Thế là hắn tương kế tựu kế, giả vờ ngây ngốc như người mất trí nhớ... Hắn từng là bác sĩ, trường hợp bệnh nhân mất trí nhớ sau tai nạn không phải là ít, hắn đã thấy nhiều thành quen, nên diễn xuất thuần thục không một khẽ hỡ, đến thằng bạn thân từ lúc còn quấn tã cũng không nhận ra hắn đang giả vờ thì một người yếu lòng như Triệu Huyền Vi làm sao có thể nhận ra...
Chỉ là kế hoạch này có chút biến số, hắn không ngờ tới, Triệu Huyền Vi lại nghẹn ngào mà nhận mình là người yêu hắn... Thời khắc đó trong lòng hắn gào thét dữ dội, hắn muốn nhào đến kéo cô lên giường mà hôn cho cô mấy cái đánh dấu chủ quyền, nhưng mà lỡ đâm lao thì phải theo lao, lỡ xạo quần là phải xạo quần đến cùng nên hắn chỉ đành ngậm ngùi cất tâm tư đó vào trong mà giả vờ mất trí tiếp...
Giản Trung Khúc cười khì khì, nhìn Triệu Huyền Vi đầy âu yếm mà nói:
"Em chạm vào anh, anh không có cảm giác bài xích... Còn cô ta chạm vào anh, anh thấy ớn ớn..."
"..."
***
Đến khi Giản Trung Khúc ra khỏi phòng, Triệu Huyền Vi vẫn rúc mình trong chăn tự cười một mình không ngớt miệng... Dù là mất trí nhớ nhưng Giản Trung Khúc vẫn chỉ tiếp nhận một mình cô, Triệu Huyền Vi làm sao không vui cho được... Dù cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó cấn cấn, nhưng lại không tự chủ được mình, người bị con quỹ tình êu che mờ mắt sẽ có những hành động ngốc nghếch mất hết lí trí như vậy đó.
Giản Trung Khúc ra khỏi phòng thì bóng dáng của Như Mỹ cũng đã biến mất khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà nhỏ giọng mắng:
"Mẹ kiếp... Xém nữa là chọc giận bà nội nhỏ của ông đây rồi."
Hắn không sợ gì hết, chỉ sợ Triệu Huyền Vi lại lần nữa bỏ lại hắn, nếu cô thật sự biến mất, hắn chắc chắn sẽ lại phát khùng như 5 năm trước, chẳng còn biết mình là ai mà điên cuồng tàn sát kẻ đã đẩy cô rời xa hắn... Tưởng Mộng, Như Mỹ,... Phụ nữ trên đời này trong mắt hắn đều như nhau, trừ những người chảy chung dòng máu với hắn, thì chỉ có mỗi Triệu Huyền Vi là đáng để hắn dùng chân tâm mà lưu giữ... Những kẻ khác mãi mãi không thể đặt được vào mắt hắn.
Buổi tối đang làm dang dỡ, Giản Trung Khúc lại xắn tay vào bếp mà làm tiếp phần của cô... Đến khi hắn bồng Triệu Huyền Vi từ phòng ngủ ra đặt trước bàn ăn, Triệu Huyền Vi vẫn không tin vào mắt mình, những món ăn trên bàn là do Giản Trung Khúc nấu.
Cô lại không dám hỏi hắn, anh học nấu ăn từ bao giờ? Đã tự nhận là người yêu của người ta, mà đến người ta biết nấu ăn hay không cũng không biết như vậy chẳng phải rất là mâu thuẫn sao?
Triệu Huyền Vi chầm chậm gắp một miếng sườn heo xào chua ngọt cho vào miệng...
"..."
Không nói thái quá, Triệu Huyền Vi cảm thấy cô có thể "ồ wao" lên vì tài nghệ nấu nướng của Giản Trung Khúc mất... Rốt cuộc có phải ở trong tù hắn được nhốt chung phòng với đầu bếp chuyên nghiệp nào nên mới được truyền thụ kĩ năng nấu nướng siêu phàm này không? Giản Trung Khúc nhìn Triệu Huyền Vi ăn đồ ăn mình nấu mà lại im lặng không nói tiếng nào khiến hắn có chút lo sợ, sau khi ra tù hắn dọn ra ở riêng, cũng tự mình học nấu ăn chỉ vì muốn sau này khi cô trở về có thể tự tay nấu cho cô ăn, hắn đã cân đo đong đếm rất cẩn thận gia vị theo khẩu vị của Triệu Huyền Vi, nhưng hắn vẫn rất sợ cô không thích đồ ăn hắn làm.
"Không... Không ngon sao?" Mặt mày Giản Trung Khúc co lại, có thể nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên trán hắn.
Triệu Huyền Vi nghe thấy hắn hỏi mình, cô mới giật mình mà khẽ cười gật đầu:
"Không có... Ngon lắm mà."
"Em không nói vậy để anh vui chứ?" Ánh mắt hắn vẫn tràn đầy nghi hoặc mà hỏi cô.
Triệu Huyền Vi bất lực nhìn con người này, cô không hiểu vì sao hắn lại lo lắng như vậy, chỉ là một bữa ăn thôi mà. Nhưng để dỗ dành hắn, cô chỉ đành ngồi bật dậy mà đút vào miệng hắn một miếng sườn xào, mĩm cười nói:
"Anh tự ăn là biết mà... Rất ngon... Rất... rất ngon luôn."
"Ừm... Ngon lắm..." Giản Trung Khúc vừa chầm chậm nhai miếng thịt, vừa trầm giọng cười nói... Đây đúng là miếng thịt ngon nhất mà hắn ăn trong suốt 5 năm qua, vì miếng thịt này do chính tay người hắn yêu nhất tự tay đút cho hắn... Nỗi vui sướng này cho dù Triệu Huyền Vi có đút thịt heo sống cho hắn ăn, hắn cũng cảm thấy ngon hơn bất kì thứ gì trên đời này, chỉ là sau đó hắn phải đến bệnh viện súc ruột thì hắn vẫn cảm thấy vui.
***
Buổi tối, hai người lại nằm cạnh nhau như trước đây trên một chiếc giường, chỉ khác là cảm xúc của cả hai đã thay đổi, giống như mấy đôi mới yêu đương lần đầu ngủ chung với nhau, ai cũng bấu chặt lấy chăn mà kiềm chế thú tính của bản thân.
Triệu Huyền Vi thì cảm thấy không nên lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn mà giở trò quyến rũ người ta, có muốn làm cái gì đó, cũng phải đợi hắn nhớ ra tất cả rồi làm cũng không muộn.
Giản Trung Khúc thì tất nhiên là không dám rồi, ai bảo hắn đang giả vờ làm chi, giờ hắn mà không phải đang đóng vai mất trí nhớ là hắn đã nhào đến ăn Triệu Huyền Vi từ đầu đến chân, nuốt hết vào bụng chứ không giống như lúc tối hắn còn nhả cục xương heo ra đâu.
Hắn đã cố gắng kiềm chế như vậy rồi mà người bên cạnh thật biết trêu đùa con người, mắt thì nhắm, nhưng cả người thì nằm dài, ép chặt trên người hắn như muốn ép hắn thành bột đậu xanh mới vừa lòng.
Giản Trung Khúc thở hỗn hển, ép bản thân phải giữ lấy bình tĩnh mà nhỏ giọng gọi cô:
"Vi Vi... Em có thể đừng đè anh như vậy không?"
Chỉ là kế hoạch này có chút biến số, hắn không ngờ tới, Triệu Huyền Vi lại nghẹn ngào mà nhận mình là người yêu hắn... Thời khắc đó trong lòng hắn gào thét dữ dội, hắn muốn nhào đến kéo cô lên giường mà hôn cho cô mấy cái đánh dấu chủ quyền, nhưng mà lỡ đâm lao thì phải theo lao, lỡ xạo quần là phải xạo quần đến cùng nên hắn chỉ đành ngậm ngùi cất tâm tư đó vào trong mà giả vờ mất trí tiếp...
Giản Trung Khúc cười khì khì, nhìn Triệu Huyền Vi đầy âu yếm mà nói:
"Em chạm vào anh, anh không có cảm giác bài xích... Còn cô ta chạm vào anh, anh thấy ớn ớn..."
"..."
***
Đến khi Giản Trung Khúc ra khỏi phòng, Triệu Huyền Vi vẫn rúc mình trong chăn tự cười một mình không ngớt miệng... Dù là mất trí nhớ nhưng Giản Trung Khúc vẫn chỉ tiếp nhận một mình cô, Triệu Huyền Vi làm sao không vui cho được... Dù cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó cấn cấn, nhưng lại không tự chủ được mình, người bị con quỹ tình êu che mờ mắt sẽ có những hành động ngốc nghếch mất hết lí trí như vậy đó.
Giản Trung Khúc ra khỏi phòng thì bóng dáng của Như Mỹ cũng đã biến mất khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà nhỏ giọng mắng:
"Mẹ kiếp... Xém nữa là chọc giận bà nội nhỏ của ông đây rồi."
Hắn không sợ gì hết, chỉ sợ Triệu Huyền Vi lại lần nữa bỏ lại hắn, nếu cô thật sự biến mất, hắn chắc chắn sẽ lại phát khùng như 5 năm trước, chẳng còn biết mình là ai mà điên cuồng tàn sát kẻ đã đẩy cô rời xa hắn... Tưởng Mộng, Như Mỹ,... Phụ nữ trên đời này trong mắt hắn đều như nhau, trừ những người chảy chung dòng máu với hắn, thì chỉ có mỗi Triệu Huyền Vi là đáng để hắn dùng chân tâm mà lưu giữ... Những kẻ khác mãi mãi không thể đặt được vào mắt hắn.
Buổi tối đang làm dang dỡ, Giản Trung Khúc lại xắn tay vào bếp mà làm tiếp phần của cô... Đến khi hắn bồng Triệu Huyền Vi từ phòng ngủ ra đặt trước bàn ăn, Triệu Huyền Vi vẫn không tin vào mắt mình, những món ăn trên bàn là do Giản Trung Khúc nấu.
Cô lại không dám hỏi hắn, anh học nấu ăn từ bao giờ? Đã tự nhận là người yêu của người ta, mà đến người ta biết nấu ăn hay không cũng không biết như vậy chẳng phải rất là mâu thuẫn sao?
Triệu Huyền Vi chầm chậm gắp một miếng sườn heo xào chua ngọt cho vào miệng...
"..."
Không nói thái quá, Triệu Huyền Vi cảm thấy cô có thể "ồ wao" lên vì tài nghệ nấu nướng của Giản Trung Khúc mất... Rốt cuộc có phải ở trong tù hắn được nhốt chung phòng với đầu bếp chuyên nghiệp nào nên mới được truyền thụ kĩ năng nấu nướng siêu phàm này không? Giản Trung Khúc nhìn Triệu Huyền Vi ăn đồ ăn mình nấu mà lại im lặng không nói tiếng nào khiến hắn có chút lo sợ, sau khi ra tù hắn dọn ra ở riêng, cũng tự mình học nấu ăn chỉ vì muốn sau này khi cô trở về có thể tự tay nấu cho cô ăn, hắn đã cân đo đong đếm rất cẩn thận gia vị theo khẩu vị của Triệu Huyền Vi, nhưng hắn vẫn rất sợ cô không thích đồ ăn hắn làm.
"Không... Không ngon sao?" Mặt mày Giản Trung Khúc co lại, có thể nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên trán hắn.
Triệu Huyền Vi nghe thấy hắn hỏi mình, cô mới giật mình mà khẽ cười gật đầu:
"Không có... Ngon lắm mà."
"Em không nói vậy để anh vui chứ?" Ánh mắt hắn vẫn tràn đầy nghi hoặc mà hỏi cô.
Triệu Huyền Vi bất lực nhìn con người này, cô không hiểu vì sao hắn lại lo lắng như vậy, chỉ là một bữa ăn thôi mà. Nhưng để dỗ dành hắn, cô chỉ đành ngồi bật dậy mà đút vào miệng hắn một miếng sườn xào, mĩm cười nói:
"Anh tự ăn là biết mà... Rất ngon... Rất... rất ngon luôn."
"Ừm... Ngon lắm..." Giản Trung Khúc vừa chầm chậm nhai miếng thịt, vừa trầm giọng cười nói... Đây đúng là miếng thịt ngon nhất mà hắn ăn trong suốt 5 năm qua, vì miếng thịt này do chính tay người hắn yêu nhất tự tay đút cho hắn... Nỗi vui sướng này cho dù Triệu Huyền Vi có đút thịt heo sống cho hắn ăn, hắn cũng cảm thấy ngon hơn bất kì thứ gì trên đời này, chỉ là sau đó hắn phải đến bệnh viện súc ruột thì hắn vẫn cảm thấy vui.
***
Buổi tối, hai người lại nằm cạnh nhau như trước đây trên một chiếc giường, chỉ khác là cảm xúc của cả hai đã thay đổi, giống như mấy đôi mới yêu đương lần đầu ngủ chung với nhau, ai cũng bấu chặt lấy chăn mà kiềm chế thú tính của bản thân.
Triệu Huyền Vi thì cảm thấy không nên lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn mà giở trò quyến rũ người ta, có muốn làm cái gì đó, cũng phải đợi hắn nhớ ra tất cả rồi làm cũng không muộn.
Giản Trung Khúc thì tất nhiên là không dám rồi, ai bảo hắn đang giả vờ làm chi, giờ hắn mà không phải đang đóng vai mất trí nhớ là hắn đã nhào đến ăn Triệu Huyền Vi từ đầu đến chân, nuốt hết vào bụng chứ không giống như lúc tối hắn còn nhả cục xương heo ra đâu.
Hắn đã cố gắng kiềm chế như vậy rồi mà người bên cạnh thật biết trêu đùa con người, mắt thì nhắm, nhưng cả người thì nằm dài, ép chặt trên người hắn như muốn ép hắn thành bột đậu xanh mới vừa lòng.
Giản Trung Khúc thở hỗn hển, ép bản thân phải giữ lấy bình tĩnh mà nhỏ giọng gọi cô:
"Vi Vi... Em có thể đừng đè anh như vậy không?"
Danh sách chương