Đó là một làng nhỏ vùng sơn cước.

Ngay ở đầu thôn, bên trong đám rừng phong, một tấm bảng hiệu ló ra: “Quán Rượu Chiều”

Đọc tên quán không là Lý Tầm Hoan đã muốn say rồi.

Rượu tuy không đáng gọi là quá ngon nhưng lại rất trong, nhiều hương vị.

Đúng là một thứ rượu cất bằng thứ nước suối bên rừng.

Ngọn suối từ phía sau núi chảy ra, trong đến thấy cái dưới đáy.

Lý Tầm Hoan biết đi vòng theo núi ấy dọc theo con suối, gặp một cánh rừng mai, rừng mai ấy có năm ba gian nhà nho nhỏ xinh xinh, trong những gian nhà đó có Lâm Tiên Nhi và Tiểu Phi.

Nghĩ tới gương mặt tuấn tú mà quật cường, nhớ đến tia mắt tinh anh mà bén nhọn của Tiểu Phi, nhớ tới con người bạn trẻ mà nhiệt tình ấy, tình cảm trong người Lý Tầm Hoan bỗng cuồn cuộn dâng lên.

Cái làm cho người ta không thể nào quên được, Lý Tầm Hoan càng không thể quên được là sự nhiệt tình của con người Tiểu Phi lại được che bởi bộ mặt lạnh như băng, bộ mặt không thấy một nét cười, bộ mặt như sắt nguội ấy lại có một tình cảm cực kỳ nồng nhiệt, thứ tình cảm có thể chết cho người khác ấy.

Lý Tầm Hoan bỗng nghe trong lòng chợt nổi lên một sự bồn chồn, sự bồn chồn của con người lãng bạt khi về gần tới quê hương, khi biết gần được gặp được kẻ thân yêu.

Hắn hồi hộp khi nghĩ rằng sắp gặp Tiểu Phi trong phút chốc.

Không biết trong hai năm qua Tiểu Phi đã sống như thế nào, không biết con người hắn ra sao? Hắn đã có gì thay đổi hay là vẫn giữ y như cũ?

Không biết trong hai năm qua Lâm Tiên Nhi đã đối xử với hắn như thế nào?

“Nàng y như một tiên nữ từ trên trời rơi xuống nhưng luôn luôn dẫn bọn đàn ông xuống đến tận cùng của địa ngục”.

Câu nói của lão già có thật đúng như thế hay không?

Tiểu Phi phải chăng đã xuống tận cùng của địa ngục?

Lý Tầm Hoan không dám nghĩ tới nhiều hơn nữa, hắn rất hiểu con người của Tiểu Phi, hắn biết hạng người như Tiểu Phi, con người có một tình cảm nhiệt thành như thế có thể vì ái tình mà bằng lòng mà tình nguyện sống tận cùng nơi địa ngục hay sao?

Chiều xuống thật mau.

Hoàng hôn của rừng núi thật sậm màu.

Tiểu điếm vẫn không có lệ lên đèn sớm vì dầu ở đây mắc lắm, vả lại quá nhỏ mà khách cũng thưa.

Tiểu điếm bây giờ chỉ có Lý Tầm Hoan là người khách duy nhất.

Hắn chọn một cái bàn trong góc nhà, nơi thật tối tăm. Đó là thói quen của hắn.

Ngồi nơi ghế đó có thể trông thấy người một cách rõ ràng mà người đi vào lại không thấy hắn.

Nhưng hắn không thể ngờ rằng người thứ nhất đi vào lại là Thượng Quan Phi.

Thượng Quan Phi bước vào là ngồi ngay chiếc bàn đặt ở cửa quán. Hắn ngồi dựa cửa và nhìn ngay ra cửa y như là đang đợi một người nào.

Trông dáng sắc của hắn có mòi hối hả, vội vàng.

So với thái độ khá trầm tĩnh của hắn thì bây giờ quả là hai thái cực, hắn ngồi mà thật bồn chồn.

Tự nhiên người hắn đợi phải là một nhân vật trọng yếu, vả lại hắn đến đây chỉ một mình, không mang theo một người thủ hạ thì nhất định cuộc hội ước này chẳng những trọng yếu mà còn là bí mật.

Giữa một sơn thôn như thế này thì có nhân vật nào trọng yếu? Người mà Thượng Quan Phi chờ đợi đó là ai? Hắn đột nhiên đến nơi đây phải chăng là có quan hệ đến Lâm Tiên Nhi và Tiểu Phi?

Lý Tầm Hoan chống tay vào trán như một người đã ngà say, hắn cố giấu mặt mình.

Thật ra thì nếu hắn không làm như thế thì Thượng Quan Phi cũng không thấy hắn.

Đôi mắt của Thượng Quan Phi nhìn đăm ra phía trước, hắn không nhìn một nơi nào khác cả.

Trời mỗi lúc một thêm tối.

Và cuối cùng dầu có hà tiện cách mấy tiểu điếm vẫn phải lên đèn.

Dáng sắc của Thượng Quan Phi coi có mòi nõn nà hơn lên.

Ngay lúc đó chợt có hai chiếc kiệu lợp vải màu xanh xám dừng ngoài cửa quán.

Phu kiệu là những thanh niên trạc ngoài hai mươi tuổi với áo lam thật mới, giày ống quấn bó chân và sợi dây đai màu huyết dụ trông thật là oai vệ.

Chiếc kiệu thứ nhất bước xuống một thiếu nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi áo hồng, tuy tuổi nàng hãy còn nhỏ nhưng bằng vào dáng cách rất đủ sức hấp dẫn bọn đàn ông, nhất là eo lưng thật nhỏ, thật dịu, thật vô cùng hấp dẫn.

Thượng Quan Phi vừa mới nâng chén rượu đã vội vàng đặt xuống.

Đôi mắt như mũi dao của cô bé đảo một vòng thật nhanh và đi ngay lại trước mặt Thượng Quan Phi.

- Chắc công tử đợi đã lâu?

Thượng Quan Phi chớp mắt :

- Cô nương là.

Cô gái liếc nhanh bốn phía và hạ thấp giọng như ngâm thơ :

- Dừng chân bên Quán Rượu Chiều, nhị hồng hoa nguyệt yêu kiều thướt tha.

Thượng Quan Phi đứng phắt lên :

- Nàng đâu? Tại sao nàng không đến?

Cô gái áo hồng nhếch môi cười :

- Công tử đừng nóng nảy, xin hãy theo tôi.

Nhìn Thượng Quan Phi ra cửa, nhìn hắn bước lên chiếc kiệu thứ hai, Lý Tầm Hoan chợt phát hiện ra một chuyện khá kỳ.

Những tên khiêng kiệu, tên nào cũng thanh niên khỏe mạnh, chiếc kiệu thứ nhất khi chúng nhấc lên y như xách một vật nhẹ nhàng không có gì cố sức nhưng chiếc thứ hai thì chúng khiêng thật nặng nhọc, chừng như phải vận dụng sức lực khá nhiều.

Kiệu thì bằng nhau, những kiệu phu thể tráng như nhau, thân hình của Thượng Quan Phi cũng không có gì là to lớn, thế thì tại sao chiếc kiệu thứ hai, chiếc kiệu hắn ngồi có vẻ nặng như thế?

Lý Tầm Hoan trả tiền rượu và bước nhanh ra khỏi quán.

Là một con người không thích xen vào chuyện của người khác, lại càng không thích dòm ngó vào chuyện riêng tư của bất cứ người nào nhưng bây giờ thì hắn quyết định theo dõi Thượng Quan Phi, cần phải xem kẻ hội ước với hắn là ai?

Bởi Lý Tầm Hoan cảm thấy Thượng Quan Phi đến đây nhất định có dính dáng vào vấn đề Tiểu Phi.

Chuyện của ai thì có thể không cần biết tới nhưng chuyện về Tiểu Phi thì không thể bỏ lơ.

Con đường chủ yếu của sơn thôn này chỉ có một, nó là một ngả từ quan lộ rẽ vào, đi ngang qua một tiệm tạp hóa, một tiệm gạo qua một tiệm rượu và năm bảy cái nhà khác nữa thì con đường trở nên hẹp nhỏ quanh co dẫn vào đám rừng phong.

Bọn phu kiệu rẽ vào khu rừng phong đó.

Kiệu trước bọn phu kiệu đi rất nhẹ nhàng, kiệu sau thì người khiêng lại tháo mồ hôi hột, bởi vì chiếc kiệu thứ hai chẳng những nặng mà lại còn luôn luôn chao động.

Thình lình trong chiếc kiệu ấy phát ra một giọng cười lánh lót.

Tiếng cười ấy vừa tròn vừa thanh, vừa dịu dàng mang theo hơi thở dập dồn.

Bất luận là ai, miễn ngời đó là đàn ông, nhất định phải rung động khi nghe thấy tiếng cười từ trong kiệu ấy.

Chỉ có người đàn bà tuyệt đẹp mới có được giọng cười như thế.

Nhưng rõ ràng kiệu ấy là kiệu của Thượng Quan Phi ngồi tại làm sao bây giờ lại biến ra giọng cười phụ nữ.

Kiệu đã lên sườn núi.

Lý Tầm Hoan dừng lại, hắn dựa mình dưới một gốc cây to dưới chân núi mà ho.

Thì ra trong chiếc kiệu thứ hai có những hai người.

Người đàn ông hiển nhiên là Thượng Quan Phi.

Nhưng người đàn bà trong ấy là ai?

Bằng vào giọng nói tiếng cười quyến rũ ấy, Lý Tầm Hoan mơ hồ như đã có nghe qua.

Giọng nói tiếng cười quen thuộc.

Họ Lý là một người kinh nghiệm khá nhiều về đàn bà, hắn biết có nhiều người đàn bà có giọng nói tiếng cười thật đẹp, thật quyến rũ nhưng giọng nói vừa rồi trong kiệu phát ra, thứ giọng nói tiếng cười làm kinh hồn động phách đàn ông ấy, hắn biết trên đời này không có bao nhiêu.

Hắn vốn có thể nói ra cái tên của người đàn bà trong kiệu nhưng hắn không nói bởi vì hắn chưa dám xác định một cách dứt khoát.

Mà đối với Lý Tầm Hoan đã trở thành một thói quen, bất cứ vấn đề gì, bất cứ chuyện gì khi chưa xác định dứt khoát, hắn nhất định không chịu phán đoán.

Trong đời hắn, hắn bằng lòng nhận chịu hậu quả và không chịu nghi ngờ nhưng hắn nhất định không chịu phán đoán.

Trong đời hắn, hắn bằng lòng nhận chịu hậu quả và không chịu nghi ngờ nhưng hắn nhất định không chịu để một ai bị nghi lầm.

Hắn không chịu nghi ngờ bất cứ một ai khi trong tay hắn không có đủ bằng cớ rõ ràng.

Hắn có thể ngờ một người nào đó là người tốt mặc dầu hắn chưa quen chứ hắn không chịu nghi xấu cho ai cả.

Thoai thoải trong dốc núi, trong sâu của rừng phong có mấy gian nhà có một ngôi lầu nhỏ.

Kiệu đã dừng lại ngay nơi ấy.

Kiệu bên sau, kiệu phu đang đứng quẹt mồ hôi, kiệu phía trước, cô gái áo hồng đã bước xuống.

Cô ta bước xuống kiệu và đi thẳng lại bên chân cầu thang dưới gian lầu và bước nhanh lên gõ cửa.

Cộc... cộc... cộc...

Cô gái áo hồng gõ ba tiếng ngắn, cửa lầu mở hoác.

Kiệu thứ hai cũng có người bước xuống, một người con gái.

Vì đứng đằng xa và đứng nghịch chiều, Lý Tầm Hoan không thấy rõ mặt, chỉ thấy quần áo người đó nhăn nheo, mái tóc rối bời nhưng vóc người lại vô cùng hấp dẫn, dáng đi vô cùng khêu gợi.

Eo lưng và mông nàng uốn và rung khi nàng bước chân đi nhưng cũng không uốn và rung quá mức, người con gái mà khi đi eo mông không uyển chuyển tự nhiên là không đẹp nhưng nếu quá mức sẽ trở thành lố bịch.

Người con gái này có lẽ đã nghiên cứu khá nhiều nên cô ta chỉ làm vừa đúng mức, vừa đúng tầm hấp dẫn của nó mà thôi.

Bước đi của nàng thật nhẹ nhàng, không mau quá cũng không chậm quá, tư thế đó, Lý Tầm Hoan cũng đã từng quen thuộc, người này hắn đã có thấy rồi.

Hay ít nhất cũng đã thấy một người con gái y như thế.

Nàng tha thướt bước nhẹ lên lầu và khi lên khỏi bậc thang, nàng vùng quay phát lại vẫy tay về phía chiếc kiệu, có lẽ nàng vẫy Thượng Quan Phi, rồi mới thoắt vào trong cửa.

Lý Tầm Hoan chỉ nhìn được phân nửa mặt nàng.

Da mặt nàng trắng hồng, chứa đựng cả một trời xuân sắc.

Và bây giờ Lý Tầm Hoan xác định rõ ràng : Lâm Tiên Nhi.

Lâm Tiên Nhi ở đây còn Tiểu Phi ở đâu?

Thiếu chút nữa Lý Tầm Hoan đã chạy la lên hỏi nàng về tin tức của người bạn cố tri nhưng hắn dừng lại kịp.

Hắn không muốn nhìn cái chuyện tồi bại giữa nàng và Thượng Quan Phi.

Cái chuyện mà chỉ nói không thôi, hắn cũng đủ buồn nôn.

Lý Tầm Hoan là một con người thật kỳ.

Hắn tuy không nhận là một quân tử nhưng chuyện hắn làm đa phần là những bậc quân tử không làm được hoặc họ không muốn làm hoặc họ vĩnh viễn không làm nổi.

Chuyện hắn làm không một ai có thể làm được bởi vì trên đời chỉ có Lý Tầm Hoan, chỉ có một con ngời như thế mới làm những chuyện như thế.

Vì thế, trên đời này rất nhiều người mong cho Lý Tầm Hoan chết đi nhưng đồng thời cũng có người, có một số đông người đã không tiếc sinh mạng để ủng hộ, để che chở cho hắn.

Chuyện đó có thể lạ với một số người mà cũng không không lạ với một số người.

Đêm đã về khuya.

Lý Tầm Hoan vẫn cứ ngồi chờ.

Một con người khi chờ đợi một chuyện gì nhất định khoảng thời gian đó hẳn nghĩ rất nhiều việc.

Chuyện thứ nhất mà Lý Tầm Hoan nghĩ đến là lúc mà hắn và Tiểu Phi mới gặp nhau.

Trên đường băng tuyết Tiểu Phi một mình lầm lũi bước đi.

Hắn đi thật chậm và với những bước chân thật đều, thật chắc.

Hắn có vẻ thật mệt mỏi nhưng hắn bằng lòng chịu đựng sự mệt mỏi cô độc ấy, hắn bằng lòng bị đói lạnh dày vò chứ hắn không bằng lòng chịu nhận ân huệ của một ai.

Con người thật là kiên cường, thật là sắt đá nhưng cũng lại là một kẻ có lòng.

Nhớ đến Tiểu Phi là nhớ đến Thiết Giáp Kim Cương.

Hồi đó, Lý Tầm Hoan không có cô tịch như bây giờ, bên cạnh luôn luôn có Thiết Giáp kim Cương, hắn không phải là gia nhân mà cuối cùng còn trung tín hơn cả một gia nhân.

Thiết Giáp Kim Cương, một cái tên thật đúng với cái thể chất của con người sức chịu đựng như mình đồng da sắt y như con người “thép” của hắn, chỉ tội một điều là con người sắt đá ấy có một tâm địa quá mềm, quá nghĩ đến người khác, quá thương người nên thành ra nhu nhược, lòng dạ hắn còn yếu hơn cả lòng dạ đàn bà, tự nhiên là đàn bà thật tốt, chính vì cái mềm yếu ấy mà hắn dễ bị người làm xúc động và chính vì lẽ duy nhất ấy nên sống của hắn gần như chỉ biết và chịu sự tủi hờn đau khổ.

Suy quanh nghĩ quẩn, Lý Tầm Hoan chợt muốn uống rượu, cũng may, bên mình hắn thường mang theo một cái bình dẹp dẹp.

Hắn mở bình giở nắp và trút thẳng một hơi.

Sau cùng hắn lại gập mình ho sặc sụa.

Trong hai năm nay, những cơn ho của Lý Tầm Hoan hình như có thưa lần. Nhưng mỗi lần ho thì lại kéo dài hơn lúc trước, tự nhiên hắn biết đó không phải là triệu chứng tốt của những cơn ho kinh niên như hắn.

Tuy nhiên hắn không bao giờ để tâm lo nghĩ về chuyện ấy.

Mà không phải chuyện đó thôi, từ trước đến giờ hắn không bao giờ nghĩ về hắn cả.

Ngay trong lúc ấy, cánh cửa trên lầu xịch mở.

Thượng Quan Phi bước ra, ánh sáng đèn trong phòng hắt ra ngoài rọi trên mình hắn, hắn hình như có nhiều thỏa mãn nhưng cũng nhiều mệt mỏi.

Trong cửa ra ló ra một bàn tay nắm lấy bàn tay của hắn.

Trong thoáng gió đêm nghe tiếng rì rào hình như họ căn dặn gì nhau. Qua một lúc thật lâu, bàn tay trong phòng mới chậm chậm buông ra và phải qua một lúc khá lâu nữa, Thượng Quan Phi mới chầm chập bước đi.

Hắn bước xuống thang lầu bằng những bước thật chậm, hắn luôn quay đầu lại hình như hãy còn luyến tiếc.

Nhưng cánh cửa trên lầu đã đóng lại rồi.

Thượng Quan Phi ngẩng mặt nhìn trời thở dài sườn sượt, chân hắn có mau hơn nhưng vẻ mặt vẫn một mực si mê.

Có lúc hắn mỉm cười nhưng có lúc lại thở ra.

Có phải hắn cũng đã đi lần vào địa ngục?

Ánh đèn trên lầu thật dịu, nó rọi trên màng mỏng nơi khung cửa sổ ửng hồng.

Thượng Quan Phi đã khuất bóng rồi và Lý Tầm Hoan chợt thấy ngậm ngùi.

Hắn cảm tiếc thương cho người thiếu niên tuấn tú.

Trên đời có rất nhiều thiếu niên không những thông minh mà lại còn nhiều ngạo mạn nhưng họ cũng là hạng dễ bị xỏ mũi dẫn đi.

Thiếu niên là một hạng tuổi đang lên nhưng khi gặp một đối thủ đàn bà, họ cũng dễ dàng xuống dốc.

Họ rất dễ bị đàn bà đem làm một món đồ chơi.

Lý Tầm Hoan thở dài bước lần về phía ngôi lầu.

Cách kiến trúc ngôi lầu nhỏ thật là khéo léo, họ dùng những cây gát theo vách núi, bên dưới là chiếc thang uốn cong cong vừa có vẻ thô sơ mà lại vừa đẹp mắt.

Cộc!

Lý Tầm Hoan gõ vào khung cửa.

Cộc... cộc!

Một tiếng đầu hơi lơi và hai tiếng sau đó có phần nhặt hơn lên.

Hắn nhớ hồi mới lên, cô gái gõ cửa y như thế.

Sau ba tiếng gõ, cánh cửa mở ra.

- Ủa!

Một người ló ra chỉ nói bấy nhiêu rồi khựng lại khi nhìn rõ mặt Lý Tầm Hoan.

Mở cửa không phải là cô tỳ nữ áo hồng cũng không phải là Lâm Tiên Nhi mà là một mụ già, bà ta chỉ thốt một câu rồi vội vàng khép cửa nhưng Lý Tầm Hoan đã xô cửa bước vô.

Mụ già giật mình run giọng :

- Ông. ông là ai? đến đây làm gì?

Lý Tầm Hoan nói :

- Tôi tìm một người bạn thân.

Mụ già cau mặt :

- Bạn thân? Ai là bạn thân của ông?

Lý Tầm Hoan mỉm cười :

- Khi nàng thấy tôi thì nàng nhận ra ngay.

Vừa nói hắn vừa bước thẳng vào trong.

Mụ già muốn ngăn nhưng không dám, chỉ đứng nói hơi lớn tiếng :

- Ở đây không có bạn của ông, ở đây chỉ có tôi và cháu gái của tôi thôi.

Lý Tầm Hoan cứ bước vô, bất cứ mụ già nói gì hắn cũng không dừng bước.

Ngôi lầu gồm có ba gian, phía trước là phòng khách, giữa là phòng ăn và cuối là phòng ngủ.

Tự nhiên cách tráng trí cực kỳ trang nhã.

Nhưng cả ba gian đều không thấy bóng Lâm Tiên Nhi.

Cô gái mặc áo hồng hình như sợ quá khi thấy Lý Tầm Hoan, toàn thân nàng run lẩy bẩy, da mặt nàng xám mét, nàng cứ núp sau lưng mụ già, giọng nàng lập cập :

- Bà... có phải. ăn cướp không?

Bây giờ Lý Tầm Hoan mới nhận ra thật kỹ nàng không phải khoảng mười ba mười bốn tuổi như hắn thấy hồi ngoài quán, nàng đã lớn rồi, ít nhất cũng mười sáu tuổi.

Mụ già đã sợ quýnh, mụ không nói ra lời.

Tuy thường bị người ta gọi là lãng tử, say sắc, thậm chí có người gọi là hung thủ nhưng chưa có một ai gọi hắn là cường đạo, là ăn cướp.

Bây giờ nghe cô gái hỏi, hắn chỉ gượng cười :

- Cô xem tôi có giống tướng cướp thật không?

Cô gái cắn môi :

- Nếu ông không phải là cường đạo thì tại sao nửa đêm xông vào nhà người ta như thế?

Lý Tầm Hoan nói :

- Tôi đến đây để tìm Lâm Tiên Nhi.

Cô gái lắc đầu :

- Ở đây không có Lâm Tiên Nhi, chỉ có Chu... cô nương.

Lý Tầm Hoan cau mặt.

Không lẽ Lâm Tiên Nhi đã đổi tên?

Hắn hỏi dồn :

- Chu cô nương bây giờ ở đâu?

Cô gái chỉ vào mũi mình :

- Tôi họ Chu, Chu cô nương là tôi chứ còn đâu nữa?

Lý Tầm Hoan mỉm cười.

Hắn chợt cảm thấy mình y như một thằng ngốc.

Cô gái hình như cũng cảm thấy tức cười, cô ta chớp mắt :

- Nhưng tôi không biết ông thì tại làm sao ông lại đến kiếm tôi?

Lý Tầm Hoan cười gượng :

- Tôi tìm là tìm đại cô nương chứ không phải là tiểu cô nương.

Cô gái lắc đầu :

- Ở đây không có đại cô nương nào nữa hết.

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Nơi đây vừa rồi không có ai đến à?

Cô gái nhíu mắt :

- Có chứ.

Lý Tầm Hoan hỏi tới :

- Ai?

Cô gái nói :

- Tôi và bà tôi, hai bà cháu tôi vừa mới từ thị trấn về đây.

Nàng chớp chớp mắt và nói tiếp :

- Nơi này chỉ có hai người, nhỏ là tôi, lớn là bà tôi nhưng bà tôi đâu còn là cô nương nữa, chắc ông đâu phải kiếm bà tôi?

Lý Tầm Hoan lại cười.

Lúc hắn tự nhận mình là ngu thì hắn cứ cười.

Cô gái nói :

- Ngoài tôi và bà tôi ra, nơi này không có ai đến mà cũng không có ai đi, nếu ông có thấy thì chắc ông thấy quỷ.

Thật tình Lý Tầm Hoan không thấy ai ra, ngoại trừ Thượng Quan Phi nhưng hắn không tìm tên ấy.

Cánh cửa sổ vẫn như thường, không có dấu vết gì chứng tỏ rằng có ngườivừa lao ra đó.

Nhưng rõ ràng Lâm Tiên Nhi đã có đi vào.

Chẳng lẽ hắn thấy quỷ thật sao?

Chẳng lẽ người từ nơi kiệu bước vào đây lại là bà lão này?

Và bà lão thình lình vùng thụp xuống :

- Bà cháu chúng tôi là người đáng thương, nơi này cũng không có gì gọi là đáng tiền, nếu đại gia thấy món nào ưng ăn thì việc mang đi, bà cháu chúng tôi không dám phiền hà chi cả.

Lý Tầm Hoan nhếch môi :

- Thôi, được rồi.

Trên bàn ăn có một bình rượu, Lý Tầm Hoan với tay cầm bình rượu đi một mạch ra ngoài không quay đầu ngó lại.

Bên trong cô gái cười khúc khích :

- Như vậy không phải cường đạo mà là Tửu Quỷ!

Vầng trăng vẫn còn vành vạnh.

Suối rừng dưới ánh trăng trong như một con mãng xà uốn mình lấp lánh trườn đi chầm chậm.

Tay Lý Tầm Hoan vẫn cầm chiếc bình, trong bình vẫn còn lưng lưng rượu.

Đêm thật vắng, nước suối róc rách y như tiếng nhạc êm đềm.

Men theo bờ suối, Lý Tầm Hoan đi thật chậm, hắn không muốn tới chỗ của Tiểu Phi mà trời hãy còn chưa sáng.

Vốn từ trước đến giờ hắn không muốn khuấy rầy một ai trong lúc về đêm, trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ.

Nhưng ngược lại, bất cứ một người nào, bất cứ ở đâu và bất cứ giờ nào, muốn khuấy rầy hắn, hắn vẫn không có gì khó chịu.

Cái mụ già ấy đúng là một mụ già, quyết không thể là Lâm Tiên Nhi.

Thế thì Lâm Tiên Nhi đi đâu?

Lý Tầm Hoan dịu dịu mắt :

- Không lẽ bây giờ mình thật đã già rồi? Không lẽ mắt mình đã mờ chăng?

Trăng đã xế về tây, những vì sao cũng bắt đầu rời rạt.

Mé trời đông mây đã giắt ngang... đêm có dài nhưng vẫn không làm sao tối mãi. Mùa thu đã tạn, sắp cạn mùa đông, hoa mai đã bắt đầu lai rai hé cánh. Lý Tầm Hoan chợt nghe một mùi hương thoang thoảng ngẩng đầu lên, rừng mai đã thấy dạng dần.

Sâu vào trong rừng mai một chút, lờ mờ một góc lầu.

Đối diện với rừng mai, đôi mắt của Lý Tầm Hoan hình như dại hẳn.

Giữa thung lũng núi, cành mai chong những búp hào nhọn như rừng kích, một cành thiên nhiên tuyệt diệu, nó không giống như những rừng mai trong vườn trần tục tầm thường.

Nhưng trên đời đâu có rừng mai nào lại có thể hơn được rừng mai của chính nhà mình? Với Lý Tầm Hoan cũng thế, cho dầu hắn có khách quan cánh mấy nhưng chắc chắn cũng không có rừng mai nào sánh bằng rừng mai ở Lãnh Hương tiểu trúc, nơi đã ghi nhận những kỳ niệm vui buồn trong đời hắn. Bên cạnh rừng mai bây giờ là đầu ngọn suối, nước trong ngắt bắt nguồn từ đó.

Một dòng nước bắn thẳng vào ngọn sát trong vách núi đổ xuống đầu suối, nước tia ra cả một vùng rộng lớn sát với rừng mai trông thành một bức họa lung linh.

Trong bức họa thiên nhiên ấy có một người.

Lý Tầm Hoan cũng không thấy rõ mặt, hắn chỉ thấy vóc người thanh tú, mặc bộ đồ xanh thật sạch, thật mới, đầu chải gọn gàng, óng mượt. Người ấy tay xách một thùng nước quyền qua rừng mai đi thẳng vào nhà. Vóc dáng người ấy tuy không khác Tiểu Phi mấy nhưng Lý Tầm Hoan biết chắc không phải là Tiểu Phi.

Con người của Tiểu Phi có bao giờ bị ràng buộc bởi một bộ đồ gọn ghẽ mới mẻ như thế ấy? Đầu tóc hắn luôn bồng bềnh chứ không thể có chuyện chải gỡ láng bóng như công tử bột vậy đâu.

Thế thì người ấy là ai?

Lý Tầm Hoan thật không thể đoán ra người nào như thế mà ở chung với Tiểu Phi.

Hắn lập tức bước theo.

Ngôi nhà đã mở cửa, trong nhà tuy không có đáng gọi là hoa lệ nhưng tất cả những gì trang trí cũng đều sạch sẽ, sạch đến mức có thể đưa tay rờ khắp chỗ không bao giờ vướng bụi.

Bên cạnh chiếc bàn dài có một cái bàn: “bát tiên”, người thiếu niên áo xanh lấy từ trong thùng nước ra một núi vài cẩn thận lau từng chỗ một.

Hắn lau bàn còn chậm hơn cả lão Tôn Gù, chậm hơn nhiều, làm như thể nếu trên bàn còn những hạt bụi nhỏ là hắn không sống được vậy.

Lý Tầm Hoan đứng phía sau hắn nhìn chăm chú.

Con người này giống tạc Tiểu Phi, giống ở khổ người nhưng dáng cách thì hoàn toàn trái ngược.

Tiểu Phi không thể là con người “chải chuốt”, Tiểu Phi không thể làm cái công việc lau bàn mà lại lau tỉ mỉ như thế.

Nhưng không cần biết hắn là ai, ở đây thì tự nhiên hắn phải biết về Tiểu Phi.

Lý Tầm Hoan cất tiếng ho nhè nhẹ, hắn hy vọng người ấy quay lại.

Phản ứng của con người ấy không nhanh nhưng cuối cùng rồi hắn cũng quay lại.

Lý Tầm Hoan sửng sốt đứng trơ trơ như pho tượng gỗ.

Thật hắn không sao ngờ được, con người mà hắn không thể tưởng tượng là Tiểu Phi thì lại đúng là Tiểu Phi.

Dung mạo củaTiểu Phi không có gì thay đổi, vẫn đôi mắt to đen với chiếc mũi thật thẳng, chẳng những hắn không giảm phần tuấn tú mà lại có vẻ tuấn tú hơn hẳn lên.

Nhưng về thần thái thì trái lại có nhiều biến đổi, biến đổi hơn trước rất nhiều.

Ánh mắt tuy vẫn to đen nhưng đã mất hẳn cái “ma lực” của hồi nào. Gương mặt cương nghị đầy vẻ cô độc ngạo mạn năm xưa bây giờ trở thành nhu hòa nhi một nhà tu, nhu hòa đến mức gần như đần độn.

Nhìn chung, Tiểu Phi bây giờ “dễ coi” hơn lúc trước, sạch sẽ hơn lúc trước nhưng phong thái làm cho người hơi rợn lạnh mỗi khi nhìn vào mắt hắn bây giờ cũng tiêu mất hẳn.

Người ấy thật là Tiểu Phi đây sao?

Có phải con người thui thui cô độc bước những bước đi chắc nịch giữa vùng băng tuyết dạo nào đó ư?

Có phải là người thiếu niên thà chết chứ không bằng lòng tiếp nhận bất cứ ân huệ của một ai, có phải người thiếu niên tuốt kiếm nhanh như gió, con người đã làm cho quần hùng khiếp đảm đó chăng?

Lý Tầm Hoan thật không muốn tin như thế.

Hắn không muốn tin người thiếu niên đứng trước mặt hắn bây giờ là Tiểu Phi.

Hắn không làm sao tưởng tượng người thiếu niên mặc bộ đồ thật mới thật sạch, lằn xếp thẳng băng đang cầm cái nùi vải thận trọng lau bàn trước mặt hắn bây giờ là Tiểu Phi. Cái tên Tiểu Phi quen biết từ trước đến giờ.

Nhưng sự thật là như thế, sự thật là Tiểu Phi đang đứng trước mặt hắn đây.

Tiểu Phi cũng đã thấy Lý Tầm Hoan.

Ban đầu hình như hắn cảm thấy chuyện bất ngờ, chuyện ngoài ý muốn, hắn hơi khựng tay nhưng sau cùng hắn cũng lần lần cũng điểm được cái mỉm cười - thật là một chuyện giúp cho Lý Tầm Hoan có phần nhẹ bớt. Nét cười của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Lý Tầm Hoan cũng cười theo.

Ngoài miệng tuy cười nhưng trong lòng họ Lý cũng vô cùng ảo não.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, đối diện mà cười. Không ai nhích chân cũng không ai lên tiếng.

Nhưng cả hai lần lần cảm nghe cay cay lỗ mũi và mắt họ cùng một tiếng ửng lên.

Không biết như thế bao lâu, Tiểu Phi nói trong hơi thở :

- Lý huynh đấy à.

Lý Tầm Hoan gật đầu :

- Tôi đây.

Tiểu Phi nói giọng trầm trầm :

- Cuối cùng rồi anh cũng đến.

Lý Tầm Hoan gật gù nói rập theo :

- Cuối cùng rồi tôi vẫn phải đến.

Tiểu Phi nói :

- Tôi biết anh nhất định sẽ đến.

Lý Tầm Hoan lại gật gù :

- Tôi nhất định phải đến.

Họ nói chuyện với nhau chầm chậm vì hình như giọng nói của họ nghẹn ngào và chỉ nói bấy nhiêu thôi rồi họ lặng thinh như không còn gì nói nữa.

Nhưng cũng ngay trong lúc đó, Tiểu Phi từ trong nhà vùng chạy ra, Lý Tầm Hoan cũng từ ngoài chạy ập vào, hai người gần như đấm sầm vào nhau, bốn tay đều ôm chặt.

Hơi thở của cả hai gần như không còn nghe nữa.

Qua một lúc lâu, Lý Tầm Hoan thở một hơi dài như cố dằn cơn xúc động :

- Trong hai năm nay anh có khoẻ không?

Tiểu Phi chậm chậm gật đầu :

- Tôi... tôi rất khỏe, còn anh?

Lý Tầm Hoan nhếch mép môi heo hắt :

- Tôi đấy à? Tôi thì đã già rồi.

Hắn đưa bình rượu đang cầm nơi tay lên nói tiếp :

- Anh xem, tôi vẫn còn uống rượu như năm nào, trong hai năm nay cái chứng ho ác nghiệt hình như đã sợ rượu mà dông đi mất.

Câu nói chưa dứt là hắn lại gập mình ho sặc sựa.

Tiểu Phi im lặng nhìn Lý Tầm Hoan, mắt hắn ướt lần.

Thình lình từ trong có tiếng kêu lên :

- Coi kìa, Lý đại ca đã đến sao anh cứ trơ trơ như thế? Sao không mời Lý đại ca vào nhà? Mừng quá nên quên cả đi?

Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên.

Bây giờ thì không còn lầm nữa, Lâm Tiên Nhi đã ra mặt với hắn thật rồi.

Lâm Tiên Nhi không thay đổi chút nào.

Nàng vẫn trẻ như năm nào, vẫn đẹp như năm nào, tiếng cười của nàng vẫn trong, giọng nói của nàng như anh hót, nhất là tia mắt, tia sáng như lân tinh sánh như vì sao màn đêm tối.

Nếu có người quả quyết rằng nàng có thay đổi thì sự thay đổi có nghĩa là nàng đẹp hơn hẳn lên, một nét đẹp quyến rũ hơn cả dạo nào.

Nàng nhìn Lý Tầm Hoan bằng một tia mắt dịu dàng và giọng nàng cũng hết sức dịu dàng :

- Hai năm qua thật mau nhưng nó cũng thật là trầm trầm vì Lý đại ca không đến thăm chúng tôi, chắc Lý đại ca đã quên chúng tôi rồi phải không?

Bất cứ một ai nghe câu nói của nàng cũng tưởng rằng từ lâu rồi Lý Tầm Hoan vốn biết chỗ ở của họ nhưng không đến đây thăm họ.

Lý Tầm Hoan nhìn thẳng vào mặt nàng và cười nói một cách thản nhiên :

- Tại vì cô không đưa kiệu đến rước tôi, bảo làm sao tôi đến được?

Lâm Tiên Nhi cười thật tươi và thản nhiên không kém gì Lý Tầm Hoan :

- Nói tới kiệu thì thật là thèm, tôi vẫn muốn đi thử một bận xem sao nhưng vẫn chưa bao giờ đi được.

Lý Tầm Hoan chớp mắt :

- Cô chưa từng ngồi kiệu lần nào à?

Lâm Tiên Nhi nói bằng một giọng buồn buồn :

- Con người như tôi thì làm gì có phúc ngồi được trên kiệu?

Lý Tầm Hoan cười lên ánh mắt :

- Nhưng hồi tối hôm qua trên thị trấn tôi thấy có người ngồi kiệu y hệt như cô.

Hắn nói mà đôi mắt cứ dán chặt vào mặt nàng.

Đã không có một chút gì kinh ngạc mà trái lại nàng còn cười thật đẹp :

- Chắc có lẽ tôi từ trong mộng đi ra. Anh nói có phải không nào?

Câu hỏi sau cùng tự nhiên nàng hất hàm về Tiểu Phi.

Tiểu Phi nói ngay :

- Mỗi tối nàng ngủ rất sớm, từ trước đến nay không hề đi đâu cả.

Trong bụng của Lý Tầm Hoan làm một bài toán thật nhanh, Tiểu Phi nhất định không bao giờ nói láo, nhất là đối với hắn nhưng nếu quả thật Lâm Tiên Nhi mỗi tối đều ngủ rất sớm và từ trước đến nay không đi đâu thì cô gái hồi tối là ai?

Lâm Tiên Nhi đứng sát bên Tiểu Phi, nàng đưa tay vuốt lại nếp áo hắn, mặc dù hẳn đã rất thẳng rồi, thái độ và giọng nói của nàng thật rất ôn nhu :

- Đêm rồi anh ngủ ngon đấy chứ?

Tiểu Phi khẽ gật đầu.

Nàng khe khẽ hỏi tiếp :

- Vậy anh hãy ra ngoài chơi cho mát, tôi vào trong làm mấy món nhắm cho Lý đại ca tẩy trần nhé.

Và nàng liếc nhẹ về phía Lý Tầm Hoan :

- Bên ngoài hoa mai đã sắp nở rồi, tôi biết Lý đại ca rất thích hoa mai có phải thế không?

Dáng đi của Tiểu Phi đã có nhiều thay đổi.

Về trước hắn đi tuy vẫn thẳng thân hình và mỗi bước đi đều có một cự ly nhất định nhưng những thớ thịt, đường gân của hắn hoàn toàn phóng túng, người khác đi là mệt nhọc nhưng với hắn, lúc đi chính là lúc nghỉ ngơi.

Bây giờ thì đã khác rồi.

Bây giờ thân người hắn cũng vẫn như xưa, thẳng nhưng cứng ngắt, tinh thần hắn lại có vẻ hết sức khẩn trương, khi khẩn trương nhưng có khi lại lờ đờ.

Bước chân của hắn vẫn giữ cự ly nhưng cái giữ của hắn bây giờ thật đúng là giữ nghĩa là hắn như bị một cái gì ràng buộc chứ không còn phóng túng.

Hai người cứ làm thinh bước đi, không ai nói một lời.

Lý Tầm Hoan không nói là vì hắn không biết phải nói gì.

Hắn vẫn muốn hỏi Tiểu Phi coi tại sao lại phải trốn biệt nơi đây? Lâm Tiên Nhi có tự nhận những tội lỗi từ trước của nàng không? Những tài vật nàng đã cướp của người ta dưới ác dạng Mai Hoa Đạo đã có giao hoàn toàn hết cho khổ chủ?

Thế nhưng hắn lại không hỏi một câu nào.

Hắn không muốn động đến chỗ đau kín của Tiểu Phi không muốn làm cho Tiểu Phi bị ray rứt bởi vết thương lòng.

Đi thêm một khoảng khá dài, đang trầm ngâm, Tiểu Phi vụt thở ra :

- Tôi có lỗi với anh nhiều quá.

Lý Tầm Hoan cũng thở ra :

- Anh đã vì cứu tôi mà phải tự nhận là Mai Hoa Đạo, luôn đến tính mạng anh cũng không cần, nếu cần nói đến lỗi thì chính tôi có lỗi với anh chứ đâu phải anh có lỗi! Và nếu quả như thế là anh có lỗi thì tôi mong trong thiên hạ mỗi người đều có lỗi với tôi.

Như không nghe câu nói của Lý Tầm Hoan, Tiểu Phi nói tiếp theo chầm chậm :

- Đáng lý lúc ra đi tôi phải nói qua với anh một tiếng.

Lý Tầm Hoan nhìn hắn bằng tia mắt dịu dàng :

- Tôi biết anh có cái khó xử trong lòng, tôi không trách anh gì cả.

Tiểu Phi buồn buồn :

- Tôi biết không nên làm như thế nhưng thật tình bất luận ra sao tôi cũng không thể hạ thủ đối với nàng, thật tình tôi bây giờ không làm sao xa nàng được nữa.

Lý Tầm Hoan cười :

- Một người đan ông khi đã yêu một người đàn bà, đó là chuyện tình nghĩa cao dày, nhất định không có một chút sai lầm nào cả. Tại sao anh cứ trách mình như thế?

Tiểu Phi ngập ngừng :

- Nhưng... nhưng...

Tinh thần của hắn chừng như bị kích động hắn vùng lớn tiếng :

- Nhưng tôi vẫn có lỗi với anh và cũng có lỗi với nạn nhân của Mai Hoa Đạo.

Lý Tầm Hoan trầm ngâm một chút và buông một câu hỏi giống :

- Nhưng nàng cũng đã cải quả rồi mà, có phải thế không?

Tiểu Phi nói :

- Trước giờ ra đi, nàng đã đem tất cả những gì cướp giật trước kia trao trả lại cho mọi người.

Lý Tầm Hoan gật đầu :

- Đã thế thì anh còn gì đâu nữa mà khó chịu? “Buông cây đao giết chóc tức là đã thành Phật rồi” câu nói đó anh cũng không biết nữa sao?

Và như để cho Tiểu Phi không thể suy nghĩ nhiều hơn, Lý Tầm Hoan vụt ngẩng mặt cười :

- Anh xem, cây mai này hoa đã bắt đầu nở rồi đấy nhé.

Tiểu Phi gật đầu không nói.

Lý Tầm Hoan hỏi tiếp :

- Tôi đố anh cây mai đã nở mấy hoa rồi.

Tiểu Phi đáp mà vẫn không ngẩng mặt lên :

- Mười bảy đóa.

Lòng Lý Tầm Hoan vùng nặng trĩu.

Bời vì hắn cũng đã đếm những đóa hoa mai và quả đúng y như thế. Hắn rất thông cảm với những người đếm hoa mai, trong khi họ đếm là giờ phút u buồn lặng lẽ nhất.

Tiểu Phi ngẩng đầu lên và nói thì thầm :

- Xem chừng có một đóa nữa sắp nở rồi. Không hiểu tại sao chúng lại nở sớm ra như thế nhỉ? Đóa hoa nở sớm rồi cũng sẽ tàn rất sớm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện