Đợi rất lâu vẫn không thấy người đến, Tư Hạ đứng ngồi không yên lo lắng nhìn ngôi làng trước mặt.
Tề Hoa ở phía sau bọn họ lo lắng nói thầm: Đã hơn nửa canh giờ rồi, tại sao đại nhân còn chưa đến tìm chúng ta vậy? Có khi nào đã gặp chuyện rồi không? Không được, phải đi tìm ngài ấy.
Tề Hoa lập tức cất tiếng:"Đã hơn nửa canh giờ rồi, ngài ấy vẫn chưa quay lại.
Chúng ta cùng nhau đi tìm ngài ấy đi!", bọn người Tư Hạ lập tức đồng ý với câu nói của nàng.
Nghị Dương ở bên cạnh khoanh tay nhìn bọn họ, hắn nhếch mép cười thầm nghĩ: Đã hơn nửa canh giờ mà không quay, chắc có lẽ bị yêu quái giết chết rồi.
Nếu y chết rồi cũng chả còn lý do gì để ta đi theo nịnh nọt.
Bọn họ cùng nhau trở về chỗ cũ, khoảng cách giữa bọn họ ngày một gần.
Phía xa bỗng hiện lên bóng người mờ nhạt, Tư Hạ cố gắng nén lại cơn sốt ruột trong lòng chạy đến xem.
Mỗi bước hắn đi, bóng người càng ngày rõ rệt, một bóng người quỳ trên mặt đất, một chút cử động nhỏ cũng chả có.
Tư Hạ hắn chạy đến chỗ người nọ, khuôn mặt hắn bỗng chốc biến sắc sau khi nhìn thấy dung mạo của đối phương.
Hắn hạ người xuống, bàn tay của hắn chạm vào y, giọng nói khàn khàn vang lên:"Thẩm Hy, ngươi sao vậy? Ngươi mở mắt ra nhìn ta đi!"
Thẩm Thần bất động quỳ trên mặt đất, khuôn mặt của y bây giờ đến một chút huyết sắc cũng chả có khiến Tư Hạ nhìn mà sợ hãi, bàn tay chạm nhẹ vào bờ vai của y.
Cơ thể của y liền mất cân bằng lập tức ngã vào lòng Tư Hạ, cú ngã vừa rồi không mấy mạnh nhưng lại khiến y dao động.
Đôi mắt phượng của y khó khăn mở ra, giọng nói nhẹ nhàng không rõ:
"Là ngươi....!Tư Hạ? Ta tưởng...!bản thân...!mình đã...!chết!"
Tầm mắt mờ nhạt không rõ khung cảnh hiện tại, Thẩm Thần chỉ đành buộc miệng gọi đại một cái tên trong tiềm thức.
Tư Hạ thấy y tỉnh dậy, hắn vui mừng ôm lấy y vào lòng nói nhỏ bên tai y:"Đúng vậy, là Tư Hạ ta đây.
Thẩm Hy, ngươi nhất định phải sống không được chết, ta còn một số chuyện muốn nói với ngươi."
"Được...!ta hứa....", lời còn chưa dứt thì người trong lòng đã sớm rơi vào hôn mê, đôi mắt mệt mỏi không giữa được bao lâu, mí mắt nặng nề sụp xuống.
Tư Hạ ôm lấy y vào lòng, hắn ôm lấy thân thể lạnh ngắt không chút hơi ấm.
Ngô Thanh nhìn Thẩm Thần trong lòng Tư Hạ lại chuyển sang tên yêu quái bị nhốt trong kết giới, hắn mở quạt trong tay nói:"Mọi người đoán thử xem y làm sao có thể nhốt yêu quái kia và đánh bại tất cả người của hắn?"
Tề Hoa nghe vậy liền cười thầm: Mấy chuyện này bình thường đối với đại nhân.
Ngài ấy vốn dĩ là thần mà mấy con yêu quái yếu kém này làm sao so được với ngài!
Lời suy nghĩ của Tề Hoa vừa dứt thì tên yêu quái Hoắc Cung chậm rãi tỉnh lại.
Cảnh tượng đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là bản thân bị một kết giới khác nhốt lại, hắn ngồi dậy vươn tay chạm vào lớp kết giới trước mặt, một luồng điện từ kết giới truyền vào bàn tay hắn.
Một cảm giác tê mạnh khiến hắn phải phát âm thanh thu hút những người xung quanh.
Bọn người Ngô Thanh quay nhanh nhìn hắn trong kết giới, Ngô Thanh xếp quạt đi đến chỗ Hoắc Cung nói:"Mạng ngươi cũng lớn nhỉ? Bị trận pháp Ngũ hành đánh còn bị trúng tên vậy mà không chết."
"Bổn vương là ma vương của Ma giới làm sao mà chết được.
Các ngươi đã đánh giá thấp sức mạnh của ta rồi! Đừng nói nhảm nữa, mau thả ta ra.
Ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.", giọng điệu của hắn nghe ra không có chút sợ hãi nào ngược lại còn ung dung ra lệnh cho đám người Ngô Thanh thả hắn ra.
" y, chuyện này bọn ta làm không được, kết giới là do Thẩm Hy tạo ra.
Bọn ta không biết phá, ngươi tự mình phá đi nha.", Ngô Thanh bắt chước giọng điệu của đối phương lúc trước nhắm chọc tức hắn.
Hoắc Cung ngược lại không tức giận, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn Ngô Thanh cười lạnh nói:
"Là ngươi nói đấy, ta thoát được thì các ngươi đừng hòng mà chạy.", lời nói vừa dứt, hắn lập tức tập trung phá kết giới.
Tề Hoa thấy tình hình không ổn liền vung tay tạo ra một lớp chắn xung quanh bọn người Ngô Thanh, tay nàng xuất hiện một cây đàn tranh.
Ngón tay thon dài của nàng lập tức lướt qua những dây đàn tạo một âm thanh, song bên cạnh đó vô số mũi tên xuất hiện bay thẳng đến chỗ Hoắc Cung nhưng đã quá muộn.
Lớp kết giới mà Thẩm Thần tạo ra để nhốt hắn lập tức bị đóng băng, mũi tên cũng bị chặn lại và vỡ thành những mảnh vụn thủy tinh.
Hoắc Cung đứng dậy thì kết giới đã bị lớp băng đó phá mất, Ngô Thanh và Lăng Tiêu rơi vào trạng thái phòng thủ.
Đối mặt với khung cảnh trước mặt, Hoắc Cung lại thờ ơ bọn họ, mục tiêu mà hắn nhắm vào lại là Thẩm Thần đang hôn mê ở trong lòng Tư Hạ.
Bởi vì trước khi hắn ngất đã thấy y giống với một người mà Ma đế từng có quen, có thể nói là bại rất nhiều trong tay y.
Hắn cười cười sau đó vung tay về phía Ngô Thanh và Lăng Tiêu.
Cả hai lập tức bị một đạo pháp đánh văng ra xa, Tề Hoa lập tức xông lên nhưng nàng không phải là đối thủ của hắn nên chưa đến hai chiêu đã bị đối phương đã đến bị thương.
Hoắc Cung bước nhanh qua người Tư Hạ, một làn gió lạnh của mùa đông thổi qua người Tư Hạ.
Người trong lòng cũng theo cơn gió đó biến mất, cảm xúc của Tư Hạ lúc này liền hoảng hốt tìm kiếm người nọ xung quanh.
Một nói vang lên cách hắn không xa:
"Người này, ta sẽ mang đi.
Nếu các ngươi có bản lĩnh cứu y thì đến vùng Băng Thập ở phía Bắc tìm ta.", Tư Hạ ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Cung đang bế Thẩm Thần.
Hắn đứng dậy muốn chạy đến cứu y thì Hoắc Cung đã rời đi cùng cơn gió lạnh của mùa đông.
Tề Hoa chạy đến chỗ Tư Hạ, nàng dìu người đứng dậy nói:"Ngài đừng đau buồn, chúng ta sẽ nhanh chóng đến cứu đại nhân.", Ngô Thanh và Lăng Tiêu cũng lập tức chạy đến an ủi Tư Hạ nhưng chỉ có Nghị Dương từ đầu đến cuối đều không giúp bọn họ, hắn trốn trong một góc tối quan sát tất cả.
Bởi vì ban đầu hắn đã không hiểu vì sao một người như Thẩm Thần lại có thể đánh bại được vô số yêu quái và còn có thể nhốt được tên ma vương Hoắc Cung kia.
Ngô Thanh nhìn sang Tề Hoa hỏi:"Tề cô nương có biết nơi đó là nơi nào không? Bọn ta chưa từng nghe qua!", Tề Hoa nhìn Ngô Thanh gật đầu đáp:
"Vùng Băng Thập là nơi lạnh nhất trong thế giới này, quanh năm bao phủ bởi băng tuyết.
Nếu là người thường bước vào thì chưa đi đã trở thành một tảng băng lạnh lẽo nhưng là nơi tốt để ẩn náo dành cho yêu trước sự truy lùng của người tu tiên.
Nếu người thường khó mà vào thì người tu tiên cũng chả khá là bao, bởi vì nhiệt độ khắc nghiệt chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào trong."
"Nếu Tề cô nương nói như vậy thì bọn ta cũng không thể vào trong.
Vậy thì rất khó để cứu Thẩm Hy ra ngoài.", Tề Hoa cười lắc đầu nói:
"Không phải còn có ta sao? Ta cũng là yêu, nơi đó đối với ta là chuyện đơn giản.
Ta đã hứa với đại nhân là bảo vệ mọi người nên không nuốt lời.
Bây giờ chúng ta nên suy nghĩ làm thế nào để cứu đại nhân ra."
Tư Hạ lúc này mới bình tĩnh khôi phục lại cảm xúc của bản thân, hắn trầm giọng nói:"Ta có một cách."
Tề Hoa ở phía sau bọn họ lo lắng nói thầm: Đã hơn nửa canh giờ rồi, tại sao đại nhân còn chưa đến tìm chúng ta vậy? Có khi nào đã gặp chuyện rồi không? Không được, phải đi tìm ngài ấy.
Tề Hoa lập tức cất tiếng:"Đã hơn nửa canh giờ rồi, ngài ấy vẫn chưa quay lại.
Chúng ta cùng nhau đi tìm ngài ấy đi!", bọn người Tư Hạ lập tức đồng ý với câu nói của nàng.
Nghị Dương ở bên cạnh khoanh tay nhìn bọn họ, hắn nhếch mép cười thầm nghĩ: Đã hơn nửa canh giờ mà không quay, chắc có lẽ bị yêu quái giết chết rồi.
Nếu y chết rồi cũng chả còn lý do gì để ta đi theo nịnh nọt.
Bọn họ cùng nhau trở về chỗ cũ, khoảng cách giữa bọn họ ngày một gần.
Phía xa bỗng hiện lên bóng người mờ nhạt, Tư Hạ cố gắng nén lại cơn sốt ruột trong lòng chạy đến xem.
Mỗi bước hắn đi, bóng người càng ngày rõ rệt, một bóng người quỳ trên mặt đất, một chút cử động nhỏ cũng chả có.
Tư Hạ hắn chạy đến chỗ người nọ, khuôn mặt hắn bỗng chốc biến sắc sau khi nhìn thấy dung mạo của đối phương.
Hắn hạ người xuống, bàn tay của hắn chạm vào y, giọng nói khàn khàn vang lên:"Thẩm Hy, ngươi sao vậy? Ngươi mở mắt ra nhìn ta đi!"
Thẩm Thần bất động quỳ trên mặt đất, khuôn mặt của y bây giờ đến một chút huyết sắc cũng chả có khiến Tư Hạ nhìn mà sợ hãi, bàn tay chạm nhẹ vào bờ vai của y.
Cơ thể của y liền mất cân bằng lập tức ngã vào lòng Tư Hạ, cú ngã vừa rồi không mấy mạnh nhưng lại khiến y dao động.
Đôi mắt phượng của y khó khăn mở ra, giọng nói nhẹ nhàng không rõ:
"Là ngươi....!Tư Hạ? Ta tưởng...!bản thân...!mình đã...!chết!"
Tầm mắt mờ nhạt không rõ khung cảnh hiện tại, Thẩm Thần chỉ đành buộc miệng gọi đại một cái tên trong tiềm thức.
Tư Hạ thấy y tỉnh dậy, hắn vui mừng ôm lấy y vào lòng nói nhỏ bên tai y:"Đúng vậy, là Tư Hạ ta đây.
Thẩm Hy, ngươi nhất định phải sống không được chết, ta còn một số chuyện muốn nói với ngươi."
"Được...!ta hứa....", lời còn chưa dứt thì người trong lòng đã sớm rơi vào hôn mê, đôi mắt mệt mỏi không giữa được bao lâu, mí mắt nặng nề sụp xuống.
Tư Hạ ôm lấy y vào lòng, hắn ôm lấy thân thể lạnh ngắt không chút hơi ấm.
Ngô Thanh nhìn Thẩm Thần trong lòng Tư Hạ lại chuyển sang tên yêu quái bị nhốt trong kết giới, hắn mở quạt trong tay nói:"Mọi người đoán thử xem y làm sao có thể nhốt yêu quái kia và đánh bại tất cả người của hắn?"
Tề Hoa nghe vậy liền cười thầm: Mấy chuyện này bình thường đối với đại nhân.
Ngài ấy vốn dĩ là thần mà mấy con yêu quái yếu kém này làm sao so được với ngài!
Lời suy nghĩ của Tề Hoa vừa dứt thì tên yêu quái Hoắc Cung chậm rãi tỉnh lại.
Cảnh tượng đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là bản thân bị một kết giới khác nhốt lại, hắn ngồi dậy vươn tay chạm vào lớp kết giới trước mặt, một luồng điện từ kết giới truyền vào bàn tay hắn.
Một cảm giác tê mạnh khiến hắn phải phát âm thanh thu hút những người xung quanh.
Bọn người Ngô Thanh quay nhanh nhìn hắn trong kết giới, Ngô Thanh xếp quạt đi đến chỗ Hoắc Cung nói:"Mạng ngươi cũng lớn nhỉ? Bị trận pháp Ngũ hành đánh còn bị trúng tên vậy mà không chết."
"Bổn vương là ma vương của Ma giới làm sao mà chết được.
Các ngươi đã đánh giá thấp sức mạnh của ta rồi! Đừng nói nhảm nữa, mau thả ta ra.
Ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.", giọng điệu của hắn nghe ra không có chút sợ hãi nào ngược lại còn ung dung ra lệnh cho đám người Ngô Thanh thả hắn ra.
" y, chuyện này bọn ta làm không được, kết giới là do Thẩm Hy tạo ra.
Bọn ta không biết phá, ngươi tự mình phá đi nha.", Ngô Thanh bắt chước giọng điệu của đối phương lúc trước nhắm chọc tức hắn.
Hoắc Cung ngược lại không tức giận, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn Ngô Thanh cười lạnh nói:
"Là ngươi nói đấy, ta thoát được thì các ngươi đừng hòng mà chạy.", lời nói vừa dứt, hắn lập tức tập trung phá kết giới.
Tề Hoa thấy tình hình không ổn liền vung tay tạo ra một lớp chắn xung quanh bọn người Ngô Thanh, tay nàng xuất hiện một cây đàn tranh.
Ngón tay thon dài của nàng lập tức lướt qua những dây đàn tạo một âm thanh, song bên cạnh đó vô số mũi tên xuất hiện bay thẳng đến chỗ Hoắc Cung nhưng đã quá muộn.
Lớp kết giới mà Thẩm Thần tạo ra để nhốt hắn lập tức bị đóng băng, mũi tên cũng bị chặn lại và vỡ thành những mảnh vụn thủy tinh.
Hoắc Cung đứng dậy thì kết giới đã bị lớp băng đó phá mất, Ngô Thanh và Lăng Tiêu rơi vào trạng thái phòng thủ.
Đối mặt với khung cảnh trước mặt, Hoắc Cung lại thờ ơ bọn họ, mục tiêu mà hắn nhắm vào lại là Thẩm Thần đang hôn mê ở trong lòng Tư Hạ.
Bởi vì trước khi hắn ngất đã thấy y giống với một người mà Ma đế từng có quen, có thể nói là bại rất nhiều trong tay y.
Hắn cười cười sau đó vung tay về phía Ngô Thanh và Lăng Tiêu.
Cả hai lập tức bị một đạo pháp đánh văng ra xa, Tề Hoa lập tức xông lên nhưng nàng không phải là đối thủ của hắn nên chưa đến hai chiêu đã bị đối phương đã đến bị thương.
Hoắc Cung bước nhanh qua người Tư Hạ, một làn gió lạnh của mùa đông thổi qua người Tư Hạ.
Người trong lòng cũng theo cơn gió đó biến mất, cảm xúc của Tư Hạ lúc này liền hoảng hốt tìm kiếm người nọ xung quanh.
Một nói vang lên cách hắn không xa:
"Người này, ta sẽ mang đi.
Nếu các ngươi có bản lĩnh cứu y thì đến vùng Băng Thập ở phía Bắc tìm ta.", Tư Hạ ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Cung đang bế Thẩm Thần.
Hắn đứng dậy muốn chạy đến cứu y thì Hoắc Cung đã rời đi cùng cơn gió lạnh của mùa đông.
Tề Hoa chạy đến chỗ Tư Hạ, nàng dìu người đứng dậy nói:"Ngài đừng đau buồn, chúng ta sẽ nhanh chóng đến cứu đại nhân.", Ngô Thanh và Lăng Tiêu cũng lập tức chạy đến an ủi Tư Hạ nhưng chỉ có Nghị Dương từ đầu đến cuối đều không giúp bọn họ, hắn trốn trong một góc tối quan sát tất cả.
Bởi vì ban đầu hắn đã không hiểu vì sao một người như Thẩm Thần lại có thể đánh bại được vô số yêu quái và còn có thể nhốt được tên ma vương Hoắc Cung kia.
Ngô Thanh nhìn sang Tề Hoa hỏi:"Tề cô nương có biết nơi đó là nơi nào không? Bọn ta chưa từng nghe qua!", Tề Hoa nhìn Ngô Thanh gật đầu đáp:
"Vùng Băng Thập là nơi lạnh nhất trong thế giới này, quanh năm bao phủ bởi băng tuyết.
Nếu là người thường bước vào thì chưa đi đã trở thành một tảng băng lạnh lẽo nhưng là nơi tốt để ẩn náo dành cho yêu trước sự truy lùng của người tu tiên.
Nếu người thường khó mà vào thì người tu tiên cũng chả khá là bao, bởi vì nhiệt độ khắc nghiệt chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào trong."
"Nếu Tề cô nương nói như vậy thì bọn ta cũng không thể vào trong.
Vậy thì rất khó để cứu Thẩm Hy ra ngoài.", Tề Hoa cười lắc đầu nói:
"Không phải còn có ta sao? Ta cũng là yêu, nơi đó đối với ta là chuyện đơn giản.
Ta đã hứa với đại nhân là bảo vệ mọi người nên không nuốt lời.
Bây giờ chúng ta nên suy nghĩ làm thế nào để cứu đại nhân ra."
Tư Hạ lúc này mới bình tĩnh khôi phục lại cảm xúc của bản thân, hắn trầm giọng nói:"Ta có một cách."
Danh sách chương