“Haiz, Lam sư muội, Dương Hiên kia lần này đúng là quá bốc đồng rồi, Kha Vân nào có dễ đối phó như vậy!”, Phó Hồng Tuyết mặc váy đỏ thở dài một hơi, tuy Dương Hiên là là tân vương trong đợt người mới này, nhưng cũng chỉ mới bước vào ngoại môn, lai lịch nông cạn, không thể so sánh với Kha Vân.

“Thật sự sẽ thua sao? Phó sư tỷ, cái này thì không chắc, có lẽ sẽ có phép màu xảy ra", Lam Linh Mi chun chiếc mũi xinh xắn của mình, đôi môi đỏ mọng quyến rũ mỉm cười thản nhiên, Kha Vân kia mạnh, thậm chí còn mang lại cho nàng ta cảm giác áp bức, cho dù là nàng ta đánh một trận cũng không nắm chắc mấy phần thắng, nhưng Dương Hiên cũng không phải là người đơn giản, hắn là người duy nhất trong suốt ba mươi năm qua của Khai Dương nhất mạch, thiên tài đỉnh cấp đả thông 800 mét hẻm Đồng Nhân
...!
Lưng chừng sườn núi Linh Vân Phong, trong một sân nhỏ độc lập trong rừng phong.

Nhìn Dương Hiên với khuôn mặt ung dung trước mắt, Man Ngưu thở dài, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng: “Dương Hiên sư đệ, sao đệ lại xúc động như vậy, lôi đài sinh tử không phải là nơi để đùa giỡn, ngày mai Kha Vân chắc chắn sẽ ra tay tàn nhẫn….


ài, Dương Hiên sư đệ, sao đệ lại không cố gắng nhẫn nhịn? Một mực ra vẻ, cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là mình đệ thôi!”
“Man Ngưu sư huynh, đây không phải là hiếu chiến, trong mười lăm năm qua, cho dù là tại nhà họ Dương hay đệ tử tạp dịch của tông môn, đệ cũng đều chỉ có thể im lặng chịu đựng những lời sỉ nhục và đánh đập của người khác.

Lúc đó đệ đã âm thầm thề, sẽ có một ngày, đệ phải đủ vượt trội, tuyệt đối sẽ không để kẻ khác bắt nạt, làm nhục, giẫm đạp tôn nghiêm của đệ nữa.

Man Ngưu sư huynh, đời người ngắn ngủi, thay vì sống trong khiếp nhược còn không bằng oanh oanh liệt liệt chết một lần, hơn nữa, đệ cũng chưa chắc không có cơ hội chiến thắng trong trận đấu ngày mai!”, Dương Hiên xua tay, vẻ mặt kiên định nói, hắn hoàn toàn nắm chắc trận chiến ngày mai, xét về huyết thống, Kha Vân kia cũng chỉ là cửu phẩm mà thôi, cùng là lục trọng thiên, chẳng qua là so với hắn luyện thêm một ít võ kỹ cấp hoàng mà thôi!
Nghe vậy, Man Ngưu trợn mắt không nói nên lời: “Dương Hiên sư đệ, tuy lời nàycủa đệ cũng có đạo lý, tôn nghiêm là quan trọng không phải là giả, nhưng đệ càng nên hiểu, mạng chỉ có một cái, không còn mạng thì cũng chẳng còn gì nữa, tục ngữ nói rất đúng, núi xanh còn đó…”
“Man Ngưu sư huynh, huynh yên tâm, chỉ là một tên Kha Vân mà thôi, ta còn chưa đặt nặng trong lòng!”, Dương Hiên tức cười, không chỉ cảm động vạn phần, người Man Ngưu sư huynh mới quen biết chưa được bao lâu này thật tâm coi mình là bạn bè, là huynh đệ, bằng không sao phải tận tình khuyên bảo như vậy, còn không phải là sợ bản thân không phải là đối thủ của Kha Vân, trong trận chiến ngày mai sẽ mất mạng vô ích sao!

“Dương Hiên sư đệ, đệ không biết sự lợi hại của Kha Vân đó, năm trước hắn đã đột phá cảnh giới lục trọng thiên, trải qua một năm khổ luyện, thực lực chắc chắn đã tăng tiến, chắc chắn không phải là người mà đệ của hiện tại có thể đối phó được…”, Man Ngưu tiếp tục khuyên nhủ, theo như hắn ta thấy, Dương Hiên cứng rắn như vậy có lẽ là vì chưa biết Kha Vân lợi hại như thế nào.

Tuy nhiên, điều khiến Man Ngưu vô cùng ngạc nhiên là khi Dương Hiên nghe xong vẫn điềm nhiên như thường đáp: “Man Ngưu sư huynh, huynh yên tâm, Kha Vân kia, ta có thể xử lý được!”
“Không… không lẽ Dương Hiên sư đệ thực sự nắm chắc phần thắng với Kha Vân sao?”, trong lòng Man Ngưu bỗng nhiên chấn động: “Đây… đây làm sao có thể? Dương Hiên sư đệ cũng chỉ là một người mới!”
“Dương Hiên sư đệ, cho dù đệ có thể đánh bại Kha Vân, nhưng Kha Vân cũng không đơn độc, hắn thế nhưng là tiểu đệ của tên rắn lục Lục Siêu, đến lúc đó đệ nhất định sẽ đắc tội với Lục Siêu, Lục Siêu là một trong những cao thủ đạt trình độ cao nhất ngoại môn Khai Dương chúng ta, thực lực thâm sâu khó lường…”
“Rắn lục Lục Siêu?”, khuôn mặt Dương Hiên thoáng xẹt qua tia nghi hoặc, hình dáng người thanh niên mặc áo bào xanh lam với khí thế bất phàm hiện lên trong đầu hắn: “Không lẽ là hắn ta? Người này đúng là một kình địch, cho dù lật hết át chủ bài, chỉ sợ tỷ lệ thắng cũng chỉ có 50-50… Đối với những người phía sau hắn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta, ta lúc nào thì xúc phạm tới hắn rồi?”
Khi Dương Hiên còn đang băn khoăn, Man Ngưu lại tiếp tục nói: “Đáng sợ nhất là người đứng phía sau Lục Siêu chính là sư huynh Vân Phi Dương, nếu đắc tội tới sư huynh Vân Phi Dương Linh Vân Phong lớn như vậy, sợ rằng cũng không còn chỗ cho đệ dung thân!”
“Đắc tội với tên Vân Phi Dương gì đó, cả Linh Vân Phong cũng không còn chỗ đứng? Người này quả là có uy thế mà!”, trái tim Dương Hiên khẽ rung động, liền hỏi: “Man Ngưu sư huynh, không biết Vân Phi Dương này lại là người phương nào?”

“Dương sư đệ, tại Linh Vân Phong chúng ta, có mười người tuyệt đối không thể mạo phạm tới, nếu không cả Linh Vân Phong rộng lớn này cũng không còn chỗ cho ngươi đứng đâu, mười người đó chính là mười đại đệ tử của Khai Dương ngoại môn, mà Vân Phi Dương chính là một trong số đó, hơn nữa còn người nổi bật, đứng trong top ba.

Nghe nói hắn sinh ra đã mang trong mình huyết thống bát phẩm thượng đẳng, thiên phú vô cùng cao, trong số hàng vạn đệ tử ngoại môn, không mấy ai có thể sánh bằng.

Còn có lời đồn, từ rất lâu trước đó, hắn đã khai thông đại thành, đột phá cảnh giới thất trọng thiên, chỉ thiếu việc hoàn thành thử luyện của tông môn, đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định sẽ đoạt mạng kẻ khác, nhiều năm nay số lượng đệ tử ngoại môn chết trên tay hắn không một nghìn thì cũng tám trăm…”
“Huyết mạch bát phẩm thượng đẳng? Cảnh giới thất trọng thiên?”, trên mặt Dương Hiên rốt cục lộ ra vẻ ngưng trọng, với tu vi hiện tại của hắn ta, muốn đối đầu với Vân Phi Dương e rằng phần thua nhiều hơn chiến thắng.

“Vân Phi Dương, hy vọng đến lúc đó huynh sẽ biết điều một chút… nếu không”, tia sáng lạnh băng xẹt qua đôi mắt Dương Hiên, trước mắt hắn quả thực không phải là đối thủ của Vân Phi Dương, nhưng hắn tin rằng, chỉ cần cho hắn một khoảng thời gian, nhiều nhất là một tháng, hắn tất có thể vượt qua Vân Phi Dương.


“Dương sư đệ, hay là…hay là ngày mai đệ cáo ốm không đi nữa…”, Man Ngưu mấp máy môi, có chút do dự nói, không nói đến việc Dương Hiên có thắng được Kha Vân hay không, cho dù có thể thật sự đánh bại Kha Vân, cũng sẽ đắc tội tới Lục Siêu, thậm chí là Vân Phi Dương đứng phía sau Lục Siêu, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết, viện cớ bị bệnh tránh chiến đấu, mặc dù mất mặt, rất có khả năng trở thành trò cười của thiên hạ nhưng vẫn tốt hơn so với mất mạng!
“Man Ngưu sư huynh, người khác sợ Lục Siêu, sợ Dương Phi Vân, không đại biểu cho việc ta cũng sợ bọn họ, trận chiến ngày mai, ta không đi không được, sau này bọn họ muốn ra mặt vì Kha Vân, ta nghênh tiếp là được!”, Dương Hiên cười lạnh, thuộc top ba người mạnh nhất ngoại môn thì đã thế nào, Dương Hiên hắn cũng không phải là người dễ chọc!
“Nhịn một chút, gió yên sóng lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, Dương sư đệ, đệ sao cứ phải như vậy!”
“Man Ngưu sư huynh, huynh không cần nói nữa, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn!”
“Dương sư đệ, đệ hãy nghe một câu của sư huynh…”
Dương Hiên có chút không kiên nhẫn, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Được rồi, Man Ngưu sư huynh, huynh về trước đi, đệ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận chiến lôi đài ngày mai!”
“Ài!”, quay đầu nhìn lại cánh cổng lớn đang đóng chặt, Man Ngưu bất lực thở dài một tiếng: “Dương sư đệ à Dương sư đệ, sao đệ cứ phải cứng đầu như vậy cơ chứ!”
Trận chiến ngày mai hắn ta thực sự không coi trọng Dương Hiên, nhưng hắn cũng biết Dương Hiên đã hạ quyết tâm tham dự trận chiến ngày mai, cho dù hắn nói trời sập cũng đều vô dụng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện