Người đang bay độn kia hướng phía núi hạ xuống, đúng là bay thẳng đến đỉnh núi chỗ Đồ Nguyên, còn chưa có hạ xuống đã gọi lớn: "Vị đạo hữu trên núi, thỉnh trợ giúp bần đạo một tay.”

Mà người theo sát phía sau cất tiếng cười to tràn đầy ma tính:

"Không ai có thể cứu được ngươi, ha ha ha..."

Người hạ xuống có một chòm râu đen, vừa rơi trên mặt đất liền hướng phía nhà gỗ của Đồ Nguyên chạy tới.

Đồ Nguyên đứng ở cửa vào, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hắn phi thường kinh ngạc, không nghĩ tới hai ngày này lại gặp đến hai vị cố nhân, một vị là sư phụ, một vị đã một nữ tử từng sống chung mấy năm.

Khi nữ tử đạp tại trên một phiến trùng vân ở bầu trời nhìn xuống dưới này, trong nháy mắt nhìn thấy Đồ Nguyên, nàng cũng ngạc nhiên rồi, nàng không có nghĩ đến tại nơi đây cư nhiên sẽ gặp phải người mình một mực tìm kiếm.

Những năm gần đây, nàng luôn luôn tìm kiếm người biết rõ quá khứ của mình này, nhưng vẫn không có tìm được, dần dần, đến bâ giờ nàng đã chấp nhận cuộc sống hiện tại. Nàng lần nữa nhập Ngự Thú tông môn, trở thành Điện chủ của Tế Trùng điện, trở thành Trùng ma trong miệng mọi người.

Trùng vân kết thành phiến kia đều là màu xanh, mà trên cánh màu xanh mơ hồ lại có kim sắc.

Tại sau khi nàng nhìn thấy Đồ Nguyên ngẩn người thì người nàng giống như đều hóa thành một đám côn trùng, hướng phía Đồ Nguyên vọt tới.

Tại bên cạnh Đồ Nguyên, Khuất Thành khẽ nhíu hai mắt. Lão cũng không biết Đồ Nguyên quen biết nữ nhân này, bên kia, kiếm đã xuất hiện trong tay Phạm Tuyên Tử rồi. Chỉ thấy một đám trùng vân (mây trùng) cuốn một cái bên cạnh Đồ Nguyên, một nữ tử xuất hiện tại trước mặt hắn.

Đám trùng vân kia đúng là hóa thành váy của nàng.

"Ngươi thế nào lại ở nơi đây a, ta tìm ngươi đã lâu." Diêu Dao nói ra.

Nàng vừa thốt lên xong, vô luận là Khuất Thành hay là Phạm Tuyên Tử ở bên cạnh đều kinh ngạc nhìn Đồ Nguyên.

Mới một khắc trước còn là ma tính đằng đằng sát khí, lúc này Diêu Dao lại như là cô nương nhà nhà bên vậy, thanh mai trúc mã ân cần thăm hỏi, không có bởi vì tìm kiếm quá lâu cuối cùng gặp được thì mắt đẫm lệ mông lung hoặc là khàn khàn khóc rống, càng không có sự nổi giận nuông chiều.

Giống như rất nhiều năm qua tìm kiếm chỉ là tìm mấy canh giờ.

"Đúng vậy, ta cũng nghe nói rồi." Đồ Nguyên đáp.

"Vậy vì sao ngươi không tới tìm ta?" Diêu Dao lúc này mới như có phần tức giận hỏi.

"Ta nghe nói ngươi tại Ngự Thú môn rồi, đồng thời đã trở thành Điện chủ của Tế Trùng điện nên không đi tìm ngươi nữa." Đồ Nguyên nói ra.

"Ngươi không thích ta làm a. Vậy ta không làm nữa."

Đồ Nguyên nói một câu, Diêu Dao lập tức nói không làm Điện chủ Tế Trùng điện của Ngự Thú môn nữa, điều này làm cho những người khác tại đây đều lại một lần nữa ngạc nhiên, bởi vì điều này cũng không phải là quan hệ bằng hữu bình thường rồi.

"Đừng, nếu đã làm rồi, thì tiếp tục làm đi, chỉ cần không tùy tiện sát nhân là được rồi." Đồ Nguyên nói ra.

"Ngươi là nói hắn sao?" Diêu Dao chỉ chỉ tên tu sĩ đang kinh nghi bất định kia, tay ngọc vung lên nói: "Vậy được, ta không giết hắn."

Đồ Nguyên không hỏi nàng là vì sao truy sát người này. Diêu Dao cũng không có giải thích tại sao người này đáng chết hoặc là lí do gì khác, tại sau khi Đồ Nguyên nói một câu, nàng lập tức biểu thị buông tha người này.

"Không riêng gì hắn, về sau cũng đừng dễ dàng sát nhân." Đồ Nguyên nói.

Tại Phạm Tuyên Tử nhìn đến, sư phụ của mình đã có phần được voi đòi tiên, nhân gia vừa tới chính là khuôn mặt tươi cười, mà sư phụ thì là giáo huấn người ta. Bày ra dáng vẻ trưởng bối giáo huấn người, quá mức rồi.

Quả nhiên, sắc mặt Diêu Dao không còn thân thiết giống như lúc trước nữa, nàng nghiêng đầu nhìn Đồ Nguyên, đánh giá từ trên xuống dưới, sau cùng dừng lại tại con mắt Đồ Nguyên. Đồ Nguyên không có né tránh chút nào.

Nàng ngưng thần nhìn Đồ Nguyên, sau đó nói ra: "Trong nhiều người như vậy, ngươi là người ta gặp được thì rất thoải mái, từ trên người ngươi ta cảm thụ được sự thân thiết chân chính. Ngươi cũng là người biết rõ quá khứ của ta, tên của ta cũng là ngươi nói cho ta, cho nên..."

Nàng nói đến đây chuyển qua một vòng, hai tay chắp sau lưng, lưng thon dài và mảnh khảnh bởi vì váy bị bên trong lay động mà có vẻ eo càng nhỏ, giống như gió thổi qua liễu, rồi lại không có chút nào mềm yếu, váy trên người tràn đầy đồ án côn trùng, nhìn qua quỷ dị nhưng nếu như không nhìn kỹ, chỉ nhìn qua một cách đơn thuần về sắc điệu, chỉ cảm thấy trên người nàng có sự tươi mát thần bí.

Nàng đảo qua một vòng, sau đó xoay người lại, nhìn Đồ Nguyên nói tiếp: "Cho nên, trừ phi ngươi nói cho ta trong quá khứ, giữa ngươi và ta có quan hệ gì. Bằng không thì, hừ hừ..." Nàng nói xong lời cuối cùng giơ giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn.

Đồ Nguyên nở nụ cười, hắn chính là muốn nhìn một chút nàng có thay đổi hay không, khi vừa mới nhìn thấy nàng tại không trung truy sát người, lòng hắn nhưng là quặn lại.

Cũng may, nàng cũng không có biến thành cái loại người tà ác.

Đồ Nguyên cũng không trả lời nàng ngay, mà quay về phía sư phụ mình, nói: "Sư phụ, đây là một vị bằng hữu của đệ tử tại nhiều năm trước, bất quá, đã mất đi ký ức."

Khuất Thành gật gật đầu, nói: "Các ngươi có chuyện cứ nói, không cần quản ta."

Đồ Nguyên gật gật đầu, lại bảo Phạm Tuyên Tử: "Gọi sư thúc."

Phạm Tuyên Tử và Khúc Nguyên Tuyền hai người đều gọi một tiếng sư thúc, bất quá Khúc Nguyên Tuyền gọi nhanh, Phạm Tuyên Tử gọi chậm, tựa hồ có phần rất không tình nguyện.

Bất quá, tựa hồ Diêu Dao cũng không quan tâm những điều này, nàng rất cao hứng, sau đó tìm tìm trên người, cầm lên một cái phù túi tìm kiếm, nhưng tựa hồ cũng không có tìm được thứ gì hợp ý nàng, sau cùng nàng cầm lên hai cái trùng túi, nói ra: "Lúc này đây không mang thứ gì tốt trên người, hai cái túi côn trùng này đưa cho các ngươi làm lễ gặp mặt đi."

Phạm Tuyên Tử vừa nghe nói là trùng túi thì liên tục xua tay, xua tay xong còn dấu tay ra sau lưng. Nàng cũng không muốn trùng túi như vậy, đầu Khúc Nguyên Tuyền cũng là lắc như trống bỏi.

"Vậy, là không cần đi, không cần vậy thì lần sau cho các ngươi thứ khác." Diêu Dao cũng không khách khí, lại thu về.

Đồ Nguyên cười cười, dẫn Diêu Dao đi tới một bên, hỏi: "Thế nào không thấy Thôn Thiên Thanh Văn trùng của ngươi chứ?"

Diêu Dao nhìn vào mắt Đồ Nguyên, cười nói: "Ta tặng cho người rồi."

"Cái gì? Tặng người?" Đồ Nguyên không thể tin được vội hỏi.

Thôn Thiên Thanh Văn trùng kia nhưng không chỉ là một con côn trùng, đó còn là linh trùng có huyết nhục thần hồn của gia gia nàng hiến tế ra, đã thoát ly ý nghĩa trùng loại bình thường.

"Tặng người nào rồi?" Đồ Nguyên lại một lần nữa truy vấn, hắn biết rõ, Thôn Thiên Thanh Văn trùng kia cũng không phải là tùy tiện có thể đưa đi, nó chỉ nhận thức Diêu Dao.

Nhìn thấy dáng vẻ Đồ Nguyên khẩn trương như thế, nàng cười hì hì, nói ra: "Lừa gạt ngươi đó."

Đồ Nguyên hơi hơi thở ra một hơi, sau đó nói nàng gọi Thôn Thiên Thanh Văn trùng ra xem, nhưng nàng cũng không có gọi ra, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm.

Từ khi gặp lại nàng tới nay, đây là lần đầu tiên Đồ Nguyên nhìn thấy nàng toát ra vẻ thương cảm như vậy. Đồ Nguyên biết, loại thương cảm này là toát ra từ trong xương cốt nàng, hắn suy đoán Thôn Thiên Thanh Văn trùng kia khả năng thật đã xảy ra chuyện.

"Thôn Thiên Thanh Văn trùng bị người đoạt rồi." Diêu Dao thấp giọng nói ra.

"Người nào?" Giọng Đồ Nguyên đột nhiên biến lạnh lùng.

"Tông chủ Ngự Thú tông môn." Diêu Dao trả lời. Đồ Nguyên rất ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy không bất ngờ, Thôn Thiên Thanh Văn trùng kia đã không còn là Thôn Thiên Thanh Văn trùng phổ thông nữa rồi, hơn nữa, dù cho là Thôn Thiên Thanh Văn trùng bình thường cũng là dị trùng cực kỳ ít ỏi trong thiên hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện