Mà Kỷ Dụ vốn là bị âm thanh kia làm cho giật mình chưa kịp hoàn hồn lại bởi vì hành động này của Andrea cho mạnh mẽ kéo về hiện thực. Trước là bị người bắt gặp chuyện tốt của mình cùng lên tiếng đánh gãy, sau là thái độ không biết tốt xấu của Andrea, vốn đã bị hắn làm phiền lâu nay Kỷ Dụ lập tức xù lông. Nếu không phải người cậu bị bao trong lòng ngực ai đó không giãy ra được thì cậu đã nhảy dựng lên đi quyết đấu với Andrea rồi. Nhưng như thế cũng không ngăn được cái miệng của cậu nổ tung: "Andrea!!"
"Cậu điên rồi sao!?"
Andrea vốn dĩ đang bị cử chỉ của Landulf dọa cho hoảng sợ đến sững cả người lại bị âm thanh của cậu kích thích lần nữa. Hắn ta nhìn cậu vẫn còn được ôm trong lòng Landulf thì đỏ cả mắt, mở miệng lại càng không lựa lời chút nào.
"Tao điên?"
"Tiện nhân! Đồ yêu tinh lẳng lơ mày! Sao mày lại dám quyến rũ thân vương ngài ấy!!? Đáng lẽ tao nên xử lý mày sớm mới phải! Thứ ngoại lai thấp hèn còn dám trèo cao!"
"Mau cút khỏi người ngài ấy ngay cho tao!"
Mắng thôi chưa đủ, hắn còn quên mất vết xe đổ trước đó mà tiếp tục giẫm vào, hùng hổ lao đến chỗ Kỷ Dụ lần nữa.
Nhưng Kỷ Dụ nào có sợ hắn. Cậu bị chửi như vậy thì tức đỏ mắt, con thỏ nhỏ lập tức hóa sói, vùng vẫy muốn chui ra khỏi ngực người đàn ông. Cậu đã nhịn lâu lắm rồi, chỉ muốn nghĩ mạnh mẽ dạy cho Andrea một bài học nhớ đời, tránh để hắn cứ mãi xem mình là quả hồng mềm mà tùy ý nắn.
Ai biết cậu còn chưa kịp làm được gì thì Andrea ở trong mắt cậu đã bị đánh bay ra, lần này trực tiếp ngã cái rầm trên sàn.
May cho hắn là sàn này trải thảm, nếu không mạnh mẽ bị quăng ngã như vậy cũng không dễ chịu gì đâu.
Nhưng cho dù không như vậy Andrea cũng có thoái mái?
Một lần là ngoài ý muốn, hắn cũng chưa cảm nhận được gì. Nhưng lần thứ hai còn nặng hơn lần trước, trực tiếp đánh cho đầu hắn choáng váng lại cũng tỉnh táo ra, sao hắn có thể tiếp tục ngu muội được nữa. Chỉ là... Hắn lại không cam lòng!
Hai tay hắn siết chặt, mắt hằn tơ máu như muốn nứt ra nhưng nội tâm lại quyết liệt không chịu lùi bước.
"Thân vương, em không phải muốn tự ý xông loạn vào đây đâu. Nhưng ngài một thân vương cao quý sao có thể gian díu với kẻ bình dân thấp hèn này được chứ!? Em biết ngài chỉ là bị ép buộc thôi, hiện tại bị em phá, nó sẽ không dám làm loạn nữa! Em lập tức mang nó đi, tránh xa khỏi mắt ngài."
Kỷ Dụ nghe mà muốn bật cười, lại càng bội phục trình độ tự biên tự diễn của người này quá chừng.
Nhưng Andrea lại chẳng quan tâm cậu nghĩ gì, dù hắn rất muốn lao đến xé nát mặt cậu ra thì điều hắn quan tâm nhất lúc này chỉ có người đàn ông trước mặt. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế bị đẩy ngã như vậy ngước mắt lên nhìn người đàn ông từ lúc nào đã đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn mãnh liệt thể hiện sự ái mộ và trung thành. Còn có si mê.
Lần đầu được nhìn thấy người này, còn là chính diện đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, sự cao lớn và nam tính quyến rũ của hắn không khỏi khiến đáy lòng Andrea, kẻ đã tương tư hắn từ lâu nhộn nhạo rung động vô cùng. Nhưng người đàn ông này càng xuất sắc thì hắn càng không thể buông tay, càng hận những kẻ có ý đồ đối với hắn. Nói ra Andrea không phải là vì một cái danh phận phu nhân thân vương Napoli người người mơ ước lại mang đến vô hạn vinh quang mà quyết định tiếp cận Landulf. Trước đó hắn cũng chỉ như bao người, tò mò đối với sự thần bí cùng hướng tới danh phận có thể mang đến cho gia đình nhiều lợi ích. Ai biết ông trời lại để cho hắn vô tình nhìn thấy diện mục của Landulf thông qua một bức ảnh chụp lén, từ đó bước lên con đường say mê không có lối về cùng vô số ảo tưởng không có giới hạn.
Dần dần sự say mê thuần túy biến thành chiếm hữu khi nhận ra xung quanh mình có thật nhiều tình địch. Gia đình nhà hắn chỉ thuộc hạn thượng trung lưu, so với những gia tộc thượng lưu lâu đời lại thấp một tầng. Tuy rằng đến hiện tại vẫn chưa có người thành công trở thành phu nhân thân vương Napoli đời này thì hắn vẫn không dám có chút tâm lý may mắn nào. Rốt cuộc hắn nghĩ ra một cách để tiếp cận được ngài ấy, lại nhẫn nhịn chịu đựng biết bao lâu.
Ai biết mặc cho bản thân đã cố gắng đến vậy vẫn là để người khác hớt được tay trên, trước tiên thành công tiếp cận người đàn ông này.
Quan trọng nhất là kẻ kia còn là người hắn ghét, vốn có thân phận thấp kém hắn đều không đặt nổi vào mắt. Đổi lại là một người khác có lẽ chưa chắc hắn đã cảm thấy căm phẫn như vậy.
Nhưng thay vì oán tránh Landulf, hắn lại quy hết trách nhiệm lên người Kỷ Dụ. Cho dù Landulf có làm ra hành động nào hắn cũng chỉ nghĩ đối phương chỉ là nhất thời bị quỷ mê tâm, khuyên nhủ một chút thân vương hắn yêu mến sẽ nhận ra cái sai mà thay đổi thôi. Mà hắn, người giúp Landulf trở lại đường ngay, thân phận tự hắn cho là phù hợp với đối phương sẽ thuận thế mà lên, có được danh phận hắn muốn.
Ha, nghĩ thật đẹp.
"Cậu điên rồi sao!?"
Andrea vốn dĩ đang bị cử chỉ của Landulf dọa cho hoảng sợ đến sững cả người lại bị âm thanh của cậu kích thích lần nữa. Hắn ta nhìn cậu vẫn còn được ôm trong lòng Landulf thì đỏ cả mắt, mở miệng lại càng không lựa lời chút nào.
"Tao điên?"
"Tiện nhân! Đồ yêu tinh lẳng lơ mày! Sao mày lại dám quyến rũ thân vương ngài ấy!!? Đáng lẽ tao nên xử lý mày sớm mới phải! Thứ ngoại lai thấp hèn còn dám trèo cao!"
"Mau cút khỏi người ngài ấy ngay cho tao!"
Mắng thôi chưa đủ, hắn còn quên mất vết xe đổ trước đó mà tiếp tục giẫm vào, hùng hổ lao đến chỗ Kỷ Dụ lần nữa.
Nhưng Kỷ Dụ nào có sợ hắn. Cậu bị chửi như vậy thì tức đỏ mắt, con thỏ nhỏ lập tức hóa sói, vùng vẫy muốn chui ra khỏi ngực người đàn ông. Cậu đã nhịn lâu lắm rồi, chỉ muốn nghĩ mạnh mẽ dạy cho Andrea một bài học nhớ đời, tránh để hắn cứ mãi xem mình là quả hồng mềm mà tùy ý nắn.
Ai biết cậu còn chưa kịp làm được gì thì Andrea ở trong mắt cậu đã bị đánh bay ra, lần này trực tiếp ngã cái rầm trên sàn.
May cho hắn là sàn này trải thảm, nếu không mạnh mẽ bị quăng ngã như vậy cũng không dễ chịu gì đâu.
Nhưng cho dù không như vậy Andrea cũng có thoái mái?
Một lần là ngoài ý muốn, hắn cũng chưa cảm nhận được gì. Nhưng lần thứ hai còn nặng hơn lần trước, trực tiếp đánh cho đầu hắn choáng váng lại cũng tỉnh táo ra, sao hắn có thể tiếp tục ngu muội được nữa. Chỉ là... Hắn lại không cam lòng!
Hai tay hắn siết chặt, mắt hằn tơ máu như muốn nứt ra nhưng nội tâm lại quyết liệt không chịu lùi bước.
"Thân vương, em không phải muốn tự ý xông loạn vào đây đâu. Nhưng ngài một thân vương cao quý sao có thể gian díu với kẻ bình dân thấp hèn này được chứ!? Em biết ngài chỉ là bị ép buộc thôi, hiện tại bị em phá, nó sẽ không dám làm loạn nữa! Em lập tức mang nó đi, tránh xa khỏi mắt ngài."
Kỷ Dụ nghe mà muốn bật cười, lại càng bội phục trình độ tự biên tự diễn của người này quá chừng.
Nhưng Andrea lại chẳng quan tâm cậu nghĩ gì, dù hắn rất muốn lao đến xé nát mặt cậu ra thì điều hắn quan tâm nhất lúc này chỉ có người đàn ông trước mặt. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế bị đẩy ngã như vậy ngước mắt lên nhìn người đàn ông từ lúc nào đã đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn mãnh liệt thể hiện sự ái mộ và trung thành. Còn có si mê.
Lần đầu được nhìn thấy người này, còn là chính diện đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, sự cao lớn và nam tính quyến rũ của hắn không khỏi khiến đáy lòng Andrea, kẻ đã tương tư hắn từ lâu nhộn nhạo rung động vô cùng. Nhưng người đàn ông này càng xuất sắc thì hắn càng không thể buông tay, càng hận những kẻ có ý đồ đối với hắn. Nói ra Andrea không phải là vì một cái danh phận phu nhân thân vương Napoli người người mơ ước lại mang đến vô hạn vinh quang mà quyết định tiếp cận Landulf. Trước đó hắn cũng chỉ như bao người, tò mò đối với sự thần bí cùng hướng tới danh phận có thể mang đến cho gia đình nhiều lợi ích. Ai biết ông trời lại để cho hắn vô tình nhìn thấy diện mục của Landulf thông qua một bức ảnh chụp lén, từ đó bước lên con đường say mê không có lối về cùng vô số ảo tưởng không có giới hạn.
Dần dần sự say mê thuần túy biến thành chiếm hữu khi nhận ra xung quanh mình có thật nhiều tình địch. Gia đình nhà hắn chỉ thuộc hạn thượng trung lưu, so với những gia tộc thượng lưu lâu đời lại thấp một tầng. Tuy rằng đến hiện tại vẫn chưa có người thành công trở thành phu nhân thân vương Napoli đời này thì hắn vẫn không dám có chút tâm lý may mắn nào. Rốt cuộc hắn nghĩ ra một cách để tiếp cận được ngài ấy, lại nhẫn nhịn chịu đựng biết bao lâu.
Ai biết mặc cho bản thân đã cố gắng đến vậy vẫn là để người khác hớt được tay trên, trước tiên thành công tiếp cận người đàn ông này.
Quan trọng nhất là kẻ kia còn là người hắn ghét, vốn có thân phận thấp kém hắn đều không đặt nổi vào mắt. Đổi lại là một người khác có lẽ chưa chắc hắn đã cảm thấy căm phẫn như vậy.
Nhưng thay vì oán tránh Landulf, hắn lại quy hết trách nhiệm lên người Kỷ Dụ. Cho dù Landulf có làm ra hành động nào hắn cũng chỉ nghĩ đối phương chỉ là nhất thời bị quỷ mê tâm, khuyên nhủ một chút thân vương hắn yêu mến sẽ nhận ra cái sai mà thay đổi thôi. Mà hắn, người giúp Landulf trở lại đường ngay, thân phận tự hắn cho là phù hợp với đối phương sẽ thuận thế mà lên, có được danh phận hắn muốn.
Ha, nghĩ thật đẹp.
Danh sách chương