Trận chiến đấu với thiếu gia nhà họ Lưu, Tư Hạ nhường như không thể làm đối phương bị thương.
Nhưng khi hai bên đang xuất chiêu thì Tư Hạ bỗng chốc nhớ đến lời nói của Thẩm Thần.
“Nếu có ngày, ngươi đấu với Lưu Khanh thì nhớ kỹ lời ta nói.
Trong các chiêu thức chí mạng của hắn, có một lỗ hỏng duy nhất và khiến sức mạnh xuất chiêu giảm đi một nửa.
Đó chính là....”
Tư Hạ nhớ đến đây, hắn cầm chặt thanh kiếm trong tay né sang một bên để tránh chiêu.
Đồng thời, hắn cầm thanh kiếm nhắm thẳng vào chỗ chí mạng mà Thẩm Thần nói.
Động tác của Lưu Khanh bỗng nhiên ngừng lại, mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn hai người họ.
Lưu Khanh bỗng nhiên ngã quỵ xuống khiến mọi ánh mắt dõi theo hắn mang phần hoang mang.
Bên cạnh đó, Tư Hạ cũng không khá hơn hắn, cả cơ thể đã không còn sức chống trả.
Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn hai thiếu niên bị thương khá nặng trên võ đài.
Một tay của Lưu Khanh che vết thương đang chảy máu, hắn đứng dậy quay người nhìn Tư Hạ đứng phía xa không ngừng thở dốc.
Hắn vươn tay cười lạnh nói:” Đến lúc kết thúc trận đấu này, bổn thiếu gia mong ngươi có thể vượt qua những ngày tháng sau này khi không có tu vi.”
Hắn vừa nói xong liền xuất một đạo pháp khá mạnh hướng về phía Tư Hạ.
Mọi người đều đứng hình sau câu nói của Lưu Khanh, không một ai dám bước đến cứu Tư Hạ.
Bọn họ chỉ có thể đứng nhìn Tư Hạ bị Lưu Khanh phá hủy tất cả tu vi.
Khi đạo pháp đó sắp đến Tư Hạ, một bóng người lướt qua đám đông đi đến chắn trước mặt Tư Hạ.
Y vung tay đánh tan đạo pháp đó khiến mọi người vừa hoang mang vừa ngạc nhiên nhìn y.
Tư Hạ không còn sức chống đỡ, cả người hắn mất đi sức ngã xuống vừa hay được đối phương nhanh tay đỡ lấy.
Đôi mắt đen nhìn khuôn mặt ôn nhu của đối phương nói:”Thật không ngờ bản thân ta lại nợ ngươi ba ân tình! Thẩm Hy!”
Tư Hạ vừa nói dứt câu liền ngất đi, Ngô Thanh cùng Lăng Tiêu đi qua đám đông chạy đến chỗ hai người họ.
Ngô Thanh ngồi xuống bên cạnh, hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thẩm Thần đẩy Tư Hạ sang hắn nói:
“Ngươi đưa Tư Hạ đi trị thương trước.
Ta ở đây giải quyết chuyện của hắn.”, Thẩm Thần nói xong liền đứng dậy.
Ngô Thanh thu hồi lại ngạc nhiên trong mắt, hắn gật đầu nói “được”, sau đó quay người cõng Tư Hạ cùng Lăng Tiêu rời đi.
Đợi khi Ngô Thanh đưa Tư Hạ đi, Thẩm Thần liền lập tức thay đổi sắc mặt, y chấp tay sau lưng bước đi đến chỗ Lưu Khanh lạnh lùng nói:”Một tu sĩ luyện đến cảnh Đại Thừa kỳ trong vòng mười tám năm sao? Bản thân ta không hề tin chuyện đó.”
Lưu Khanh lảo đảo bước đi cố gắng chấn tĩnh bản thân, nụ cười khinh bỉ lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của hắn, hắn nói rằng:”Thì đã sao?”
“Sao ư? Đến khi ta gặp ngươi thì cuối cùng ta cũng đã có đáp án riêng của mình.
Thật ra ngươi vốn không ở cảnh Đại Thừa kỳ, đó chỉ là do ngươi sử dụng cấm thuật để lừa người mà thôi.”
Lời nói của y khiến mọi người ở dưới xôn xao, Lưu Khanh ban đầu còn khinh thường y nhưng sau lời nói của y khiến hắn sắc mặt trắng bệch.
Hắn kinh ngạc nói: “Mọi chuyện đều do ngươi bịa ra, ta thật sự ở cảnh Đại Thừa kỳ và ta cũng không có sử dụng cấm thuật.
Tất cả là do ngươi.”
Thẩm Thần nghe lời nói dối của hắn đến cười khẩy nói:”Vậy sao.
Ta nói cho ngươi biết, người ở cảnh Đại Thừa kỳ thường sẽ có điểm khác biệt.
Vậy ngươi có thể nói cho ta biết điểm khác biệt đó có được không?”
Lưu Khanh nghe xong liền á khẩu, nhất thời không nói nên lời, bởi vì hắn vốn dĩ không đạt đến cảnh Đại Thừa kỳ.
Thẩm Thần thấy đối phương không thể nói ra, y liền cười lạnh nói:
”Nếu ta nói bản thân ta ở cảnh Đại Thừa kỳ, có lẽ họ không tin, còn ngươi thì sao? Dùng cấm thuật để tạo ra cảnh giới ảo, còn dùng thuật cấm để hại người.”
Người bên dưới lẫn người trên đài cao đều nhìn y một cách khó tin.
Lưu Khanh thấy thời cơ đến liền mở miệng phun ra lời ác độc:
“Thì đã sao? Dù ngươi có nói gì đi chăng nữa bọn hon cũng không tin.
Có giỏi thì đánh nhau với ta đây.”, câu nói này của Lưu Khanh khiến Thẩm Thần bật cười.
Sau điệu cười đó, ánh mắt của y bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Một mình ta có thể chấp hết những người ở đây.
Bởi vì những người này vốn không phải là đối thủ của ta.”, giọng nói của y đầy xung phong mãnh liệt, sát khí lạnh lẽo đến run người.
Đột nhiên, một bóng đen bao trùm cả võ đài.
Thẩm Thần cùng những người xung quanh ngẩng đầu nhìn, sắc mặt của bọn hon bỗng chốc trắng bệch nhưng riêng Thẩm Thần lại không có một biến đổi gì.
“Đó không phải là Bát Long Thập Yêu sao? Nó không phải đã bị nhốt rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”, câu nói này vừa thốt ra từ đám đông khiến ai ấy hoang mang.
Bát Long Thập Yêu là yêu quái có hình dạng quái dị, đầu rồng nhưng đuôi của Hồi Ly, khắp người là vảy của rồng.
Bóng đen đó bỗng chốc biến mất, Thẩm Thần lại nhìn sang phía Lưu Khanh.
Mọi người đồng thời nhìn theo tầm nhìn của y, phía sau Lưu Khanh lại xuất hiện thêm một nam nhân, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt đỏ thẳm nhìn y.
Tay hắn cầm kiếm kề cổ Lưu Khanh nói:
“ y, đã lâu không thưởng thức máu người.
Nay có cơ hội phải ăn một bữa no say mới được.”, hắn vừa dứt lời liền cắn vào cổ Lưu Khanh.
Lưu Khanh không hét lên một tiếng, máu trong người hắn đều bị Bát Long Thập Yêu hút hết sạch chỉ còn lại cái xác khô.
Mọi người xung quanh đều nhanh chóng lùi lại vài bước.
Sau khi hút máu Lưu Khanh, mục tiêu tiếp theo hắn nhắm đến lại là Thẩm Thần.
Hắn nhìn khuôn mặt ôn nhu của y, ánh sáng của hắn bỗng chốc nổi lên cơn thèm muốn.
Hắn bước đi đến chỗ y, những người xung quanh đồng loạt nhìn y.
Thẩm Thần vẫn đứng tại chỗ, một hành động cũng không có, ai cũng biết Bát Long Thập Yêu vốn là yêu quái có sức mạnh ngang ngửa với tu sĩ ở cảnh Hợp Thể tầng mười.
Thẩm Thần lúc này mới lên tiếng, lời đầy lạnh lẽo và nhắc nhở của y vang lên:”Ta khuyên ngươi đừng làm chuyện hại người.
Nếu không ngươi sẽ gặp báo ứng.”
Bát Long Thập Yêu làm sao có thể nghe lọt vào tai những lời này.
Hắn vẫn tiếp tục bước đến chỗ y, lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía xa hắn.
Đối phương nói rằng:”Có giỏi thì đấu với ta đi.”
Thẩm Thần đứng nhìn đối phương hạ người bay xuống võ đài thầm thở dài nói: Đúng là tên điên, ngươi chỉ mới Hợp Thể thôi mà dám thách đấu với một tên sắp qua cảnh Đại Thừa kỳ.
Bát Long Thập Yêu quay người lại nhìn đối phương, hắn nhìn lướt mới cười khẩy nói:”Một tên mới đến Hợp Thể như ngươi làm sao đấu lại ta.”
Nghị Dương lại bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, hắn nói một cách dứt khoát:”Bởi vậy ta mới muốn thử sức với ngươi.”
“Là do ngươi nói đấy, đừng trách ta vô tình.”, Bát Long Thập Yêu vừa nói xong, hắn liền đạp chân bay đến đánh Nghị Dương.
Tốc độ của hắn khiến mọi người xung quanh kể cả Nghị Dương cũng không nhìn ra nổi.
Thẩm Thần đứng lặng ở phía sau nhìn Nghị Dương đang trong tư thế chiến đấu nói thầm: Lại phải ra tay nữa rồi.
Đợi khi Nghị Dương nhìn ra đường đi của đối phương đã bị người nọ đánh một chưởng văng ra xa.
Một dòng máu màu đỏ thẫm xuất hiện ở khóe môi hắn, Bát Long Thập Yêu quay người lại, tay hắn tích tụ thành một đạo pháp khá mạnh.
“Thật tiếc cho một đời người.
Bây giờ không còn ai cứu ngươi nữa rồi.”, Bát Long Thập Yêu vừa nói xong liền phóng đạo pháp đó đến chỗ Nghị Dương.
Nghị Dương nằm trên mặt đất, hắn tròn mắt nhìn đạo pháp đó đang dần dần đến chỗ hắn, hắn chưa bao giờ rơi vào tình huống như vậy.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời hắn.
Khi đạo pháp đó chỉ hắn khá gần thì một bóng người mặc thanh y chắn trước mặt Nghị Dương.
Y nhẹ nhàng vung tay phá vỡ đạo pháp đó khiến bao người phía dưới đều ngỡ ngàng nói không nên lời.
Thẩm Thần lúc này một mặt lạnh lẽo nhìn đối phương, ánh mắt của y chứa đựng sự lạnh lẽo khiến Bát Long Thập Yêu nhất thời lạnh sống lưng.
Y lạnh giọng nói: ”Ta đã bảo ngươi không nên hại người.
Ngươi không nghe, xem ra ta phải đánh chết ngươi.”
Thẩm Thần nói xong liền đi đến chỗ Bát Long Thập Yêu, trong tay y xuất hiện một ánh sáng.
Một thanh kiếm tinh xảo xuất hiện trong tay y.
Bát Long Thập Yêu thấy y muốn giết hắn, hắn liền lao đến đánh nhau với y.
Nhưng khi hai bên đang xuất chiêu thì Tư Hạ bỗng chốc nhớ đến lời nói của Thẩm Thần.
“Nếu có ngày, ngươi đấu với Lưu Khanh thì nhớ kỹ lời ta nói.
Trong các chiêu thức chí mạng của hắn, có một lỗ hỏng duy nhất và khiến sức mạnh xuất chiêu giảm đi một nửa.
Đó chính là....”
Tư Hạ nhớ đến đây, hắn cầm chặt thanh kiếm trong tay né sang một bên để tránh chiêu.
Đồng thời, hắn cầm thanh kiếm nhắm thẳng vào chỗ chí mạng mà Thẩm Thần nói.
Động tác của Lưu Khanh bỗng nhiên ngừng lại, mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn hai người họ.
Lưu Khanh bỗng nhiên ngã quỵ xuống khiến mọi ánh mắt dõi theo hắn mang phần hoang mang.
Bên cạnh đó, Tư Hạ cũng không khá hơn hắn, cả cơ thể đã không còn sức chống trả.
Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn hai thiếu niên bị thương khá nặng trên võ đài.
Một tay của Lưu Khanh che vết thương đang chảy máu, hắn đứng dậy quay người nhìn Tư Hạ đứng phía xa không ngừng thở dốc.
Hắn vươn tay cười lạnh nói:” Đến lúc kết thúc trận đấu này, bổn thiếu gia mong ngươi có thể vượt qua những ngày tháng sau này khi không có tu vi.”
Hắn vừa nói xong liền xuất một đạo pháp khá mạnh hướng về phía Tư Hạ.
Mọi người đều đứng hình sau câu nói của Lưu Khanh, không một ai dám bước đến cứu Tư Hạ.
Bọn họ chỉ có thể đứng nhìn Tư Hạ bị Lưu Khanh phá hủy tất cả tu vi.
Khi đạo pháp đó sắp đến Tư Hạ, một bóng người lướt qua đám đông đi đến chắn trước mặt Tư Hạ.
Y vung tay đánh tan đạo pháp đó khiến mọi người vừa hoang mang vừa ngạc nhiên nhìn y.
Tư Hạ không còn sức chống đỡ, cả người hắn mất đi sức ngã xuống vừa hay được đối phương nhanh tay đỡ lấy.
Đôi mắt đen nhìn khuôn mặt ôn nhu của đối phương nói:”Thật không ngờ bản thân ta lại nợ ngươi ba ân tình! Thẩm Hy!”
Tư Hạ vừa nói dứt câu liền ngất đi, Ngô Thanh cùng Lăng Tiêu đi qua đám đông chạy đến chỗ hai người họ.
Ngô Thanh ngồi xuống bên cạnh, hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thẩm Thần đẩy Tư Hạ sang hắn nói:
“Ngươi đưa Tư Hạ đi trị thương trước.
Ta ở đây giải quyết chuyện của hắn.”, Thẩm Thần nói xong liền đứng dậy.
Ngô Thanh thu hồi lại ngạc nhiên trong mắt, hắn gật đầu nói “được”, sau đó quay người cõng Tư Hạ cùng Lăng Tiêu rời đi.
Đợi khi Ngô Thanh đưa Tư Hạ đi, Thẩm Thần liền lập tức thay đổi sắc mặt, y chấp tay sau lưng bước đi đến chỗ Lưu Khanh lạnh lùng nói:”Một tu sĩ luyện đến cảnh Đại Thừa kỳ trong vòng mười tám năm sao? Bản thân ta không hề tin chuyện đó.”
Lưu Khanh lảo đảo bước đi cố gắng chấn tĩnh bản thân, nụ cười khinh bỉ lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của hắn, hắn nói rằng:”Thì đã sao?”
“Sao ư? Đến khi ta gặp ngươi thì cuối cùng ta cũng đã có đáp án riêng của mình.
Thật ra ngươi vốn không ở cảnh Đại Thừa kỳ, đó chỉ là do ngươi sử dụng cấm thuật để lừa người mà thôi.”
Lời nói của y khiến mọi người ở dưới xôn xao, Lưu Khanh ban đầu còn khinh thường y nhưng sau lời nói của y khiến hắn sắc mặt trắng bệch.
Hắn kinh ngạc nói: “Mọi chuyện đều do ngươi bịa ra, ta thật sự ở cảnh Đại Thừa kỳ và ta cũng không có sử dụng cấm thuật.
Tất cả là do ngươi.”
Thẩm Thần nghe lời nói dối của hắn đến cười khẩy nói:”Vậy sao.
Ta nói cho ngươi biết, người ở cảnh Đại Thừa kỳ thường sẽ có điểm khác biệt.
Vậy ngươi có thể nói cho ta biết điểm khác biệt đó có được không?”
Lưu Khanh nghe xong liền á khẩu, nhất thời không nói nên lời, bởi vì hắn vốn dĩ không đạt đến cảnh Đại Thừa kỳ.
Thẩm Thần thấy đối phương không thể nói ra, y liền cười lạnh nói:
”Nếu ta nói bản thân ta ở cảnh Đại Thừa kỳ, có lẽ họ không tin, còn ngươi thì sao? Dùng cấm thuật để tạo ra cảnh giới ảo, còn dùng thuật cấm để hại người.”
Người bên dưới lẫn người trên đài cao đều nhìn y một cách khó tin.
Lưu Khanh thấy thời cơ đến liền mở miệng phun ra lời ác độc:
“Thì đã sao? Dù ngươi có nói gì đi chăng nữa bọn hon cũng không tin.
Có giỏi thì đánh nhau với ta đây.”, câu nói này của Lưu Khanh khiến Thẩm Thần bật cười.
Sau điệu cười đó, ánh mắt của y bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Một mình ta có thể chấp hết những người ở đây.
Bởi vì những người này vốn không phải là đối thủ của ta.”, giọng nói của y đầy xung phong mãnh liệt, sát khí lạnh lẽo đến run người.
Đột nhiên, một bóng đen bao trùm cả võ đài.
Thẩm Thần cùng những người xung quanh ngẩng đầu nhìn, sắc mặt của bọn hon bỗng chốc trắng bệch nhưng riêng Thẩm Thần lại không có một biến đổi gì.
“Đó không phải là Bát Long Thập Yêu sao? Nó không phải đã bị nhốt rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”, câu nói này vừa thốt ra từ đám đông khiến ai ấy hoang mang.
Bát Long Thập Yêu là yêu quái có hình dạng quái dị, đầu rồng nhưng đuôi của Hồi Ly, khắp người là vảy của rồng.
Bóng đen đó bỗng chốc biến mất, Thẩm Thần lại nhìn sang phía Lưu Khanh.
Mọi người đồng thời nhìn theo tầm nhìn của y, phía sau Lưu Khanh lại xuất hiện thêm một nam nhân, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt đỏ thẳm nhìn y.
Tay hắn cầm kiếm kề cổ Lưu Khanh nói:
“ y, đã lâu không thưởng thức máu người.
Nay có cơ hội phải ăn một bữa no say mới được.”, hắn vừa dứt lời liền cắn vào cổ Lưu Khanh.
Lưu Khanh không hét lên một tiếng, máu trong người hắn đều bị Bát Long Thập Yêu hút hết sạch chỉ còn lại cái xác khô.
Mọi người xung quanh đều nhanh chóng lùi lại vài bước.
Sau khi hút máu Lưu Khanh, mục tiêu tiếp theo hắn nhắm đến lại là Thẩm Thần.
Hắn nhìn khuôn mặt ôn nhu của y, ánh sáng của hắn bỗng chốc nổi lên cơn thèm muốn.
Hắn bước đi đến chỗ y, những người xung quanh đồng loạt nhìn y.
Thẩm Thần vẫn đứng tại chỗ, một hành động cũng không có, ai cũng biết Bát Long Thập Yêu vốn là yêu quái có sức mạnh ngang ngửa với tu sĩ ở cảnh Hợp Thể tầng mười.
Thẩm Thần lúc này mới lên tiếng, lời đầy lạnh lẽo và nhắc nhở của y vang lên:”Ta khuyên ngươi đừng làm chuyện hại người.
Nếu không ngươi sẽ gặp báo ứng.”
Bát Long Thập Yêu làm sao có thể nghe lọt vào tai những lời này.
Hắn vẫn tiếp tục bước đến chỗ y, lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía xa hắn.
Đối phương nói rằng:”Có giỏi thì đấu với ta đi.”
Thẩm Thần đứng nhìn đối phương hạ người bay xuống võ đài thầm thở dài nói: Đúng là tên điên, ngươi chỉ mới Hợp Thể thôi mà dám thách đấu với một tên sắp qua cảnh Đại Thừa kỳ.
Bát Long Thập Yêu quay người lại nhìn đối phương, hắn nhìn lướt mới cười khẩy nói:”Một tên mới đến Hợp Thể như ngươi làm sao đấu lại ta.”
Nghị Dương lại bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, hắn nói một cách dứt khoát:”Bởi vậy ta mới muốn thử sức với ngươi.”
“Là do ngươi nói đấy, đừng trách ta vô tình.”, Bát Long Thập Yêu vừa nói xong, hắn liền đạp chân bay đến đánh Nghị Dương.
Tốc độ của hắn khiến mọi người xung quanh kể cả Nghị Dương cũng không nhìn ra nổi.
Thẩm Thần đứng lặng ở phía sau nhìn Nghị Dương đang trong tư thế chiến đấu nói thầm: Lại phải ra tay nữa rồi.
Đợi khi Nghị Dương nhìn ra đường đi của đối phương đã bị người nọ đánh một chưởng văng ra xa.
Một dòng máu màu đỏ thẫm xuất hiện ở khóe môi hắn, Bát Long Thập Yêu quay người lại, tay hắn tích tụ thành một đạo pháp khá mạnh.
“Thật tiếc cho một đời người.
Bây giờ không còn ai cứu ngươi nữa rồi.”, Bát Long Thập Yêu vừa nói xong liền phóng đạo pháp đó đến chỗ Nghị Dương.
Nghị Dương nằm trên mặt đất, hắn tròn mắt nhìn đạo pháp đó đang dần dần đến chỗ hắn, hắn chưa bao giờ rơi vào tình huống như vậy.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời hắn.
Khi đạo pháp đó chỉ hắn khá gần thì một bóng người mặc thanh y chắn trước mặt Nghị Dương.
Y nhẹ nhàng vung tay phá vỡ đạo pháp đó khiến bao người phía dưới đều ngỡ ngàng nói không nên lời.
Thẩm Thần lúc này một mặt lạnh lẽo nhìn đối phương, ánh mắt của y chứa đựng sự lạnh lẽo khiến Bát Long Thập Yêu nhất thời lạnh sống lưng.
Y lạnh giọng nói: ”Ta đã bảo ngươi không nên hại người.
Ngươi không nghe, xem ra ta phải đánh chết ngươi.”
Thẩm Thần nói xong liền đi đến chỗ Bát Long Thập Yêu, trong tay y xuất hiện một ánh sáng.
Một thanh kiếm tinh xảo xuất hiện trong tay y.
Bát Long Thập Yêu thấy y muốn giết hắn, hắn liền lao đến đánh nhau với y.
Danh sách chương