Nghe những lời này từ miệng Mạc Thuần Uy thốt ra, trong lòng Hiểu Thiên vô cùng hạnh phúc.

Mặc dù anh đang bị cô thôi miên, anh đang không nhận ra cô thật sự. Nhưng là chẳng phải những lời vừa rồi chính là tận đáy lòng anh sao? Chẳng phải nó chính là dành cho cô hay sao?

Hiểu Thiên mỉm cười, nhón chân lên, chạm môi mình vào môi anh.

Hai môi chạm nhau, đầu lưỡi của anh lại lập tức luồn vào trong miệng cô. Đầu lưỡi thô dày đoạt lấy từng đợt hương dịch. Bên tai tràn lan những âm thanh kiều mị, mềm yếu, lại càng khiến cho bản tính chinh phục của đàn ông trỗi dậy cao hơn.

Mạc Thuần Uy ôm lấy Hiểu Thiên, miệng vẫn dây dưa trên miệng cô nhưng chân lại đưa cô đi tới mép giường. Bàn tay không an phận sờ soạng lung tung khắp dọc cơ thể cô.

Bỗng tay anh dừng lại.

Hiểu Thiên hơi nghi ngờ, khó hiểu nhìn Mạc Thuần Uy. Vẻ mặt của Mạc Thuần Uy bối rối, anh nhìn Hiểu Thiên: "Hiểu Thiên, anh... anh có được không?"

Hiểu Thiên hơi ngơ ngác một chút, sau đó mỉm cười, gật nhẹ đầu một cái.

Anh là đang muốn tốt cho cô. Anh sợ làm tổn thương cô nên dừng lại để hỏi ý kiến cô.

Được sự cho phép của Hiểu Thiên, Mạc Thuần Uy như hổ đói vồ mồi. Anh ngấu nghiến hôn cô, bàn tay đưa lên thắt lưng cởi ra một cái. CHiếc áo ngủ mỏng của Hiểu Thiên lập tức bị buông ra, lồ lộ hai đồi núi to lớn hùng vĩ trước ngực.

Mạc Thuần Uy đưa tay lên, bàn tay to lớn bao phủ lấy một bên ngực, dùng sức mà nhào nặn, bộ ngực đầy đặn run run theo từng nhịp xoa bóp, tiêu nhũ được ngón tay anh mân mê, tràn lên khoái cảm trước giờ chưa từng có.

Hiểu Thiên ngâm nga những âm thanh mị hoặc trong cổ họng, hai mas đỏ bừng lên,, cô cảm giác được nhũ nhục của mình đang mềm nhũn thay đổi hình dạng dưới lực tay của anh.

Trên người cô bây giờ chỉ còn lại một mảnh giáp cuối cùng nơi giao điểm giữa hai chân.

Nhìn xuống một cái, hơi thở của Mạc Thuần Uy lập tức trở nên dồn dập.

Anh đã biết cô là Hiểu Thiên, nhưng anh là đang bảo vệ cô. Có điều cô lại không biết điều đó, cô lại đi thôi miên anh. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng ít nhiều tâm lý anh vẫn bị ảnh hưởng, khiến cho đầu óc anh lúc tỉnh táo lúc cuồng quay không phân rõ thực hư.

Hiểu Thiên...

Nhưng đây chính là Hiểu Thiên của anh...

Đây chính là Hiểu Thiên mà anh tìm kiếm đến muốn phát điên lên...

Nếu đã không thể...

Thì tại sao lại không buông thả một lần? Một lần coi như bản thân mình thật sự đang trở nên hồ đồ...

Nghĩ vậy, Mạc Thuần Uy lại càng hung mãnh, siết chặt lấy eo nhỏ của Hiểu Thiên. Bàn tay trên ngực vẫn chuyên tâm nhào nặn, bàn tay còn lại từ eo trượt xuống bờ mông cong, sau đó luôn vào bên trong quần lót của cô. Xoa nắn trên nơi tròn trịa kia, cảm giác khô nóng liền lan tỏa khắp người Hiểu Thiên.

Cô cố gắng vặn vẹo mông, miệng vẫn "ưm a" không thành tiếng.

Mạc Thuần Uy buông môi cô ra, trong mắt anh hiện giờ đục ngầu, mang theo dục vọng. Anh ghé sát bên tai Hiểu Thiên, thở hắt ra một luồng hơi thở nóng hổi: "Hiểu Thiên, em thật sự quyến rũ." Dường như còn sợ không đủ, anh từ tốn bổ sung thêm hai chữ: "Chết người."

Nghe Mạc Thuần Uy nói vật, hai má Hiểu Thiên càng đỏ, vành tai ửng hồng lên, trông bộ dạng cô hiện giờ thật mê ly. Mạc Thuần Uy kiềm chế không được, há miệng cắn lên tai cô một cái. Một loại xúc cảm tê rần truyền từ tai cô lên tới não rồi lan tỏa ra toàn thân khiến cho hai chân Hiểu Thiên run lên.

Bàn tay của Mạc Thuần Uy đi từ phía sau ra phía trước. Bàn tay thô ráp chạm tới da thịt non mềm, lướt tới đâu, cơ thể cô căng thẳng đến đó, sau đó ngón tay anh chạm tới nơi mật đạo âm ướt nơi hai chân của Hiểu Thiên. Xoa nắn nhè nhẹ, cả thân thể Hiểu Thiên liền run rẩy lên.

Cơ thể cô nhạy cảm tới mức, ngón tay anh vừa chạm tới nơi cửa huyệt non mềm liền hai chân đứng không vững, đầu óc quay cuồng, cả người mềm nhũn trên lồng ngực anh.

Ngay sau đó, trong ngực anh truyền đến âm thanh run rẩy kiều mị: "Ưm... không cần... đừng liếm... a... rất ngứa..."

Cái miệng nhỏ nhắn của cô cử động chạm vào da thịt trên người anh, cảm giác vừa nhột vừa khô nóng bao phủ lấy anh. Lại thêm âm thanh mị hoặc kia vang lên bên tai, càng thêm thập phần mời gọi.

Mạc Thuần Uy nhịn không được, ngón tay đang vuốt ve hạt trân châu nơi mật đạo khẽ dùng sức, nhấn mạnh một cái, cả người Hiểu Thiên lập tức run lên như có dòng điện chạy dọc khắp thân thể. Người cô xụi lơ, ánh mắt mơ màng, cắn nhẹ cánh môi nép vào lồng ngực Mạc Thuần Uy.

"A... ưm...đừng... ưm..." Cô cố cắn môi để không phát ra những âm thanh xấu hổ kia ra ngoài.

Còn chưa đợi cô kịp có thêm phản ứng, ngón tay của anh đã nhét vào bên trong, ngón tay thon dài cường thế xâm lấn, trêu đùa trong nhục huyệt.

"A...ưm... khó chịu..."

Hiểu Thiên bị đột kích bất ngờ, tòa thân căng cứng, da thịt nổi lên tầng tầng lớp lớp những mảnh hồng nhuận mê người.

Bầu ngực bị anh chà đạp vừa nóng rát, lại vẫn có phần thoải mái, Hiểu Thiên nhắm hai mắt, hai chân theo bản năng khép lại, kẹp chặt lấy tay Mạc Thuần Uy.

Bàn tay bị kẹt nơi ẩm nóng giữa hai chân, Mạc Thuần Uy nghiến răng gầm nhẹ một tiếng, xấu xa nói bên tai cô: "Bảo bối, em muốn kẹp anh sớm như vậy sao?"

***21:40   29/5/2017***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện