Xuân đi thu đến, trong chớp mắt, một năm cứ như vậy lại trôi qua. Trong một năm này, Thụy Phong quốc đã từ từ ổn định xuống, người dân lưỡng quốc cũng dần nhận thức mình trở thành con dân cùng một nước. Cũng trong năm này, Triệu Duy Chi cùng Tô Triển Tùng đã trở thành quân chủ của hai nước Tô, Triệu. Mười một quốc gia khác, với các tầng lớp trẻ triển vọng nhất cũng tuần tự lên làm quân chủ nước mình. Thiên hạ đại thế như được rót vào một dòng chảy mới đầy sinh cơ, thế nhưng những cuộc tranh đấu ngầm vẫn chưa từng dừng lại.

Thủ đô Thụy Phong – Vân thành

Trong hoàng cung, dưới một gốc đại thụ, lúc này toát khói trắng nhè nhẹ, thỉnh thoảng lại truyền ra từng đợt tiếng cười dễ nghe

Đường Việt Phong vừa tiến đến hoa viên đã thấy Hàn Nhật, Hàn Nguyệt đang chỉ huy một số người hầu bu xung quanh cái thứ gì đó quai quái dưới tàn cây.

“Các ngươi đang làm gì?”

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt vội hành lễ. Hàn Nhật hồi đáp: “Hồi chủ tử, Vân chủ tử nói nướng một chút, những…cái này Vân chủ tử phân phó Tô Nhật tỷ muội lộng chút gì đó”

“Gì là cái gì? Đây là than?” – Đường Việt Phong chỉ vào một người hầu đang cầm trên tay cái thứ gì đó hắc hắc, hỏi

“Đúng vậy Hoàng thượng” – Những người đi theo hầu đồng thanh đáp

“Thiêu sao? Mà thiêu cái gì?”

Hàn Nhật lắc đầu: “Tiểu nhân không biết”

Đường Việt Phong không hỏi nữa, xoay người hướng Tô Thiếu Vân đang đứng dưới tán cây đi đến

Tô Thiếu Vân vẫn mang diện cụ như cũ, thấy Đường Việt Phong đi tới, khẽ cười: “Ngươi thế nào lại đến đây?”



Đường Việt Phong đi đến trước mặt hắn, cúi đầu hôn nhẹ, sau đó mới nói: “Ta nhớ ngươi nên đến đây”

Tuy rằng đã dần quen Đường Việt Phong có những hành vi thân thiết trước mặt mọi người, gò má Tô Thiếu Vân vẫn không kềm được ửng hồng. Tô Nguyệt ở một bên nháy con mắt, nghịch ngợm nói: “Vân chủ tử, người thế nào mỗi lần gặp chủ tử đều dễ đỏ mặt a?”



“Ngươi nha đầu kia, da ngươi ngứa lắm có phải hay không?”

Tô Nguyệt vừa cười vừa né tránh cái gõ đầu của Tô Thiếu Vân, lại nói: “Ta có nói sai đâu!”

“Hừ!” – Tô Thiếu Vân hừ nhẹ một tiếng



Đường Việt Phong chỉ vào một bên có dạng như một cái bếp lò, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Nga, đây là bếp lò dùng để nướng” – Tô Thiếu Vân có chút hưng phấn, thuận miệng nói: “Tới đây đã ba năm hơn, ta muốn quên hương vị thức ăn nướng rồi”

“Tới đây ba năm hơn? Có ý tứ gì?” – Đường Việt Phong cảm thấy khó hiểu

Tô thiếu khẽ giật mình, vội nói: “Ta rảnh sẽ nói cho ngươi”

“Như vậy a” – Đường Việt Phong bỗng nhiên nhớ tới một năm trước, lúc mình kéo diện cụ của Tô Thiếu Vân xuống, đã từng hỏi qua hắn lúc nào thì mang diện cụ, khi đó hắn tựa hồ có điều gì muốn nói cho mình, sau lại bị Tô Nhật cắt đứt cũng đã quên chuyện này. Đường Việt Phong hỏi: “Chuyện một năm trước ngươi muốn nói cho ta là đồng một việc với chuyện này?”



Tô Thiếu Vân suy nghĩ một chút, gật đầu

Thấy thế, Đường Việt Phong cũng không hỏi xuống nữa,Tô Nhật kì quái: “Chuyện gì a, Vân chủ tử?”

Tô Thiếu Vân cười cười, không trả lời



“Có thể bắt đầu được chưa?” – Tô Nguyệt bày ra xong, đi đến hỏi

“Ân”

Tô Thiếu Vân gọi bọn hắn thả than đang cháy vào bếp lò, một bên gọi Hàn Nguyệt xiên thịt chuẩn bị quay, sau đó rưới gia vị lên trên các miếng thịt “xèo xèo” vài tiếng, nổi lửa lớn hơn

Một lát sau, một mùi hương đạm đà của thịt nướng tràn ngập toàn bộ hoa viên, khiến người tâm đại động

Hàn Nguyệt nóng ruột liên tiếp hỏi: “Vân chủ tử, ăn được chưa?”

Mọi người nhìn vẻ mặt thèm thuồng của hắn bật cười, Hàn Nguyệt cũng không thèm để ý, liên tục hỏi Tô Thiếu Vân. Đợi đến khi Tô Thiếu Vân nói “có thể”, Hàn Nguyệt hoan hô một trận, vội vã gắp một miếng thịt nhét vào miệng, tuy nóng bỏng đầu lưỡi, hắn vẫn tán thán hảo vị

Mọi người cũng bắt đầu gắp ăn, những người đi theo hầu ngửi thấy mùi thơm này cũng không kề nổi mà chảy nước miếng, Tô Thiếu Vân thấy thế chỉ cười mời bọn họ cùng ăn, nhất thời trong hoa viên tiếng hoan hô như sấm, náo nhiệt phi phàm.

Ăn đến no cứng, Tô Thiếu Vân cảm thán: “Đáng tiếc chỉ có thịt, nếu có thêm những thứ khác thì tốt rồi”

“Những thứ khác?” – Hàn Nguyệt một bên vỗ vỗ cái bụng no căng, một bên hỏi

“Đúng vậy, Vân chủ tử có thể chỉ chúng ta làm a” – Tô Nhật nói

“Nói thật ra, ta cũng không biết mấy thứ kia làm như thế nào” – Tô Thiếu Vân thành thật nói, lúc trước hắn cũng chỉ biết vào siêu thị mua, còn làm như thế nào thì hắn cũng đành bó tay

“Như vậy a” – Mọi người nghe thế không khỏi thất vọng

“Bất quá ta là lần đầu tiên làm được thức ăn ngon như vậy” – Hàn Nhật nói

“Vậy a, không phải ngươi cùng Hàn Nguyệt ăn chao đều nôn hết cả sao?” – Tô Nhật cười trêu nói



“Nhưng cái đó thật sự rất khó ăn!” – Khó có được thấy Hàn Nhật đỏ mặt biện bạch

“Cái gì khó ăn? Nói thẳng là các ngươi không biết ăn” – Tô Nguyệt xen mồm

“Sao lại không biết ăn? Ta…” – Hàn Nguyệt cũng ngắt lời

Tô Thiếu Vân thích thú nhìn bốn người khắc khẩu, chợt thấp giọng nói gì vào tai Đường Việt Phong. Đường Việt Phong nghe xong cũng không khỏi gật đầu, sau đó hai người khẽ mỉm cười nhìn chằm chằm bốn kẻ trước mặt.

Phát giác có điểm khác thường, Hàn Nhật hỏi: “Chủ tử, các ngươi cười cái gì?”

Hắn vừa hỏi, bọn Tô Nhật cũng dừng lại, nhất tề nhìn Tô Thiếu Vân cùng Đường Việt Phong

“Không có gì” – Tô Thiếu Vân cười nói: “Chỉ là thấy các ngươi khắc khẩu như vậy thật giống một đôi oan gia vui mừng, vì thế ta hỏi Việt Phong có muốn hay không giúp các ngươi làm mai, cho các ngươi thành chuyện tốt mà thôi”



Nghe vậy, bốn người không hẹn mà cùng đỏ mặt, một lát sau, Hàn Nhật ngập ngừng: “Vân chủ tử thật thích nói giỡn”

“Ta nói thật” – Tô Thiếu Vân chăm chú nhìn bọn họ: “Các ngươi không lo lắng một chút sao?”

Tô Nhật, Tô Nguyệt da mặt mỏng, chỉ có thể dậm chân chạy đi

Tô Thiếu Vân nhìn Hàn Nhật, Hàn Nguyệt: “Các ngươi thấy thế nào?”

Hàn Nhật, Hàn Nguyệt ấp úng không trả lời

“Lẽ nào các ngươi không thích các nàng?”

“Không phải” – Hàn Nhật, Hàn Nguyệt trăm miệng một lời, vội phản bác

“Nếu thích vì sao lại không chủ động?”

“Chúng ta…chúng ta….” – Hai huynh đệ Hàn Nhật ấp a ấp úng, mắt nhìn sang Đường Việt Phong

Thấy thế, Đường Việt Phong mở miệng: “Ta thấy hai nàng đối với các ngươi cũng có ý, chỉ cần hai bên đều đồng ý, ta sẽ không phản đối”

“Đa tạ chủ tử!” – Hàn Nhật, Hàn Nguyệt kinh hỉ

“Xem ra chủ tử chính lớn hơn a” – Tô Thiếu Vân cười cười

“Vân chủ tử, ngươi đừng hiểu lầm!” – Hàn Nguyệt vội giải thích: “Chỉ là…”

“Ta chỉ nói đùa, các ngươi đừng tưởng thật”

“Nói giỡn sao, hại ta còn tưởng rằng…” – Hàn Nguyệt vỗ vỗ ngực

“Ta nói, hay là ta giúp các ngươi theo đuổi các nàng, thế nào?” – Tô Thiếu Vân hăng hái bừng bừng nói

“Cái này…” – Hàn Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Tô Thiếu Vân đã bị Đường Việt Phong kéo đi

“Ngươi lôi ta làm gì? Ta đang nghĩ cách giúp bọn họ mà?” – Hành động của Đường Việt Phong khiến

Tô Thiếu Vân thấy khó hiểu



Đường Việt Phong kéo Tô Thiếu Vân vào trong lòng, dán bên tai hắn ám muội nói: “Nếu ngươi có thời gian, ta muốn ngươi dùng nó ở cùng ta, sau đó….”

Tô Thiếu Vân trên mặt đỏ ửng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đang ban ngày ban mặt, ngươi phát cái gì tình?”

Đường Việt Phong nhẹ liếm vành tai Tô Thiếu Vân, dùng thanh âm trầm thấp của hắ thì thầm: “Ngươi là đang nhắc nhở ta không nên ở đây sao? Nếu như ngươi cũng đã có ý tứ, vậy thì cùng ta về phòng….”

Nghe vậy, Tô Thiếu Vân thầm mắng chính mình ngu ngốc, vừa muốn nói gì, Đường Việt Phong đã một bả ôm hắn lên, khiến Tô Thiếu Vân thét một tiếng kinh hãi

Đường Việt Phong cười lớn, ôm hắn đi nhanh về phía tẩm cung của mình

Sau giai đoạn cao trào, vẻ mặt Tô Thiếu Vân đầy diễm lệ lúc này đang tinh tế thở gấp, Đường Việt Phong cũng đồng dạng, ghé vào trên người Tô Thiếu Vân thở hổn hển. Một lát sau khi hồi sức, Đường Việt Phong lại đè Tô Thiếu Vân xuống giường, thân áp lên trên, bàn tay to lớn trên lưng Tô Thiếu Vân không yên phận mà vuốt ve, những ngón tay thon dài vuốt dọc theo đường cong tinh tế trên lưng, dọc một đường dần trượt xuống dưới

“Ân…” – Tiếng rên rỉ ngọt ngào lại thoát ra khuông miệng tinh xảo, cơ thể Tô Thiếu Vân sau hưởng thụ hoan ái cực độ trở nên vô cùng mẫn cảm

“Thoải mái sao?” – Đường Việt Phong cúi đầu nở nụ cười, bạc thần nhịn không được hôn lên tấm lưng mịn màng, da thịt hoạt nộn như tơ lụa, gây cảm gíac bất khả tư nghị. Chỉ chốc lát sau, tấm lưng tuyết trắng cũng giống như trước ngực, trải đầy các dấu hôn ửng đỏ, dục vọng lần thứ hai thức tỉnh.

“Ngươi…” – Tô Thiếu Vân toàn thân vô lực, mặc hắn làm xằng làm bậy trên người mình

“Thiếu Vân đáng yêu của ta, vẫn chưa xong đâu” – Đường Việt Phong trêu đùa nói

“Ngươi…còn muốn?” – Đã mệt mỏi rã rời, Tô Thiếu Vân ngay cả khí lực ngẩng đầu trừng mắt hắn cũng không có, cánh môi mọng đỏ lại lần nữa phát ra những tiếng rên rỉ say lòng người

Ngày hôm đó, Tô Thiếu Vân đang cùng hai tỷ muội Tô Nhật trò chuyện, bỗng thấy Đường Việt Phogn sắt mặt âm trầm đi tới

Đường Việt Phong đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Tô Nhật vội vã thay hắn rót một ly trà, Đường Việt Phong huy phất tay, ý bảo hai tỷ muội lui ra. Vì vậy, hai tỷ muội không nói gì, lẳng lặng ra khỏi, cũng không quên đóng cửa điện lại

“Xảy ra chuyện gì?” – Tô Thiếu Vân quan tâm hỏi

Đường Việt Phong vẻ mặt ngưng trọng: “Hôm nay Tô Triển Tùng phái sứ giả đến”

“Nga, có việc gì?”

Đường Việt Phong yên lặng nhìn Tô Thiếu Vân, thật lâu mới nói: “Hắn có chuyện muốn nói với ngươi”

“Ta?” – Tô Thiếu Vân kinh ngạc

Đường Việt Phong gật đầu

Cúi đầu suy nghĩ một chút, Tô Thiếu Vân ngẩng đầu nói: “Tô Triển Tùng bắt người nhà của ta?”

Đường Việt Phong ánh mắt lộ ra tán thưởng: “Đúng vậy, sứ giả nói Tô Triển Tùng muốn mời ngươi về nước nhìn thân nhân”

“uy hiếp thì uy hiếp, còn nói tốt nghe như vậy” – Tô Thiếu Vân than thở

“Ngươi bây giờ dự định làm gì?” – Đường Việt Phong hỏi

Tô Thiếu Vân không trả lời, một hồi sau nói: “Lần trước khi nướng ngoài trời, ngươi hỏi ta còn chuyện chưa nói cho ngươi..”

Đường Việt Phong nhìn Tô Thiếu Vân: “Ngươi định bây giờ nói cho ta?”

Tô Thiếu Vân gật đầu, để tâm tình bình tĩnh một chút, sau đó nói: “Ta nguyên bản không phải Tô Thiếu Vân”

“Ý của ngươi là ngươi không phải con của Tô Dương, người Tô quốc?” – Đường Việt Phong ngạc nhiên



“Không sai, bất quá nói như vậy cũng không đúng”

“A?” – Đường Việt Phong cảm thấy bản thân cũng hồ đồ rồi

“Thân thể này là Tô Thiếu Vân, nhưng linh hồn là của ta, nói đơn giản ta là Tá thi hoàn hồn” – Tô Thiếu Vân chậm rãi nói

“Tá thi hoàn hồn?” – Đường Việt Phong không nén nỗi giật mình

“Đúng vậy, ta không phải người của nơi này, bởi vì cơ duyên xảo hợp, sau khi ta chết cùng lúc Tô Thiếu Vân này gặp chuyện mà qua đời, ta nhập vào thân xác hắn, trở thành nhi tử của Tô Dương, nhưng ta vẫn duy trì nguyên lai diện mạo, cùng là vì vậy nên các nàng không biết khi nào ta mang diện cụ” – Tô Thiếu Vân đạm nhiên nói

Đường Việt Phong phục hồi tinh thần lại, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tô Thiếu Vân không phải là nguyên bản Tô Thiếu Vân, cũng là nói hắn không phải quan tâm đến sinh tử một nhà Tô Dương, Đường Việt Phong chợt cả thấy vui vẻ: “Vậy ngươi sẽ không cần…”

Minh bạch hắn muốn nói gì, Tô Thiếu Vân lắc đầu

“Không phải ngươi nói ngươi không là cái kia Tô Thiếu Vân sao?” – Đường Việt Phong không hiểu

“Ta tuy rằng không phải Tô Thiếu Vân, nhưng ta có ký ức của hắn”

Đường Việt Phogn ngây người một chút, một lát sau tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: “Thì là ngươi

có kí ức của hắn, nhưng Tô Nhật các nàng điều tra qua, bọn họ đối với ngươi cũng không tốt, không đáng để ngươi mạo hiểm trở về Tô quốc”



“Ta biết ngươi không muốn ta ly khai, Nguyệt nương cùng Thủy Mị có thể không đáng cứu, nhưng Tô Dương…” – Tô Thiếu Vân do dự: “Mẫu thân rất yêu Tô Dương, hơn nữa Tô Dương đối với ta cũng không sai, ta không thể không cứu”

“Ngươi vì bọn họ suy nghĩ, vậy ngươi có nghĩ cho ta không?” – Đường Việt Phong có chút không thể khống chế: “Đây rõ ràng là một âm mưu, ngươi cũng biết, thế nhưng vì sao ngươi lại…” – Đường Việt Phong nghẹn lại không nói nên lời

“ta cũng biết đây là một âm mưu, nhưng…”

“Ngươi đã biết, vậy thì không thể vì những kẻ không phải là thân nhân của ngươi mà mạo hiểm!” – Đường Việt Phong càng sinh khí: “Lần trước để ngươi ở lại Triệu quốc, ta đã vô cùng hối hận. Hiện tại ta tin chắc, các quân chủ ở các quốc gia đều qua thám tử của họ mà biết tài hoa của ngươi, bằng không hắn cũng sẽ không bắt giữ bọn người Tô Dương. Ngươi như vậy trở về Tô quốc, Tô Triển Tùng không đem ngươi nhốt lại mới là lạ, ta không muốn ngươi chịu khổ, ngươi có biết hay không!?”

Tô Thiếu Vân trầm mặc không nói

“Ngươi không nên trở lại Tô quốc, ta sẽ sai người cứu bọn họ ra là được”

Tô Thiếu Vân thở dài: “Ngươi phải biết Tô Triển Tùng đã làm như vậy, hắn tất nhiên sẽ có nhiều phòng bị, cứu người có thể dễ vậy sao? Huống hồ, ta cũng không muốn có người vì ta mà hy sinh vô ích”

Đường Việt Phong nghẹn lời, kéo hắn ngả vào trong lòng, hung hăn hôn lên môi hắn

Tô Thiếu Vân không nhúc nhích, thừa nhận nụ hôn thô bạo của Đường Việt Phong

Một lúc lâu sau, Đường Việt Phong mới dời môi đi, nhìn Tô Thiếu Vân thở hổn hển, cánh môi sưng đỏ, Đường Việt Phong ôm chặt hắn, đau lòng nói: “Thiếu Vân, ta yêu ngươi! ta yêu ngươi như vậy, ngươi không thể ở lại bên cạnh ta, mặc kệ bọn họ được sao?”

Trong lòng Tô Thiếu Vân lúc này vạn phần cảm động, vành mắt đỏ lên, thiếu chút nữa đã không ngăn nổi nước mắt trào ra, hắn lẳng lặng tựa vào trong lòng Đường Việt Phong, nhẹ giọng: “Ngươi nói ta ngoan cố cũng tốt, ngu xuẩn cũng được. Tuy hình dạng là của ta nhưng thân thể này không phải, ta chiếm thân thể của Tô Thiếu Vân, xem như là nợ hắn một cái nhân tình. Ta biết hắn cũng không muốn Vũ nương sưới cửu tuyền đau lòng, cho nên…coi như lần này là ta trả lại nhân tình cho hắn, từ nay về sau ta và Tô gia không cò dính dáng gì nữa”

Đường Việt Phong im lặng không nói lời nào

Tô Thiếu Vân nói tiếp: “Việt Phong, ta biết ngươi yêu ta, không muốn ta mạo hiểm, nhưng ta phải đi. Khuyết điểm lớn nhất của ta là không muốn khiếm nhân gia, ngươi biết không?”

“Ta thì sao? Ngươi nhẫn tâm khiếm ta sao?” – Đường Việt Phong khổ sáp hỏi

Tô Thiếu Vân ngẩng đầu, hai tay xoa gương mặt Đường Việt Phong, thấp giọng nói: “Bởi vì ta yêu ngươi nên ta đành phải khiếm ngươi, xin lỗi, Việt Phong, thật xin lỗi!”

Đường Việt Phong trong lòng đau như sát muối, không nói được một lời đem Tô Thiếu Vân áp mạnh lên giường, cúi người hôn thật sâu thiên hạ, cảm thụ khí tức của hắn

Tô Thiếu Vân vươn hai tay ôm lấy cổ Đường Việt Phong, làm sâu thêm nụ hôn của hai người

Đường Việt Phong rất nhanh cởi sạch y phục của hai người, gỡ xuống diện cụ chướng mắt, tại ánh nhìn ôn nhu như nước của Tô Thiếu Vân, hung hăn ôm lấy mà gặm cắn thiên hạ cố chấp của hắn

Tô Thiếu Vân ôm chặt bờ vai Đường Việt Phong, trong cổ họng truyền ra tiếng rên rỉ tiêu hồn, thừa thụ hoan ái mãnh liệt  hơn bao giờ hết của hắn, lưu quang trong con ngươi theo *** tăng vọt mà dần mê ly…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện