“Con muốn trưởng thành hơn, bởi vì A Hạ biết rằng bản thân mình trưởng thành rồi sẽ không làm nghĩa phụ người lo lắng và cũng không làm người buồn phiền.”, giọng nói trầm lắng nhẹ nhàng của Trường Hạ thật sự khá giống như một đứa trẻ nhỏ cảm nhận được sự biết lỗi khi nhìn thấy người cha nuôi phiền muộn vì mình.
Chính âm điệu trong giọng nói đó khiến trái tim của Thẩm Thần cảm nhận được một chút động lòng.
Y thầm thở dài nhìn đối phương nói:
”Nếu con đã quyết tâm như vậy thì người làm nghĩa phụ như ta sẽ không ngăn cản.
Con muốn như thế nào, ta đều đồng ý nhưng A Hạ phải hứa với nghĩa phụ rằng nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
Tránh động đến Tâm Cốt độc đang ngủ say.”
Trường Hạ nở nụ cười nhẹ gật đầu đáp:”Vâng, A Hạ hứa với nghĩa phụ.
Nhưng mà con đi rồi, người nhất định phải giữ gìn sức khỏe để chờ A Hạ trở về!”, bàn tay của Trường Hạ vươn đến nắm lấy bàn tay của Thẩm Thần, ánh mắt của hắn nhìn y chứa đựng sự mong chờ lời nói của đối phương.
Thẩm Thần ngước nhìn thấy được sự mong chờ câu hồi đáp của y trong đôi mắt đen ấy.
Khóe môi của Thẩm Thần chợt cong lên tạo ra nụ cười dịu dàng nói:”Được, nghĩa phụ sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe để chờ A Hạ trưởng thành quay về.”
Một câu nói của Thẩm Thần cũng đã đủ khiến Trường Hạ vui vẻ cả ngày.
Mặc dù bên ngoài y là một nghĩa phụ, là một sư phụ lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng hắn biết rằng người nghĩa phụ này vẫn luôn yêu thương và bao bọc Trường Hạ hắn.
Cho nên chính vì sự yêu thương và bao bọc của y, Trường Hạ hạ quyết tâm nhất định phải mạnh mẽ để bảo vệ nghĩa phụ.
Những dòng suy nghĩ ấy ngay lập tức bị Trường Hạ đè nén lại vào trong lòng, hắn hít nhẹ một hơi chậm rãi nói:”Nghĩa phụ, đêm nay A Hạ có thể ngủ cùng với người được không?”, Thẩm Thần không hề nghĩ ngợi gì nhiều về câu nói của Trường Hạ.
Y nhanh chóng đồng ý một cách dứt khoát.
Hắn nhận được câu trả lời từ nghĩa phụ liền không giấu nổi sự vui mừng lộ ra trong đôi mắt đen ấy.
Trường Hạ cười cười nói rằng:”Nghĩa phụ, người ở đây đợi A Hạ.
Con đi giải quyết một số việc, xong việc A Hạ nhất định sẽ lập tức quay trở lại với người.”, Thẩm Thần chậm rãi gật đầu nói “được” một tiếng.
Bàn tay Trường Hạ đang nắm lấy bàn tay y chợt buông lỏng sau đó thì hắn thu hồi về, Trường Hạ nở nụ cười nhẹ nhàng tặng y rồi đứng dậy rời đi trước ánh mắt của Thẩm Thần.
Cửa phòng đóng lại như một chiếc kéo vô hình cắt đứt tầm nhìn của Thẩm Thần, y không nói gì chỉ im lặng cười lắc đầu rồi chăm chú tiếp tục quyển sách trong tay.
Khoảng nửa canh giờ sau, Trường Hạ mặc một lớp áo mỏng màu xanh lam từ bên ngoài bước vào.
Ánh mắt của hắn chợt ngừng lại người nghĩa phụ đang chăm chú đọc sách, Trường Hạ cất bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh y.
Bàn tay mang theo hơi lạnh lẽo của hắn chạm vào mu bàn tay Thẩm Thần, sự lạnh lẽo từ bàn tay Trường Hạ truyền đến cơ thể y.
“Nghĩa phụ, đêm đã khuya rồi.
Chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi.”, giọng nói ma mị mang theo ẩn ý khó hiểu vang lên bên tai cộng thêm sự lạnh lẽo từ bàn tay của Trường Hạ truyền vào bàn tay y.
Thẩm Thần bất giác xoay đầu sang nhìn người bên cạnh, chóp mũi của hai người chợt chạm nhẹ vào nhau.
Trong đôi mắt của hai người hiện rõ khuôn mặt của nhau ngay lúc này, khoảng cách giữa hai người quá gần.
Gần đến mức, Thẩm Thần không thể phản ứng kịp chỉ đơ người ra nhìn nghĩa tử đang đứng trước mặt y nhưng Trường Hạ lại khác.
Lòng hắn trỗi dậy sự ham m.uốn kỳ lạ, tham muốn đôi môi mỏng của y, tham muốn có nụ hôn của y, chỉ là…
Thẩm Thần đơ người ra giây lát mới phát giác được có một chút sai sót nào đó giữa hai người.
Y chợt nghiêng đầu trở về tránh đi ánh mắt của Trường Hạ, một vài tiếng ho nhẹ của Thẩm Thần vang lên như dây xích quấn quanh người hắn, kéo Trường Hạ khỏi vũng lầy tham muốn.
Giọng nói mang một phần xấu hổ của y cất lên:”Đêm đã khuya, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi!”
Trường Hạ mang ý cười trong đôi mắt nhìn Thẩm Thần, hắn thẳng người nói “được” một tiếng.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, hai người lập tức đi đến giường nằm xuống.
Tấm lưng của Trường Hạ vừa tiếp xúc với tấm nệm giường không lâu, Thẩm Thần liền vươn cánh tay của bản thân y ôm lấy người hắn vào lòng.
Sự ấm áp phát ra từ cơ thể nghĩa phụ trực tiếp sưởi ấm lấy cơ thể của Trường Hạ hắn.
Trước hành động của nghĩa phụ, bản thân hắn nào dám chối bỏ cơ hội trước mắt mình.
Trường Hạ lập tức vùi khuôn mặt anh tuấn của bản thân vào người Thẩm Thần, cánh tay hắn vươn ra ôm chặt lấy y, đôi mắt Trường Hạ mang theo sự vui mừng dần dần nhắm mắt hưởng thụ cái ôm ấm áp từ nghĩa phụ.
Sang canh ba, bàn tay Thẩm Thần nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm lấy người y của Trường Hạ sang một bên.
Thẩm Thần rời khỏi giường cẩn thận đắp chăn cho người đang ngủ say trên giường sau đó mặc lên người chiếc áo khoác không dày cũng không mỏng rồi lập tức mở cửa phòng bước ra ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Thẩm Thần xoay người chỉ đi một hai bước liền trực tiếp ngồi xuống, y ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng ban đêm.
Một tiếng thở dài nhỏ nhẹ từ Thẩm Thần vang lên chợt một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên trong buổi đêm lạnh lẽo:”Đêm khuya không nghỉ ngơi, đại nhân vì lý do gì mà ngồi nơi đây thở dài?”
Ánh mắt của Thẩm Thần dời sang bên trái, bóng hình Bạch Tâm tay cầm vòng phật châu đang chậm rãi bước đến chỗ y ngồi.
Thẩm Thần nở nụ cười nhẹ nhàng lắc đầu nói rằng:”Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì! Chỉ là ta hơi lo lắng cho nghĩa tử này.”
Bạch Tâm bước đến chỗ y, hắn hạ người ngồi xuống bên cạnh y hỏi:”Có phải đại nhân đang lo lắng việc thí chủ đi theo bần đạo sẽ gặp chuyện?”
Thẩm Thần lắc đầu đáp:”Không phải, ta lo lắng bởi vì trong người đứa trẻ này có chứa độc dược, thêm một chuyện nữa nó vẫn chưa kiềm chế được cảm xúc.
Sợ A Hạ đi theo ngài nhất định sẽ gây ra không ít phiền phức.”
Bạch Tâm nghe những lời lo lắng như vậy của Thẩm Thần, hắn chợt phì cười nói rằng:”Nếu đại nhân đã lo lắng cho thí chủ như vậy.
Tại sao lại còn cho phép thí chủ đi theo bần đạo?...!Không phải bởi vì trong lòng bản thân ngài đã sớm có câu trả lời.”
Con ngươi Thẩm Thần khẽ động trước câu nói của Bạch Tâm, ánh mắt của y chợt dời sang bầu trời đêm.
Trong lòng y quả thật đã sớm có câu trả lời, biết Trường Hạ một lòng không muốn bản thân Thẩm Thần y buồn phiền nên muốn cùng đi Bạch Tâm để học hỏi.
Một đứa trẻ hiểu chuyện như Trường Hạ thật sự khiến lòng y không thể nào mà bớt lo lắng cho đối phương.
Liệu có phải là do lời hứa của bản thân Thẩm Thần với mẫu thân của đối phương hay còn thứ khác?
Thẩm Thần im lặng ngắm nhìn bầu trời đêm sau câu nói của Bạch Tâm, hắn ngồi bên cạnh y sớm đoán được bản thân đã nói trúng điều gì đó trong lòng người bên cạnh.
Bạch Tâm thu hồi ánh mắt rời khỏi người Thẩm Thần, hắn chậm rãi đứng dậy chấp tay khom người nói:”Đêm đã khuya, đại nhân cũng nên đi nghỉ ngơi.
Đừng nên ngồi ở đây nhiều, tránh nhiễm phải phong hàn.”
Thẩm Thần dời ánh mắt của bản thân sang Bạch Tâm cười nhẹ nói rằng:”Ngài cũng nên đi nghỉ ngơi sớm.
Đừng lo cho ta, bản thân ta biết nên làm gì.”, Bạch Tâm tôn kính đáp lại lời y chỉ gọn một câu nói “vâng” rồi xoay người rời đi trước ánh mắt của Thẩm Thần.
Bóng người dần dần bị bóng tối bao trùm, y dời ánh mắt của bản thân xuống chiếc trâm gỗ trong lòng bàn tay.
Không ai biết y nghĩ gì chỉ biết ánh mắt của Thẩm Thần mang theo một cảm xúc khó tả ngừng lại trên chiếc trâm gỗ ấy.
Giây lát sau, y im lặng lập tức đứng dậy trở vào phòng trong bầu không khí lạnh lẽo của ban đêm.
Chính âm điệu trong giọng nói đó khiến trái tim của Thẩm Thần cảm nhận được một chút động lòng.
Y thầm thở dài nhìn đối phương nói:
”Nếu con đã quyết tâm như vậy thì người làm nghĩa phụ như ta sẽ không ngăn cản.
Con muốn như thế nào, ta đều đồng ý nhưng A Hạ phải hứa với nghĩa phụ rằng nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
Tránh động đến Tâm Cốt độc đang ngủ say.”
Trường Hạ nở nụ cười nhẹ gật đầu đáp:”Vâng, A Hạ hứa với nghĩa phụ.
Nhưng mà con đi rồi, người nhất định phải giữ gìn sức khỏe để chờ A Hạ trở về!”, bàn tay của Trường Hạ vươn đến nắm lấy bàn tay của Thẩm Thần, ánh mắt của hắn nhìn y chứa đựng sự mong chờ lời nói của đối phương.
Thẩm Thần ngước nhìn thấy được sự mong chờ câu hồi đáp của y trong đôi mắt đen ấy.
Khóe môi của Thẩm Thần chợt cong lên tạo ra nụ cười dịu dàng nói:”Được, nghĩa phụ sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe để chờ A Hạ trưởng thành quay về.”
Một câu nói của Thẩm Thần cũng đã đủ khiến Trường Hạ vui vẻ cả ngày.
Mặc dù bên ngoài y là một nghĩa phụ, là một sư phụ lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng hắn biết rằng người nghĩa phụ này vẫn luôn yêu thương và bao bọc Trường Hạ hắn.
Cho nên chính vì sự yêu thương và bao bọc của y, Trường Hạ hạ quyết tâm nhất định phải mạnh mẽ để bảo vệ nghĩa phụ.
Những dòng suy nghĩ ấy ngay lập tức bị Trường Hạ đè nén lại vào trong lòng, hắn hít nhẹ một hơi chậm rãi nói:”Nghĩa phụ, đêm nay A Hạ có thể ngủ cùng với người được không?”, Thẩm Thần không hề nghĩ ngợi gì nhiều về câu nói của Trường Hạ.
Y nhanh chóng đồng ý một cách dứt khoát.
Hắn nhận được câu trả lời từ nghĩa phụ liền không giấu nổi sự vui mừng lộ ra trong đôi mắt đen ấy.
Trường Hạ cười cười nói rằng:”Nghĩa phụ, người ở đây đợi A Hạ.
Con đi giải quyết một số việc, xong việc A Hạ nhất định sẽ lập tức quay trở lại với người.”, Thẩm Thần chậm rãi gật đầu nói “được” một tiếng.
Bàn tay Trường Hạ đang nắm lấy bàn tay y chợt buông lỏng sau đó thì hắn thu hồi về, Trường Hạ nở nụ cười nhẹ nhàng tặng y rồi đứng dậy rời đi trước ánh mắt của Thẩm Thần.
Cửa phòng đóng lại như một chiếc kéo vô hình cắt đứt tầm nhìn của Thẩm Thần, y không nói gì chỉ im lặng cười lắc đầu rồi chăm chú tiếp tục quyển sách trong tay.
Khoảng nửa canh giờ sau, Trường Hạ mặc một lớp áo mỏng màu xanh lam từ bên ngoài bước vào.
Ánh mắt của hắn chợt ngừng lại người nghĩa phụ đang chăm chú đọc sách, Trường Hạ cất bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh y.
Bàn tay mang theo hơi lạnh lẽo của hắn chạm vào mu bàn tay Thẩm Thần, sự lạnh lẽo từ bàn tay Trường Hạ truyền đến cơ thể y.
“Nghĩa phụ, đêm đã khuya rồi.
Chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi.”, giọng nói ma mị mang theo ẩn ý khó hiểu vang lên bên tai cộng thêm sự lạnh lẽo từ bàn tay của Trường Hạ truyền vào bàn tay y.
Thẩm Thần bất giác xoay đầu sang nhìn người bên cạnh, chóp mũi của hai người chợt chạm nhẹ vào nhau.
Trong đôi mắt của hai người hiện rõ khuôn mặt của nhau ngay lúc này, khoảng cách giữa hai người quá gần.
Gần đến mức, Thẩm Thần không thể phản ứng kịp chỉ đơ người ra nhìn nghĩa tử đang đứng trước mặt y nhưng Trường Hạ lại khác.
Lòng hắn trỗi dậy sự ham m.uốn kỳ lạ, tham muốn đôi môi mỏng của y, tham muốn có nụ hôn của y, chỉ là…
Thẩm Thần đơ người ra giây lát mới phát giác được có một chút sai sót nào đó giữa hai người.
Y chợt nghiêng đầu trở về tránh đi ánh mắt của Trường Hạ, một vài tiếng ho nhẹ của Thẩm Thần vang lên như dây xích quấn quanh người hắn, kéo Trường Hạ khỏi vũng lầy tham muốn.
Giọng nói mang một phần xấu hổ của y cất lên:”Đêm đã khuya, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi!”
Trường Hạ mang ý cười trong đôi mắt nhìn Thẩm Thần, hắn thẳng người nói “được” một tiếng.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, hai người lập tức đi đến giường nằm xuống.
Tấm lưng của Trường Hạ vừa tiếp xúc với tấm nệm giường không lâu, Thẩm Thần liền vươn cánh tay của bản thân y ôm lấy người hắn vào lòng.
Sự ấm áp phát ra từ cơ thể nghĩa phụ trực tiếp sưởi ấm lấy cơ thể của Trường Hạ hắn.
Trước hành động của nghĩa phụ, bản thân hắn nào dám chối bỏ cơ hội trước mắt mình.
Trường Hạ lập tức vùi khuôn mặt anh tuấn của bản thân vào người Thẩm Thần, cánh tay hắn vươn ra ôm chặt lấy y, đôi mắt Trường Hạ mang theo sự vui mừng dần dần nhắm mắt hưởng thụ cái ôm ấm áp từ nghĩa phụ.
Sang canh ba, bàn tay Thẩm Thần nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm lấy người y của Trường Hạ sang một bên.
Thẩm Thần rời khỏi giường cẩn thận đắp chăn cho người đang ngủ say trên giường sau đó mặc lên người chiếc áo khoác không dày cũng không mỏng rồi lập tức mở cửa phòng bước ra ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Thẩm Thần xoay người chỉ đi một hai bước liền trực tiếp ngồi xuống, y ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng ban đêm.
Một tiếng thở dài nhỏ nhẹ từ Thẩm Thần vang lên chợt một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên trong buổi đêm lạnh lẽo:”Đêm khuya không nghỉ ngơi, đại nhân vì lý do gì mà ngồi nơi đây thở dài?”
Ánh mắt của Thẩm Thần dời sang bên trái, bóng hình Bạch Tâm tay cầm vòng phật châu đang chậm rãi bước đến chỗ y ngồi.
Thẩm Thần nở nụ cười nhẹ nhàng lắc đầu nói rằng:”Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì! Chỉ là ta hơi lo lắng cho nghĩa tử này.”
Bạch Tâm bước đến chỗ y, hắn hạ người ngồi xuống bên cạnh y hỏi:”Có phải đại nhân đang lo lắng việc thí chủ đi theo bần đạo sẽ gặp chuyện?”
Thẩm Thần lắc đầu đáp:”Không phải, ta lo lắng bởi vì trong người đứa trẻ này có chứa độc dược, thêm một chuyện nữa nó vẫn chưa kiềm chế được cảm xúc.
Sợ A Hạ đi theo ngài nhất định sẽ gây ra không ít phiền phức.”
Bạch Tâm nghe những lời lo lắng như vậy của Thẩm Thần, hắn chợt phì cười nói rằng:”Nếu đại nhân đã lo lắng cho thí chủ như vậy.
Tại sao lại còn cho phép thí chủ đi theo bần đạo?...!Không phải bởi vì trong lòng bản thân ngài đã sớm có câu trả lời.”
Con ngươi Thẩm Thần khẽ động trước câu nói của Bạch Tâm, ánh mắt của y chợt dời sang bầu trời đêm.
Trong lòng y quả thật đã sớm có câu trả lời, biết Trường Hạ một lòng không muốn bản thân Thẩm Thần y buồn phiền nên muốn cùng đi Bạch Tâm để học hỏi.
Một đứa trẻ hiểu chuyện như Trường Hạ thật sự khiến lòng y không thể nào mà bớt lo lắng cho đối phương.
Liệu có phải là do lời hứa của bản thân Thẩm Thần với mẫu thân của đối phương hay còn thứ khác?
Thẩm Thần im lặng ngắm nhìn bầu trời đêm sau câu nói của Bạch Tâm, hắn ngồi bên cạnh y sớm đoán được bản thân đã nói trúng điều gì đó trong lòng người bên cạnh.
Bạch Tâm thu hồi ánh mắt rời khỏi người Thẩm Thần, hắn chậm rãi đứng dậy chấp tay khom người nói:”Đêm đã khuya, đại nhân cũng nên đi nghỉ ngơi.
Đừng nên ngồi ở đây nhiều, tránh nhiễm phải phong hàn.”
Thẩm Thần dời ánh mắt của bản thân sang Bạch Tâm cười nhẹ nói rằng:”Ngài cũng nên đi nghỉ ngơi sớm.
Đừng lo cho ta, bản thân ta biết nên làm gì.”, Bạch Tâm tôn kính đáp lại lời y chỉ gọn một câu nói “vâng” rồi xoay người rời đi trước ánh mắt của Thẩm Thần.
Bóng người dần dần bị bóng tối bao trùm, y dời ánh mắt của bản thân xuống chiếc trâm gỗ trong lòng bàn tay.
Không ai biết y nghĩ gì chỉ biết ánh mắt của Thẩm Thần mang theo một cảm xúc khó tả ngừng lại trên chiếc trâm gỗ ấy.
Giây lát sau, y im lặng lập tức đứng dậy trở vào phòng trong bầu không khí lạnh lẽo của ban đêm.
Danh sách chương