Tấm lưng mang đầy mồ hôi của hai người áp sát vào nhau, trong tay cầm kiếm, mũi kiếm chĩa về phía địch.
Ngô Thanh thở một cách mệt mỏi hỏi người phía sau:"A Tiêu, ngươi có sao không?", lời của hắn lập tức được đối phương đáp lại, Lăng Tiêu lau nhẹ lớp mồ hôi mỏng trên khuôn mặt, hắn thở ra một hơi nói:"Ta không sao? Còn ngươi thì sao?"
"Ta cũng không sao! Ngươi còn đủ sức thoát khỏi nơi này không?", Ngô Thanh nghiêng đầu về phía sau hỏi Lăng Tiêu.
Đáp lại câu hỏi của Ngô Thanh lại là nụ cười khó hiểu của Lăng Tiêu:"Ta cũng không biết, chỉ có thể xem sức lực ở giới hạn nào!"
"Vậy thì xem ngươi có đủ sức không! Đừng để ta lo lắng đấy!", câu nói chọc cười của Ngô Thanh khiến tâm trạng Lăng Tiêu có phần cảm thấy bớt đi một phần phức tạp.
Tay nắm chặt chuôi kiếm, khóe môi nở nụ cười đáp trả ngược lại câu nói của đối phương:"Ngươi cũng đừng để ta lo lắng đấy."
"Được.", lời của Ngô Thanh vừa thốt ra, cả hai người họ lập tức nắm chặt chuôi kiếm xông lên chiến đấu.
Tốc độ xuất kiếm của hai người họ nhanh hơn trước khiến không ít đệ tử chịu thua trước tốc độ của cả hai nhưng dù tốc độ xuất kiếm có nhanh đến đâu thì bọn họ chỉ có hai người cho nên muốn dành được thế thượng phong rất khó.
Chưa được bao lâu thì Lăng Tiêu và Ngô Thanh kiệt sức, những đầu dây thừng được cột với một quả cầu sắt nặng phóng ra.
Hai người họ chưa kịp phản ứng đã bị những sợi dây thừng đó trói lại, hai thanh kiếm trượt khỏi tay bọn họ rơi xuống đất tạo ra âm thanh "leng keng" vang lên, Lăng Tiêu và Ngô Thanh bị dây thừng khắp người.
Cơ thể của cả hai mất cân bằng liền ngã xuống đất, ánh mắt của cả hai hướng về nhau.
Ngô Thanh biết bản thân mình không thể thoát khỏi, hắn nở nụ cười với Lăng Tiêu.
Ánh mắt của hắn cố gắng che giấu cảm xúc phức tạp nhìn đối phương, cười:"Xem ra hai ta cũng không thể đánh lại bọn chúng.
Ta có thể chết cùng ngươi là một điều rất vui vẻ.
A Tiêu, ta thích ngươi!"
Một câu nói "ta thích ngươi" khiến trái tim của Lăng Tiêu đập mạnh, đồng tử của hắn chợt run nhẹ nhìn đối phương.
Lăng Tiêu mỉm cười chớp mắt thu hồi lại thần sắc ban nãy của mình, hắn gật đầu nói:"Ta cũng thích ngươi, A Thanh.
Nếu có thể sống tiếp, ta nhất định sẽ cưới ngươi về làm nương tử.
Còn bây giờ thì...!"
Lời nói mang đậm tình cảm của Lăng Tiêu dành cho Ngô Thanh chợt ngừng lại, mí mắt của hắn hơi hạ xuống che phủ nửa con ngươi mang sự u sầu.
Sự u sầu đó chợt biến mất đổi lại là một nụ cười chân thành dành tặng cho đối phương, hắn nói:"Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi và cưới ngươi về.
Ngươi mau hứa với ta đi, nhất định phải đợi ta đến."
"Được, ta hứa với.", Ngô Thanh cười.
Ánh mắt của hai người họ nhìn đối phương thật lâu mới chậm rãi nhắm mắt chờ đợi cái chết ở phía trước.
Lưỡi đao lớn mang theo sát khí nặng nề được hai nam nhân cao to cầm lấy, họ nhắm chặt chuôi đao chậm rãi hạ xuống.
Ánh mắt của bọn họ đều không hề có một chút thương tiếc nhìn hai nam nhân nằm trên mặt đất.
Lưỡi đao mang khí tức lạnh lẽo hạ xuống, một màng màu đỏ xuất hiện trước bao nhiêu con mắt và kèm theo là một âm thanh....
"Rầm!!", hai nam nhân to lớn bị hai luồng sức mạnh khác nhau đánh văng ra vài trượng, hai nam nhân ấy nằm trên mặt đất phun máu.
Thẩm Thần một tay cầm kiếm, ánh mắt mang đầy sự rét lạnh liếc nhìn từng người một ở nơi đây khiến bọn người của Hạc Thần đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Tư Hạ ở bên cạnh y hạ người xuống đỡ Ngô Thanh và Lăng Tiêu ngồi dậy, hắn cầm thanh kiếm cắt đứt sợi dây thừng trói xung quanh người Ngô Thanh và Lăng Tiêu.
Hai người họ đứng dậy nhặt thanh kiếm của mình ở dưới đất lên, Ngô Thanh là người lên tiếng trước:"Hai người các ngươi cũng đến đúng lúc lắm."
Thẩm Thần thu lại ánh mắt rét lạnh ấy, y xoay người nhìn Ngô Thanh cười nhẹ nói:"Thẩm Hy ta nhất định không để các ngươi có chuyện gì đâu."
Ngô Thanh cười nói:"Nghe ngươi nói như vậy, hai người bọn ta đã yên tâm rồi.", cuộc trò chuyện khá ngắn của bọn họ đều thu vào tai Nghị Dương.
Ánh mắt của đối phương điềm tĩnh nhìn tấm lưng của Thẩm Thần, nếu bây giờ hắn hoảng loạn nhất định sẽ làm hỏng chuyện cho nên không được để tâm lý lấn át lý trí.
"Người đâu, mau bắt Thẩm trưởng lão lại.
Nhất định không được để y chết, phải để y sống còn những người khác giết không tha.", lời nói vừa dứt của Nghị Dương làm dậy sóng tinh thần chiến đấu của các đệ tử, bọn họ lập tức nắm chặt thanh kiếm trong tay xông về phía Thẩm Thần.
Nhưng y chỉ nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng, y vung tay phóng ra một đạo pháp khiến vô số đệ tử ngã xuống.
Ngô Thanh và Lăng Tiêu hồi phục sức lực liền nắm chặt thanh kiếm trong tay xông ra đánh nhau với đám đệ tử.
Tư Hạ cũng không đứng chịu trận, hắn triệu ra thanh kiếm đánh nhau với bọn người Hạc Thần.
Người của Hạc Thần rất nhiều nhưng phần lớn đa số các đệ tử đều ở cảnh Kim Đan kỳ, phần rất ít thì ở Nguyên Anh nên rất dễ bị hạ.
Điều khó khăn nhất là ở các trưởng lão, bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh Hóa Thần tầng hai trở lên nên khó đánh bại hơn các đệ tử.
Thẩm Thần thân là người đạt cảnh giới cao nhất cũng không phải là đối thủ của bọn họ bởi vì số lượng quá đông, một mình y không thể đánh bại hết bọn họ.
Sau nửa canh giờ đánh nhau với đám trưởng lão râu ri khiến Thẩm Thần kiệt sức, bây giờ bản thân y chỉ có hai sự lựa chọn.
Một là, bất chấp phong ấn trong người, phá phong ấn hợp nhất với sức mạnh hiện tại.
Như vậy y và những người khác có thể thoát khỏi nơi này nhưng nếu làm vậy thì chả phải bản thân y thừa nhận rằng mình có lỗi và phải quay về Thiên giới, mặc dù là một cách khả quan nhưng không thể lộ liễu để lộ thân phận thật sự.
Hai là, lấy bản thân ra đặt cược nhưng như vậy cũng không phải cách.
Bản thân Thẩm Thần cũng không rõ bọn họ có giữ lời hứa thả người đi và không biết bọn họ sẽ suy nghĩ như thế nào.
Mọi thứ bây giờ khiến Thẩm Thần đau đầu, một mình y không biết nên làm sao.
Chọn cái nào cũng không đúng, lý do nào cũng có hậu quả không nhỏ của nó.
Bây giờ trong đầu Thẩm Thần đầy sự rối bời và mịt mù, bản thân y đã không biết làm sao trong tình huống hiện tại.
Trong lúc chiến đấu, Thẩm Thần đánh nhau với đám trưởng lão không để ý đến một trưởng lão khác đang ở phía sau tung ra một đạo pháp về phía y.
Thẩm Thần xoay người mới phát hiện ra đạo pháp nhưng bản thân y bây giờ không còn thời gian tránh chỉ có thể gương mắt nhìn đạo pháp đó bay về hướng y.
Một tiếng "hự" vang lên thu hút ánh mắt của Ngô Thanh và Lăng Tiêu, miệng không ngừng phun ra máu khiến y phục trên người thấm màu đỏ của máu.
Người ngã xuống khiến Ngô Thanh và Lăng Tiêu đều kinh ngạc, cả hai người họ lập tức chạy đến chỗ người nọ.
Ngô Thanh thở một cách mệt mỏi hỏi người phía sau:"A Tiêu, ngươi có sao không?", lời của hắn lập tức được đối phương đáp lại, Lăng Tiêu lau nhẹ lớp mồ hôi mỏng trên khuôn mặt, hắn thở ra một hơi nói:"Ta không sao? Còn ngươi thì sao?"
"Ta cũng không sao! Ngươi còn đủ sức thoát khỏi nơi này không?", Ngô Thanh nghiêng đầu về phía sau hỏi Lăng Tiêu.
Đáp lại câu hỏi của Ngô Thanh lại là nụ cười khó hiểu của Lăng Tiêu:"Ta cũng không biết, chỉ có thể xem sức lực ở giới hạn nào!"
"Vậy thì xem ngươi có đủ sức không! Đừng để ta lo lắng đấy!", câu nói chọc cười của Ngô Thanh khiến tâm trạng Lăng Tiêu có phần cảm thấy bớt đi một phần phức tạp.
Tay nắm chặt chuôi kiếm, khóe môi nở nụ cười đáp trả ngược lại câu nói của đối phương:"Ngươi cũng đừng để ta lo lắng đấy."
"Được.", lời của Ngô Thanh vừa thốt ra, cả hai người họ lập tức nắm chặt chuôi kiếm xông lên chiến đấu.
Tốc độ xuất kiếm của hai người họ nhanh hơn trước khiến không ít đệ tử chịu thua trước tốc độ của cả hai nhưng dù tốc độ xuất kiếm có nhanh đến đâu thì bọn họ chỉ có hai người cho nên muốn dành được thế thượng phong rất khó.
Chưa được bao lâu thì Lăng Tiêu và Ngô Thanh kiệt sức, những đầu dây thừng được cột với một quả cầu sắt nặng phóng ra.
Hai người họ chưa kịp phản ứng đã bị những sợi dây thừng đó trói lại, hai thanh kiếm trượt khỏi tay bọn họ rơi xuống đất tạo ra âm thanh "leng keng" vang lên, Lăng Tiêu và Ngô Thanh bị dây thừng khắp người.
Cơ thể của cả hai mất cân bằng liền ngã xuống đất, ánh mắt của cả hai hướng về nhau.
Ngô Thanh biết bản thân mình không thể thoát khỏi, hắn nở nụ cười với Lăng Tiêu.
Ánh mắt của hắn cố gắng che giấu cảm xúc phức tạp nhìn đối phương, cười:"Xem ra hai ta cũng không thể đánh lại bọn chúng.
Ta có thể chết cùng ngươi là một điều rất vui vẻ.
A Tiêu, ta thích ngươi!"
Một câu nói "ta thích ngươi" khiến trái tim của Lăng Tiêu đập mạnh, đồng tử của hắn chợt run nhẹ nhìn đối phương.
Lăng Tiêu mỉm cười chớp mắt thu hồi lại thần sắc ban nãy của mình, hắn gật đầu nói:"Ta cũng thích ngươi, A Thanh.
Nếu có thể sống tiếp, ta nhất định sẽ cưới ngươi về làm nương tử.
Còn bây giờ thì...!"
Lời nói mang đậm tình cảm của Lăng Tiêu dành cho Ngô Thanh chợt ngừng lại, mí mắt của hắn hơi hạ xuống che phủ nửa con ngươi mang sự u sầu.
Sự u sầu đó chợt biến mất đổi lại là một nụ cười chân thành dành tặng cho đối phương, hắn nói:"Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi và cưới ngươi về.
Ngươi mau hứa với ta đi, nhất định phải đợi ta đến."
"Được, ta hứa với.", Ngô Thanh cười.
Ánh mắt của hai người họ nhìn đối phương thật lâu mới chậm rãi nhắm mắt chờ đợi cái chết ở phía trước.
Lưỡi đao lớn mang theo sát khí nặng nề được hai nam nhân cao to cầm lấy, họ nhắm chặt chuôi đao chậm rãi hạ xuống.
Ánh mắt của bọn họ đều không hề có một chút thương tiếc nhìn hai nam nhân nằm trên mặt đất.
Lưỡi đao mang khí tức lạnh lẽo hạ xuống, một màng màu đỏ xuất hiện trước bao nhiêu con mắt và kèm theo là một âm thanh....
"Rầm!!", hai nam nhân to lớn bị hai luồng sức mạnh khác nhau đánh văng ra vài trượng, hai nam nhân ấy nằm trên mặt đất phun máu.
Thẩm Thần một tay cầm kiếm, ánh mắt mang đầy sự rét lạnh liếc nhìn từng người một ở nơi đây khiến bọn người của Hạc Thần đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Tư Hạ ở bên cạnh y hạ người xuống đỡ Ngô Thanh và Lăng Tiêu ngồi dậy, hắn cầm thanh kiếm cắt đứt sợi dây thừng trói xung quanh người Ngô Thanh và Lăng Tiêu.
Hai người họ đứng dậy nhặt thanh kiếm của mình ở dưới đất lên, Ngô Thanh là người lên tiếng trước:"Hai người các ngươi cũng đến đúng lúc lắm."
Thẩm Thần thu lại ánh mắt rét lạnh ấy, y xoay người nhìn Ngô Thanh cười nhẹ nói:"Thẩm Hy ta nhất định không để các ngươi có chuyện gì đâu."
Ngô Thanh cười nói:"Nghe ngươi nói như vậy, hai người bọn ta đã yên tâm rồi.", cuộc trò chuyện khá ngắn của bọn họ đều thu vào tai Nghị Dương.
Ánh mắt của đối phương điềm tĩnh nhìn tấm lưng của Thẩm Thần, nếu bây giờ hắn hoảng loạn nhất định sẽ làm hỏng chuyện cho nên không được để tâm lý lấn át lý trí.
"Người đâu, mau bắt Thẩm trưởng lão lại.
Nhất định không được để y chết, phải để y sống còn những người khác giết không tha.", lời nói vừa dứt của Nghị Dương làm dậy sóng tinh thần chiến đấu của các đệ tử, bọn họ lập tức nắm chặt thanh kiếm trong tay xông về phía Thẩm Thần.
Nhưng y chỉ nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng, y vung tay phóng ra một đạo pháp khiến vô số đệ tử ngã xuống.
Ngô Thanh và Lăng Tiêu hồi phục sức lực liền nắm chặt thanh kiếm trong tay xông ra đánh nhau với đám đệ tử.
Tư Hạ cũng không đứng chịu trận, hắn triệu ra thanh kiếm đánh nhau với bọn người Hạc Thần.
Người của Hạc Thần rất nhiều nhưng phần lớn đa số các đệ tử đều ở cảnh Kim Đan kỳ, phần rất ít thì ở Nguyên Anh nên rất dễ bị hạ.
Điều khó khăn nhất là ở các trưởng lão, bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh Hóa Thần tầng hai trở lên nên khó đánh bại hơn các đệ tử.
Thẩm Thần thân là người đạt cảnh giới cao nhất cũng không phải là đối thủ của bọn họ bởi vì số lượng quá đông, một mình y không thể đánh bại hết bọn họ.
Sau nửa canh giờ đánh nhau với đám trưởng lão râu ri khiến Thẩm Thần kiệt sức, bây giờ bản thân y chỉ có hai sự lựa chọn.
Một là, bất chấp phong ấn trong người, phá phong ấn hợp nhất với sức mạnh hiện tại.
Như vậy y và những người khác có thể thoát khỏi nơi này nhưng nếu làm vậy thì chả phải bản thân y thừa nhận rằng mình có lỗi và phải quay về Thiên giới, mặc dù là một cách khả quan nhưng không thể lộ liễu để lộ thân phận thật sự.
Hai là, lấy bản thân ra đặt cược nhưng như vậy cũng không phải cách.
Bản thân Thẩm Thần cũng không rõ bọn họ có giữ lời hứa thả người đi và không biết bọn họ sẽ suy nghĩ như thế nào.
Mọi thứ bây giờ khiến Thẩm Thần đau đầu, một mình y không biết nên làm sao.
Chọn cái nào cũng không đúng, lý do nào cũng có hậu quả không nhỏ của nó.
Bây giờ trong đầu Thẩm Thần đầy sự rối bời và mịt mù, bản thân y đã không biết làm sao trong tình huống hiện tại.
Trong lúc chiến đấu, Thẩm Thần đánh nhau với đám trưởng lão không để ý đến một trưởng lão khác đang ở phía sau tung ra một đạo pháp về phía y.
Thẩm Thần xoay người mới phát hiện ra đạo pháp nhưng bản thân y bây giờ không còn thời gian tránh chỉ có thể gương mắt nhìn đạo pháp đó bay về hướng y.
Một tiếng "hự" vang lên thu hút ánh mắt của Ngô Thanh và Lăng Tiêu, miệng không ngừng phun ra máu khiến y phục trên người thấm màu đỏ của máu.
Người ngã xuống khiến Ngô Thanh và Lăng Tiêu đều kinh ngạc, cả hai người họ lập tức chạy đến chỗ người nọ.
Danh sách chương