Trong màn đêm

Tiếng ngâm nga của người phụ nữ như tiếng gió xuân nhẹ nhàng lọt vào tai Mạc Thuần Uy, khiến cho toàn thân anh cũng trở nên căng thẳng.

Bàn tay anh nhanh chóng rụt về, trốn tránh sự tiếp xúc giữa mình với nơi đó của một người phụ nữ, tay anh đưa tới da thịt trắng nõn trên bắp đùi mà nắn miết.

Đôi mắt anh như có ngọn lửa trong đó, đang muốn bùng cháy, lại không biết nên bùng cháy như thế nào, đành phải nghiên chặt răng mà dung sức bóp mạnh lấy đùi cô.

Hiểu Thiên vì không ngờ anh sẽ dùng sức mạnh như vậy nên chưa kịp chuẩn bị tâm lý, vùng bắp đùi ẩn ẩn đau, cô cắn môi, khẽ kêu lên thành tiếng.

Tiếng kêu nhỏ nhẹ như tiếng mèo con, vừa đáng yêu, lại vừa làm cho người ta không chịu được mà muốn cường bạo một phen.

Đáy mắt sắc bén của Mạc Thuần Uy vẫn chăm chú nhìn

Mà Hiểu Thiên thì lại xấu hổ không thôi.

Rốt cuộc là anh ta đang định làm cái gì? Cô kẹp chặt hai chân mảnh khảnh của mình lại, có ý định hướng về phía chiếc khăn mà nhặt lên, mục đích là muốn tránh khỏi Mạc Thuần Uy càng xa càng tốt, Nhưng là...

Bàn tay đang giữ lấy bắp đùi của Mạc Thuần Uy vẫn không buông ra, không những thế, lực đạo trên tay hắn lại còn mạnh bạo hơn.

"Mạc lão đại, một phút mười hai giây, khoảng thời gian đó chắc đủ để anh xác nhận rồi chứ?" Hiểu Thiên mỉm cười, cố gắng nén cơn đau ở vùng đùi đang lan truyền khắp toàn thân kia mà lên tiếng.

Mạc Thuần Uy nghe thấy giọng nói êm tai từ phía trên truyền xuống thì cơ thể bắt đầu thả lỏng. Kết quả này không phải anh chưa có nghĩ tới, dù khả năng rất nhỏ.

Nhưng hóa ra anh đã nhầm.

Khả năng nhỏ này không ngờ lại là sự thật.

Mạc Thuần Uy khôi phục lại anh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nhanh chóng lộ ra vẻ trầm lãnh thường ngày.

Đáy mắt Mạc Thuần Uy hiện lên sự kiên định cùng với một cỗ khí lạnh chạy dọc khắp người. Mạc Thuần Uy nới lỏng lực đạo trên tay, sau đó đứng dậy, đối diện với Hiểu Thiên, anh cúi người xuống, cách gương mặt thanh tú của Hiểu Thiên chỉ vừa đủ một milimet tính từ khoảng cách của hai chóp mũi.

Anh cao ngạo nói ra một câu: "Cô thật sự chẳng thể làm tôi nổi hứng"

Sau khi nói xong liền xoay người, hướng về phía cửa mà đi thẳng.

Nhưng khi tay anh vừa chạm đến nắm đấm cửa thì một giọng nói thanh thúy vang lên, phá tan đi bầu không khí ban đêm an tĩnh bằng hai chữ: "Đứng lại!"

Và đúng như mệnh lệnh kia, hai chân của Mạc Thuần Uy đã ngừng chuyển dộng, bàn tay đang cầm lấy nắm đấm cửa cũng buông lỏng, sau đó hạ xuống.

Anh vừa xoay người lại, định hỏi "cô lại muốn gì". Nhưng mà lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng đã bị một đôi môi chặn lấy.

Cánh môi nhỏ nhắn, mềm mại của Hiểu Thiên đặt lên bạc môi mỏng của anh. Trong khi anh còn đang chưa hiểu sự tình tình thì lưỡi cô đã đưa ra, luồn vào trong miệng của Mạc Thuần Uy, ở trong khoang miệng của anh mà khuấy đảo, rồi càn quét.

Gì chứ? Dám bảo cô không thể làm anh ta nổi hứng? nói thẳng ra chẳng phải là chê cô không đủ xinh đẹp quyến rũ sao?

Một Hiểu Thiên cao ngạo được mệnh danh là tuyệt đại mỹ nữ của FBI, của cả tổ chức lẫn hắc y đạo như cô làm sao có thể chịu nổi đả kích đó được?

Hay lắm, anh dám chê tôi thì tôi sẽ cho anh biết, thế nào là sắc đẹp không thể cưỡng lại.

"Ân...ưm..." Hiểu Thiên từ chủ động nhanh chóng biến thành bị động, miệng của cô liền bị một bạc môi khác khống chế.

Môi của hai người giao quấn, triền miên.

Mạc Thuần Uy đưa một tay ôm lấy bờ eo thon gọn của Hiểu Thiên, một bàn tay khác nắm lấy cằm cô, siết nhẹ, giữ vững cằm để chắc chắn cho nụ hôn cuồng nhiệt mà anh đang và sẽ trao cho cô.

Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên anh hôn một người phụ nữ. Không những thế, đây còn là lần đầu tiên anh thân mật với phụ nữ.

Vậy nên...

Một kẻ cao ngao như anh sẽ không thể để cô coi thường mà "chỉ bảo" mình được.

Mạc Thuần Uy xoay người cô lại, ngay lập tức đi tới gần cánh cửa rồi nhanh chóng ép lưng cô dựa vào đó.

Cánh môi vẫn dây dưa chưa chịu dứt. Anh xâm chiếm lấy mọi hơi thở của cô, bá đạo chạy loạn trong từng ngõ ngách trong khoang miệng thơm tho của cô, khiến cho cô không thể hít thở nổi mà chỉ có thể ậm ừ trong cổ họng.

Những phản ứng ngây ngô này của Hiểu Thiên làm cho tâm tình của Mạc Thuần Uy rất thoải mái, không hiểu tại sao lại nổi lên cảm giác đó, nhưng thật sự là anh cảm thấy rất phấn khích.

Bởi vì anh biết, cô là lần đầu hôn môi.

Vậy nên...

Chắc chắn cô còn trong sạch.

Trong đầu Mạc Thuần Uy bỗng chốc lại quay trở về quỹ đạo ban đầu. Anh như lấy lại tinh thần, tự hỏi bản thân vừa nghĩ cái gì? Sao lại vui mừng vì chuyện không đâu đó?

Rõ ràng... Rõ ràng cô là...

Nghĩ đến đây, Mạc Thuần Uy lại gồng mình, bàn tay đang ôm lấy eo nhỏ của Hiểu Thiên siết chặt lại, ép lưng cô dán chặt hơn với tấm kính dày của cánh cửa khiến cho lưng Hiểu Thiên truyền đến một trận tê buốt, nhanh chóng thẩm thấu đến từng thớ thịt, Hiểu Thiên khẽ nhíu mày.

Hiểu Thiên không ngờ, mình đang muốn "tận tình" với anh thì lại bị anh "chỉ bảo" ngược lại, hơn nữa lại vô cùng nồng nhiệt. Khiến cho toàn thân Hiểu Thiên tràn lan một cỗ nóng cháy, da thịt trắng nhẵn bóng hiện lên những vệt đỏ hồng ái muội.

Cảm nhận bàn tay đang đặt trên eo mình của anh không an phận, từ từ lướt ra phía trước, nhẹ xoa nắn ở vùng bụng phẳng phiu, rồi lại từ từ vẽ vài vòng tròn lên rốn cô. Da dẻ cô vì trơn mượt nhẵn nhụi mà vô cùng nhạy cảm, từ nơi nào có ngón tay anh tiếp xúc, da thịt ở nơi đó liền gần như lập tức trở nên bóng như lửa đốt, vô cùng ngứa ngáy đến khó chịu.

Vậ mà bàn tay anh lại không ngoan ngoãn, từ bụng cô đi xuống bên dưới, bỏ qua vùng bụng dưới, đi thẳng tới nơi tư mật đang không mảnh giáp mà lồ lộ ra.

Trong đầu anh rõ ràng bảo là không được, hãy dừng lại, mày không được "muốn" cô ấy ngay tại đây. Nhưng mà bàn tay anh lại không nghe lời, cứ thế mà luồn giữa hai chân cô, chạm vào cánh hoa mềm mại và mẫn cảm của cô, sau đó nhẹ nhàng mà miết lấy, sờ qua lại một hồi, Cảm nhận được cánh hoa đã rỉ ra một chút mật dịch, lúc này đôi môi anh mới buông tha cho cô.

Mạc Thuần Uy nhếch khóe môi, tà mị ghé sát tai cô nói một câu: "Cơ thể cô thật mẫn cảm."

Nói xong, ngón tay của Mạc Thuần Uy như có như không vô tình dung lực nhấn mạnh vào viên ngọc nhạy cảm nhất ở giữa hai chân của người phụ nữ, khiến cho Hiểu Thiên nhất thời xông lên khoái cảm xa lạ mà nóng cháy, cô lạc vào khoái cảm kia mà ngửa đầu thở dốc, rên rỉ một tiếng: "Á..."

Đúng lúc này, một tiếng điện thoại vang lên, cắt ngang thứ không khí tràn đầy ái muội đang bao phủ lấy từng mảng khí oxy trong căn phòng.

Dù không muốn, và đã cố tình bỏ qua cái thứ âm thanh chết tiệt đó, nhưng nó như đang cố tình trêu tức anh và không có ý định sẽ dừng lại, nó dườn như đang muốn thử thách tính kiên nhẫn của anh, Mạc Thuần Uy nghiến răng, gầm nhẹ một tiếng, phun ra hai chữ: "Chết tiệt." sau đó cầm điện thoại trong túi quần ra, nhấn phím nghe.

Bên kia liền lập tức truyền tới một âm thanh trầm ấm mà lại thanh trong, tựa như nước hồ mùa thu đang nhiễm ráng đỏ vì ánh dương cuối ngày: "Alo, lão đại."

Mạc Thuần Uy nhíu mày, là giọng của Vô Dĩnh Kỳ?

Có chuyện gì mà giờ này anh ta còn gọi điện thoại cho anh chứ? Chắc chắn không phải việc tầm thường.

"Có chuyện gì?" Mạc Thuần Uy lãnh mặc hỏi.

"Tên Hoành Tú kha mà cục an ninh quốc phòng Mỹ vừa bắt đã chết ở trong ngục, bên cạnh còn có tờ giấy viết chữ:We are the same."

***...***...

Câu chuyện nhỏ thứ 1 (cái này giống như là ngoại truyện thôi)

Năm năm sau, khi Hiểu Thiên đang mặc chiếc áo ngủ mỏng tanh và đứng trước mặt Mạc Thuần Uy, mà Mạc Thuần Uy thì không thể "động tay chân" với vợ vì Lý Hiểu Thiên đang mang thai.

Lúc này...

Có một việc khiến cho Mạc Thuần Uy cảm thấy cực kỳ hối hận

Đó là tại sao lúc đó anh lại dám nói cô không thể làm anh nổi hứng? Hay nói đúng hơn, hận nhất vẫn là chính mình.

Anh hận tại sao lúc đó lại ngu ngốc không ăn sạch sành sanh cô, ăn đến cô không còn một vụn xương đi để bù đắp cho những lúc bầu bí mà không được động chạm như hiện tại.

Mạc Thuần Uy tức mình, nhưng nghĩ lại, thực ra lúc đó là bởi vì cuộc điện thoại bất ngờ của Vô Dĩnh Kỳ phá hỏng đại sự của mình.

Bây giờ, đôi mắt Mạc Thuần Uy như được đốt cháy bởi một ngọn lửa hừng hực. Anh nghiến chặt răng, cầm điện thoại lên bấm một dãy số. Sau hai tiếng tút thì liền có người nhấc máy, giọng điệu có vẻ lười biếng, nói: "Oápppp... alo, lão đại. Đêm hôm thế này còn không cho người khác ngủ mà..."

"Vô Dĩnh Kỳ, tôi muốn anh sang Ấn Độ để giải quyết một hạng mục quan trọng." Mạc Thuần Uy lạnh lung, ánh mắt phát ra tia lửa điện.

"Ờ đượ... Khoan đã!" Ai đó giật mình thông não: "Lão đại, anh biết tôi đang nghỉ tuần trăng mật với "kế hoạch nhỏ" ở Paris mà, làm sao lại muốn tống tôi sang Ấn Độ. Này.... Này..."

Tút... tút... tút...

Vô Dĩnh Kỳ bực tức nhìn chiếc điện thoại trên tay, sau đó ném mạnh vào góc tường hét lớn: "Mạc Thuần Uy, cậu bị thần kinh à?

Ai đó nằm bên cạnh Hiểu Thiên, hắt xì liên tục.

***16:46 3/4/2017***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện