Bị Kỷ Dụ nói đến mặt đen như đáy nồi rốt cuộc Andrea đã lấy được tiếng nói. Hắn vậy mà còn có thế khinh bỉ nhìn cậu: "Mày cho rằng vậy là thắng rồi sao? Chưa biết chừng ngài ấy chỉ là nhất thời ham của lạ. Hiện tại lên mặt, đến lúc bị ném đi như ném một con chó chết thì xem mày làm sao sống được ở nơi này."

Những lời này của Andrea thật sự quá mức, đến cả Landulf nãy giờ không thèm để hắn vào mắt đều là không nhịn được quay đầu lạnh lùng nhìn hắn. Nhưng còn chưa nhìn được gì đã bị ai đó bá đạo chiếm hữu không cho xem. Cho dù là nhìn kiểu gì.

Landulf bị người ép úp mặt vào ngực không khỏi buồn cười nhưng cũng không có giằng ra, cứ vậy im lặng nghe con thỏ nhỏ tức chết người nói: "Ít nhất tôi còn được ngài ấy xem trọng, cậu có ghen tỵ chết cũng chẳng được ngài ấy liếc mắt nhìn một cái a. Cậu tự cho mình là cao quý, còn không phải cam chịu đi làm cái việc lao công này để tìm cơ hội tiếp cận ngài ấy hay sao? Cậu giỏi thì đường đường chính chính bước vào cổng lớn biệt thự bằng thân phận mà cậu tự cho là hơn người của mình đi rồi hẳn nói người khác."

Andrea bị nói đến tức điên, hận đến mức không ngừng nghiến răng ken két. Nếu có thể hắn nhất định sẽ không chút ngần ngại lao lên cắn chết cậu. Nhưng đó là điều không thể... Biết rõ không có khả năng thay đổi được cái gì, hắn nắm chặt tay dứt khoát quay đầu đi thẳng, không muốn lại nghe Kỷ Dụ câu câu chọc giận chính mình nữa. Nhưng đợi mà xem, còn chưa xong đâu.

"Hứ!"

Kỷ Dụ tự biết con người này không phải kẻ lương thiện nên chẳng hi vọng hắn sẽ đi đường ngay. Biết hắn sẽ không bỏ qua cho mình Kỷ Dụ cũng không ngu mà đắc ý không coi chừng hắn. Cậu càng không sợ hắn sẽ làm cái trò gì, đến một lần thì cậu giết một lần, cậu giết không được còn không thể mách bạn trai được hay sao. Ngẫm lại vẫn còn rất bực bội, cậu ở phía sau còn không quên hướng cái bóng lưng tức đến điên của Andrea hứ một tiếng.

"Được rồi, đừng giận nữa."

Landulf cho Matteo một cái ánh mắt bảo ông ra ngoài rồi mới hướng con thỏ nhỏ Kỷ Dụ ôm lấy dỗ dành. Hắn hoàn toàn không nhớ mới rồi con thỏ của hắn đã uy phong lẫm lẫm như thế nào, lại như thế nào chọc tức người ta đến mức phải bỏ chạy.

"Em không có giận."

Kỷ Dụ nương theo động tác ôm lấy cổ hắn khi bị Landulf bế lên ngồi lại ghế lông, rầu rĩ vùi đầu vào ngực hắn nói.

"Không giận là sợ tôi giống như hắn nói, bỏ em?"



Landulf khó được lại muốn trêu ghẹo cậu, vừa nói vừa nâng cằm mềm mại lên ngậm ngậm đôi môi nhỏ day day trêu chọc nhỏ vụn.

"Sợ chứ."

Ai biết con thỏ nhỏ lại còn thuận theo khiến hắn giật mình. Nhưng chưa đợi hắn bày tỏ thái độ gì đã bị cậu ôm đầu, mũi dán mũi mềm nhũn nói: "Em lúc nào cũng sợ bị ngài bỏ rơi hết. Không phải lúc này thì cũng là vài chục năm sau, lúc tuổi thọ cạn kiệt vậy, Landulf."

"Nhưng mà Landulf, em sẽ trân trọng khoảng thời gian ở bên cạnh ngài, vui vẻ hưởng thụ khoảng khắc này trước khi nó mất đi."

Là người đã trải qua một lần sống chết, Kỷ Dụ đã tự thấu hiểu được bản thân muốn cái gì, nên làm gì và nên buông bỏ thứ gì. Dù cậu rất muốn mãi mãi ở bên cạnh hắn, thế nhưng tương lai nào lường trước được, có lẽ một lúc nào đó họ sẽ bị một chút biến cố mà tách khỏi nhau. Thay vì mãi chấp nhất lại vì không thể đoạt được mà khổ sở, cậu cứ khẳng khái hưởng thụ tất cả những gì đang có, lại cố gắng giành lấy những thứ mình muốn từ trong khả năng của mình là được. Đương nhiên cậu càng sẽ không dễ dàng bị Andrea khích tướng, làm rối loạn tâm tình của mình để rồi tạo nên chướng ngại trong mối quan hệ của họ.

Mặc dù thấy cậu nghĩ được như vậy là chuyện rất tốt, chỉ là những lời cậu nói lại vẫn khiến Landulf đau lòng.

"Landulf, có lẽ lúc này ngài vẫn còn chưa có đối với em không có được mãi mãi thì không thể, nhưng em sẽ cố gắng hết sức để ngài tự có ý nghĩ muốn giữ em lại. Bởi vì ngài đã nói yêu em. Đó là những lời em những tưởng sẽ mãi mãi không thể nghe thấy được. Ngây thơ cũng được, nhưng em muốn tin vào tình cảm của ngài dành cho em, cũng muốn lấy đó làm động lực để được ở bên ngoài suốt đời, Landulf."

Kỷ Dụ đã nghĩ thông rồi. Cậu sẽ không suy nghĩ vẫn vơ mà khiến mình khó chịu nữa. Chung quy vẫn là cậu không đủ cố gắng, vậy cậu cố gắng hơn là được.

"Vậy tôi đợi em cố gắng."

Landulf im lặng một lúc rồi dùng ánh mắt cực ôn nhu khiến người muốn tan chảy, nương theo lời nói của cậu đáp lại một câu như vậy. Sau đó hắn dứt khoát cúi đầu nuốt lấy đôi môi luôn nói những lời chọc hắn đau lòng kia, nóng rực nhấm nháp một cách mạnh bạo nhất, mạnh mẽ giữ lấy khiến người tê dại.

Kỷ Dụ đương nhiên sẽ không chê hắn không ôn nhu. Ngược lại cậu còn cảm thấy thích hắn như vậy hơn, ít nhất thông qua đó cậu cảm nhận được hắn đối với cậu nắm giữ cùng chiếm hữu bá đạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện