Có Trử viện trưởng đột nhiên ra tay, tràng diện vốn đang hỗn loạn lập tức bình tĩnh lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, lòng còn sợ hãi.
- Nhị ca…
Vương Thông đưa mắt nhìn nhị ca toàn thân đẫm máu, hai tay xụi lơ, chật vật không chịu nổi của mình, trong lòng cũng không biết nói thế nào cho phải. Nếu như không phải vì nhị ca đột nhiên nóng nảy nhào vào Tinh Huyền học viện giết người thì chuyện này y có thể giải quyết êm đẹp, kết quả Diệp Huyền nhất định sẽ chết chắc.
Nhưng hiện tại có những lời này của Trử Vĩ Thần, hơn nữa lại còn công nhiên đối kháng thành vệ quân chấp pháp, Vương gia cư nhiên rơi vào thế bị động, nhất định phải mất nhiều tiền, lại còn mất chút mặt mũi.
Việc này vốn là do Chu gia và Vương gia nắm thế chủ động, tới Tinh Huyền học viện đòi lại công đạo, lấy lại mặt mũi, hôm nay lại bị Vương Tuyên quậy ra thành như vậy, tất cả liền trở thành một trận khôi hài, một trận bạo loạn, Vương Thông cũng không biết nói gì.
Hậu quả cuối cùng thế này, trước khi xuất phát y căn bản chưa từng nghĩ tới.
- Giải về hết cho ta.
Có Trử Vĩ Thần ra tay, cơn giận trong lòng của Lâm Hùng cũng giảm xuống bớt, âm thầm liếc mắt ra dấu cho Diệp Huyền một cái xong liền hạ mệnh lệnh.
Lúc này, hai nhà Chu gia và Vương gia không ai dám phản kháng nữa, bị lượng lớn thành vệ quân áp giải, mấy trăm võ giả của hai đại gia tộc nhanh chóng biến mất ở đầu đường, đám người vây xem cũng dần tản đi.
Tiếp theo, chính là tới lượt giằng co giữa Tinh Huyền học viện, Lâm Hùng và hai đại gia tộc, có việc xảy ra thì tất nhiên phải có người ra gánh vác trách nhiệm.
Các học viên trong học viện thì không nghĩ nhiều tới vậy làm gì, cả đám hưng phấn bàn luận không ngớt, nói về vẻ uy vũ, cường thế và biểu hiện bao che khuyết điểm của viện trưởng Trử Vĩ Thần, ai cũng kích động không thôi.
- Hai vị lão sư, lúc nãy xin đa tạ.
Đám người giải tán hết, Diệp Huyền liền cảm kích nói với Vân Ngạo Tuyết và La Chiến.
Thực ra thì lúc ấy tuy rằng mình cũng có cách giải quyết sát chiêu của Vương Tuyên, nhưng nếu như không có Vân Ngạo Tuyết và La Chiến ra tay thì dù rằng mình có né được thì chắc chắn cũng không dễ dàng gì, dù sao thì đây cũng là một kích toàn lực của cường giả địa võ sư nhị trọng.
- Ha ha ha, cảm ơn cái gì, ngươi là học viên của La Chiến ta, làm lão sư, ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi được an toàn rồi.
La Chiến hào sảng nói.
Diệp Huyền mỉm cười, nhìn về phía chân phải của La Chiến:
- La giáo quan, ta thấy vừa rồi ngươi ra tay tuy rằng thoái phong uy mãnh, nhưng chân phải vẫn yếu hơn chân trái một chút, nếu như ta đoán không lầm thì trước khi xuất ngũ ngươi hẳn là bị thương chân phải đúng không, ừm, cụ thể là ở đùi phải, huyệt vị thứ hai ở phía dưới gối.
- Sao ngươi lại biết? La Chiến đột nhiên mở to hai mắt.
Diệp Huyền mỉm cười, sờ sờ mũi:
- Nếu như ta không nhìn lầm thì chân phải của ngươi chắc là bị lực lượng của loại võ hồn nào đó ăn mòn, khiến cho huyền mạch trên chân phải bị héo rút, huyền khí không thể nào quán thông, lực lượng của loại võ hồn này còn có chứa khả năng ăn mòn, khiến cho cơ thịt trên chân phải của ngươi cũng bị yếu đi, ừm, thời gian bị thương ước chừng bảy tám năm.
Mắt La Chiến càng trợn lớn hơn, miệng gần như có thể nhét vừa một cái trứng gà, triệt để ngây người ra.
Cả Tinh Huyền học viện này tuy rằng rất nhiều người biết chuyện chân của La Chiến từng bị thương, thậm chí cả Vương Phi cũng gọi gã là tên què, nhưng số người thật sự biết được bộ vị bị thương thực sự thì cả Tinh Huyền học viện này chỉ có thể tính trên đầu ngón tay, còn về phần bị thương như thế nào thì càng không có ai biết được.
Hôm nay Diệp Huyền có thể dễ dàng nói ra được bộ vị và nguyên nhân bị thương của gã, khiến cho gã khiếp sợ không thôi.
Vân Ngạo Tuyết đứng bên cạnh thì bĩu môi, một màn này làm cho nàng không khỏi nhớ đôi mắt tự tin, lời nói thần kỳ của Diệp Huyền khi ở hắc phong lĩnh lúc trước, khiến cho nàng cuối cùng cũng tin tưởng thiếu niên này.
Đồng thời, nàng cũng không khỏi nghĩ tới lúc Diệp Huyền trị liệu cho mình, nhớ tới cảm giác khi ngón tay của hắn lướt qua thịt da mình, mặt của nàng lập tức đỏ tới mang tai, may là không có ai phát hiện điểm khác thường của nàng.
Đối mặt với vẻ khiếp sợ của La Chiến, Diệp Huyền cũng không nói gì nhiều, nhanh chóng lấy giấy bút ra, sau khi viết ra tên một đống dược liệu thì nói:
- La giáo quan, căn cứ theo những dược liệu ta viết ra mà đi tìm, chế thành dược dịch, giờ tý mỗi ngày bôi lên nơi huyệt vị bị thương của ngươi, thoa nửa tháng, bên dưới còn có một khẩu quyết, căn cứ theo khẩu quyết ta viết ra, mỗi ngày vận chuyển huyền khí ở chân mười hai chu thiên, sau nửa tháng nữa, nếu như có thời gian thì ta sẽ trở lại học viện giúp ngươi làm kim châm thứ huyệt, bệnh ở chân của ngươi hẳn là sẽ khỏi hẳn thôi.
- Ngươi nói thật sao?
Thân thể La Chiến chấn động, nhìn chằm chằm vào đơn thuốc với vẻ mặt không dám tin, bắt lấy bả vai của Diệp Huyền, mắt hổ kích động.
- Ha ha, đương nhiên là thật rồi.
Diệp Huyền thản nhiên cười nói.
Qua mấy lần, Diệp Huyền coi như biết rõ tính cách của La Chiến, người này tuy rằng nghiêm khắc, nhưng vẫn có thể xem như một lão sư tốt, giúp gã chữa tật ở chân, xem như mình báo đáp cho gã vậy.
- Ta…
La Chiến vẫn có chút không dám tin, kích động hai tay run rẩy:
- Tật ở chân ta, lúc trước đã mời không ít luyện hồn sư và luyện đan sư ở vương thành, nhưng vẫn không thể chữa khỏi, ngươi…
- Đám ngu ngốc kia thì có thể chữa được cái gì?
Diệp Huyền chẳng buồn nhắc tới, có thể chấn đoán tam sinh võ hồn của mình thành phế võ hồn, thiên tài nói thành phế vật, luyện hồn sư ở Lưu Vân quốc này quả nhiên đã thuộc hàng cực phẩm không còn gì để nói.
- Đương nhiên, trong số đó còn có một tên không tệ, dùng cấm hồn pháp tạm thời phong bế võ hồn lực bên ngoài chân của ngươi lại, bằng không thì qua bảy tám năm, chân của ngươi phỏng chừng đã bị phế hẳn rồi, ta có muốn trị có lẽ cũng không đơn giản như vậy.
- Đây…
Trên mặt La Chiến đột nhiên đỏ lên.
Năm đó gã bị thương trên chiến trường, không thể không xuất ngũ trở về, lúc đó đã tìm không biết bao nhiêu luyện hồn sư và luyện đan sư, nhưng không có bất kỳ ai có thể chữa được cho chân của gã, người giỏi nhất trong số đó cũng chỉ có thể phong bế võ hồn chi lực trong chân phải của gã lại, không để cho huyền mạch của gã tiếp tục bị ăn mòn, thủ pháp người nọ dùng hình như đúng là thứ tên cấm hồn pháp.
- Nhị ca…
Vương Thông đưa mắt nhìn nhị ca toàn thân đẫm máu, hai tay xụi lơ, chật vật không chịu nổi của mình, trong lòng cũng không biết nói thế nào cho phải. Nếu như không phải vì nhị ca đột nhiên nóng nảy nhào vào Tinh Huyền học viện giết người thì chuyện này y có thể giải quyết êm đẹp, kết quả Diệp Huyền nhất định sẽ chết chắc.
Nhưng hiện tại có những lời này của Trử Vĩ Thần, hơn nữa lại còn công nhiên đối kháng thành vệ quân chấp pháp, Vương gia cư nhiên rơi vào thế bị động, nhất định phải mất nhiều tiền, lại còn mất chút mặt mũi.
Việc này vốn là do Chu gia và Vương gia nắm thế chủ động, tới Tinh Huyền học viện đòi lại công đạo, lấy lại mặt mũi, hôm nay lại bị Vương Tuyên quậy ra thành như vậy, tất cả liền trở thành một trận khôi hài, một trận bạo loạn, Vương Thông cũng không biết nói gì.
Hậu quả cuối cùng thế này, trước khi xuất phát y căn bản chưa từng nghĩ tới.
- Giải về hết cho ta.
Có Trử Vĩ Thần ra tay, cơn giận trong lòng của Lâm Hùng cũng giảm xuống bớt, âm thầm liếc mắt ra dấu cho Diệp Huyền một cái xong liền hạ mệnh lệnh.
Lúc này, hai nhà Chu gia và Vương gia không ai dám phản kháng nữa, bị lượng lớn thành vệ quân áp giải, mấy trăm võ giả của hai đại gia tộc nhanh chóng biến mất ở đầu đường, đám người vây xem cũng dần tản đi.
Tiếp theo, chính là tới lượt giằng co giữa Tinh Huyền học viện, Lâm Hùng và hai đại gia tộc, có việc xảy ra thì tất nhiên phải có người ra gánh vác trách nhiệm.
Các học viên trong học viện thì không nghĩ nhiều tới vậy làm gì, cả đám hưng phấn bàn luận không ngớt, nói về vẻ uy vũ, cường thế và biểu hiện bao che khuyết điểm của viện trưởng Trử Vĩ Thần, ai cũng kích động không thôi.
- Hai vị lão sư, lúc nãy xin đa tạ.
Đám người giải tán hết, Diệp Huyền liền cảm kích nói với Vân Ngạo Tuyết và La Chiến.
Thực ra thì lúc ấy tuy rằng mình cũng có cách giải quyết sát chiêu của Vương Tuyên, nhưng nếu như không có Vân Ngạo Tuyết và La Chiến ra tay thì dù rằng mình có né được thì chắc chắn cũng không dễ dàng gì, dù sao thì đây cũng là một kích toàn lực của cường giả địa võ sư nhị trọng.
- Ha ha ha, cảm ơn cái gì, ngươi là học viên của La Chiến ta, làm lão sư, ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi được an toàn rồi.
La Chiến hào sảng nói.
Diệp Huyền mỉm cười, nhìn về phía chân phải của La Chiến:
- La giáo quan, ta thấy vừa rồi ngươi ra tay tuy rằng thoái phong uy mãnh, nhưng chân phải vẫn yếu hơn chân trái một chút, nếu như ta đoán không lầm thì trước khi xuất ngũ ngươi hẳn là bị thương chân phải đúng không, ừm, cụ thể là ở đùi phải, huyệt vị thứ hai ở phía dưới gối.
- Sao ngươi lại biết? La Chiến đột nhiên mở to hai mắt.
Diệp Huyền mỉm cười, sờ sờ mũi:
- Nếu như ta không nhìn lầm thì chân phải của ngươi chắc là bị lực lượng của loại võ hồn nào đó ăn mòn, khiến cho huyền mạch trên chân phải bị héo rút, huyền khí không thể nào quán thông, lực lượng của loại võ hồn này còn có chứa khả năng ăn mòn, khiến cho cơ thịt trên chân phải của ngươi cũng bị yếu đi, ừm, thời gian bị thương ước chừng bảy tám năm.
Mắt La Chiến càng trợn lớn hơn, miệng gần như có thể nhét vừa một cái trứng gà, triệt để ngây người ra.
Cả Tinh Huyền học viện này tuy rằng rất nhiều người biết chuyện chân của La Chiến từng bị thương, thậm chí cả Vương Phi cũng gọi gã là tên què, nhưng số người thật sự biết được bộ vị bị thương thực sự thì cả Tinh Huyền học viện này chỉ có thể tính trên đầu ngón tay, còn về phần bị thương như thế nào thì càng không có ai biết được.
Hôm nay Diệp Huyền có thể dễ dàng nói ra được bộ vị và nguyên nhân bị thương của gã, khiến cho gã khiếp sợ không thôi.
Vân Ngạo Tuyết đứng bên cạnh thì bĩu môi, một màn này làm cho nàng không khỏi nhớ đôi mắt tự tin, lời nói thần kỳ của Diệp Huyền khi ở hắc phong lĩnh lúc trước, khiến cho nàng cuối cùng cũng tin tưởng thiếu niên này.
Đồng thời, nàng cũng không khỏi nghĩ tới lúc Diệp Huyền trị liệu cho mình, nhớ tới cảm giác khi ngón tay của hắn lướt qua thịt da mình, mặt của nàng lập tức đỏ tới mang tai, may là không có ai phát hiện điểm khác thường của nàng.
Đối mặt với vẻ khiếp sợ của La Chiến, Diệp Huyền cũng không nói gì nhiều, nhanh chóng lấy giấy bút ra, sau khi viết ra tên một đống dược liệu thì nói:
- La giáo quan, căn cứ theo những dược liệu ta viết ra mà đi tìm, chế thành dược dịch, giờ tý mỗi ngày bôi lên nơi huyệt vị bị thương của ngươi, thoa nửa tháng, bên dưới còn có một khẩu quyết, căn cứ theo khẩu quyết ta viết ra, mỗi ngày vận chuyển huyền khí ở chân mười hai chu thiên, sau nửa tháng nữa, nếu như có thời gian thì ta sẽ trở lại học viện giúp ngươi làm kim châm thứ huyệt, bệnh ở chân của ngươi hẳn là sẽ khỏi hẳn thôi.
- Ngươi nói thật sao?
Thân thể La Chiến chấn động, nhìn chằm chằm vào đơn thuốc với vẻ mặt không dám tin, bắt lấy bả vai của Diệp Huyền, mắt hổ kích động.
- Ha ha, đương nhiên là thật rồi.
Diệp Huyền thản nhiên cười nói.
Qua mấy lần, Diệp Huyền coi như biết rõ tính cách của La Chiến, người này tuy rằng nghiêm khắc, nhưng vẫn có thể xem như một lão sư tốt, giúp gã chữa tật ở chân, xem như mình báo đáp cho gã vậy.
- Ta…
La Chiến vẫn có chút không dám tin, kích động hai tay run rẩy:
- Tật ở chân ta, lúc trước đã mời không ít luyện hồn sư và luyện đan sư ở vương thành, nhưng vẫn không thể chữa khỏi, ngươi…
- Đám ngu ngốc kia thì có thể chữa được cái gì?
Diệp Huyền chẳng buồn nhắc tới, có thể chấn đoán tam sinh võ hồn của mình thành phế võ hồn, thiên tài nói thành phế vật, luyện hồn sư ở Lưu Vân quốc này quả nhiên đã thuộc hàng cực phẩm không còn gì để nói.
- Đương nhiên, trong số đó còn có một tên không tệ, dùng cấm hồn pháp tạm thời phong bế võ hồn lực bên ngoài chân của ngươi lại, bằng không thì qua bảy tám năm, chân của ngươi phỏng chừng đã bị phế hẳn rồi, ta có muốn trị có lẽ cũng không đơn giản như vậy.
- Đây…
Trên mặt La Chiến đột nhiên đỏ lên.
Năm đó gã bị thương trên chiến trường, không thể không xuất ngũ trở về, lúc đó đã tìm không biết bao nhiêu luyện hồn sư và luyện đan sư, nhưng không có bất kỳ ai có thể chữa được cho chân của gã, người giỏi nhất trong số đó cũng chỉ có thể phong bế võ hồn chi lực trong chân phải của gã lại, không để cho huyền mạch của gã tiếp tục bị ăn mòn, thủ pháp người nọ dùng hình như đúng là thứ tên cấm hồn pháp.
Danh sách chương