Khương Hy thở hồng hộc ra một hơi, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng cũng không che dấu được ý cười trên gương mặt hắn.
Hắn thành công.
Cá chép thực sự vượt Vũ Môn.
Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thành công.
Vui mừng được một chút, ánh mắt hắn khẽ di chuyển mà nhìn lên trên trời, mưa đã bắt đầu có dấu hiệu rút dần.
Hắn liền không chần chừ nữa mà bắt đầu Trúc Cơ.
Không giống như Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh phân chia ra làm bốn giai đoạn.
Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng đỉnh phong.
Tiêu chí xác định tiểu cảnh của Trúc Cơ chính là mật độ hợp nhất của các tòa Linh Kiều.
Hợp Nhất Kiều đến Tam Kiều là sơ kỳ, hợp Tứ Kiều đến Lục Kiều là trung kỳ, hợp Thất Kiều đến Cửu Kiều là hậu kỳ, Hợp Thập Kiều chính là đỉnh phong.
Trên thực tế, hợp Nhất Kiều chính là dựng nên mười tòa Linh Kiều độc lập này, riêng chuyện này thôi thì hiện tại Khương Hy đã thành công vượt mức rồi.
Người nào không chịu được nữa thì có thể dừng ở đây, trở thành Hợp Nhất Kiều Trúc Cơ cũng không sao, về sau hợp dần là được.
Nhưng Khương Hy là ai chứ? Giai đoạn khó khăn nhất của hắn là hợp nhất Nhân Mạch với Linh Kiều đã xong, vậy thì dại gì mà không dựa tiếp đại thế để bước vào Hợp Nhị Kiều.
...
Khương Hy hít thở theo nhịp độ, trong thể nội hắn, hai tòa Linh Kiều đầu tiên sáng lên chói rọi mà bắt đầu di chuyển lại gần nhau.
Mỗi một tòa Linh Kiều chịu tải mười vạn dân chúng nên tốc độ di chuyển lại tương đối chậm.
Đến gần mười phút sau, mưa bắt đầu ngớt dần.
Hai tòa Linh Kiều liền va chạm nhau mà phát ra thanh âm chấn động.
Ở trên mỗi tòa Linh Kiều, đoàn bạch quang sáng chói bám trên kia đột nhiên hiển hóa ra hàng vạn bàn tay vươn về phía nhau mà nắm lấy.
Quang cảnh này nếu xem tận mắt sẽ cảm nhận được một sự đoàn kết phi thường hùng vì.
Mười vạn cánh tay nắm lấy mười vạn cánh tay, hai tòa Linh Kiều bắt đầu hợp nhất.
Quang mang mỗi một lúc một sáng chói, vùng bụng Khương Hy liền phát sáng lên mà thẩm thấu ra bên ngoài, rồi toàn bộ thân thể hắn theo đó mà được phủ lên một đoàn quang huy.
Thủy linh khí dưới Cốc Vũ trao trả trở lại nhân gian liền lấy tốc độ nhanh nhất mà tràn vào trong cơ thể Khương Hy, khí thế của hắn mỗi lúc một đẩy lên cao.
Mi tâm của hắn bất giác mà hiện ra một tia quang hỏa, đây chính là linh thức hữu hình, không gian xung quanh lấy Khương Hy làm trung tâm liền được linh thức bao phủ trọn lấy ba mươi ba mét.
Ba mươi ba mét chính là giới hạn linh thức của hắn ở Luyện Khí cảnh đỉnh phong.
Nhưng giờ đây, hai tòa Linh Kiều đã hợp nhất được hơn một nửa, linh thức của hắn liền như mãnh thú tuột xích mà trực tiếp bành trường.
Từ ba mươi ba mét đã nhanh chóng mở rộng ra năm mươi mét rồi dưới sự cộng hưởng của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, linh thức của hắn chính thức mở rộng ra một trăm mét tròn.
Thành công đạt được sự gia trì gấp ba lần.
Không bao lâu sau, Khương Hy ngửa mặt lên trời mà hét lên một tiếng dài.
Một tiếng động liền phát ra, hai tòa Linh Kiều chính thức hợp nhất lại với nhau. Một cột sáng vô hình liền bắn thẳng lên trên trời.
Thiên địa liền sinh dị tượng.
Một cỗ khí tức sâm nhiên lập tức buông xuống một trăm dặm xung quanh.
...
Nguyệt Hải Thành cũng vừa vặn nằm trong khoảng cách một trăm dặm đó.
Thiên địa sinh biến, Mặc Hiên đương nhiên nhận ra, lão cười lên một tràng dài thống khoái rồi tỏa ra Nguyên Anh Uy phủ xuống toàn bộ tòa thành này.
Trực tiếp chấn nhiếp mấy đạo linh thức không yên phận kia.
Thẩm gia.
Linh thức bị ngắt đứt, Thẩm Hạo liền cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt có chút đăm chiêu mà nhìn về phía Phủ Thành chủ, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Lý gia.
Đồng dạng với Thẩm Hạo, linh thức của Lý Chấn cũng bị ngắt quãng nhưng do khoảng cách của Lý gia gần với Phủ Thành chủ hơn nếu hắn chịu sự ảnh hưởng mạnh nhất của Nguyên Anh Uy.
Lý Chấn ho ra một búng máu, ánh mắt phi thường nghiêm nghị mà nhìn về phía Phủ Thành chủ rồi dị tượng ở trên bầu trời kia.
“Mặc gia đang suy tính chuyện gì sao?”, hắn thầm nhủ.
Chuyện tương tự cũng xảy ra đối với Tô gia cùng Tưởng gia nhưng khác với hai nhà kia, hai nhà này sau khi bị chấn nhiếp với Nguyên Anh Uy thì linh thức trực tiếp đổi hướng.
Chuyển từ quan sát dị tượng mà sang bàn luận với nhau. Cách cục của Tứ Đại thế gia hiện nay ở Nguyệt Hải Thành cơ hồ đã dần chơi bài ngửa với nhau cả rồi.
Thẩm Hạo là Hóa Nguyên cảnh, Lý Chấn bước vào Kim Đan hậu kỳ, sau mấy năm khí tức lại càng thâm sâu hơn.
Duy chỉ có Tưởng gia lão tổ là Tưởng Chiến cùng Tô Thanh là dậm chân tại chỗ. Hai nhà họ đương nhiên không quá mạnh về tu hành nhưng kinh thương thì vượt trội.
Bất quá thân là tu sĩ Kim Đan cảnh, Tưởng Chiến cùng Tô Thanh đều hiểu, đến cấp độ khoảng cách tu vi càng xa thì tiền tài có nhiều cũng khó mà giảm khoảng cách lại được.
Vậy nên để sinh tồn tại Nguyệt Hải Thành, hai vị kinh thương thế gia này... buộc phải liên hợp với nhau thôi.
...
Trở lại với Khương Hy.
Thiên địa sinh biến cũng là lúc trong thể hội hắn, một cỗ sinh mệnh lực cường đại không biết từ đầu bỗng dưng bốc lên.
Toàn bộ thương thế ở trong người hắn dưới sóng triều sinh mệnh này liền được chữa trị khỏi hắn.
Ánh mắt hắn lấy lại thanh minh cùng sức sống, hắn có thể cảm nhận được đại nạn của mình ngày một xa đi.
Cỗ sinh mệnh lực này chính là phần thưởng lớn nhất khi một tu sĩ đột phá đến Trúc Cơ cảnh, chúng chính là thọ nguyên.
Thọ nguyên bây giờ của Khương Hy đã được trực tiếp mở rộng đến hai trăm tuổi.
Bây giờ, hắn hoàn toàn chính thức bước vào Trúc Cơ cảnh sơ kỳ.
Khương Hy thở ra một ngụm trọc khí, tranh thủ tiết khí vẫn đang còn, hắn liền tiến vào trạng thái tu luyện mà củng cố lại cảnh giới của chính mình.
Khó khăn lắm mới có thể được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, hắn đời nào lại để cho cảnh giới lung lay rồi trượt lùi được.
Trời tạnh mưa, mây đen liền tản đi mà để lộ ra tinh hải cùng trăng sáng.
Một tiếng xào xạc vang lên, tiểu Hoàng xuất hiện trên cành cây rồi meo lên một tiếng chúc mừng đầy vui vẻ.
Dã thú trong rừng nghe thấy thanh âm này liền run lên rồi cong đuôi mà bỏ chạy.
...
...
Quay trở lại thời điểm Khương Hy bắt đầu tập hợp nhân mạch.
Ở một nơi nào đó trên Huyền Đô Đại Lục.
Nơi đây tồn tại một khối kiến trúc khổng lồ trải dài ngàn dặm. Nhìn từ trên cao, không biết nơi này phải rộng lớn gấp bao nhiêu lần Nguyệt Hải Thành nữa.
Mặc dù bây giờ đang là ban đêm nhưng nơi đó được phủ lên hàng triệu phù đèn sáng chói như một tiểu tinh hải giữa nhân gian.
Ở trung tâm khối kiến trúc là một tượng đá hình còn chim Lạc phi thường lớn, nó dang hai cái cánh ra thật rộng rồi khép lại như thể đang thủ hộ cái gì đó.
Nhưng ai đi ngang qua bức tượng này dù vô tình hay hữu ý thì đều dừng lại một chút mà cúi chào, dáng vẻ rất thành thục cùng nhã nhặn. Phong cách đầy lễ nghi cùng trang nhã.
Trên thân bọn họ đều mang chung một loại phục trang, phía trên đều được điểm xuyết biểu tượng chim Lạc như bức tượng này.
Nói đến đây, hẳn ai cũng biết được đây là đâu rồi?
Toàn bộ khối kiến trúc này chính là Nho đạo thánh địa - Hạo Nhiên Thư Viện.
Ở một nơi nào đó của Thư Viện.
Một lão nhân ngồi một bên hồ sen, bên cạnh lão là cái bàn nhỏ, trên đó đặt một tách trà. Một tay lão dựa vào đó mà cầm lấy quyển sách rồi đọc dưới ánh phù đèn.
Mái tóc lão dưới ánh đèn liền trắng như tuyết mùa đông, bộ râu trắng dài gần chạm đất khi lão ngồi. Một tay đưa lên vuốt nhẹ chòm râu, gương mặt khẽ động đậy mà gật gù.
Trên người lão ăn mặc cũng rất đơn giản, chỉ có một bộ trường bào màu xám, thi thoảng còn thấy được một chút vết sờn nhưng lão nhân tựa hồ cũng chẳng quan tâm tới nó.
Cách lão khoảng tầm hai mét là một thanh niên nhân đang chăm chú vào việc đun nước. Ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào ngọn lửa không rời, thậm chí đến một cái chớp mắt cũng không động.
Trên người thanh niên nhân là một trường bào nho sinh màu trắng, điểm xuyết thêm chút màu đỏ cùng họa tiết chim Lạc điển hình của Thư Viện.
Nhưng nếu đem đi so với phục trang của Mai đạo sư ngày hôm đó thì tựa hồ cao cấp hơn rất nhiều.
Nhiều hơn một lớp áo khoác ngoài.
Tiếng lửa kêu tí tách rồi nổ đồm độp một cái nhẹ, thanh niên nhân mỉm cười, trông có chút hơi ngây ngô. Hắn chớp mắt một cái rồi lấy cái khăn dày nắm lấy quai ấm đun nước mà rót ra chén trà gần đó.
Sau đó, hắn bê lại chỗ cái bàn nhỏ, thay đi chén trà kia mà nhẹ giọng nói ra:
“Lão sư, trà của người”.
Lão nhân nghe vậy liền có chút nhướng mày rồi gật gù nói ra:
“Ta biết rồi, con để đó đi”.
Lão chỉ bỏ đó một câu rồi không nói gì thêm, cũng không thưởng trà mà tiếp tục đọc tiếp cuốn sách đang ở trên tay.
Thanh niên nhân cũng không có biểu hiện dị động nào, cứ như loại tình cảnh này đã quá quen thuộc rồi vậy. Hắn quay sang chỗ bếp lửa mà vỗ một cái nhẹ, ngọn lửa kia liền nhỏ lại một đốm nhỏ mà tiếp tục đun.
Không lâu bao sau, ánh mắt có chút hơi di động mà nhìn vào hư không.
Lão nhân đột nhiên nói ra:
“Trác Nhiên, đây là lần thứ mấy rồi?”.
Thanh niên nhân gọi Trác Nhiên nghe vậy liền đưa tay lên tính toán một chút rồi cung kính nói ra:
“Bẩm lão sư, là một vạn ba ngàn tám trăm sáu mươi hai”.
Lão nhân mỉm cười nói lại:
“Vậy con nói xem, lần này là bao nhiêu?”.
Trác Nhiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ánh mắt có chút ngây ngô một hồi rồi đáp:
“Bẩm lão sư, hai vạn đi”.
Lão nhân có chút ngạc nhiên, lão hơi ngẩng đầu lên mà nói ra:
“Sao nhiều hơn một vạn rồi?”.
Trác Nhiên mỉm cười đáp lại:
“Bẩm lão sư, cho chút mặt mũi”.
Nghe xong, lão nhân kia liền bật cười mà lắc đầu, ngón tay chỉ chỉ hắn một vài cái rồi không đáp, bởi lão đã quay trở lại với việc đọc sách của mình rồi.
Thời điểm đôi thầy trò này nói chuyện thì cũng là lúc mà Khương Hy bắt đầu hợp nhất bạch quang nhân mạch với tòa Linh Kiều thứ nhất.
Đôi thầy trò này đương nhiên nhận biết được Khương Hy đang Nhân Mạch Trúc Cơ bởi bọn họ cũng đồng dạng với hắn. Trong quá khứ, bọn họ đã từng là Nhân Mạch Trúc Cơ.
Cánh rừng nơi Khương Hy đột phá cách Hạo Nhiên Thư Viện xa không?
Câu trả lời là rất xa, chí ít phải gần vạn dặm.
Nhưng đôi thầy trò này vẫn có thể cảm nhận được Khương Hy đột phá. Chỉ nghe qua thôi mà đã chấn kinh tột độ rồi.
Tu vi của hai người bọn họ quả thực cao không từ nào tả nổi.
Bất quá mười phút sau, Trác Nhiên có chút ngạc nhiên mà nhìn vào hư không. Lão nhân liền mỉm cười nói ra:
“Mặt mũi này con cho còn hơi thấp rồi”.
Trác Nhiên đưa tay lên gãi nhẹ đầu mà nói ra:
“Vậy mà được mười vạn rồi”.
Lão nhân đưa tay lên lật một trang khác rồi nói ra:
“Trác Nhiên, bao lâu rồi không thấy con số này?”.
Trác Nhiên nghĩ nghĩ một lát rồi nói ra:
“Bẩm lão sư, là ba mươi năm”.
Lão nhân gật nhẹ đầu không đáp, rồi lại lật trang sách mà đọc tiếp. Còn Trác Nhiên thì vẫn duy trì ánh mắt vào hư không, chăm chú mà quan sát không chớp mắt.
Thời gian dần trôi qua, sắc mặt của Trác Nhiên liền có chút kinh ngạc mà nhìn vào hư không. Bởi hắn không nghĩ đến, con số nhân mạch thành công đã vượt qua ba mươi vạn, xa xa vượt mặt Phàm Mạch Trúc Cơ.
Hắn gật nhẹ đầu mà nói ra:
“Không làm mất mặt Nhân Mạch Trúc Cơ”.
Lão nhân lắc đầu mà cười cười, một lần nữa cũng không để ý đến hắn.
Gió nhẹ thoảng qua, tinh hải chiếu sáng, phù đèn lấp ló bên hồ sen.
Lại một đoạn thời gian nữa trôi qua.
Lúc này, lão nhân đã hạ sách xuống cái bàn nhỏ bên cạnh, ánh mắt có chút ý cười mà nhìn lên hư không. Trác Nhiên ở bên thở dài một hơi mà nói ra:
“Bẩm lão sư, đã qua năm mươi vạn rồi”.
Lão nhân đưa tay vuốt nhẹ râu mà nói ra:
“Năm Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch đặt tại Thư Viện cũng là nhân tài một thế”.
Trác Nhiên gật nhẹ đầu. Mặc dù ở ngoại giới, Nhân Mạch Trúc Cơ nhận lại rất nhiều sự dè bỉu cũng như hắt hủi nhưng tại Thư Viện này, Nhân Mạch Trúc Cơ chính là vương tọa.
Trong quá khứ, những người có thể vượt qua con số ba mươi vạn nhân mạch đã rất hiếm, năm mươi vạn thậm chí còn hiếm hơn.
Nhưng những người đó đến hiện nay đều là một thế đạo sư của Thư Viện, một thân tu vi danh chấn khắp nơi.
Còn những năm gần đây, như Trác Nhiên đã nói, ba mươi năm rồi mới được một người đạt được mười vạn dân chúng.
Cho nên đôi thầy trò này muốn xem thử, liệu con số này có thể tăng thêm không.
Không để cho bọn họ thất vọng, không qua bao lâu sau, con số đã chạm đến bảy mươi vạn.
Ánh mắt của lão nhân lại càng nhiều hơn một ý cười, lão mỉm cười nói ra:
“Trác Nhiên, tra”.
“Vâng, lão sư”, Trác Nhiên cung kính đáp lại.
Sau đó, hắn kéo ống tay áo lên rồi đưa ngón tay vào hư không mà họa phù. So với Khương Hy thì độ thành thục còn muốn mượt mà hơn, mỗi một nét được vẽ ra cứ như được thêm vào thiên địa đại thế mà rung chấn không gian vậy.
Trác Nhiên họa là một loại tự phù, trùng hợp, Khương Hy cũng biết.
Là Chân Tự Phù.
Bất quá nếu Khương Hy chứng kiến, hắn cũng không dám tự nhận mình biết họa loại tự phù này. Khoảng cách thực lực dĩ nhiên xa đến vậy.
Họa xong, hắn liền dùng chính ngón tay đó mà gõ nhẹ vào phù văn. Một lớp màng trong suốt liền hiện ra mà bao phủ hết toàn bộ Hạo Nhiên Thư Viện.
Hiện tượng kỳ lạ này vừa ra, trên dưới Thư Viện liền có chút không yên, không ít thư sinh cùng lão thư sinh rời khỏi vị trí mà đồng loạt quan sát bầu trời.
Từng tiếng xôn xao to nhỏ liền dần dần phát ra.
Trên bầu trời kia, từng đạo bạch quang nhân mạch như có như không mà lờ mờ xuất hiện, theo đó, hướng đi của nó liền trực chỉ về hướng bắc.
Trác Nhiên có chút ngạc nhiên, ánh mắt lại ngây ra một hồi mà nói ra:
“Không phải người của Thư Viện sao?”.
Lão nhân cũng không ngạc nhiên với đáp án này, nếu đã ở trong Thư Viện, lão đã sớm nhận ra rồi. Nhưng vì nằm ngoài Thư Viện, nên lão liền có hứng thú.
Rốt cuộc là ai mà có thể đưa đến kết quả mà biết bao bậc tiền bối của Thư Viện khó mà đạt được.
Không bao lâu sau, Trác Nhiên lại nói ra:
“Bẩm lão sư, tám mươi vạn rồi”.
Nghe vậy, lão nhân gật đầu rồi hướng hắn mỉm cười nói ra:
“Trác Nhiên, con nói xem liệu người này có thể đạt đến độ cao của con không?”.
Trác Nhiên ở bên lão nhân này nhiều năm, tự nhiên biết tính nghiêm túc của câu hỏi. Lão nhân rất muốn nghe một câu trả lời thật lòng của hắn.
Nghĩ nghĩ một hồi tương đối lâu, hắn nói ra:
“Bẩm lão sư, nếu đạt được chín mươi vạn, người đó hẳn sẽ vượt qua được”.
Lão nhân gật đầu, ánh mắt một lần nữa lại hướng về hư không mà quan sát.
Trác Nhiên cũng lặng yên quan sát nhưng khác với lão, hắn lại có chút chờ mong nhiều hơn.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua.
Trác Nhiên bất giác đưa tay lên tim mình mà xoa nhẹ. Hắn cũng không biết được bao lâu rồi hắn mới cảm giác lại được tiếng tim đập mạnh đến vậy.
Chín mươi vạn, người kia vậy mà đạt được chín mươi vạn nhân mạch.
Hắn bắt đầu tự hỏi rằng liệu người này... có thể vượt qua hắn mà đạt đến con số trăm vạn hay không.
Đồng dạng với hắn, lão nhân này cũng vậy, ánh mắt lão bây giờ rất nhu hòa, tựa như ánh mắt mà lão thường dùng để nhìn Trác Nhiên vậy.
Trác Nhiên là học trò của lão, một thân tu vi đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực nhưng năm xưa cũng chỉ đạt đến Chín Mươi Bảy Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ mà thôi.
Lão muốn xem thử liệu người này có thể phá bỏ đạo bình chướng kia không.
Không để bọn họ chờ lâu, một khoảng thời gian sau, một tiếng vỗ bàn mạnh liền phát ra. Trác Nhiên giật mình quay lại mà nhìn lấy lão nhân.
Nơi bàn tay lão vừa đập đã sớm biến thành bụi mịn rồi nhưng hắn hiểu tâm trạng bây giờ của lão.
Bởi hắn cũng như vậy.
Kích động.
Đúng vậy, là kích động.
Chín mươi chín vạn dân chúng rồi.
Con số mà một đời này Trác Nhiên cũng không thể chạm đến được.
Mà không chỉ có đôi thầy trò bọn họ, xung quanh khu vực hồ sen lúc này đã hiện lên mấy chục đạo khí tức vô cùng cường đại rồi. Khí thể tuyệt không thua lần nghị sự kia của Cửu Tiêu Tông ở Bạch Dương Đỉnh.
Trác Nhiên nhìn qua lão nhân một chút, xác nhận lão tựa hồ cũng không quan tâm nên hắn liền đưa tay lên mà ra hiệu.
Đoàn khí tức kia mới dần dần thu lại rồi biến mất. Từ trong bóng tối, hàng loạt người liền xuất hiện rồi cung kính đứng phía sau hai người bọn họ, đồng loạt đưa mắt lên hư không mà quan sát.
Một hồi sau, phương bắc nổi lên dị tượng, thiên địa sinh biến.
Lão nhân kia hào hứng mà cười lên mà tràng dài, lão chống người đứng dậy mà nói ra:
“Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ... Rốt cuộc cũng có người bước vào rồi”.
Nghe vậy, sắc mặt ngây ngô kia của Trác Nhiên cũng tràn ngập ý cười, hắn cung kính nói ra:
“Chúc mừng lão sư”.
Lời vừa ra, đoàn người phía sau liền tỏa ra khí tức sâm nhiên, đồng dạng như loại mà Khương Hy đã tỏa ra.
Là nhân tức.
Rồi đồng thanh cung kính nói ra:
“Chúc mừng Phu Tử”.
Nguyên lai, đôi thầy trò này là nhân vật phong vân của tu chân giới.
Thanh niên nhân là Nhậm Trác Nhiên, một trong số ít cường giả hàng đầu của Nho đạo thánh địa. Ngoài ra còn là đại đệ tử của Phu Tử, người đời tụng xưng một tiếng đại tiên sinh.
Còn lão nhân kia không ai khác ngoài người đứng đầu Hạo Nhiên Thư Viện.
Đồng thời cũng là người đầu tiên trong hai ngàn năm qua đạt được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ.
Nhất thế tôn sư - Phu Tử.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!
Hắn thành công.
Cá chép thực sự vượt Vũ Môn.
Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thành công.
Vui mừng được một chút, ánh mắt hắn khẽ di chuyển mà nhìn lên trên trời, mưa đã bắt đầu có dấu hiệu rút dần.
Hắn liền không chần chừ nữa mà bắt đầu Trúc Cơ.
Không giống như Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh phân chia ra làm bốn giai đoạn.
Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng đỉnh phong.
Tiêu chí xác định tiểu cảnh của Trúc Cơ chính là mật độ hợp nhất của các tòa Linh Kiều.
Hợp Nhất Kiều đến Tam Kiều là sơ kỳ, hợp Tứ Kiều đến Lục Kiều là trung kỳ, hợp Thất Kiều đến Cửu Kiều là hậu kỳ, Hợp Thập Kiều chính là đỉnh phong.
Trên thực tế, hợp Nhất Kiều chính là dựng nên mười tòa Linh Kiều độc lập này, riêng chuyện này thôi thì hiện tại Khương Hy đã thành công vượt mức rồi.
Người nào không chịu được nữa thì có thể dừng ở đây, trở thành Hợp Nhất Kiều Trúc Cơ cũng không sao, về sau hợp dần là được.
Nhưng Khương Hy là ai chứ? Giai đoạn khó khăn nhất của hắn là hợp nhất Nhân Mạch với Linh Kiều đã xong, vậy thì dại gì mà không dựa tiếp đại thế để bước vào Hợp Nhị Kiều.
...
Khương Hy hít thở theo nhịp độ, trong thể nội hắn, hai tòa Linh Kiều đầu tiên sáng lên chói rọi mà bắt đầu di chuyển lại gần nhau.
Mỗi một tòa Linh Kiều chịu tải mười vạn dân chúng nên tốc độ di chuyển lại tương đối chậm.
Đến gần mười phút sau, mưa bắt đầu ngớt dần.
Hai tòa Linh Kiều liền va chạm nhau mà phát ra thanh âm chấn động.
Ở trên mỗi tòa Linh Kiều, đoàn bạch quang sáng chói bám trên kia đột nhiên hiển hóa ra hàng vạn bàn tay vươn về phía nhau mà nắm lấy.
Quang cảnh này nếu xem tận mắt sẽ cảm nhận được một sự đoàn kết phi thường hùng vì.
Mười vạn cánh tay nắm lấy mười vạn cánh tay, hai tòa Linh Kiều bắt đầu hợp nhất.
Quang mang mỗi một lúc một sáng chói, vùng bụng Khương Hy liền phát sáng lên mà thẩm thấu ra bên ngoài, rồi toàn bộ thân thể hắn theo đó mà được phủ lên một đoàn quang huy.
Thủy linh khí dưới Cốc Vũ trao trả trở lại nhân gian liền lấy tốc độ nhanh nhất mà tràn vào trong cơ thể Khương Hy, khí thế của hắn mỗi lúc một đẩy lên cao.
Mi tâm của hắn bất giác mà hiện ra một tia quang hỏa, đây chính là linh thức hữu hình, không gian xung quanh lấy Khương Hy làm trung tâm liền được linh thức bao phủ trọn lấy ba mươi ba mét.
Ba mươi ba mét chính là giới hạn linh thức của hắn ở Luyện Khí cảnh đỉnh phong.
Nhưng giờ đây, hai tòa Linh Kiều đã hợp nhất được hơn một nửa, linh thức của hắn liền như mãnh thú tuột xích mà trực tiếp bành trường.
Từ ba mươi ba mét đã nhanh chóng mở rộng ra năm mươi mét rồi dưới sự cộng hưởng của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, linh thức của hắn chính thức mở rộng ra một trăm mét tròn.
Thành công đạt được sự gia trì gấp ba lần.
Không bao lâu sau, Khương Hy ngửa mặt lên trời mà hét lên một tiếng dài.
Một tiếng động liền phát ra, hai tòa Linh Kiều chính thức hợp nhất lại với nhau. Một cột sáng vô hình liền bắn thẳng lên trên trời.
Thiên địa liền sinh dị tượng.
Một cỗ khí tức sâm nhiên lập tức buông xuống một trăm dặm xung quanh.
...
Nguyệt Hải Thành cũng vừa vặn nằm trong khoảng cách một trăm dặm đó.
Thiên địa sinh biến, Mặc Hiên đương nhiên nhận ra, lão cười lên một tràng dài thống khoái rồi tỏa ra Nguyên Anh Uy phủ xuống toàn bộ tòa thành này.
Trực tiếp chấn nhiếp mấy đạo linh thức không yên phận kia.
Thẩm gia.
Linh thức bị ngắt đứt, Thẩm Hạo liền cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt có chút đăm chiêu mà nhìn về phía Phủ Thành chủ, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Lý gia.
Đồng dạng với Thẩm Hạo, linh thức của Lý Chấn cũng bị ngắt quãng nhưng do khoảng cách của Lý gia gần với Phủ Thành chủ hơn nếu hắn chịu sự ảnh hưởng mạnh nhất của Nguyên Anh Uy.
Lý Chấn ho ra một búng máu, ánh mắt phi thường nghiêm nghị mà nhìn về phía Phủ Thành chủ rồi dị tượng ở trên bầu trời kia.
“Mặc gia đang suy tính chuyện gì sao?”, hắn thầm nhủ.
Chuyện tương tự cũng xảy ra đối với Tô gia cùng Tưởng gia nhưng khác với hai nhà kia, hai nhà này sau khi bị chấn nhiếp với Nguyên Anh Uy thì linh thức trực tiếp đổi hướng.
Chuyển từ quan sát dị tượng mà sang bàn luận với nhau. Cách cục của Tứ Đại thế gia hiện nay ở Nguyệt Hải Thành cơ hồ đã dần chơi bài ngửa với nhau cả rồi.
Thẩm Hạo là Hóa Nguyên cảnh, Lý Chấn bước vào Kim Đan hậu kỳ, sau mấy năm khí tức lại càng thâm sâu hơn.
Duy chỉ có Tưởng gia lão tổ là Tưởng Chiến cùng Tô Thanh là dậm chân tại chỗ. Hai nhà họ đương nhiên không quá mạnh về tu hành nhưng kinh thương thì vượt trội.
Bất quá thân là tu sĩ Kim Đan cảnh, Tưởng Chiến cùng Tô Thanh đều hiểu, đến cấp độ khoảng cách tu vi càng xa thì tiền tài có nhiều cũng khó mà giảm khoảng cách lại được.
Vậy nên để sinh tồn tại Nguyệt Hải Thành, hai vị kinh thương thế gia này... buộc phải liên hợp với nhau thôi.
...
Trở lại với Khương Hy.
Thiên địa sinh biến cũng là lúc trong thể hội hắn, một cỗ sinh mệnh lực cường đại không biết từ đầu bỗng dưng bốc lên.
Toàn bộ thương thế ở trong người hắn dưới sóng triều sinh mệnh này liền được chữa trị khỏi hắn.
Ánh mắt hắn lấy lại thanh minh cùng sức sống, hắn có thể cảm nhận được đại nạn của mình ngày một xa đi.
Cỗ sinh mệnh lực này chính là phần thưởng lớn nhất khi một tu sĩ đột phá đến Trúc Cơ cảnh, chúng chính là thọ nguyên.
Thọ nguyên bây giờ của Khương Hy đã được trực tiếp mở rộng đến hai trăm tuổi.
Bây giờ, hắn hoàn toàn chính thức bước vào Trúc Cơ cảnh sơ kỳ.
Khương Hy thở ra một ngụm trọc khí, tranh thủ tiết khí vẫn đang còn, hắn liền tiến vào trạng thái tu luyện mà củng cố lại cảnh giới của chính mình.
Khó khăn lắm mới có thể được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, hắn đời nào lại để cho cảnh giới lung lay rồi trượt lùi được.
Trời tạnh mưa, mây đen liền tản đi mà để lộ ra tinh hải cùng trăng sáng.
Một tiếng xào xạc vang lên, tiểu Hoàng xuất hiện trên cành cây rồi meo lên một tiếng chúc mừng đầy vui vẻ.
Dã thú trong rừng nghe thấy thanh âm này liền run lên rồi cong đuôi mà bỏ chạy.
...
...
Quay trở lại thời điểm Khương Hy bắt đầu tập hợp nhân mạch.
Ở một nơi nào đó trên Huyền Đô Đại Lục.
Nơi đây tồn tại một khối kiến trúc khổng lồ trải dài ngàn dặm. Nhìn từ trên cao, không biết nơi này phải rộng lớn gấp bao nhiêu lần Nguyệt Hải Thành nữa.
Mặc dù bây giờ đang là ban đêm nhưng nơi đó được phủ lên hàng triệu phù đèn sáng chói như một tiểu tinh hải giữa nhân gian.
Ở trung tâm khối kiến trúc là một tượng đá hình còn chim Lạc phi thường lớn, nó dang hai cái cánh ra thật rộng rồi khép lại như thể đang thủ hộ cái gì đó.
Nhưng ai đi ngang qua bức tượng này dù vô tình hay hữu ý thì đều dừng lại một chút mà cúi chào, dáng vẻ rất thành thục cùng nhã nhặn. Phong cách đầy lễ nghi cùng trang nhã.
Trên thân bọn họ đều mang chung một loại phục trang, phía trên đều được điểm xuyết biểu tượng chim Lạc như bức tượng này.
Nói đến đây, hẳn ai cũng biết được đây là đâu rồi?
Toàn bộ khối kiến trúc này chính là Nho đạo thánh địa - Hạo Nhiên Thư Viện.
Ở một nơi nào đó của Thư Viện.
Một lão nhân ngồi một bên hồ sen, bên cạnh lão là cái bàn nhỏ, trên đó đặt một tách trà. Một tay lão dựa vào đó mà cầm lấy quyển sách rồi đọc dưới ánh phù đèn.
Mái tóc lão dưới ánh đèn liền trắng như tuyết mùa đông, bộ râu trắng dài gần chạm đất khi lão ngồi. Một tay đưa lên vuốt nhẹ chòm râu, gương mặt khẽ động đậy mà gật gù.
Trên người lão ăn mặc cũng rất đơn giản, chỉ có một bộ trường bào màu xám, thi thoảng còn thấy được một chút vết sờn nhưng lão nhân tựa hồ cũng chẳng quan tâm tới nó.
Cách lão khoảng tầm hai mét là một thanh niên nhân đang chăm chú vào việc đun nước. Ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào ngọn lửa không rời, thậm chí đến một cái chớp mắt cũng không động.
Trên người thanh niên nhân là một trường bào nho sinh màu trắng, điểm xuyết thêm chút màu đỏ cùng họa tiết chim Lạc điển hình của Thư Viện.
Nhưng nếu đem đi so với phục trang của Mai đạo sư ngày hôm đó thì tựa hồ cao cấp hơn rất nhiều.
Nhiều hơn một lớp áo khoác ngoài.
Tiếng lửa kêu tí tách rồi nổ đồm độp một cái nhẹ, thanh niên nhân mỉm cười, trông có chút hơi ngây ngô. Hắn chớp mắt một cái rồi lấy cái khăn dày nắm lấy quai ấm đun nước mà rót ra chén trà gần đó.
Sau đó, hắn bê lại chỗ cái bàn nhỏ, thay đi chén trà kia mà nhẹ giọng nói ra:
“Lão sư, trà của người”.
Lão nhân nghe vậy liền có chút nhướng mày rồi gật gù nói ra:
“Ta biết rồi, con để đó đi”.
Lão chỉ bỏ đó một câu rồi không nói gì thêm, cũng không thưởng trà mà tiếp tục đọc tiếp cuốn sách đang ở trên tay.
Thanh niên nhân cũng không có biểu hiện dị động nào, cứ như loại tình cảnh này đã quá quen thuộc rồi vậy. Hắn quay sang chỗ bếp lửa mà vỗ một cái nhẹ, ngọn lửa kia liền nhỏ lại một đốm nhỏ mà tiếp tục đun.
Không lâu bao sau, ánh mắt có chút hơi di động mà nhìn vào hư không.
Lão nhân đột nhiên nói ra:
“Trác Nhiên, đây là lần thứ mấy rồi?”.
Thanh niên nhân gọi Trác Nhiên nghe vậy liền đưa tay lên tính toán một chút rồi cung kính nói ra:
“Bẩm lão sư, là một vạn ba ngàn tám trăm sáu mươi hai”.
Lão nhân mỉm cười nói lại:
“Vậy con nói xem, lần này là bao nhiêu?”.
Trác Nhiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ánh mắt có chút ngây ngô một hồi rồi đáp:
“Bẩm lão sư, hai vạn đi”.
Lão nhân có chút ngạc nhiên, lão hơi ngẩng đầu lên mà nói ra:
“Sao nhiều hơn một vạn rồi?”.
Trác Nhiên mỉm cười đáp lại:
“Bẩm lão sư, cho chút mặt mũi”.
Nghe xong, lão nhân kia liền bật cười mà lắc đầu, ngón tay chỉ chỉ hắn một vài cái rồi không đáp, bởi lão đã quay trở lại với việc đọc sách của mình rồi.
Thời điểm đôi thầy trò này nói chuyện thì cũng là lúc mà Khương Hy bắt đầu hợp nhất bạch quang nhân mạch với tòa Linh Kiều thứ nhất.
Đôi thầy trò này đương nhiên nhận biết được Khương Hy đang Nhân Mạch Trúc Cơ bởi bọn họ cũng đồng dạng với hắn. Trong quá khứ, bọn họ đã từng là Nhân Mạch Trúc Cơ.
Cánh rừng nơi Khương Hy đột phá cách Hạo Nhiên Thư Viện xa không?
Câu trả lời là rất xa, chí ít phải gần vạn dặm.
Nhưng đôi thầy trò này vẫn có thể cảm nhận được Khương Hy đột phá. Chỉ nghe qua thôi mà đã chấn kinh tột độ rồi.
Tu vi của hai người bọn họ quả thực cao không từ nào tả nổi.
Bất quá mười phút sau, Trác Nhiên có chút ngạc nhiên mà nhìn vào hư không. Lão nhân liền mỉm cười nói ra:
“Mặt mũi này con cho còn hơi thấp rồi”.
Trác Nhiên đưa tay lên gãi nhẹ đầu mà nói ra:
“Vậy mà được mười vạn rồi”.
Lão nhân đưa tay lên lật một trang khác rồi nói ra:
“Trác Nhiên, bao lâu rồi không thấy con số này?”.
Trác Nhiên nghĩ nghĩ một lát rồi nói ra:
“Bẩm lão sư, là ba mươi năm”.
Lão nhân gật nhẹ đầu không đáp, rồi lại lật trang sách mà đọc tiếp. Còn Trác Nhiên thì vẫn duy trì ánh mắt vào hư không, chăm chú mà quan sát không chớp mắt.
Thời gian dần trôi qua, sắc mặt của Trác Nhiên liền có chút kinh ngạc mà nhìn vào hư không. Bởi hắn không nghĩ đến, con số nhân mạch thành công đã vượt qua ba mươi vạn, xa xa vượt mặt Phàm Mạch Trúc Cơ.
Hắn gật nhẹ đầu mà nói ra:
“Không làm mất mặt Nhân Mạch Trúc Cơ”.
Lão nhân lắc đầu mà cười cười, một lần nữa cũng không để ý đến hắn.
Gió nhẹ thoảng qua, tinh hải chiếu sáng, phù đèn lấp ló bên hồ sen.
Lại một đoạn thời gian nữa trôi qua.
Lúc này, lão nhân đã hạ sách xuống cái bàn nhỏ bên cạnh, ánh mắt có chút ý cười mà nhìn lên hư không. Trác Nhiên ở bên thở dài một hơi mà nói ra:
“Bẩm lão sư, đã qua năm mươi vạn rồi”.
Lão nhân đưa tay vuốt nhẹ râu mà nói ra:
“Năm Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch đặt tại Thư Viện cũng là nhân tài một thế”.
Trác Nhiên gật nhẹ đầu. Mặc dù ở ngoại giới, Nhân Mạch Trúc Cơ nhận lại rất nhiều sự dè bỉu cũng như hắt hủi nhưng tại Thư Viện này, Nhân Mạch Trúc Cơ chính là vương tọa.
Trong quá khứ, những người có thể vượt qua con số ba mươi vạn nhân mạch đã rất hiếm, năm mươi vạn thậm chí còn hiếm hơn.
Nhưng những người đó đến hiện nay đều là một thế đạo sư của Thư Viện, một thân tu vi danh chấn khắp nơi.
Còn những năm gần đây, như Trác Nhiên đã nói, ba mươi năm rồi mới được một người đạt được mười vạn dân chúng.
Cho nên đôi thầy trò này muốn xem thử, liệu con số này có thể tăng thêm không.
Không để cho bọn họ thất vọng, không qua bao lâu sau, con số đã chạm đến bảy mươi vạn.
Ánh mắt của lão nhân lại càng nhiều hơn một ý cười, lão mỉm cười nói ra:
“Trác Nhiên, tra”.
“Vâng, lão sư”, Trác Nhiên cung kính đáp lại.
Sau đó, hắn kéo ống tay áo lên rồi đưa ngón tay vào hư không mà họa phù. So với Khương Hy thì độ thành thục còn muốn mượt mà hơn, mỗi một nét được vẽ ra cứ như được thêm vào thiên địa đại thế mà rung chấn không gian vậy.
Trác Nhiên họa là một loại tự phù, trùng hợp, Khương Hy cũng biết.
Là Chân Tự Phù.
Bất quá nếu Khương Hy chứng kiến, hắn cũng không dám tự nhận mình biết họa loại tự phù này. Khoảng cách thực lực dĩ nhiên xa đến vậy.
Họa xong, hắn liền dùng chính ngón tay đó mà gõ nhẹ vào phù văn. Một lớp màng trong suốt liền hiện ra mà bao phủ hết toàn bộ Hạo Nhiên Thư Viện.
Hiện tượng kỳ lạ này vừa ra, trên dưới Thư Viện liền có chút không yên, không ít thư sinh cùng lão thư sinh rời khỏi vị trí mà đồng loạt quan sát bầu trời.
Từng tiếng xôn xao to nhỏ liền dần dần phát ra.
Trên bầu trời kia, từng đạo bạch quang nhân mạch như có như không mà lờ mờ xuất hiện, theo đó, hướng đi của nó liền trực chỉ về hướng bắc.
Trác Nhiên có chút ngạc nhiên, ánh mắt lại ngây ra một hồi mà nói ra:
“Không phải người của Thư Viện sao?”.
Lão nhân cũng không ngạc nhiên với đáp án này, nếu đã ở trong Thư Viện, lão đã sớm nhận ra rồi. Nhưng vì nằm ngoài Thư Viện, nên lão liền có hứng thú.
Rốt cuộc là ai mà có thể đưa đến kết quả mà biết bao bậc tiền bối của Thư Viện khó mà đạt được.
Không bao lâu sau, Trác Nhiên lại nói ra:
“Bẩm lão sư, tám mươi vạn rồi”.
Nghe vậy, lão nhân gật đầu rồi hướng hắn mỉm cười nói ra:
“Trác Nhiên, con nói xem liệu người này có thể đạt đến độ cao của con không?”.
Trác Nhiên ở bên lão nhân này nhiều năm, tự nhiên biết tính nghiêm túc của câu hỏi. Lão nhân rất muốn nghe một câu trả lời thật lòng của hắn.
Nghĩ nghĩ một hồi tương đối lâu, hắn nói ra:
“Bẩm lão sư, nếu đạt được chín mươi vạn, người đó hẳn sẽ vượt qua được”.
Lão nhân gật đầu, ánh mắt một lần nữa lại hướng về hư không mà quan sát.
Trác Nhiên cũng lặng yên quan sát nhưng khác với lão, hắn lại có chút chờ mong nhiều hơn.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua.
Trác Nhiên bất giác đưa tay lên tim mình mà xoa nhẹ. Hắn cũng không biết được bao lâu rồi hắn mới cảm giác lại được tiếng tim đập mạnh đến vậy.
Chín mươi vạn, người kia vậy mà đạt được chín mươi vạn nhân mạch.
Hắn bắt đầu tự hỏi rằng liệu người này... có thể vượt qua hắn mà đạt đến con số trăm vạn hay không.
Đồng dạng với hắn, lão nhân này cũng vậy, ánh mắt lão bây giờ rất nhu hòa, tựa như ánh mắt mà lão thường dùng để nhìn Trác Nhiên vậy.
Trác Nhiên là học trò của lão, một thân tu vi đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực nhưng năm xưa cũng chỉ đạt đến Chín Mươi Bảy Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ mà thôi.
Lão muốn xem thử liệu người này có thể phá bỏ đạo bình chướng kia không.
Không để bọn họ chờ lâu, một khoảng thời gian sau, một tiếng vỗ bàn mạnh liền phát ra. Trác Nhiên giật mình quay lại mà nhìn lấy lão nhân.
Nơi bàn tay lão vừa đập đã sớm biến thành bụi mịn rồi nhưng hắn hiểu tâm trạng bây giờ của lão.
Bởi hắn cũng như vậy.
Kích động.
Đúng vậy, là kích động.
Chín mươi chín vạn dân chúng rồi.
Con số mà một đời này Trác Nhiên cũng không thể chạm đến được.
Mà không chỉ có đôi thầy trò bọn họ, xung quanh khu vực hồ sen lúc này đã hiện lên mấy chục đạo khí tức vô cùng cường đại rồi. Khí thể tuyệt không thua lần nghị sự kia của Cửu Tiêu Tông ở Bạch Dương Đỉnh.
Trác Nhiên nhìn qua lão nhân một chút, xác nhận lão tựa hồ cũng không quan tâm nên hắn liền đưa tay lên mà ra hiệu.
Đoàn khí tức kia mới dần dần thu lại rồi biến mất. Từ trong bóng tối, hàng loạt người liền xuất hiện rồi cung kính đứng phía sau hai người bọn họ, đồng loạt đưa mắt lên hư không mà quan sát.
Một hồi sau, phương bắc nổi lên dị tượng, thiên địa sinh biến.
Lão nhân kia hào hứng mà cười lên mà tràng dài, lão chống người đứng dậy mà nói ra:
“Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ... Rốt cuộc cũng có người bước vào rồi”.
Nghe vậy, sắc mặt ngây ngô kia của Trác Nhiên cũng tràn ngập ý cười, hắn cung kính nói ra:
“Chúc mừng lão sư”.
Lời vừa ra, đoàn người phía sau liền tỏa ra khí tức sâm nhiên, đồng dạng như loại mà Khương Hy đã tỏa ra.
Là nhân tức.
Rồi đồng thanh cung kính nói ra:
“Chúc mừng Phu Tử”.
Nguyên lai, đôi thầy trò này là nhân vật phong vân của tu chân giới.
Thanh niên nhân là Nhậm Trác Nhiên, một trong số ít cường giả hàng đầu của Nho đạo thánh địa. Ngoài ra còn là đại đệ tử của Phu Tử, người đời tụng xưng một tiếng đại tiên sinh.
Còn lão nhân kia không ai khác ngoài người đứng đầu Hạo Nhiên Thư Viện.
Đồng thời cũng là người đầu tiên trong hai ngàn năm qua đạt được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ.
Nhất thế tôn sư - Phu Tử.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!
Danh sách chương