Những ngày kế tiếp, sự kiện Lý Viễn Trình bị ám sát cùng Lý Chấn động nộ liền lan đến diện rộng không ngờ đến. Đến Khương Hy bế quan chữa trị mà hắn cũng có thể cảm nhận được sự bàn tán này trên đường phố Bắc Thành thì chuyện lần này quả thật chọc thủng trời.

Dân chúng Bắc Thành nhận thức được sự hiện diện của Tứ Đại thế gia, thậm chí là sự hiện diện của Lý Chấn, chỉ là lần này bọn họ bị chấn kinh quá mạnh. Lý Chấn chỉ cần một cái ánh nhìn thôi mà một khu phố của Tây Thành đã bị hủy diệt rồi.

Bọn họ từ trước đến nay nếu nói nhìn thấy tu sĩ giao thủ thì e rằng chỉ có đợt Hạo Nhiên chiêu sinh ba năm về trước mà thôi, còn ở cấp độ Trúc Cơ cảnh thì bọn họ chỉ có thể chứng kiến những người kia bay ở trên trời.

Với sức chịu đựng của phàm nhân thì đó đã là giới hạn rồi, vậy mà Lý Chấn lại còn kinh khủng hơn rất rất nhiều so với tưởng tượng thì thử hỏi bọn họ sao không chấn kinh được.

Hơn nữa, khách nhân đến Điền y quán cũng không ngừng bàn tán về chuyện này, Lân sau khi nghe xong cũng ngày đêm đứng trước cửa mà kể cho Khương Hy.

Chuyện này liền khiến hắn cảm thấy phiền phức không thôi. Hắn muốn yên tĩnh cũng không được, kết quả, hắn liền trực tiếp để tiểu Hoàng ra đuổi.

Liên quan đến Lân, những ngày gần đây Khương Hy thường có cảm giác gì đó rất lạ, trong lòng hắn có chút nao nao khó ngủ. Suy nghĩ một hồi, hắn liền đưa tay lên mà tính cho Lân một quẻ bói, xem thử vận mệnh của Lân sẽ như thế nào.

Quẻ bói ra, Khương Hy liền híp mắt lại, dường như mọi chuyện sẽ không như ý muốn của hắn cho lắm nhưng một quẻ này cũng không tồi, chí ít đối với Lân là vậy.

Khương Hy dành ra nguyên một tuần để cải biến vận mệnh của Lân nhưng không ngờ rằng, tiêu tốn hai năm thọ nguyên vậy mà không thể suy chuyển được một chút nào cả.

Ánh mắt hắn có chút nghiêm túc lại mà phóng linh thức quan sát Lân ở từ xa, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Là Thiên mệnh sao...?”

...

...

Một ngày nọ, hắn đình chỉ tu hành mà ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, ba tiếng gõ vang lên, giọng của Lân từ bên ngoài vang vào:

“Công tử, ta mang bữa trưa đến cho người đây”

Khương Hy đáp:

“Được rồi, ngươi cứ để đấy”

Lân đáp:

“Vâng”.

Lân rời đi, Khương Hy liền thở dài, hắn đứng dậy ra ngoài lấy cơm vào ăn. Ngoài ra, đi kèm với phần cơm trưa này là một bọc huyết nhục có mùi tanh khá nặng. Vừa để đồ sống cùng đồ chín vào một chỗ thế này tuyệt đối không đời nào là tác phong của Tứ nương cả.

Quá nghiệp dư.

Tác phẩm này mười phần chắc chắn là của Lân, dù sao bản tính không cẩn thận ấy của hắn Khương Hy cũng đã lường trước rồi. Kể có nói mấy lần thì non sông dễ đổi bản tính khó dời a.

Phần huyết nhục này thuộc về yêu thú, Khương Hy đã viết một phong thư cho Trầm Thiên Bảo Lâu để bọn họ chuẩn bị trước, công việc của Lân là hằng ngày đến giờ là đi lấy thôi.

Thể chất của tiểu Hoàng đã đạt đến một mức nhất định rồi, đơn thuần hấp thụ linh thạch đã không thể giúp nó tiến giai thành yêu thú được nữa. Vậy nên Khương Hy mới cần huyết nhục thực sự của yêu thú, hơn nữa phải cùng họ hàng với tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng là mèo, cho nên huyết nhục của yêu thú họ hổ là phù hợp nhất. Thứ duy nhất mà Khương Hy lo là... tiểu Hoàng không chịu ăn.

Mèo suy cho cùng thì cũng là giống loài phi thường cao ngạo, mặc dù trong lịch sử tu chân giới, hắn chưa từng nghe qua có loại yêu thú nào là mèo bao giờ nhưng hổ thì có rất nhiều.

Ngặt nỗi, nếu đem phong cách ra để so sánh thì hổ mang khuynh hướng bá đạo cùng tàn bạo là chính, còn mèo thì thanh tao nhã nhặn hơn. Dù là chung một họ nhưng biểu hiện lại như hai thái cực đối lập vậy. Vậy nên tiểu Hoàng không chịu ăn cũng đúng.

Khương Hy vốn dự tính là biến tiểu Hoàng thành yêu thú có sức mạnh như hổ còn hình dạng thì như mèo, chỉ có điều loại dự tính này có phần hơi hoang đường một chút.

Khương Hy không tu ngự thú đại đạo, Cửu Tiêu Tông cũng không có thư tịch nào có ghi chép liên quan cả, vậy nên ở bước đầu này hắn không có mấy phần nắm chắc cả.

Nhưng hắn dám đánh liều a.

Nếu ông trời đã buộc vận mệnh của tiểu Hoàng vào người hắn rồi thì hẳn sẽ không đến nỗi tệ đi. Khương Hy có thể nhìn ra khí vận của bản thân, ít nhất lúc Lân đem số huyết nhục này đến, khí vận của hắn vẫn không có chút thay đổi nào cả.

Suy nghĩ một hồi thật lâu, Khương Hy liền vận linh lực lên mà ép số huyết nhục kia ra thành dịch, sau đó ngón tay hắn khẽ động mà chuyển số dịch ấy vào trong một cái bát lớn rồi đưa ra trước mặt tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng thấy vậy liền đưa cái đầu nhỏ về trước mà ngửi một chút, sau đó liền lè lưỡi ra ghét bỏ mà lấy một chân che mũi lại.

Khương Hy có chút buồn cười nhưng cũng vuốt vuốt đầu nhỏ của nó mà trấn an:

“Tiểu Hoàng, ngoan nào, ráng một chút”

Đương nhiên, tiểu Hoàng nào có dễ nghe lời đến thế, Khương Hy phải dỗ nó đến mức cơm trưa của hắn nguội đi thì nó mới chịu nghe lời mà nuốt hết chỗ dịch đó.

Dịch vào thân, cơ thể tiểu Hoàng liền có chút bành trướng lên, nó meo một tiếng đau đớn mà quằn quại ra đất. Khương Hy ngay lập tức vận linh lực mà hỗ trợ nó điều hòa chỗ huyết dịch đó, một bên thì dùng linh thức mà trấn an tinh thần.

...

Đến gần nửa canh giờ sau đó, cơ thể tiểu Hoàng mới trở về bình thường, hơi thở của nó cũng trở nên ổn định hơn. Nó lắc nhẹ người nó một chút rồi nhanh chóng bò lại chỗ đống linh thạch ở góc phòng mà cong người lại ngủ.

Khương Hy trầm mặc một hồi liền vận linh thức mà kiểm tra thân thể tiểu Hoàng một chút, kết quả liền khiến hắn giật mình không thôi, tiểu Hoàng vậy mà có thể tự mình hấp thụ linh khí từ số huyết dịch còn thừa trong cơ thể.

Ngoài ra, nếu quan sát kỹ càng thì bộ lông của tiểu Hoàng thi thoảng vẫn toát lên một chút óng ánh. Đây là dấu hiệu của việc nó sắp yêu hóa, thậm chí là không đến mấy canh giờ nữa thôi.

Thu lại linh thức của bản thân, Khương Hy liền bắt đầu ăn trưa, mặc dù bây giờ đã nguội lạnh nhưng cũng may Tứ nương hiểu hắn. Nàng đã chuẩn bị những món kể cả khi nguội đi thì hương vị vẫn sẽ ngon như cũ.

Mấy năm nay, việc ăn uống của hắn đều là do một tay Tứ nương quản, từ đó khẩu vị của hắn phi thường cao. So với đời trước thì đời này hắn ăn rất nhiều, nhiều đến nỗi hắn không nỡ đột phá Trúc Cơ cảnh.

Bởi một khi đã trở thành Trúc Cơ cảnh, tu sĩ bắt buộc phải ích cốc để cơ thể luôn luôn được thuần khiết nhất có thể. Mọi thức ăn từ bên ngoài thể nào cũng sẽ mang đến những tạp chất không cần thiết.

Nhưng biết sao được, một khí Khương Hy bước lại vào con đường tu hành này thì hắn phải luôn luôn tiến về phía trước, một lòng mà hướng đến những cảnh giới cao hơn.

...

...

Ba canh giờ sau, cũng là lúc mà mặt trời xuống núi. Thiên địa linh khí xung quanh hậu viện Điền y quán bắt đầu có dị động.

Khương Hy đình chỉ tu hành, ánh mắt hướng về phía tiểu Hoàng mà xem xét một chút, sau đó hắn liền vận linh thức lên mà khởi động phù trận ở Điền y quán.

Hắn không rõ quá trình yêu hóa của tiểu Hoàng sẽ thanh thế đến đâu nhưng hắn cũng phải làm ra một chút chuẩn bị. Ít nhất, tòa phù trận tại Điền y quán này có thể che mắt mấy vị đại lão kia trong thời gian ngắn.

Sau đó, hắn lấy linh thạch ra rồi bày một cái tiểu Tụ Linh trận xung quanh tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng yêu hóa chắc chắn cần rất nhiều linh khí, hơn nữa hôm nay cũng không phải tiết khí, Tụ Linh trận ít nhiều sẽ bổ sung một lượng linh khí vừa đủ cho nó.

Khương Hy kiên nhẫn đợi một chút thì dị biến đột nhiên phát sinh.

Tiểu Hoàng mở mắt ra, bộ lông trên người nó bất giác mà dựng đứng lên rồi lấy tốc độ kinh hãi nhất mà thoát ly khỏi nó.

Toàn thân tiểu Hoàng liền bê bết máu không thôi, nó khẽ rên lên một tiếng đau đớn rồi nhanh chóng mà hấp thu thiên địa linh khí.

Khương Hy cảm nhận được tiểu Hoàng có chút loạn, vậy nên hắn liền hỗ trợ điều chuyển số linh khí đó giúp nó.

Một khoảng thời gian ngắn sau đó, từ trên bộ da nhẵn nụi kia liền phát lên vài điểm chấm sáng. Theo đó, bộ lông của nó dần dần mọc trở lại, mang theo một tia óng ánh như ban mai.

Khí tức của nó liền thay đổi, một cỗ khí tức đầy hoang dã trong chốc lát liền bùng phát ra làm Khương Hy nhíu mày lại.

Hắn nhận ra cỗ khí tức này, đó là yêu khí.

Yêu khí ra, tiểu Hoàng thành công tiến giai, trở thành đê giai yêu thú.

Khương Hy khẽ động niệm, phù trận ngoài kia liền chuyển động mà tạo thành một màn chắn vô hình.

Tiểu Hoàng mới đột phá, yêu khí của nó bây giờ là thịnh nhất, Khương Hy phải giúp nó che giấu đi. Nếu để cho ngoại giới biết thì không đến mấy hơi thở sau chắc chắn sẽ có cường giả đến đây mà giết nó.

Yêu thú xuất hiện tại Tây Thành đã là chuyện cấm kỵ rồi chứ đừng nói là xuất hiện tại Bắc Thành toàn phàm nhân này.

Trở thành yêu thú xong, tiểu Hoàng liền bò dậy lắc lắc người qua lại một chút rồi kêu một tiếng meo vang động.

Một tiếng kêu này phi thường khoa trường, đến Khương Hy cũng phải ngoài ý muốn không thôi, hắn có chút hoảng hồn mà phóng linh thức ra quan sát xung quanh.

Quả nhiên, một tiếng kêu này liền có người để ý đến nhưng may mắn chỉ có phàm nhân nghe được. Khương Hy kiên nhẫn chờ đợi những người này lắng đi, dù sao hiếu kỳ thì hiếu kỳ nhưng cũng không đến mức quá lưu tâm.

Tiếng mèo kêu mà thôi.

Chờ đợi tiếng bàn tán ngoài kia tản đi, Khương Hy mới thở nhẹ nhàng ra một hơi mà nhìn lấy tiểu Hoàng rồi nói:

“Xém chút ngươi dọa chết ta rồi”

Tiểu Hoàng nghe vậy liền meo nhẹ một tiếng, từ từ bò đến gần rồi dụi dụi vào người hắn. Một mùi hôi thối bỗng dưng bốc lên mà xộc thẳng vào mũi Khương Hy.

Khương Hy ngay lập tức bế tiểu Hoàng lên mà cảm khái nói ra:

“Tiểu Hoàng a, ngươi cần phải tắm rửa”

Bộ lông óng ánh trước đó của tiểu Hoàng cũng đã ảm đạm đi nhiều rồi trở về màu lông như bình thường, duy chỉ có ở trên đó là có dính vài vết đen tạp chất mà thôi. Nhưng như thế cũng đủ hôi thối rồi.

Sau đó hắn liền bế tiểu Hoàng vào phòng tắm mà cọ rửa cho thật sạch. Dĩ nhiên, hắn không quên lệnh cho Lân... đi dọn phòng cho hắn, nếu không tối đến hắn thật không ngủ được mất.

...

...

Tối đến, tiểu Hoàng sau khi tắm rửa sạch sẽ, yêu khí của nó cũng đã bị Khương Hy đánh vài đạo phù lên mà che giấu. Sau đó nó liền trở về chỗ cũ của mình mà đi ngủ.

Yêu thú khác nhân loại, yêu thú không cần phải ổn định cảnh giới làm gì, cảnh giới của yêu thú phụ thuộc nhiều vào cường độ thân thể.

Nói thẳng ra thì con đường tu luyện của yêu thú tương tự như luyện thể chi đạo ở nhân loại. Điểm lợi của con đường này chính là có thể tu luyện liên tục không ngừng nghỉ, kể cả có đang ngủ thì cơ thể vẫn có thể điều hành linh khí để tu luyện.

Trường hợp của tiểu Hoàng chính là vậy, khi nó ngủ, từng đoàn linh khí không phân biệt theo hô hấp của nó mà nhập thể tu hành.

Nhưng cũng vì tự động hấp thụ linh khí tu luyện như thế nên linh lực tu luyện ra lại không có tính chắt lọc, linh lực phi thường tạp. Bởi vậy nên tu sĩ thường có hứng thú với luyện pháp hơn.

Việc của tiểu Hoàng xong, Khương Hy liền chuyển qua giải quyết vấn đề của Lân. Hắn cho gọi Lân ra ngoài cái bàn đá trong hậu viện mà nói chuyện.

Khương Hy nói ra:

“Con đường tu hành sau này ngươi dự tính như thế nào?”

Câu hỏi này đến có hơi đột ngột, Khương Hy cũng cảm thấy vậy nhưng hắn không thể không hỏi. Còn Lân thì một mặt mù tịt, hắn chưa từng nghĩ quá nhiều về tương lai sau này thế nào cả, hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp:

“Ta theo hầu công tử một đời a”

Nghe vậy, Khương Hy liền lắc đầu, tự tay rót cho Lân một chén nước rồi nói ra:

“Tu hành và hầu hạ ta là hai phạm trù khác nhau, bây giờ ngươi đã là tu sĩ, không còn là phàm nhân nữa, loại suy nghĩ ‘hầu hạ’ này ngươi nên ném ra sau”.

Được Khương Hy quan tâm thế này, Lân tự nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh nhưng đúng như Khương Hy nói, hắn hiện tại là tu sĩ, chuyện quan trọng nhất phải làm là tu hành mà không phải là hầu hạ người khác.

Lân hồi tưởng lại một chút về quá khứ vài năm trở lại đây, Khương Hy nhận hắn làm gia nhân nhưng thực chất công việc của hắn lại không giống triệt để như hồi ở Lâm phủ.

Hắn vẫn hầu hạ, dọn dẹp, quét tước bình thường nhưng ngoài ra hắn vẫn có thêm nhiều thời gian để tu hành, để học tập các kiến thức tại tu chân giới.

Đây vốn dĩ là một loại đãi ngộ không nên có ở gia nhân, vậy mà hắn lại được.

Cho nên những lời Khương Hy nói, hắn phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện