Bên ngoài

Mưa vẫn rơi nặng hạt

Mưa mang theo mùi ẩm ướt và bi thương. Nhàn nhạt, còn có mùi của nước mắt và quá khứ.

Mạc Thuần Uy ngồi trên ghế sofa, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi những hạt mưa đang thi nhau rơi xuống, đập mạnh vào tấm cửa kính trong suốt.

Hôm đó, ngày đó của mười ba năm trước, cũng là một ngày mưa như thế này nhỉ? Mưa rả rích. Cô ấy bị sốt cao dẫn đến hôn mê. Trong lúc mê man, những ngón tay nhỏ bé cứ nắm chặt lấy tay của Mạc Thuần Uy không chịu buông. Miệng lẩm bẩm nói muốn ăn kẹo mứt quế.

Kẹo mứt quế, chính là thứ đầu tiên mà Mạc Thuần Uy đã tặng cho cô. Từ đó, một trong hai sở thích ít ỏi của tiểu thư nhà họ Lý đó chính là kẹo Mứt quế.

Và sở thích thứ hai, đó chính là Mạc Thuần Uy.

Nắm tay anh siết chặt lại. Kẹo mứt quế gì chứ?!

Nếu như hôm đó anh không đi mua thì anh đã có thể dẫn cô trốn thoát, dù không thể cứu được nhiều người nhưng chỉ cần là cô không xảy ra chuyện gì thì những thứ khác đều không đáng quan tâm.

Cô đã cho anh sinh mạng và cuộc sống này. Anh lại chưa thể làm được gì cho cô.

Anh...

...nhất định sẽ tìm cho bằng được Lý Hiểu Thiên.

Mạc Thuần Uy bước tới bên cửa sổ, vươn tay vén tấm mành mỏng manh sang một bên. Đưa đôi mắt ưng nhìn ra bên ngoài.

Mưa... 

Lại là mưa.

Bỗng căn phòng bên tay trái của Mạc Thuần Uy đột nhiên cũng sáng đèn, sau đó, một khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ hiện ra qua ô cửa sổ kính.

Trong tận sâu nơi đáy mắt của người phụ nữ đó, mang theo một nỗi buồn cùng sự sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên Mạc Thuần Uy nhìn thấy một Diane Hiểu Thiên tỏ ra sợ hãi như vậy. Là có chuyện gì đã xảy ra sao?

Có thể Mạc Thuần Uy không để ý, hay ít nhất, chính anh cũng không biết.

Anh đã để ý quá nhiều tới một người phụ nữ.

*************

Sáng sớm

Mùi hương thanh khiết của khí trời hòa trộn với mùi ẩm ướt của những giọt mưa tối qua, khiến cho không gian càng trở nên ảm đạm.

Cửa sổ tối qua được mở ra vẫn chưa đóng lại, khiến cho gió thổi vào từng luồng khí lạnh đến run cả người lại. Hiểu Thiên nằm trên giường, co ro lại đôi vai trần trong chiếc áo ngủ hai dây. Hai mắt khẽ nhíu lại, dường như là đang khó ngủ.

Một cánh hoa bồ công anh nhẹ nhàng nương theo làn gió bay vào trong phòng, lượn vòng quanh một hồi lại đậu trên hàng mi cong dài của Hiểu Thiên.

Mi mắt cô khẽ động, sau đó mở ra một đôi mâu lam sắc sảo động lòng người.

Chỉ là sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, làm cho người đối diện nhìn thấy lại không khỏi cảm thấy xót thương.

Hừm... tất nhiên là vẫn có ngoại lệ. 

Ví dụ như lúc này...

Hiểu Thiên vừa mở mắt ra, lập tức có một chiếc gối bay thẳng vào mặt.

Aizz da... mới sáng sớm mà đã đập vào mặt người ta như vậy, thật thô lỗ mà.

Hiểu Thiên cầm lấy chiếc gối trên mặt mình xuống, nghiêng đầu nhìn cái người vừa ném mình là ai.

Ưu Vệ?

NHìn thấy Ưu Vệ, trong đầu Hiểu Thiên lại không ngừng nhớ tới cảnh tượng đã xảy ra tối qua trong phòng anh ta.

Lúc đó, hẳn anh ta đã biết tới sự có mặt của cô.

Để nhớ lại Ưu Vệ đã nói những gì nào?

"Tôi mặc kệ."

"Tôi nói là sẽ từ bỏ. Phải! Nhưng đó là nếu anh ấy tìm được Lý Hiểu Thiên chứ không phải Diane Hiểu Thiên."

Hừmmm......

Sau khi suy nghĩ và phân tích, tối qua cô đã rút ra được kết luận:

Một, Ưu Vệ là người mắc chứng đa nhân cách.

Đa nhân cách được xem là một loại bệnh, nó là căn bệnh của óc tưởng tượng con người, nên nó hoàn toàn không có thật. Nói đa nhân cách, nói đúng hơn thì nó là bệnh hoang tưởng.

Thường là do trong quá khứ đã gặp phải một tổn thương tâm lý quá lớn và không thể thoát ra khỏi nó, vì vậy, người ta luôn thích tự bảo vệ bản thân bằng cách tạo lập ra một tính cách mới, và luôn tự nhận ra được sự hiện diện của tính cách thứ hai.

Nói đúng ra, tính cách thật sự  chính là tính cách thứ nhất, luôn có vẻ yếu đuối và hiền lành hơn, còn tính cách được tạo ra là tính cách thứ hai, nó mang trên mình nghĩa vụ phải bảo vệ cho tính cách thứ nhất và có thể làm ra những việc mà tính cách thứ  nhất không bao giờ dám làm.

Kết luận thứ hai, tính cách thứ nhất của Ưu Vệ có tình cảm với Mạc Thuần Uy, nhưng anh ta vốn dĩ không dám bày tỏ, chỉ âm thầm bảo vệ cho Mạc Thuần Uy. Vậy nên tính cách thứ hai luôn muốn Ưu Vệ thật được hạnh phúc, nên mới xúi bậy cô tới phòng của Mạc Thuần Uy hôm đó.

Aaa.... thật không ngờ, cô lại bị dắt mũi bởi tên Ưu Vệ thứ hai kia.

"Mau dậy, đi tới Sở Thanh Hội."

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng giọng nói của Ưu Vệ lọt vào tai.

Sở Thanh Hội?! Đó chẳng phải là nơi họp mặt của thế giới ngầm Mỹ sao?

Mà khoan, giọng điệu này...

"Anh là...Ưu Vệ?"  Hiểu Thiên ôm gối ngồi trên giường, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Ưu Vệ hỏi.

Ưu Vệ nghe vậy thì cau mày, cằm hơi nâng lên, mắt nheo lại nhìn Hiểu Thiên.

Tối qua cô ta đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa anh và Ưu Xuyên. Chắc chắn cô ta đã biết anh thích Mạc Thuần Uy và biết cả việc Ưu Xuyên đã vì mình mà như vậy.

Hừ..dù là có chút không được tự nhiên, nhưng là do anh tự gây nên, cũng không thể trách cô ta sao lại dùng thứ ánh mắt đó nhìn mình.

Trong khi đó, Hiểu Thiên chỉ là muốn xác nhận, người đứng trước mặt cô có phải là Ưu Vệ hay không? Hay lại là Ưu Vệ thứ hai?

"Là tôi thì sao? Cô nghĩ Ưu Xuyên sẽ đến gặp một kẻ như cô?"

Ồ, tính cách thứ hai có tên là Ưu Xuyên sao? Có nghĩa rằng, Ưu Vệ bị tổn thương về mặt tình cảm gia đình? 

Nhưng không sao. Giọng điệu này thì chính xác là Ưu Vệ rồi. 

Bởi nếu là Ưu Xuyên thì ắt hẳn sẽ dùng những lời nói dụ dỗ người ta trầm mê và tin tưởng tuyệt đối chứ không phải là hạch sách với tính trẻ con như thế này.

Hiểu Thiên nhìn Ưu Vệ cười, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ bên má trái, càng làm cô thêm bội phần xinh đẹp: "Anh định cứ ở trong phòng tôi thế này sao?"

Trong lúc Ưu Vệ vẫn ngây ngốc chưa hiểu gì thì Hiểu Thiên lại nói tiếp.

"Tôi cần phải thay quần áo để đi tới Sở Thanh Hội."

Sắc mặt Ưu Vệ nghệt ra, sau đó tối sầm lại, đóng cửa.

****

Sau mười phút trang điểm và năm phút thay quần áo

Hiểu Thiên bước ra khỏi phòng với bộ váy liền thân không có tay áo màu đỏ với chất liệu vải mềm mại, chân váy thuôn mềm, có chút bồng bềnh sóng nhẹ, khẽ đưng đưa theo từng nhịp chân. Chiếc váy kết hợp với thắt lưng màu đen càng tôn lên vòng eo mảnh khảnh, lộ ra đôi vai trần tuyệt đẹp. 

Mái tóc đen nhánh được buông dài, từng sợi từng sợi mềm mại bay nhẹ theo làn gió, tựa hồ như thiên tiên ngoại nhân.

Cô vừa bước ra, không gian liền như ngưng lại.

Trước mắt cô chỉ có hai người là Vô Dĩnh Kỳ và Ưu Vệ đang đứng chờ ngoài cửa. NHưng hiện tại, cả hai đều đang im lặng nhìn cô. 

Sau đó Vô Dĩnh Kỳ ho khan một tiếng rồi chầm chậm bước tới gần Hiểu Thiên, một tay bỏ trong túi quần, một tay đặt lên vai Hiểu Thiên, ra vẻ trịnh trọng nói: "Hiểu Thiên, từ lần đầu gặp em, tôi đã đem lòng yêu em rồi." Nói tới đây, Vô Dĩnh Kỳ ngừng lại một chút, đưa đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào Hiểu Thiên, quỳ một chân xuống đất: "Hiểu Thiên à, em đồng ý..."

"Cậu biết không Vô Dĩnh Kỳ, Khiên Thục Linh đang bị dày vò từng ngày bởi hắn đấy. Có vẻ như cậu đã chán cái kế hoạch nhỏ đó rồi nhỉ?"

Mạc Thuần Uy không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện làm cho Vô Dĩnh Kỳ giật thót tim, vội vàng chỉnh tề lại hành vi không trong sáng của mình. Tay vuốt vuốt mái tóc, huênh hoang ngẩng cao đầu, nói: "A... haha... Mạc lão đại. Tôi đùa thôi. Tôi là đang luyện tập để sắp tới sẽ tỏ tình với kế hoạch nhỏ mà. Haha..."

Nhìn bộ dạng như bị bắt gặp khi ăn vụng này của Vô Dĩnh Kỳ, Mạc Thuần Uy chỉ liếc một cái, sau đó không nói gì mà đi thẳng về phía cửa chính.

Vừa đi, vừa không quên tốt bụng nhắc nhở: "Cho cô nửa phút để khôi phục lại tinh thần và bước vào trong xe, nếu không đừng trách tôi."

Lúc này, Hiểu Thiên vẫn đang đứng đó nhíu mày. Cô đang rất bình thường, có gì đâu mà khôi phục.

Hơn nữa, nguyên do gì mà cô cảm thấy anh đang tức giận chứ?

****17:45     10/5/2017****
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện