Đồ Nguyên chưa từng gặp qua đấu pháp như vậy, không giống với các tu sĩ lấy thân chế ngự thiên địa, đây là y dùng đấu pháp lấy thân ngự nhân.
Lam thương ghim xuống, nơi đi qua hư không sinh điện.
Nhưng mà đột nhiên, trên đỉnh núi xuất hiện một rặng mây máu, trong mây máu có một con huyết ma khổng lồ, giơ cánh tay đỏ quạch đưa lên, tay nắm lấy được thân thương.
Lam thương trực tiếp đâm vào trong mây máu, sau đó không còn thấy lao ra.
Lại sau đó, rặng mây máu từ đỉnh núi cuộn xuống, một con huyết ma như ngồi trên sóng máu lao đến, huơ bàn tay khổng lồ chộp lấy đám quân dưới núi, đem cả đoàn quân bao phủ dưới bàn tay.
Trong bầu trời, Đoàn Khải Minh biến sắc: “Các ngươi dám giết quân đội Khổng Tước vương quốc, đây là ngươi muốn chết.”
Trong lúc đó, bàn tay khổng lồ đã tóm gọn đoàn quân dưới núi, huyết quang lập lòe, mây máu như sóng nhấm chìm toàn bộ, chỉ còn Đoàn Khải Minh trên bầu trời còn đang mang vẻ mặt không dám tin, nhìn tràng cảnh này.
“Ngươi, thật to gan.”
Y vừa dứt lời, một bàn tay máu che khuất bầu trời chộp tới, Đoàn Khải Minh không hề chạy trốn, lại ngửa mặt lên trời quát to:
“Thần, Đoàn Khải Minh có bản tấu.”
Vừa dứt lời, quanh thân y bừng lên một ngọn lửa lóng lánh hoa lệ, trên đỉnh đầu, bầu trời xuất hiện một lỗ hổng, hỏa diễm bao trùm, một vị quân vương ngồi trên ngai vàng, ngai vàng khắc hình một con Khổng tước, từ nơi đó nhìn chăm chú về nơi này.
“Thương Minh Châu, nơi Tứ Thủy, có tà tu cản trở quân ta mở mang bờ cõi, thỉnh Đại vương phủ xuống hàng ma.” Đoàn Khải Minh vừa dứt lời, từ trong lỗ hổng không gian, một ngọn lửa xanh từ trên thân vị quân vương kia bay ra, hóa thành một con Lam vũ Khổng tước (vũ: lông, lam: xanh lam), lao tới vùng thiên địa này.
Trong nháy mắt đó, thiên địa nhuộm một màu lam.
Huyết quang khắp bầu trời kia, dưới đôi cánh Lam vũ khổng tước, bị chẻ làm đôi, Khổng tước cất tiếng hót lên, bầu trời rung động, lao thẳng xuống Bạch Đầu Quan. Mây máu bị Lam vũ khổng tước lao lên mà tán loạn, huyết quang vừa hết, một màn sáng xanh bốc lên, cùng lúc đó, một thanh Như Ý trong màn sáng đụng vào.
Lại một tiếng Khổng tước hót lên. Ngay khi thanh Như Ý khổng lồ vừa đụng vào Khổng tước đang lao xuống, thanh quang trên thân Như Ý biến mất, rơi xuống đại địa, con Khổng tước kia mang theo khí thế hung lệ bá đạo ập xuống.
Như thế đã vượt ra khỏi phạm vi pháp thuật Đồ Nguyên có thể lý giải, đây chắc chắn là Thiên nhân đạo pháp. Thảo nào ngay cả lão vượn cùng phải rời đi.
Tay trái nắm lại, Như Ý rơi vào tay, tay phải cầm Huyết Vân Ma Kì, trên trán nổi lên Nguyệt văn (văn: hoa văn, hình xăm; Nguyệt: mặt trăng, hình mặt trăng), đại địa dưới chân hắn tràn ra hào quang, nhộn nhạo như gợn sóng. Lấy hắn làm trung tâm tràn ra, vùng đại địa này đã hòa với hắn làm một thể, linh lực trong lòng đất đã do hắn điều động.
Hắn biết mình trốn không thoát, hắn thật không ngờ đối phương có thủ đoạn như vậy, lại mời được Khổng Tước Vương vị kia phủ xuống, hắn càng không ngờ Khổng Tước Vương lại cường đại đến mức đáng sợ.
Chợt trên người hắn xuất hiện một ảo ảnh mơ hồ, sau đó ánh sáng từ đại địa dâng lên, lao vọt về phía Đồ Nguyên, ảo ảnh trên người hắn hóa to, biến thành người khổng lồ, ánh sáng kết thành y phục, một vùng trời lóng lánh. Tay trái một thanh Như Ý, ánh sáng thánh khiết lập lòe, tay phải một cây Huyết Sắc Kỳ, huyết quang như lửa, nhuộm đỏ cả vùng trời, một con huyết ma trong đó đang gầm thét.
Trên trán cái người do linh khí tụ kết mà thành này, có một ấn ký màu vàng như đao, lóng lánh.
Trên bầu trời Khổng tước bay lượn từng vòng, nó gột rửa một vùng trời đất này, như thiên địa chỉ tồn tại duy nhất nó, cánh vỗ đập xuống, một màn sáng màu lam như thác nước đổ xuống cọ rửa đất trời, một vùng hỗn độn xen lẫn ánh lửa xanh cháy hừng hực
Trên đại địa, linh khí cả vùng đất ngưng kết thành một người, tay cầm Như Ý và Huyết Kỳ, đánh về phía Khổng tước kia đang lao xuống.
Thanh quang lấp lánh, sóng máu ngập trời.
Như Ý vung đánh như cây gậy, Huyết Kỳ biến ra huyết ma lao vào Khổng tước cuốn lấy.
Trong khoảng thời gian ngắn, một vùng thiên địa nhuộm ánh lam quang (lam: xanh, quang: ánh sáng), trong lam quang, một con Khổng tước đang bay lượn, quanh thân Khổng tước quấn theo từng vệt huyết quang, thỉnh thoảng lại có một thanh Như Ý đánh tới.
Bốn phía đều có người xuất hiện chứng kiến, bọn họ không biết trong Bạch Đầu Quan có Đồ Nguyên, cho dù có biết, cũng không ngờ Đồ Nguyên mạnh mẽ như vậy, bọn họ chỉ biết ở đây có một vị tu sĩ cường đại, thế nhưng cường đại đến trình độ nào thì không ai hay.
Đồ Nguyên cảm giác bản thân như đang đấu tranh với thiên địa, Lam vũ khổng tước như hóa thân của trời xanh, là Đồ Nguyên cảm nhận được, đây là Thiên nhân - phân thần hóa thân thuật.
Nếu là thiên nhân tự mình tới, Đồ Nguyên sẽ chết trong nháy mắt, thế nhưng đây chỉ là một hóa thân, Đồ Nguyên lại muốn đấu thử một trận.
Đúng lúc này, có một vệt kiếm quang từ chỗ xa xôi lao tới, xuyên qua hư không, cùng đó là tiếng kiếm ngân vang vọng, vệt kiếm quang đến từ phía Tây, một vệt kiếm này chém thẳng vào mảnh bầu trời lam sắc.
Bầu trời rực cháy ngọn lửa xanh trong chớp mắt bị nghiền nát, vốn Khổng tước cùng vùng thiên địa này như đã hòa làm một thể, khí tức bất chợt suy yếu đi, hóa thành một bóng người, một thân vận y phục lam, Khổng Tước quốc Vương.
Theo đó, ánh kiếm hạ xuống, kiếm quang hóa thành một người, vận y phục nho sĩ, trên tay cầm một thanh kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị, xuất hiện đứng đó trong hư không.
Đồ Nguyên liếc mắt liền nhận ra y, lúc trước khi ánh kiếm đó xuất hiện, hắn cũng đã biết ánh kiếm đó của ai.
Người tới là Tô Cảnh Ngọc.
Y nhìn trong bầu trời kia, nơi hóa thân Khổng Tước quốc Vương, nói ra: "Ngươi muốn mở mang lãnh thổ quốc gia, chúng ta không có ý kiến, thế nhưng ngươi muốn giết hết tu sĩ một Châu này, như vậy Lòng Trì Thiên Cung chúng ta sẽ không đồng ý, trừ phi ngươi đồng thời muốn chinh phạt ngay cả Long Trì Thiên Cung chúng ta."
Hóa thân Khổng Tước vương quốc Quân Vương vị kia, hai mắt lóe lên lam quang, thanh âm phát ra chấn động hư không.
"Ngươi đang rước lấy họa cho Long Trì Thiên Cung." Hóa thân Khổng tước quốc Vương phát ra tiếng.
"Long Trì Thiên Cung từ khi khai phái tới nay, trải qua thiên tai họa loạn đếm cũng không hết, thế nhưng Long Trì Thiên Cung vẫn như cũ tồn tại sừng sững giữa thiên địa, mà Khổng Tước vương quốc các ngươi chẳng qua lập quốc hơn ba trăm năm, ngươi không cảm thấy lời của ngươi quá phách lối sao?"
Hóa than Khổng tước quốc Vương biến mất, cũng không đáp lời Tô Cảnh Ngọc nói, mà trong bầu trời Đoàn Khải Minh vị kia cũng rời đi.
Tô Cảnh Ngọc không có ý ngăn cản, y nhìn Đồ Nguyên đã khôi phục nguyên thân, không hề nói gì thêm, ngay lúc chuẩn bị rời đi, Đồ Nguyên lớn tiếng nói: "Ta từng ở La Sát Thành thấy được Tạ Uyển Dung."
Tô Cảnh Ngọc quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồ Nguyên, nói ra: "Nàng đã trở về chỗ cha nàng,... tốt nhất vẫn là ngươi mau chóng rời khỏi nơi này, Khổng Tước Vương sẽ không dừng lại."
Nói xong, thân thể y trong hư không hóa thành một vệt kiếm quang biến mất, nhìn theo y rời đi, Đồ Nguyên suy đoán y đã bước vào Thiên nhân đại đạo, so với trước đây mình từng gặp y có sự khác biệt.
Lúc này đây, y cùng với thiên địa này như hòa làm một thể.
Đồ Nguyên nghe được sau lưng truyền tới động tĩnh, là Diêu Dao đi ra.
"Chuẩn bị một chút, chúng ta rời khỏi nơi này."
"Đi nơi nào?"
"Tìm một nơi thanh tĩnh."
Lam thương ghim xuống, nơi đi qua hư không sinh điện.
Nhưng mà đột nhiên, trên đỉnh núi xuất hiện một rặng mây máu, trong mây máu có một con huyết ma khổng lồ, giơ cánh tay đỏ quạch đưa lên, tay nắm lấy được thân thương.
Lam thương trực tiếp đâm vào trong mây máu, sau đó không còn thấy lao ra.
Lại sau đó, rặng mây máu từ đỉnh núi cuộn xuống, một con huyết ma như ngồi trên sóng máu lao đến, huơ bàn tay khổng lồ chộp lấy đám quân dưới núi, đem cả đoàn quân bao phủ dưới bàn tay.
Trong bầu trời, Đoàn Khải Minh biến sắc: “Các ngươi dám giết quân đội Khổng Tước vương quốc, đây là ngươi muốn chết.”
Trong lúc đó, bàn tay khổng lồ đã tóm gọn đoàn quân dưới núi, huyết quang lập lòe, mây máu như sóng nhấm chìm toàn bộ, chỉ còn Đoàn Khải Minh trên bầu trời còn đang mang vẻ mặt không dám tin, nhìn tràng cảnh này.
“Ngươi, thật to gan.”
Y vừa dứt lời, một bàn tay máu che khuất bầu trời chộp tới, Đoàn Khải Minh không hề chạy trốn, lại ngửa mặt lên trời quát to:
“Thần, Đoàn Khải Minh có bản tấu.”
Vừa dứt lời, quanh thân y bừng lên một ngọn lửa lóng lánh hoa lệ, trên đỉnh đầu, bầu trời xuất hiện một lỗ hổng, hỏa diễm bao trùm, một vị quân vương ngồi trên ngai vàng, ngai vàng khắc hình một con Khổng tước, từ nơi đó nhìn chăm chú về nơi này.
“Thương Minh Châu, nơi Tứ Thủy, có tà tu cản trở quân ta mở mang bờ cõi, thỉnh Đại vương phủ xuống hàng ma.” Đoàn Khải Minh vừa dứt lời, từ trong lỗ hổng không gian, một ngọn lửa xanh từ trên thân vị quân vương kia bay ra, hóa thành một con Lam vũ Khổng tước (vũ: lông, lam: xanh lam), lao tới vùng thiên địa này.
Trong nháy mắt đó, thiên địa nhuộm một màu lam.
Huyết quang khắp bầu trời kia, dưới đôi cánh Lam vũ khổng tước, bị chẻ làm đôi, Khổng tước cất tiếng hót lên, bầu trời rung động, lao thẳng xuống Bạch Đầu Quan. Mây máu bị Lam vũ khổng tước lao lên mà tán loạn, huyết quang vừa hết, một màn sáng xanh bốc lên, cùng lúc đó, một thanh Như Ý trong màn sáng đụng vào.
Lại một tiếng Khổng tước hót lên. Ngay khi thanh Như Ý khổng lồ vừa đụng vào Khổng tước đang lao xuống, thanh quang trên thân Như Ý biến mất, rơi xuống đại địa, con Khổng tước kia mang theo khí thế hung lệ bá đạo ập xuống.
Như thế đã vượt ra khỏi phạm vi pháp thuật Đồ Nguyên có thể lý giải, đây chắc chắn là Thiên nhân đạo pháp. Thảo nào ngay cả lão vượn cùng phải rời đi.
Tay trái nắm lại, Như Ý rơi vào tay, tay phải cầm Huyết Vân Ma Kì, trên trán nổi lên Nguyệt văn (văn: hoa văn, hình xăm; Nguyệt: mặt trăng, hình mặt trăng), đại địa dưới chân hắn tràn ra hào quang, nhộn nhạo như gợn sóng. Lấy hắn làm trung tâm tràn ra, vùng đại địa này đã hòa với hắn làm một thể, linh lực trong lòng đất đã do hắn điều động.
Hắn biết mình trốn không thoát, hắn thật không ngờ đối phương có thủ đoạn như vậy, lại mời được Khổng Tước Vương vị kia phủ xuống, hắn càng không ngờ Khổng Tước Vương lại cường đại đến mức đáng sợ.
Chợt trên người hắn xuất hiện một ảo ảnh mơ hồ, sau đó ánh sáng từ đại địa dâng lên, lao vọt về phía Đồ Nguyên, ảo ảnh trên người hắn hóa to, biến thành người khổng lồ, ánh sáng kết thành y phục, một vùng trời lóng lánh. Tay trái một thanh Như Ý, ánh sáng thánh khiết lập lòe, tay phải một cây Huyết Sắc Kỳ, huyết quang như lửa, nhuộm đỏ cả vùng trời, một con huyết ma trong đó đang gầm thét.
Trên trán cái người do linh khí tụ kết mà thành này, có một ấn ký màu vàng như đao, lóng lánh.
Trên bầu trời Khổng tước bay lượn từng vòng, nó gột rửa một vùng trời đất này, như thiên địa chỉ tồn tại duy nhất nó, cánh vỗ đập xuống, một màn sáng màu lam như thác nước đổ xuống cọ rửa đất trời, một vùng hỗn độn xen lẫn ánh lửa xanh cháy hừng hực
Trên đại địa, linh khí cả vùng đất ngưng kết thành một người, tay cầm Như Ý và Huyết Kỳ, đánh về phía Khổng tước kia đang lao xuống.
Thanh quang lấp lánh, sóng máu ngập trời.
Như Ý vung đánh như cây gậy, Huyết Kỳ biến ra huyết ma lao vào Khổng tước cuốn lấy.
Trong khoảng thời gian ngắn, một vùng thiên địa nhuộm ánh lam quang (lam: xanh, quang: ánh sáng), trong lam quang, một con Khổng tước đang bay lượn, quanh thân Khổng tước quấn theo từng vệt huyết quang, thỉnh thoảng lại có một thanh Như Ý đánh tới.
Bốn phía đều có người xuất hiện chứng kiến, bọn họ không biết trong Bạch Đầu Quan có Đồ Nguyên, cho dù có biết, cũng không ngờ Đồ Nguyên mạnh mẽ như vậy, bọn họ chỉ biết ở đây có một vị tu sĩ cường đại, thế nhưng cường đại đến trình độ nào thì không ai hay.
Đồ Nguyên cảm giác bản thân như đang đấu tranh với thiên địa, Lam vũ khổng tước như hóa thân của trời xanh, là Đồ Nguyên cảm nhận được, đây là Thiên nhân - phân thần hóa thân thuật.
Nếu là thiên nhân tự mình tới, Đồ Nguyên sẽ chết trong nháy mắt, thế nhưng đây chỉ là một hóa thân, Đồ Nguyên lại muốn đấu thử một trận.
Đúng lúc này, có một vệt kiếm quang từ chỗ xa xôi lao tới, xuyên qua hư không, cùng đó là tiếng kiếm ngân vang vọng, vệt kiếm quang đến từ phía Tây, một vệt kiếm này chém thẳng vào mảnh bầu trời lam sắc.
Bầu trời rực cháy ngọn lửa xanh trong chớp mắt bị nghiền nát, vốn Khổng tước cùng vùng thiên địa này như đã hòa làm một thể, khí tức bất chợt suy yếu đi, hóa thành một bóng người, một thân vận y phục lam, Khổng Tước quốc Vương.
Theo đó, ánh kiếm hạ xuống, kiếm quang hóa thành một người, vận y phục nho sĩ, trên tay cầm một thanh kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị, xuất hiện đứng đó trong hư không.
Đồ Nguyên liếc mắt liền nhận ra y, lúc trước khi ánh kiếm đó xuất hiện, hắn cũng đã biết ánh kiếm đó của ai.
Người tới là Tô Cảnh Ngọc.
Y nhìn trong bầu trời kia, nơi hóa thân Khổng Tước quốc Vương, nói ra: "Ngươi muốn mở mang lãnh thổ quốc gia, chúng ta không có ý kiến, thế nhưng ngươi muốn giết hết tu sĩ một Châu này, như vậy Lòng Trì Thiên Cung chúng ta sẽ không đồng ý, trừ phi ngươi đồng thời muốn chinh phạt ngay cả Long Trì Thiên Cung chúng ta."
Hóa thân Khổng Tước vương quốc Quân Vương vị kia, hai mắt lóe lên lam quang, thanh âm phát ra chấn động hư không.
"Ngươi đang rước lấy họa cho Long Trì Thiên Cung." Hóa thân Khổng tước quốc Vương phát ra tiếng.
"Long Trì Thiên Cung từ khi khai phái tới nay, trải qua thiên tai họa loạn đếm cũng không hết, thế nhưng Long Trì Thiên Cung vẫn như cũ tồn tại sừng sững giữa thiên địa, mà Khổng Tước vương quốc các ngươi chẳng qua lập quốc hơn ba trăm năm, ngươi không cảm thấy lời của ngươi quá phách lối sao?"
Hóa than Khổng tước quốc Vương biến mất, cũng không đáp lời Tô Cảnh Ngọc nói, mà trong bầu trời Đoàn Khải Minh vị kia cũng rời đi.
Tô Cảnh Ngọc không có ý ngăn cản, y nhìn Đồ Nguyên đã khôi phục nguyên thân, không hề nói gì thêm, ngay lúc chuẩn bị rời đi, Đồ Nguyên lớn tiếng nói: "Ta từng ở La Sát Thành thấy được Tạ Uyển Dung."
Tô Cảnh Ngọc quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồ Nguyên, nói ra: "Nàng đã trở về chỗ cha nàng,... tốt nhất vẫn là ngươi mau chóng rời khỏi nơi này, Khổng Tước Vương sẽ không dừng lại."
Nói xong, thân thể y trong hư không hóa thành một vệt kiếm quang biến mất, nhìn theo y rời đi, Đồ Nguyên suy đoán y đã bước vào Thiên nhân đại đạo, so với trước đây mình từng gặp y có sự khác biệt.
Lúc này đây, y cùng với thiên địa này như hòa làm một thể.
Đồ Nguyên nghe được sau lưng truyền tới động tĩnh, là Diêu Dao đi ra.
"Chuẩn bị một chút, chúng ta rời khỏi nơi này."
"Đi nơi nào?"
"Tìm một nơi thanh tĩnh."
Danh sách chương