cậu kính già yêu trẻ không chấp nhặt với ông ấy. Hừ hừ!!
Một đám người trong lòng có quỷ, cũng đang ấp ủ tâm lý xem kịch nhìn thấy ông như vậy ai nấy đều có chút hoang mang.
Này là... Tốt hay không tốt? Kỷ Dụ khó được tâm tình cùng lúc đồng điệu với đám người. Thế nhưng cậu so với họ thờ ơ hơn, càng không có biểu hiện ra ngoài mà im lặng chờ đợi vị trí bên cạnh cậu có người lấp đầy. Trong lúc đó ánh mắt cậu đều ở đuổi theo ngọn lửa trên giá đựng nến ba xiên phong cách châu Âu thường được trang trí trên bàn ăn của họ, vậy mà lại nhìn đến nhập thần. Tới khi vị trí ở trước mặt vang lên tiếng kéo ghế, còn có ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cậu Kỷ Dụ mới theo bản năng ngước mắt lên nhìn lại.
Đối diện cậu, cũng giống như cậu ngồi gần ghế gia chủ nhất là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi. Vốn đàn ông ở tầm tuổi này được xem là bước vào thời điểm hoàng kim, mị lực nam tính cực kỳ mãnh liệt, đặc biệt là ở người châu Âu thân hình cao to lực lưỡng. Đã vậy đối phương còn là một Alpha, sức quyến rũ đương nhiên không cần phải nói. Người trước mặt thật sự có đủ những tiêu chí trên, còn làm rất thành công, khiến người hâm mộ. Chỉ là nếu ánh mắt của đối phương nhìn cậu không đầy áp lực lại không có cảm tình tốt thì cậu sẽ thưởng thức chút. Đàn ông mà, ai không hướng tới nhân sinh thành công như vậy. Chính vì vậy Kỷ Dụ lập tức đoán được đối phương không thích mình.
Tuy rằng chẳng có ai nói cho cậu nhưng Kỷ Dụ lại ít nhiều có thể đoán được thân phận của những người trên bàn dựa theo tuổi tác và vị trí của họ. Ví như người đối diện cậu đây, có khả năng cao chính là chú ruột của cậu, anh trai của mẹ cậu.
Nhưng đối phương không thích cậu a... Mặc dù họ chỉ mới gặp mặt lần đầu. Ai cũng có lần đầu, thế nhưng dì của cậu lại đối cậu tốt, còn đối phương thì không. Kỷ Dụ sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng lớp bình phong ruột thịt gì đó có thể chém rụng mọi rào cản. Thôi ghét thì ghét đi, đã sớm có một đám không nhìn vừa mắt cậu, cứ như cậu đến ăn cướp lợi ích của họ. Mà có khi...
Nghĩ lại nghĩ, Kỷ Dụ bình thản đưa mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh đối phương có vẻ là con trai của Mansueto cũng đang đánh giá mình một cái rồi bình tĩnh rũ mắt xuống. Cha nào con nấy. Ấp ủ suy nghĩ này trong lòng, một giây sau Kỷ Dụ đã ngẩng đầu lên nhìn sang bên trái. Vừa đúng lúc tầm mắt của cậu đối diện với ánh mắt của gia chủ nhà De Garibaldi, ông ngoại cậu Giuseppe. Người sau nhìn cậu dò xét, Kỷ Dụ lại ngây thơ chớp chớp đôi mắt to tròn màu sophie của mình một cách vô tội nhìn lại.
Là lá la...
Giuseppe hơi giật giật khóe môi một chút rồi thản nhiên quay đầu đi, một lời cũng không nói.
Kỷ Dụ nhìn thấy nhưng lại không rõ biểu tình của ông cho lắm. Nghiêng đầu nhìn nhìn một hồi vẫn không nhìn ra cái gì, người bên cạnh lại giống như không muốn lý đến mình, Kỷ Dụ ở trong lòng nhún vai rồi dời mắt đi, không quan tâm nữa. Nhưng nếu cậu mà biết trong lòng Giuseppe nghĩ gì thì đảm bảo cậu sẽ bĩu môi rồi làm bộ không thèm chấp nhặt cho xem.
Không đợi cho những người xung quanh kịp có phán đoán gì về khoảng khắc mới rồi giữa hai ông cháu họ, Giuseppe thản nhiên lên tiếng: "Đều ngồi xuống đi."
Theo lời của ông, đám người lục đục ngồi xuống. Trong lúc đó còn ngẫu nhiên đưa mắt nhìn nhau hội ý nhưng cái gì cũng không đạt được.
Giuseppe không để ý, đối với người đứng bên cạnh ra hiệu: "Quản gia."
"Vâng, lão gia."
Quản gia nghe ông gọi thì đáp lại một tiếng, hiểu ý mà đi thẳng vào trong bếp.
"Chỉ là bữa cơm gia đình, không có gì xa lạ."
Giuseppe thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua đám người. Nhìn thấy bọn họ im lặng nhìn lại mình, vài người còn khó nén ánh mắt nhìn đến bên phải ông với biểu tình phức tạp thì ông cũng nhìn qua. Ai biết lại không kịp phòng bị đối diện với đôi mắt giọng hệt con gái mình của ai kia lần nữa. Nhưng lần này ông đã có kinh nghiệm, lại thản nhiên nhìn cậu ẩn ý cười cười: "Chỉ là hôm nay có chút hơi khác."
Kỷ Dụ hơi hơi dẫu lên đôi môi nhỏ khi nhìn thấy sự trêu chọc ánh mắt của ông, trong lòng nói hẹp hòi. Người sau lại không biết đánh giá này của cậu, còn giống như lão hồ ly nhếch miệng lên một cách đắc ý, trông cực kỳ đáng đánh. Sau đó không đợi cho đám người kịp tiêu hóa hỗ động thật nhỏ của hai người ông đã nói tiếp: "Lão già tôi đây đã sống hơn nữa đời người, nhưng mãi đến năm sáu mươi tuổi mới được nhìn thấy đứa cháu ngoại này, thật là vất vả."
Mí mắt Kỷ Dụ nháy kịch liệt, trong lòng không khỏi phải nhào lại hình tượng của người ông ngoại này mấy lần. Trình độ giả bộ oán trách này thật sự là quá cao tay rồi. Quả nhiên là gừng càng già càng cay, càng hẹp hòi càng nhỏ mọn không chịu thua kém, càng giỏi tính toán hậu bối nhất. Hừ! Cậu nhịn. Cậu kính già yêu trẻ không chấp nhặt với ông ấy. Hừ hừ!!
Danh sách chương