Khổng tước Đại Minh vương là ai? Ai cũng biết, nhưng cũng không ai biết.

Khổng Tước Đại Minh Vương là Khổng Tước vương quốc - khai quốc Hoàng đế, hơn ba trăm năm, hắn một mực ở trong Khổng Tước vương quốc, như một vị thần linh, tọa trên kia, ngàn vạn chúng sinh bảo vệ xung quanh, mắt dõi xuống thiên địa này, hắn như chân chính thần linh trên đời này, là người được chúng sinh khắp đại địa này ngưỡng vọng, ở Khổng Tước vương quốc, không có bất kì tu sĩ nào dám làm càn.

Thế nhưng nói tới lai lịch Khổng Tước Đại Minh Vương, lại không có ai biết, mọi người chỉ biết hắn gọi là Khổng Minh, từ nơi nào đến, không người biết được, có người nói là hắn đến từ tận Cửu U chi địa, lại có người nói hắn thực ra chính là một vị thần, nhưng không có ai có minh chứng rõ ràng.

“Thiên nhân chín tầng, ngươi có biết hiện tại hắn tu đến tầng thứ mấy?” Tô Cảnh Ngọc hỏi.

"Bất kể hắn thế nào, lẽ nào với pháp lực Chưởng môn quý phái cùng Thánh Linh giáo chủ hợp lại chẳng lẽ còn không thắng được hắn?"

"Thắng thì thế nào, giết không được, cũng chỉ phí công." Tô Cảnh Ngọc nói.

"Vậy nếu như thêm một người nữa cùng cấp thì sao?" Tạ An Lan nói.

"Hử, thêm một người nữa? Nếu như ngươi có thể tìm thêm được một người nữa, vẫn không nói trước được, nhưng bất kể là ai, hiện tại chắc chắn hắn đã cảm nhận được sát ý."

"Hắn sẽ không để ý, ba trăm năm qua, kẻ sinh ra sát ý đối với hắn đếm còn không hết, ta tin chắc hắn nhất định nghe không được những thứ chúng ta nói ở nơi này.”

Tô Cảnh Ngọc ngồi trên kia, một thân bạch y, như một thanh kiếm băng lãnh sắc bén, treo cao trên tường, không rời vỏ, chỉ cần ra khỏi vỏ, thiên hạ phong cảnh thêm mỹ lệ.

Y vung tay một cái, dưới tay, thanh quang như tuyết lại như kiếm.

"Không có ai biết hiện tại tu vi hắn thế nào, chẳng qua, nếu các ngươi thực sự có ý như vậy, vậy thì để Triêu Du đến đây đi.”

Lại nói tiếp, Triêu Du người này, tuy không có bao nhiêu người biết, thế nhưng nếu nói đến câu truyền miệng này, thiên hạ không người không hay, không người không hiểu: "Triêu Du Bắc Hải, Mộ Thương Ngô. Ngọc Cảnh Hồng Nham Phong Vô Ngân, Thần Nữ một khúc tri âm."

Câu nói này là chỉ thế gian trăm năm qua các vị cường giả. Tô Cảnh Ngọc chính là một vị như vậy. Trong đó, Triêu Du là người Thánh Linh giáo, Bắc Hải khi tu vi chỉ là Thần Anh, du tẩu thiên hạ, người khác hỏi tên hắn, hắn chỉ nói mình đến từ Bắc Hải, từ đó có tên Bắc Hải.

Mộ Thương Ngô là hai người, trong đó Mộ đến từ U Giới Sơn phía tây, nơi địa giới u ám nồng nặc nhất, có người nói hắn là quỷ mị thành hình; Thương Ngô là yêu. Ngọc Cảnh và Hồng Nham chính là Tô Cảnh Ngọc cùng Cự Linh Thần Tông Đoạn Hồng Nham, Phong Vô Ngân là Côn Ngô Phái đệ tử, câu còn là nói tổ sơn Thần nữ.

"Đã như vậy, Tạ mỗ xin cáo từ." Tạ An Lan đứng dậy nói.

Tạ An Lan đứng dậy rời đi, mà trong hai người con đi cùng, Tạ Uyển Dung cũng rời theo, nhưng Tạ Tán Chi lại đang do dự, nó vốn ở đây, trên núi, có thể được gặp lại phụ thân và tỷ tỷ nó đã vô cùng cao hứng, nhưng cùng đi với phụ thân và tỷ tỷ tới nơi này, nó nghe được rất nhiều. Tuy nó không nghe được quá rõ ràng, nhưng cũng đoán được đại khái một hai.

Nó đang lo lắng, nó vẫn luôn không giống tỷ tỷ Tạ Uyển Dung thích xông pha lịch lãm như vậy, nó thích an tĩnh, như từng ở Tạ phủ thích nghe Đồ Nguyên giảng cố sự.

Lúc này đây Tạ An Lan cùng Tạ Uyển Dung lên núi, nó còn chưa kịp nói với bọn họ chút gì đó, bọn họ bây giờ đã phải ly khai, nó muốn đi theo bọn họ để được nói nhiều hơn, lại cảm thấy có chút khó khăn.

"Tấn Chi, ngươi theo phụ thân cùng trò chuyện đi, nếu như, ngươi muốn rời đi cùng phụ thân, vậy thì từ nay không được tự xưng là đệ tử Long Trì Thiên Cung."

Tạ Tấn Chi sửng sốt, đúng là không biết phải làm sao. Nó có thể lên Long Trì Thiên Cung, là Chu Thanh đưa lên. Chu Thanh là đệ tử thân truyền của Tô Cảnh Ngọc, địa vị nàng ở Long Trì Thiên Cung rất cao.

Tạ An Lan vốn đang rời đi đột nhiên ngừng lại, sau đó hướng về phía Tạ Tấn Chi nói: "Tấn Chi, từ nay về sau, bất kể con nghe được tin tức gì về ta và tỷ tỷ, cũng không cần con bận tâm, phải nhớ kỹ con là đệ tử Long Trì Thiên Cung, không phải là con trai của Tạ An Lan ta."

Nói xong hắn bước nhanh rời đi, căn bản là không cho Tạ Tấn Chi có cơ hội nói lời nào, Tạ Tấn Chi sắc mặt trắng nhợt, sau đó Tạ Uyển Dung nhìn đệ đệ của mình, nói ra: "Ngươi ở nơi này thật tốt, việc này cứ để chúng ta làm thôi."

Mắt Tạ Tấn Chi hơi đỏ lên, hắn biết điều mà tỷ tỷ và phụ thân muốn, cũng biết vì sao họ phải làm vậy.

Nhìn tỷ tỷ cùng phụ thân xuống núi rời đi, nó nhìn một hồi rồi cũng chạy đuổi theo, nhưng mà không đi cùng, vẫn chỉ theo phía sau nhìn, mãi cho đến Tạ Uyển Dung và Tạ An Lan biến mất, nó biết, lần tới khi bản thân nghe được tin tức của phụ thân và tỷ tỷ thì, hoặc là tin tức tốt, hoặc là tin tức xấu.

Chu Thanh xuất hiện sau lưng Tạ Tấn Chi, nói ra: "Ngươi là nơi an bình cuối cùng của bọn họ, ngươi phải tự chăm lo bản thân cho tốt, nếu như ngươi đi cùng bọn họ, là chính tay ngươi đẩy bọn họ vào vô tận bóng tối, chỉ cần ngươi vẫn sống thật tốt, vậy ngươi chính là ngọn đèn dẫn lối bọn họ quay về.”

Tạ Tấn Chi không nói gì, thế nhưng nó đang tự nhủ trong lòng.

Chu Thanh quay trở lại Thiên Cung điện, đi tới Tô Cảnh Ngọc nói ra: "Sư phụ, lẽ nào mọi chuyện đã thực sự nghiêm trọng đến mức này?"

"Mọi thứ so với con nghĩ càng thêm đáng sợ." Tô Cảnh Ngọc nói.

Tô Cảnh Ngọc nhìn bầu trời, như nhìn thấu hư không vô tận, trong hư không đột nhiên có linh quang hạ xuống, tản ra trước mặt y, sau đó một gương mặt xuất hiện, nếu đệ tử Long Trì Thiên Cung thấy được, tất nhiên sẽ nhận ra, đây là Chưởng giáo chân nhân.

Tô Cảnh Ngọc bước một bước vào hư không, vụt qua bầu trời, phía dưới là hồ nước và quần sơn bao quanh, bất chợt nơi đó xuất hiện một tòa cung điện.

Năm đó Long Trì Thiên Cung bị Thánh Linh giáo đánh vào thì, tòa cung điện này cũng chưa từng xuất hiện.

Tòa cung điện tên gọi là Chân Linh Long Cung, không tồn tại giữa thiên địa này, nhưng lại bị thiên địa vây giữ.

Đồ Nguyên và đệ tử Phạm Tuyên Tử mang theo Diêu Dao xuất hiện trong một tòa thành, tòa thành này gọi là Thương Hà Thành, là một trong những tòa thành phụ cạn Âm Hồn Cốc.

Đồ Nguyên từng ở Âm Hồn Cốc một đoạn thời gian dài, thế nhưng số lần tới Thương Hà vô cùng ít, khi đó, hắn một lòng muốn có được tự do, có thể thoát ly Âm Hồn Cốc, vì vậy mọi thứ trong Thương Hà Thành mà nói đều tương đối xa lạ đối với hắn.

Lúc này hắn đang ngồi trong một tòa tửu lâu, sắc mặt Diêu Dao có chút không tốt lắm, nàng thật không ngờ bản thân bế quan lâu như vậy, chỉ chút nữa thôi là chém được thần niệm Tà Thần trong lòng, đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, ngay một khắc kia, vốn đã bị nàng chém chỉ còn lại một tia ý niệm Tà Thần, trong thanh âm Khổng tước hót vang, một lần nữa tái sinh như cỏ dại sinh sôi trong gió.

Sau đó, nàng muốn Đồ Nguyên phong ấn hoàn toàn tu vi của nàng.

Phạm Tuyên Tử nhìn một tòa thành khá lớn này, nói ra: "Sư phụ, năm đó ngài chính là tu hành ở Âm Hồn Cốc phụ cận nơi này sao?"

Đồ Nguyên gật đầu, bên cạnh đột nhiên có một người bàn khác quay sang bàn này ngó một cái.

Trong đó có một người chỉ về phía bàn Đồ Nguyên hỏi: "Người kia nói là trước đây tu hành ở Âm Hồn Cốc, ngươi từng nghe thấy không?"

"Không có a." Một người hơi lớn tuổi ngồi cùng bàn tỏ ra nghi hoặc nhìn về phía bàn Đồ Nguyên nói ra. "Bây giờ còn nói Âm Hồn Cốc cái tên này, vậy hẳn là đệ tử Âm Hồn Cốc từ trước kia rất lâu rồi, còn chúng ta…” Thanh âm càng nói càng thấp, mắt nhìn về phía Đồ Nguyên, như muốn tự hiểu ý.

Những người khác đều hiểu gã có ý gì, bởi vì bây giờ tuy Âm Hồn Cốc vẫn giữ tên Âm Hồn Cốc, nhưng tất cả mọi người đều xưng là ‘Đoạn Hồn Cốc’, ‘đoạn’ ở đây là ý đoạn tuyệt tất cả, điều này cũng phần nào thể hiện sự đáng sợ của Đoàn gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện