"Alo, Trịnh Liệt!... ừ tớ đây.... ừ... cảm ơn..."

Nhấn phím tắt, đặt điện thoại lên bàn và ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Khuôn mặt băng lãnh của Mạc Thuần Uy hiện lên sự khó hiểu bất thường.

Anh không rõ là cảm giác gì. Chỉ biết là bản thân anh rất trống rỗng. Dường như đã mất đu thứ gì đó rất quan trọng, nhưng lại không biết là bản thân đã mất đi thứ gì.

Cốc cốc cốc... tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Giọng nói của Mạc Thuần Uy vừa dứt, Vô Dĩnh Kỳ liền đẩy cửa bước vào.

Cậu ta ném một tập tài liệu lên mặt bàn ở trước mặt Mạc Thuần Uy: "Lão đại. Lần làm ăn qua Nhật này khá trót lọt. Là nhờ vào Trịnh thiếu gia. Có nên cảm..."

"Không cần!" Mạc Thuần Uy cắt ngang, nói tiếp: "Tôi sẽ có cách cảm ơn riêng. Hơn nữa..."

Nói tới đây, khoé miệng anh khẽ nở nụ cười trào phúng: "Trịnh Liệt nói, nhờ lần này mà cậu ta đã tìm được một cô gái rất thú vị. Vậy nên coi như hoà. Không ai nợ ai!"

Vô Dĩnh Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, cánh môi hồng nhuận cắn nhẹ nhìn Mạc Thuần Uy, sau đó đưa tay lên gãi gãi đầu, như muốn nói gì đó, lại không nói gì mà chỉ ho khan một cái như đánh động.

Mạc Thuần Uy liếc Vô Dĩnh Kỳ một cái, sau đó phất phất tay: "Đi đi đi. Đi tìm Khiên Thục Linh của cậu đi."

Chỉ đợi có vậy, Vô Dĩnh Kỳ liền trưng ra bộ mặt cún con, thiếu điều vẫy đuôi: "Mạc lão đại, huhu... nếu kiếp sau có cơ hội, tôi nguyện lấy thân này báo đáp."

Nghe câu nói rợn tóc gáy với cái miệng đang giả vìe mếu máo của Vô Dĩnh Kỳ, Mạc Thuần Uy thiếu điều nổi hết lông tơ lên: "Cút!"

"Vâng vâng vâng. Hihi... lão đại!" Vừa nói, Vô Dĩnh Kỳ vừa thối lui đi về phía cửa.

Phải đi khỏi đây nhanh, nếu không Mạc gia gia của cậu mà đổi ý thì cậu sống không bằng chết mất.

Bộp!!! "Á... uida..."

Vừa nghe tiếng rên, Vô Dĩnh Kỳ liền xoay người, thấy một cô gái đang ngã xoài trên đất, khuôn mặt khả ái nhăn nhó lại, có vẻ đau đớn.

"Ây da ây da. Hiểu Thiên tiểu thư, tôi thật xin lỗi." Vô Dĩnh Kỳ chỉ nhìn cô gái kia một cái, sau đó đi ra cửa.

Trước khi đóng cửa lại, ánh mắt của cậu lại rơi trên người của cô gái kia lần nữa. Trong ánh mắt đào hoa phát ra tia sắc lạnh cùng nghi vấn.

Cạch! Cánh cửa đóng lại.

Lúc này, Địch Mẫn Nhu mới từ từ đứng lên, trong mắt nổi lên ướt át, đi tới gần Mạc Thuần Uy.

"Thuần Uy. Sao còn chưa ngủ?" Cô ta mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân, phảng phất vào bên tai Mạc Thuần Uy.

Anh nhìn cô ta một cái, không nói gì mà đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Người phụ nữ này là Lý Hiểu Thiên, anh không quen cô ta. Nhưng anh lại có cảm giác rất mãnh liệt với cái tên "Lý Hiểu Thiên" mà cô ta đang mang.

Có thể là anh bị hoang đường rồi. Đã tự thôi miên chính mình, nhưng anh vẫn không thể nhớ ra bất cứ thứ gì liên quan tới cô ta hay cái tên Lý Hiểu Thiên Kia.

Anh không nói với Vô Dĩnh Kỳ, bới vì điều đó không cần thiết.

"Anh đang nghĩ tới gì vậy?" Địch Mẫn Nhu đưa tay quàng lên cổ Mạc Thuần Uy. Ngón tay mềm mại như không xương vờn nhẹ lên da thịt trên cổ.

Lại lập tức bị anh hất ra.

"Cô ra ngoài đi." Giọng Mạc Thuần Uy lạnh lùng.

Bị hất tay ra khiến Địch Mẫn Nhu có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng cô ta lấy lại bình tĩnh. Cô ta cúi người xuống, từ phía sau ôm chặt lấy cổ anh, để bộ ngực tròn trịa nóng bỏng qua lớp áo ngủ mà cọ xát vào vai anh.

"Nhưng đêm nay... em muốn ngủ cùng anh. Được không?" Thanh âm của cô ta nhẹ nhàng như dụ dỗ, phát ra dục khí vừa mềm mại lại vừa khó chống đỡ.

Vành tai của Mạc Thuần Uy bị luồng hơi nóng từ mũi cô ta phả vào liền trở nên nóng bừng. Bất giác, ngón tay anh siết chặt lại: "Ra ngoài!"

"Thuần Uy, em thật sự..."

"Tôi bảo RA NGOÀI!" Mạc Thuần Uy hét lên. Đây là lần đầu tiên anh tức giận.

Anh không biết bản thân mình tức giận vì điều gì. Nhưng thật sự là anh đang tức giận.

Mãi tới sau này, mỗi lần nhớ lại đêm hôm nay anh mới biết, anh giận là vì anh lại có thể nổi phản ứng với một người phụ nữ khác.  Và cảm giác của anh lúc đó là, thật may mắn, anh vẫn giữ được sự trong sạch của bản thân cho vợ anh.

Sau đó anh lại tự gật đầu cảm thán, mình đúng là người đàn ông ưu tú.

Địch Mẫn Nhu bị quát liền giật mình, cô ta cắn môi đứng dậy, không thèm nhìn lại mà đi thẳng ra phía cửa.

Vừa bước ra khỏi cửa, một giọng nói băng lãnh liền lọt vào tai Địch Mẫn Nhu khiến cô ta cứng người lại:

"Rốt cuộc cô là ai?"

***21:45     8/6/2017****
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện