"Tìm...!tìm ta ư?"
Dương Hiên hơi sửng sốt, ánh mắt toát lên vẻ không thể tin được, theo Man Ngưu sư huynh nói, Ứng chấp sự này là một nhân vật lớn rất ghê gớm, ngay đến rất nhiều đệ tử nội môn còn muốn kết giao nịnh nợ ông ta, địa vị cực cao, so với mấy chủ sự ngoại môn cũng hoàn thoàn không thua kém, thậm chí có vẻ còn cao hơn.

Mà Dương Hiên chẳng qua chỉ là một người mới được tấn thăng lên ngoại môn, cho dù có biểu hiện không tầm thương thì có lẽ cũng không lọt được vào mắt ông ta mới đúng chứ!
Tựa như cùng lúc, Man Ngưu bên cạnh cũng hoang mang mờ mịt, không hiểu nhân vật lớn như Ứng chấp sự tại sao lại hạ mình tìm tới một đệ tử ngoại môn như Dương Hiên.

"Đúng...!đúng là đệ tử!", Dương Hiên kiềm chế sự ngờ vực trong lòng, cung kính lên tiếng đáp lời, bất luận nói thế nào, hắn hiện tại cũng không thể đắc tội với nhân vật lớn như Ứng chấp sự được.

"Dương Hiên, không cần lo lắng, bổn tọa không có ác ý gì với ngươi cả!", Ứng chấp sự khẽ cười, giọng nói vô cùng ôn hòa, khiến người nghe rất thoải mái, "Dương Hiên, ngươi đến Võ Kỹ Các chắc là chuẩn bị lựa chọn võ kỹ à?"

"Vâng, đúng vậy!", Dương Hiên trong lòng càng lúc càng căng thẳng, tục ngữ nói rất đúng, vô sự xum xoe, phi gian tức đạo.

"Dương Hiên, thiếu niên như ngươi rất tốt, bổn tọa rất coi trọng ngươi!", Ứng chấp sự khẽ gật đầu, cười nói: "Ba mươi năm rồi, dãy Khai Dương ta cũng chỉ có mỗi ngươi thông qua được tám trăm mét hẻm Đồng Nhân, hơn nữa vừa mới nhập môn đã đánh bại đệ tử bách cường, càng là điều không dễ dàng.

Chuyện như vậy đừng nói trong Thất Tinh Tông chúng ta, ngay cả Cửu đại tông môn trên khắp Đại Đường rộng lớn cũng cực kỳ hiếm thấy.

Không khó để nhìn ra ngươi là một người có vận khí lớn, định sẵn phải nhất phi trùng thiên, ngưng tụ linh cốt, đột phá cảnh giới Võ Sư, thậm chí đả thông huyền khiếu, bước vào cảnh giới Võ Hầu cũng không phải là chuyện không thể!"
"Ách...", những lời khen này của Ứng chấp sự trực tiếp khiến Dương Hiên có cảm giác như lọt vào trong sương mù, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, có lẽ hắn sau này có thể đạt tới cảnh giới Võ Sư, ngang vai ngang vế với ông ta, nhưng hắn hiện tại cũng chỉ là một võ giả lục trọng thiên nhỏ bé, cho dù Ứng chấp sự có xem trọng hắn thì cũng không nên khoa trương khen hắn như vậy mới đúng, thậm chí mơ hồ nghe như có mùi nịnh hót rồi!
Thấp thoáng có thể thấy trong đôi mắt Dương Hiên lóe lên vẻ cảnh giác, lẽ nào Ứng chấp sự này biết điều gì đó...!
Đúng lúc này...!
Ứng chấp sự di chuyển ánh mắt quay sang nhìn Man Ngưu rồi phất tay, nói: "Bổn tọa có việc cần nói với Dương Hiên, ngươi lui xuống trước đi!"
"Chấp sự, ta...!hay là ta...", mặc dù Man Ngưu bề ngoài cục mịch nhưng không có nghĩa là hắn ta không có đầu óc, lúc này mơ hồ cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, nếu thật sự chỉ đơn giản là xem trọng Dương Hiên, muốn kết thiện duyên với Dương Hiên thì hà tất phải cố ý đuổi hắn ta đi!
"Ừ?", ánh mắt Ứng chấp sự toát lên vẻ sắc lạnh, sắc mặt đột nhiên đanh lại, mặc dù không nói gì nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi đó đã đủ khiến Man Ngưu run như cầy sấy rồi.

"Đệ tử xin cáo lui, xin cáo lui!"
Man Ngưu giật mình, tội nghiệp liếc mắt nhìn Dương Hiên một cái, ánh mắt như bảo Dương Hiên tự cầu nguyện cho mình rồi rời đi.

.


||||| Truyện đề cử: Tiên Võ Truyền Kỳ |||||
Chấp sự Ứng không phải là người mà hạng nhân vật nhỏ bé như hắn ta có thể đắc tội được, nói không khoa trương chỉ cần hơi chút biểu hiện bất mãn với ông ta cũng đủ để hắn ta không thể tiếp tục lăn lộn ở Thất Tinh Tông nữa!
Liếc mắt nhìn Man Ngưu như muốn nói coi như tên tiểu tử nhà ngươi biết thức thời, Ứng chấp sự thay đổi chú ý, nhìn về phía Dương Hiên: "Dương Hiên, thực lực võ giả cơ bản có thể phân thành ba phần, tu vi, võ kỹ và tâm pháp.

Mà một môn võ kỹ tốt đủ để khiến võ giả đồng cảnh giới vô địch, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp..."
Dương Hiên lẳng lặng lắng nghe, nhưng sự nghi ngờ trong lòng càng sâu hơn, hắn cũng không ngây thơ cho rằng Ứng chấp sự tìm đến hắn chỉ là để nói mấy câu mọi người đều biết này, mẹ kiếp, ai mà không biết tính quan trọng của một môn võ kỹ tốt chứ?!
Dường như không phát hiện ra ánh mắt dị thường của Dương Hiên, Ứng chấp sự tiếp tục vui vẻ nói: "Có điều võ kỹ tốt khó cầu, mặc dù mỗi đệ tử tạp dịch sau khi tấn thăng lên ngoại môn đều có cơ hội vào Võ Kỹ Các để lựa chọn một môn võ kỹ, nhưng tất cả những thứ có thể chọn được chỉ vỏn vẹn nằm ở tầng thứ nhất Võ Kỹ Các, cũng là những võ kỹ cấp Hoàng hạ phẩm kém nhất..."
"Bà ngoại nó, đây không phải những lời vô ích sao?!", trong lòng Dương Hiên thất vọng, ai không biết người mới bắt đầu chỉ có thể lựa chọn võ kỹ cấp Hoàng hạ phẩm!
"Dương Hiên, bổn tọa biết người đã luyện tập được một môn võ kỹ cấp Hoàng hạ phẩm, hơn nữa còn luyện đến cảnh giới đại thành.

Nếu như còn tiếp tục luyện võ kỹ hạ phẩm thì đối với ngươi mà nói chỉ lãng phí thiên phú hơn người của ngươi mà thôi..."

Người họ Ứng này rốt cuộc có ý gì? Trong lòng Dương Hiên càng hoang mang, đồng thời oán thầm không thôi.

Bản thân hắn lẽ nào còn không biết võ kỹ hạ phẩm không có tác dụng lớn với mình, cũng muốn có võ kỹ cấp cao mang đến cho hắn tu luyện ư.

Đúng lúc này...!
"Bổn tọa không nỡ nhìn thấy thiên tài tuyệt thế như ngươi bị phí phạm, thiên kiêu tuyệt thế như ngươi sao có thể để thời gian có hạn lãng phí vào võ kỹ hạ phẩm chứ.

Cho nên hôm nay bổn tọa chuẩn bị cho ngươi một tạo hóa lớn!"
"Ôi trời! Ban cho ta một tạo hóa lớn ư!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện