Gió
Mang theo hương hoa oải hương từ bên ngoài khuôn viên, len lỏi qua kẽ cửa sổ bay vào phòng.
Ánh dương tịch mịch, qua lớp cửa kính chiếu lên một dáng người.
Trên người, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, hắn đứng ngược hướng với ánh dương nhàn nhạt màu ráng vàng.
Bộ tây trang tinh tế ôm trọn thân hình cao lớn mà hoàn mỹ. Dưới làn tóc màu đen thẫm đang bay bay là một đôi mắt phượng dài hẹp đầy vẻ nguy hiểm.
Tay hắn cầm một ly thuỷ tinh trong suốt, trong ly là một thứ chất lỏng màu đỏ đậm.
Mùi rượu vang nhàn nhạt lan toả trong không khí. Hắn nâng ly, đưa ly thuỷ tình kề sát môi. Nhấp một ngụm. Chất lỏng nóng cháy của cồn khiến cho yết hầu của hắn bỏng rát.
Tấm lưng to lớn của hắn vì đứng trái ngược với hướng mặt trời mà mang một màu đen thần bí, khuôn mặt hắn nhìn nghiêng, có điểm góc cạnh sắc sảo.
Bạc môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, hắn thở một hơi nhẹ nhàng lên tấm cửa sổ kính, hơi nước liền bám lên tấm kính, hắn đưa ngón tay lên, vẽ lên vài nét trên đó.
Hơi nước theo nét tay của hắn, tan ra, biên thành những nét chữ trong suốt bằng nước.
Trên đó, hiện lên hai chữ: Hi, Diane!
*******
"Nói vậy..." Hiểu Thiên vẫn đang còn sửng sốt trước lập luận vô cùng suất sắc cùng logic của Mạc Thuần Uy.
Cô mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn không thể thốt lên được một chữ nào.
Căn phòng lạnh lẽo lại lâm vào trầm tư.
Chỉ có Ưu Vệ là vẫn giữ bình tĩnh sau một loạt lập luận của Mạc Thuần Uy, anh chậm rãi nói: "Lời nhắn của hắn qua vụ giết người này là "Hi Diane", kết hợp với dòng chữ "we are the same" kia, ta có thể có hai phương hướng. Một là hắn quen biết với Vô Sát, và có khuynh hướng muốn trả thù cô ấy. Hai là hắn đang muốn thông qua Vô Sát để thăm dò Mạc gia. Dù thế nào thì giữ cô ấy ở trong Mạc gia, cũng đều không phải là ý hay."
"Không đúng." Ưu Vệ vừa dứt lời, Vô Dĩnh Kỳ liền lập tức nói chen vào: "Tôi đồng ý là hắn có quen biết với Hiểu Thiên. Nhưng cả hai phương hướng mà anh vừa nói đều không hợp lý."
"Không hợp lý?" Ưu Vệ nghiêng đầu, nhắc lại câu nói kia, tựa như hỏi Vô Dĩnh Kỳ, cũng tựa như tự hỏi chính mình: "Vậy cậu nói xem, thế nào mới gọi là hợp lý?"
"Thứ nhất." Vô Dĩnh Kỳ giơ ra một ngón tay, biểu thị cho điều thứ nhất mà anh chuẩn bị nói: "Nếu như hắn muốn trả thù Hiểu Thiên thì với khả năng và tài trí có thể điều khiển được cả một tên có năng lực đầu óc như Hoành Tú Kha, thì hắn đã có thể tự mình đối đầu hoặc tìm một Hoành Tú Kha thứ hai, chứ chẳng dại gì mà để cô ấy ở trong Mạc gia. Điều đó chẳng khác nào làm tăng thêm phần trăm khả năng thất bại cả."
Ngừng một lát, khóe mắt Vô Dĩnh Kỳ liếc một lượt từ Hiểu Thiên đang ngồi trên ghế, Mạc Thuần Uy đang đứng dựa lưng vào tấm cửa, hai mắt nhắm chặt, hai tay bỏ túi quần với vẻ mặt lười biếng, sau đó lướt mắt qua Ưu Vệ đang đứng cạnh anh, chăm chú vào từng suy luận của anh. Vô Dĩnh Kỳ giơ ngón tay thứ hai, nói tiếp: "Thứ hai, nếu muốn thăm dò Mạc gia, hắn không cần phải thông qua một cô gái để thêm phiền phức làm gì. Hẳn là còn có một nguyên nhân khác."
Nói xong, Vô Dĩnh Kỳ liếc mắt về phía Mạc Thuần Uy một cái, nhìn thấy Mạc Thuần Uy vẫn dựa lưng vào tấm cửa phía sau, anh vẫn giữ im lặng như vậy. Nhưng Vô Dĩnh Kỳ biết, trong đầu anh hiện tại đang vô cùng tập trung, tập trung để xử lý và phân tích đầy đủ các dữ liệu liên quan để tìm ra thứ cần tìm.
Hiểu Thiên nhìn thấy ánh mắt của Vô Dĩnh Kỳ hướng về phía Mạc Thuần Uy thì cảm thấy hơi khó hiểu nhíu mày.
Hi Diane.
Theo như những gì mà Mạc Thuần Uy phân tích khi nãy, kẻ đứng sau chuyện này đang nhắm tới cô.
Và lời nhắn được viết bằng mực vô hình, sau khi ướt nước thì thay vì "we are the same" kia, nó lại hiện ra chữ "Hi Diane".
Cũng là Mạc gia có quan hệ rộng và mật thiết nên mới có khả năng kiểm chứng bằng cách dùng sức ép để buộc phải làm ướt mảnh giấy. Chứ nếu không phải là Mạc Thuần Uy lên tiếng, thì bộ an ninh quốc phòng Mỹ sẽ không bao giờ đồng ý cho việc làm ướt mảnh giấy kia, bởi điều đó chẳng khác nào phá hủy chứng cứ. Cho dù là FBI hay là bất kỳ tổ chức nào cũng sẽ không thể nhận được sự đồng ý.
Có điều...
Tên đó... mục đích của hắn khi nhắm vào cô...
Là vì cái gì? ***23: 01 13/4/2017***
Mang theo hương hoa oải hương từ bên ngoài khuôn viên, len lỏi qua kẽ cửa sổ bay vào phòng.
Ánh dương tịch mịch, qua lớp cửa kính chiếu lên một dáng người.
Trên người, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, hắn đứng ngược hướng với ánh dương nhàn nhạt màu ráng vàng.
Bộ tây trang tinh tế ôm trọn thân hình cao lớn mà hoàn mỹ. Dưới làn tóc màu đen thẫm đang bay bay là một đôi mắt phượng dài hẹp đầy vẻ nguy hiểm.
Tay hắn cầm một ly thuỷ tinh trong suốt, trong ly là một thứ chất lỏng màu đỏ đậm.
Mùi rượu vang nhàn nhạt lan toả trong không khí. Hắn nâng ly, đưa ly thuỷ tình kề sát môi. Nhấp một ngụm. Chất lỏng nóng cháy của cồn khiến cho yết hầu của hắn bỏng rát.
Tấm lưng to lớn của hắn vì đứng trái ngược với hướng mặt trời mà mang một màu đen thần bí, khuôn mặt hắn nhìn nghiêng, có điểm góc cạnh sắc sảo.
Bạc môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, hắn thở một hơi nhẹ nhàng lên tấm cửa sổ kính, hơi nước liền bám lên tấm kính, hắn đưa ngón tay lên, vẽ lên vài nét trên đó.
Hơi nước theo nét tay của hắn, tan ra, biên thành những nét chữ trong suốt bằng nước.
Trên đó, hiện lên hai chữ: Hi, Diane!
*******
"Nói vậy..." Hiểu Thiên vẫn đang còn sửng sốt trước lập luận vô cùng suất sắc cùng logic của Mạc Thuần Uy.
Cô mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn không thể thốt lên được một chữ nào.
Căn phòng lạnh lẽo lại lâm vào trầm tư.
Chỉ có Ưu Vệ là vẫn giữ bình tĩnh sau một loạt lập luận của Mạc Thuần Uy, anh chậm rãi nói: "Lời nhắn của hắn qua vụ giết người này là "Hi Diane", kết hợp với dòng chữ "we are the same" kia, ta có thể có hai phương hướng. Một là hắn quen biết với Vô Sát, và có khuynh hướng muốn trả thù cô ấy. Hai là hắn đang muốn thông qua Vô Sát để thăm dò Mạc gia. Dù thế nào thì giữ cô ấy ở trong Mạc gia, cũng đều không phải là ý hay."
"Không đúng." Ưu Vệ vừa dứt lời, Vô Dĩnh Kỳ liền lập tức nói chen vào: "Tôi đồng ý là hắn có quen biết với Hiểu Thiên. Nhưng cả hai phương hướng mà anh vừa nói đều không hợp lý."
"Không hợp lý?" Ưu Vệ nghiêng đầu, nhắc lại câu nói kia, tựa như hỏi Vô Dĩnh Kỳ, cũng tựa như tự hỏi chính mình: "Vậy cậu nói xem, thế nào mới gọi là hợp lý?"
"Thứ nhất." Vô Dĩnh Kỳ giơ ra một ngón tay, biểu thị cho điều thứ nhất mà anh chuẩn bị nói: "Nếu như hắn muốn trả thù Hiểu Thiên thì với khả năng và tài trí có thể điều khiển được cả một tên có năng lực đầu óc như Hoành Tú Kha, thì hắn đã có thể tự mình đối đầu hoặc tìm một Hoành Tú Kha thứ hai, chứ chẳng dại gì mà để cô ấy ở trong Mạc gia. Điều đó chẳng khác nào làm tăng thêm phần trăm khả năng thất bại cả."
Ngừng một lát, khóe mắt Vô Dĩnh Kỳ liếc một lượt từ Hiểu Thiên đang ngồi trên ghế, Mạc Thuần Uy đang đứng dựa lưng vào tấm cửa, hai mắt nhắm chặt, hai tay bỏ túi quần với vẻ mặt lười biếng, sau đó lướt mắt qua Ưu Vệ đang đứng cạnh anh, chăm chú vào từng suy luận của anh. Vô Dĩnh Kỳ giơ ngón tay thứ hai, nói tiếp: "Thứ hai, nếu muốn thăm dò Mạc gia, hắn không cần phải thông qua một cô gái để thêm phiền phức làm gì. Hẳn là còn có một nguyên nhân khác."
Nói xong, Vô Dĩnh Kỳ liếc mắt về phía Mạc Thuần Uy một cái, nhìn thấy Mạc Thuần Uy vẫn dựa lưng vào tấm cửa phía sau, anh vẫn giữ im lặng như vậy. Nhưng Vô Dĩnh Kỳ biết, trong đầu anh hiện tại đang vô cùng tập trung, tập trung để xử lý và phân tích đầy đủ các dữ liệu liên quan để tìm ra thứ cần tìm.
Hiểu Thiên nhìn thấy ánh mắt của Vô Dĩnh Kỳ hướng về phía Mạc Thuần Uy thì cảm thấy hơi khó hiểu nhíu mày.
Hi Diane.
Theo như những gì mà Mạc Thuần Uy phân tích khi nãy, kẻ đứng sau chuyện này đang nhắm tới cô.
Và lời nhắn được viết bằng mực vô hình, sau khi ướt nước thì thay vì "we are the same" kia, nó lại hiện ra chữ "Hi Diane".
Cũng là Mạc gia có quan hệ rộng và mật thiết nên mới có khả năng kiểm chứng bằng cách dùng sức ép để buộc phải làm ướt mảnh giấy. Chứ nếu không phải là Mạc Thuần Uy lên tiếng, thì bộ an ninh quốc phòng Mỹ sẽ không bao giờ đồng ý cho việc làm ướt mảnh giấy kia, bởi điều đó chẳng khác nào phá hủy chứng cứ. Cho dù là FBI hay là bất kỳ tổ chức nào cũng sẽ không thể nhận được sự đồng ý.
Có điều...
Tên đó... mục đích của hắn khi nhắm vào cô...
Là vì cái gì? ***23: 01 13/4/2017***
Danh sách chương