Một luồng sáng vàng rực hình cầu vồng đột nhiên xé rách không gian, chui tọt vào cơ thể Dương Hiên, phút chốc, kim quang vô tận trừ trên người hắn bộc phá, từ xa nhìn lại tựa như Thần Thái Dương chí cao vô thương giáng xuống thế gian, thần uy mênh mông cuồn cuộn khiến người không dám nhìn thẳng.

“Chết hết cho ta! Liệt Dương Quyết!”
Không chút thăm dò, cũng không hề nương tay, Dương Hiên trực tiếp đánh ra sát chiêu mạnh nhất.

“Ầm ầm!”
Một chưởng rực lửa to cỡ cánh đồng xé rách hư không đánh về phía đám người của Mã Nghĩa Cừ đang định lao về phía hắn, chẳng khác nào đập ruồi.

“Xoẹt xoẹt xoẹt… xoẹt xoẹt xoẹt…”
Sóng nhiệt cuồn cuộn đốt cháy hết thảy, mặt đất rạn nứt, không khí bốc hơi, khắp nơi đều là dấu vết hủy diệt.

So với ba ngày trước, uy lực của sát chiêu mạnh nhất này không chỉ tăng gấp đôi, mà sức mạnh ẩn chứa trong đó gần 500 ngàn kg, đây là sức mạnh khủng bố mà bất kỳ một võ sư nào cũng khao khát.


Dưới cảnh giới võ sư, hầu như không ai có thể chống được một chưởng cực mạnh này.

Trong khoảnh khắc, cảm giác tuyệt vọng cực độ bao phủ tất cả cường giả của Mã gia cùng Mã Nghĩa Cừ, khiến bọn họ phát ra từng tiếng kêu gào thảm thiết như dã thú khi đối mặt với cái chết.

Đồng thời, trong lòng Mã Nghĩa Cừ cũng trào dâng cảm giác hối hận khôn tả, ông ta hận bản thân đã dung túng cho tên nghiệt tử kia, không, đáng lẽ ông ta không nên sinh nó ra, năm đó thà lãng phí trên giường còn tốt hơn đẻ ra thứ con mang tai họa đến cho cha của mình.

Đáng tiếc! Tất cả đều đã quá trễ!
“Không… đừng, đừng giết ta, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, cầu xin ngươi tha cho ta, tha cho…”, đột nhiên, âm thanh cầu xin thảm thiết của Mã Văn Hổ dừng lại, chẳng biết từ lúc nào, trên trán hắn ta đã xuất hiện một lỗ thủng nhỏ cỡ đầu ngón tay, máu không ngừng từ đó trào ra.

“Đúng là một thớt ngựa tốt, không uổng công ta đến Mã thị!”, Dương Hiên tung mình nhảy lên con ngựa thiên lý truy phong của Mã Văn Hổ, thúc vào bụng ngựa, cứ thế nghênh ngang rời đi, đúng là nhẹ nhàng tiêu sái.


Mãi một lúc lâu sau khi Dương Hiên rời đi, mọi người mới giật mình hoàn hồn…
“Chết… chết rồi, gia chủ Mã gia cùng với bao nhiêu cường giả của Mã gia cứ thế mà chết, không thể tưởng tượng nổi, quả thật không thể tưởng tượng nổi”.

“Một… một chiêu!”, chỉ một chiêu đã tiêu diệt toàn bộ cao thủ của Mã gia, khủng bố, quá mức khủng bố, ngay cả lão tổ Mã gia – Mã Nguyên Võ cũng không có được thực lực kinh khủng như vậy, e là từ cảnh giới luyện cốt trở xuống, không có ai là đối thủ của hắn!”
“Hắn… hắn mới bao nhiêu? Hình như… còn chưa đến 16 đấy! Việc này… rốt cuộc đó là tên quái vật từ đâu chui ra?”
“Hèn gì hắn nhất quyết không nhận lỗi, có được thực lực khủng bố như vậy, nếu đổi lại là ta, ta cũng không xin lỗi!”
“Xem ra lần này Mã gia đá trúng gậy sắt rồi, tuy nhiên, đây đều là bọn họ tự tìm, đáng đời lũ ngang tàng hống hách, tùy tiện làm xằng làm bậy, giờ coi như xong, được nếm mùi đau khổ rồi đấy!”

“Lập tức báo cáo gia chủ, thành Hoành Dương sắp nổi gió!”
“Mau báo cáo gia chủ!”
Dương Hiên không để tâm đến ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn nhìn quanh một lượt, tầm mắt dừng lại trên người Mã Văn Hổ lúc này đã bị dọa choáng váng, hắn sẽ không quên kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.


“Á!”
Chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Dương Hiên, Mã Văn Hổ giật bắn người, hoảng hốt kêu lên một tiếng, hai chân hắn ta nhũn ra, cả người co quắp lại, té ngã ra đất.

Một khắc sau…
Chất lỏng màu vàng từ dưới thân hắn chảy ra, cùng với đó là mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, đường đường nhị công tử Mã gia – bá chủ một phương của thành Hoành Dương vậy mà lại sợ té đái.

“Đúng là đồ phế vật!”, trong mắt Dương Hiên vụt qua tia chán ghét: “Xem ra Mã gia các người không cách nào trói chân ta lại thành Hoành Dương được rồi, Mã nhị công tử, ngươi cũng nên lên đường đi!”
“Không… đừng… đừng giết ta, đừng giết ta… ta… đại ca ta là Mã Văn Long trong bảng thập bát, ngươi… nếu ngươi dám tổn thương ta, ta… đại ca ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi…”, Mã Nghĩa Cừ vốn luôn cưng chiều hắn ta đã chết, lúc này đây, người mà Mã Văn Hổ có thể dựa vào chỉ có đại ca của mình – Mã Văn Long.

“Mã Văn Long? Hắn không tới tìm ta thì thôi, bằng không, ta không ngại tiễn hắn đi đoàn viên cùng các ngươi!”, giọng điệu khinh miệt của Dương Hiên đã đánh sụp núi dựa của Mã Văn Hổ.

Ba ngày trước, có lẽ hắn sẽ kiêng nể tên Mã Văn Long kia vài phần, nhưng hiện tại, đó cũng chỉ là một cái tên mà thôi.

Dương Hiên không để tâm đến ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn nhìn quanh một lượt, tầm mắt dừng lại trên người Mã Văn Hổ lúc này đã bị dọa choáng váng, hắn sẽ không quên kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.


“Á!”
Chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Dương Hiên, Mã Văn Hổ giật bắn người, hoảng hốt kêu lên một tiếng, hai chân hắn ta nhũn ra, cả người co quắp lại, té ngã ra đất.

Một khắc sau…
Chất lỏng màu vàng từ dưới thân hắn chảy ra, cùng với đó là mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, đường đường nhị công tử Mã gia – bá chủ một phương của thành Hoành Dương vậy mà lại sợ té đái.

“Đúng là đồ phế vật!”, trong mắt Dương Hiên vụt qua tia chán ghét: “Xem ra Mã gia các người không cách nào trói chân ta lại thành Hoành Dương được rồi, Mã nhị công tử, ngươi cũng nên lên đường đi!”
“Không… đừng… đừng giết ta, đừng giết ta… ta… đại ca ta là Mã Văn Long trong bảng thập bát, ngươi… nếu ngươi dám tổn thương ta, ta… đại ca ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi…”, Mã Nghĩa Cừ vốn luôn cưng chiều hắn ta đã chết, lúc này đây, người mà Mã Văn Hổ có thể dựa vào chỉ có đại ca của mình – Mã Văn Long.

“Mã Văn Long? Hắn không tới tìm ta thì thôi, bằng không, ta không ngại tiễn hắn đi đoàn viên cùng các ngươi!”, giọng điệu khinh miệt của Dương Hiên đã đánh sụp núi dựa của Mã Văn Hổ.

Ba ngày trước, có lẽ hắn sẽ kiêng nể tên Mã Văn Long kia vài phần, nhưng hiện tại, đó cũng chỉ là một cái tên mà thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện